Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 115

Trước Sau
Đống Sâm Hoang Nguyên, Vu Sơn Thoan Lưu.

Hai người Thiên Lâm ở trong rừng chiến đấu kịch liệt, Đặng Lâm lão tiên khoanh chân ngồi trên cây, một đầu tóc dài dài quá đầu gối, gió nhẹ thổi qua đều hướng về bên trái..

“Vọng Ta tiểu tử!” Không giống như tiếng gió nhẹ đang lướt qua, Đặng Lâm lão tiên rống giận gầm lên, hắn giơ tay phải lên cao chỉ vào Thiên Tình, chửi ầm: “Ngươi đang làm gì đó? Ngươi dùng kiếm hay là xiếc ảo thuật?”

Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng không đáp tiếp tục cùng so chiêu với Lâm Tử Sơ.

“Thanh kiếm tốt như vậy ở trong tay ngươi, quả thực là uổng phí!” Đặng Lâm lão tiên không chút khách khí, hét lớn: “Ngươi còn khai phong cho nó, khai phong xong cũng không chém rớt được một cộng lông của Lâm tiểu tử, thật là tức chết ta……”

Nghe đến đó, Thiên Tình nhịn không được nói: “Câm miệng, Lão nhân ngươi thì biết cái quái gì? Tu sĩ Trúc Cơ làm sao so sánh với tu sĩ Kim Đan.”

“Xú tiểu quỷ đầu mới có bao nhiêu tuổi, ngươi thì biết cái gì!” Đặng Lâm lão tiên trừng Thiên Tình, nói: “Năm đó Lận Thải Vân dùng tu vi Trúc Cơ danh chấn thiên hạ bức Lâm lão tiên tiếng tăm lừng lẫy phải nhờ thủ hạ mới thoát chết, khi đó bổn thượng tiên còn không phải là tu vi Kim Đan sao?”

Nghe đến đó, Thiên Tình và Lâm Tử Sơ đều sửng sốt.

Hai người thoáng nghe Đặng Lâm lão tiên tự báo danh hào, cũng chưa nghĩ ra đó rốt cuộc là tên của nhân vật nào.

Mãi cho đến khi nhắc tới ba chữ ‘ Lận Thải Vân ’, trong lòng hai người mới giật mình, không hẹn mà cùng nghĩ: Là hắn, hoá ra là hắn!

Lận Thải Vân là tu sĩ cách Thiên Lâm cả ngàn năm. Hắn có thể chất đặc thù giống Lâm Tử Sơ là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.

Ngoại trừ thân mang thể chất truyền kỳ, điều để lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người nhất chính là diện mạo còn đẹp hơn nữ tử của Lận Thải Vân. Hắn dung mạo thanh tú, khí chất đoan trang như lan trung quân tử, thế gian không có người thứ hai, được người đời tán thưởng gọi là ‘ đệ nhất mỹ nam Chính Ngô Châu ’.

Cùng thời với Lận Thải Vân đồng, còn có một cái tên là Đặng Lâm, tài năng trác tuyệt, thiên phú dị lẫm.

Lận Thải Vân và Đặng Lâm là hai tán tu nổi danh nhất thời đó, được xưng song kiêu. Chỉ là sau khi hóa thần liền biến mất theo dòng thời gian, một lần mất tích liền trôi qua mấy ngàn năm, chưa ai từng nghĩ một trong song kiêu Đặng Lâm, mấy ngàn năm này đều ở trong Đống Sâm Hoang Nguyên không bước ra nửa bước.

Ba ngày sau, chỉ cần Thiên Tình luận bàn với Lâm Tử Sơ, Đặng Lâm lão tiên lập tức tuôn ra vô số lời mắng mỏ hắn, Thiên Tình sớm đã tức giận muốn nổi trận lôi đình.

Lúc này nghe được lời của Đặng Lâm lão tiên nhưng lại chẳng thể phản bác, liền quát lên: “Lão nhân gia, có gan thì tìm một tu sĩ Kim Đan khác tới đây, xem ta có thể thua được hay không?”

“Không được,” Đặng Lâm lão tiên nói: “Nhất định phải là Lâm Tử Sơ, nhất định phải là Hàn Long Ngoạ Tuyết Thể".

Thiên Tình bỗng nhiên dừng công kích, tay phải thu kiếm, dùng sức cắm Quá Phục Khước Viêm vào mặt đất.

Kiếm này chém sắt như chém đậu hủ, trừ chuôi kiếm toàn bộ thân đã nằm toàn hoàn trong lòng đất.

“Ta không làm.” Thiên Tình mắng: “Ngươi không đánh lại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể của Lận Thải Vân lại kêu ta đánh, ta không làm.”

“Bổn thượng tiên có khi nào đánh không lại Lận Thải Vân, a a a, tên tiểu tử thúi này muốn ăn đòn rồi!”

“Hừ, ngươi để ý như vậy, hy vọng có người đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, còn không phải là coi ta thành thế thân của ngươi, ảo tưởng mình có thể đánh bại Lận Thải Vân tiền bối sao?” Thiên Tình nói: “Đừng si tâm vọng tưởng nữa, ngươi nên sớm biết, ta và Lâm huynh là ái nhân của nhau. Đối với tu sĩ Kim Đan khác, ta có thể liều mạng đánh bại bọn họ. Nhưng đối với Lâm huynh, cho dù có thể đánh bại y, ta cũng tuyệt đối sẽ không động thủ, tuyệt đối không liều mạng với y.”

“Ái nhân? Vậy càng hay, ta muốn ngươi lập tức đánh bại Lâm Tử Sơ, nếu không làm theo ta cũng chẳng chạm vào ngươi, nhưng sẽ chém rớt một lỗ tai của Lâm Tử Sơ. Vừa không để y giảm vũ lực xuống, lại vừa có thể bức bách ngươi,” Đặng Lâm lão tiên vỗ tay nói: “Diệu kế, ha ha!”

Thiên Tình ngửa đầu, ngang nhiên nhìn Đặng Lâm lão tiên, nói: “Nếu ngươi dám chém rớt lỗ tai y, ta lập tức chặt đứt một cánh tay của mình. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, khắp Chính Dương Tiên Tông chỉ có ta là người có tư chất tối cao nhất, là người có tư cách đánh bại Lâm Tử Sơ nhất! Nếu ta vứt đi một cánh tay, trên đời này sẽ không còn ai có thể đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể!”

Vẻ mặt Đặng Lâm lão tiên thoáng cứng đờ, âm dương quái khí nhìn Thiên Tình, ánh mắt liên tục biến hóa.

Có khi hung hãn dọa người, hận không thể đem Thiên Tình băm thây vạn đoạn. Có khi lại kiệt lực nhẫn nại, nhịn đến run cả người.

Nhiều ngày qua, khi Thiên Tình nói chuyện với Đặng Lâm lão tiên, chưa được vài câu sẽ lập tức khắc khẩu.

Lâm Tử Sơ sớm đã tập thành thói quen, lúc này khẽ bước về trước, đứng bên cạnh Thiên Tình giằng co với Đặng Lâm lão tiên.

Đôi mắt Đặng Lâm lão tiên nhìn Thiên Tình trong chốc lát, sau lại nhìn Lâm Tử Sơ, bỗng nhiên hắn nâng đôi tay lên, ngón trỏ chỉ về phía hai người Thiên Lâm rồi hướng về phía trước.

Thiên Lâm chỉ cảm thấy chân bị một cổ cự lực kéo lên, chưa tới kịp phản kháng trước mắt đã trời đất quay cuồng, giây tiếp theo, Thiên Tình và Lâm Tử Sơ đều bị treo ngược lên nhánh cây táo chua, đầu hướng xuống đất, chân hướng lên trời, tư thế cực kỳ chật vật.

Đây là kiểu trách phạt tiểu bối bình thường ở Chính Ngô Châu, chỉ tu sĩ có tu vi cao hơn mới có thể đối xử với tu sĩ cấp thấp như vậy. Nhưng trưởng bối của Thiên Tình và Lâm Tử Sơ từ trước đến nay chưa từng làm vậy với bọn họ, lúc này bị Đặng Lâm lão tiên sử dụng vậy mà thật thuận tay.

Thiên Tình sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới nói: “Ngươi dám đối xử với ta như vậy?”

Đặng Lâm lão tiên đáp: "Tiểu tử ngươi dám vô lễ với trưởng bối, ta thay gia gia ngươi giáo huấn ngươi để ngươi biết cái gì gọi là tôn kính sư trưởng.”

Nói xong, Đặng Lâm lão tiên từ nhánh cây nhảy xuống, đứng cách đó không xa nhìn Thiên Tình và Lâm Tử Sơ, tựa như đang thưởng thức.

Nếu thường nhân bị treo như vậy, chưa đến một nén nhang sẽ đầu váng mắt hoa, thậm chí còn có thể ngất xỉu.

Nhưng nếu là tu sĩ, dù có bị treo cả ngày cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đặng Lâm lão tiên đứng dưới tàng cây, nhìn qua khí định thần nhàn, thực tế trong lòng có chút bất an.



Thể chất tuyệt hảo của Thiên Tình chắc chắn là trăm năm, không, là vạn năm khó gặp, nhưng tính cách ngoan cường. Hắn câu nói rất đúng, ngoại trừ Thiên Tình, cho dù kẻ nào muốn vượt cấp đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể đều là si tâm vọng tưởng.

Hàn Long Ngọa Tuyết Thể là cái gì? Nó được công nhận là thể chất truyền kỳ, có thể tăng cường tu vi của tu sĩ, đề cao mạch điểm, tu sĩ có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể năng lực tu hành sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều.

Trước khi Đặng Lâm lão tiên gặp phải Lận Thải Vân thì không ai bì nổi, cảm thấy người trong thiên hạ không ai có thể địch lại kiếm thuật sắc bén của mình. Nhưng vài lần bại bởi Lận Thải Vân có tu vi thấp hơn mình, hắn mới biết sơn ngoại sơn, nhân ngoại hữu nhân.

Đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, quả thực đã trở thành một chấp niệm, là tơ vò trong lòng Đặng Lâm lão tiên đã nhiều năm.

Thật vất vả cho hắn gặp được Thiên Tình và Lâm Tử Sơ, nhưng lại không cho hắn nhìn thấy Thiên Tình đánh bại Lâm Tử Sơ, làm sao có thể cam tâm?

Chỉ là tính tình tiểu hài tử Thiên Tình này quá ngông cuồng lại cương liệt, khó có thể thuần phục……

Cưỡng chế không được, vậy thì dụ lợi.

Nghĩ đến đây, Đặng Lâm lão tiên bỗng nhiên nói:

“Ngươi vừa nói, Lâm Tử Sơ là ái nhân của ngươi, như vậy ngươi khẳng định muốn cùng y bên nhau lâu dài.”

“……” mặt Thiên Tình vì trướng mà đỏ bừng: “Ngươi muốn đánh rắm?”

Đặng Lâm lão tiên mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Vậy ngươi chắc chắc biết, tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể chỉ có thể sống đến tu vi xuất khiếu. Khi đạt được xuất khiếu, cả người sẽ lập tức tự bạo mà chết. Tư chất của ái nhân ngươi siêu phàm, tu vi tăng lên phải nói là cực nhanh. Thời gian y còn có thể ở cạnh ngươi, tính đi tính lại, cũng chỉ còn vài năm thôi…… Ngươi muốn trơ mắt nhìn y tự bạo mà chết trước mắt ngươi sao, này……”

Khi Đặng Lâm lão tiên nói chuyện có vẻ tương đối đạm nhiên.

Nhưng nói đến ‘ tự bạo mà chết trước mắt ngươi ’, cả người Đặng Lâm lão tiên bỗng nhiên run lên, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Hắn cố nén cảm xúc, tiếp tục nói: “Này không phải là rất thống khổ sao?”

Thiên Tình cúi đầu, nhìn Đặng Lâm lão tiên, lại nhìn Lâm Tử Sơ.

“Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta,” Đặng Lâm lão tiên nói: “Vậy ta có thể hứa với ngươi ba chuyện.”

“Một, bổn thượng tiên dạy ngươi Vô Thượng kiếm pháp có thể tăng tu vi đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể. Kiếm thuật tuy rằng lợi hại, nhưng mấu chốt chính là sự nỗ lực của ngươi!”

“Hai, lúc trước có một tiểu thân nhi muốn nhận ngươi làm chủ đã phạm vào điều tối kỵ của bổn thượng tiên, vốn là muốn làm thịt nó thị chúng. Nhưng nay bổn thượng tiên có thể không truy cứu. Dã thú ở Đống Sâm Hoang Nguyên này hết thảy đều là của ta, nếu ngươi giúp bổn thượng tiên hoàn thành tâm nguyện, ta thậm chí còn có thể cho ngươi một con Ẩn Hình thú. Chỉ là nếu ngươi muốn thuần phục nó thì phải tự mình đi thu thập Ngọc Thạch tảo, dẫn nó nhận chủ.”

“Thứ ba,” Đặng Lâm lão tiên dựng thẳng ba ngón tay lên, nói: “Ta có thể áp chế hàn long trong cơ thể của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể. Nếu ngươi nghe lời, bổn thượng tiên sẽ đem phương pháp này nói cho hai nhãi ranh miệng còn hôi sữa đã nói chuyện yêu đương các ngươi.”

Thiên Tình kiệt lực giẫy giụa thân thể, có vẻ rất kích động: “Lời này là thật?”

“Đương nhiên.”

“Ngươi có thể giúp…… Lâm huynh sống qua tu vi xuất khiếu? Không có khả năng! Ta đã đọc hết cổ văn trong tộc mình đều không hề ghi lại phương pháp trị liệu Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.”

“Hừ, bổn thượng tiên nói có tức là có, ngươi nghĩ ta sẽ nói ra nếu không có khả năng à.” Đặng Lâm lão tiên nói: “Ngươi chỉ cần trả lời, có nguyện ý cùng bổn thượng tiên tu tập Vô Thượng kiếm pháp không?”

Thiên Tình quay đầu nhìn Lâm Tử Sơ, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay y, gật đầu.

Thiên Tình nói: “Tin ngươi một lần. Chỉ là, ngươi chỉ dạy ta kiếm thuật nhưng không dạy Lâm huynh có phải rất bất công hay không? Dù thắng cũng không có ý nghĩa gì.”

“Không cần ngươi nói, ta đã sớm nghĩ đến rồi.” Đặng Lâm lão tiên có chút hưng phấn nói: “Ta dạy ngươi kiếm thuật của ta, lại dạy Lâm Tử Sơ kiếm thuật của Lận Thải Vân. Chỉ có như vậy mới tới diễn lại trận chiến của bọn ta năm đó!”

Hai tay hắn phân biệt chỉ vào Thiên Lâm thả hai người xuống, nói: “Việc này không nên chậm trễ, mau cùng ta học kiếm pháp. Lận Thải Vân, tên vương bát đản này dám nói không ai có thể thắng Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, hôm nay phải để ngươi ngoan ngoãn cúi phục, ha ha ha!”

Sau khi Lâm Tử Sơ đứng dậy liền giúp Thiên Tình vuốt phẳng cổ áo, truyền âm nói với Thiên Tình:

“Lão tiền bối này làm việc tuỳ hứng, A Tình, lời hắn nói không thể tin.”

Thiên Tình nói: “Cho dù chỉ có một tia hi vọng, ta cũng muốn thử. Hắn chỉ muốn ta đánh bại ngươi, lỡ như…… chuyện này thực sự ảnh hưởng mặt mũi ngươi.”

Lâm Tử Sơ lắc đầu, nói: “Ngươi và ta đồng tâm cộng thể, thắng thua là chuyện nhỏ, không sao.”

Thiên Tình cười cười, nói: “May mắn Vu Sơn Thoan Lưu không có người khác, chỉ có hai ta biết được, thắng thua đương nhiên không sao.”

Nói xong, một tay Thiên Tình rút Quá Phục Khước Viêm ra, tay còn lại kéo Lâm Tử Sơ theo sau Đặng Lâm lão tiên.

Lâm Tử Sơ nhìn Thiên Tình cầm tay mình, muốn nói lại thôi.

Y muốn hỏi, "A Tình, vì sao kể từ ngày hôn đó, ngươi vẫn luôn gọi ta là ‘ Lâm huynh ’, tuy rằng đã thừa nhận Lâm Tử Sơ là ái nhân, nhưng trong cách xưng hô lại giống như chưa từng quen Lâm Tử Sơ, hay nói đúng hơn hắn không xem y là người mình tìm kiếm.*

*Lúc trước A Tình gọi Lâm Tử Sơ là "đại ca"

Nhưng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, Lâm Tử Sơ chẳng thể mở lời. Y khẽ thở dài, tách ngón tay Thiên Tình ra rồi lại nắm chặt.



Chính Ngô Châu, Kình Thiên Chi Trụ, dưới chân núi Trấn Uế phong.

Đông đảo tu sĩ tụ tập dưới Trấn Uế phong, từ xa nhìn lại, dòng người chen chúc xô đẩy giống như bầy kiến.

Có người nói:

“Hôm nay là ngày Phượng Chiêu Minh tiên quân độ kiếp, ta đã bỏ lỡ cơ hội luận chiến cùng sư huynh để tới nơi này nhìn Phượng Chiêu Minh tiên quân độ kiếp.”

“Đúng vậy, Phượng Chiêu Minh tiên quân tuổi còn trẻ đã là tu vi hóa thần trung giai. Nếu thuận lợi độ kiếp sẽ lập tức tiến vào tu vi hóa thần cao giai, thật sự quá kinh người rồi!”

“Có tu vi hóa thần cao giai, Phượng Chiêu Minh tiên quân có thể sử dụng tiên kiếm ‘ Cửu Vấn ’, đến lúc đó trên trời dưới đất, không ai có thể địch lại. Sau này còn có thể đánh một trận với tu sĩ Xuất Khiếu.”

Vài đệ tử truyền âm nói chuyện với nhau, có mấy câu chuyện mà nói đến mặt mày hớn hở, nhiệt huyết sôi trào.

Cũng có người khá bi quan, nói:

“Khi bắt đầu Kết Đan kỳ để nâng cao tu vi, cần phải chịu sự khảo nghiệm của thiên lôi kiếp. Kết Đan kỳ chịu 36 đạo thiên lôi kiếp, Nguyên Anh chịu 72 đạo thiên lôi kiếp, hóa thần chịu 108 đạo thiên lôi kiếp, đến xuất khiếu tu vi lên tới 365 đạo thiên lôi kiếp……”

Tu vi của tu sĩ chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, kết đan, Nguyên Anh, hóa thần, xuất khiếu, Đại Thừa, tổng cộng có bảy giai đoạn lớn.

Thí dụ như Thiên Tình đạt tu vi Trúc Cơ, Lâm Tử Sơ đã kết đan, Phượng Chiêu Minh, Bách Nhẫn tông chủ là hóa thần, Đặng Lâm lão tiên có tu vi Đại Thừa.

Mỗi giai đoạn lại phân ra ba giai đoạn nhỏ gồm sơ giai, trung giai, cao giai.

Sau khi Kết đan chính là tiến lên một bước ngoặt lớn, phải chịu đựng thiên lôi kiếp, thiên lôi kiếp rất nguy hiểm chỉ cần một chút sơ sẩy, thần thức sẽ bị đánh nát, nhẹ thì tu vi giảm xuống, nặng thì hồn phi phách tán.

Mỗi lần trải qua các giai đoạn nhỏ cũng phải trải qua thiên kiếp, chỉ là lôi kiếp không khủng bố đến vậy.

“Lần này Phượng Chiêu Minh tiên quân đột phá tiểu giai đoạn, không biết sẽ phải chịu loại thiên kiếp ra sao?”

“Phượng Chiêu Minh tiên quân đạo tâm kiên định, dù có là loại kiếp số nào cũng sẽ vượt qua.”

“Phượng Chiêu Minh tiên quân không hổ là chính đạo mẫu mực!”

“……”

Lúc này, tại Trấn Uế phong, trong Nhương Tà Các, Phượng Chiêu Minh khoanh chân ngồi trên Dao Đài, hai mắt nhắm nghiền, mặt vô biểu tình.

Hắn vận một thân trường bào đỏ tươi, giữa mày dường như có điểm chu sa càng khiến hắn thanh nhã như trúc, lòng dạ liệt hỏa.

Phượng Chiêu Minh lẳng lặng chờ đợi thiên kiếp giáng xuống, không bao lâu, trong không khí bỗng nhiên bay tới một luồng hơi thở ướt át lạ thường.

Phượng Chiêu Minh lập tức mở hai mắt, biết thiên kiếp đã bắt đầu, chỉ là không biết thiên kiếp lần này là gì.

Hắn tạo vài kết giới bảo vệ quanh mình, ngưng thần quan sát.

Hơi thở ướt át càng ngày càng nặng, đến cuối cùng Phượng Chiêu Minh cũng có thể nhìn thấy mưa bụi mịt mù.

“Chẳng lẽ, thiên kiếp lần này là ‘ Kiện Vũ Tà Phong ’ (mưa phùn gió cắt)?” trong lòng Phượng Chiêu Minh thầm nghĩ.

Kiện Vũ Tà Phong là thiên kiếp thường thấy khi trải qua kiếp số, dùng mưa bụi để làm suy yếu lớp phòng thủ của tu sĩ, lấy gió phong mãnh liệt cường hãn để công kích. Nếu phòng ngự của tu sĩ bị đánh vỡ, lại không thể tìm ra đối sách ứng phó sẽ bị cuồng phong cắt nát da, thậm chí có thể bị trọng thương mà chết.

Tên gọi thiên kiếp này có vẻ ôn hòa, kỳ thật là nơi chứa đựng máu tươi đầm đìa.

Phượng Chiêu Minh liễm thần ứng đối, kết giới hộ thân bị mưa phùn làm cho suy yếu, hắn liền bổ khuyết thêm một tầng kết giới nữa, chờ đến khi gió lớn nhẹ dần, lại bố trí thêm mấy phù chú cường đại hộ thân.

Khi đang bố trí, có một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên sau lưng hắn.

“…… Phượng Tiên Quân, thỉnh ngươi nhẹ một chút.”

Đồng tử Phượng Chiêu Minh lập tức co rút lại, cả người căng chặt, hô hấp đình trệ.

Giọng nam trầm thấp kia mang theo sự run rẩy tiếp tục nói:

“Ta bị thương không quan trọng, nhưng nếu ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng……”

Bình tĩnh như Phượng Chiêu Minh, cũng không khỏi nhăn chặt mi đoan.

Thiên kiếp này không phải là ‘ Kiện Vũ Tà Phong ’ ……

Mà là ‘ Kiện Vũ Miên Âm’!

( 绵音 hay Miên Âm ý chỉ những thanh âm vấn vương trong lòng)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau