Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 7

Trước Sau
27.

Kết thúc trò chơi, mọi người tách thành những nhóm nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại Lục Phong và Du Am, hai người phải đi cùng nhau một đoạn mới tách ra.

Lục Phong vừa đi vừa đá một hòn đá nhỏ trên đường, hòn đá nhỏ lăn lăn, đụng vào gót chân Du Am. Du Am dừng lại, liếc nhìn cậu một cái, Lục Phong ánh mắt lóe lên, nói: "Nhà tôi cũng nuôi mèo."

Du Am quả nhiên cảm thấy hứng thú, không tiếp tục quay đi.

Lục Phong phóng ba bước liền đuổi kịp, đi bên cạnh hắn, vừa đi vừa nói: "Nhà tôi cũng nuôi Ragdoll, lớn chắc cỡ mèo nhà cậu, đôi mắt màu lam, cằm trắng, móng vuốt trắng."

Lục Phong hoàn toàn dựa vào mèo của Du Am mà tả, cằm và móng vuốt tựa như vừa nhảy vào chậu kem để ăn vụng, bao tay trắng vớ trắng, đôi mắt màu lam tựa như nắng sau mưa. Du Am vừa nghe qua, phát hiện mèo của Lục Phong và mèo của mình lớn lên rất giống, quả thực tựa như giống nhau như đúc.

Du Am hỏi: "Có ảnh chụp không?"

Lục Phong ấp úng nói: "Mới nuôi không bao lâu, không có ảnh chụp......"

Du Am lấy di động ra, mở album lên, bên trong toàn bộ đều là mèo, hàng ngang hàng dọc, chạy thành một mảng ảnh chụp và ảnh tải về.

Diễn xuất của Lục Phong được phóng đại: "Oa, giống mèo nhà tôi như đúc."

Du Am gật gật đầu, cất di động, hai người lại rơi vào trầm tư, Lục Phong vắt hết óc, tìm những đề tài có liên quan tới mèo, chưa kịp nghĩ kỹ đã hỏi.

"Tuyến hậu môn là gì?"

Du Am thiếu chút nữa vướng bậc thang dưới chân mà ngã.



Lục Phong căng da đầu đi xuống nói: "Tôi nghe nói người ta muốn kiểm tra tuyến hậu môn."

"A, đúng vậy......"

Du Am định nói "Là" nhưng rồi không nói, lỗ tai lộ ra một chút hồng. Lục Phong đỏ thẫm cả mặt, hai người yên lặng không nói gì đi đến cuối đoạn đường.

28.

Đến cuối tuần, Lục Phong đã quen với việc trở thành mèo con, thức dậy sớm hơn đồng hồ báo thức, duỗi móng vuốt đánh một cái ngáp lớn, đương lúc cậu đang nhắm mắt mở miệng, Du Am đem ngón trỏ nhét vào miệng cậu, Lục Phong ghét bỏ mà nhổ ngón tay ra, hận không thể "Phi phi" hai tiếng.

Ai nuôi mèo cũng nhàm chán vậy sao.

Du Am cuối tuần chỗ nào cũng không đi, chỉ ở nhà chăm mèo, đáng tiếc mèo đổi tính, Lục Phong không hứng thú chơi với hắn, nhảy lên ngăn tủ cao cao ngủ gà ngủ gật, chờ Du Am đi làm chuyện khác, cậu mới nghênh ngang nhảy xuống, ở trong phòng đi tới đi lui.

Cậu nhảy lên bồn rửa tay trong phòng tắm, đưa lưng về phía gương, nâng cái đuôi lên, quan sát mông mèo một chút —— cậu cố ý lên mạng tra tuyến hậu môn là gì, những người nuôi mèo nói đến chuyện này là một phen nước mắt một phen nước mũi. Trong gương lông mông mèo xù xù, từng cụm lông màu trắng tuyết.

Lục Phong xem thường hành vi này của mình, cảm thấy chính mình thực sự rất thú vị, chuẩn bị nhảy đi, đột nhiên phát hiện mông trắng treo một vật nhỏ đen như mực, Lục Phong vặn vẹo thân mình nhìn mông trong gương, thấy rõ ràng thì hận không thể hộc ra ba lít máu.

Là phân!

Phân dính trên mông!

29.



Từ lúc Lục Phong lần đầu tiên ăn thức ăn cho mèo, cậu cảm thấy mình đã mất đi tôn nghiêm, khi lần đầu tiên sử dụng nhà vệ sinh cho mèo, càng đem tôn nghiêm cho bàn chân mèo đạp lên, dẫm đến nát bét. Đi vệ sinh trong bãi cát còn chưa quen lắm, Lục Phong cư nhiên làm dính phân mèo trên mông.

Lục Phong sống không còn gì luyến tiếc.

Cậu vung chân mèo, mở vòi nước trong bồn rửa tay, nước chảy "Ào ào", Lục Phong dẩu mông lên tiến lại gần, ý đồ dùng dòng nước rửa sạch đồ vật dơ, nào ngờ bồn rửa tay quá trơn, cậu bị trượt chân, la lên một tiếng "Meo", lăn vào bồn rửa tay, làm lông ướt nhẹp.

Du Am nghe được động tĩnh chạy lại xem, Lục Phong nhanh như chớp mà chạy đi.

Suốt buổi sáng, Lục Phong dùng mọi phương pháp cọ xát mông mèo của mình, thiếu điều nhảy lên giường Du Am dùng ga trải giường của hắn chùi đít, đồ vật trên mông cũng chưa rớt.

Làm một người có tâm trí thành thục, Lục Phong không có biện pháp chịu đựng.

Du Am nhìn thấy mèo nhà mình cả ngày đứng ngồi không yên, chạy từ đầu nay đến đầu kia, chạy thành một thân tàn tạ, có phải hay không nhảy lên nhảy xuống, ở trên sô pha cọ xát mông mình, nhìn qua phi thường khác thường. Du Am nhíu mi, lấy di động ra tìm tòi, các bạn nói cho hắn, nói không chừng mèo phát tình.

Du Am duỗi tay chụp lại, ôm mèo lên, lầm bầm lầu bầu: "Bảo Bối, ngươi phát tình phải không?"

Phát tình cái rắm, lão tử mông dính phân mèo.

Mắt thấy sắc trời dần dần tối sầm, Lục Phong không nhịn được nữa, ngượng ngùng xoắn xít tiến đến bên chân Du Am, duỗi móng vuốt lay ống quần hắn.

"Làm sao vậy?" Du Am ngồi xổm xuống gãi cằm cậu.

Lục Phong nhịn xuống cảm giác thẹn, xoay người, nâng cái đuôi lên, nhếch lông xù xù ở mông mèo lên, "Meo meo ô ô" mà kêu. Du Am thò lại gần xem, thiếu chút nữa "Phụt" cười một tiếng, Lục Phong thấy hắn cười nhạo chính mình, quay lại dùng một móng vuốt chụp tay Du Am, thịt lót mềm mụp.

Du Am lấy một tờ khăn giấy ướt, nhẹ nhàng lau khô mông mèo. Lục Phong quay đầu nhanh như chớp chạy đi, nhảy đến chỗ cao, mặc cho Du Am kêu như thế nào cũng không xuống, dùng hai chân che đầu, vừa sinh khí vừa xấu hổ, xấu hổ đến sắp nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau