Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 47: Anh sai rồi

Trước Sau
Edit: Dâu



Tưởng Tường nhìn tay chân Cao Nhiên co quắp, da tái xanh, mặt đau đớn, cậu giật mình.

“Này? Cao Nhiên? Mày làm sao thế?”

“Có phải hạ đường huyết không? Tiểu Tường, con cõng bạn vào trong nằm một lúc đi.”

“À vâng, thế con cõng nó vào đây.”

Cao Nhiên hay vận động, tuy rằng người gầy, nhưng chắc nịch.

Tưởng Tường thấp hơn hẳn cái đầu, không cõng lên nổi, nhờ có cô giúp việc đỡ cho mới dìu Cao Nhiên vào phòng trong được.

Cao Nhiên nhắm mắt lại, ngực phập phồng.

Tưởng Tường nhìn đến sững sờ, bất giác lẩm bẩm, “Chả lẽ bị bệnh gì?”

Cậu lập tức sải chân ra ngoài, “Cô ơi, có cần đưa Cao Nhiên đi viện không? Con thấy nó có vẻ khó chịu lắm.”

“Để cô vào xem.”

Cô Tưởng và Tưởng Tường vào trong phòng, Cao Nhiên lúc này đã hết đau đầu, chỉ là sắc mặt vẫn chưa hồi lại, vẻ như nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng.

Tưởng Tường há hốc mồm, “Mày khỏe rồi hả?”

Cao Nhiên vuốt mặt, lấy hơi nói, “Ừ, không sao rồi.”

Tưởng Tường không tài nào tin nổi, “Mẹ kiếp, nãy mày bị làm sao thế?”

Cao Nhiên lắc đầu, nói dối, “Không biết nữa.”

Tưởng Tường chậc lưỡi, “Nhanh đi bệnh viện kiểm tra đi, sợ hết hồn.”

Giọng cô Tưởng hết mực ôn hòa, “Tiểu Tường nói đúng, cháu nói với người nhà cháu đi, bảo họ dẫn cháu đi viện kiểm tra sức khỏe toàn diện xem sao.”

Cô nói viện trưởng bệnh viện XX là bạn cô, “Lúc cháu với người nhà cháu đi, cứ nói thẳng tên cô là được.”

Cao Nhiên lộ ra vẻ mặt cảm kích, “Cảm ơn cô ạ.”

Cô Tưởng cười đầy thân thiện, “Bạn Cao khách sáo rồi.”

Cao Nhiên rũ mắt.

Cậu biết giả vờ, giả dối cực kì, chẳng nhớ bắt đầu từ khi nào nữa.

Hầy.

Không để ý một cái đã biến thành loại người mình coi thường nhất rồi.

Kể cả có lý do chính đáng, nhưng vẫn không thể nào thay đổi sự thật này, kẻ dối trá.

Cao Nhiên vuốt tóc mái ướt sũng hất ra sau, “Tao về đây.”

Tưởng Tường cạn lời nhìn thằng bạn cùng bàn, “Mày bệnh mà, sao về được chứ?”

Cao Nhiên nói, “Tao không sao.”

Tưởng Tường chửi một tiếng, “Thôi đi, mày như thế này, gió thổi là ngã, nhỡ đâu ngã trong ngõ, không cẩn thận là chết rét ngay, lúc đó tao lại thành kẻ tình nghi.”

Cao Nhiên, “…”

Tưởng Tường bảo Cao Nhiên đợi đó.

Quần áo trong của Cao Nhiên ướt sũng, cậu rùng mình, chỉ mong về nhà sớm một chút, nhanh chóng nhìn thấy anh Tiểu Bắc.

Chỉ có như vậy, sự nôn nóng bất an của cậu mới giảm bớt được.

Chẳng bao lâu sau, Tưởng Tường nói với Cao Nhiên, sẽ có xe đưa cậu về.

“Lát nữa xe tới rồi, đi, tao đưa mày xuống nhà.”

Cao Nhiên đút tay vào túi áo khoác, lúc đi ngang qua phòng khách, lễ phép chào, “Cháu chào cô ạ.”

Cô Tưởng đang thưởng trà, cả người tỏa ra hơi thở cao quý, tư thế tao nhã sang trọng, “Trên đường cẩn thận, có thời gian thì chào mừng đến chơi.”

Cao Nhiên cười đáp, “Cháu biết rồi ạ.”

Trong lời khách sáo không có lấy một chút khuyết điểm nào, diễn rất đúng chỗ.

Trời mới biết cả người Cao Nhiên từ trên xuống dưới, từng bắp thịt đều căng chặt.

Trong nhà ngoài nhà là hai mùa.

Gió lạnh và tuyết kết bạn nhào vào lồng ngực Cao Nhiên, cậu nổi lên một lớp da gà.

Tưởng Tường tru lên như quỷ, “Mẹ ơi, lạnh thế!”

Cao Nhiên với tay ra sau, trùm mũ áo khoác lên đầu, rụt cổ.

“Vừa rời khỏi phòng điều hòa, chênh lệch nhiệt độ lớn lắm, mày về đi.”

Tưởng Tường nhảy tưng tưng, nói đầy nghĩa khí, “Chờ xe đến thì về.”

“Đúng rồi, Cao Nhiên, cái xe đạp của mày muốn để trong cốp sau, hay là tạm thời để đây, lúc khác đến lấy về?”

“Lúc khác đi.” Cao Nhiên nhìn hoa tuyết tung bay, “Tưởng Tường, cô mày tốt với mày lắm sao?”

Tưởng Tường không chút do dự, “Tốt đến không thể tốt hơn được nữa.”

Cậu ta cười ha ha, “Từ nhỏ đến lớn, bất kể tao muốn gì, cô đều mua cho tao, có lúc anh tao khó chịu, nói cô tao bất công.”

Cao Nhiên thuận miệng hỏi, “Mày biết nhà cô mày bán gì không?”

Tưởng Tường nói, “Vật liệu xây dựng.”

Cao Nhiên, “Ồ.”

Tưởng Tường xuống bậc thang vốc một nắm tuyết, “Năm nào họ cũng quyên góp cho các khu vực nghèo khó một khoản tiền, còn luôn nói với tao, có điều kiện phải đi giúp đỡ những người cần trợ giúp, nói làm người phải xứng đáng với lương tâm của mình, còn nói thiện hữu thiện báo.”

Vẻ mặt Cao Nhiên rất kì lạ, “Thiện hữu thiện báo… đằng sau còn một câu nữa nhỉ?”

Tưởng Tường nói, “Ác giả ác báo?”

Cao Nhiên chụm tay trước miệng thở một hơi, “Đúng rồi.”

Xe vẫn chưa tới, hai thiếu niên đứng ở hành lang cười đùa, âm vang tứ phía.

Cao Nhiên hất tay Tưởng Tường ra, “Mày có nhớ ba mẹ mày không?”

Nụ cười trên mặt Tưởng Tường không hề phai nhạt, “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Cao Nhiên bảo, “Nói thật.”

Tưởng Tường nhún vai, “Không nhớ.”

Cao Nhiên không hiểu, “Tại sao?”

Tưởng Tường nhìn Cao Nhiên như nhìn một thằng ngốc.

Sau lưng Cao Nhiên rét lạnh, cậu nghe Tưởng Tường đáp, “Tao bây giờ sống rất tốt.”

“Hơn nữa, người chết lâu rồi, tao chẳng có ấn tượng gì với họ cả, nhớ họ làm gì, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Cao Nhiên cạn lời nhếch khóe miệng.

Mùa đông năm nay còn lạnh hơn cả mùa đông năm ngoái, khí lạnh đâm thẳng vào xương.

Với cả, năm ngoái vẫn còn ở thế giới cũ.

Cao Nhiên xoa xoa tay, nhớ ba mẹ.

Không biết họ thế nào rồi nhỉ, “bản thân” khác liệu có tiếp tục sống cuộc đời của cậu không.

Cao Nhiên làm tổ trong nhà tròn một tuần.

Ngoại trừ xuống lầu ăn cơm, nói chuyện với bà cụ, những lúc khác cậu đều ở trong phòng.

Trời lạnh, đi vệ sinh cũng phải chuẩn bị, tốc chiến tốc thắng, không thể lề mề, không thì mông sẽ bị đông lạnh mất.

Một đêm nọ, Cao Nhiên bị tiếng mắng sát vách làm bừng tỉnh.

Phong Bắc kéo thiếu niên vào lại chăn, “Em dậy làm cái gì? Sắp hết cả hơi ấm rồi.”

Cao Nhiên tỉnh cả ngủ, “Mẹ Trương Nhung lại làm ầm lên rồi.”

Phong Bắc gãi lưng, “Vì chuyện bạn nữ kia yêu sớm à?”

Cao Nhiên nói không phải, “Thành tích của nhỏ tụt dốc, hôm nay lấy kết quả học tập cuối kì, chắc là thi không tốt.”

Phong Bắc cũng chả mấy hứng thú với sự trưởng thành của những đóa hoa khác, công việc đã chiếm của anh quá nhiều thời gian và sức lực rồi, việc tư chỉ dành cho nhóc con bên người này thôi.

“Cuối kì em thi thế nào?”

Cao Nhiên nói, “Tàm tạm.”

Phong Bắc nhướn mày không định bỏ qua, “Tàm tạm là thế nào?”

Cao Nhiên nói, “Tàm tạm là tàm tạm chứ còn thế nào nữa.”

Đèn giường sáng lên.

Cao Nhiên lấy tay che mắt, “Anh bật đèn lên làm gì?”

Phong Bắc giễu, “Em không chịu nói, anh đành phải tự xem thôi.”

Ánh mắt người đàn ông rất sắc bén, Cao Nhiên có bí mật trong lòng, sợ bị phát hiện.

Cậu cuống quá bật thốt lên, “Anh có là gì của em đâu, em thi bao nhiêu thì liên quan gì đến anh?”

Căn phòng lặng xuống.

Cao Nhiên nói xong thì hối hận ngay, cậu bỏ tay ra, thật cẩn thận đánh giá người đàn ông.

Phong Bắc nằm nghiêng, bóng lưng trầm mặc.

Cao Nhiên nghiêng mình qua, khẽ gọi, “Anh Tiểu Bắc?”

Phong Bắc không nói gì.

Cao Nhiên rầu rĩ lẩm bẩm gì đó, xuống giường mở ngăn kéo lấy kết quả học tập ra, để ngay trước mắt người đàn ông, lấy lòng, “Cho anh xem nè.”

Phong Bắc nhắm mắt lại.

Cao Nhiên cắn răng, đọc bảng kết quả học tập lên như đứa ngốc, “Văn 112, Toán 105, Tiếng Anh 99, Vật lý…”

Cậu đọc hết kết quả từng môn, người đàn ông vẫn không ừ hử gì.

Phong Bắc lạnh nhạt nói, “Nói với anh làm gì? Anh có là gì của em đâu.”

Cao Nhiên nơm nớp đáp, “Anh là anh em mà.”

Phong Bắc chẳng buồn hé mắt, giọng càng lạnh nhạt hơn, “Ngủ đi.”

Cao Nhiên hơi hoảng hốt, cậu nắm chặt bảng kết quả học tập, “Em không cố ý.”

Phong Bắc không đáp.



Cao Nhiên ném phăng bảng kết quả học tập đi, lấy tay banh mí mắt người đàn ông ra.

Cậu vừa chạm tới thôi, đã bị một nguồn sức mạnh kéo nằm xuống.

Phong Bắc đè chặt vai thiếu niên xuống, lật cậu nằm ngửa đối diện với mình, mặt không chút cảm xúc nhìn xuống.

Tư thế này khiến Cao Nhiên cảm thấy ngột ngạt một cách đáng sợ, cậu cố giãy ra, lại không thành công.

Đầu gối Phong Bắc tiến vào giữa hai chân thiếu niên, quỳ phủ trên người cậu, chẳng nói chẳng rằng.

Ánh mắt người đàn ông phức tạp quá đỗi, trong đó dường như cất giấu thứ gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể xổ ra, nào phải gương mặt mà Cao Nhiên quen thuộc.

Nắm chặt lòng bàn tay nóng ran của mình, Cao Nhiên xoa lên ga giường, hồi hộp hỏi, “Anh… Anh Tiểu Bắc?”

Phong Bắc thu hết nỗi hoảng sợ của thiếu niên vào trong đáy mắt, nửa ngày sau anh mới khép mắt lại, thả bàn tay đang ghì chặt thiếu niên ra, cười phì một tiếng rồi nhếch môi, “Xem em bị dọa kìa.”

Cao Nhiên thấy anh nở nụ cười, cơ thể đang căng ra lập tức thả lỏng, cậu vò đầu, “Tưởng anh giận thật chứ.”

Phong Bắc với lấy hộp thuốc lá và bật lửa, trở về giọng điệu biếng nhác thường ngày, “Em chỉ là đứa nhỏ, anh giận gì em chứ.”

Anh con mẹ nó giận chính mình!

Mấy năm nữa là ba mươi rồi, thế mà lại động tâm với đứa nhỏ mới có mười tám tuổi.

Lại còn là một thằng nhóc nữa.

Hết người để chọn rồi chắc?

Phong Bắc ấn bật lửa châm thuốc, thở dài nóng nảy lẫn bất đắc dĩ, không phải không có ai để chọn, mà là không muốn ai khác cả.

Sa lầy rồi.

Biết rõ không thể làm, lại không tài nào kiểm soát được mình.

Phong Bắc cắn chặt điếu thuốc, trong mắt có vài phần nghĩ mà sợ, vừa nãy suýt nữa không khống chế được rồi.

Em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu làm ra chuyện không bằng cả súc sinh, vậy là xong rồi.

Cái gì cũng xong, toàn bộ xong, lo mà tìm thuốc hối hận khắp thế giới đi thôi.

Cao Nhiên ho khan, “Giờ này anh còn hút thuốc gì chứ? Không ngủ sao?”

Phong Bắc nghiêng người nhả hai hơi về phía bên kia giường, thấy thiếu niên vẫn còn ho khan, anh bèn đứng dậy, “Anh ra phòng khách hút thuốc, em ngủ ngon.”

Cao Nhiên gọi người đàn ông lại, “Anh Tiểu Bắc, gần đây anh lạ lắm ấy.”

Phong Bắc không quay đầu lại, “Chỉ gần đây thôi à?”

Cao Nhiên ngớ ra.

Phong Bắc hút thuốc ở phòng khách, Cao Nhiên nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà mà ngẩn ngơ.

Cậu ngửa đầu gãi trán, bỗng nhiên khựng lại, không thể tin nổi mà nhìn cổ tay bầm tím của mình.

Phong Bắc hút thuốc xong trở về, thấy thiếu niên ngồi khoanh chân trên giường, nom như muốn hỏi tội.

Cao Nhiên xắn ống tay áo lên, “Nhìn nè.”

Tầm mắt Phong Bắc lướt qua thì khựng lại, sải bước lại gần, nắm chặt cổ tay thiếu niên để kiểm tra.

Cao Nhiên kêu oai oái, “Anh nhẹ chút.”

Phong Bắc cau chặt mày đầy tự trách, “Có thương vào xương không?”

Cao Nhiên nói không, chỉ là ngoài da thôi, “Anh đáng sợ lắm.”

Cả người Phong Bắc run lên.

Cao Nhiên không chú ý tới vẻ hoảng loạn trên gương mặt người đàn ông, cậu nói một mình, “Ban ngày em bị hỏi nhiều đến phát ngán, ba mẹ hỏi thì thôi, hàng xóm thấy em cũng hỏi, tối anh lại hỏi nữa, nên em… nói không qua não, trút hết bực dọc lên đầu anh, xin lỗi nha anh Tiểu Bắc.”

“Được rồi, em xin lỗi rồi, chuyện bảng kết quả học tập bỏ qua được không?”

Phong Bắc không động đậy.

Cao Nhiên huơ tay trước mắt người đàn ông, “Choáng rồi à?”

Phong Bắc hoàn hồn.

“Vậy chúng ta nói chuyện thứ hai.”

Cao Nhiên nói rất nghiêm túc, “Anh Tiểu Bắc, lần sau nếu em lỡ chọc giận anh, có thể đừng làm thế với em được không?” Cảm giác như mình chỉ là con gà con, không thể nào chống cự.

Phong Bắc nhìn chằm chằm mặt thiếu niên, khàn giọng, “Sức anh lớn, là anh sai.”

“Tha lỗi cho anh.”

Cao Nhiên cười xòa, “Thế anh cũng tha lỗi em đi.”

Phong Bắc chăm chú nhìn gương mặt tươi cười của thiếu niên, xán lạn tựa như ánh mặt trời, anh cong tay búng trán thiếu niên, “Đồ đầu đất, tay thành ra như thế, sao em không kêu đau?”

Cao Nhiên trợn trắng mắt, “Hoảng quá chứ sao, anh không biết đâu, anh như thế đáng sợ lắm.”

Phong Bắc biến sắc, “Đáng sợ à?”

Cao Nhiên vâng dạ, “Sợ lắm.”

Phong Bắc vò đầu, chửi nhỏ một tiếng, “Đm.”

Cao Nhiên đánh tay người đàn ông, “Anh chửi ai đó?”

Phong Bắc nói, “Chửi anh.”

Cao Nhiên nhìn người đàn ông lật ngăn kéo, vội nói, “Đừng có làm ầm ĩ như thế!”

Mấy ngày nay mẹ cậu đều hoặc vô tình hoặc cố ý nhìn chằm chằm cậu, cứ như đang nghi ngờ điều gì ấy.

Tiếng rầm rầm dậy đất vọng đến, nhà kế bên đang đập đồ.

Cao Nhiên kéo tay người đàn ông, “Anh, mấy giờ rồi?”

Phong Bắc nhìn đồng hồ báo thức, vừa qua 0 giờ.

Cao Nhiên nhíu mày, “Đã muộn thế này rồi à.”

Nhà hàng xóm trước sau đều không có động tĩnh gì.

Mỗi nhà mỗi cảnh, lo chuyện nhà mình là được rồi, còn chuyện của người khác, chả liên quan gì đến mình hết.

Cao Nhiên mang dép ra mở cửa ban công, vừa vặn nghe tiếng động dưới nhà.

Lưu Tú khoác áo bông dày bước ra, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng người trên tầng hai.

Phát hiện ra là thằng con mình, cô sợ bóng sợ gió một hồi, giận dữ nói, “Con đứng đó làm gì, ngủ đi!”

Cao Nhiên nói, “Mẹ ơi, nhà Trương Nhung…”

Lưu Tú mở chốt cửa cổng lớn ra, “Mẹ qua xem thế nào.”

Tuyết trên ban công đến tận mắt cá chân, Cao Nhiên đứng trên bậc, không xuống.

Phong Bắc không tiện lộ mặt, bèn đứng ngay hành lang dựa vách tường với cậu.

Trong ngõ vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng gọi của Lưu Tú.

Mấy phút sau, tiếng của Trương Quế Phương vang lên, cô không mở cửa.

Lưu Tú đứng ở cửa lạnh quá giậm chân, “Quế Phương à, con còn nhỏ, có việc gì cũng phải từ từ nói chuyện với nó, đừng dọa nó, trong lòng sẽ để lại…”

Trương Quế Phương ngắt lời Lưu Tú, “Không có việc gì đâu, Tiểu Nhung nhà em không nghe lời, em chỉ mắng nó đôi câu thôi.”

Giọng của cô đã có chút khó chịu, cảm thấy Lưu Tú lo việc bao đồng.

Lưu Tú thở dài, hơn nửa đêm, mình không lo mà ngủ đi, lại còn tự bôi tro trát trấu vào mặt.

Cô nghĩ, mọi người đều là hàng xóm, thường thường qua lại nhà nhau, quan hệ rất tốt, lo cho nhau chút cũng không sao.

Ai mà ngờ được cô chỉ tưởng bở mà thôi.

Cao Nhiên nghe hết cả rồi.

Cậu mới quay người lại, đã nghe thấy tiếng chân lên gác.

“Mẹ, sao mẹ lên đây?”

Lưu Tú đứng bên cầu thang, “Sau nửa đêm chắc còn có tuyết nữa, mẹ xem xem cửa sổ trên tầng đóng chưa.”

Cao Nhiên vội nói, “Đóng hết rồi ạ.”

Lưu Tú đã ra đến ban công rồi.

Tim Cao Nhiên nhảy lên tận cuống họng, “Gì vậy, mẹ đi ngủ nhanh đi, muộn lắm rồi.”

Lưu Tú bước lên bậc thềm, “Giờ không buồn ngủ nữa, cô Trương của con ấy, chẳng lọt tai lời của người ta, cũng chẳng biết nhận ý tốt của người khác gì cả.”

Lòng bàn tay Cao Nhiên túa mồ hôi, căng thẳng muốn chết, nào còn lòng dạ thảo luận với mẹ cậu chứ.

Lưu Tú đi vào phòng.

Sau lưng Cao Nhiên toát mồ hôi lạnh.

Rèm cửa sổ bị gió thổi tung bay, phất phới qua chồng sách vở để trên bàn học.

Cao Nhiên nuốt nước bọt, biết cửa sổ là do Phong Bắc mở, nhằm xua đi mùi thuốc lá trong phòng.

Cậu len lén nhìn quanh, ảnh trốn đâu rồi?

Cửa sổ cũ rồi, không dễ đóng mở, anh Tiểu Bắc bị trì hoãn ít nhất mười mấy giây.

Cao Nhiên chắc chắn Phong Bắc vẫn còn trong phòng.

Một là không đủ thời gian, hai là phòng khách và phòng trong kia không có đồ gì cả, không giấu được ai.

Lưu Tú nhíu mày, “Sao bảo đóng cửa sổ rồi?”

Cao Nhiên lau thái dương, phi tang luôn giọt mồ hôi lạnh, “Con quên mất.”

Lưu Tú đóng cửa sổ lại, “Cửa sổ mở lớn vậy, con không sợ cảm à.”

Cao Nhiên cười rất chi là gượng gạo.

Lưu Tú ở trong phòng một hồi lâu mới rời đi, cô không xuống nhà, mà đi vào phòng khách với buồng trong, còn ra chỗ ban công nhìn ngó chút nữa.

Cao Nhiên làm bộ tò mò hỏi, “Mẹ ơi, mẹ nhìn gì thế?”

Lưu Tú nói, “Lần trước mẹ nói với con rồi không phải sao? Có lần đi vệ sinh, thấy bóng người chỗ cửa sổ tầng trên.”

Cao Nhiên nhớ ra, cậu nói, “Mẹ à, chắc chắn mẹ hoa mắt rồi, nếu trong nhà có trộm, không thể nào không mất gì được, mẹ nói đúng không.”

Lưu Tú thở dài, “Năm sau con chuyển xuống tầng dưới ngủ đi.”

Cao Nhiên nói, “Tầng dưới có giường đâu.”

Lưu Tú nói, “Mẹ ngủ với bà, con ngủ với ba.”

Cao Nhiên, “… Ba ngủ ngáy to lắm, như động đất ấy, con không giống mẹ, không quen được đâu, không ngủ nổi.”

“Đến lúc đó rồi tính.” Lưu Tú ra tới cửa, “Ngủ đi.”

Cao Nhiên nói vâng, “Mẹ ngủ ngon.”



Đóng cửa ban công, Cao Nhiên thở phào một hơi, sợ suýt chết.

Đúng rồi, anh Tiểu Bắc rốt cuộc trốn đâu nhỉ?

Cao Nhiên chạy vào trong phòng, nhìn xuống gầm giường, rồi xem tủ quần áo, đều không có người cần tìm, cậu quay người đi vào phòng vệ sinh.

Vẫn không có.

“Đâu rồi? Chả lẽ biết tàng hình?”

“Tàng hình đéo gì, anh đây này.”

Sau lưng đột nhiên có tiếng nói cất lên, Cao Nhiên giật hết cả mình, ngoái lại thấy người đàn ông đang đứng ngay sau cửa.

Cái đệt!

Phong Bắc bước ra từ sau cánh cửa, cứ y như người chẳng liên quan, đến là ung dung, không có chút căng thẳng khi xông vào nhà dân nào cả.

Khóe miệng Cao Nhiên giật giật.

Cũng đúng, cậu với anh Tiểu Bắc có làm gì đâu, sao phải hoảng hốt cơ chứ?

Lần trước Soái Soái cũng thế, mẹ lên gác cũng thế.

Cứ như đang làm gì không thể tiết lộ ra ngoài vậy.

Cao Nhiên ngẫm nghĩ một lúc, “Hay là em nói thẳng với ba mẹ em nha, bảo họ nhận anh làm con nuôi?”

Phong Bắc nói ngay, “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Cao Nhiên ngớ ra, “Sao anh giãy nảy lên thế?”

Phong Bắc nghẹn một hơi trong họng, đỉnh đầu bốc khói.

Cao Nhiên buồn bực lắm, “Không phải anh thích làm anh em lắm sao?”

Phong Bắc tự nhủ, ấy là trước đây, giờ anh muốn làm người đàn ông của em cơ.

Việc này không bàn xong được, bỏ qua một bên.

Cách năm mới còn có hai ngày, bên tổ chuyên án có tiến triển mới, Tào Thế Nguyên trở về.

Phong Bắc mở họp xong thì gọi điện thoại cho Cao Nhiên.

Cao Nhiên biết được rất nhiều chuyện qua cuộc điện thoại ấy, trên người cô chú Tưởng Tường chẳng những có vài mạng người, mà còn kinh doanh thuốc phiện nữa, quy mô cực lớn.

Cậu nghe xong mà hãi hết cả người.

Còn tưởng cô của Tưởng Tường là tìm thấy lương tâm, nên mới giáo dục Tưởng Tường như vậy, phải làm người tốt, làm điều tốt giúp đỡ mọi người.

Ai mà ngờ hóa ra lại mở xưởng chế thuốc phiện từ mấy năm trước, bây giờ mới tra ra địa chỉ chính xác.

Thuốc phiện thật rất đáng sợ, chẳng biết hại bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình nữa.

Kiếm lời bằng thứ tiền ấy, làm sao có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ được đây?

Cao Nhiên dùng sức xoa mặt mấy lần.

Từ sau khi đến thế giới này, những chuyện cậu tiếp xúc càng lúc càng khiến cậu sâu sắc cảm nhận được một sự thật.

Lòng người có thể tươi đẹp nhường nào, cũng có thể u ám từng ấy.

Bảo sao lại nói ai cũng có thiên phú biểu diễn, chỉ xem là có dùng không, có muốn dùng hay không thôi.

Lần hành động này rất bí mật, lại là đột kích, công nhân trong xưởng chế thuốc phiện không chạy thoát mống nào, cảnh sát thu hoạch được khá lớn.

Nhưng ông chủ không có trong xưởng, trước mắt Tào Thế Nguyên đang dẫn người truy bắt, ít đi một xưởng chế thuốc phiện, hội buôn ma túy có thể nói là tổn thất nặng nề, muốn quay đầu là điều không thể nào.

Phong Bắc ở văn phòng uống trà.

Cục trưởng Trịnh nói, “Đội trưởng Phong, lần này cậu giúp tổ chuyên án bên kia một cú lớn đấy.”

Phong Bắc thổi lá trà đang trôi nổi, “Ăn may thôi.”

Cục trưởng Trịnh vung tay chặn lời, “Được rồi, công của cậu đã kí cho cậu rồi, không thiệt cậu được.”

Phong Bắc đặt tách trà xuống, vụ án thôn Thạch Hà, án giết người, án buôn ma túy, cả ba vụ án này đều có công của Cao Nhiên, em ấy không ở trong đội mình, nhưng vẫn phải thưởng.

Thưởng cái gì thì tốt nhỉ?

Cục trưởng Trịnh gõ bàn, “Tôi đang nói với cậu, cậu thì hay rồi, tâm hồn treo ngược cành cây.”

Phong Bắc ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, “Cục trưởng Trịnh, có việc cứ nói thẳng, cứ vòng vèo như vậy, cháu nghe cũng thấy mệt nữa.”

“…”

Cục trưởng Trịnh chắp tay sau lưng đi tới đi lui, “Nhà họ Tào phái người đến huyện.”

Lông mày Phong Bắc nhíu lại, “Việc này chú không cần nói với cháu đâu.”

Cục trưởng Trịnh lườm cho, “Tôi là bảo cậu chú ý một chút.”

Phong Bắc nói, “Chú ý gì cơ? Chẳng lẽ bảo cháu thể hiện tình yêu thương đồng nghiệp với đội trưởng Tào?”

Cục trưởng Trịnh hừ một tiếng rõ to, giận rồi.

Khó khăn lắm mới có một người có năng lực được điều đến, kết quả lại là con ngựa hoang, chẳng thể nào kiểm soát nổi.

Ấy mà con gái lại còn đu ở trên đó không chịu buông tay, nghĩ thôi đã đau hết cả đầu rồi.

“Không trông mong cậu làm được!”

Phong Bắc ném lại ánh mắt ‘chú biết thế là được rồi’.

Cao Nhiên đứng ngồi không yên nửa ngày, chiều Phong Bắc định đi đến nhà Tưởng Tường, cậu cũng cùng qua.

Vừa thấy Phong Bắc, Cao Nhiên đã nỏi, “Cô chú Tưởng Tường thế nào rồi ạ? Có bắt được không?”

Phong Bắc nói bắt được nam rồi, liên hợp với mấy đồng bọn đấu lại cảnh sát, cố gắng lái xe bỏ chạy, nửa đường bị bắn chết tại chỗ.

Cao Nhiên hít một hơi khí lạnh, “Thế… thế cô của Tưởng Tường thì sao?”

Phong Bắc nói, “Nên bắt đã bắt cả rồi.”

Cao Nhiên trầm mặc.

Phong Bắc châm điếu thuốc, nhả ra một hơi khói vào không trung, “Một khung ảnh thế mà lại có thể liên quan đến nhiều chuyện như vậy.”

“Cô nấu cơm kia trước mắt vẫn chưa biết tung tích, cô chú của Tưởng Tường cũng không biết cô ấy đi đâu, cứ như bốc hơi vậy.”

Cao Nhiên chống trán, đầu óc rối như tơ vò, cậu sực nhớ ra, “Anh Tiểu Bắc, thế Tưởng Tường sẽ thế nào?”

Phong Bắc nói, “Nó không biết chuyện, không liên quan đến nó, có điều, không còn số tiền mà cô chú nó kiếm được qua việc bán thuốc phiện, sau này nó không còn sống cuộc sống của người có tiền được nữa.”

Cao Nhiên lấy điếu thuốc bên mép người đàn ông đi, cho vào miệng hút hai hơi, động tác tự nhiên, tư thế thành thạo.

Phong Bắc xoa trán thở dài.

Đến nơi, Cao Nhiên không dám đi vào, cậu sợ nhìn thấy gương mặt vỡ vụn của Tưởng Tường, không biết phải an ủi cách sao.

Huồng hồ dù nói gì đi nữa, đều vẫn thật vô dụng.

Cao Nhiên chực nói lại thôi.

Phong Bắc vỗ vỗ bả vai thiếu niên, dùng sức ấn, “Việc này không liên quan gì đến em, tổ chuyên án đã bắt đầu theo dõi nhà cô chú nó từ năm ngoái rồi.”

Cao Nhiên chùi mắt, nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn là trong quá trình điều tra, lợi dùng tình cảm của Tưởng Tường với mình.

Dù sao thì Tưởng Tường không biết gì cả, nó vô tội.

Cao Nhiên nhỏ giọng nói, “Anh Tiểu Bắc, anh vào đi, em đứng ngoài cửa đợi anh.”

Phong Bắc cũng không ép, “Vậy được rồi, đừng chạy lung tung nhé.”

Cửa lớn mở ra, Cao Nhiên nhịn không được đi vào trong, đứng ngay sảnh, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khác, cũng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Tường.

Biết cái chết của cha mẹ không phải là bất ngờ, mà là mưu sát, đối phương lại là cô chú mà mình luôn gần gũi.

Bí mật không muốn người biết này bị đào ra, hễ là người thì không tài nào tiếp thu nổi, tàn nhẫn cực kì.

Có lúc chân tướng lộ ra dưới ban ngày, lại tạo thành vết thương rất lớn cho vài người.

Thế nhưng, ý nghĩa tồn tại của cảnh sát chính là tra ra chân tướng.

Cao Nhiên đứng tựa lưng vào vách tường, tay vô thức sờ trong túi áo, lấy ra một đồng xu siết chặt trong tay.

Phong Bắc bảo mấy người Dương Chí ở dưới tầng vào lục soát.

Tưởng Tường ngồi yên trên ghế sô pha, mắt đỏ hoe, mặt đầy vẻ mê man.

Cao Nhiên vẫn luôn nhìn Tưởng Tường, từ đầu chí cuối không dời tầm mắt.

Tương lai Tưởng Tường biết chuyện này có sự tham gia của cậu, nhất định sẽ hận cậu.

Buổi tối cuối năm, Cao Nhiên đang xem ti vi cùng bà cụ.

Lưu Tú bận rộn trong bếp, Cao Kiến Quân làm phụ tá, mùi cơm nước thơm phức tỏa khắp nơi.

Chẳng biết Cao Kiến Quân làm thế nào mà tivi thu được nhiều kênh hơn.

Cao Nhiên đang xem một bộ phim của Hồng Kông.

Bà Cao như mọi khi xem mà chẳng hiểu gì cả, vẫn cứ nhìn chăm chú không chớp mắt.

Cao Nhiên vừa xem vừa giải thích cho bà cụ nghe, đột nhiên cậu đứng bật dậy, băng ghế đổ xuống, phát ra tiếng vang không nhỏ.

Làm cho bà Cao bị dọa sợ, Cao Nhiên vội vã dỗ bà.

Lưu Tú nghe thấy tiếng lại gần, cô dựng ghế dậy hỏi, “Sao thế?”

“Mẹ, mẹ bảo ba trông bà chút đi.”

Cao Nhiên vội vàng dắt xe đạp ra ngoài, “Con có việc, về ngay ạ!”

Trên đường chẳng có ai, đều đang bận rộn bữa giao thừa rồi.

Cao Nhiên đạp xe ngược gió trong hẻm, không ngừng nghỉ đến nhà Tưởng Tường.

Trong hành lang quạnh quẽ, cổng lớn đóng chặt, Cao Nhiên đứng gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp.

Cao Nhiên vẫn gõ tiếp, cánh cửa trước sau như một chẳng hề mở ra.

Một lát sau, Cao Nhiên quay người bước từng bước một xuống cầu thang.

Người ta nếu như ngẩng đầu khóc lớn, tâm trạng đến một điểm giới hạn nào đó, sẽ có phản ứng khó thở.

Mà Cao Nhiên lại có thể xác định được, Tưởng Tường hôm đó không như vậy, cảm xúc đau thương là giả, cậu ta đang nói dối.

Chỉ có một khả năng.

Tưởng Tường đã biết cái chết của cha mẹ liên quan đến cô chú từ lâu, cậu ta cũng không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, nên làm như không biết.

Dưới cái nhìn của cậu, cha mẹ trong trí nhớ không có lấy một chút dấu vết nào, không có tình cảm, chỉ là hai chữ mà thôi.

Cô chú lại khác, nuôi cậu lớn, trưởng thành cùng cậu, còn cho cậu điều kiện vật chất tốt như vậy nữa.

Biết nhà cô chú gặp chuyện, Tưởng Tường sợ hãi, đau khổ, tuyệt vọng mới là thật.

Vì chẳng còn cuộc sống tốt đẹp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau