Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 44: Chuyến tàu cuối nổ tung (6)

Trước Sau
Edit: Huyên ???? Beta: Sơ Tình

Trương Khôi kiêu căng khịt mũi: "Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, trong ba người kia có một tên là Bạch Liễu. Bảng thuộc tính của tên này vô cùng kém cỏi, tốc độ di chuyển cơ bản còn không nhanh bằng lúc tao điều khiển chúng mày, tốc độ lục soát thùng xe càng không thể bì được."

"Mà cái tên Mục Tứ Thành kia có tốc độ di chuyển rất nhanh nhưng trí lực lại không cao bằng Bạch Liễu. Hắn ta không giỏi tìm kiếm đồ bằng tao – người chơi vừa có trí lực vừa có con rối. Trừ khi hai tên đó liên thủ với nhau, nếu không tao chắc chắn trở thành người chơi thu thập nhanh nhất."

"Tuy nhiên hai người này sẽ không hợp tác với đối phương." Nụ cười của Trương Khôi mang đầy ác ý, gã ta tùy tiện dùng chân đá vào một trong ba con rối. Con rối bị “đạp” ngã, cúi đầu quỳ trước Trương Khôi.

Trương Khôi hờ hững không để ý mà giẫm lên lưng con rối kia, gã cúi xuống kề sát vào nó, cười nói: "Hey, Lưu Hoài, mày đã từng là bạn tốt của Mục Tứ Thành, mày nói xem đúng chứ?"

Người chơi con rối tên Lưu Hoài chẳng nói tiếng nào, tay chân khẽ run.

"Vì tao biết trò chơi này có Mục Tứ Thành tham gia nên mới mang mày tới đây." Trương Khôi chậc chậc mấy tiếng, bật cười: "Mục Tứ Thành chắc cũng không ngờ mày sẽ trở thành người chơi con rối của tao đúng chứ?"

"Lúc trước hắn bị mày phản bội, suýt chút nữa đã thành con rối của tao. Thế nhưng đến cuối cùng, giá trị tinh thần của Mục Tứ Thành rơi xuống 18 mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, điên cuồng gϊếŧ chết bốn con rối của tao rồi chạy thoát. Tao mất nhiều người chơi con rối như vậy, không thể làm gì khác ngoài bắt mày bù lại.”

"Chẳng qua làm con rối của tao có đãi ngộ không tệ, mày hẳn rất vui nhỉ? Chờ lát nữa nếu nhìn thấy Mục Tứ Thành, nhớ biểu hiện cho tốt, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, hiểu chưa? Bằng không nếu để hắn chạy mất, mày sẽ không thể tiếp tục làm con rối an nhàn như bây giờ đâu."

Trương Khôi vừa nói vừa dùng tay vỗ nhẹ lên mặt Lưu Hoài, mặt của con rối Lưu Hoài đổ mồ hôi lạnh liên tục, không dám ho he câu nào.

Dường như Trương Khôi cảm thấy làm vậy không có gì thú vị, gã nhanh chóng rút tay lại: "Tên Mục Tứ Thành này tuyệt đối sẽ không hợp tác với bất kì kẻ nào, càng không cần phải bàn đến loại người vừa xuất hiện đã gây chú ý như Bạch Liễu. Cứ coi như Bạch Liễu cố tình muốn hợp tác với hắn, Mục Tứ Thành cũng sẽ dương thịnh âm suy. Hai người bất kể đơn độc hay phối hợp, tốc độ thu thập trong toa tàu đều không sánh bằng tao. Chúng ta hẳn phải là người chơi có tiến độ tìm đồ vật nhanh nhất. Nhưng mà đến hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được gì, chỉ có hai người bọn hắn thì độ khả thi——"

Gã nói tới đó thì dừng lại, so sánh hai ngón tay với nhau rồi mới tiếp tục: "Khả năng thứ nhất: Trò chơi cũ nát này yêu cầu phải thu thập mảnh gương bị vỡ, mà những mảnh gương ấy hoàn toàn không ở trong đoàn tàu."

"Còn có một khả năng khác ——" Đôi mắt Trương Khôi sâu xa nheo lại, "Trò chơi tổng cộng có bảy người, Mục Tứ Thành, Bạch Liễu, tao và ba người chúng mày đã chiếm hết sáu vị trí. Chỉ còn người chơi cuối cùng ở vị trí thứ bảy, nếu người đó tìm thấy mảnh gương bị vỡ trước chúng ta, vậy cũng có thể lắm chứ."

Mặc dù Lý Cẩu sợ hãi nhưng vẫn ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Thưa ngài, chúng ta đã lục soát gần nửa xe, hơn nữa còn dùng hết tốc lực nhưng vẫn không thấy bất kỳ mảnh gương vỡ nào. Không thể có khả năng tất cả đều nằm ở nửa buồng xe còn lại rồi đúng lúc bị người chơi cuối cùng thu thập được chứ?"

"Sao lại không thể?" Nghĩ tới tên này, Trương Khôi cũng nghiến răng nghiến lợi: "Nếu người cuối cùng là Đỗ Tam Anh, vậy rất có khả năng tất cả mảnh gương bị vỡ đều đặt sẵn trước mặt chờ hắn ta đi nhặt!"

—— . —— . ——



Bạch Liễu liếc sang Đỗ Tam Anh đang đứng sau lưng. Đỗ Tam Anh vô cùng phiền não, cậu ta ngó lần lượt từng chỗ ngồi trong toa tàu vẫn không phát hiện bất kỳ mảnh gương vỡ nào, nhưng cậu ta đã đi theo bọn Bạch Liễu qua hai toa tàu rồi.

"Không đúng…" Đỗ Tam Anh lẩm bẩm, cậu ta thật sự cảm thấy quái lạ, "Sao vẫn không tìm được mảnh gương vỡ nào hết nhỉ?"

Lúc trước cậu ta làm nhiệm vụ thu thập đều thuận buồm xuôi gió, vậy mà lần này tìm lâu như thế mà vẫn trắng tay.

Đỗ Tam Anh đẩy mắt kính, click vào thiết bị quản lý trò chơi xem giá trị may mắn của bản thân, nhìn thấy vẫn nó là 100%, cậu ta liền rơi vào trạng thái 'em quay cuồng trong mơ hồ'.

... Sao lại vậy được chứ? Giá trị may mắn 100% luôn luôn rất thuận lợi khi tìm đồ mà...

Hơn nữa Đỗ Tam Anh có linh cảm mãnh liệt, mình đã theo chân Bạch Liễu thì nhất định có thể thành công qua cửa, mặc dù điều này làm cậu ta có cảm giác khó chịu sởn cả tóc gáy. Thế nhưng xưa nay Đỗ Tam Anh không hoài nghi trực giác của mình. Trực giác cậu ta nói rằng chỉ cần đi cùng Bạch Liễu nhất định có thể qua cửa thì chắc chắn không sai được.

Bạch Liễu thấy Đỗ Tam Anh kiểm tra giá trị may mắn xong thì thu ánh mắt lại, cậu quay đầu lại ung dung nói với Mục Tứ Thành: "Trong xe không có bất kỳ mảnh gương vỡ nào."

Mục Tứ Thành đã từ bỏ việc tự mình suy nghĩ quá trình phán đoán của Bạch Liễu, hắn trực tiếp hỏi: "Vì sao?"

"Nếu như trong đoàn tàu có mảnh gương vỡ, giá trị may mắn 100% của Đỗ Tam Anh sẽ không có khả năng không phát hiện ra." Bạch Liễu nói.

Mục Tứ Thành nhíu mày: "Anh quên mất trong trò chơi này còn có Kẻ điều khiển rối à? Mặc dù khả năng tìm đồ của Đỗ Tam Anh rất lợi hại, thế nhưng bên Kẻ điều khiển rối có tới bốn người, tốc độ di chuyển của Người chơi con rối dưới sự điều khiển của gã ta rất nhanh. Rất có thể gã đã đi trước chúng ta một bước, tìm thấy mảnh gương vỡ trong toa tàu này rồi."

"Khả năng không cao lắm." Bạch Liễu lắc đầu, "Thứ nhất, cậu nói giá trị may mắn của Đỗ Tam Anh trong kiểu trò chơi này sẽ chiếm ưu thế. Thứ hai, nếu Kẻ điều khiển rối đã tìm được mảnh gương vỡ, xác định điểm mấu chốt qua cửa thì gã chắc chắn sẽ tấn công chúng ta. Chúng ta đi qua nhiều toa tàu như vậy cũng không gặp ai, tôi cảm thấy hình như bọn họ đang cố tình né tránh xung đột, biểu hiện thế không giống đã tìm được đồ."

Mục Tứ Thành khoanh tay dời mắt, trào phúng cười một tiếng: "Thật ra người thông minh đều rất hiểu nhau, thích nhất là chơi trò này."

"Tôi không thích cái đó." Bạch Liễu hiểu Mục Tứ Thành đang chế giễu mỉa mai mình, bình thản giải thích cho bản thân: "Nếu như tôi cần phối hợp với ai, tôi sẽ để kẻ đó cam tâm tình nguyện hợp tác."

"Như sự hợp tác giữa tôi với anh phải không?" Mục Tứ Thành nở nụ cười giả dối, "Bạch Liễu, tôi và anh ước định bằng lời nói, không có bằng chứng thì không vững chắc."

"Là giao dịch tiền tài." Bạch Liễu cường điệu nói, mỉm cười, "Vậy mà cậu lại cho tôi một điểm, Mục Tứ Thành."

Mục Tứ Thành trào phúng bật cười hai tiếng, không dây dưa chuyện này với Bạch Liễu nữa: "Theo như lời anh nói, trên đoàn tàu không có mảnh gương vỡ, vậy chúng đâu hết rồi? Ngoài đoàn tàu? Hay trong ga tàu điện ngầm? Chúng ta chờ đến khi đến ga rồi xuống tìm hay sao?"

Bạch Liễu vuốt cằm, suy tư trong chốc lát: "Thực ra tôi cảm thấy độ khả thi của việc tìm thấy mảnh gương vỡ trong ga tàu điện ngầm cũng rất nhỏ."



"Không ở trên tàu, cũng không ở bên ngoài đoàn tàu, bản đồ lại lớn như vậy." Mục Tứ Thành buông tay, "Anh cảm thấy chúng có thể ở đâu?"

Bạch Liễu không trả lời, bởi vì đoàn tàu đã đến trạm. Giọng nữ trong loa phóng thanh phát thông báo cắt ngang lời chực nói của Bạch Liễu: "Đoàn tàu đã đến【 Viện bảo tàng thành phố Kính 】, mời hành khách xuống xe theo thứ tự, mời hành khách xuống xe theo thứ tự…"

Cửa đoàn tàu từ từ mở ra, Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh thấy cảnh bên ngoài, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Về phần Bạch Liễu, thật ra cậu đã sớm dự liệu từ trước, vậy nên vẫn giữ biểu cảm hờ hững.

Bên ngoài, trên sân ga là đủ loại thi thể bị thiêu khét lẹt. Có vài thi thể cháy tròng mắt, có vài thi thể bị đốt tới nỗi tay chân khô quắt, chỉ lộ mỗi hàm răng.

Kì lạ là những thi thể này đều giữ trạng thái của người bình thường, có thi thể đang cúi đầu nhìn đồng hồ, mặc dù đồng hồ trên cổ tay của kẻ nọ hắn đã bị đốt nhìn không rõ dấu vết.

Những hành khách bị nướng khét lẹt đứng lít nha lít nhít giữa tàu điện ngầm. Nương theo cánh cửa từ từ mở ra, bọn chúng cũng ngẩng đầu, viền mắt đen sì sì nhìn thẳng về phía đám Bạch Liễu. Đỗ Tam Anh kìm lòng không đặng nuốt ngụm nước miếng, kề sát vào cửa sổ xe.

Khắp nơi trong ga tàu điện ngầm đều bừa bộn, đâu đâu cũng có dấu vết lửa đốt biến thành than đen. Mùi thịt người bị thiêu cháy nồng nặc đến mức làm cho người ta thấy khan cổ họng.

Đỗ Tam Anh yếu ớt đứng phía sau Bạch Liễu, nhỏ giọng dò hỏi: "Bạch… Bạch Liễu, anh cảm thấy đây cũng là cảnh mở màn sao? Bọn họ có, có tấn công người chơi không?"

"Tôi sẽ không thiết kế hai đoạn "cảnh mở màn" trong phần đầu của trò chơi đâu." Bạch Liễu nói: "Không thú vị gì cả, chỉ tổ lãng phí thời gian."

Đỗ Tam Anh càng ngày càng yếu ớt, tóc gáy cậu ta dựng cả lên, linh cảm có nguy hiểm sắp ập tới làm cậu ta từng thời từng khắc đều muốn chạy trốn.

Nhưng một khi rời khỏi Bạch Liễu, cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào lại bám lấy Đỗ Tam Anh như hình với bóng. Hiện tại Đỗ Tam Anh thấy mình đi cũng không được mà không đi cũng chẳng xong, cậu ta còn làm gì được người khóc không ra nước mắt hỏi: "Bạch Liễu, vậy anh sẽ thiết kế như thế nào?"

"Nếu như là tôi..." Bạch Liễu vừa nói chuyện vừa nhanh chóng tìm đồ trong giao diện hệ thống của mình, đợi khi tìm được thứ mình muốn, Bạch Liễu mới tiếp tục nói: "Có thể tôi sẽ thiết kế đoàn tàu truy đuổi vô cùng nguy hiểm để tăng cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho màn mở đầu của trò chơi."

Mục Tứ Thành hiểu ý của Bạch Liễu, hắn nhìn đám xác chết cháy bên ngoài cửa xe, vẻ mặt âm thầm "fuck" một tiếng.

Cuộc chiến truy đuổi sắp bắt đầu rồi.

________________

611: phúc lợi ngày lễ =]]]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau