Chương 164: Nước chanh mật ong
Buổi tối ngày hôm đó, bởi vì Trương Tu bị đau chân cho nên rất làm nũng, Trương Mạn Đường phải dỗ dành mãi thì nhóc con mới chịu đi ngủ, đến khi chậm rãi quay về phòng tìm Trương Dạng thì đã hơn 11 giờ khuya.
Trương Dạng không ở trong phòng ngủ, Trương Mạn Đường thoáng bất ngờ một chút, bình thường vào khoảng thời gian này hắn sẽ ngồi sẵn ở trên giường chờ cậu rồi. Tối nay Trương Mạn Đường mặc một bộ pijama cộc tay, quần dài đơn giản, màu sắc pastel nhẹ nhàng nhìn rất có cảm giác thoải mái. Cậu mở cửa phòng, định đi xuống dưới lầu hỏi người làm trong nhà xem Trương Dạng có ra ngoài hay không thì thấy một người giúp việc mang theo chăn gối đi lên lầu.
"Dì Giang, thứ này mang đi đâu vậy?"
Người giúp việc này là dì Giang, dì Giang đối với Trương Mạn Đường cũng rất tốt thế cho nên khi nghe Trương Mạn Đường hỏi thì trả lời thành thật.
"Mang lên cho khách của ông chủ, cậu ấy vừa mới tới, ông chủ nói để cậu ấy ở trên tầng 4."
Trương Mạn Đường à một tiếng, trong lòng chợt nghĩ đến Nhậm Tử Sâm.
"Dì Giang có biết là ai đến hay không?"
Dì Giang im lặng một lúc rồi nhìn xung quanh một chút, giống như là suy nghĩ mãi mới có thể nói ra được. Dù sao thì trong ấn tượng của dì Giang thì Trương Dạng là người có thể có rất nhiều tình nhân bên ngoài, mà Trương Mạn Đường ở trong nhà là gì thì ai cũng đều hiểu cả, bây giờ Trương Dạng lại đưa thêm một người nữa trở về, thật sự khiến cho người làm trong nhà không thể không bàn tán mà suy diễn.
"Tôi cũng không biết, cậu ấy nhìn cũng trong độ tuổi giống cậu đó."
Trương Mạn Đường à một tiếng, tùy rằng đã được báo trước là Nhậm Tử Sâm sẽ đến đây ở một thời gian nhưng mà khi cậu ta thật sự đến thì cậu vẫn cảm thấy khó chịu một chút.
"Vậy... Trương Dạng cũng đang ở trong đó sao?"
Dì Giang lắc đầu, dù sao trong lòng dì Giang vẫn thích Trương Mạn Đường hơn cho nên nói khẽ.
"Từ lúc cậu ta đến, ông chủ chưa ra mặt, chỉ nói tôi sắp xếp cho cậu ta ở trên tầng 4 rồi vào phòng làm việc thôi. Ông chủ thường làm việc muộn, hay là cậu làm đồ ăn nhẹ mang lên cho ông chủ đi."
Ý này của dì Giang quả thật rất hữu dụng, cậu mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển tập tễnh đi xuống dưới lầu. Bây giờ cũng đã muộn rồi, Trương Dạng không giống như Trương Tu, chỉ cần làm mấy thứ đồ ngọt có hình thù đẹp mắt là được, do dự một hồi lâu Trương Mạn Đường cũng quyết định làm cho Trương Dạng một ly nước chanh mật ong ấm. Thứ nước này vừa có thể giúp ngủ ngon giấc, lại vừa tốt cho hệ tiêu hóa.
Trương Mạn Đường là người rất chú trọng hình thức, cho nên ly nước thủy tinh cũng được lựa chọn cẩn thận, còn đặc biệt cắt thêm một lát chanh vàng đặt trên bề mặt của ly nước. Mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, dễ dàng kích thích vị giác.
Trương Mạn Đường cầm ly nước chanh mật ong đứng trước cửa phòng làm việc do dự thật lâu, bởi vì bình thường cậu không vào phòng làm việc của hắn bao giờ, chỉ có duy nhất một lần là do lúc mới đến, Trương Tu dẫn cậu đi tìm máy ảnh mà thôi.
Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa tay gõ cửa phòng. Phía bên trong truyền ra giọng nam tính trầm khàn quen thuộc.
"Vào đi."
Trương Mạn Đường đẩy cửa bước vào, Trương Dạng đang ngồi ở sau bàn làm việc, hắn mang một cặp kính trắng, cúi đầu xem một xấp giấy tờ trên bàn, dáng vẻ thật sự rất nghiêm túc. Đây có lẽ là lần đầu tiên Trương Mạn Đường nhìn thấy Trương Dạng mang kính cận, người đàn ông này thật đúng là dòng tinh anh tri thức trong truyền thuyết, chỉ là cặp kính cận kia vẫn không thể nào che hết đi được vẻ quyến rũ nam tính, còn có chút bản chất lưu manh bá đạo vốn có của hắn.
Trương Dạng ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường rồi lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
"Sao thế, em có việc gì sao?"
Trương Mạn Đường à một tiếng, nhanh chóng lấy lại tinh thần đi về phía trước.
"Em mang nước chanh cho anh."
Trương Dạng cũng không ngẩng đầu lên nữa, có lẽ hắn cũng đang thật sự phải giải quyết công việc.
"Ừ, để ở đó đi."
Trương Mạn Đường đi tới, đặt ly nước chanh mình đã chuẩn bị xuống bàn làm việc của Trương Dạng.
"Em làm nước chanh ấm một chút, uống vào sẽ có thể dễ ngủ hơn."
Trương Dạng đặt cây bút máy xuống dưới bàn, rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Có ấm như bên trong của em hay không?"
Người đàn ông tri thức mang theo cặp kính trắng này, đáng lẽ ra nên phải nói những lời lịch sự nhưng bây giờ từ miệng hắn lại phát ra những lời nói ẩn ý, luu manh rõ ràng như vậy, thật khiến cho cậu không biết nên phải trả lời ra sao.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình, dễ dàng ôm cậu vào trong lòng hỏi: "Sao? Đã biết cậu ta đến đây rồi nên lo lắng đến kiểm tra tôi hay sao?"
Trương Mạn Đường bị nói trúng tim đen rồi nhưng vẫn lắc đầu che giấu.
"Không phải, bởi vì vừa rồi dì Giang nói rằng anh vẫn đang làm việc cho nên em nghĩ muốn làm cái gì đó cho anh."
Trương Dạng cười nhẹ, bàn tay to lớn luồn vào bên trong áo của cậu bắt đầu xoa nắn phần bụng dưới bằng phẳng.
"Vậy sao, vậy phải cảm ơn em rồi."
Trương Mạn Đường đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại.
"Không có gì."
Trương Dạng cởi ra từng hàng nút áo pijama trên người cậu, hôm nay động tác của hắn thật kiên nhẫn, hiếm khi hắn không dùng lực mà bứt đứt hàng cúc áo này. Dù sao thì người đàn ông này cũng rất lão luyện trong vấn đề làm cho người khác nổi lên dục vọng, huống chi thân thể này của cậu sớm đã bị hắn huấn luyện đến mức chỉ cần một cái chạm tay đã có thể rên rỉ dưới thân hắn.
Trương Dạng đã luồn tay vào bên trong quần của Trương Mạn Đường, cách qua một lớp quần lót mà bắt đầu ra tăng tốc độ ma sát làm cho nơi đó cũng phải cương cứng lên nhanh chóng. Trương Mạn Đường ngẩng đầu khẽ rên rỉ ngắt quãng, trong khoảnh khắc đó cậu đã nhìn thấy được đôi mắt thâm sâu khó đoán của hắn được che đậy qua mắt kính trong suốt.
Khi Trương Dạng đeo kính sẽ là một dáng vẻ tri thức, khi hắn vừa đeo kính lại vừa làm chuyện đó sẽ là kiểu vừa tri thức vừa lưu manh, một dáng vẻ đúng là rất quyến rũ, khiến cho cậu vừa thấy đã u mê.
"Ưm... a..."
Trương Dạng khẽ nhếch môi, bàn tay phía dưới lại càng ra sức mà trêu chọc cậu nhiều hơn, nó khó chịu đến mức cậu phải vội vã nắm lấy cổ tay của hắn mà nức nở cầu xin.
"Trương Dạng... đừng như vậy mà."
Trương Dạng nói khẽ vào bên tai của Trương Mạn Đường.
"Muốn ở chỗ này hay không?"
Trương Mạn Đường vừa xấu hổ lại vừa ham muốn, cả gương mặt nhỏ nhắn bị bao phủ một tầng ửng đỏ rất đáng yêu.
"Muốn..."
Trương Dạng cười lưu manh, thật sự thu tay lại.
"Vậy cởi quần xuống đi."
Da mặt của Trương Mạn Đường rất mỏng, cho dù có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn cứ xấu hổ mà ửng đỏ hai má. Cậu đứng dậy, do dự một lúc mới cúi người cởi quần của mình ra trước mặt của Trương Dạng, Trương Dạng ngồi ở đó, hai tay đan lại phía trước, giống như đang chậm rãi thưởng thức.
"Nằm xuống bàn, mở rộng hai chân ra nào."
Trương Mạn Đường loay hoay thật lâu mới có thể chuẩn bị xong tư thế xấu hổ kia. Cậu nằm ở trên bàn làm việc của hắn, hai tay nâng lấy hai đùi của mình kéo sang hai bên, thật xấu hổ mà thở gấp.
Trương Dạng cười cười, đứng dậy đi về phía trước, quần cũng không cởi mà chỉ hơi kéo xuống một chút lấy ra vật nam tính với kích thước khổng lồ của mình cọ cọ ở sau mông của Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường hít một hơi, cậu hơi căng thẳng bởi vì trước đó vẫn còn chưa làm qua công tác chuẩn bị, nơi đó chưa thể mềm ra được.
"Căng thẳng quá, tôi chỉ đùa một chút mà thôi."
Sau cặp kính trắng kia là đôi mắt lưu manh mang theo ý cười trêu chọc, Trương Mạn Đường biết mình lại bị người đàn ông xấu xa kia trêu chọc nữa.
Trương Dạng kéo quần của mình lên, rồi lại nắm lấy cổ tay của Trương Mạn Đường kéo cậu đứng dậy, bàn tay to lớn theo thói quen vòng ra phía sau cậu xoa bóp cặp mông căng tròn kia.
"Tôi còn có việc vẫn chưa giải quyết xong, em đừng nháo, đi ngủ trước đi."
Người đàn ông này trêu đùa thật quá đáng, quần cũng đã cởi, còn lừa cậu bày ra tư thế xấu hổ như vậy nhưng cuối cùng lại nói không làm nữa, việc này làm cho cậu vừa tức lại vừa tủi thân.
Trương Dạng xoa xoa nắn nắn hai bên mông của cậu, giọng nói còn diu dạng giống như dỗ dành một đứa trẻ.
"Ngoan đi, về phòng nới lỏng chỗ đó trước, xong việc thì tôi sẽ vào với em."
Trương Mạn Đường hơi nhạy cảm một chút, có lẽ là vì mấy ngày gần đây Trương Dạng luôn từ chối cậu, lại cộng thêm việc Nhậm Tử Sâm đến đây cho nên tâm trạng có cậu khá mỏng manh.
Trương Dạng cứ trêu đùa cậu như vậy, cậu thì lúc nào cũng tin tưởng hẳn khiến cho bản thân không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa. Cậu mím mím môi, khóe mắt cũng nóng lên, dù sao vẫn không kìm được nước mắt. Mặc kệ Trương Dạng có chê cười cậu, nghĩ cậu là vì không được làm tình mà khóc hay không, dù sao thì mặt mũi của cậu cũng chỉ là con số 0 trước mặt hắn mà thôi.
Trương Dạng cũng bất ngờ khi thấy dáng vẻ này của Trương Mạn Đường, hắn không nghĩ tới cậu sẽ có phản ứng như thế. Nhìn dáng vẻ bị trêu chọc đến không còn quần để mặc của ai kia khiến cho Trương Dạng cũng đành phải tiến tới dỗ dành.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình, lấy ra bản hợp đồng nào đó đưa đến trước mặt cậu.
"Em nhìn xem, ba tôi để lại cho tôi một mớ công việc, bây giờ tôi phải giải quyết, nếu không dự án này sẽ không thể tiến hành triển khai, tiến độ bị ảnh hưởng thì công ty sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất."
Đương nhiên thì Trương Mạn Đường có xem cũng sẽ không hiểu được, cậu chỉ ấm ức hỏi lại hắn một câu.
"Vậy tại sao anh còn..."
Trương Mạn Đường nói đến đây thì dừng lại, Trương Dạng cũng biết vế sau là gì.
"Bởi vì tôi rất muốn cọ cọ một chút, ai nói Tiểu Đường Tử đáng yêu như vậy.".
Trương Dạng không ở trong phòng ngủ, Trương Mạn Đường thoáng bất ngờ một chút, bình thường vào khoảng thời gian này hắn sẽ ngồi sẵn ở trên giường chờ cậu rồi. Tối nay Trương Mạn Đường mặc một bộ pijama cộc tay, quần dài đơn giản, màu sắc pastel nhẹ nhàng nhìn rất có cảm giác thoải mái. Cậu mở cửa phòng, định đi xuống dưới lầu hỏi người làm trong nhà xem Trương Dạng có ra ngoài hay không thì thấy một người giúp việc mang theo chăn gối đi lên lầu.
"Dì Giang, thứ này mang đi đâu vậy?"
Người giúp việc này là dì Giang, dì Giang đối với Trương Mạn Đường cũng rất tốt thế cho nên khi nghe Trương Mạn Đường hỏi thì trả lời thành thật.
"Mang lên cho khách của ông chủ, cậu ấy vừa mới tới, ông chủ nói để cậu ấy ở trên tầng 4."
Trương Mạn Đường à một tiếng, trong lòng chợt nghĩ đến Nhậm Tử Sâm.
"Dì Giang có biết là ai đến hay không?"
Dì Giang im lặng một lúc rồi nhìn xung quanh một chút, giống như là suy nghĩ mãi mới có thể nói ra được. Dù sao thì trong ấn tượng của dì Giang thì Trương Dạng là người có thể có rất nhiều tình nhân bên ngoài, mà Trương Mạn Đường ở trong nhà là gì thì ai cũng đều hiểu cả, bây giờ Trương Dạng lại đưa thêm một người nữa trở về, thật sự khiến cho người làm trong nhà không thể không bàn tán mà suy diễn.
"Tôi cũng không biết, cậu ấy nhìn cũng trong độ tuổi giống cậu đó."
Trương Mạn Đường à một tiếng, tùy rằng đã được báo trước là Nhậm Tử Sâm sẽ đến đây ở một thời gian nhưng mà khi cậu ta thật sự đến thì cậu vẫn cảm thấy khó chịu một chút.
"Vậy... Trương Dạng cũng đang ở trong đó sao?"
Dì Giang lắc đầu, dù sao trong lòng dì Giang vẫn thích Trương Mạn Đường hơn cho nên nói khẽ.
"Từ lúc cậu ta đến, ông chủ chưa ra mặt, chỉ nói tôi sắp xếp cho cậu ta ở trên tầng 4 rồi vào phòng làm việc thôi. Ông chủ thường làm việc muộn, hay là cậu làm đồ ăn nhẹ mang lên cho ông chủ đi."
Ý này của dì Giang quả thật rất hữu dụng, cậu mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển tập tễnh đi xuống dưới lầu. Bây giờ cũng đã muộn rồi, Trương Dạng không giống như Trương Tu, chỉ cần làm mấy thứ đồ ngọt có hình thù đẹp mắt là được, do dự một hồi lâu Trương Mạn Đường cũng quyết định làm cho Trương Dạng một ly nước chanh mật ong ấm. Thứ nước này vừa có thể giúp ngủ ngon giấc, lại vừa tốt cho hệ tiêu hóa.
Trương Mạn Đường là người rất chú trọng hình thức, cho nên ly nước thủy tinh cũng được lựa chọn cẩn thận, còn đặc biệt cắt thêm một lát chanh vàng đặt trên bề mặt của ly nước. Mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, dễ dàng kích thích vị giác.
Trương Mạn Đường cầm ly nước chanh mật ong đứng trước cửa phòng làm việc do dự thật lâu, bởi vì bình thường cậu không vào phòng làm việc của hắn bao giờ, chỉ có duy nhất một lần là do lúc mới đến, Trương Tu dẫn cậu đi tìm máy ảnh mà thôi.
Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa tay gõ cửa phòng. Phía bên trong truyền ra giọng nam tính trầm khàn quen thuộc.
"Vào đi."
Trương Mạn Đường đẩy cửa bước vào, Trương Dạng đang ngồi ở sau bàn làm việc, hắn mang một cặp kính trắng, cúi đầu xem một xấp giấy tờ trên bàn, dáng vẻ thật sự rất nghiêm túc. Đây có lẽ là lần đầu tiên Trương Mạn Đường nhìn thấy Trương Dạng mang kính cận, người đàn ông này thật đúng là dòng tinh anh tri thức trong truyền thuyết, chỉ là cặp kính cận kia vẫn không thể nào che hết đi được vẻ quyến rũ nam tính, còn có chút bản chất lưu manh bá đạo vốn có của hắn.
Trương Dạng ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường rồi lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
"Sao thế, em có việc gì sao?"
Trương Mạn Đường à một tiếng, nhanh chóng lấy lại tinh thần đi về phía trước.
"Em mang nước chanh cho anh."
Trương Dạng cũng không ngẩng đầu lên nữa, có lẽ hắn cũng đang thật sự phải giải quyết công việc.
"Ừ, để ở đó đi."
Trương Mạn Đường đi tới, đặt ly nước chanh mình đã chuẩn bị xuống bàn làm việc của Trương Dạng.
"Em làm nước chanh ấm một chút, uống vào sẽ có thể dễ ngủ hơn."
Trương Dạng đặt cây bút máy xuống dưới bàn, rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Có ấm như bên trong của em hay không?"
Người đàn ông tri thức mang theo cặp kính trắng này, đáng lẽ ra nên phải nói những lời lịch sự nhưng bây giờ từ miệng hắn lại phát ra những lời nói ẩn ý, luu manh rõ ràng như vậy, thật khiến cho cậu không biết nên phải trả lời ra sao.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình, dễ dàng ôm cậu vào trong lòng hỏi: "Sao? Đã biết cậu ta đến đây rồi nên lo lắng đến kiểm tra tôi hay sao?"
Trương Mạn Đường bị nói trúng tim đen rồi nhưng vẫn lắc đầu che giấu.
"Không phải, bởi vì vừa rồi dì Giang nói rằng anh vẫn đang làm việc cho nên em nghĩ muốn làm cái gì đó cho anh."
Trương Dạng cười nhẹ, bàn tay to lớn luồn vào bên trong áo của cậu bắt đầu xoa nắn phần bụng dưới bằng phẳng.
"Vậy sao, vậy phải cảm ơn em rồi."
Trương Mạn Đường đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại.
"Không có gì."
Trương Dạng cởi ra từng hàng nút áo pijama trên người cậu, hôm nay động tác của hắn thật kiên nhẫn, hiếm khi hắn không dùng lực mà bứt đứt hàng cúc áo này. Dù sao thì người đàn ông này cũng rất lão luyện trong vấn đề làm cho người khác nổi lên dục vọng, huống chi thân thể này của cậu sớm đã bị hắn huấn luyện đến mức chỉ cần một cái chạm tay đã có thể rên rỉ dưới thân hắn.
Trương Dạng đã luồn tay vào bên trong quần của Trương Mạn Đường, cách qua một lớp quần lót mà bắt đầu ra tăng tốc độ ma sát làm cho nơi đó cũng phải cương cứng lên nhanh chóng. Trương Mạn Đường ngẩng đầu khẽ rên rỉ ngắt quãng, trong khoảnh khắc đó cậu đã nhìn thấy được đôi mắt thâm sâu khó đoán của hắn được che đậy qua mắt kính trong suốt.
Khi Trương Dạng đeo kính sẽ là một dáng vẻ tri thức, khi hắn vừa đeo kính lại vừa làm chuyện đó sẽ là kiểu vừa tri thức vừa lưu manh, một dáng vẻ đúng là rất quyến rũ, khiến cho cậu vừa thấy đã u mê.
"Ưm... a..."
Trương Dạng khẽ nhếch môi, bàn tay phía dưới lại càng ra sức mà trêu chọc cậu nhiều hơn, nó khó chịu đến mức cậu phải vội vã nắm lấy cổ tay của hắn mà nức nở cầu xin.
"Trương Dạng... đừng như vậy mà."
Trương Dạng nói khẽ vào bên tai của Trương Mạn Đường.
"Muốn ở chỗ này hay không?"
Trương Mạn Đường vừa xấu hổ lại vừa ham muốn, cả gương mặt nhỏ nhắn bị bao phủ một tầng ửng đỏ rất đáng yêu.
"Muốn..."
Trương Dạng cười lưu manh, thật sự thu tay lại.
"Vậy cởi quần xuống đi."
Da mặt của Trương Mạn Đường rất mỏng, cho dù có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn cứ xấu hổ mà ửng đỏ hai má. Cậu đứng dậy, do dự một lúc mới cúi người cởi quần của mình ra trước mặt của Trương Dạng, Trương Dạng ngồi ở đó, hai tay đan lại phía trước, giống như đang chậm rãi thưởng thức.
"Nằm xuống bàn, mở rộng hai chân ra nào."
Trương Mạn Đường loay hoay thật lâu mới có thể chuẩn bị xong tư thế xấu hổ kia. Cậu nằm ở trên bàn làm việc của hắn, hai tay nâng lấy hai đùi của mình kéo sang hai bên, thật xấu hổ mà thở gấp.
Trương Dạng cười cười, đứng dậy đi về phía trước, quần cũng không cởi mà chỉ hơi kéo xuống một chút lấy ra vật nam tính với kích thước khổng lồ của mình cọ cọ ở sau mông của Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường hít một hơi, cậu hơi căng thẳng bởi vì trước đó vẫn còn chưa làm qua công tác chuẩn bị, nơi đó chưa thể mềm ra được.
"Căng thẳng quá, tôi chỉ đùa một chút mà thôi."
Sau cặp kính trắng kia là đôi mắt lưu manh mang theo ý cười trêu chọc, Trương Mạn Đường biết mình lại bị người đàn ông xấu xa kia trêu chọc nữa.
Trương Dạng kéo quần của mình lên, rồi lại nắm lấy cổ tay của Trương Mạn Đường kéo cậu đứng dậy, bàn tay to lớn theo thói quen vòng ra phía sau cậu xoa bóp cặp mông căng tròn kia.
"Tôi còn có việc vẫn chưa giải quyết xong, em đừng nháo, đi ngủ trước đi."
Người đàn ông này trêu đùa thật quá đáng, quần cũng đã cởi, còn lừa cậu bày ra tư thế xấu hổ như vậy nhưng cuối cùng lại nói không làm nữa, việc này làm cho cậu vừa tức lại vừa tủi thân.
Trương Dạng xoa xoa nắn nắn hai bên mông của cậu, giọng nói còn diu dạng giống như dỗ dành một đứa trẻ.
"Ngoan đi, về phòng nới lỏng chỗ đó trước, xong việc thì tôi sẽ vào với em."
Trương Mạn Đường hơi nhạy cảm một chút, có lẽ là vì mấy ngày gần đây Trương Dạng luôn từ chối cậu, lại cộng thêm việc Nhậm Tử Sâm đến đây cho nên tâm trạng có cậu khá mỏng manh.
Trương Dạng cứ trêu đùa cậu như vậy, cậu thì lúc nào cũng tin tưởng hẳn khiến cho bản thân không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa. Cậu mím mím môi, khóe mắt cũng nóng lên, dù sao vẫn không kìm được nước mắt. Mặc kệ Trương Dạng có chê cười cậu, nghĩ cậu là vì không được làm tình mà khóc hay không, dù sao thì mặt mũi của cậu cũng chỉ là con số 0 trước mặt hắn mà thôi.
Trương Dạng cũng bất ngờ khi thấy dáng vẻ này của Trương Mạn Đường, hắn không nghĩ tới cậu sẽ có phản ứng như thế. Nhìn dáng vẻ bị trêu chọc đến không còn quần để mặc của ai kia khiến cho Trương Dạng cũng đành phải tiến tới dỗ dành.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình, lấy ra bản hợp đồng nào đó đưa đến trước mặt cậu.
"Em nhìn xem, ba tôi để lại cho tôi một mớ công việc, bây giờ tôi phải giải quyết, nếu không dự án này sẽ không thể tiến hành triển khai, tiến độ bị ảnh hưởng thì công ty sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất."
Đương nhiên thì Trương Mạn Đường có xem cũng sẽ không hiểu được, cậu chỉ ấm ức hỏi lại hắn một câu.
"Vậy tại sao anh còn..."
Trương Mạn Đường nói đến đây thì dừng lại, Trương Dạng cũng biết vế sau là gì.
"Bởi vì tôi rất muốn cọ cọ một chút, ai nói Tiểu Đường Tử đáng yêu như vậy.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất