Chương 19: Sẽ Nhớ Thật Kỹ Tên Ngươi
Trịnh Hiểu rốt cuộc cũng thở ra một hơi, hô hấp thông thuận, hắn nghĩ chỉ muốn đẩy người nọ ra, ai biết người nọ vóc người mặc dù không tráng kiện nhưng lại vô cùng nặng, làm hắn đẩy không nổi dứt khoát đánh một chưởng cứu lấy mình.
Khi người nọ đang cố bóp cổ hắn khuôn mặt trong đám tóc dài lắc lư hiện ra nhưng hắn nhìn không rõ. Trịnh Hiểu chống tay ngồi dậy bước đến gần nhìn sơ qua người đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Hắn đưa tay vén đi mớ tóc phủ trên mặt người kia lộ ra đường nét một bên mặt có thể nói là tuấn tú bất phàm, nhưng nữa gương mặt còn lại bị biến dạng da nhăn nhúm già nua thật ghê rợn, thập phần kinh khủng. Môi người nọ cũng bị cắn đến ứa máu, trên y phục có rất nhiều vết thương, xem ra là bị chính hắn cấu xé mà nên, một số chỗ là vết thương cũ nhạt màu, bên trong có vài vết thương do binh khí để lại. Hắn càng nhìn càng kinh hãi, người này ngoại trừ tự mình tổn thương, còn lại là bị người hành hạ đánh đập. Chẳng lẽ đây là cách mà giáo chủ ma giáo dụng hình tra tấn sao? Cái này cũng quá tàn ác rồi, một ngày nào đó có thể hắn cũng biến thành cái dạng này không?
Giờ phút này hắn thật sự sợ đến tay chân run rẩy.
Người đang nằm chợt có động tỉnh, Trịnh Hiểu tức khắc hoàn hồn giương mắt đối diện với người nọ đang chậm rãi mở hai tròng mắt. Đồng tử màu đen đã tìm không thấy cuồng loạn lúc nãy, người nọ thần tình mờ mịt, yên lặng nhìn hắn một hồi. Bỗng nhiên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng dùng tay che đi nửa khuôn mặt kia, nhanh chóng chui vào trong góc phòng, giọng khàn khàn sợ hãi.
"Ngươi… Ngươi là ai?"
Trịnh Hiểu ngồi dậy còn chưa có mở miệng, người nọ thấy cửa mở ra càng hoảng hốt hơn, chạy đến đem cửa đóng kính lại. Người nọ lúc này mới thở ra một hơi, xoay người đưa tay lên che lại gương mặt run giọng nói:
"Ngươi, ngươi đã nhìn thấy hết rồi?"
Trịnh Hiểu đứng dậy, nhìn thấy người nọ rất sợ hãi, hiển nhiên bởi vì gương mặt xấu xí, đối mặt với người khác lại cực kỳ né tránh. Xem ra y đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi. Hắn không khỏi nổi lên lòng thương hại, âm thanh tận lực ôn nhu nói:
“Ta chỉ vô tình đi ngang qua, nghe có tiếng người nên bước vào xem thử, không có ý mạo phạm ngươi.”
Thấy người nọ vẫn như cũ mười phần cảnh giác hắn liền đưa tay bưng lấy ngọn nến đang cháy trên bàn lên kề sát mặt mình.
“Ngươi nhìn xem, ta không phải người xấu, chỉ là muốn giúp ngươi thôi.”
Người nọ cuối cùng từ từ bình tỉnh lại, thử bước từng bước nhỏ đến gần Trịnh Hiểu, thấy hắn xác thực không có gì uy hiếp mới an tâm thở ra một hơi rồi ngồi xuống nền nhà, sau đó ngẩng mặt lên nhìn hắn, thấp giọng:
"Ngươi đi nhanh đi, nếu để bọn họ trông thấy sẽ liên lụy ngươi."
Trịnh Hiểu bước đến gần cũng ngồi xuống.
“Không sao đâu, ta trước sau gì cũng không sống được bao lâu nữa.”
Hắn chỉ là thuận miệng nói ra nhưng người nọ khuôn mặt đã khôi phục điểm bình tĩnh lại nổi lên sợ hãi.
“Vì sao, vì sao ngươi phải chết?”
“Giáo chủ muốn ta giao ra quyển bí tịch Âm Dương Sát, nhưng ta lại không có nên trước sau gì hắn cũng sẽ giết ta thôi.”
“Ngươi nói một cách nhẹ nhàng như vậy chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?”
Trịnh Hiểu mỉm cười thở dài, “Chết ai mà không sợ, ta đã từng chết một lần, hồn phách bị hút đến nơi này, cũng không biết vì sao lại nhập vào người đệ tử của Thanh Vân phái, hiện tại bọn họ cũng muốn ghét ta vì cho là ta đoạt xá đệ tử của họ. Trước cũng chết sau cũng chết, ở đây cũng chết mà ra ngoài kia cũng chết, ngươi nói xem ta phải như thế nào đây?”
Người nọ quay sang nhìn hắn, tâm tình ví như đồng bệnh tương liên mà an ủi, “Ta cứ tưởng bản thân mình là người khổ sở nhất rồi, không ngờ ngươi cũng...”
Trịnh Hiển mỉm cười lắc đầu, sau đó hỏi:
“Ngươi vì sao lại bị nhốt ở đây? Lúc nảy còn giống như phát điên mà tự tổn thương thân thể mình nữa.”
Nhắc đến chuyện này người nọ lại nổi lên sợ hãi, hai tay sờ mặt, ý vị mà lắc đầu, toàn thân đều run lên nhẹ giọng.
“Ta trước kia là nô bộc ở đây, một lần phạm sai lầm mà bị bọn họ đánh đập rồi nhốt lại. Trong số thuộc hạ của giáo chủ có một người gọi là Độc Vương, hắn mỗi khi chế ra dược hay độc mới đều dùng ta làm thử nghiệm… Nên... ”
“Nên gương mặt ngươi mới bị uỷ như vậy, còn có cơn đau đớn phát tán kia đúng không?... Khốn kiếp, ngươi chỉ phạm một chút sai lầm mà đã đem một đời ngươi ra mà uỷ đi, vị giáo chủ này đúng là táng tận lương tâm mà.” Trịnh Hiểu bức xúc khi nghe người nọ nói. Giáo chủ ma giáo này cũng thật ác độc, có thể định đoạt sinh tử người khác tự nhiên như vậy đi, hắn là giáo chủ cao cao tại thượng liền xem mạng người như cỏ rác sau?
Người nọ dường như nghe thấy được hắn đang mắng giáo chủ, sợ hãi luôn miệng run run.
“Ngươi… Ngươi đừng nói lớn, để người khác nghe thấy sẽ chết đó.”
Rất nhanh đẩy Trịnh Hiểu ra bên ngoài, "Đi mau! Đừng nói gì nữa, ngươi còn ở đây một khi Đột Vương trở lại sẽ giết luôn ngươi đó.”
Trịnh Hiểu thấy hắn thật sự là sợ tới cực điểm, không đành lòng lại kích thích hắn, gật đầu nói:
"Vậy ta đi trước, ngươi ở đây nhớ bảo trọng thân thể."
Đưa hắn ra đến cửa, người nọ rốt cuộc cũng có chút hòa hoãn, thậm chí trên gương mặt còn hiện lên một tia cảm kích vì có người quan tâm mình, bỗng dưng thoáng nhìn giữa cổ Trịnh Hiểu nổi lên vòng đỏ dấu tay người, hắn giật mình, đưa tay đặt lên cổ Trịnh Hiểu so sánh, tỏ ra vẻ xấu hổ rồi rụt tay về, nhỏ giọng lúng túng.
"Là ta làm tổn thương ngươi sao?... Ta xin lỗi, mỗi lần phát độc ta không thể khống chế bản thân."
Đâu chỉ làm tổn thương mà thiếu chút nữa còn muốn bóp chết hắn nữa kia. Trịnh Hiểu dưới đáy lòng cười khổ một chút, không muốn làm người nọ canh cánh bứt rứt, mỉm cười dịu dàng xua tay.
"Đều do ta lỗ mãng tự tiện xông vào, không liên quan tới ngươi."
Hắn quay đầu đối diện với gương mặt người nọ.
“Ngươi tên là gì? Ta cũng bị nhốt gần đây nếu ngươi muốn lần sau ta lại đến thăm ngươi.”
Thấy hắn nhìn mình người nọ liền đỏ mặt quay đi, nhưng trong lòng lại rất muốn lần sau hắn lại đến thăm mình, lời nói có chút lắp bắp:
“Ta… Ta không nhớ rõ tên mình, trước kia còn nhớ nhưng đã lâu không ai gọi, cũng vì dùng độc rất nhiều mà ta không còn nhớ nổi. Chỉ nhớ mình họ Khả”
Trịnh Hiểu gật đầu, “Ta biết rồi.”
Hắn chậm rãi bước đi không bao xa, lại nghe người nọ phía sau nhẹ nhàng nói với theo.
“Tên ngươi là gì?”
Trịnh Hiểu quay đầu nhìn lại yên lặng một chút hắn mỉm cười.
“Liên Minh.”
Ở thế giới này không tồn tại cái người gọi là Trịnh Hiểu, thân xác hắn ở thế giới kia chắc đang phân huỷ đến trương phì giòi bọ quấn thân không còn hình dạng rồi cũng nên, vậy thì còn cần gì đến cái tên không tồn tại. Hắn không thuộc về nơi này, cái tên Trịnh Hiểu chỉ có một người biết đến và có thể gọi đó là Bạch Vô Ảnh, nhưng hiện tại và tương lai hắn không biết có còn cơ hội gặp lại y nữa hay không. Trịnh Hiểu lúc này ý cười nhàn nhạt trên môi, ngay cả mi tâm cũng đều thư thái giãn ra.
Hoa nở rồi cũng tàn, tiệc hợp rồi cũng tan.
Hắn mỉm cười nhìn người đứng trước biệt viện một cái rồi quay lưng rời đi. Người đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn, trong vô thức ánh mắt nụ cười ẩn hiện liền lộ ra rõ ràng, miệng phát ra thanh âm rất nhỏ.
“Liên Minh, ta sẽ nhớ thật kỹ tên ngươi.”
Khi người nọ đang cố bóp cổ hắn khuôn mặt trong đám tóc dài lắc lư hiện ra nhưng hắn nhìn không rõ. Trịnh Hiểu chống tay ngồi dậy bước đến gần nhìn sơ qua người đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Hắn đưa tay vén đi mớ tóc phủ trên mặt người kia lộ ra đường nét một bên mặt có thể nói là tuấn tú bất phàm, nhưng nữa gương mặt còn lại bị biến dạng da nhăn nhúm già nua thật ghê rợn, thập phần kinh khủng. Môi người nọ cũng bị cắn đến ứa máu, trên y phục có rất nhiều vết thương, xem ra là bị chính hắn cấu xé mà nên, một số chỗ là vết thương cũ nhạt màu, bên trong có vài vết thương do binh khí để lại. Hắn càng nhìn càng kinh hãi, người này ngoại trừ tự mình tổn thương, còn lại là bị người hành hạ đánh đập. Chẳng lẽ đây là cách mà giáo chủ ma giáo dụng hình tra tấn sao? Cái này cũng quá tàn ác rồi, một ngày nào đó có thể hắn cũng biến thành cái dạng này không?
Giờ phút này hắn thật sự sợ đến tay chân run rẩy.
Người đang nằm chợt có động tỉnh, Trịnh Hiểu tức khắc hoàn hồn giương mắt đối diện với người nọ đang chậm rãi mở hai tròng mắt. Đồng tử màu đen đã tìm không thấy cuồng loạn lúc nãy, người nọ thần tình mờ mịt, yên lặng nhìn hắn một hồi. Bỗng nhiên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng dùng tay che đi nửa khuôn mặt kia, nhanh chóng chui vào trong góc phòng, giọng khàn khàn sợ hãi.
"Ngươi… Ngươi là ai?"
Trịnh Hiểu ngồi dậy còn chưa có mở miệng, người nọ thấy cửa mở ra càng hoảng hốt hơn, chạy đến đem cửa đóng kính lại. Người nọ lúc này mới thở ra một hơi, xoay người đưa tay lên che lại gương mặt run giọng nói:
"Ngươi, ngươi đã nhìn thấy hết rồi?"
Trịnh Hiểu đứng dậy, nhìn thấy người nọ rất sợ hãi, hiển nhiên bởi vì gương mặt xấu xí, đối mặt với người khác lại cực kỳ né tránh. Xem ra y đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi. Hắn không khỏi nổi lên lòng thương hại, âm thanh tận lực ôn nhu nói:
“Ta chỉ vô tình đi ngang qua, nghe có tiếng người nên bước vào xem thử, không có ý mạo phạm ngươi.”
Thấy người nọ vẫn như cũ mười phần cảnh giác hắn liền đưa tay bưng lấy ngọn nến đang cháy trên bàn lên kề sát mặt mình.
“Ngươi nhìn xem, ta không phải người xấu, chỉ là muốn giúp ngươi thôi.”
Người nọ cuối cùng từ từ bình tỉnh lại, thử bước từng bước nhỏ đến gần Trịnh Hiểu, thấy hắn xác thực không có gì uy hiếp mới an tâm thở ra một hơi rồi ngồi xuống nền nhà, sau đó ngẩng mặt lên nhìn hắn, thấp giọng:
"Ngươi đi nhanh đi, nếu để bọn họ trông thấy sẽ liên lụy ngươi."
Trịnh Hiểu bước đến gần cũng ngồi xuống.
“Không sao đâu, ta trước sau gì cũng không sống được bao lâu nữa.”
Hắn chỉ là thuận miệng nói ra nhưng người nọ khuôn mặt đã khôi phục điểm bình tĩnh lại nổi lên sợ hãi.
“Vì sao, vì sao ngươi phải chết?”
“Giáo chủ muốn ta giao ra quyển bí tịch Âm Dương Sát, nhưng ta lại không có nên trước sau gì hắn cũng sẽ giết ta thôi.”
“Ngươi nói một cách nhẹ nhàng như vậy chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?”
Trịnh Hiểu mỉm cười thở dài, “Chết ai mà không sợ, ta đã từng chết một lần, hồn phách bị hút đến nơi này, cũng không biết vì sao lại nhập vào người đệ tử của Thanh Vân phái, hiện tại bọn họ cũng muốn ghét ta vì cho là ta đoạt xá đệ tử của họ. Trước cũng chết sau cũng chết, ở đây cũng chết mà ra ngoài kia cũng chết, ngươi nói xem ta phải như thế nào đây?”
Người nọ quay sang nhìn hắn, tâm tình ví như đồng bệnh tương liên mà an ủi, “Ta cứ tưởng bản thân mình là người khổ sở nhất rồi, không ngờ ngươi cũng...”
Trịnh Hiển mỉm cười lắc đầu, sau đó hỏi:
“Ngươi vì sao lại bị nhốt ở đây? Lúc nảy còn giống như phát điên mà tự tổn thương thân thể mình nữa.”
Nhắc đến chuyện này người nọ lại nổi lên sợ hãi, hai tay sờ mặt, ý vị mà lắc đầu, toàn thân đều run lên nhẹ giọng.
“Ta trước kia là nô bộc ở đây, một lần phạm sai lầm mà bị bọn họ đánh đập rồi nhốt lại. Trong số thuộc hạ của giáo chủ có một người gọi là Độc Vương, hắn mỗi khi chế ra dược hay độc mới đều dùng ta làm thử nghiệm… Nên... ”
“Nên gương mặt ngươi mới bị uỷ như vậy, còn có cơn đau đớn phát tán kia đúng không?... Khốn kiếp, ngươi chỉ phạm một chút sai lầm mà đã đem một đời ngươi ra mà uỷ đi, vị giáo chủ này đúng là táng tận lương tâm mà.” Trịnh Hiểu bức xúc khi nghe người nọ nói. Giáo chủ ma giáo này cũng thật ác độc, có thể định đoạt sinh tử người khác tự nhiên như vậy đi, hắn là giáo chủ cao cao tại thượng liền xem mạng người như cỏ rác sau?
Người nọ dường như nghe thấy được hắn đang mắng giáo chủ, sợ hãi luôn miệng run run.
“Ngươi… Ngươi đừng nói lớn, để người khác nghe thấy sẽ chết đó.”
Rất nhanh đẩy Trịnh Hiểu ra bên ngoài, "Đi mau! Đừng nói gì nữa, ngươi còn ở đây một khi Đột Vương trở lại sẽ giết luôn ngươi đó.”
Trịnh Hiểu thấy hắn thật sự là sợ tới cực điểm, không đành lòng lại kích thích hắn, gật đầu nói:
"Vậy ta đi trước, ngươi ở đây nhớ bảo trọng thân thể."
Đưa hắn ra đến cửa, người nọ rốt cuộc cũng có chút hòa hoãn, thậm chí trên gương mặt còn hiện lên một tia cảm kích vì có người quan tâm mình, bỗng dưng thoáng nhìn giữa cổ Trịnh Hiểu nổi lên vòng đỏ dấu tay người, hắn giật mình, đưa tay đặt lên cổ Trịnh Hiểu so sánh, tỏ ra vẻ xấu hổ rồi rụt tay về, nhỏ giọng lúng túng.
"Là ta làm tổn thương ngươi sao?... Ta xin lỗi, mỗi lần phát độc ta không thể khống chế bản thân."
Đâu chỉ làm tổn thương mà thiếu chút nữa còn muốn bóp chết hắn nữa kia. Trịnh Hiểu dưới đáy lòng cười khổ một chút, không muốn làm người nọ canh cánh bứt rứt, mỉm cười dịu dàng xua tay.
"Đều do ta lỗ mãng tự tiện xông vào, không liên quan tới ngươi."
Hắn quay đầu đối diện với gương mặt người nọ.
“Ngươi tên là gì? Ta cũng bị nhốt gần đây nếu ngươi muốn lần sau ta lại đến thăm ngươi.”
Thấy hắn nhìn mình người nọ liền đỏ mặt quay đi, nhưng trong lòng lại rất muốn lần sau hắn lại đến thăm mình, lời nói có chút lắp bắp:
“Ta… Ta không nhớ rõ tên mình, trước kia còn nhớ nhưng đã lâu không ai gọi, cũng vì dùng độc rất nhiều mà ta không còn nhớ nổi. Chỉ nhớ mình họ Khả”
Trịnh Hiểu gật đầu, “Ta biết rồi.”
Hắn chậm rãi bước đi không bao xa, lại nghe người nọ phía sau nhẹ nhàng nói với theo.
“Tên ngươi là gì?”
Trịnh Hiểu quay đầu nhìn lại yên lặng một chút hắn mỉm cười.
“Liên Minh.”
Ở thế giới này không tồn tại cái người gọi là Trịnh Hiểu, thân xác hắn ở thế giới kia chắc đang phân huỷ đến trương phì giòi bọ quấn thân không còn hình dạng rồi cũng nên, vậy thì còn cần gì đến cái tên không tồn tại. Hắn không thuộc về nơi này, cái tên Trịnh Hiểu chỉ có một người biết đến và có thể gọi đó là Bạch Vô Ảnh, nhưng hiện tại và tương lai hắn không biết có còn cơ hội gặp lại y nữa hay không. Trịnh Hiểu lúc này ý cười nhàn nhạt trên môi, ngay cả mi tâm cũng đều thư thái giãn ra.
Hoa nở rồi cũng tàn, tiệc hợp rồi cũng tan.
Hắn mỉm cười nhìn người đứng trước biệt viện một cái rồi quay lưng rời đi. Người đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn, trong vô thức ánh mắt nụ cười ẩn hiện liền lộ ra rõ ràng, miệng phát ra thanh âm rất nhỏ.
“Liên Minh, ta sẽ nhớ thật kỹ tên ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất