Chương 54
Lúc lớp hắn dừng chân tại bãi biển, có không ít lớp đã chờ sẵn ở đó. Ban tổ chức cũng đã đến từ lâu, dựng tạm một sân khấu nhỏ bên bờ biển, gần đó là dàn loa di động, trong phạm vi khoảng 200m đều có thể nghe thấy. Càng về gần biển, cát càng mịn và ấm. Tạ Hưng cởi đôi dép tông ra cầm trên tay, cảm nhận không khí ấm áp cùng mùi hương mằn mặn bắt nguồn từ đại dương.
Đối diện đường có không ít quán hải sản, các cửa tiệm cho thuê phao bơi, kính bơi. Mắt thấy chiếc xe khách đã khuất sau góc phố, Như Ý mới bảo đám học sinh đứng gọn ở hàng ghế có mái che bên phía cánh phải. Đối diện với mặt biển còn có một toà nhà 3 tầng không có cửa kính cũng chẳng có tường lát bao quanh, là nơi để cất đồ và cũng là quán cà phê hướng ra đại dương. Để phòng ngừa các lớp không có chỗ mà cất đồ, nhà trường đã thuê nguyên toà nhà. Nơi bọn họ nghỉ chân nằm phía góc phải trên tầng 2, chiếm 3 hàng ghế trong tổng số chúng.
Buổi chiều là thời gian nóng nhất trong ngày, cũng là thời điểm thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Tất cả các học sinh đều mặc đồ bơi bên trong áo đồng phục lớp, trong khoảng thời gian hoạt động trên bãi biển, học sinh đều không được mặc mỗi đồ bơi để hoạt động, tránh bị thương ngoài ý muốn. Nhìn từ trên tầng 2 xuống, đám học sinh lớp 10D7 đã xếp hàng ngay ngắn trước sân khấu, cái áo đồng phục đỏ rực của bọn họ còn chói hơn đèn pha ô tô.
"Các lớp A xếp theo thứ tự từ 1 đến 7 rồi xếp hàng bên phía tay phải của anh nào. Các bạn của nhóm lớp A đâu rồi?"
"Lớp mình ra xếp hàng đi kìa." Thẩm Quyền nhắc nhở bọn chúng, mang theo khăn tắm cùng kem chống nắng xuống tầng 1. Ở bãi biển, du khách không được phép đi giày hay bất cứ loại dép nào đi trên cát nhằm đảm bảo vệ sinh. Đầu tháng 4, tiết trời ấm áp hơn bao giờ hết, là thời điểm đẹp nhấp trong khoảnh khắc chuyển giao từ mùa xuân sang mùa hạ.
Tạ Hưng cũng giống như đám học sinh, mặc đồ bơi ở bên trong, bên ngoài mặc áo phông cùng một kiểu dáng với lớp cậu chủ nhiệm. Từ đầu gối tới đôi bàn chân trắng nõn hiện ra trước mắt hắn, từng đốt ngón chân nhỏ khẽ cào lên cát, đẹp như một con búp bê sứ. Thẩm Quyền ngẩn người, không nhịn được nhìn người kia thêm mấy cái còn người kia thì đang bận nhìn anh nhân viên cứu hộ 6 múi ở cách đó không xa.
Hắn cảm tầm hiểu biết của mình về Tạ Hưng lại rộng thêm một chút.
Tuy vậy, cậu nhìn anh chàng kia cũng không lâu lắm, tầm 2 phút sau, Tạ Hưng đã lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Trai đẹp kìa!"
"Đâu?"
Thẩm Quyền ôm bụng cười ha hả, suýt chút nữa nằm vật ra đất. Khuôn mặt cậu thoáng cái đỏ bừng lên, Tạ Hưng tự nhận mình ngu khi tin lời hắn nói mà quay đầu lại, cậu ấp úng:
"Anh..."
"Hahaha!"
Tạ Hưng phồng má quay mặt đi, làm bộ muốn né tránh hắn.
"Khoan đã, ahaha, có trai đẹp thật mà. Tôi chính là trai đẹp nè, cậu cứ ngắm thoải mái."
Tạ Hưng không đáp lại hắn.
Thú thực, cậu có hơi chột dạ. Trăm phần trăm là Thẩm Quyền biết cậu thích hắn, vậy mà cậu là đi ngắm một anh trai khác trên bãi biển ngay trước mặt hắn, dù chưa chính thức hẹn hò, Tạ Hưng vẫn cảm thấy tội lỗi. Không giống với Thẩm Quyền chỉ nhìn duy nhất một người trong đời, Tạ Hưng là gay, cậu thích đàn ông, thích người đẹp.
Cười chán chê một hồi, Thẩm Quyền mới đuổi theo cậu, nắm cổ tay người kia:
"Cậu sao thế?"
"Em không sao."
Thẩm Quyền cười: "Cậu cảm thấy có lỗi sao?"
Người kia không đáp lại.
"Tạ Hưng, tình yêu và thưởng thức là hai khái niệm khác nhau, tôi không để tâm đâu. Không phải ai cũng như tôi, dù có đẹp tới đâu tôi cũng không quan tâm, là con người ai chẳng thích cái đẹp? Cậu thấy cậu trai kia đẹp không có nghĩa là cậu thích anh ta."
Tạ Hưng sững người một lát, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Không hiểu sao nghe xong câu này, Tạ Hưng lại cảm thấy anh cứu hộ lúc nãy không đẹp trai bằng con gấu bự đang đứng đối diện mình.
Lời của người thương là mật ngọt, mới nghe vài câu đã dỗ được ngay.
Thẩm Quyền theo cậu tới nơi lớp bọn họ đang xếp hàng. Mỗi hướng dẫn viên được phát một lá cờ với đủ mọi màu khác nhau, như lớp hắn thì là cờ đỏ, lớp hàng xóm 10A5 là cờ vàng. Trên tay Như Ý cầm một tập giấy đề can, mắt vẫn hướng lên sân khấu.
"Các bạn học sinh của trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng đây rồi?!"
"Đây ạ!"
"Anh không nghe rõ, các bạn hét to lên nào!"
"Đây ạ!!"
"Anh thấy có lớp vẫn chưa đồng thanh cùng cả khối kìa, lớp nào hét to nhất sẽ được cộng 20 điểm cho phần tổng kết cuối chương trình! Một, hai, ba, các bạn hô lại nào!"
"Đây ạ!!!"
Thẩm Quyền đứng bên ngoài cảm thấy ong hết cả đầu. Thanh niên trên sân khấu kia đã hét to còn nói vào míc, hại cái tai già của hắn sắp điếc tới nơi.
Phần thi đầu tiên là trang trí cờ bằng giấy đề can, bút dạ và bất cứ vật dụng nào khác mà bọn họ có thể tìm thấy trên bãi biển. Với gu thẩm mĩ của ban tổ chức thì không thể quyết định cờ đội nào đẹp nhất được, bọn họ bèn chấm điểm theo tiêu chí độc đáo, nhiều màu, kín nguyên bề mặt lá cờ và quan trọng nhất là phải có tên lớp bên trên. Các giáo viên cũng được tham gia, tuy rằng hầu hết bọn họ đều chọn hỗ trợ chứ không làm trực tiếp.
Ngay sau khi tiếng còi vang lên, cả lớp xúm lại một chỗ, bắt đầu cắt dán mấy tờ đề can sặc sỡ. Cả lớp chia làm hai nhóm, một nhóm xé giấy để tạo thành tên lớp, một nhóm ngồi nghĩ xem nên trang trí cái gì lên lá cờ đỏ chót này.
Thẩm Quyền ngồi cạnh cậu, xé đống giấy đề can thành hình ngôi sao theo yêu cầu của bọn nhóc. Bằng cách gấp lại rồi lấy móng tay miết, từng ngôi sao hắn xé bằng tay không đều trông vô cùng chỉn chu, tiếc là thời gian làm hơi lâu một chút mà trong cuộc thi này, thứ ít nhất chính là thời gian. Bọn họ chỉ có 5 phút để lấp kín lá cờ mà khổ nỗi Như Ý lại bốc phải lá cờ có màu chói nhất, khiến đám giấy đề can đỏ của bọn họ đều không dùng được.
"Mày xé cái mẹ gì thế hả? Rách số 1 rồi!"
"Nhanh cái tay lên, lề mề vãi."
"Con chó này làm cái gì đấy, đây là hình nho khô chứ không phải hình tròn!"
39 cái đầu, 39 bộ não khác nhau, hiển nhiên là lớp nào cũng không thể thống nhất được. Chỉ cần bọn nó không lỡ mồm phát ra mấy từ chửi thề, Thẩm Quyền sẽ giả vờ như không nghe thấp đám học sinh gọi nhau như gọi chó mèo.
Nguyễn Anh Tú còn định kiếm mấy vỏ sò dọc theo bờ biển đính lên lá cờ nhưng nghĩ lại, lúc phất cờ một là sò bay hai là cờ không phất lên nổi, cậu bèn từ bỏ ý định.
Cuối cùng, lá cờ lớp hắn là lá cờ nhạt nhoà nhất nhưng cũng là lá cẩn thận nhất, các lớp khác toàn xé bừa hoặc đắp một đống giấy đề can lên. Hơn nữa, lớp hắn cũng thiệt thòi ở chỗ màu cờ trùng khít với màu đỏ trong giấy, nguyên 3 tờ đề can đỏ chẳng dùng để làm gì.
Có lớp thật sự dùng vỏ sò đính kín mặt cờ, cũng có lớp dùng ống hút đã dùng xong từ quán cà phê ba tầng gần đó mà trang trí. Bên lớp 10A4 chuyên toán nổi bật nhất, trang trí cờ bằng công thức lượng giác. Các lớp còn lại đều cảm thấy cái đám người này học toán nhiều đến phát điên rồi.
"Ừm, được lắm, lớp 10D3 có lá cờ rất bắt mắt nhưng không phất lên được vì nặng."
"Bên lớp 10A4 có tinh thần học tập sôi nổi, nhất định sau này lớp sẽ toàn ông lớn bà lớn!"
"Lớp 10A6 cắt rất đẹp nhưng chưa kín!"
"Lớp 10D7 chơi trội nha, vẽ nguyên hình mặt anh lên lá cờ!"
Ầm ĩ một hồi, cuối cùng ban tổ chức quyết định trao giải cho lớp 10D1 với lá cờ tái chế từ ống hút rất bắt mắt mà còn không tốn bao nhiêu giấy đề can.
Tiếp theo đó là trò chơi đào vàng. Mỗi lớp cử ra 5 người đi tìm vỏ sò sơn màu đỏ mà ban tổ chức đã chôn sẵn trên bãi biển. Trong vòng 3 phút, lớp nào tìm được nhiều vỏ sò đỏ nhất sẽ là lớp chiến thắng. Ở phần thi lần này, giáo viên không được tham gia mà chỉ có thể đứng ngoài cổ vũ.
"Ba! Hai! Một! Tìm!"
Nhanh như cắt, 5 học sinh từ các lớp khác nhau lao ra bãi biển, ra sức đào bới, lục lọi xung quanh. Phạm vi chôn vỏ sò đỏ cũng không quá xa, tới mỏm đá phía Tây kia là dừng. Tạ Hưng nhìn đám nhóc lớp mình bằng ánh mắt cổ vũ. Bỗng, người bên cạnh huých tay cậu, đầu hơi cúi xuống.
"Sao thế?"
"Tôi phải thú nhận với cậu một chuyện." Thẩm Quyền móc từ trong túi quần ra một cái vỏ sò đỏ, thì thầm: "Tôi lỡ nhặt mất rồi."
Tạ Hưng: "..."
Tạ Hưng: "Anh thấy nó ở đâu vậy?"
"Dưới bãi cát gần quán cà phê lúc chúng ta đi ra đó, tôi đứng chờ cậu ở trước cửa thì phát hiện ra cái này, thấp đẹp mắt nên tiện tay bỏ vào túi quần luôn."
Vận may của anh quá kinh khủng! Ngồi không cũng giúp ích!
Tuy rằng việc giáo viên tham gia là chơi ăn gian nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Quyền cũng không đi ra ngoài đào vỏ sò, không thể tính là gian lận hoàn toàn. Lát nữa hắn sẽ kiếm cách tuồn cho Nguyễn Anh Tú coi như mình không nhặt được cái gì hết.
Ban tổ chức đã giấu chúng rất kĩ, thậm chí còn chôn cẩn thận thêm mấy loại vỏ sò thông thường khác để đánh lạc hướng. Cuối cùng, lớp nhiều nhất cũng chỉ tìm được có 3 vỏ sò mà lớp đó chính là lớp hắn, lớp 10D1 và 10D7. Nguyễn Anh Tú sốt sắng không biết ban tổ chức sẽ bày thêm trò gì để phân thắng bại thì thấy Thẩm Quyền bỗng rời khỏi mái che nơi các học sinh lớp mình đang ra sức cổ vũ cho 5 người họ. Hắn ẩy thằng nhóc này một cái, xoay người đi khỏi chỗ đông như tổ kiến này.
Cảm thấy có gì đó cộm cộm trong túi, cậu thò tay vào, lôi ra một cái vỏ sò màu đỏ giống y hệt cái cậu vừa tìm được ban nãy.
Nguyễn Anh Tú: "?!"
Đối diện đường có không ít quán hải sản, các cửa tiệm cho thuê phao bơi, kính bơi. Mắt thấy chiếc xe khách đã khuất sau góc phố, Như Ý mới bảo đám học sinh đứng gọn ở hàng ghế có mái che bên phía cánh phải. Đối diện với mặt biển còn có một toà nhà 3 tầng không có cửa kính cũng chẳng có tường lát bao quanh, là nơi để cất đồ và cũng là quán cà phê hướng ra đại dương. Để phòng ngừa các lớp không có chỗ mà cất đồ, nhà trường đã thuê nguyên toà nhà. Nơi bọn họ nghỉ chân nằm phía góc phải trên tầng 2, chiếm 3 hàng ghế trong tổng số chúng.
Buổi chiều là thời gian nóng nhất trong ngày, cũng là thời điểm thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Tất cả các học sinh đều mặc đồ bơi bên trong áo đồng phục lớp, trong khoảng thời gian hoạt động trên bãi biển, học sinh đều không được mặc mỗi đồ bơi để hoạt động, tránh bị thương ngoài ý muốn. Nhìn từ trên tầng 2 xuống, đám học sinh lớp 10D7 đã xếp hàng ngay ngắn trước sân khấu, cái áo đồng phục đỏ rực của bọn họ còn chói hơn đèn pha ô tô.
"Các lớp A xếp theo thứ tự từ 1 đến 7 rồi xếp hàng bên phía tay phải của anh nào. Các bạn của nhóm lớp A đâu rồi?"
"Lớp mình ra xếp hàng đi kìa." Thẩm Quyền nhắc nhở bọn chúng, mang theo khăn tắm cùng kem chống nắng xuống tầng 1. Ở bãi biển, du khách không được phép đi giày hay bất cứ loại dép nào đi trên cát nhằm đảm bảo vệ sinh. Đầu tháng 4, tiết trời ấm áp hơn bao giờ hết, là thời điểm đẹp nhấp trong khoảnh khắc chuyển giao từ mùa xuân sang mùa hạ.
Tạ Hưng cũng giống như đám học sinh, mặc đồ bơi ở bên trong, bên ngoài mặc áo phông cùng một kiểu dáng với lớp cậu chủ nhiệm. Từ đầu gối tới đôi bàn chân trắng nõn hiện ra trước mắt hắn, từng đốt ngón chân nhỏ khẽ cào lên cát, đẹp như một con búp bê sứ. Thẩm Quyền ngẩn người, không nhịn được nhìn người kia thêm mấy cái còn người kia thì đang bận nhìn anh nhân viên cứu hộ 6 múi ở cách đó không xa.
Hắn cảm tầm hiểu biết của mình về Tạ Hưng lại rộng thêm một chút.
Tuy vậy, cậu nhìn anh chàng kia cũng không lâu lắm, tầm 2 phút sau, Tạ Hưng đã lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Trai đẹp kìa!"
"Đâu?"
Thẩm Quyền ôm bụng cười ha hả, suýt chút nữa nằm vật ra đất. Khuôn mặt cậu thoáng cái đỏ bừng lên, Tạ Hưng tự nhận mình ngu khi tin lời hắn nói mà quay đầu lại, cậu ấp úng:
"Anh..."
"Hahaha!"
Tạ Hưng phồng má quay mặt đi, làm bộ muốn né tránh hắn.
"Khoan đã, ahaha, có trai đẹp thật mà. Tôi chính là trai đẹp nè, cậu cứ ngắm thoải mái."
Tạ Hưng không đáp lại hắn.
Thú thực, cậu có hơi chột dạ. Trăm phần trăm là Thẩm Quyền biết cậu thích hắn, vậy mà cậu là đi ngắm một anh trai khác trên bãi biển ngay trước mặt hắn, dù chưa chính thức hẹn hò, Tạ Hưng vẫn cảm thấy tội lỗi. Không giống với Thẩm Quyền chỉ nhìn duy nhất một người trong đời, Tạ Hưng là gay, cậu thích đàn ông, thích người đẹp.
Cười chán chê một hồi, Thẩm Quyền mới đuổi theo cậu, nắm cổ tay người kia:
"Cậu sao thế?"
"Em không sao."
Thẩm Quyền cười: "Cậu cảm thấy có lỗi sao?"
Người kia không đáp lại.
"Tạ Hưng, tình yêu và thưởng thức là hai khái niệm khác nhau, tôi không để tâm đâu. Không phải ai cũng như tôi, dù có đẹp tới đâu tôi cũng không quan tâm, là con người ai chẳng thích cái đẹp? Cậu thấy cậu trai kia đẹp không có nghĩa là cậu thích anh ta."
Tạ Hưng sững người một lát, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Không hiểu sao nghe xong câu này, Tạ Hưng lại cảm thấy anh cứu hộ lúc nãy không đẹp trai bằng con gấu bự đang đứng đối diện mình.
Lời của người thương là mật ngọt, mới nghe vài câu đã dỗ được ngay.
Thẩm Quyền theo cậu tới nơi lớp bọn họ đang xếp hàng. Mỗi hướng dẫn viên được phát một lá cờ với đủ mọi màu khác nhau, như lớp hắn thì là cờ đỏ, lớp hàng xóm 10A5 là cờ vàng. Trên tay Như Ý cầm một tập giấy đề can, mắt vẫn hướng lên sân khấu.
"Các bạn học sinh của trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng đây rồi?!"
"Đây ạ!"
"Anh không nghe rõ, các bạn hét to lên nào!"
"Đây ạ!!"
"Anh thấy có lớp vẫn chưa đồng thanh cùng cả khối kìa, lớp nào hét to nhất sẽ được cộng 20 điểm cho phần tổng kết cuối chương trình! Một, hai, ba, các bạn hô lại nào!"
"Đây ạ!!!"
Thẩm Quyền đứng bên ngoài cảm thấy ong hết cả đầu. Thanh niên trên sân khấu kia đã hét to còn nói vào míc, hại cái tai già của hắn sắp điếc tới nơi.
Phần thi đầu tiên là trang trí cờ bằng giấy đề can, bút dạ và bất cứ vật dụng nào khác mà bọn họ có thể tìm thấy trên bãi biển. Với gu thẩm mĩ của ban tổ chức thì không thể quyết định cờ đội nào đẹp nhất được, bọn họ bèn chấm điểm theo tiêu chí độc đáo, nhiều màu, kín nguyên bề mặt lá cờ và quan trọng nhất là phải có tên lớp bên trên. Các giáo viên cũng được tham gia, tuy rằng hầu hết bọn họ đều chọn hỗ trợ chứ không làm trực tiếp.
Ngay sau khi tiếng còi vang lên, cả lớp xúm lại một chỗ, bắt đầu cắt dán mấy tờ đề can sặc sỡ. Cả lớp chia làm hai nhóm, một nhóm xé giấy để tạo thành tên lớp, một nhóm ngồi nghĩ xem nên trang trí cái gì lên lá cờ đỏ chót này.
Thẩm Quyền ngồi cạnh cậu, xé đống giấy đề can thành hình ngôi sao theo yêu cầu của bọn nhóc. Bằng cách gấp lại rồi lấy móng tay miết, từng ngôi sao hắn xé bằng tay không đều trông vô cùng chỉn chu, tiếc là thời gian làm hơi lâu một chút mà trong cuộc thi này, thứ ít nhất chính là thời gian. Bọn họ chỉ có 5 phút để lấp kín lá cờ mà khổ nỗi Như Ý lại bốc phải lá cờ có màu chói nhất, khiến đám giấy đề can đỏ của bọn họ đều không dùng được.
"Mày xé cái mẹ gì thế hả? Rách số 1 rồi!"
"Nhanh cái tay lên, lề mề vãi."
"Con chó này làm cái gì đấy, đây là hình nho khô chứ không phải hình tròn!"
39 cái đầu, 39 bộ não khác nhau, hiển nhiên là lớp nào cũng không thể thống nhất được. Chỉ cần bọn nó không lỡ mồm phát ra mấy từ chửi thề, Thẩm Quyền sẽ giả vờ như không nghe thấp đám học sinh gọi nhau như gọi chó mèo.
Nguyễn Anh Tú còn định kiếm mấy vỏ sò dọc theo bờ biển đính lên lá cờ nhưng nghĩ lại, lúc phất cờ một là sò bay hai là cờ không phất lên nổi, cậu bèn từ bỏ ý định.
Cuối cùng, lá cờ lớp hắn là lá cờ nhạt nhoà nhất nhưng cũng là lá cẩn thận nhất, các lớp khác toàn xé bừa hoặc đắp một đống giấy đề can lên. Hơn nữa, lớp hắn cũng thiệt thòi ở chỗ màu cờ trùng khít với màu đỏ trong giấy, nguyên 3 tờ đề can đỏ chẳng dùng để làm gì.
Có lớp thật sự dùng vỏ sò đính kín mặt cờ, cũng có lớp dùng ống hút đã dùng xong từ quán cà phê ba tầng gần đó mà trang trí. Bên lớp 10A4 chuyên toán nổi bật nhất, trang trí cờ bằng công thức lượng giác. Các lớp còn lại đều cảm thấy cái đám người này học toán nhiều đến phát điên rồi.
"Ừm, được lắm, lớp 10D3 có lá cờ rất bắt mắt nhưng không phất lên được vì nặng."
"Bên lớp 10A4 có tinh thần học tập sôi nổi, nhất định sau này lớp sẽ toàn ông lớn bà lớn!"
"Lớp 10A6 cắt rất đẹp nhưng chưa kín!"
"Lớp 10D7 chơi trội nha, vẽ nguyên hình mặt anh lên lá cờ!"
Ầm ĩ một hồi, cuối cùng ban tổ chức quyết định trao giải cho lớp 10D1 với lá cờ tái chế từ ống hút rất bắt mắt mà còn không tốn bao nhiêu giấy đề can.
Tiếp theo đó là trò chơi đào vàng. Mỗi lớp cử ra 5 người đi tìm vỏ sò sơn màu đỏ mà ban tổ chức đã chôn sẵn trên bãi biển. Trong vòng 3 phút, lớp nào tìm được nhiều vỏ sò đỏ nhất sẽ là lớp chiến thắng. Ở phần thi lần này, giáo viên không được tham gia mà chỉ có thể đứng ngoài cổ vũ.
"Ba! Hai! Một! Tìm!"
Nhanh như cắt, 5 học sinh từ các lớp khác nhau lao ra bãi biển, ra sức đào bới, lục lọi xung quanh. Phạm vi chôn vỏ sò đỏ cũng không quá xa, tới mỏm đá phía Tây kia là dừng. Tạ Hưng nhìn đám nhóc lớp mình bằng ánh mắt cổ vũ. Bỗng, người bên cạnh huých tay cậu, đầu hơi cúi xuống.
"Sao thế?"
"Tôi phải thú nhận với cậu một chuyện." Thẩm Quyền móc từ trong túi quần ra một cái vỏ sò đỏ, thì thầm: "Tôi lỡ nhặt mất rồi."
Tạ Hưng: "..."
Tạ Hưng: "Anh thấy nó ở đâu vậy?"
"Dưới bãi cát gần quán cà phê lúc chúng ta đi ra đó, tôi đứng chờ cậu ở trước cửa thì phát hiện ra cái này, thấp đẹp mắt nên tiện tay bỏ vào túi quần luôn."
Vận may của anh quá kinh khủng! Ngồi không cũng giúp ích!
Tuy rằng việc giáo viên tham gia là chơi ăn gian nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Quyền cũng không đi ra ngoài đào vỏ sò, không thể tính là gian lận hoàn toàn. Lát nữa hắn sẽ kiếm cách tuồn cho Nguyễn Anh Tú coi như mình không nhặt được cái gì hết.
Ban tổ chức đã giấu chúng rất kĩ, thậm chí còn chôn cẩn thận thêm mấy loại vỏ sò thông thường khác để đánh lạc hướng. Cuối cùng, lớp nhiều nhất cũng chỉ tìm được có 3 vỏ sò mà lớp đó chính là lớp hắn, lớp 10D1 và 10D7. Nguyễn Anh Tú sốt sắng không biết ban tổ chức sẽ bày thêm trò gì để phân thắng bại thì thấy Thẩm Quyền bỗng rời khỏi mái che nơi các học sinh lớp mình đang ra sức cổ vũ cho 5 người họ. Hắn ẩy thằng nhóc này một cái, xoay người đi khỏi chỗ đông như tổ kiến này.
Cảm thấy có gì đó cộm cộm trong túi, cậu thò tay vào, lôi ra một cái vỏ sò màu đỏ giống y hệt cái cậu vừa tìm được ban nãy.
Nguyễn Anh Tú: "?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất