Chương 3: Đốm đen
Edit: Dâu
Phong Bắc khom lưng cúi đầu, ánh mắt dò hỏi.
Cao Nhiên nhìn chằm chằm trán anh, ngoài mồ hôi và bụi ra, chẳng còn gì khác nữa.
Mặt Phong Bắc phả đầy hơi thở thiếu niên, “Sao thế?”
Cao Nhiên chẳng ho he tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm trán của người thanh niên, anh để đầu đinh, tóc vừa cứng vừa ngắn, trán không bị tóc phủ, nhìn một cái là thấy hết trơn.
Phong Bắc thấy gương mặt cậu nhóc càng lúc càng dí sát vào, mặt anh phừng cái đỏ bừng lên, trong tích tắc nhấc hai tay đè lại vai cậu nhóc, “Nhóc đừng có đứng gần thế, người anh toàn bụi đất thôi, bẩn lắm.”
Cao Nhiên dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, nhỏ giọng nói thầm, “Bị hoa mắt ư?”
Phong Bắc nghe thấy, ngừng động tác xoa mặt lại, “Nhóc nhìn thấy cái gì? Sâu à?”
Cao Nhiên nói không phải, cậu không biết phải tả thế nào, chỉ loáng thoáng thấy một cục gì đó, chớp mắt cái đã không thấy nữa, “Chắc là đi mất rồi, loáng cái đã không còn.”
Khúc nhạc dạo này bắt đầu một cách đột nhiên, mà kết thúc cũng rất chi là đột ngột.
Phong Bắc đồng ý trả truyện hộ Cao Nhiên, “Tối nay anh qua đó một chuyến, tìm thẳng chủ quán để trả là được à?”
“Đội ơn ạ.”
Cao Nhiên bá cổ người ta cứ như anh em, chiều cao chênh lệch, cậu choàng qua rất vất vả, nom như cái bọc vải treo vắt vẻo trên đó vậy.
Phong Bắc kéo tay cậu nhóc xuống, cái cổ bị ghìm toàn là mồ hôi, “Tuổi chả được bao nhiêu, mà khỏe quá nhỉ, cổ của anh sắp bị nhóc kéo đứt rồi.”
“Tại anh cao quá chứ sao.”
Cao Nhiên lẩm bẩm, cậu nói tiếp chính sự, “Nếu có người quen giới thiệu, thuê truyện không cần đặt cọc nữa, chỉ cần lấy thẻ học sinh đăng ký, anh đưa sách cho chủ quán, ổng sẽ giở lại số đăng kí của em.”
Đặt cọc truyện tranh phải mất từ 20 đến 50.
Một bộ 30 tập, tiền đặt cọc là 50, một bộ khoảng chừng 10 tập thì hết 20, quá con số kia, ví dụ như Touch, Doraemon, Conan thì đều phải đặt 50.
Đấy là hạn mức cuối cùng, bộ Sóng gió cầu trường 48 tập thì phải mất 100 tiền đặt cọc.
Lấy ví dụ như gia đình bình thường của Cao Nhiên, tiền tiêu vặt là 2, 3 đồng, không đặt cọc nổi.
Tiệm sách kia thuê truyện không cần tiền đặt cọc.
Nhưng mà bà lão trong tiệm dữ dằn lắm thay, truyện thiếu một góc thôi, không quan tâm có phải là mình làm hay không đều phải đền, không đền thì không cho thuê nữa.
Nếu không thuê chỗ họ thì chẳng còn cách nào khác nữa cả.
Đọc truyện tranh cũng nghiện, một ngày không đọc thì ngủ không ngon.
Có truyện còn đọc đi đọc lại nhiều lần, coi như là ôn tập.
Phong Bắc cầm truyện, liếc mắt nhìn tiêu đề “Touch”, cả hai quyển đều vậy, “Không có truyện khác à?”
Cao Nhiên bảo còn, cậu cười ngượng, “Anh Tiểu Bắc, anh hỏi hộ em có mấy tập sau không, có thì cho em mượn, không thì mượn hộ em bộ Wisely, tập nào cũng được, em đọc hết rồi.”
Phong Bắc không hiểu nổi mạch não của cậu nhóc, “Đọc rồi còn đọc lại à?”
“Còn lựa chọn nào khác đâu, đành chắp vá vậy.”
Cao Nhiên lấy tay che miệng thì thầm với anh, “Mấy hôm trước có tiệm sách thuê mới mở, tiệm đó lớn lắm, truyện tranh đều mới tinh, nghe người ta nói trong đó có cả sách ấy, nhiều lắm, ông chủ giấu kĩ lắm, em còn chưa qua đâu, hôm nào cùng đi đi.”
Phong Bắc biết cậu nhóc đang nói đến sách gì, anh nhíu mày, “Cái tiệm mới mở ấy hả? Anh biết rồi.”
Cao Nhiên chợt hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh làm nghề gì thế?”
Phong Bắc cười cười, “Em nghĩ sao?”
Cao Nhiên đọc Conan, lần nào cũng không đoán được hung thủ, lần này cậu gọi hết tất cả tế bào não dậy, nghiêm túc suy nghĩ một phen, “Bác anh vừa chuyển đi, để nhà lại cho anh, em đoán anh mới từ quê lên, chưa tìm được việc.”
Cậu nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, “Áo quần giày đều rất cũ, cho thấy anh không có tiền, cũng không quá quan tâm đến bề ngoài, trên tay của anh có vết chai dày, sức lực lớn, anh ở quê thường phải lao động chân tay.”
Phong Bắc tỏ vẻ không thể tin nổi, “Bạn học Cao Nhiên, không ngờ đầu óc em linh hoạt, tư duy nhanh nhẹn, có thể phân tích mạch lạc rõ ràng đến thế.”
Cao Nhiên kích động đến mức mắt sáng bừng lên, “Em đoán đúng rồi hả?”
Phong Bắc nghiêm mặt nín cười, “Không đúng.”
Cao Nhiên nghẹn một ngụm máu trong cổ, cậu xịu mặt không thèm quay đầu lại bỏ vào nhà, lúc đóng cửa cậu tức giận gào ầm lên, “Đệt, giỡn mặt tui hả!”
Phong Bắc run vai cười vài tiếng, anh xoay xoay quyển truyện trong tay, nhóc con giận rồi, đáng yêu ghê.
Tầng mây dày đặc cuối cùng cũng không chịu nổi sự va chạm cường độ cao tần số cao của anh cả mặt trời, bị đánh tan tạo thành một cái khe.
Khe hở kia không ngừng mở rộng, sắc trời sáng sủa hơn.
Gần trưa rồi, hai bà cháu đang ngồi ở nhà chính giải quyết một túi lạc.
Bà một củ con một củ, con một hạt bà một hạt, lát sau xung quanh toàn vỏ là vỏ.
Cao Nhiên nằm úp sấp trên bàn, ngón tay chỉ vào mình, nói rành rọt từng chữ, “Bà nội à, con là cháu của bà, tên đầy đủ là Cao Nhiên, tên hồi nhỏ là Lục Lục, năm nay 17 tuổi.”
Bà Cao nhai lạc rôm rốp, không nói chuyện với cậu.
Cao Nhiên lặp lại câu đó hai lần, cậu bóc mấy hạt lạc ra thả lên lòng bàn tay để trước mặt bà cụ.
Bà Cao ăn hết hạt này đến hạt khác, bà không động nữa, quên mất hồi nãy mình làm gì, không biết sau đó phải làm gì.
Cao Nhiên nhìn bàn tay đặt trên bàn của bà cụ, toàn là nốt chai, mạch máu lồi lên, trông như dây leo khô, cậu vươn tay nắm chặt, “Bà nội, con hứa với bà, nhất định sẽ cố gắng thi lên đại học.”
Bà Cao lật tay đánh lên, bà trợn mắt, không vui chút nào, “Tao không phải là bà nội của mi!”
Mũi Cao Nhiên cay cay, trong lòng khó chịu, cậu nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy vọt vào phòng của ba mẹ, lúc đi ra cầm trong tay quyển album cũ, “Bà nội à, bà xem đây là cái gì?”
Bà Cao nhìn vào hư không, hai mắt dại ra.
Cao Nhiên kéo ghế qua ngồi xuống, mở album ra chỉ vào một tấm ảnh cũ trên đó, “Bà nội, thằng bé đang nằm bò trên đất ghé vào hoa cải dầu này là con nè.”
Cậu vừa nói vừa giơ album lên trước mắt bà cụ, cười một cách tự luyến, “Người ta nói lúc bé xinh thì lớn lên xấu, con không thế, con vẫn luôn dễ nhìn, bà nội xem có đúng không?”
Mí mắt bà Cao giật giật, tầm mắt cũng di chuyển.
Cao Nhiên thấy bà cụ nhìn ảnh, trong lòng mừng húm, lại lật sang tấm kế tiếp, “Bà nội nhìn tấm này nè, đứa nhỏ ngồi dưới chân bà cầm hai quả hồng, răng cửa mới mọc có hai cái cũng là con, lúc đó chắc mới 5, 6 tuổi, bên cạnh là ba má con, mình chụp ảnh trước nhà, căn nhà này nhiều năm trước đã bị phá đi rồi, sau đó xây nhà lầu, hai tầng, bà ở tầng 1, con hay chạy sang phòng bà ngủ với bà, bà lấy quạt cói quạt cho con, xong kể chuyện cổ tích cho con nghe, chuyện con sói xuống núi ăn trộm gà, bà còn nhớ không ạ?”
Bà Cao cứ ậm à ậm ừ trong miệng.
Cao Nhiên không nghe rõ là ý gì, nhưng vẫn lật từng trang từng trang album, lật tới tấm nào cũng cố gắng nhớ lại, cố nói tỉ mỉ một chút, hi vọng có thể để lại chút ấn tượng cho bà cụ.
Lưu Tú từ trong xưởng về, thấy cảnh tượng như vậy, cô đẩy xe đạp vào trong sân, nghe thấy nội dung bà cụ và con trai đang nói chuyện, nụ cười trên môi lặn mất tăm, “Mẹ à, sao mẹ lại nói xấu con ngay trước mặt Tiểu Nhiên?”
Cao Nhiên vội vàng khuyên mẹ, “Bà nội bị bệnh, cũng không biết bản thân đang nói cái gì đâu, mẹ đừng so đo với bà.”
“Mẹ mà so đo với bà, thì đã bị bà làm cho tức chết từ lâu rồi.”
Lưu Tú bưng ca uống hai ngụm nước, về lúc mặt trời trên đỉnh đầu, phơi nắng đến choáng váng, lại còn bị nói xấu, “Ngày nào cũng có trò mới, lúc thì muốn cái này lát lại muốn cái khác, lại toàn ăn không nói có, không chỉ nói mẹ, còn nói cả ba mày, nói chúng ta không cho bà ăn cơm, ngược đãi bà, làm cho người ta đều chỉ trỏ nhà mình, sớm muộn gì cũng bị bà ép cho phát điên lên thôi.”
Trong đầu Cao Nhiên cũng có kí ức liên quan, “Bệnh này của bà phải kiên trì uống thuốc, ở bên bà nhiều hơn, nói chuyện với bà.”
Lưu Tú đặt ca lại lên bàn, thở dài, “Thuốc uống cũng mấy năm rồi, tiền cũng tốn một khoản lớn, vô dụng, chú của mày được bà cho tiền lên đại học, giờ có tiền đồ rồi, mua nhà mua xe trong thành phố, nhưng lại không bỏ tiền không bỏ sức, toàn bộ đều để cho ba mày gánh.”
Cô vung tay, “Cái câu kia nói không sai chút nào, người thành thật thì bị bắt nạt, ba mày là đáng đời, chỉ có liên lụy đến hai mẹ con mình.”
Cao Nhiên gãi gãi mặt, “Chú cũng đâu có làm chủ được.”
“Thôi đi, là vô tâm thì có, nếu mà hắn cứng rắn hơn, thím mày còn làm được gì nữa chứ?”
Lưu Tú hừ một tiếng trào phúng, “Đã thế rồi, mà bà mày còn cứ lo cho chú mày, cái gì cũng nhét vào lòng hắn, bả nghĩ ba mày là anh cả, phải kính trên nhường dưới.”
Cao Nhiên vuốt vuốt tấm lưng ướt đẫm của mẹ cậu, “Xin bớt giận xin bớt giận.”
Lưu Tú liếc mắt nhìn bà Cao đang xem album liền đau đầu, cô dặn con trai, “Con trông chút đi, mẹ đi nấu cơm đây.”
Cao Nhiên lấy tay chống cằm, cậu nhìn rõ hiện thực, tiếp thu hiện thực, tiếp tục chờ đợi ở thế giới này, không có gì đáng sợ hết, ba mẹ, bà nội đều đang ở đây.
Bà Cao lật trang, vẻ mặt nghiêm túc, đắm chìm trong thế giới của bà.
Cao Nhiên ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi, “Bà nội ơi, Tiểu Nhiên là ai ạ?”
Bà Cao ngẩng gương mặt khắc đầy tháng năm tang thương lên.
Cao Nhiên ngừng thở, không chớp mắt mong đợi, nhưng lại không đợi được lời đáp mà cậu muốn.
Ngày đầu hạ trên da lông người ta đều châm một đốm lửa nhỏ, mặc cái gì làm cái gì cũng có thể toát hết cả mồ hôi, ngay cả ăn một bữa cơm cũng giống như vừa từ dưới nước đi lên vậy.
Quạt máy mà đối đầu với tiết trời nóng bức, thì chỉ là đồ trang trí mà thôi, còn tốn chỗ nữa, nhìn mà não nề, chuyển đi? Vậy càng phiền hơn nữa.
Cao Nhiên thấy sắc mặt mẹ không tốt, bèn chủ động dọn bát đũa vào bếp.
Lưu Tú không đi nghỉ, không yên tâm đi qua, “Bát cứ để đó là được, không cần con rửa.”
Cao Nhiên không đi, “Mẹ ơi, nhà hàng xóm làm nghề gì thế ạ?”
Lưu Tú múc mấy gáo nước đổ vào nồi, đáp không biết, “Giờ vẫn chưa nói chuyện, hôm khác hỏi rồi biết.”
Cao Nhiên, “Ồ.”
Lúc chạng vạng, Lưu Tú bảo Cao Nhiên đi mua mớ rau cần về, “Mua mớ non ấy, đi nhanh về nhanh.”
Cao Nhiên đứng lên, mông để lại một tầng nước trên cái ghế tre, cậu đứng trước quạt máy thổi vào chỗ đó, “Còn gì nữa không ạ?”
Lưu Tú ngẫm nghĩ rồi nói, “Có cà chua ngon thì mua hai quả về, không có thì thôi.”
Cao Nhiên dọc đường đều suy nghĩ xem thế nào là cà chua ngon.
Cứ đi về phía tây ra khỏi ngõ hẻm là một con đường lớn, hai bên chen chúc toàn là các quầy các sạp, đông ơi là đông.
Những người này ban ngày cũng có công việc, chỉ có lúc sáng sớm và tối muộn mới ra bày hàng, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm, dù sao chân muỗi nhỏ mấy cũng là thịt mà.
Cao Nhiên mua nửa cân rau cần xong liền đi xem cà chua, trong lúc vô tình tầm mắt của cậu dừng lại trên một người đàn ông trung niên, nói cho đúng ra, là trên trán của ông ta.
Người trung niên nhiệt tình nói, “Cậu bạn này, cháu muốn mua gì? Cứ xem thoải mái đi, còn nhiều lắm, cháu muốn cái nào có thể bán rẻ cho cháu một chút.”
Cao Nhiên nhìn trán của người trung niên, trên đó có một cái gì đó đen đen.
Cậu nhìn chằm chằm, phát hiện nó không phải là vết bẩn, mà là một đốm màu đen, trông như cái bớt, nhưng cũng không phải.
Người trung niên kéo cái khăn trên cổ ra lau mồ hôi, trên mặt đều là ý cười hiền lành, “Nhìn gì thế? Mặt chú nở hoa à?”
Cao Nhiên ghé sát vào hơn một tí, đốm đen này có hình loáng thoáng như một vòng, xung quanh có bốn cái gạch.
Cậu tập trung lực chú ý nhìn vào nó, muốn xem kĩ xem nó rốt cuộc là cái gì, đầu đột nhiên nhói đau, tựa như bị cái chùy sắt bổ lên, trời long đất lở.
Cao Nhiên đột nhiên nghe thấy tiếng “xì xì”, như là có khí gì đó bị rò rỉ.
Xung quanh người đến người đi, âm thanh ồn ào huyên náo, không ai để ý đến một thiếu niên ngồi xổm trên đất, đầu đau như búa bổ kia.
Bên tai Cao Nhiên ong ong, không nghe rõ bất kể cái gì, cậu vùi đầu vào giữa hai chân, bịt tai, miệng phát ra âm thanh thống khổ.
Mẹ, đầu đau không lý do, giống y như lần chết chìm kia.
Không tới một phút sau, đầu Cao Nhiên không còn đau nữa, tiếng “xì xì” cũng biến mất, không còn chút cảm giác nào nữa, nếu không phải tay chân cậu nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn tưởng tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Mu bàn tay cậu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, theo bản năng nhìn đốm đen trên trán người đàn ông kia, trong đầu lại đau, sợ đến mức không dám nhìn nữa.
Đệt, trúng tà à!
Đầu mình không phải bị quỷ sờ vào chứ?
Cao Nhiên không mê tín, nhưng bây giờ thì khó nói lắm, cậu nhìn thấy một bạn học nữ mà cậu quen đi ngang qua, không nhịn được gọi lại, “Ôi chao, trên trán chú bán đồ ăn kia có một cái đốm, màu đen, lần đầu tiên tớ thấy luôn.”
Bạn gái nhìn lại, “Có đâu.”
Cao Nhiên thầm giật mình, không thể nào, người trung niên kia ở ngay cạnh, chẳng lẽ bạn nữ không thấy, mà chỉ có cậu thấy thôi?
“Chính là chú ở bên tay trái cậu ấy, không thấy sao?”
Bạn gái nghe thế thì đi xem, mặt cô bé đỏ bừng, “Trên trán chú ấy làm gì có cái gì, Cao Nhiên cậu nói dối, tớ không thèm nghe cậu nữa!”
Nếu cô bé quay đầu lại, sẽ thấy Cao Nhiên đang trợn tròn mắt, vẻ mặt rợn tóc gáy.
Cao Nhiên tê hết cả da đầu, tim đập thình thịch.
Cậu không bỏ cuộc mà gọi thêm mấy người nữa hỏi, họ đều không thấy cái đốm đen kia, chỉ mình cậu thấy thôi.
Cái đốm đen đó và tiếng “xì xì” tượng trưng cho điều gì?
Cao Nhiên không biết, nhưng cậu chắc chắn hiện tượng quỷ quái này chỉ xuất hiện sau khi cậu đến thế giới song song, kèm theo chứng đau đầu, mất ngủ của cậu.
Về đến nhà, Cao Nhiên hồn vía lên mây để đồ ăn lên bếp, lúc cậu quay ra ngoài liếc mắt thấy bếp gas, thân thể bỗng dưng cứng ngắc lại.
Phong Bắc khom lưng cúi đầu, ánh mắt dò hỏi.
Cao Nhiên nhìn chằm chằm trán anh, ngoài mồ hôi và bụi ra, chẳng còn gì khác nữa.
Mặt Phong Bắc phả đầy hơi thở thiếu niên, “Sao thế?”
Cao Nhiên chẳng ho he tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm trán của người thanh niên, anh để đầu đinh, tóc vừa cứng vừa ngắn, trán không bị tóc phủ, nhìn một cái là thấy hết trơn.
Phong Bắc thấy gương mặt cậu nhóc càng lúc càng dí sát vào, mặt anh phừng cái đỏ bừng lên, trong tích tắc nhấc hai tay đè lại vai cậu nhóc, “Nhóc đừng có đứng gần thế, người anh toàn bụi đất thôi, bẩn lắm.”
Cao Nhiên dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, nhỏ giọng nói thầm, “Bị hoa mắt ư?”
Phong Bắc nghe thấy, ngừng động tác xoa mặt lại, “Nhóc nhìn thấy cái gì? Sâu à?”
Cao Nhiên nói không phải, cậu không biết phải tả thế nào, chỉ loáng thoáng thấy một cục gì đó, chớp mắt cái đã không thấy nữa, “Chắc là đi mất rồi, loáng cái đã không còn.”
Khúc nhạc dạo này bắt đầu một cách đột nhiên, mà kết thúc cũng rất chi là đột ngột.
Phong Bắc đồng ý trả truyện hộ Cao Nhiên, “Tối nay anh qua đó một chuyến, tìm thẳng chủ quán để trả là được à?”
“Đội ơn ạ.”
Cao Nhiên bá cổ người ta cứ như anh em, chiều cao chênh lệch, cậu choàng qua rất vất vả, nom như cái bọc vải treo vắt vẻo trên đó vậy.
Phong Bắc kéo tay cậu nhóc xuống, cái cổ bị ghìm toàn là mồ hôi, “Tuổi chả được bao nhiêu, mà khỏe quá nhỉ, cổ của anh sắp bị nhóc kéo đứt rồi.”
“Tại anh cao quá chứ sao.”
Cao Nhiên lẩm bẩm, cậu nói tiếp chính sự, “Nếu có người quen giới thiệu, thuê truyện không cần đặt cọc nữa, chỉ cần lấy thẻ học sinh đăng ký, anh đưa sách cho chủ quán, ổng sẽ giở lại số đăng kí của em.”
Đặt cọc truyện tranh phải mất từ 20 đến 50.
Một bộ 30 tập, tiền đặt cọc là 50, một bộ khoảng chừng 10 tập thì hết 20, quá con số kia, ví dụ như Touch, Doraemon, Conan thì đều phải đặt 50.
Đấy là hạn mức cuối cùng, bộ Sóng gió cầu trường 48 tập thì phải mất 100 tiền đặt cọc.
Lấy ví dụ như gia đình bình thường của Cao Nhiên, tiền tiêu vặt là 2, 3 đồng, không đặt cọc nổi.
Tiệm sách kia thuê truyện không cần tiền đặt cọc.
Nhưng mà bà lão trong tiệm dữ dằn lắm thay, truyện thiếu một góc thôi, không quan tâm có phải là mình làm hay không đều phải đền, không đền thì không cho thuê nữa.
Nếu không thuê chỗ họ thì chẳng còn cách nào khác nữa cả.
Đọc truyện tranh cũng nghiện, một ngày không đọc thì ngủ không ngon.
Có truyện còn đọc đi đọc lại nhiều lần, coi như là ôn tập.
Phong Bắc cầm truyện, liếc mắt nhìn tiêu đề “Touch”, cả hai quyển đều vậy, “Không có truyện khác à?”
Cao Nhiên bảo còn, cậu cười ngượng, “Anh Tiểu Bắc, anh hỏi hộ em có mấy tập sau không, có thì cho em mượn, không thì mượn hộ em bộ Wisely, tập nào cũng được, em đọc hết rồi.”
Phong Bắc không hiểu nổi mạch não của cậu nhóc, “Đọc rồi còn đọc lại à?”
“Còn lựa chọn nào khác đâu, đành chắp vá vậy.”
Cao Nhiên lấy tay che miệng thì thầm với anh, “Mấy hôm trước có tiệm sách thuê mới mở, tiệm đó lớn lắm, truyện tranh đều mới tinh, nghe người ta nói trong đó có cả sách ấy, nhiều lắm, ông chủ giấu kĩ lắm, em còn chưa qua đâu, hôm nào cùng đi đi.”
Phong Bắc biết cậu nhóc đang nói đến sách gì, anh nhíu mày, “Cái tiệm mới mở ấy hả? Anh biết rồi.”
Cao Nhiên chợt hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh làm nghề gì thế?”
Phong Bắc cười cười, “Em nghĩ sao?”
Cao Nhiên đọc Conan, lần nào cũng không đoán được hung thủ, lần này cậu gọi hết tất cả tế bào não dậy, nghiêm túc suy nghĩ một phen, “Bác anh vừa chuyển đi, để nhà lại cho anh, em đoán anh mới từ quê lên, chưa tìm được việc.”
Cậu nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, “Áo quần giày đều rất cũ, cho thấy anh không có tiền, cũng không quá quan tâm đến bề ngoài, trên tay của anh có vết chai dày, sức lực lớn, anh ở quê thường phải lao động chân tay.”
Phong Bắc tỏ vẻ không thể tin nổi, “Bạn học Cao Nhiên, không ngờ đầu óc em linh hoạt, tư duy nhanh nhẹn, có thể phân tích mạch lạc rõ ràng đến thế.”
Cao Nhiên kích động đến mức mắt sáng bừng lên, “Em đoán đúng rồi hả?”
Phong Bắc nghiêm mặt nín cười, “Không đúng.”
Cao Nhiên nghẹn một ngụm máu trong cổ, cậu xịu mặt không thèm quay đầu lại bỏ vào nhà, lúc đóng cửa cậu tức giận gào ầm lên, “Đệt, giỡn mặt tui hả!”
Phong Bắc run vai cười vài tiếng, anh xoay xoay quyển truyện trong tay, nhóc con giận rồi, đáng yêu ghê.
Tầng mây dày đặc cuối cùng cũng không chịu nổi sự va chạm cường độ cao tần số cao của anh cả mặt trời, bị đánh tan tạo thành một cái khe.
Khe hở kia không ngừng mở rộng, sắc trời sáng sủa hơn.
Gần trưa rồi, hai bà cháu đang ngồi ở nhà chính giải quyết một túi lạc.
Bà một củ con một củ, con một hạt bà một hạt, lát sau xung quanh toàn vỏ là vỏ.
Cao Nhiên nằm úp sấp trên bàn, ngón tay chỉ vào mình, nói rành rọt từng chữ, “Bà nội à, con là cháu của bà, tên đầy đủ là Cao Nhiên, tên hồi nhỏ là Lục Lục, năm nay 17 tuổi.”
Bà Cao nhai lạc rôm rốp, không nói chuyện với cậu.
Cao Nhiên lặp lại câu đó hai lần, cậu bóc mấy hạt lạc ra thả lên lòng bàn tay để trước mặt bà cụ.
Bà Cao ăn hết hạt này đến hạt khác, bà không động nữa, quên mất hồi nãy mình làm gì, không biết sau đó phải làm gì.
Cao Nhiên nhìn bàn tay đặt trên bàn của bà cụ, toàn là nốt chai, mạch máu lồi lên, trông như dây leo khô, cậu vươn tay nắm chặt, “Bà nội, con hứa với bà, nhất định sẽ cố gắng thi lên đại học.”
Bà Cao lật tay đánh lên, bà trợn mắt, không vui chút nào, “Tao không phải là bà nội của mi!”
Mũi Cao Nhiên cay cay, trong lòng khó chịu, cậu nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy vọt vào phòng của ba mẹ, lúc đi ra cầm trong tay quyển album cũ, “Bà nội à, bà xem đây là cái gì?”
Bà Cao nhìn vào hư không, hai mắt dại ra.
Cao Nhiên kéo ghế qua ngồi xuống, mở album ra chỉ vào một tấm ảnh cũ trên đó, “Bà nội, thằng bé đang nằm bò trên đất ghé vào hoa cải dầu này là con nè.”
Cậu vừa nói vừa giơ album lên trước mắt bà cụ, cười một cách tự luyến, “Người ta nói lúc bé xinh thì lớn lên xấu, con không thế, con vẫn luôn dễ nhìn, bà nội xem có đúng không?”
Mí mắt bà Cao giật giật, tầm mắt cũng di chuyển.
Cao Nhiên thấy bà cụ nhìn ảnh, trong lòng mừng húm, lại lật sang tấm kế tiếp, “Bà nội nhìn tấm này nè, đứa nhỏ ngồi dưới chân bà cầm hai quả hồng, răng cửa mới mọc có hai cái cũng là con, lúc đó chắc mới 5, 6 tuổi, bên cạnh là ba má con, mình chụp ảnh trước nhà, căn nhà này nhiều năm trước đã bị phá đi rồi, sau đó xây nhà lầu, hai tầng, bà ở tầng 1, con hay chạy sang phòng bà ngủ với bà, bà lấy quạt cói quạt cho con, xong kể chuyện cổ tích cho con nghe, chuyện con sói xuống núi ăn trộm gà, bà còn nhớ không ạ?”
Bà Cao cứ ậm à ậm ừ trong miệng.
Cao Nhiên không nghe rõ là ý gì, nhưng vẫn lật từng trang từng trang album, lật tới tấm nào cũng cố gắng nhớ lại, cố nói tỉ mỉ một chút, hi vọng có thể để lại chút ấn tượng cho bà cụ.
Lưu Tú từ trong xưởng về, thấy cảnh tượng như vậy, cô đẩy xe đạp vào trong sân, nghe thấy nội dung bà cụ và con trai đang nói chuyện, nụ cười trên môi lặn mất tăm, “Mẹ à, sao mẹ lại nói xấu con ngay trước mặt Tiểu Nhiên?”
Cao Nhiên vội vàng khuyên mẹ, “Bà nội bị bệnh, cũng không biết bản thân đang nói cái gì đâu, mẹ đừng so đo với bà.”
“Mẹ mà so đo với bà, thì đã bị bà làm cho tức chết từ lâu rồi.”
Lưu Tú bưng ca uống hai ngụm nước, về lúc mặt trời trên đỉnh đầu, phơi nắng đến choáng váng, lại còn bị nói xấu, “Ngày nào cũng có trò mới, lúc thì muốn cái này lát lại muốn cái khác, lại toàn ăn không nói có, không chỉ nói mẹ, còn nói cả ba mày, nói chúng ta không cho bà ăn cơm, ngược đãi bà, làm cho người ta đều chỉ trỏ nhà mình, sớm muộn gì cũng bị bà ép cho phát điên lên thôi.”
Trong đầu Cao Nhiên cũng có kí ức liên quan, “Bệnh này của bà phải kiên trì uống thuốc, ở bên bà nhiều hơn, nói chuyện với bà.”
Lưu Tú đặt ca lại lên bàn, thở dài, “Thuốc uống cũng mấy năm rồi, tiền cũng tốn một khoản lớn, vô dụng, chú của mày được bà cho tiền lên đại học, giờ có tiền đồ rồi, mua nhà mua xe trong thành phố, nhưng lại không bỏ tiền không bỏ sức, toàn bộ đều để cho ba mày gánh.”
Cô vung tay, “Cái câu kia nói không sai chút nào, người thành thật thì bị bắt nạt, ba mày là đáng đời, chỉ có liên lụy đến hai mẹ con mình.”
Cao Nhiên gãi gãi mặt, “Chú cũng đâu có làm chủ được.”
“Thôi đi, là vô tâm thì có, nếu mà hắn cứng rắn hơn, thím mày còn làm được gì nữa chứ?”
Lưu Tú hừ một tiếng trào phúng, “Đã thế rồi, mà bà mày còn cứ lo cho chú mày, cái gì cũng nhét vào lòng hắn, bả nghĩ ba mày là anh cả, phải kính trên nhường dưới.”
Cao Nhiên vuốt vuốt tấm lưng ướt đẫm của mẹ cậu, “Xin bớt giận xin bớt giận.”
Lưu Tú liếc mắt nhìn bà Cao đang xem album liền đau đầu, cô dặn con trai, “Con trông chút đi, mẹ đi nấu cơm đây.”
Cao Nhiên lấy tay chống cằm, cậu nhìn rõ hiện thực, tiếp thu hiện thực, tiếp tục chờ đợi ở thế giới này, không có gì đáng sợ hết, ba mẹ, bà nội đều đang ở đây.
Bà Cao lật trang, vẻ mặt nghiêm túc, đắm chìm trong thế giới của bà.
Cao Nhiên ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi, “Bà nội ơi, Tiểu Nhiên là ai ạ?”
Bà Cao ngẩng gương mặt khắc đầy tháng năm tang thương lên.
Cao Nhiên ngừng thở, không chớp mắt mong đợi, nhưng lại không đợi được lời đáp mà cậu muốn.
Ngày đầu hạ trên da lông người ta đều châm một đốm lửa nhỏ, mặc cái gì làm cái gì cũng có thể toát hết cả mồ hôi, ngay cả ăn một bữa cơm cũng giống như vừa từ dưới nước đi lên vậy.
Quạt máy mà đối đầu với tiết trời nóng bức, thì chỉ là đồ trang trí mà thôi, còn tốn chỗ nữa, nhìn mà não nề, chuyển đi? Vậy càng phiền hơn nữa.
Cao Nhiên thấy sắc mặt mẹ không tốt, bèn chủ động dọn bát đũa vào bếp.
Lưu Tú không đi nghỉ, không yên tâm đi qua, “Bát cứ để đó là được, không cần con rửa.”
Cao Nhiên không đi, “Mẹ ơi, nhà hàng xóm làm nghề gì thế ạ?”
Lưu Tú múc mấy gáo nước đổ vào nồi, đáp không biết, “Giờ vẫn chưa nói chuyện, hôm khác hỏi rồi biết.”
Cao Nhiên, “Ồ.”
Lúc chạng vạng, Lưu Tú bảo Cao Nhiên đi mua mớ rau cần về, “Mua mớ non ấy, đi nhanh về nhanh.”
Cao Nhiên đứng lên, mông để lại một tầng nước trên cái ghế tre, cậu đứng trước quạt máy thổi vào chỗ đó, “Còn gì nữa không ạ?”
Lưu Tú ngẫm nghĩ rồi nói, “Có cà chua ngon thì mua hai quả về, không có thì thôi.”
Cao Nhiên dọc đường đều suy nghĩ xem thế nào là cà chua ngon.
Cứ đi về phía tây ra khỏi ngõ hẻm là một con đường lớn, hai bên chen chúc toàn là các quầy các sạp, đông ơi là đông.
Những người này ban ngày cũng có công việc, chỉ có lúc sáng sớm và tối muộn mới ra bày hàng, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm, dù sao chân muỗi nhỏ mấy cũng là thịt mà.
Cao Nhiên mua nửa cân rau cần xong liền đi xem cà chua, trong lúc vô tình tầm mắt của cậu dừng lại trên một người đàn ông trung niên, nói cho đúng ra, là trên trán của ông ta.
Người trung niên nhiệt tình nói, “Cậu bạn này, cháu muốn mua gì? Cứ xem thoải mái đi, còn nhiều lắm, cháu muốn cái nào có thể bán rẻ cho cháu một chút.”
Cao Nhiên nhìn trán của người trung niên, trên đó có một cái gì đó đen đen.
Cậu nhìn chằm chằm, phát hiện nó không phải là vết bẩn, mà là một đốm màu đen, trông như cái bớt, nhưng cũng không phải.
Người trung niên kéo cái khăn trên cổ ra lau mồ hôi, trên mặt đều là ý cười hiền lành, “Nhìn gì thế? Mặt chú nở hoa à?”
Cao Nhiên ghé sát vào hơn một tí, đốm đen này có hình loáng thoáng như một vòng, xung quanh có bốn cái gạch.
Cậu tập trung lực chú ý nhìn vào nó, muốn xem kĩ xem nó rốt cuộc là cái gì, đầu đột nhiên nhói đau, tựa như bị cái chùy sắt bổ lên, trời long đất lở.
Cao Nhiên đột nhiên nghe thấy tiếng “xì xì”, như là có khí gì đó bị rò rỉ.
Xung quanh người đến người đi, âm thanh ồn ào huyên náo, không ai để ý đến một thiếu niên ngồi xổm trên đất, đầu đau như búa bổ kia.
Bên tai Cao Nhiên ong ong, không nghe rõ bất kể cái gì, cậu vùi đầu vào giữa hai chân, bịt tai, miệng phát ra âm thanh thống khổ.
Mẹ, đầu đau không lý do, giống y như lần chết chìm kia.
Không tới một phút sau, đầu Cao Nhiên không còn đau nữa, tiếng “xì xì” cũng biến mất, không còn chút cảm giác nào nữa, nếu không phải tay chân cậu nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn tưởng tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Mu bàn tay cậu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, theo bản năng nhìn đốm đen trên trán người đàn ông kia, trong đầu lại đau, sợ đến mức không dám nhìn nữa.
Đệt, trúng tà à!
Đầu mình không phải bị quỷ sờ vào chứ?
Cao Nhiên không mê tín, nhưng bây giờ thì khó nói lắm, cậu nhìn thấy một bạn học nữ mà cậu quen đi ngang qua, không nhịn được gọi lại, “Ôi chao, trên trán chú bán đồ ăn kia có một cái đốm, màu đen, lần đầu tiên tớ thấy luôn.”
Bạn gái nhìn lại, “Có đâu.”
Cao Nhiên thầm giật mình, không thể nào, người trung niên kia ở ngay cạnh, chẳng lẽ bạn nữ không thấy, mà chỉ có cậu thấy thôi?
“Chính là chú ở bên tay trái cậu ấy, không thấy sao?”
Bạn gái nghe thế thì đi xem, mặt cô bé đỏ bừng, “Trên trán chú ấy làm gì có cái gì, Cao Nhiên cậu nói dối, tớ không thèm nghe cậu nữa!”
Nếu cô bé quay đầu lại, sẽ thấy Cao Nhiên đang trợn tròn mắt, vẻ mặt rợn tóc gáy.
Cao Nhiên tê hết cả da đầu, tim đập thình thịch.
Cậu không bỏ cuộc mà gọi thêm mấy người nữa hỏi, họ đều không thấy cái đốm đen kia, chỉ mình cậu thấy thôi.
Cái đốm đen đó và tiếng “xì xì” tượng trưng cho điều gì?
Cao Nhiên không biết, nhưng cậu chắc chắn hiện tượng quỷ quái này chỉ xuất hiện sau khi cậu đến thế giới song song, kèm theo chứng đau đầu, mất ngủ của cậu.
Về đến nhà, Cao Nhiên hồn vía lên mây để đồ ăn lên bếp, lúc cậu quay ra ngoài liếc mắt thấy bếp gas, thân thể bỗng dưng cứng ngắc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất