Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 50

Trước Sau
Kỳ Thí Phi bắt đầu thử đủ các cách để khiến Quỳ Mão chú ý đến mình. Không chỉ bởi đố kỵ, mà càng nhiều là do người thanh niên đã chìm trong ảo cảnh quá lâu rồi.

Nếu không mau chóng đưa Quỳ Mão ra ngoài, e rằng sẽ xảy ra những chuyện không lường trước được.

Hơn nữa, có muốn tính sổ với Quỳ Mão thì cũng phải đợi đến khi người ta tỉnh táo lại đã. Đương lúc Kỳ Thí Phi đang suy tính như thế, thì phía người thanh niên đột nhiên vướng vào rắc rối.

Đường đến rặng Hoàng Liên phải đi qua quận Đồng Đức. Đây là nơi tụ tập của ma tu và tán tu, vô cùng hỗn loạn, một phàm nhân Luyện Thể khó mà có thể tự bảo vệ mình.

Vậy nên, hắn đành dùng ma chủng để đặt chân vào nơi này dưới thân phận tu sĩ Quy Nguyên.

Không gian chứa đồ của Lược Ảnh vệ đều được ngụy trang. Thứ đó của người thanh niên có hình một chiếc khuy áo tầm thường, lúc nào hắn cũng mang theo bên mình.

Nhưng dù sao thì nó cũng là pháp khí, dòng năng lượng dao động chung quanh thứ đó tuy mỏng manh, nhưng vẫn có.

Quỳ Mão xui xẻo gặp phải một tu sĩ Hồn Tế vô cùng nhạy cảm với dao động của năng lượng, nên khuy áo bị cướp đi.

Bầu trời của cậu chàng Lược Ảnh như sụp đổ. Vẻ mặt tuyệt vọng của hắn khiến Kỳ Thí Phi đau xót không thôi.

Hắn liều mình đuổi theo tên cướp, bám riết suốt mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc cũng đuổi kịp kẻ có cảnh giới cao hơn mình một bậc đó.

Người thanh niên đã hao phí chân nguyên cho việc đuổi bắt, đánh trực diện thì hiển nhiên là không thắng được.

Dù vậy, Quỳ Mão quyết không buông bỏ cơ hội này. Ai mà biết được, liệu sau này, hắn có may mắn tìm được gã lần nữa không chứ.

Người thanh niên kiên nhẫn ẩn áp, phát huy cái thế mạnh này của Lược Ảnh tới mức tối đa.

Theo chân kẻ nọ, hắn chứng kiến cảnh gã diệt sạch một tu chân thế gia. Gã từng chút, từng chút rút thần hồn của họ ra, luyện cho chúng hòa làm một với thân thể mình.

Đã mấy lần Quỳ Mão định ra tay, nhưng đều nhịn xuống được. Hắn tự nói với mình: còn chưa đến lúc.

Gã Hồn Tế kia không rời đi ngay sau khi diệt môn, thành ra lại đụng độ với một vị tán tu – là người bạn tới chơi của dòng tộc nọ.

Tán tu nổi giận, gã Hồn Tế vừa đánh chén no say, cũng đang thèm thuồng món ngon trước mắt.

Đôi bên lao vào chiến đấu. Quỳ Mão bèn chộp lấy cơ hội này, đánh bẫy cả hai.

Trận tấn công bất ngờ đó vô cùng phấn kích. Kỳ Thí Phi chỉ đứng xem mà cũng thấy nhiệt huyết sôi trào.

Quỳ Mão lạnh lùng quệt đi vết máu trên mặt, trân trọng nhìn xuống viên khuy áo vửa cướp lại được.

May là tên Hồn Tế kia chỉ quen thói ức hiếp, cướp bóc kẻ yếu. Gã chẳng có chút hứng thú vào với cái thần hồn bé nhỏ của Quỳ Mão nên không muốn phí sức để giết hắn. Nhờ vậy mà người thanh niên mới không rơi vào tình huống nguy hiểm thực sự.

Vốn Quỳ Mão đã đặt chân vào quận Đồng Đức, nhưng bởi mải đuổi theo tên cướp kia mà bị chệch khỏi lộ trình.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Quỳ Mão vào khách sạn, đứng trước gương, cởi áo. Kỳ Thí Phi liếc thấy những vết sẹo chi chít trên da thịt hắn.

Cơ thể đầy sẹo chẳng chút xinh đẹp ấy khiến Kỳ Thí Phi đau lòng. Y đưa ngón tay, khẽ vuốt ve sống lưng Quỳ Mão, cảm nhận nơi làn da gồ lên.

Trong ký ức của Quỳ Mão không tồn tại Kỳ Thí Phi, nên hắn không thể cảm thấy được có người đang sờ mình.

Người thanh niên rút thanh đoản kiếm đã làm bạn nhiều năm ra, dùng mũi kiếm khoét một lỗ vào giữa ngực.

Kỳ Thí Phi không ngờ hắn sẽ tự làm mình bị thương như thế, định vươn tay ngăn lại thì đã muộn.

Lỗ nhỏ lớn chừng ngón tay cái, chảy máu không ngừng, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cơ bụng và quần áo của Quỳ Mão.

Hắn lấy khuy áo ra, nhìn ngắm rồi bỏ nó vào cái lỗ mình vừa khoét. Cất kỹ rồi, hắn mới bôi linh dược lên viết thương, chẳng mấy chóc mà nơi đó đã lành, chỉ để lại vết sẹo xấu xí như một minh chứng.



Quỳ Mão dường như không cảm thấy đau đớn, hắn sờ sờ vết sẹo, nhìn vào gương rồi nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

Giấu trong cơ thể, không kẻ nào có thể cướp đi chiếc khuy áo có chứa quan tài của tôn thượng nữa.

Tự rạch ngực mình chỉ vì muốn cất không gian chứa đồ!

Người từng trải như Kỳ Thí Phi cũng phải trân trối trước cái hành vi tự ngược đãi đó của hắn.

Y đột nhiên nhớ ra, đôi khi Quỳ Mão sẽ bất giác đưa tay sờ lên ngực mình. Nơi hắn chạm tay tới, và nơi hắn giấu miếng khuy áo, giống hệt nhau!

Chặng đường tiếp theo không còn phải chiến đấu, người thanh niên đưa được quan tài tới cửa vào của tuyệt cốc một cách suôn sẻ và an toàn.

Rốt cuộc cũng đến nơi, người thanh niên dập đầu xuống đất. Hắn đột nhiên cảm thấy mỏi mệt vô cùng, chẳng còn sức tiến lên, dù chỉ là một bước.

Kỳ Thí Phi không biết bao năm đã trôi qua. Y chỉ có thể nhìn thấy những cảnh tượng quan trọng trong dòng ký ức của Quỳ Mão, đôi khi chúng xẹt qua, đôi khi chúng đọng lại như một cảnh quay ngắn.

Cơ thể Quỳ Mão chi chít những vết thương, hắn chưa từng được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận. Giờ, hắn như ngọn đèn cạn dầu, nếu không được ai giúp, chẳng mấy chốc sẽ sinh mệnh này sẽ lụi đi.

Ngay lúc Kỳ Thí Phi đang lo lắng thì cánh cửa của tuyệt cốc mở ra, thủ mộ nhân xuất hiện.

Lão hỏi Quỳ Mão đến nơi này có việc gì, rồi đưa hắn cùng chiếc quan tài vào trong.

Vừa thoáng hồi sức, Quỳ Mão bèn tiến hành an táng cho tôn thượng dưới sự trợ giúp của thủ mộ nhân.

Trong lúc hắn nghỉ ngơi, thủ mộ nhân đã dựng một lăng mộ xa hoa, đúng quy cách cho Kỳ Thí Phi.

Quan tài của y được đặt cạnh ngôi mộ còn hé cửa.

Đôi chân của Quỳ Mão như bị ghim chặt trên đất, Kỳ Thí Phi có thể cảm nhận được sự quyến luyến của hắn.

“Nói lời cáo biệt với tôn chủ đi.” Giọng nói già nua của thủ mộ nhân vang lên.

Quỳ Mão khẽ gật đầu. Hắn bước tới cạnh, rồi đẩy nắp quan tài ra.

Người thanh niên khom mình, trịnh trọng chỉnh lại dung nhan cho ngài lần cuối, kính cẩn như đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng và thần thánh.

Kỳ Thí Phi biết, chỉ cần cánh cửa mộ này đóng lại, Quỳ Mão sẽ hoàn toàn chìm trong sự thỏa mãn khi hoàn thành tâm nguyện, vĩnh viễn không thoát khỏi ảo cảnh.

Y phải khiến hắn tỉnh lại,

Nhưng đã thử hết cách rồi, Quỳ Mão đâu nhận ra sự hiện hữu của y. Bởi, trong trí nhớ của hắn, một Kỳ Thi Phi – còn – sống không tồn tại!

Quỳ Mão khom lưng, ngón tay quấn lấy lọn tóc của ma tôn đại nhân, miết dọc từ trên xuống rồi đặt nó chỉnh tề trên ngực Kỳ Thí Phi.

Tầm mắt Kỳ Thí Phi di chuyển theo từng động tác của hắn, dừng lại ở di thể trong quan tài.

Y đột nhiên nảy ra một ý: y không tồn tại, nhưng có một Kỳ Thí Phi khác ở ngay đây mà!

Chỉ có thần niệm của ma tôn đại nhân đi vào thế giới ý thức của Quỳ Mão, thân thể bị để lại ở ngoài! Theo thiết lập của thế giới này thì, gã Kỳ Thí Phi đã chết kia mới là bình – thường.

Y chỉ cần khiến cái xác đó vùng dậy là được!

Càng nghĩ càng thấy đúng, thần niệm y tản ra, bay về phía di thể kia.

Quỳ Mão rủ mắt, ngón tay vuốt lại góc áo Kỳ Thí Phi cho ngay ngắn.

“Ngươi đúng là….khiến người khác thực chẳng biết làm sao.” Một giọng nói lạnh lùng mà hoa lệ vang lên.

Quỳ Mão kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy, người vẫn đang yên giấc vĩnh hằng khi nãy giờ đã dùng đôi mắt màu hổ phách kia nhìn mình.



“Tôn thượng?!” Hắn sửng sốt hô lên.

Những điểm bất thường của ảo cảnh bắt đầu xuất hiện. Phản ứng của thủ mộ nhân rất chậm chạp, lão không hề hô lên kinh ngạc như Quỳ Mão. Bởi trong tri nhớ của người thanh niên, lão không hề có biểu cảm này.

“Thấy ta sống thì giật mình đến thế sao?” Kỳ Thí Phi giận dữ nói. Tuy ma tôn đại nhân có đau lòng trước những khổ cực mà Quỳ Mão phải trải qua, nhưng oán niệm cũng nhiều lắm, đang khó chịu cực.

Quỳ Mão đã quen với việc tôn thượng hay nổi giận thất thường, hắn ngoan ngoãn đáp lời: “Không phải thuộc hạ ngạc nhiên….”

Hửm? Sao hắn chỉ kinh ngạc có chút xíu khi tôn thượng sống lại nhỉ? Sao không phải là sửng sốt bàng hoàng, cảm thấy không thể tin nổi?

Quỳ Mão lờ mờ nhận thấy có gì đó không đúng.

Đã đợi suốt bao nhiêu lâu, Kỳ Thí Phi chẳng còn kiên nhẫn để chờ hắn tự ngẫm ra nữa. Y giận lắm, một tay vịn quan tài, tay kia túm lấy cằm người thanh niên, kéo tuột hắn vào rồi gặm ngấu nghiến bờ môi hắn!

“A?!” Đôi mắt Quỳ Mão trợn tròn lên vì kinh ngạc.

Cái cái cái ! Cái chuyện này chắc chắn không xảy ra lúc mình ở lăng mộ!

Sương mù tan ra, Quỳ Mão tỉnh táo lại.

Hắn nhớ tới chuyện mình trùng sinh, nhớ tới chuyện mình đã an toàn vượt qua tử kiếp cùng tôn thượng, và cả chuyện hai người đang lịch lãm ở bí cảnh Thu Lương tại Tây Tứ Châu.

Nhưng sao đột nhiên lại thành cái cảnh này?!

Kỳ Thí Phi nhả bờ môi bị mình cắn ra, mặt mũi nhăn nhó, rống lên: “Ngươi dám lơ đễnh à?!”

“Tôn thượng thứ tội!” Quỳ Mão vội giải thích theo phản xạ, cặp mắt ngây thơ vô tội ấy khiến ma tôn đại nhân giận sôi lên.

“Tập trung một chút!” Kỳ Thí Phi ngồi bật dậy, kéo người thanh niên sát vào lòng mình, ôm siết kẻ đang ngơ ngác này, đặt môi mình lên môi hắn một lần nữa.

Lúc này, Kỳ Thí Phi không thỏa mãn với việc chỉ nghiền cắn ở phần môi phía ngoài, ngón tay y đặt lên cằm người thanh niên, ép hẳn hé miệng để lưỡi mình cuốn vào.

Đây không phải là một nụ hôn khiến người ta si mê. Chính Kỳ Thí Phi cũng chẳng hưởng thụ được nhiều, đa phần chỉ để cho hả giận.

Thái độ cộc cằn và đầu lưỡi hách dịch của tôn thượng khiến Quỳ Mão nhận ra rằng ngài đang bực bội. Thuộc tính trung phó phát tác, hắn ngoan ngoãn chiều theo mọi hành động của ngài ấy.

Nhưng không ngờ là, cái sự vâng lời này lại khiến Kỳ Thí Phi càng bi phẫn.

Y nhả môi người thanh niên ra, lòng thì nghẹn lại: “Ngươi!” Đã không yêu ta, vậy sao lại không phản kháng!

Kỳ Thí Phi biết lời này của mình có chút trẻ con. Quỳ Mão tín ngưỡng mình, sùng bái mình, đương nhiên sẽ chịu đựng hết thảy.

“Hừ!” Ma tôn đại nhân nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, y đẩy người thanh niên ra rồi đứng dậy. Quan tài biến mất, tuyệt cốc cũng biến mất.

“Ngươi trúng mê hồn thuật của đạo tu. Pháp thuật kia không có tác dụng với ta. Thấy ngươi mãi chẳng thoát ra nổi, nên ta đành vào ý thức của ngươi để đánh thức.” Kỳ Thí Phi lạnh lùng nói, “Giờ ngươi đã tỉnh, thì ta cũng nên rời đi thôi. Lãng phí nhiều thời gian thế này, ta e sẽ xảy ra chuyện khó lường. Ngươi nhớ phải tùy cơ ứng biến, không được làm vướng chân bản tôn!”

“Tuân mệnh!” Quỳ Mão rùng mình, đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.

Kỳ Thí Phi nhìn sâu vào hắn một cái.

Nếu y đã yêu phải người này, thì không thể bỏ lơ hắn được nữa, phải khiến hắn cũng có tình cảm với mình. Đây mới chỉ là bước đầu mà thôi!

_______________________________

Ngáo:

Ối tôn thượng ơi là tôn thượng ơi, ngài uất ức quá tôn thượng ơi =))))))))))) Nụ hôn đầu chẳng thành công gì cả, dislike! Lần sau gắng rèn luyện cho thành công hơn nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau