Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 5: Chương 51

Trước Sau
(*) Từ chương này, em bé Miên Miên bắt đầu u mê Tần Hành nên t sẽ đổi xưng hô « tôi – anh » sang « em – anh ». Là bởi vì cá nhân t cảm thấy em bé vốn khá nhạy cảm, không thích thân cận với người khác, bởi em không có cảm giác an toàn. Vậy nên luôn lạnh lùng, giữ khoảng cách, không xưng hô thân mật với người lạ. Nhưng giờ thì khác! Em cảm kích Tần Hành rồi, em bắt đầu sa chân vào cđ tình yêu rồi =))))

Từ khi ăn mỳ trường thọ Tần Hành nấu cho, Giang Dữ Miên đột nhiên lại một lòng muốn dốc lòng cầu học.

Chưa qua mấy ngày, lúc Tần Hành đang nhìn chằm chằm Giang Dữ Miên làm bài tập, cậu đột nhiên đề xuất phải thêm tiết. Tần Hành suýt chút nữa cho rằng cậu bị cái gì rơi trúng đầu rồi, hỏi cậu nghĩ sao lại muốn thêm tiết.

"Em chính là muốn học, có được hay không vậy?" Giang Dữ Miên cắn bút hỏi Tần Hành. Nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy, Tần Hành liền rút bài tập cậu vừa làm ra xem, tất cả đều sai.

Tần Hành cảm thấy nhớ được kiến thức căn bản phải dựa vào chính mình cảm ngộ, học nhiều hơn vài tiết cũng không tạo ra được khởi sắc gì. Lại nói anh cũng không có nhiều thời gian như vậy, liền đề ra một biện pháp: trước tiên sẽ không thêm tiết, để Giang Dữ Miên có thể làm được các bài tập cơ bản trước, chờ đợt thi tháng sau cậu có tiến bộ lại tính.

Giang Dữ Miên khéo léo gật đầu, một mặt đều là dáng dấp chờ đợi, xác định mình nhất định phải nỗ lực học tập. Tiếp đó đưa ra phương án phải cho Tần Hành thêm tiền nhưng bị Tần Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn lại không dám nói tiếp nữa.

Tần Hành không biết làm sao đối xử với thiếu niên thiếu thốn tình thương này mới không tạo thành hiểu lầm cho cậu. Anh cầm tiền lương của Mã Úy mà cảm thấy sức mình chưa đủ, bởi vì căn bản anh cũng không có dạy được gì cho Giang Dữ Miên. Hiện tại cậu chịu học cũng khiến trong lòng anh thoải mái một chút.

Tuy rằng anh cảm thấy vấn đề lớn nhất của Giang Dữ Miên không phải học không tốt, mà là phương thức sống cùng giá trị quan không bình thường. Mà những thứ này, lại không tới phiên anh quản.

Giang Dữ Miên cúi đầu lật sách. Lúc Tần Hành nhìn cậu, tâm trí mơ hồ suy đoán Giang Dữ Miên phải chăng là thiếu người chơi cùng, lúc trước muốn cậu học, cậu còn không buồn suy tính, nhưng thật không nghĩ tới cậu lại thực sự nghiêm túc học hành. Kiến thức căn bản của cậu rất kém, thường khiến Tần Hành không tưởng tượng nổi. Thói quen suy nghĩ cũng không có, làm bài một lúc liền vô thức ngẩn người, khuyết thiếu ý thức về mặt thời gian, chỉ thích mở máy chiếu lúc làm bài. Cậu tự nhiên muốn học, những thứ này đều phải bỏ.

Tần Hành tắt tivi đi, Giang Dữ Miên cũng liền ngừng bút, nháo muốn mở tivi, cậu nói mình không chịu được hoàn cảnh không có âm thanh.

"Vậy thì sửa lại." Tần Hành đè lại điều khiển từ xa, không cho Giang Dữ Miên lấy.

Giang Dữ Miên buồn bực, mất tập trung mà nhìn bài tập trước mặt, cũng không giải bài tập, hoài nghi mình có khi nào là kẻ não úng thủy hay không?

Sau một khoảng thời gian quan sát Giang Dữ Miên, Tần Hành phát hiện cậu làm việc và nghỉ ngơi đều rất hỗn loạn. Nếu không phải đã buồn ngủ tới cực điểm thì hoàn toàn không ngủ được, buổi tối ngủ rất muộn, ban ngày lại không thể tập trung tinh thần, chính là mọi đồng hồ sinh học đều sai. Tần Hành liền đặt ra quy củ cho cậu, nói Giang Dữ Miên mỗi ngày đều phải đặt ra thời gian biểu, làm một bản ví dụ từ bảy giờ tới hai giờ, trước mười một giờ đêm nhất định phải đi ngủ.

Một tối nào đó, hơn mười giờ Tần Hành bỗng gọi điện hỏi Giang Dữ Miên đã lên giường chưa. Đầu dây điện thoại phía Giang Dữ Miên tiếng phim điện ảnh mở vang động trời, cậu nói mình làm xong bài rồi chuẩn bị đi ngủ.

Tần Hành vạch trần cậu: "Em đang xem phim?"

Giang Dữ Miên nhanh chóng phủ nhận, đem tiếng phim tắt đi: "Không có."

"Anh ở dưới lầu rồi." Tần Hành không muốn cùng Giang Dữ Miên phí lời, bảo cậu mở cửa.

Chiều hôm đó học trưởng của Tần Hành là Kỳ Dương hẹn anh ra ngoài nói chuyện, trùng hợp nơi này lại gần nhà Giang Dữ Miên. Hai người nói chuyện tới rất muộn, Tần Hành cũng không đáp ứng đề nghị hợp tác của Kỳ Dương. Lúc đi trên đường cái, vừa định trở về trường học lại nhớ đến cậu học sinh mỗi tối đều không chịu ngủ của mình, thẳng thắn đi tới kiểm tra đột xuất.

Đợi năm phút đồng hồ Giang Dữ Miên mới mở cửa, mạnh miệng nói: "Anh tới làm gì? Em sắp lên giường ngủ rồi."

Tần Hành trực tiếp đi vào, đến phòng chiếu sờ sờ máy phát, nóng! Anh khoanh cánh tay quay đầu nhìn Giang Dữ Miên: "Bắt đầu xem từ khi nào?"

Giang Dữ Miên không nói lời nào, nhìn chằm chằm dép lê của mình, lộ ra cái xoáy trên đỉnh đầu cho Tần Hành xem.

"Bài tập buổi tối đâu?" Tần Hành hỏi cậu, lại nhớ đến cái gì liền cúi đầu tìm một hồi, ở một bên ghế dựa tìm được hai cái bút chì: "Không sai, Giang Dữ Miên vẫn sẽ làm bài trong phòng chiếu phim nha."

Giang Dữ Miên nói: "Có thể là lúc dì quét dọn trong này làm rơi a."

Tần Hành lại nói: "Bài tập."

Giang Dữ Miên nhăn nhó rất lâu mới ngồi xổm xuống, kéo ra ngăn kéo gần ghế dựa, lấy một tờ bài tập đã bị vò nhăn nheo đưa cho Tần Hành.

Tần Hành lật qua lật lại kiểm tra, bài tập Giang Dữ Miên làm đều loạn lên, vừa nhìn đã biết cậu là đang làm thì bị nội dung trên màn ảnh hấp dẫn, ngay cả tay viết cái gì cũng không biết.

Dưới sự yêu cầu của Tần Hành, Giang Dữ Miên rũ đầu xuống giao ra chìa khóa phòng chiếu. Tần Hành ở ngay trước mặt cậu khóa của lại, Giang Dữ Miên lúc này đến miệng cũng không khép lại nổi, lưu luyến không rời mà đưa tay sờ sờ tay nắm cửa.

Tần Hành cất chìa khóa vào trong túi tiền của mình, Giang Dữ Miên nuốt nước miếng một cái: "Cuối tuần có thể cho em xem không?"

Tần Hành vô tình cự tuyệt: "Nghỉ đông lại mở cho em."

Cuối tháng mười thi liền tù tì sáu ngày, cuối cùng kết quả bài thi của Giang Dữ Miên cũng đã có. Lúc Tần Hành tới thấy cậu đang nhìn chằm chằm bài thi mà ngẩn người liền lấy qua nhìn một chút, còn chưa được 70 điểm.

Đây chính là trình độ tự mình làm bài thi của Giang Dữ Miên, là thành quả đột kích mà Tần Hành đã dạy cậu.

"Em như vậy có phải sẽ không lên nổi đại học không?" Giang Dữ Miên u buồn hỏi Tần Hành: "Anh nói xem, thi đại học có mua được đáp án không?"

"Lên không nổi," Tần Hành không chút lưu tình đả kích cậu: "Cũng không có chỗ mua."



Giang Dữ Miên "Ồ" một tiếng, không nói nữa rũ mắt nhìn bài thi toàn dấu gạch đỏ ngầu.

Một lát sau cậu lại hỏi: "Có cách gì hay không?"

Tần Hành nhìn bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng mà phát sầu của Giang Dữ Miên liền muốn cười, cầm bài thi từ tay cậu kéo ra, nắm gương mặt cậu nâng lên hỏi: "Thật sự muốn học giỏi sao?"

"Đương nhiên," Giang Dữ Miên nói: "Em cũng muốn vào được đại học S."

Tần Hành ngẩn người, không nhịn được nữa mà bật cười.

Giang Dữ Miên có chút không vui nói: "Anh cười cái gì?"

Tần Hành nỗ lực thu lại nụ cười mà nhìn cậu khích lệ: "Người trẻ tuổi có mơ ước là chuyện tốt."

Giang Dữ Miên tức giận đem bài thi đoạt lại, dùng sách đè lên không cho Tần Hành nhìn nữa.

Tần Hành vờ nổi giận kêu cậu lấy bài ra làm lại câu sai, chuẩn bị ngênh đón kì thi cuối kỳ. Giang Dữ Miên phiền muộn lôi bài thi ra, buồn bực nói: "Vậy anh đừng cười em."

"Không cười em, Tần Hành dỗ cậu: "Chúc em thi đậu đại học S, làm hậu bối của anh."

Lúc sau, đang giảng bài, Giang Dữ Miên đột nhiên gọi lớn tên Tần Hành: "Tần Hành!"

Tần Hành hỏi cậu làm sao vậy?

"Nếu như cuối kỳ em thi được một trăm điểm, anh có thể đưa em ra ngoài chơi không?" Giang Dữ Miên hỏi anh.

Trời đã trở lạnh, mà Giang Dữ Miên lại rất sợ lạnh, trong nhà luôn mở điều hòa ấm áp. Cậu còn đổi sang bộ đồ ở nhà bằng nhung dày dặn, mái tóc trước đây đã ép thằng được buộc lên, bao bọc lấy gương mặt nhỏ đã nhọn hoắt ra.

Ngay chính Giang Dữ Miên cũng không cảm nhận được, Tần Hành khá là đồng tình với cậu. Dùng một câu không mấy hay ho để hình dung Giang Dữ Miên thì chính là cậu ngoài tiền ra thì cái gì cũng túng thiếu. Nhưng ý nghĩ để Giang Dữ Miên mỗi môn đều thi được trăm điểm thì quá kỳ lạ, mà trong kỳ nghỉ Tần Hành cũng không có việc gì quan trọng, liền nói: "Cho dù thi không đạt anh cũng sẽ dẫn em đi chơi, em muốn đi đâu?"

"Nơi nào cũng được." Giang Dữ Miên nói: "Tới nhà anh làm khách cũng được đó, nhà anh ở chỗ nào?" . ngôn tình tổng tài

Tần Hành không có nhà, anh bỏ đi đã mấy năm. Phòng mà lão Bình ở khi đó vốn đã nhiều năm không tu sửa, giờ có khi cũng đã sụp rồi. Mà Giang Dữ Miên căn bản không biết tình huống nhà anh, còn tưởng anh là người ở thành phố S.

"Tới nhà anh thì không được," Tần Hành cũng không có ý nói chi tiết: "Vậy để khi đó lại quyết nhé."

Giang Dữ Miên thấy Tần Hành đáp ứng, gương mặt đều nhu hòa hơn một chút. Chăm chú nghe Tần Hành giảng lại bài tập làm sai, lại đem sách tham khảo ra ôn tập, sau một lúc lại hỏi: "Anh có qua công viên mới mở chưa?"

Tần Hành cảm giác mình không phải đang dạy học sinh mà là nuôi một tiểu tổ tổng, bực mình đập lên sách một cái: "Giang Dữ Miên."

"Hả?" Giang Dữ Miên hơi nghiêng đầu nhìn anh, hàng mi dài của cậu dưới ánh đèn trở nên mềm mại như nhung, đôi mắt đẹp như lưu ly phát ra thủy quang dịu dàng. Thật giống như khắp cả thiên hạ này chỉ có một mình Tần Hành có thể khiến cậu bày ra biểu tình như vậy, toàn tâm toàn ý mà tín nhiệm Tần Hành.

Tần Hành bị cậu nhìn lòng liền ngứa ngáy, cũng quên mất bản thân đang muốn giáo huấn Giang Dữ Miên cái gì, chỉ nhắc cậu chuyên tâm nghe giảng.

Mùa xuân năm nay đến sớm, Giang Dữ Miên và Tần Hành đều tập trung vào cuộc thi tới tận trung tuần tháng giêng. Tần Hành cũng phải ôn tập bài của chính mình liền mang theo sách đến nhà Giang Dữ Miên.

Ngày Mã Úy trở về chính là một ngày trước kỳ thi khảo thí của Giang Dữ Miên.

Cậu làm xong một phần bài tập Vật Lý liền đưa cho Tần Hành kiểm tra, chính mình thì đi tắm trước.

Tần Hành đang ngồi trên bàn ăn trong phòng khách, khóa cửa đột nhiên xoay chuyển một chút, cửa mở ra.

Một người phụ nữ ăn mặc rất phong cách loạng chà loạng choạng bước vào, mùi rượu lẫn với mùi nước hoa, nồng tới mức Tần Hành ngồi xa cũng nghe thấy.

Nàng và Tần Hành đối diện nhau, đều ngẩn người.

"Cậu là ai? Tại sao lại ở nhà tôi?" Mã Úy hỏi anh.

Tần Hành đoán người phụ nữ này là mẹ của Giang Dữ Miên, liền cúi chào nói mình là gia sư của Giang Dữ Miên.

Mã Úy ở biển chơi tới hai tuần lễ, lại qua Nhật Bản trùng tu nhan sắc tới hai tháng mới trở về. Đám hồ bằng cẩu hữu biết nàng trở về liền nháo đòi mở tiệc. Vì vậy mới về nước nàng đã lập tức tới quán bar chơi mấy ngày mới trở về.

Đầu nàng choáng váng, phải chống tay lên cửa suy nghĩ một hồi mới nhớ ra mình đã tìm gia sư dạy tại gia cho con trai. Không ngờ chị Hương chỉ là một phụ nữ nông thôn lại có thể giới thiệu tới một cậu gia sư đẹp trai như vậy.

Nàng lộ ra một nụ cười rất mập mờ, giày cao gót cũng không cởi hướng phía Tần Hành đi tới: "Nhìn cậu lớn hơn sinh viên đại học S nha."

Tần Hành không thể không nhận ra mà cau may, gật đầu nói: "Phải."



"Trường S rất tốt, Miên Miên nhà tôi cũng phải thi đậu đại học S, đều phải dựa vào cậu dạy dỗ nó thật tốt, tiểu lão sư."

Hai mẹ con tính cách không giống nhau, ngược lại giấc mộng thì vào trường S thì y đúc.

Mã Úy tay vịn bàn muốn thân cận Tần Hành, Tần Hành đứng lên lui về sau một bước.

"Tiểu lão sư, còn thẹn thùng nha." Mã Úy che miệng cười, mặt nàng mới làm nên cười rộ lên có chút cứng ngắc. Chất cồn trong máu làm nàng nóng lên, nhìn thấy chàng trai dương quang tuấn lãng trước mặt, lại nhớ tới chính mình thì phải phục vụ cho lão nam nhân nhăn nheo, liền sinh ra tâm tư muốn đùa giỡn người ta.

Tần Hành càng lui, nàng càng tiến lên, đem Tần Hành dồn đến bên tường, dán sát vào anh.

Tần Hành không muốn đụng tới Mã Úy, đành lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể nàng.

Mã úy một tay nắm chặt tay Tần Hành: "Tiểu lão sư, tay cậu thật đẹp cũng thật lớn nha."

Tần Hành rốt cuộc không nhịn được, nắm cổ tay Mã Úy đẩy nàng ra: "Dì à, ngài tự trọng một chút."

"Ta cũng không nặng, cậu có muốn ôm thử một cái không?" Mã Úy ngả ngốn trên người Tần Hành, thân thể nam tính tràn ngập sức sống của tuổi trẻ khiến nàng không làm chủ được chính mình.

"Mã Úy!" Trên cầu thang phía sau nàng truyền đến một tiếng kêu đầy ngột ngạt và tức giận.

Giang Dữ Miên tắm xong bước xuống lầu, liền nhìn thấy người mẹ đã mấy tháng không gặp đang dính trên người Tần Hành, trên mặt Tần Hành đầy vẻ lúng túng ẩn bờ vai khước từ nàng.

Bị Giang Dữ Miên gọi một tiếng, Mã Úy có chút tỉnh táo lại, nàng buông Tần Hành ra quay người nhìn Giang Dữ Miên, hướng về phía cậu nhiệt tình giang ra hai cánh tay: "Miên Miên, mẹ đã trở lại rồi."

Giang Dữ Miên tức giận đến phát run, nhìn chằm chằm Mã Úy nói: "Cút."

"Sao lại nói chuyện với mẹ như vậy?" Mã Úy nhíu mày nói: "Thật không có lễ phép."

Giang Dữ Miên lại nhắc lại một lần: "Cút."

Mã Úy cầm cái chén trên bàn ném xuống đất, chén thủy tinh đập vào sàn đá hoa cương trong phòng ăn, phát ra tiếng "Choang" thật lớn, mảnh vỡ bắn khắp nơi. Nàng cắn răng cùng Giang Dữ Miên giằng co, giống như hai kẻ tử địch, đáy mắt hai người đều không chút nào che giấu nét cừu hận.

Tần Hành không muốn tham dự vào cuộc chiến phân tranh trong gia đình này, nhìn Giang Dữ Miên nói: "Anh đi trước."

Giang Dữ Miên lúc này mới quay ra nhìn anh, sắc mặt cậu trắng bệch dường như muốn bật khóc. Tần Hành có chút không đành lòng nói: "Anh sẽ gọi điện thoại cho em."

"Em đi tiễn anh." Giang Dữ Miên nói.

Tần Hành nói cẩn thận, đi tới lôi kéo Giang Dữ Miên ra khỏi cửa.

Bước vào thang máy, Giang Dữ Miên nhìn Tần Hành nói: "Xin lỗi."

"Không có việc gì." Tần Hành xoa xoa đầu cậu, thang máy đã xuống đến tầng dưới cùng, Giang Dữ Miên cũng cùng đi ra. Cậu chỉ mặc lớp áo ngủ nhung mỏng manh, Tần Hành sợ cậu cảm lạnh nên không cho bước ra ngoài. Giang Dữ Miên lại lôi kéo túi xách của anh không buông. Trong lòng Tần Hành cũng có chút đau đớn và mệt mỏi, cũng không nghĩ ra chính mình muốn làm gì liền ôm cậu một cái, nói với cậu: "Không sao đâu."

Giang Dữ Miên thấp hơn anh nửa cái đầu, người gầy trơ cả xương, không có mấy lạng thịt, Tần Hành ôm vào thấy cứng ngắc. Giang Dữ Miên đặt đầu lên cần cổ Tần Hành, mái tóc mềm khẽ rung, Tần Hành cũng không biết cậu có khóc hay không, chỉ đặt tay lên vai Giang Dữ Miên nói: "Chờ em thi xong anh sẽ dẫn em đi giải sầu."

Giang Dữ Miên cúi đầu trở vào thang máy, nhấn nút lên tầng.

Tần Hành đợi một lúc rồi mới đi, đang trên đường lại nhận được tin nhắn của Giang Dữ Miên, cậu nói Mã Úy sẽ ở lại thành phố S một thời gian, cậu muốn ra ngoài thuê phòng ở.

Mấy ngày trước Tần Hành nói với Giang Dữ Miên, hai ngày tới anh có bài thí nghiệm khảo thí, nói cậu trước cứ ôn tập thật tốt đừng dằn vặt lung tung. Rồi cũng đáp ứng cậu, chờ anh thi xong sẽ cùng Giang Dữ Miên đi tìm phòng ở, trước tiên để cậu ở nhà thật tốt đã.

Giang Dữ Miên ngoài miệng đáp ứng, quay đầu liền thu dọn hành lý, hơn nửa đêm chạy tới nhà nghỉ gần trường học thuê phòng, cũng không nói cho Tần Hành.

Lúc Giang Dữ Miên tròn mười sáu tuổi, cha đẻ cậu đã giấu Mã Úy, trực tiếp đem tiền bỏ vào thẻ cá nhân của cậu. Vốn Mã Úy còn thấy không đủ tiền tiêu, nếu biết được sẽ đòi cậu, hiện tại hai người làm căng, Giang Dữ Miên ngược lại thấy bớt lo, một người ăn no sẽ không có gì lo lắng, ở nhà nghỉ một mình như cá gặp nước.

Chờ lúc Tần Hành hết bạn với việc khảo thí, lúc anh hỏi Giang Dữ Miên đang ở đâu, cậu đã ở nhà nghỉ được cả tuần rồi. Buổi trưa vừa mới tỉnh ngủ, nghe điện thoại của Tần Hành buộc cậu phải xuống lầu, giống như vừa tỉnh giấc mộng mà báo cho Tần Hành địa chỉ nhà nghỉ.

Giang Dữ Miên vừa để xuống căng thẳng liền khôi phục quy cách nghỉ ngơi vô tổ chức, một giờ chiều vẫn còn buồn ngủ díp mắt. Lúc Tần Hành ấn chuông cửa, cậu mặc đại áo tắm của nhà nghỉ, uể oải, suy sụp mà đi mở cửa, trong phòng đồ vật đều ném loạn, rặt một cảnh thiếu gia đi dạt quậy phá.

"Anh ngồi bừa đi." Giang Dữ Miên bắt chuyện với Tần Hành, ngồi xổm xuống mở ra tủ lạnh nhỏ, hỏi Tần Hành muốn uống gì.

Tần Hành cầm bình nước uống, không tán thưởng nhìn Giang Dữ Miên, hỏi cậu đã bao lâu không ra khỏi cửa rồi.

Giang Dữ Miên xòe ngón tay: "Năm ngày? Sáu ngày?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau