Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 95

Trước Sau
Thiên Tình nhẹ phẩy đem tơ nhện trên cánh tay Lâm Tử Sơ phủi xuống.

Những năm gần đây, A Mao hấp thu linh lực nồng đậm của Chính Dương Tiên Tông, tuy không lớn hơn bao nhiêu nhưng linh lực lại tăng trưởng kinh người. Hiện giờ, tơ từ trong miệng A Mao nhả ra cùng với tu vi cũng đã ngang với các tu sĩ bình thường, ngoại trừ Thiên Tình thì người khác khó mà tránh thoát.

Cho dù có là tu sĩ Kim Đan trở lên, muốn đối phó cũng phải tốn không ít công phu mới có thể gỡ bỏ tơ nhện này.

Sau khi Thiên Tình giúp Lâm Tử Sơ cởi bỏ tơ của Vạn Nhận nhện, lại bất động thanh sắc mà đem cánh tay bị Lâm Tử Sơ nắm lấy rút ra. Thiên Tình mở miệng nói: “Nhìn vẻ mặt này của Lâm huynh hẳn là muốn nói lại thôi, nhưng mà rốt cuộc huynh có chuyện gì muốn nói riêng với ta sao?”

Hai mắt Lâm Tử Sơ rũ xuống, không nói gì.

Thiên Tình cũng không thúc giục, hắn nâng bước đi đến sương phòng phía đông, cái gì cũng không nói, Lâm Tử Sơ liền tự động đi theo.

Chờ hai người vào đến phòng ngủ, tay phải Thiên Tình vung lên.

Liền thấy một màn trong suốt bao phủ bốn phía phòng ngủ.

Lại nghĩ đến cái gì đó, Thiên Tình nắm lấy trảo của A Mao từ trên vai, đặt vào lòng bàn tay.

Con nhện lông đen dữ tợn kia vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng mà quay đầu nhìn Lâm Tử Sơ. Nhưng đột nhiên bị Thiên Tình bắt lấy, nhất thời không vui, ở trong lòng bàn chủ nhân khoa tay múa chân, vặn vẹo giãy giụa.

“Đừng nhúc nhích,” Thiên Tình nhíu mày, quát lớn một tiếng.

Dù A Mao không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể ‘ chi chi ’ hai tiếng, ghé vào bàn tay Thiên Tình, thở phì phì, không dám động đậy.

Bàn tay Thiên Tình nhẹ nhàng khép lại, dần dần nắm chặt.

Khi lần nữa mở ra, trong lòng bàn tay Thiên Tình chỉ còn một chấm đen. Giữa chấm đen, tựa hồ có khắc hình Vạn Nhận Nhện-A Mao.

“Giờ thì được rồi.” Thiên Tình nói: “Nơi này chỉ còn ngươi ta hai người, ngươi có gì muốn nói, đều có thể nói cho ta nghe.”

“Ta……”

Lâm Tử Sơ há miệng, vừa mới nói được một chữ, liền ngừng lại.

Thiên Tình đợi trong chốc lát, cũng không nghe thấy Lâm Tử Sơ nói nữa.

Lâm Tử Sơ tính tình ôn nhuận, không hay nói chuyện với người khác. Chỉ duy nhất đối với Thiên Tình, lời nói thẳng thắn, phá lệ nhiều hơn.

Có khi nhìn Thiên Tình, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra khát vọng dục niệm, nhưng thật bảo y nói, y cũng không biết phải giải thích thế nào.

Thiên Tình tính cách cấp liệt, có chút không kiên nhẫn, nói: “Nếu Lâm huynh không còn gì muốn nói, ta đây liền nghỉ ngơi trước.”



Nói xong, Thiên Tình rút giày vớ ra, nằm ở trên giường, khép hai mắt lại.

Hơn tháng nay, Thiên Tình chỉ có thể ở trong bụng Du Không Hống nghỉ ngơi, hôm nay là lần đầu tiên hắn nằm thẳng người, thân thể lập tức thả lỏng.

Lâm Tử Sơ đứng nhìn Thiên Tình trong chốc lát, sau đó nghiêng người ngồi vào mép giường.

Y vừa giơ tay vuốt tấm chăn trải giường dưới thân Thiên Tình, vừa nói: “Thiên Tình có biết hôm nay nhìn thấy tu sĩ kia, đến tột cùng là bị làm sao không?”

Nghe vậy, Thiên Tình thình lình mở hai mắt, trong mắt không hề có ý muốn ngủ.

Hắn nhìn Lâm Tử Sơ, nói: “Nghe ngữ khí của ngươi, tựa hồ biết người nọ.”

Lâm Tử Sơ gật đầu, nói: “Ngay từ đầu không có nhớ tới, nhưng thấy hắn cuối cùng xuất huyết mà chết, ta bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.”

“Là cái gì?”

Lâm Tử Sơ rút giày vớ ra, nằm thẳng bên người Thiên Tình.

Ngữ khí y nhàn nhạt, bình tĩnh nói không nên lời.

Lâm Tử Sơ nói: “Ta nhớ tới tu sĩ mang thể chất Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, khi linh khí trong cơ thể tràn đầy, liền sẽ giống như vậy, nổ tan xác mà chết.”

Những chữ cuối, Lâm Tử Sơ nói thật nhẹ nhàng, tựa hồ lo lắng dọa đến Thiên Tình, ngữ khí bình tĩnh.

Nhưng mà Thiên Tình lại từ trong đó nghe ra được cảm xúc Lâm Tử Sơ cơ hồ sắp sụp đổ.

Thiên Tình chống tay ngồi dậy, nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Tử Sơ chua chát nhìn hắn cười, không biết phải trả lời như thế nào.

Thiên Tình biết Lâm Tử Sơ cũng có thể chất truyền kỳ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể này, nghĩ đến tu sĩ kia chết một cách đáng sợ như vậy, lắc đầu nói: “Không, sẽ không đâu. Mới vừa rồi dọc đường chúng ta gặp được nhiều tu sĩ thất khiếu đổ máu như vậy. Chẳng lẽ họ đều có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể hay sao? Tuyệt đối không thể. Chỉ sợ Đống Sâm Hoang Nguyên này có bệnh tật gì đó, Lâm huynh không cần để trong lòng đi.”

Lâm Tử Sơ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tình huống tu sĩ tự bao như vậy không phải là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể. Bởi vì nếu Hàn Long Ngọa Tuyết Thể bị nổ tan xác mà chết, thì huyết nhục, gân mạch toàn thân đều bị nghiền nát thành bột mịn, so với những tu sĩ chúng ta gặp trên đường, cách chết kia còn đáng sợ hơn nhiều.”

“……”

Thiên Tình thầm nghĩ, chỉ sợ thật sự như lời Lâm Tử Sơ nói,

Thể chất Hàn Long Ngọa Tuyết Thể truyền kỳ này, bao nhiêu người cầu mà không được.

Nhưng với Lâm Tử Sơ, nó là một con đường mòn quanh co trên núi.

Đường mòn gập ghềnh, chỉ sợ vô ý một chút, liền sẽ tan xương nát thịt, rơi vào vực sâu vạn trượng.



Lâm Tử Sơ nghiêng người, đối mặt với Thiên Tình.

Thiên Tình không biết phải an ủi y như thế nào, đành phải vỗ vỗ bờ vai của y, dừng một chút, lại nằm trở về.

Hai người mặt đối mặt chăm chú nhìn nhau, Thiên Tình hỏi: “Lâm huynh, ngươi sợ sao?”

Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng gật đầu.

Y năm nay hai mươi sáu. Đối với người bình thường mà nói, tuổi này không tính là nhỏ.

Nhưng đối với tu sĩ, 26 tuổi thật sự là quá trẻ, so với lão tổ chân nhân động chút đã ngàn vạn tuổi, thì quả thực chẳng có gì đáng kể.

Đối với một tu sĩ trẻ tuổi như vậy, muốn y mỗi ngày đều phải sợ hãi chuyện sinh tử, xác thật có chút tàn nhẫn.

Thiên Tình không khỏi có chút đồng tình.

Đang chần chờ, đúng lúc này, Lâm Tử Sơ bỗng nhiên vươn tay, dùng lòng bàn tay lành lạnh, bao phủ lấy mu bàn tay Thiên Tình.

“Ta vốn dĩ cho rằng chính mình đã quen rồi.” Lâm Tử Sơ nói: “Nhưng hiện giờ xem ra, không phải vậy. Thì ra bản thân vẫn luôn rất sợ, còn để Thiên Tình chê cười.”

“Nào có.”

Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Mong Thiên Tình cho phép ta, tối nay có thể nắm tay ngươi. Yêu cầu này có chút quá đáng, mong Thiên Tình có thể đáp ứng ta một lần.”

“Tất nhiên có thể.” Thiên Tình trở tay bắt lấy cánh tay Lâm Tử Sơ, kéo y đến bên cạnh mình.

Không biết vì sao, tim đập thế mà lại nhanh hai nhịp, thật khiến người ta khó hiểu.

Thiên Tình suy tư trong chốc lát, nói: “Đống Sâm Hoang Nguyên này vào ban đêm rét lạnh, hai người chúng ta dựa gần chút, cũng xem như giúp đỡ nhau.”

Lâm Tử Sơ ‘ ừm ’ một tiếng, cúi đầu, cuộn tròn người lại, dường như muốn chui vào trong lòng ngực Thiên Tình.

Nhưng y chung quy không dám tiến lên.

Chỉ là mở miệng hỏi: “…… Thiên Tình, đôi mắt của ta, sinh ra rất khó nhìn sao?”

Thiên Tình ngẩn ra, hỏi lại: “Sao vậy?”

“Mắt ta……” Lâm Tử Sơ nhẹ giọng nói: “Cùng người trong lòng của ngươi, đến tột cùng thua kém ở chỗ nào?”

Thiên Tình trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau