Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại
Chương 14: Thổ hào
Nghe Du Trì và Kim Ngao nói muốn động thủ, Tôn Phẩm hoảng loạn, dính sát tường nhìn bọn họ chằm chằm, giọng nói có chút run rẩy.
"Tụi mày muốn làm gì? Tao nói cho tụi mày biết, nhà tao có tiền, tụi mày dám đắc tội tao..."
Lời uy hiếp của Tôn Phẩm còn chưa nói xong đã bị một quyền của Kim Ngao vung đến lỗ mũi. Động tác của Kim Ngao rất nhanh, Du Trì còn chưa kịp nhìn ra hắn làm như thế nào, chớp mắt nhìn lại Tôn Phẩm đã chảy máu mũi.
Kim Ngao lắc lắc cổ tay nhìn Tôn Phẩm đang ngồi trên đất bịt mũi kêu rên, hừ lạnh một tiếng: "A, quên nói cho mày, tao thù nhất là người có tiền, càng có tiền ra tay càng nặng."
Du Trì nghĩ đến động phủ lúc trước Tập Lang nói, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Kim Ngao. Đại yêu có đến mấy ngọn núi, sao lại thù người giàu chứ.
Mặc dù Tôn Phẩm bịt mũi nhưng giữa ngón tay vẫn có máu chảy ra, ở trong lòng Du Trì lắc đầu một cái, đi lên phía trước nhìn Tôn Phẩm, vẫn là câu nói kia: "Anh sắp chết."
Tôn Phẩm nghe xong vừa tức vừa sợ, nghĩ thầm – mày mới sắp chết, cả nhà mày mới sắp chết!
Thế nhưng Tôn Phẩm kinh sợ, không dám mở miệng nữa, sợ nắm đấm của Kim Ngao vung lên lần thứ hai hắn sẽ thành gấu mèo, cho nên đành phải oán hận nhìn một người một yêu trước mặt chằm chằm. Trong lòng Tôn Phẩm đang nghĩ hắn đắc tội Du Trì lúc nào, khiến cho buổi tối cậu đến chặn đường hắn.
Nếu như là trong tiệc rượu kết thân, cũng không đến nỗi đó chứ, lúc đó hắn cũng không nói gì mà, hơn nữa nữ nhân hắn ân cần quan tâm cả buổi tối cuối cùng lại đi cùng Du Trì...
Tuy rằng trong hẻm nhỏ lờ mờ nhưng Du Trì vẫn có thể nhìn thấy yêu khí trên người Tôn Phẩm. Hơn nữa màu sắc còn đậm hơn so với lần trước.
Kim Ngao ở bên cạnh xoay cổ tay, nghe Du Trì nói xong cũng thuận miệng nói tiếp: "Không sao, nếu cứ trốn trong thân thể người này không ra, tao sẽ đánh tới khi mày ra, ngược lại tao đang muốn xem xem nếu người này cảm thấy đau đớn thì mày có cảm thấy đau giống như vậy hay không."
Sau khi nói xong Kim Ngao cũng không nhìn Tôn Phẩm đột nhiên trừng lớn viền mắt, làm dáng vén ống tay áo lên, giơ tay lên liền đánh xuống một quyền. Lần này Du Trì nhìn rõ, trong lúc Kim Ngao vung nắm đấm mang theo ánh sáng màu lam đậm. Cùng lúc đó, Du Trì cảm nhận được nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài độ.
Nhớ tới băng sương xanh lam trên đầu ngón tay của Kim Ngao trước đây, Du Trì biết một quyền này của hắn có chứa yêu lực. Quả nhiên, Kim Ngao nện một quyền này xuống, Du Trì không những nghe được tiếng la thảm thiết của Tôn Phẩm mà còn có một giọng nữ cao vút đang rít gào.
Du Trì giương mắt nhìn sang, chỉ thấy cái bóng của Tôn Phẩm không biết từ lúc nào đã biến thành hai. Một cái bóng khác dán chặt vào người Tôn Phẩm, nhìn qua tóc rất dài, còn bay lượn xung quanh, là cái bóng tiêu chuẩn của một nữ yêu hung ác.
Kim Ngao nghe tiếng hét thảm này, không chút thương hương tiếc ngọc nào, cười lạnh một tiếng: "Chịu một quyền này mà vẫn còn không rời khỏi cơ thể, là tao coi thường mày."
Trừ Du Trì và Kim Ngao thì Tôn Phẩm cũng nghe được giọng nữ đột ngột kia, hắn vừa ôm bụng kêu đau vừa nhìn xung quanh.
Ai? Sao lại có giọng của phụ nữ?
Thấy Tôn Phẩm đang nhìn quanh, Du Trì có lòng tốt nhắc nhở: "Không cần nhìn, xung quanh đây không có ai khác."
Tôn Phẩm nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, Du Trì liền xa xôi bổ sung: "Xung quanh không có ai khác, trong thân thể anh có yêu quái."
Sau khi nói xong Du Trì liền liếc mắt nhìn cái bóng phía sau của Tôn Phẩm, tiếp tục nói: "Một nữ yêu tóc rất dài, tạm thời không rõ chủng loại, nhìn qua thì vóc người cũng không tệ, hẳn là mẫu người ưa thích của anh, nhưng đáng tiếc một người một yêu cách ly sinh sản, nếu không thì tôi còn có thể nối dây tơ hồng dùm cho các người đó."
Nhân viên chuyên nghiệp Du Trì, lúc này cũng không quên việc nối dây tơ hồng cho yêu quái của mình. Tinh thần làm việc này khiến người ta cảm động quá đi mà.
Đáng tiếc tinh thần như thế cũng không phải để học tập, bởi vì Tôn Phẩm nghe xong lời của cậu cũng bị dọa bay mất nửa cái mạng, theo ánh mắt của cậu quay đầu lại nhìn cái bóng dị thường của mình, sau khi nhìn thấy tóc dài tung bay hắn liền cảm thấy mắt mình tối sầm, lại một lần nữa bất tỉnh nhân sự.
Từ khi Tôn Phẩm quay đầu nhìn đến lúc hắn ngất xỉu, Kim Ngao chỉ kịp nghe hắn nghẹn ngào một tiếng. Nhìn tròng mắt trắng dã của Tôn Phẩm, Kim Ngao chậc một tiếng nhìn Du Trì, ngữ khí bất đắc dĩ: "Ài, con người quá yếu đuối."
Còn không đợi Du Trì nhắc hắn đang kỳ thị chủng tộc thì Kim Ngao đã vung tay lên, ánh sáng màu xanh lam đậm chợt lóe, vô số khối băng to bằng ngón tay bỗng dưng xuất hiện, trực tiếp đập về phía Tôn Phẩm như đập cá mắm.
Sau khi đập Tôn Phẩm xong, Kim Ngao nhìn Du Trì, ngữ khí bình tĩnh: "Hiện giờ tâm tình của hắn có chút kích động, trước tiên anh làm cho hắn bình tĩnh lại một chút, để hắn tỉnh rượu hoàn toàn."
Du Trì: "..."
Nói xong Kim Ngao còn có chút đắc ý nhìn Du Trì, nói: "Nhìn thấy không?"
Du Trì nhìn Tôn Phẩm được chôn trong đống băng, không tự chủ được run lên một cái, gian nan mở miệng: "Thấy rồi."
Nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh. Còn nặng nữa.
Kim Ngao cười gật gật đầu: "Anh có thể ngưng vạn vật thành băng, sau này nếu cậu cần có thể tìm anh."
Du Trì nghe thế hơi di chuyển sang bên cạnh, rời xa Kim Ngao một chút, vẻ mặt không dám khen ngợi nhìn hắn: "Cái này chắc là không cần đâu..."
Cậu cũng không muốn bị băng chôn đâu.
Kim Ngao tò mò: "Sao thế? Rất thuận tiện mà."
Thấy bộ dáng nghiêm túc của Kim Ngao, Du Trì nhanh chóng xua tay: "Không, không cần."
Nhìn vẻ mặt của Du Trì, Kim Ngao vô cùng nghi hoặc nhìn cậu, sau vài giây mới ngộ ra cậu đang nghĩ gì, vì vậy Kim Ngao cũng: "..."
Vẻ mặt Kim Ngao không muốn nói mà nhìn cậu: "Ý của anh là mùa hè cậu muốn uống cái gì cần làm lạnh có thể nhờ anh, cậu nghĩ đi đâu thế?"
Làm lạnh đồ uống... đồ uống...
Du Trì sững sờ: "... Làm lạnh đồ uống?"
Mình đang nghĩ anh ấy muốn làm lạnh mình, kết quả anh ấy chỉ là muốn làm lạnh đồ uống?
Kim Ngao gật đầu: "Đúng vậy, mùa hè hằng năm trong Sở chúng ta đều có rất nhiều người muốn anh làm lạnh đồ uống, trời nóng uống vào siêu cấp thoải mái!"
Trong Phi nhân loại, Kim Ngao là một cái tủ lạnh di động. Vung tay lên một cái, ánh sáng màu lam lóe lên, vạn vật đều có thể đóng băng, vừa không tốn điện, vừa an toàn, vừa nhanh chóng. Quả thực không cần quá thuận tiện có được hay không.
Du Trì còn chưa kịp phản ứng được kỹ năng to lớn của Kim Ngao thế mà lại đi làm lạnh đồ uống, Kim Ngao đã hướng Tôn Phẩm trong chớp mắt thao tác như mãnh hổ. Chờ Du Trì cảm thấy lạnh, cậu rất hối hận tại sao lại mặc áo tay ngắn ra ngoài, Tôn Phẩm bên kia thảm hề hề đã bị Kim Ngao dằn vặt tỉnh lại rồi.
Du Trì phát hiện Tôn Phẩm bị lạnh đến đôi môi và cả người đều đang run lập cập. Đối với Tôn Phẩm như vậy, hiện tại ngoại trừ đồng tình thì Du Trì chỉ còn là đồng tình. Khối băng vừa nãy Kim Ngao vứt ra đã được tụ lại, không khí xung quanh cũng hạ xuống vài độ. Du Trì liền nhích xa tủ lạnh hình người này hai, ba bước.
Trong mắt Tôn Phẩm tràn đầy sợ hãi, nhìn trên người mình tự dưng xuất hiện một khối băng và nhớ tới cái bóng trước khi mình ngất xỉu, theo bản năng há miệng muốn gọi cứu mạng. Nhưng còn chưa đợi Tôn Phẩm mở miệng, Kim Ngao đã như lưu manh ngồi xổm xuống, sắc mặt hung ác: "Đừng có ầm ĩ nữa, không có ai đến cứu mày đâu."
Sau khi nói xong Kim Ngao liền đảo mắt, làm phép che mắt như một trò đùa dai, lộ ra dáng dấp xinh đẹp của mỹ nữ vừa nãy.
Kim Ngao: "Mày nhìn tao một chút nè, quen mắt không?"
Lần này giọng của Kim Ngao không thay đổi, vẫn là giọng của chính mình, sau khi Tôn Phẩm nhìn thấy con ngươi cũng sắp rớt ra, trong phút chốc như bị người ta bóp cổ mà mặt mũi chuyển thành màu gan heo, vừa run lập cập vừa nhớ lại hình ảnh lúc nãy: "Mày, mày, mày cũng là... Yêu?!"
Nghe giọng Tôn Phẩm run rẩy, Du Trì lắc đầu một cái, vừa muốn nói Kim Ngao đừng đùa nữa, đột nhiên cảm thấy vai mình đột nhiên nặng xuống. Du Trì nghi hoặc cúi đầu, trong nháy mắt liền thấy trên vai được khoác một cái áo khoác mỏng.
Du Trì: "???"
Đây là... quần áo tu luyện thành tinh bám lên người mình sao?
Vẻ mặt Du Trì mờ mịt nhìn áo khoác rồi quay đầu lại, chỉ thấy Ngôn Dục đứng phía sau mình không biết từ lúc nào. Cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, thế mà một chút cảm giác cậu cũng không có.
Du Trì nhìn Ngôn Dục đột nhiên xuất hiện, nháy mắt mấy cái, hỏi: "Phó bộ trưởng, anh đến đây lúc nào?"
Ngôn Dục liếc mắt nhìn Du Trì vì lạnh mà nổi da gà, nhàn nhạt lên tiếng: "Vừa tới, mặc áo vào."
Đứng ở chỗ này lâu như vậy Du Trì cảm thấy thật lạnh, nghe Ngôn Dục nói xong không chút nghĩ ngợi liền mặc vào. Du Trì nghĩ thầm, một đại nam nhân, một đại nam yêu, mặc áo của người kia một chút cũng không sao, cùng lắm là mang về nhà giặt sạch sẽ rồi trả lại là được.
Du Trì cao 1m80, chiều cao này không hề thấp với một nam nhân trưởng thành, thế nhưng cái áo của Ngôn Dục đưa cho cậu mặc vào lại có vẻ hơi rộng. Hết cách rồi, Ngôn Dục cao 1m88, hơn cậu gần 10cm.
Sau khi Du Trì mặc áo vào cảm thấy cũng không lạnh lắm, cúi đầu kéo kéo áo khoác trên người mình, hỏi Ngôn Dục: "Cảm ơn Phó bộ trưởng, thực sự là cứu tôi một mạng, đây là áo của anh sao."
Thấy Du Trì không chút do dự mặc áo của mình, sắc mặt Ngôn Dục khó mà nhận ra dịu đi một chút, lời nói vẫn ngắn gọn: "Ừm."
Du Trì cười: "Hôm nay sau khi về tôi sẽ giặt sạch, ngày mai mang đến Phi nhân loại trả cho anh."
Ánh mắt Ngôn Dục từ trên người Du Trì dời đi, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Du Trì nghe xong nghĩ thầm – không cần là có ý gì? Là nói mình không cần giặt hay không cần trả?
Du Trì nhận ra nhãn hiệu của chiếc áo này, giá cả rất đắt, nếu có lời muốn nói với Ngôn Dục, cậu chỉ muốn nói một câu – Thổ hào, chúng ta làm bạn đi!
Hoặc là, thổ hào, anh có thiếu chân chạy vặt không? Cái gì tôi cũng có thể làm.
Trong lòng Du Trì nghĩ như vậy nhưng không có gan nói ra. Đối với việc mình bị chỉ tên điều tới Phi nhân loại, ít nhiều Du Trì vẫn để tâm. Thậm chí cậu còn nghĩ trong đó là một âm mưu gì đó, luôn cảm thấy mọi việc không đơn giản. Thế nhưng việc như vậy Du Trì không thể hỏi Ngôn Dục, nếu như là do cậu nghĩ nhiều thì sao? Nếu như thật sự là bởi vì cậu lớn lên đẹp thì sao? Hoặc là cấp trên chỉ đùa giỡn thôi.
Bên này bởi vì Ngôn Dục đột nhiên đến mà Kim Ngao yên tĩnh như gà đã sớm xóa đi phép che mắt, vô cùng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không nói gì, lúc thấy Ngôn Dục nhìn sang thì cung kính chào hỏi.
"Lão đại."
Tôn Phẩm nhìn Kim Ngao trước sau như hai yêu khác biệt, tâm lý chỉ cảm thấy mình gặp quỷ rồi. Không đúng, gặp yêu quái cũng không tốt hơn gặp quỷ bao nhiêu. Cả người Tôn Phẩm đều không khỏe, ánh mắt nhìn Du Trì cũng không đúng. Tôn Phẩm cảm thấy Du Trì cũng là yêu. Thế mà trước đây hắn làm đồng nghiệp với yêu quái, đáng sợ quá!
Ngôn Dục nhìn lướt qua đống băng trên đất còn chưa tan và Tôn Phẩm hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo thật sự, lập tức nhìn Kim Ngao.
Khát vọng sống của Kim Ngao vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng mở miệng: "Lão đại, em báo cáo với anh một chút, tên này làm sao cũng không chịu phối hợp, khiến em và Du Trì rất khổ cực."
Kim Ngao hắn đã nhịn dữ lắm mới ra tay nhẹ như vậy đó!
Du-khổ-cực-Trì: "..."
Nói thật, không phải cậu khiêm tốt, cậu thật sự không hề làm gì cả.
Hết chương 14.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: Vẻ mặt phức tạp.
Ngôn Dục:...
Kim Ngao: Làm lạnh nước ép hoa quả không người anh em? Anh tiện đó.
"Tụi mày muốn làm gì? Tao nói cho tụi mày biết, nhà tao có tiền, tụi mày dám đắc tội tao..."
Lời uy hiếp của Tôn Phẩm còn chưa nói xong đã bị một quyền của Kim Ngao vung đến lỗ mũi. Động tác của Kim Ngao rất nhanh, Du Trì còn chưa kịp nhìn ra hắn làm như thế nào, chớp mắt nhìn lại Tôn Phẩm đã chảy máu mũi.
Kim Ngao lắc lắc cổ tay nhìn Tôn Phẩm đang ngồi trên đất bịt mũi kêu rên, hừ lạnh một tiếng: "A, quên nói cho mày, tao thù nhất là người có tiền, càng có tiền ra tay càng nặng."
Du Trì nghĩ đến động phủ lúc trước Tập Lang nói, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Kim Ngao. Đại yêu có đến mấy ngọn núi, sao lại thù người giàu chứ.
Mặc dù Tôn Phẩm bịt mũi nhưng giữa ngón tay vẫn có máu chảy ra, ở trong lòng Du Trì lắc đầu một cái, đi lên phía trước nhìn Tôn Phẩm, vẫn là câu nói kia: "Anh sắp chết."
Tôn Phẩm nghe xong vừa tức vừa sợ, nghĩ thầm – mày mới sắp chết, cả nhà mày mới sắp chết!
Thế nhưng Tôn Phẩm kinh sợ, không dám mở miệng nữa, sợ nắm đấm của Kim Ngao vung lên lần thứ hai hắn sẽ thành gấu mèo, cho nên đành phải oán hận nhìn một người một yêu trước mặt chằm chằm. Trong lòng Tôn Phẩm đang nghĩ hắn đắc tội Du Trì lúc nào, khiến cho buổi tối cậu đến chặn đường hắn.
Nếu như là trong tiệc rượu kết thân, cũng không đến nỗi đó chứ, lúc đó hắn cũng không nói gì mà, hơn nữa nữ nhân hắn ân cần quan tâm cả buổi tối cuối cùng lại đi cùng Du Trì...
Tuy rằng trong hẻm nhỏ lờ mờ nhưng Du Trì vẫn có thể nhìn thấy yêu khí trên người Tôn Phẩm. Hơn nữa màu sắc còn đậm hơn so với lần trước.
Kim Ngao ở bên cạnh xoay cổ tay, nghe Du Trì nói xong cũng thuận miệng nói tiếp: "Không sao, nếu cứ trốn trong thân thể người này không ra, tao sẽ đánh tới khi mày ra, ngược lại tao đang muốn xem xem nếu người này cảm thấy đau đớn thì mày có cảm thấy đau giống như vậy hay không."
Sau khi nói xong Kim Ngao cũng không nhìn Tôn Phẩm đột nhiên trừng lớn viền mắt, làm dáng vén ống tay áo lên, giơ tay lên liền đánh xuống một quyền. Lần này Du Trì nhìn rõ, trong lúc Kim Ngao vung nắm đấm mang theo ánh sáng màu lam đậm. Cùng lúc đó, Du Trì cảm nhận được nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài độ.
Nhớ tới băng sương xanh lam trên đầu ngón tay của Kim Ngao trước đây, Du Trì biết một quyền này của hắn có chứa yêu lực. Quả nhiên, Kim Ngao nện một quyền này xuống, Du Trì không những nghe được tiếng la thảm thiết của Tôn Phẩm mà còn có một giọng nữ cao vút đang rít gào.
Du Trì giương mắt nhìn sang, chỉ thấy cái bóng của Tôn Phẩm không biết từ lúc nào đã biến thành hai. Một cái bóng khác dán chặt vào người Tôn Phẩm, nhìn qua tóc rất dài, còn bay lượn xung quanh, là cái bóng tiêu chuẩn của một nữ yêu hung ác.
Kim Ngao nghe tiếng hét thảm này, không chút thương hương tiếc ngọc nào, cười lạnh một tiếng: "Chịu một quyền này mà vẫn còn không rời khỏi cơ thể, là tao coi thường mày."
Trừ Du Trì và Kim Ngao thì Tôn Phẩm cũng nghe được giọng nữ đột ngột kia, hắn vừa ôm bụng kêu đau vừa nhìn xung quanh.
Ai? Sao lại có giọng của phụ nữ?
Thấy Tôn Phẩm đang nhìn quanh, Du Trì có lòng tốt nhắc nhở: "Không cần nhìn, xung quanh đây không có ai khác."
Tôn Phẩm nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, Du Trì liền xa xôi bổ sung: "Xung quanh không có ai khác, trong thân thể anh có yêu quái."
Sau khi nói xong Du Trì liền liếc mắt nhìn cái bóng phía sau của Tôn Phẩm, tiếp tục nói: "Một nữ yêu tóc rất dài, tạm thời không rõ chủng loại, nhìn qua thì vóc người cũng không tệ, hẳn là mẫu người ưa thích của anh, nhưng đáng tiếc một người một yêu cách ly sinh sản, nếu không thì tôi còn có thể nối dây tơ hồng dùm cho các người đó."
Nhân viên chuyên nghiệp Du Trì, lúc này cũng không quên việc nối dây tơ hồng cho yêu quái của mình. Tinh thần làm việc này khiến người ta cảm động quá đi mà.
Đáng tiếc tinh thần như thế cũng không phải để học tập, bởi vì Tôn Phẩm nghe xong lời của cậu cũng bị dọa bay mất nửa cái mạng, theo ánh mắt của cậu quay đầu lại nhìn cái bóng dị thường của mình, sau khi nhìn thấy tóc dài tung bay hắn liền cảm thấy mắt mình tối sầm, lại một lần nữa bất tỉnh nhân sự.
Từ khi Tôn Phẩm quay đầu nhìn đến lúc hắn ngất xỉu, Kim Ngao chỉ kịp nghe hắn nghẹn ngào một tiếng. Nhìn tròng mắt trắng dã của Tôn Phẩm, Kim Ngao chậc một tiếng nhìn Du Trì, ngữ khí bất đắc dĩ: "Ài, con người quá yếu đuối."
Còn không đợi Du Trì nhắc hắn đang kỳ thị chủng tộc thì Kim Ngao đã vung tay lên, ánh sáng màu xanh lam đậm chợt lóe, vô số khối băng to bằng ngón tay bỗng dưng xuất hiện, trực tiếp đập về phía Tôn Phẩm như đập cá mắm.
Sau khi đập Tôn Phẩm xong, Kim Ngao nhìn Du Trì, ngữ khí bình tĩnh: "Hiện giờ tâm tình của hắn có chút kích động, trước tiên anh làm cho hắn bình tĩnh lại một chút, để hắn tỉnh rượu hoàn toàn."
Du Trì: "..."
Nói xong Kim Ngao còn có chút đắc ý nhìn Du Trì, nói: "Nhìn thấy không?"
Du Trì nhìn Tôn Phẩm được chôn trong đống băng, không tự chủ được run lên một cái, gian nan mở miệng: "Thấy rồi."
Nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh. Còn nặng nữa.
Kim Ngao cười gật gật đầu: "Anh có thể ngưng vạn vật thành băng, sau này nếu cậu cần có thể tìm anh."
Du Trì nghe thế hơi di chuyển sang bên cạnh, rời xa Kim Ngao một chút, vẻ mặt không dám khen ngợi nhìn hắn: "Cái này chắc là không cần đâu..."
Cậu cũng không muốn bị băng chôn đâu.
Kim Ngao tò mò: "Sao thế? Rất thuận tiện mà."
Thấy bộ dáng nghiêm túc của Kim Ngao, Du Trì nhanh chóng xua tay: "Không, không cần."
Nhìn vẻ mặt của Du Trì, Kim Ngao vô cùng nghi hoặc nhìn cậu, sau vài giây mới ngộ ra cậu đang nghĩ gì, vì vậy Kim Ngao cũng: "..."
Vẻ mặt Kim Ngao không muốn nói mà nhìn cậu: "Ý của anh là mùa hè cậu muốn uống cái gì cần làm lạnh có thể nhờ anh, cậu nghĩ đi đâu thế?"
Làm lạnh đồ uống... đồ uống...
Du Trì sững sờ: "... Làm lạnh đồ uống?"
Mình đang nghĩ anh ấy muốn làm lạnh mình, kết quả anh ấy chỉ là muốn làm lạnh đồ uống?
Kim Ngao gật đầu: "Đúng vậy, mùa hè hằng năm trong Sở chúng ta đều có rất nhiều người muốn anh làm lạnh đồ uống, trời nóng uống vào siêu cấp thoải mái!"
Trong Phi nhân loại, Kim Ngao là một cái tủ lạnh di động. Vung tay lên một cái, ánh sáng màu lam lóe lên, vạn vật đều có thể đóng băng, vừa không tốn điện, vừa an toàn, vừa nhanh chóng. Quả thực không cần quá thuận tiện có được hay không.
Du Trì còn chưa kịp phản ứng được kỹ năng to lớn của Kim Ngao thế mà lại đi làm lạnh đồ uống, Kim Ngao đã hướng Tôn Phẩm trong chớp mắt thao tác như mãnh hổ. Chờ Du Trì cảm thấy lạnh, cậu rất hối hận tại sao lại mặc áo tay ngắn ra ngoài, Tôn Phẩm bên kia thảm hề hề đã bị Kim Ngao dằn vặt tỉnh lại rồi.
Du Trì phát hiện Tôn Phẩm bị lạnh đến đôi môi và cả người đều đang run lập cập. Đối với Tôn Phẩm như vậy, hiện tại ngoại trừ đồng tình thì Du Trì chỉ còn là đồng tình. Khối băng vừa nãy Kim Ngao vứt ra đã được tụ lại, không khí xung quanh cũng hạ xuống vài độ. Du Trì liền nhích xa tủ lạnh hình người này hai, ba bước.
Trong mắt Tôn Phẩm tràn đầy sợ hãi, nhìn trên người mình tự dưng xuất hiện một khối băng và nhớ tới cái bóng trước khi mình ngất xỉu, theo bản năng há miệng muốn gọi cứu mạng. Nhưng còn chưa đợi Tôn Phẩm mở miệng, Kim Ngao đã như lưu manh ngồi xổm xuống, sắc mặt hung ác: "Đừng có ầm ĩ nữa, không có ai đến cứu mày đâu."
Sau khi nói xong Kim Ngao liền đảo mắt, làm phép che mắt như một trò đùa dai, lộ ra dáng dấp xinh đẹp của mỹ nữ vừa nãy.
Kim Ngao: "Mày nhìn tao một chút nè, quen mắt không?"
Lần này giọng của Kim Ngao không thay đổi, vẫn là giọng của chính mình, sau khi Tôn Phẩm nhìn thấy con ngươi cũng sắp rớt ra, trong phút chốc như bị người ta bóp cổ mà mặt mũi chuyển thành màu gan heo, vừa run lập cập vừa nhớ lại hình ảnh lúc nãy: "Mày, mày, mày cũng là... Yêu?!"
Nghe giọng Tôn Phẩm run rẩy, Du Trì lắc đầu một cái, vừa muốn nói Kim Ngao đừng đùa nữa, đột nhiên cảm thấy vai mình đột nhiên nặng xuống. Du Trì nghi hoặc cúi đầu, trong nháy mắt liền thấy trên vai được khoác một cái áo khoác mỏng.
Du Trì: "???"
Đây là... quần áo tu luyện thành tinh bám lên người mình sao?
Vẻ mặt Du Trì mờ mịt nhìn áo khoác rồi quay đầu lại, chỉ thấy Ngôn Dục đứng phía sau mình không biết từ lúc nào. Cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, thế mà một chút cảm giác cậu cũng không có.
Du Trì nhìn Ngôn Dục đột nhiên xuất hiện, nháy mắt mấy cái, hỏi: "Phó bộ trưởng, anh đến đây lúc nào?"
Ngôn Dục liếc mắt nhìn Du Trì vì lạnh mà nổi da gà, nhàn nhạt lên tiếng: "Vừa tới, mặc áo vào."
Đứng ở chỗ này lâu như vậy Du Trì cảm thấy thật lạnh, nghe Ngôn Dục nói xong không chút nghĩ ngợi liền mặc vào. Du Trì nghĩ thầm, một đại nam nhân, một đại nam yêu, mặc áo của người kia một chút cũng không sao, cùng lắm là mang về nhà giặt sạch sẽ rồi trả lại là được.
Du Trì cao 1m80, chiều cao này không hề thấp với một nam nhân trưởng thành, thế nhưng cái áo của Ngôn Dục đưa cho cậu mặc vào lại có vẻ hơi rộng. Hết cách rồi, Ngôn Dục cao 1m88, hơn cậu gần 10cm.
Sau khi Du Trì mặc áo vào cảm thấy cũng không lạnh lắm, cúi đầu kéo kéo áo khoác trên người mình, hỏi Ngôn Dục: "Cảm ơn Phó bộ trưởng, thực sự là cứu tôi một mạng, đây là áo của anh sao."
Thấy Du Trì không chút do dự mặc áo của mình, sắc mặt Ngôn Dục khó mà nhận ra dịu đi một chút, lời nói vẫn ngắn gọn: "Ừm."
Du Trì cười: "Hôm nay sau khi về tôi sẽ giặt sạch, ngày mai mang đến Phi nhân loại trả cho anh."
Ánh mắt Ngôn Dục từ trên người Du Trì dời đi, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Du Trì nghe xong nghĩ thầm – không cần là có ý gì? Là nói mình không cần giặt hay không cần trả?
Du Trì nhận ra nhãn hiệu của chiếc áo này, giá cả rất đắt, nếu có lời muốn nói với Ngôn Dục, cậu chỉ muốn nói một câu – Thổ hào, chúng ta làm bạn đi!
Hoặc là, thổ hào, anh có thiếu chân chạy vặt không? Cái gì tôi cũng có thể làm.
Trong lòng Du Trì nghĩ như vậy nhưng không có gan nói ra. Đối với việc mình bị chỉ tên điều tới Phi nhân loại, ít nhiều Du Trì vẫn để tâm. Thậm chí cậu còn nghĩ trong đó là một âm mưu gì đó, luôn cảm thấy mọi việc không đơn giản. Thế nhưng việc như vậy Du Trì không thể hỏi Ngôn Dục, nếu như là do cậu nghĩ nhiều thì sao? Nếu như thật sự là bởi vì cậu lớn lên đẹp thì sao? Hoặc là cấp trên chỉ đùa giỡn thôi.
Bên này bởi vì Ngôn Dục đột nhiên đến mà Kim Ngao yên tĩnh như gà đã sớm xóa đi phép che mắt, vô cùng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không nói gì, lúc thấy Ngôn Dục nhìn sang thì cung kính chào hỏi.
"Lão đại."
Tôn Phẩm nhìn Kim Ngao trước sau như hai yêu khác biệt, tâm lý chỉ cảm thấy mình gặp quỷ rồi. Không đúng, gặp yêu quái cũng không tốt hơn gặp quỷ bao nhiêu. Cả người Tôn Phẩm đều không khỏe, ánh mắt nhìn Du Trì cũng không đúng. Tôn Phẩm cảm thấy Du Trì cũng là yêu. Thế mà trước đây hắn làm đồng nghiệp với yêu quái, đáng sợ quá!
Ngôn Dục nhìn lướt qua đống băng trên đất còn chưa tan và Tôn Phẩm hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo thật sự, lập tức nhìn Kim Ngao.
Khát vọng sống của Kim Ngao vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng mở miệng: "Lão đại, em báo cáo với anh một chút, tên này làm sao cũng không chịu phối hợp, khiến em và Du Trì rất khổ cực."
Kim Ngao hắn đã nhịn dữ lắm mới ra tay nhẹ như vậy đó!
Du-khổ-cực-Trì: "..."
Nói thật, không phải cậu khiêm tốt, cậu thật sự không hề làm gì cả.
Hết chương 14.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: Vẻ mặt phức tạp.
Ngôn Dục:...
Kim Ngao: Làm lạnh nước ép hoa quả không người anh em? Anh tiện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất