Chương 100: Kết Thúc Rồi
Mùa đông, Nhạn Môn.
Ba Đặc Nhĩ quỳ gối trên Hoàng Kim Đài, đọc xong lời thề: "Ta đối với bầu trời vạn cổ, đối với thương ưng dưới ánh mặt trời chói chang tuyên thề, ta thề sống chết bảo vệ lê dân bá tánh, bách tính uống máu của ta, súc vật ăn thịt của ta, ta dùng tính mạng bảo vệ sinh mệnh, dùng tử vong đối kháng tử vong. Trường thành không đổ, chí này không đổi, Hoàng Hà không cạn, lòng này bất diệt."
Hoắc Hoàng Hà đưa da dê cho hắn, hắn cắn rách ngón tay, in dấu ngón tay lên phía trên.
Ba Đặc Nhĩ lập tức đứng lên, chạy xuống dưới, Hoắc Hoàng Hà hô: "Lý Đông Thanh bảo ngươi đi tìm hắn!"
Ba Đặc Nhĩ vui vẻ nói: "Biết rồi mà!"
Văn Nhân Thiên đi tới, nói với Lý Đông Thanh: "Minh chủ này,"
"Ngươi vừa gọi như thế ta đã thấy sợ," Lý Đông Thanh mặc áo khoác vào, đang muốn ra ngoài, hỏi, "Lại làm sao?"
Văn Nhân Thiên: "Những lưu dân mà Hỏa Tầm Sưởng Minh giải phóng, còn có những người giang hồ kia, đến cùng xử trí như thế nào? Lưu dân thì thôi đi, người giang hồ phải làm sao bây giờ? Bọn họ tập hợp tại Đông Âu không đi, phía Lưu Triệt ngươi nhất định phải quản, hắn không quản."
Lý Đông Thanh: "Ai phiền phức ai đi quản, để Hỏa Tầm Sưởng Minh đi giải quyết."
"Hỏa Tầm Sưởng Minh bảo ta tới tìm ngươi."
Lý Đông Thanh tốt tính nói: "Ta bảo ngươi đi tìm hắn."
Văn Nhân Thiên: "..."
Lý Đông Thanh vỗ vai hắn, đi ra ngoài, Văn Nhân Thiên: "Ngươi đi đâu đấy?"
"Săn sói!" Lý Đông Thanh nói, "Làm y phục!"
Trước mặt vọt tới một khối đá lớn, rầm một tiếng nhào vào lồng ngực của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh ôm lấy hắn, đau khổ nói: "Ngươi tám tuổi rồi! Đừng xông vào người ta như thế nữa!"
Ba Đặc Nhĩ: "Ta thông qua rồi, Lý Đông Thanh!"
Lý Đông Thanh nói: "Biết rồi, ta đi săn thú, ngươi đi không?"
Ba Đặc Nhĩ: "Ninh Hòa Trần đi thì ta cũng đi."
"Vậy ngươi đừng đi nữa," Lý Đông Thanh nói, "Ta cần ngươi chắc?"
Ninh Hòa Trần đã chờ ở cửa, đợi nửa ngày không thấy bóng người, tiến vào xem xem, Ba Đặc Nhĩ vui sướng nói: "Tuyết Mãn, ta qua rồi!"
Ninh Hòa Trần cười nói: "Ta biết mà."
Ba Đặc Nhĩ: "Để anh hùng mới của giang hồ này dẫn ngươi đi săn thú, làm cho ngươi một bộ đồ, thế nào?"
Lý Đông Thanh: "Ta thật sự muốn đánh ngươi."
Văn Nhân Thiên cũng đi tới, Ninh Hòa Trần hỏi: "Cùng đi sao?"
Văn Nhân Thiên tức giận nói: "Ta không giống các ngươi, ta có việc phải làm."
Ninh Hòa Trần: "Hỏa Tầm?"
Lý Đông Thanh: "Hắn cũng có việc."
Văn Nhân Thiên nói: "Ngươi còn không nhìn ra sao? Nếu như Hỏa Tầm có việc làm, đó chính là Lý Đông Thanh nhàn hạ, nếu như là Lý Đông Thanh có việc làm, vậy đại biểu Hỏa Tầm rất rỗi rãnh."
Lý Đông Thanh mở hai tay ra: "Bây giờ là thời điểm ta nghỉ phép."
Lời còn đang nói, Hỏa Tầm Sưởng Minh đã từ chỗ khúc quanh đi tới, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, nhanh chóng đẩy Ba Đặc Nhĩ một cái, nói: "Đi mau."
Hỏa Tầm Sưởng Minh quét mắt qua, nhìn thấy mấy người bọn họ, lập tức nói: "Đừng chạy!"
Lý Đông Thanh kẹp Ba Đặc Nhĩ dưới nách, nhấc chân chạy mất rồi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đuổi hai bước, cạn lời mà dừng lại, Văn Nhân Thiên đặt sách thẻ tre vào tay hắn, nói: "Làm việc thôi?"
Nhạn Môn bắt đầu có tuyết rồi. Không phải hoa tuyết nhỏ bé, mà là chính là tuyết lớn. Hoa tuyết đè gãy cành cây phủ kín thành.
Lý Đông Thanh nắm tay Ninh Hòa Trần trèo lên đỉnh núi, nhìn cả tòa sơn thành đầy tuyết rơi. Lặng lẽ trống trải, chỉ có tiếng gió.
Ba Đặc Nhĩ ở dưới chân bọn họ săn thú, căng dây cung, nhìn chằm chằm một con nai.
Ninh Hòa Trần nhìn cậu nhóc, khẽ cười.
Con nai nhận ra được nguy hiểm, giật giật lỗ tai, dừng lại một lát rồi đột ngột chạy đi, mũi tên của Ba Đặc Nhĩ "vèo" một tiếng bắn ra, trượt rồi, nhưng vẫn mạnh mẽ đâm thủng cây cối, ăn vào gỗ ba phân.
Ninh Hòa Trần nói: "Bách phát bách trúng, so với ngươi thì thế nào?"
"Ta khi đó đã mười lăm tuồi rồi," Lý Đông Thanh nói, "Không có gì để so cả."
Lý Đông Thanh ở Nhạn Môn nhặt được cậu nhóc, đang chen chúc bên trong tù binh cùng lưu dân, hắn còn nhớ cậu nhóc này, lúc trước cùng Vương Tô Mẫn đến thành Phạm phu nhân tìm hiểu tin tức, Vương Tô Mẫn chỉ vào cậu nhóc này nói, thông minh đến dọa người, thế nhưng rất giống Lý Đông Thanh.
Cậu nhóc này cũng còn nhớ hắn, lần đầu tiên gặp còn hỏi hắn: "Người râu rậm kia đâu?"
Lý Đông Thanh nói: "Hắn tên là Vương Tô Mẫn, hắn đã chết rồi."
Ba Đặc Nhĩ nhún vai một cái, tựa hồ không quan tâm. Lý Đông Thanh bèn giữ hắn lại.
Từ sau khi chiến tranh kết thúc, Lý Đông Thanh đã muốn tìm một người chờ đến khi mình chết rồi, có thể giao lại giang hồ cho hắn. Ba Đặc Nhĩ rất thông minh, thế nhưng không phân chính tà, dã tính khó thoát, quá mức hào hiệp, có chút lạnh nhạt, lại có chút ỷ lại Lý Đông Thanh. Rất nhiều thói xấu vặt, Lý Đông Thanh tự mình dạy hắn, đem tất cả những gì mình học được cùng những suy nghĩ của mình, từ từ đều giao cho hắn.
Ninh Hòa Trần ngoài ý muốn rất yêu thích Ba Đặc Nhĩ, lúc nào cũng mỉm cười, yên tĩnh nhìn hắn. Lý Đông Thanh đoán là y từ trên người Ba Đặc Nhĩ mà nhìn thấy hình bóng của Lý Đông Thanh. Luôn cảm thấy đó là dáng vẻ của Lý Đông Thanh khi còn nhỏ.
Ba Đặc Nhĩ yêu thích Ninh Hòa Trần, mà ỷ lại Lý Đông Thanh, coi hắn là cha, thế nhưng không gọi cha.
Lý Đông Thanh năm nay cũng mới mười tám tuổi, thực sự không thích hợp để nhóc gọi mình "Cha".
Lý Đông Thanh liếc nhìn sắc trời, nói: "Không biết có thể săn được sói hay không."
Ninh Hòa Trần: "Nhất định phải là sói sao?"
"Biết rõ còn hỏi nha," Lý Đông Thanh nói, "Ta vẫn luôn nhớ, nợ ngươi một bộ y phục. Hay là nói ngươi không muốn?"
Ninh Hòa Trần mỉm cười.
Lý Đông Thanh gỡ xuống cung tên trên lưng, đi lên đỉnh núi, nói với y: "Muốn cái gì đều cho ngươi."
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy một cái đầu khác, Hỏa Tầm Sưởng Minh từ bên dưới ngọn núi bò lên.
Lý Đông Thanh: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhanh chóng nói nói: "Đừng chạy! Ta không tìm ngươi bàn chuyện lưu dân!"
Lý Đông Thanh thở dài, bất đắc dĩ nhìn hắn, vươn tay kéo hắn một cái.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đứng trên ngọn núi, gió lớn thổi vù vù, hắn bị thổi đỏ cả mũi, tóc tai bay loạn, nói: "Đưa y phục của ngươi cho ta mặc một lát."
Lý Đông Thanh quay đầu lại liếc nhìn Ninh Hòa Trần, chỉ đành đưa áo choàng cho hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhanh chóng mặc vào, nói với Ninh Hòa Trần: "Đừng ghen nha, đây là ta đòi hắn."
Ninh Hòa Trần thoáng nhướn mi, ra hiệu tùy ngươi.
Chuyện Hỏa Tầm Sưởng Minh giữ lại Quách Yên lúc trước đã chọc giận Ninh Hòa Trần, vừa mắng vừa chửi, hành hạ Hỏa Tầm Sưởng Minh một phen. Cũng khiến hắn nhìn rõ được, hai người người ta mới là người một nhà, Ninh Hòa Trần sẽ mắng hắn chứ không mắng Lý Đông Thanh. Thực sự là cổ hủ cực điểm, mông muội đến cực điểm!
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn tuyết trắng dưới núi, im lặng trong chốc lát mới nói với Lý Đông Thanh: "Việc này.."
"Vẫn phải để ngươi đi thôi." Hỏa Tầm Sưởng Minh nói.
Lý Đông Thanh có chút khổ sở mà nhìn hắn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta phải đi rồi."
"Có lẽ sau này còn có thể trở về," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ta muốn đi tìm Hỏa Tầm Chân, nếu như nàng còn chưa thành thân, vậy ta sẽ nói cho nàng biết ta thích nàng, ta muốn cưới nàng."
Lý Đông Thanh đã liệu trước sẽ có ngày này, một tay khoác lấy vai hắn, nhìn tòa thành dưới núi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cười nói: "Cũng có thể ta ở Nguyệt Chi sống không được vui, sẽ trở lại, lúc đó lại quay về làm khổ lao cho ngươi."
Lý Đông Thanh: "Ta sẽ luôn chờ ngươi."
"Cả đời dài đằng đẵng, chúng ta nhất định nhất định sẽ gặp lại," Hỏa Tầm Sưởng Minh dùng sức mà nói, "Mà ta vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất của ngươi, không phải Văn Nhân Thiên, không phải Phương Thanh Trạc, ai cũng không phải, ta mới là huynh đệ tốt nhất của ngươi."
Lý Đông Thanh cười ha hả.
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Tuyết Mãn, ôm một chút."
Ninh Hòa Trần cùng hắn ôm ôm, vỗ vai hắn. Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi thơm quá, rốt cuộc là mùi gì mà thơm như vậy?"
Ninh Hòa Trần: "Lần sau gặp mặt nói cho ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh mỉm cười.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lui về phía sau một bước, Lý Đông Thanh bỗng nhiên nói: "Chờ đã!"
Hỏa Tầm nói: "Đi đây, huynh đệ tốt, nhất định sẽ gặp lại!"
Lý Đông Thanh: "Nhất định phải trở về!"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhảy xuống núi tuyết, cười thật lớn, tiếng cười truyền khắp thung lũng.
Lý Đông Thanh quay người, nhìn về Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần nói: "Sẽ gặp lại."
Lý Đông Thanh: "Ta hiện tại.."
"Có thể đi đoạt về," Ninh Hòa Trần nói, "Vẫn kịp."
Lý Đông Thanh hôn lên mặt y một cái, quay người nhảy xuống.
Ba Đặc Nhĩ khó khăn kéo lên một con sói, muốn bò lên trên núi, Ninh Hòa Trần quay đầu lại nhìn thấy nhóc, đi xuống xoa đầu cậu nhóc, nói: "Ngươi săn được?"
Ba Đặc Nhĩ: "À, đương nhiên, nếu không chẳng nhẽ nhặt được?"
"Tặng ngươi làm một cái áo choàng thật to nha," Ba Đặc Nhĩ nói, "Ta có phải là mạnh hơn Lý Đông Thanh không?"
Ninh Hòa Trần cười trêu nói: "Lý Đông Thanh chạy theo nam nhân khác rồi. Ta không trông cậy nổi."
Ba Đặc Nhĩ nhanh nhảu nói: "Vậy ta thì như thế nào?"
Ninh Hòa Trần bật cười thành tiếng.
Bốn phía một mảnh tuyết lớn mênh mông, y nhìn Ba Đặc Nhĩ, vuốt ve hai má bị lạnh đến đỏ bừng của hắn, dịu dàng nói: "Lạnh không?"
Ba Đặc Nhĩ trố mắt nhìn y trong chốc lát, dùng ống tay áo xoa xoa mũi: "Không lạnh."
Ninh Hòa Trần ngồi xổm xuống, nhìn hắn, nói: "Lạnh phải nói với."
Y ôm lấy Ba Đặc Nhĩ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, giống như ôm một đứa con nít, tràn đầy thương yêu cùng thương tiếc, Ba Đặc Nhĩ mờ mịt đứng ở trong tuyết, nghe thấy Ninh Hòa Trần nói với hắn: "Bị bắt nạt cũng phải nói với ta."
"Biết rồi mà," Ba Đặc Nhĩ nói, "Khổ sở cũng phải nói cho ngươi."
Ninh Hòa Trần buông hắn ra, nói với hắn: "Đi chơi đi. Trước khi trời tối trở về."
Ba Đặc Nhĩ chạy ra, chạy được một lát lại quay về, ôm đùi y một cái, sau đó mới chạy đi.
Ninh Hòa Trần trước sau vẫn mỉm cười nhìn hắn, Lý Đông Thanh một thân đầy đất tuyết trở lại, nhìn thấy con sói, sửng sốt một chút: "Ba Đặc Nhĩ?"
Ninh Hòa Trần cười nói: "Có phải là mạnh hơn ngươi không?"
Lý Đông Thanh ngồi xổm xuống nhìn một chút, lại là một mũi tên bắn chết, nói: "Xác thực mạnh hơn ta khi đó."
Lý Đông Thanh không phục, cầm lấy cung tên: "Ta phải săn cho ngươi sói tuyết mới được."
Ninh Hòa Trần: "Hỏa Tầm đâu?"
"Đi rồi," Lý Đông Thanh cho tên lên cung, cúi đầu nói, "Ta nói cho hắn biết sang năm nhất định phải trở về, bằng không ta đến Nguyệt Chi bắt người."
Ninh Hòa Trần: "Ngươi rốt cuộc là thích hắn, hay là yêu thích ta?"
Lý Đông Thanh dí sát vào, đột ngột nói: "Ngươi nói xem?"
Ninh Hòa Trần: "Ta thật không thấy được đâu."
Hai người đều nở nụ cười.
Đến mùa xuân, Sở Chung Kỳ đưa tới một phong thư, nói mình còn sống. Hắn thường thường sẽ cách một hai tháng đưa tới một phong thư, lại chỉ nói ba chữ: "Còn sống."
Phong thư này đến cuối năm thứ hai đã không nhận được nữa, Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần đến Mao sơn thăm một lần, không tìm được người, Sở Phục cũng không tìm được. Sau đó nghe được tin hai người họ nhảy xuống vách núi, không biết là cùng nhau nhảy xuống khi còn sống, hay là Sở Chung Kỳ chết rồi, Sở Phục ôm hắn nhảy xuống. Mà cũng có người nói, đã từng nhìn thấy Sở Chung Kỳ trong quán rượu của Trường An. Không biết là thật hay giả. Lý Đông Thanh đành xem như còn sống, ở một góc nào đó của thế giới này mà hét lớn: "Thuận theo tự nhiên!"
Lý Đông Thanh đã đáp ứng hoàng đế không vào Trường An, bèn ở lại Nhạn Môn, bảo vệ bình an của vạn người nơi đây. Hoàng Kim Đài từ đây không bị triều đình quản hạt, hoàng kim lệnh quả thật cũng đã sửa lại. Hoắc Hoàng Hà vẫn làm người thủ đài.
Lý Đông Thanh từng làm nhi tử của tiền Thái tử, từng làm vương tử của Nguyệt Chi, từng làm tù binh của Y Trĩ Tà, cũng làm minh chủ võ lâm kỳ đầu tiên. Đã từng thử qua toàn bộ thế lực trên đời này, cũng đã làm chuyện sai lầm, mà quay đầu ngẫm lại, dù có đi thêm lần nữa, phát hiện vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Ao nước giang hồ này, chỉ cần có người, vậy thì vĩnh viễn sẽ không tuyệt. Nơi có người, sẽ có giang hồ.
Hành hiệp trượng nghĩa, vì dân vì nước.
- ---------oOo----------
Editor: Vậy là một bộ nữa lại hoàn rồi. Tục Lạt Giang Hồ là một bộ rất khó edit, cũng rất kén người đọc. Nhưng mình rất may mắn vì có các bạn ủng hộ, đặc biệt là ba bạn NancyKarel1206, lilynguyen6322, _nttvi đã theo dõi bộ này từ những ngày đầu, cảm ơn các bạn đã yêu thích và ủng hộ bé con, mỗi một đánh giá cùng bình luận của các bạn mình đều đọc và trân trọng rất nhiều. Cảm ơn các bạn. Và hẹn gặp lại ở bộ truyện tiếp theo nhé! Yêu yêu ????
Ba Đặc Nhĩ quỳ gối trên Hoàng Kim Đài, đọc xong lời thề: "Ta đối với bầu trời vạn cổ, đối với thương ưng dưới ánh mặt trời chói chang tuyên thề, ta thề sống chết bảo vệ lê dân bá tánh, bách tính uống máu của ta, súc vật ăn thịt của ta, ta dùng tính mạng bảo vệ sinh mệnh, dùng tử vong đối kháng tử vong. Trường thành không đổ, chí này không đổi, Hoàng Hà không cạn, lòng này bất diệt."
Hoắc Hoàng Hà đưa da dê cho hắn, hắn cắn rách ngón tay, in dấu ngón tay lên phía trên.
Ba Đặc Nhĩ lập tức đứng lên, chạy xuống dưới, Hoắc Hoàng Hà hô: "Lý Đông Thanh bảo ngươi đi tìm hắn!"
Ba Đặc Nhĩ vui vẻ nói: "Biết rồi mà!"
Văn Nhân Thiên đi tới, nói với Lý Đông Thanh: "Minh chủ này,"
"Ngươi vừa gọi như thế ta đã thấy sợ," Lý Đông Thanh mặc áo khoác vào, đang muốn ra ngoài, hỏi, "Lại làm sao?"
Văn Nhân Thiên: "Những lưu dân mà Hỏa Tầm Sưởng Minh giải phóng, còn có những người giang hồ kia, đến cùng xử trí như thế nào? Lưu dân thì thôi đi, người giang hồ phải làm sao bây giờ? Bọn họ tập hợp tại Đông Âu không đi, phía Lưu Triệt ngươi nhất định phải quản, hắn không quản."
Lý Đông Thanh: "Ai phiền phức ai đi quản, để Hỏa Tầm Sưởng Minh đi giải quyết."
"Hỏa Tầm Sưởng Minh bảo ta tới tìm ngươi."
Lý Đông Thanh tốt tính nói: "Ta bảo ngươi đi tìm hắn."
Văn Nhân Thiên: "..."
Lý Đông Thanh vỗ vai hắn, đi ra ngoài, Văn Nhân Thiên: "Ngươi đi đâu đấy?"
"Săn sói!" Lý Đông Thanh nói, "Làm y phục!"
Trước mặt vọt tới một khối đá lớn, rầm một tiếng nhào vào lồng ngực của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh ôm lấy hắn, đau khổ nói: "Ngươi tám tuổi rồi! Đừng xông vào người ta như thế nữa!"
Ba Đặc Nhĩ: "Ta thông qua rồi, Lý Đông Thanh!"
Lý Đông Thanh nói: "Biết rồi, ta đi săn thú, ngươi đi không?"
Ba Đặc Nhĩ: "Ninh Hòa Trần đi thì ta cũng đi."
"Vậy ngươi đừng đi nữa," Lý Đông Thanh nói, "Ta cần ngươi chắc?"
Ninh Hòa Trần đã chờ ở cửa, đợi nửa ngày không thấy bóng người, tiến vào xem xem, Ba Đặc Nhĩ vui sướng nói: "Tuyết Mãn, ta qua rồi!"
Ninh Hòa Trần cười nói: "Ta biết mà."
Ba Đặc Nhĩ: "Để anh hùng mới của giang hồ này dẫn ngươi đi săn thú, làm cho ngươi một bộ đồ, thế nào?"
Lý Đông Thanh: "Ta thật sự muốn đánh ngươi."
Văn Nhân Thiên cũng đi tới, Ninh Hòa Trần hỏi: "Cùng đi sao?"
Văn Nhân Thiên tức giận nói: "Ta không giống các ngươi, ta có việc phải làm."
Ninh Hòa Trần: "Hỏa Tầm?"
Lý Đông Thanh: "Hắn cũng có việc."
Văn Nhân Thiên nói: "Ngươi còn không nhìn ra sao? Nếu như Hỏa Tầm có việc làm, đó chính là Lý Đông Thanh nhàn hạ, nếu như là Lý Đông Thanh có việc làm, vậy đại biểu Hỏa Tầm rất rỗi rãnh."
Lý Đông Thanh mở hai tay ra: "Bây giờ là thời điểm ta nghỉ phép."
Lời còn đang nói, Hỏa Tầm Sưởng Minh đã từ chỗ khúc quanh đi tới, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, nhanh chóng đẩy Ba Đặc Nhĩ một cái, nói: "Đi mau."
Hỏa Tầm Sưởng Minh quét mắt qua, nhìn thấy mấy người bọn họ, lập tức nói: "Đừng chạy!"
Lý Đông Thanh kẹp Ba Đặc Nhĩ dưới nách, nhấc chân chạy mất rồi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đuổi hai bước, cạn lời mà dừng lại, Văn Nhân Thiên đặt sách thẻ tre vào tay hắn, nói: "Làm việc thôi?"
Nhạn Môn bắt đầu có tuyết rồi. Không phải hoa tuyết nhỏ bé, mà là chính là tuyết lớn. Hoa tuyết đè gãy cành cây phủ kín thành.
Lý Đông Thanh nắm tay Ninh Hòa Trần trèo lên đỉnh núi, nhìn cả tòa sơn thành đầy tuyết rơi. Lặng lẽ trống trải, chỉ có tiếng gió.
Ba Đặc Nhĩ ở dưới chân bọn họ săn thú, căng dây cung, nhìn chằm chằm một con nai.
Ninh Hòa Trần nhìn cậu nhóc, khẽ cười.
Con nai nhận ra được nguy hiểm, giật giật lỗ tai, dừng lại một lát rồi đột ngột chạy đi, mũi tên của Ba Đặc Nhĩ "vèo" một tiếng bắn ra, trượt rồi, nhưng vẫn mạnh mẽ đâm thủng cây cối, ăn vào gỗ ba phân.
Ninh Hòa Trần nói: "Bách phát bách trúng, so với ngươi thì thế nào?"
"Ta khi đó đã mười lăm tuồi rồi," Lý Đông Thanh nói, "Không có gì để so cả."
Lý Đông Thanh ở Nhạn Môn nhặt được cậu nhóc, đang chen chúc bên trong tù binh cùng lưu dân, hắn còn nhớ cậu nhóc này, lúc trước cùng Vương Tô Mẫn đến thành Phạm phu nhân tìm hiểu tin tức, Vương Tô Mẫn chỉ vào cậu nhóc này nói, thông minh đến dọa người, thế nhưng rất giống Lý Đông Thanh.
Cậu nhóc này cũng còn nhớ hắn, lần đầu tiên gặp còn hỏi hắn: "Người râu rậm kia đâu?"
Lý Đông Thanh nói: "Hắn tên là Vương Tô Mẫn, hắn đã chết rồi."
Ba Đặc Nhĩ nhún vai một cái, tựa hồ không quan tâm. Lý Đông Thanh bèn giữ hắn lại.
Từ sau khi chiến tranh kết thúc, Lý Đông Thanh đã muốn tìm một người chờ đến khi mình chết rồi, có thể giao lại giang hồ cho hắn. Ba Đặc Nhĩ rất thông minh, thế nhưng không phân chính tà, dã tính khó thoát, quá mức hào hiệp, có chút lạnh nhạt, lại có chút ỷ lại Lý Đông Thanh. Rất nhiều thói xấu vặt, Lý Đông Thanh tự mình dạy hắn, đem tất cả những gì mình học được cùng những suy nghĩ của mình, từ từ đều giao cho hắn.
Ninh Hòa Trần ngoài ý muốn rất yêu thích Ba Đặc Nhĩ, lúc nào cũng mỉm cười, yên tĩnh nhìn hắn. Lý Đông Thanh đoán là y từ trên người Ba Đặc Nhĩ mà nhìn thấy hình bóng của Lý Đông Thanh. Luôn cảm thấy đó là dáng vẻ của Lý Đông Thanh khi còn nhỏ.
Ba Đặc Nhĩ yêu thích Ninh Hòa Trần, mà ỷ lại Lý Đông Thanh, coi hắn là cha, thế nhưng không gọi cha.
Lý Đông Thanh năm nay cũng mới mười tám tuổi, thực sự không thích hợp để nhóc gọi mình "Cha".
Lý Đông Thanh liếc nhìn sắc trời, nói: "Không biết có thể săn được sói hay không."
Ninh Hòa Trần: "Nhất định phải là sói sao?"
"Biết rõ còn hỏi nha," Lý Đông Thanh nói, "Ta vẫn luôn nhớ, nợ ngươi một bộ y phục. Hay là nói ngươi không muốn?"
Ninh Hòa Trần mỉm cười.
Lý Đông Thanh gỡ xuống cung tên trên lưng, đi lên đỉnh núi, nói với y: "Muốn cái gì đều cho ngươi."
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy một cái đầu khác, Hỏa Tầm Sưởng Minh từ bên dưới ngọn núi bò lên.
Lý Đông Thanh: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhanh chóng nói nói: "Đừng chạy! Ta không tìm ngươi bàn chuyện lưu dân!"
Lý Đông Thanh thở dài, bất đắc dĩ nhìn hắn, vươn tay kéo hắn một cái.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đứng trên ngọn núi, gió lớn thổi vù vù, hắn bị thổi đỏ cả mũi, tóc tai bay loạn, nói: "Đưa y phục của ngươi cho ta mặc một lát."
Lý Đông Thanh quay đầu lại liếc nhìn Ninh Hòa Trần, chỉ đành đưa áo choàng cho hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhanh chóng mặc vào, nói với Ninh Hòa Trần: "Đừng ghen nha, đây là ta đòi hắn."
Ninh Hòa Trần thoáng nhướn mi, ra hiệu tùy ngươi.
Chuyện Hỏa Tầm Sưởng Minh giữ lại Quách Yên lúc trước đã chọc giận Ninh Hòa Trần, vừa mắng vừa chửi, hành hạ Hỏa Tầm Sưởng Minh một phen. Cũng khiến hắn nhìn rõ được, hai người người ta mới là người một nhà, Ninh Hòa Trần sẽ mắng hắn chứ không mắng Lý Đông Thanh. Thực sự là cổ hủ cực điểm, mông muội đến cực điểm!
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn tuyết trắng dưới núi, im lặng trong chốc lát mới nói với Lý Đông Thanh: "Việc này.."
"Vẫn phải để ngươi đi thôi." Hỏa Tầm Sưởng Minh nói.
Lý Đông Thanh có chút khổ sở mà nhìn hắn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta phải đi rồi."
"Có lẽ sau này còn có thể trở về," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ta muốn đi tìm Hỏa Tầm Chân, nếu như nàng còn chưa thành thân, vậy ta sẽ nói cho nàng biết ta thích nàng, ta muốn cưới nàng."
Lý Đông Thanh đã liệu trước sẽ có ngày này, một tay khoác lấy vai hắn, nhìn tòa thành dưới núi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cười nói: "Cũng có thể ta ở Nguyệt Chi sống không được vui, sẽ trở lại, lúc đó lại quay về làm khổ lao cho ngươi."
Lý Đông Thanh: "Ta sẽ luôn chờ ngươi."
"Cả đời dài đằng đẵng, chúng ta nhất định nhất định sẽ gặp lại," Hỏa Tầm Sưởng Minh dùng sức mà nói, "Mà ta vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất của ngươi, không phải Văn Nhân Thiên, không phải Phương Thanh Trạc, ai cũng không phải, ta mới là huynh đệ tốt nhất của ngươi."
Lý Đông Thanh cười ha hả.
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Tuyết Mãn, ôm một chút."
Ninh Hòa Trần cùng hắn ôm ôm, vỗ vai hắn. Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi thơm quá, rốt cuộc là mùi gì mà thơm như vậy?"
Ninh Hòa Trần: "Lần sau gặp mặt nói cho ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh mỉm cười.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lui về phía sau một bước, Lý Đông Thanh bỗng nhiên nói: "Chờ đã!"
Hỏa Tầm nói: "Đi đây, huynh đệ tốt, nhất định sẽ gặp lại!"
Lý Đông Thanh: "Nhất định phải trở về!"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhảy xuống núi tuyết, cười thật lớn, tiếng cười truyền khắp thung lũng.
Lý Đông Thanh quay người, nhìn về Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần nói: "Sẽ gặp lại."
Lý Đông Thanh: "Ta hiện tại.."
"Có thể đi đoạt về," Ninh Hòa Trần nói, "Vẫn kịp."
Lý Đông Thanh hôn lên mặt y một cái, quay người nhảy xuống.
Ba Đặc Nhĩ khó khăn kéo lên một con sói, muốn bò lên trên núi, Ninh Hòa Trần quay đầu lại nhìn thấy nhóc, đi xuống xoa đầu cậu nhóc, nói: "Ngươi săn được?"
Ba Đặc Nhĩ: "À, đương nhiên, nếu không chẳng nhẽ nhặt được?"
"Tặng ngươi làm một cái áo choàng thật to nha," Ba Đặc Nhĩ nói, "Ta có phải là mạnh hơn Lý Đông Thanh không?"
Ninh Hòa Trần cười trêu nói: "Lý Đông Thanh chạy theo nam nhân khác rồi. Ta không trông cậy nổi."
Ba Đặc Nhĩ nhanh nhảu nói: "Vậy ta thì như thế nào?"
Ninh Hòa Trần bật cười thành tiếng.
Bốn phía một mảnh tuyết lớn mênh mông, y nhìn Ba Đặc Nhĩ, vuốt ve hai má bị lạnh đến đỏ bừng của hắn, dịu dàng nói: "Lạnh không?"
Ba Đặc Nhĩ trố mắt nhìn y trong chốc lát, dùng ống tay áo xoa xoa mũi: "Không lạnh."
Ninh Hòa Trần ngồi xổm xuống, nhìn hắn, nói: "Lạnh phải nói với."
Y ôm lấy Ba Đặc Nhĩ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, giống như ôm một đứa con nít, tràn đầy thương yêu cùng thương tiếc, Ba Đặc Nhĩ mờ mịt đứng ở trong tuyết, nghe thấy Ninh Hòa Trần nói với hắn: "Bị bắt nạt cũng phải nói với ta."
"Biết rồi mà," Ba Đặc Nhĩ nói, "Khổ sở cũng phải nói cho ngươi."
Ninh Hòa Trần buông hắn ra, nói với hắn: "Đi chơi đi. Trước khi trời tối trở về."
Ba Đặc Nhĩ chạy ra, chạy được một lát lại quay về, ôm đùi y một cái, sau đó mới chạy đi.
Ninh Hòa Trần trước sau vẫn mỉm cười nhìn hắn, Lý Đông Thanh một thân đầy đất tuyết trở lại, nhìn thấy con sói, sửng sốt một chút: "Ba Đặc Nhĩ?"
Ninh Hòa Trần cười nói: "Có phải là mạnh hơn ngươi không?"
Lý Đông Thanh ngồi xổm xuống nhìn một chút, lại là một mũi tên bắn chết, nói: "Xác thực mạnh hơn ta khi đó."
Lý Đông Thanh không phục, cầm lấy cung tên: "Ta phải săn cho ngươi sói tuyết mới được."
Ninh Hòa Trần: "Hỏa Tầm đâu?"
"Đi rồi," Lý Đông Thanh cho tên lên cung, cúi đầu nói, "Ta nói cho hắn biết sang năm nhất định phải trở về, bằng không ta đến Nguyệt Chi bắt người."
Ninh Hòa Trần: "Ngươi rốt cuộc là thích hắn, hay là yêu thích ta?"
Lý Đông Thanh dí sát vào, đột ngột nói: "Ngươi nói xem?"
Ninh Hòa Trần: "Ta thật không thấy được đâu."
Hai người đều nở nụ cười.
Đến mùa xuân, Sở Chung Kỳ đưa tới một phong thư, nói mình còn sống. Hắn thường thường sẽ cách một hai tháng đưa tới một phong thư, lại chỉ nói ba chữ: "Còn sống."
Phong thư này đến cuối năm thứ hai đã không nhận được nữa, Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần đến Mao sơn thăm một lần, không tìm được người, Sở Phục cũng không tìm được. Sau đó nghe được tin hai người họ nhảy xuống vách núi, không biết là cùng nhau nhảy xuống khi còn sống, hay là Sở Chung Kỳ chết rồi, Sở Phục ôm hắn nhảy xuống. Mà cũng có người nói, đã từng nhìn thấy Sở Chung Kỳ trong quán rượu của Trường An. Không biết là thật hay giả. Lý Đông Thanh đành xem như còn sống, ở một góc nào đó của thế giới này mà hét lớn: "Thuận theo tự nhiên!"
Lý Đông Thanh đã đáp ứng hoàng đế không vào Trường An, bèn ở lại Nhạn Môn, bảo vệ bình an của vạn người nơi đây. Hoàng Kim Đài từ đây không bị triều đình quản hạt, hoàng kim lệnh quả thật cũng đã sửa lại. Hoắc Hoàng Hà vẫn làm người thủ đài.
Lý Đông Thanh từng làm nhi tử của tiền Thái tử, từng làm vương tử của Nguyệt Chi, từng làm tù binh của Y Trĩ Tà, cũng làm minh chủ võ lâm kỳ đầu tiên. Đã từng thử qua toàn bộ thế lực trên đời này, cũng đã làm chuyện sai lầm, mà quay đầu ngẫm lại, dù có đi thêm lần nữa, phát hiện vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Ao nước giang hồ này, chỉ cần có người, vậy thì vĩnh viễn sẽ không tuyệt. Nơi có người, sẽ có giang hồ.
Hành hiệp trượng nghĩa, vì dân vì nước.
- ---------oOo----------
Editor: Vậy là một bộ nữa lại hoàn rồi. Tục Lạt Giang Hồ là một bộ rất khó edit, cũng rất kén người đọc. Nhưng mình rất may mắn vì có các bạn ủng hộ, đặc biệt là ba bạn NancyKarel1206, lilynguyen6322, _nttvi đã theo dõi bộ này từ những ngày đầu, cảm ơn các bạn đã yêu thích và ủng hộ bé con, mỗi một đánh giá cùng bình luận của các bạn mình đều đọc và trân trọng rất nhiều. Cảm ơn các bạn. Và hẹn gặp lại ở bộ truyện tiếp theo nhé! Yêu yêu ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất