Cp Tôi Ship Đều Be Rồi (Khoái Xuyên Chi Diễn Tinh Đản Sanh)
Chương 4: Lão đại phải lòng tôi 1
Edit: Nynuvola
Tuy rằng mở mắt ra vẫn chỉ thấy đen thui một mảnh nhưng Tang Nịnh Thu theo bản năng cảm giác được mình đã rời khỏi không gian trước đó, tiến vào một thế giới giả thuyết.
Cậu vẫn nằm trong không gian chật hẹp kín mít như cũ, bốn phía gió không lùa tới, cổ tay và hai chân bị xiềng xích buộc chặt, chắc chắn trốn không nổi.
Hiện tại Tang Nịnh Thu không chỉ mệt mỏi đói khát vô lực mà đầu óc còn mê man choáng váng, đột nhiên một ít thông tin về nhân vật chính giống như gắn ổ USB nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Cậu chỉ có thời gian nhớ tên mình ở thế giới này là Tô Hòa, một cảnh sát nằm vùng, nhận nhiệm vụ lẻn vào khu chợ đen ngầm chỗ Tam Giác Vàng để thu thập thông tin tình báo. Đêm nay cậu được doanh nhân nước M mua lại với giá cao, coi thành món quà xin lỗi gửi đến thủ lĩnh băng đảng quyền lực lớn nhất và nhiều địa bàn nhất Thành phố H.
Sau đó...... Không có đoạn sau nữa.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Não Tang Nịnh Thu còn chưa kịp load kỹ đã nghe thấy có tiếng bước chân từ xa đến gần mình.
"Lẹ lẹ lẹ, ông chủ lớn sắp không đợi nổi đâu." Giọng một người đàn ông thô lỗ nói.
Đồng thời Tang Nịnh Thu cảm giác bản thân đang bị chuyển đi, tiếng bánh xe lăn lộp cộp trên đường.
"Nghe nói là hàng siêu phẩm, tao nhìn thử chút được không?" Giọng người đàn ông khác kinh bỉ quát lớn: "Mày muốn tìm chết hay gì? Quên quy tắc của tổ chức rồi hả?"
Tang Nịnh Thu cẩn thận lắng nghe, cậu hơi lo lắng và sợ hãi, bởi vì điều này so với những gì cậu tưởng tượng hoàn toàn trái ngược.
Giờ cậu đang phải sắm vai diễn trong một thế giới xa lạ mà không nhận được bất kỳ thông tin hay manh mối liên quan nào, cũng như không biết trước sắp xếp của kịch bản. Tang Nịnh Thu không rõ tiếp theo sự tình sẽ diễn biến ra sao chứ đừng nói đến diễn xuất.
Bánh xe chạy trên quãng đường dài, Tang Nịnh Thu thử động đậy một chút nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi xích sắt.
Bốn phía bỗng nhiên trở nên sáng sủa, chùm ánh sáng chói mắt nóng bỏng thoáng chốc rọi chiếu bao phủ lấy cơ thể Tang Nịnh Thu, đôi mắt thời gian dài chìm trong u tối bị chiếu đến lập tức gặp kích thích, nước mắt sinh lý như thác lũ ào ạt tuôn rơi.
Tang Nịnh Thu hơi co cụm người lại, mơ hồ nhìn thấy hàng song sắt rỉ sét vây quanh, cậu lúc này mới nhận ra bản thân đang bị nhốt trong một cái lồng sắt, bóng tối trước đó là do bị bịt kín chắn gió.
Nơi đây lặng yên không một tiếng động, nhìn khắp nơi đều trống rỗng, cơ thể thì tựa như bật trưng bày nằm trên chiếc kệ ở trung tâm căn phòng.
Tang Nịnh Thu loáng thoáng cảm nhận được tầm mắt đánh giá đảo tới lui người mình phía xa xa, bởi vì nơi đó hình như có một người.
Đang nghĩ ngợi bước kế tiếp phải làm gì, một loạt từ ngữ đầy màu sắc chợt vụt qua trong tâm trí Tang Nịnh Thu.
【Hú aaa bắt đầu rồi, tập đầu tiên của tôi!】
Tang Nịnh Thu: "......"
Cảm giác déjà vu này là sao đây?
【Hàng phía trước!!!】
Đây là...... Bullet screen?
(Bullet screen: chức năng cho phép người xem đăng nhận xét trên màn hình trong video, phim, v.v. trong thời gian thực.)
Nội tâm Tang Nịnh Thu nghi hoặc tự hỏi, chuỗi từ ngữ kia vẫn liên tục chạy qua như thể cậu đang ở trong cuộc gọi.
【Hệ thống chuyên đu CP độc quyền của Tiểu Đào Tâm hết lòng trung thành phục vụ ngài, trong suốt quá trình làm nhiệm vụ chúng tôi sẽ giải đáp thắc mắc của ngài, mở khóa những tư thế mới nhất...... À nhầm, cốt truyện, cung cấp manh mối mới nhất cho nhiệm vụ, cập nhật tiến độ gần nhất của cốt truyện, tên gọi khác là "Bàn tay vàng". Để mang lại trải nghiệm vui vẻ cho ngài, hệ thống sẽ tồn tại dưới dạng bullet screen toàn bộ quá trình.】
Tang Nịnh Thu: "...... Nói chuyện đàng hoàng."
【Ài! Giờ làm cái gì vậy?】
Tang Nịnh Thu tiếp tục đối thoại với cô nàng trong đầu: "Tôi nghe thấy tiếng cô cắn hạt dưa."
【......】
Sau khi phát hiện Tiểu Đào Tâm vẫn còn bên cạnh, Tang Nịnh Thu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều nhưng nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ: "Cuốn sách này là do cô viết?"
【Chính xác.】
Tang Nịnh Thu nhớ lại những tựa sách mang hơi thở xưa cũ và bầu không khí cấp hai kia, quả thật chỉ có cô gái như Tiểu Đào Tâm mới có thể viết ra mấy thứ này.
Cậu nhìn những dòng chữ đã xuất hiện phía trước, mở đầu ngắn gọn, quá trình từng bước, kết thúc vội vàng, khó tin tưởng chất vấn: "Cô... Cái cô viết là văn đại cương hả?"
(Văn đại cương: những truyện mới chỉ có dàn ý, khung sườn chứ chưa đi sâu vào chi tiết tỉ mỉ)
【Đúng vậy, cho nên mới cần cậu đến hoàn thiện cốt truyện á. Cậu không phải là diễn viên à? Đã tới lúc phô diễn kỹ thuật và thực lực chân chính của bản thân rồi.】
"Coi như không tính đến cốt truyện đi, ngay cả chọn tên cũng không xong." Tang Nịnh Thu phun tào.
【Cá nhân tôi cho rằng tiêu đề《Lão đại phải lòng tôi》cực kỳ ngắn gọn súc tích, lời ít ý nhiều, nó không chỉ xuyên suốt toàn văn mà còn làm chủ đề thăng hoa.】
"Cô không cảm thấy cái từ 'phải lòng'(*) kia còn nghĩa khác sao?" Tang Nịnh Thu lúc này mới nhận thấy có một đoạn nội dung yêu cầu sự hài hòa giữa hai người, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Lúc ấy cô không hề bảo tôi CP cô đu là nam nam!"
(*Cụm từ gốc là Ái thượng 爱上, từ 'thượng' còn có nghĩa là 'đựu')
【Trông tôi không giống à?】
Cô nàng nói bằng giọng điệu cực kỳ đúng lý hợp tình như chuyện đương nhiên, Tang Nịnh Thu chẳng có cách nào phản bác, cạn xừ lời.
"Tuy cốt truyện không viết, nhưng lửa cũng đã châm ngòi, chuẩn bị phóng lên trời tới nơi rồi!" Đầu óc Tang Nịnh Thu hiện tại chỉ toàn mấy tiếng "Beep ——", "Beep ——".
【Không thịt không vui mà.】
Huyết áp Tang Nịnh Thu cao trào, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Tuy Tang Nịnh Thu diễn qua rất nhiều phim thần tượng, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng yêu đương đàng hoàng, mà giờ còn đòi làm tình với nam, sao cậu tiếp thu nổi.
Cậu bận cò kè mặc cả với Tiểu Đào Tâm, hy vọng cô có thể xóa hết những "Cảnh hành động" mãnh liệt kia đi, biểu lộ ra bên ngoài vẫn luôn cúi gằm mặt lặng im, vào mắt người khác đã chuyển thành sợ run người câm nín.
Ngay lúc Tang Nịnh Thu đang đối thoại nội tâm trong đầu, một người đàn ông cơ bắp đeo sợi dây chuyền vàng bự chà bá đã dẫn đầu đi đến trước mặt cậu, người đàn ông với chiếc bụng bia và quả đầu trọc đá mạnh vào lồng sắt. Thân thể Tang Nịnh Thu bị nhốt bên trong phút chốc loạng choạng đập đầu vô song chắn, cơn đau khiến cậu nhăn mặt và hoa mắt.
Mãi đến khi Tang Nịnh Thu hồi hồn lại, nhìn kỹ người đàn ông đang ngồi chính giữa sofa cách đó không xa, ngọn đèn trên đầu cậu quá sáng, từ góc độ này không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ loáng thoáng trông thấy đôi dày da bóng loáng, tầm mắt di chuyển lên ống quần thẳng tắp, trên ấy thêu hoa văn họa tiết vàng sẫm thể hiện sự quyền quý và thần bí của chủ nhân.
Khe hở ngón trỏ và ngón giữa của người đàn ông kẹp một điếu xì gà. Hắn ta thỉnh thoảng chậm rãi hút vào một hơi, những đốm lửa đỏ vàng trong bóng tối chợt sáng chợt tắt.
Gã đầu trọc lộ ra hàm răng đen vàng, cười nói với người đàn ông: "Anh Sanh, lần trước là do em không hiểu chuyện, em ngu ngốc nên đã phiền tới anh, đêm nay coi như anh cũng chơi được tận hứng, em còn dâng lên một tiểu mỹ nhân, nếu trong lòng anh vẫn tức giận thì cứ trút lên nó, em tin tưởng anh đại nhân dại lượng, sẽ không so đo tính toán với người làm ăn buôn bán như em."
Người đàn ông được gọi anh Sanh kia hẳn là nhân vật sẽ cùng Tang Nịnh Thu "Chơi" CP, lão đại hắc bang Lục Vân Sanh trong truyền thuyết.
"Làm ăn buôn bán?" Giọng nói người đàn ông trầm khàn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn, giống như giấy ráp cọ qua màng nghĩ Tang Nịnh Thu.
Sau đó hắn ta thản nhiên bật thốt một câu cứ như tối nay sẽ ăn món gì: "Ném xuống biển cho cá mập ăn."
Vừa dứt lời, đám người xung quanh liền vây quanh gã hói, vẻ mặt gã thay đổi, đám đô con đứng bên cạnh gã cũng không cam lòng yếu thế mà xông lên.
Tang Nịnh Thu nhìn thấy trong tay bọn họ đều có súng.
Hai nhóm người nổi lên xung đột, hiện trường rơi vào cuộc hỗn chiến, tiếng súng nối tiếp nhau, có vài người ngã xuống đất không gượng dậy, mùi thuốc súng và máu tươi tràn ngập trong không khí.
Tang Nịnh Thu choáng hết cả người, đây là cảnh tượng lần đầu cậu chứng kiến, chân thật đến từng chi tiết phát sinh ngay trước tầm mắt.
Vốn tưởng rằng cuộc xung đột sẽ vô cùng kịch liệt gay gắt, kết quả khi điếu xì gà trên tay người đàn ông chưa hút xong thì gã đầu hói đã bị bắn ngã xuống đất, thủ hạ đô con của gã cũng đồng loạt tan rã.
Bụng gã đầu hói trúng đạn, máu không ngừng chảy ra thấm đầy đất. Gã nằm bò trên mặt đất đau khổ rên rỉ, liên tục mở miệng xin tha: "Cứu tôi...... Cứu cứu tôi......"
Người đàn ông cuối cùng cũng chịu bố thí đứng lên, chậm rãi bước tới, hai tay Tang Nịnh Thu túm lấy khung lồng sắt, tì khuôn mặt vào khe hở, cố gắng muốn nhìn kỹ bộ dạng người đàn ông như thế nào, dù sao thì hắn tương lại cũng sẽ là người mà cậu phải 'chơi' kia.
Ánh sáng trên đầu Tang Nịnh Thu vẫn rất chói, tầm nhìn của cậu bị chiếu mơ hồ không rõ, chỉ đành cố hết sức chớp mắt.
Tuy tiếng súng đã ngừng nhưng lòng cậu còn bồn chồn lắm, trái tim nhảy bình bịch như kiểu sắp nhào khỏi lồng ngực tới nơi.
Người đàn ông nửa ngồi, ấn điếu xì gà lên chỗ súng bắn đầy máu của gã đầu trọc, một tiếng 'rít' kèm theo mùi protein bị đốt cháy bay ra, khiến người khác không khỏi buồn nôn.
Sau đó người đàn ông đứng dậy móc khăn tay lau tay, thuộc hạ tự giác lôi xác gã hói như kéo rác rưởi ra ngoài xử lý.
Khăn tay bị hắn tùy ý ném xuống đất, bước chân dần dần lại gần Tang Nịnh Thu, lúc này rốt cuộc cậu đã thấy rõ ràng dáng vẻ của hắn.
Tóc người đàn ông hơi dài, được vén sau tai, tóc mái thỉnh thoảng rơi rớt ra vài cọng bị hắn tiện tay gạt đi.
Đôi gọng kính viền vàng trên sống mũi che lấp đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, phong thái đầy uy nghiêm và tàn nhẫn nhưng khuôn mặt vẫn treo hờ ý cười như có như không.
Hắn mặc tây trang ba lớp, thân hình khỏe mạnh dưới vải vóc, trông vừa khít từng li từng tí, vô cùng hoàn hảo.
Cà vạt được thắt rất đẹp, cổ tay áo đính măng sét kim cương tinh xảo, trên tay đeo chiếc đồng hồ cơ màu đen bạc.
Mặc dù tướng mạo của người đàn ông rất hào hoa phong nhã, không chỉ bề ngoài nhẹ nhàng tao nhã mà ngay đến cái tên cũng rất bay bướm, nhưng trong đầu của Tang Nịnh Thu vẫn bị nhảy ra cụm từ mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại vì dưới lớp áo sơ mi ren kia thấp thoáng hình xăm và khẩu súng lục dắt bên thắt lưng.
Người đàn ông cực kỳ cao ráo cùng đôi chân dài, rất nhanh đã bước tới trước mặt Tang Nịnh Thu.
Tang Nịnh Thu ngẩng đầu nhìn người đàn ông, làn da trên người cậu bị ánh sáng chiếu vào thời gian dài nóng lên, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, lướt qua hàng mi mảnh mai và đọng lại như giọt nước mắt.
Người đàn ông hơi khom lưng, trong mắt không mang theo bất cứ cảm xúc nào nhìn Tang Nịnh Thu, khi hắn kề sát gần cậu, Tang Nịnh Thu giật mình run lên, giọt mồ hôi lắng đọng kia lập tức trượt xuống cái cằm nhọn.
"Sợ à?" "Hắn hỏi.
Lúc này Tang Nịnh Thu cuối cùng đã thấy rõ hoàn toàn khuôn mặt người đàn ông, sợ đến ngây người.
【Má aaaa Đẹp trai quá đi mất!】
Nội tâm Tang Nịnh Thu cũng đang rít gào: "Trời mẹ, sao lại là anh ta?"
Người đàn ông sắp trở thành CP với cậu đang đứng đó, thế nhưng trong thế giới hiện thực thật sự tồn tại một nhân vật như thế, ảnh đế Tần Bất Độ!
Nếu muốn nói về một ảnh đế hàng thật giá thật, phản ứng đầu tiên của mọi người đều sẽ bật thốt ra ba chữ Tần Bất Độ, bởi vì hắn mới là phái thực lực diễn xuất.
Người đàn ông nổi tiếng với hết thảy già trẻ lớn bé gái trai này đã ẵm giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất khi chưa đầy 30 tuổi, cũng giống như mang Tô Trình và Tang Nịnh Thu so sánh thì chẳng khác gì múa rìa qua mắt thợ, căn bản không cùng đẳng cấp.
Tần Bất Độ sinh ra trong một gia đình danh gia, mẹ là diễn viên nổi tiếng, cũng xuất đạo với vai trò ngôi sao nhí, Tần Bất Độ không chỉ lăn xả kính nghiệp trong công việc mà biểu hiện còn cực kỳ chuyên nghiệp. Về đời tư, Tần Bất Độ có gương mặt đẹp trai, bình dị lại gần gũi, không đeo gánh nặng thần tượng, sạch sẽ và dịu dàng, là nam thần quốc dân trong mộng của rất nhiều người.
Người đàn ông này hoàn mỹ đến mức không có lấy một vết nhơ, nếu nói ông trời thưởng cơm cho ai đó ăn, thì anh ta chính là cái dạng được ông trời đuổi theo đút cơm tận mồm. . truyện đam mỹ
Có lẽ vì Tần Bất Độ quá mức ưu tú, cuối cùng cũng có ngày cuộc sống hoàn hảo ấy bị khoét một cái lỗ to, giáng cho anh ta một cước chí mạng.
Trong một lần quay phim điện ảnh, Tần Bất Độ kiên trì không cần đến thế thân, kết quả xảy ra sự cố khi dây cáp gặp vấn đề, ngoài ý muốn ngã từ trên cao xuống, dẫn đến não bộ tổn thương rất nghiêm trọng.
Sau khi tin tức nổ ra đã gây chấn động cả nước, thông báo chính thức nói não của Tần Bất Độ tổn thương, hôn mê bất tỉnh, đang được điều trị tích cực, nhưng giai đoạn trị liệu này đã kéo dài 5 năm.
Trời ganh ghét anh tài, một thế hệ siêu sao cứ như vậy mà sa sút, có điều huyền thoại thì vẫn mãi là huyền thoại. Tuy Tần Bất Độ biến mất trong làng giải trí 5 năm nhưng những tin đồn về anh luôn chiếm cứ hết thảy đầu đề các mục tin tức giải trí khác nhau.
Có người nói anh ta đang ở nước ngoài dưỡng thương, số khác bảo rằng anh ta bị mất trí nhớ trở thành kẻ ngốc; người thì nói anh ta lợi dụng vụ tai nạn để thoát khỏi tội trạng nào đó; thậm chí kỳ quặc hơn là kêu anh ta sớm ở ẩn kết hôn sinh con lui giới.
Mặc kệ thế nào, Tần Bất Độ trong mắt Tang Nịnh Thu, trước sau vẫn là nhân vật không thể với đến, cũng là một sự tồn tại không cách nào chạm vào.
Mục tiêu mà cậu theo đuổi suốt cuộc đời này không gì khác ngoài Tần Bất Độ, chỉ cần kỹ thuật diễn xuất của cậu có thể đạt một phần mười của đối phương, Tang Nịnh Thu đã cảm thấy bản thân rất ghê gớm rồi.
Vậy nhưng lúc này đây Tần Bất Độ lại xuất hiện ở trước mặt cậu, không chỉ sống vui sống khỏe mà còn muốn cùng cậu *Beep**Beep*, vừa nghĩ tới đây máu huyết Tang Nịnh Thu liền sục sôi.
Cậu miệng khô lưỡi khô lăn yết hầu, chính thức tuyên bố trong đầu: "Tôi cong cmnr."
【??? Ủa sao lẹ quá vậy? 】
"Cô không thấy người kia là Tần Bất Độ hả?!" Tang Nịnh Thu tựa hồ cảm động rớt nước mắt, "Cơ hội ngàn năm có một mà trong thế giới hiện thực vĩnh viễn không bao giờ mò tới đó."
【Sốc xỉu! Đỉnh lưu mấy triệu fans công khai tuyên bố come out!】
Đầu Tang Nịnh Thu nhanh chóng vận hành, hỏi ngược lại: "Cô sao có thể ship CP Tần Bất Độ với Tô Trình chứ? Thằng nhóc đó không xứng! Phi-" Cái tiếng 'Phi' kia đặc biệt dùng sức, lúc phát ra đã đạt đến trình độ thô bỉ.
【Có một lần tại lễ trao giải, Tần Bất Độ lên sân khấu phát biểu, máy quay tình cờ chuyển sang Tô Trình, ánh mắt người ta nhìn ảnh đế phải nói là nhất vãn vạn năm, yêu mà không được, tôi cứ thế ship thôi.】
"Chỉ vì vậy?" Tang Nịnh Thu khó tin, "Này mà cô cũng nghĩ ra được?"
【Ngẫm lại mới thấy chua xót, cái CP kia nằm trong số những CP ít được chú ý nhất được ghép với Tần Bất Độ, ngay cả tag độc quyền cũng không có, tôi chỉ đành phải im lặng tự ship một mình......】
"Sau đó sáng tác mấy chục bộ XX?" Tang Nịnh Thu nói tiếp.
【Hí hí hí!】
Thấy người trước mắt vẫn đang ngu ngơ nhìn mình, Lục Vân Sanh hỏi thêm một câu: "Người câm à?"
Hắn đánh giá Tang Nịnh Thu, cười khẩy: "Không biết nói, vậy lên giường kêu sao đây?"
Tang Nịnh Thu như phản xạ có điều kiện trả lời: "Tôi...... Tôi sẽ." Mãi mới phản ứng kịp thì lại trả lời sai vấn đề, mặt cậu tức khắc đỏ lên.
Lục Vân Sanh càng cười rạng rỡ hơn, hắn đứng lên nói với Tang Nịnh Thu: "Làm sao bây giờ? Tôi chỉ thích ngực to eo nhỏ mông mọng, còn nam giới......" Hắn quét mắt qua mông Tang Nịnh Thu một cái, dường như đang suy nghĩ xem nói gì, tựa hồ người trước mặt không xứng với vẻ cao quý sang phú của hắn vậy, "Không có hứng thú."
Tang Nịnh Thu ngớ người nhìn Lục Vân Sanh, nghe thấy lời này, cảm xúc hưng phấn từ từ bình tĩnh trở lại, cậu ý thức bản thân đang phải làm nhiệm vụ trong thế giới, bắt đầu hỏi ý kiến: "Đạo diễn, tiếp theo nên diễn thế nào?"
【Bẻ cong anh ta! Đè anh ta xuống! Nhún anh ta!】
"Lý thuyết thì tôi hiểu nhưng thực hành sao đây?" Hơn nữa Tang Nịnh Thu không giỏi xử lý người này.
【Chỉ cần phát huy tốt kỹ thuật diễn siêu quần của cậu là được.】
Ba cái lời vừa vô ích vừa gây thêm khó khăn cho Tang Nịnh Thu.
Theo đúng nội dung nguyên tác sẽ là thế này: Người đàn ông bước ra từ trong bóng tối, cách lớp song sắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ánh đèn rọi chiếu xuống người Tô Hòa, Lục Vân Sanh lần đầu tiên phải dùng cụm từ xinh đẹp để miêu tả về người trước mắt, cảm tình so với sát ý còn kinh tâm động phách hơn nhiều.
Vốn tưởng rằng đó là sự cứu rỗi và tình yêu do ông trời sắp đặt, nhưng thực chất chỉ là trăm phương ngàn kế giết chóc cùng phản bội. Tựa như cậu thuộc về ánh sáng mà hắn thì ngủ đông trong bóng tối, càng vùng vẫy trong vũng lầy u ám, hắn càng cố gắng tiếp tục tiếp cận ánh sáng nơi cậu.
Định mệnh chú định họ phải đi theo hai hướng ngược nhau, không ai cứu được ai.
Tang Nịnh Thu đang muốn nói thêm gì đó, chợt nghe thấy Lục Vân Sanh lại lệnh: "Kéo ra ngoài cho chó ăn."
Đồng tử Tang Nịnh Thu nhảy lên, tức giận gào to trong lòng: "Đạo diễn! Hắn không làm theo kịch bản kìa!"
============
Húy húy lâu quá mới update bộ này do bữa giờ dí deadline, sắp tới tui sẽ up thường xuyên hơn chút. Có thể là 1-2c/ tuần =w=
Tuy rằng mở mắt ra vẫn chỉ thấy đen thui một mảnh nhưng Tang Nịnh Thu theo bản năng cảm giác được mình đã rời khỏi không gian trước đó, tiến vào một thế giới giả thuyết.
Cậu vẫn nằm trong không gian chật hẹp kín mít như cũ, bốn phía gió không lùa tới, cổ tay và hai chân bị xiềng xích buộc chặt, chắc chắn trốn không nổi.
Hiện tại Tang Nịnh Thu không chỉ mệt mỏi đói khát vô lực mà đầu óc còn mê man choáng váng, đột nhiên một ít thông tin về nhân vật chính giống như gắn ổ USB nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Cậu chỉ có thời gian nhớ tên mình ở thế giới này là Tô Hòa, một cảnh sát nằm vùng, nhận nhiệm vụ lẻn vào khu chợ đen ngầm chỗ Tam Giác Vàng để thu thập thông tin tình báo. Đêm nay cậu được doanh nhân nước M mua lại với giá cao, coi thành món quà xin lỗi gửi đến thủ lĩnh băng đảng quyền lực lớn nhất và nhiều địa bàn nhất Thành phố H.
Sau đó...... Không có đoạn sau nữa.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Não Tang Nịnh Thu còn chưa kịp load kỹ đã nghe thấy có tiếng bước chân từ xa đến gần mình.
"Lẹ lẹ lẹ, ông chủ lớn sắp không đợi nổi đâu." Giọng một người đàn ông thô lỗ nói.
Đồng thời Tang Nịnh Thu cảm giác bản thân đang bị chuyển đi, tiếng bánh xe lăn lộp cộp trên đường.
"Nghe nói là hàng siêu phẩm, tao nhìn thử chút được không?" Giọng người đàn ông khác kinh bỉ quát lớn: "Mày muốn tìm chết hay gì? Quên quy tắc của tổ chức rồi hả?"
Tang Nịnh Thu cẩn thận lắng nghe, cậu hơi lo lắng và sợ hãi, bởi vì điều này so với những gì cậu tưởng tượng hoàn toàn trái ngược.
Giờ cậu đang phải sắm vai diễn trong một thế giới xa lạ mà không nhận được bất kỳ thông tin hay manh mối liên quan nào, cũng như không biết trước sắp xếp của kịch bản. Tang Nịnh Thu không rõ tiếp theo sự tình sẽ diễn biến ra sao chứ đừng nói đến diễn xuất.
Bánh xe chạy trên quãng đường dài, Tang Nịnh Thu thử động đậy một chút nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi xích sắt.
Bốn phía bỗng nhiên trở nên sáng sủa, chùm ánh sáng chói mắt nóng bỏng thoáng chốc rọi chiếu bao phủ lấy cơ thể Tang Nịnh Thu, đôi mắt thời gian dài chìm trong u tối bị chiếu đến lập tức gặp kích thích, nước mắt sinh lý như thác lũ ào ạt tuôn rơi.
Tang Nịnh Thu hơi co cụm người lại, mơ hồ nhìn thấy hàng song sắt rỉ sét vây quanh, cậu lúc này mới nhận ra bản thân đang bị nhốt trong một cái lồng sắt, bóng tối trước đó là do bị bịt kín chắn gió.
Nơi đây lặng yên không một tiếng động, nhìn khắp nơi đều trống rỗng, cơ thể thì tựa như bật trưng bày nằm trên chiếc kệ ở trung tâm căn phòng.
Tang Nịnh Thu loáng thoáng cảm nhận được tầm mắt đánh giá đảo tới lui người mình phía xa xa, bởi vì nơi đó hình như có một người.
Đang nghĩ ngợi bước kế tiếp phải làm gì, một loạt từ ngữ đầy màu sắc chợt vụt qua trong tâm trí Tang Nịnh Thu.
【Hú aaa bắt đầu rồi, tập đầu tiên của tôi!】
Tang Nịnh Thu: "......"
Cảm giác déjà vu này là sao đây?
【Hàng phía trước!!!】
Đây là...... Bullet screen?
(Bullet screen: chức năng cho phép người xem đăng nhận xét trên màn hình trong video, phim, v.v. trong thời gian thực.)
Nội tâm Tang Nịnh Thu nghi hoặc tự hỏi, chuỗi từ ngữ kia vẫn liên tục chạy qua như thể cậu đang ở trong cuộc gọi.
【Hệ thống chuyên đu CP độc quyền của Tiểu Đào Tâm hết lòng trung thành phục vụ ngài, trong suốt quá trình làm nhiệm vụ chúng tôi sẽ giải đáp thắc mắc của ngài, mở khóa những tư thế mới nhất...... À nhầm, cốt truyện, cung cấp manh mối mới nhất cho nhiệm vụ, cập nhật tiến độ gần nhất của cốt truyện, tên gọi khác là "Bàn tay vàng". Để mang lại trải nghiệm vui vẻ cho ngài, hệ thống sẽ tồn tại dưới dạng bullet screen toàn bộ quá trình.】
Tang Nịnh Thu: "...... Nói chuyện đàng hoàng."
【Ài! Giờ làm cái gì vậy?】
Tang Nịnh Thu tiếp tục đối thoại với cô nàng trong đầu: "Tôi nghe thấy tiếng cô cắn hạt dưa."
【......】
Sau khi phát hiện Tiểu Đào Tâm vẫn còn bên cạnh, Tang Nịnh Thu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều nhưng nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ: "Cuốn sách này là do cô viết?"
【Chính xác.】
Tang Nịnh Thu nhớ lại những tựa sách mang hơi thở xưa cũ và bầu không khí cấp hai kia, quả thật chỉ có cô gái như Tiểu Đào Tâm mới có thể viết ra mấy thứ này.
Cậu nhìn những dòng chữ đã xuất hiện phía trước, mở đầu ngắn gọn, quá trình từng bước, kết thúc vội vàng, khó tin tưởng chất vấn: "Cô... Cái cô viết là văn đại cương hả?"
(Văn đại cương: những truyện mới chỉ có dàn ý, khung sườn chứ chưa đi sâu vào chi tiết tỉ mỉ)
【Đúng vậy, cho nên mới cần cậu đến hoàn thiện cốt truyện á. Cậu không phải là diễn viên à? Đã tới lúc phô diễn kỹ thuật và thực lực chân chính của bản thân rồi.】
"Coi như không tính đến cốt truyện đi, ngay cả chọn tên cũng không xong." Tang Nịnh Thu phun tào.
【Cá nhân tôi cho rằng tiêu đề《Lão đại phải lòng tôi》cực kỳ ngắn gọn súc tích, lời ít ý nhiều, nó không chỉ xuyên suốt toàn văn mà còn làm chủ đề thăng hoa.】
"Cô không cảm thấy cái từ 'phải lòng'(*) kia còn nghĩa khác sao?" Tang Nịnh Thu lúc này mới nhận thấy có một đoạn nội dung yêu cầu sự hài hòa giữa hai người, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Lúc ấy cô không hề bảo tôi CP cô đu là nam nam!"
(*Cụm từ gốc là Ái thượng 爱上, từ 'thượng' còn có nghĩa là 'đựu')
【Trông tôi không giống à?】
Cô nàng nói bằng giọng điệu cực kỳ đúng lý hợp tình như chuyện đương nhiên, Tang Nịnh Thu chẳng có cách nào phản bác, cạn xừ lời.
"Tuy cốt truyện không viết, nhưng lửa cũng đã châm ngòi, chuẩn bị phóng lên trời tới nơi rồi!" Đầu óc Tang Nịnh Thu hiện tại chỉ toàn mấy tiếng "Beep ——", "Beep ——".
【Không thịt không vui mà.】
Huyết áp Tang Nịnh Thu cao trào, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Tuy Tang Nịnh Thu diễn qua rất nhiều phim thần tượng, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng yêu đương đàng hoàng, mà giờ còn đòi làm tình với nam, sao cậu tiếp thu nổi.
Cậu bận cò kè mặc cả với Tiểu Đào Tâm, hy vọng cô có thể xóa hết những "Cảnh hành động" mãnh liệt kia đi, biểu lộ ra bên ngoài vẫn luôn cúi gằm mặt lặng im, vào mắt người khác đã chuyển thành sợ run người câm nín.
Ngay lúc Tang Nịnh Thu đang đối thoại nội tâm trong đầu, một người đàn ông cơ bắp đeo sợi dây chuyền vàng bự chà bá đã dẫn đầu đi đến trước mặt cậu, người đàn ông với chiếc bụng bia và quả đầu trọc đá mạnh vào lồng sắt. Thân thể Tang Nịnh Thu bị nhốt bên trong phút chốc loạng choạng đập đầu vô song chắn, cơn đau khiến cậu nhăn mặt và hoa mắt.
Mãi đến khi Tang Nịnh Thu hồi hồn lại, nhìn kỹ người đàn ông đang ngồi chính giữa sofa cách đó không xa, ngọn đèn trên đầu cậu quá sáng, từ góc độ này không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ loáng thoáng trông thấy đôi dày da bóng loáng, tầm mắt di chuyển lên ống quần thẳng tắp, trên ấy thêu hoa văn họa tiết vàng sẫm thể hiện sự quyền quý và thần bí của chủ nhân.
Khe hở ngón trỏ và ngón giữa của người đàn ông kẹp một điếu xì gà. Hắn ta thỉnh thoảng chậm rãi hút vào một hơi, những đốm lửa đỏ vàng trong bóng tối chợt sáng chợt tắt.
Gã đầu trọc lộ ra hàm răng đen vàng, cười nói với người đàn ông: "Anh Sanh, lần trước là do em không hiểu chuyện, em ngu ngốc nên đã phiền tới anh, đêm nay coi như anh cũng chơi được tận hứng, em còn dâng lên một tiểu mỹ nhân, nếu trong lòng anh vẫn tức giận thì cứ trút lên nó, em tin tưởng anh đại nhân dại lượng, sẽ không so đo tính toán với người làm ăn buôn bán như em."
Người đàn ông được gọi anh Sanh kia hẳn là nhân vật sẽ cùng Tang Nịnh Thu "Chơi" CP, lão đại hắc bang Lục Vân Sanh trong truyền thuyết.
"Làm ăn buôn bán?" Giọng nói người đàn ông trầm khàn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn, giống như giấy ráp cọ qua màng nghĩ Tang Nịnh Thu.
Sau đó hắn ta thản nhiên bật thốt một câu cứ như tối nay sẽ ăn món gì: "Ném xuống biển cho cá mập ăn."
Vừa dứt lời, đám người xung quanh liền vây quanh gã hói, vẻ mặt gã thay đổi, đám đô con đứng bên cạnh gã cũng không cam lòng yếu thế mà xông lên.
Tang Nịnh Thu nhìn thấy trong tay bọn họ đều có súng.
Hai nhóm người nổi lên xung đột, hiện trường rơi vào cuộc hỗn chiến, tiếng súng nối tiếp nhau, có vài người ngã xuống đất không gượng dậy, mùi thuốc súng và máu tươi tràn ngập trong không khí.
Tang Nịnh Thu choáng hết cả người, đây là cảnh tượng lần đầu cậu chứng kiến, chân thật đến từng chi tiết phát sinh ngay trước tầm mắt.
Vốn tưởng rằng cuộc xung đột sẽ vô cùng kịch liệt gay gắt, kết quả khi điếu xì gà trên tay người đàn ông chưa hút xong thì gã đầu hói đã bị bắn ngã xuống đất, thủ hạ đô con của gã cũng đồng loạt tan rã.
Bụng gã đầu hói trúng đạn, máu không ngừng chảy ra thấm đầy đất. Gã nằm bò trên mặt đất đau khổ rên rỉ, liên tục mở miệng xin tha: "Cứu tôi...... Cứu cứu tôi......"
Người đàn ông cuối cùng cũng chịu bố thí đứng lên, chậm rãi bước tới, hai tay Tang Nịnh Thu túm lấy khung lồng sắt, tì khuôn mặt vào khe hở, cố gắng muốn nhìn kỹ bộ dạng người đàn ông như thế nào, dù sao thì hắn tương lại cũng sẽ là người mà cậu phải 'chơi' kia.
Ánh sáng trên đầu Tang Nịnh Thu vẫn rất chói, tầm nhìn của cậu bị chiếu mơ hồ không rõ, chỉ đành cố hết sức chớp mắt.
Tuy tiếng súng đã ngừng nhưng lòng cậu còn bồn chồn lắm, trái tim nhảy bình bịch như kiểu sắp nhào khỏi lồng ngực tới nơi.
Người đàn ông nửa ngồi, ấn điếu xì gà lên chỗ súng bắn đầy máu của gã đầu trọc, một tiếng 'rít' kèm theo mùi protein bị đốt cháy bay ra, khiến người khác không khỏi buồn nôn.
Sau đó người đàn ông đứng dậy móc khăn tay lau tay, thuộc hạ tự giác lôi xác gã hói như kéo rác rưởi ra ngoài xử lý.
Khăn tay bị hắn tùy ý ném xuống đất, bước chân dần dần lại gần Tang Nịnh Thu, lúc này rốt cuộc cậu đã thấy rõ ràng dáng vẻ của hắn.
Tóc người đàn ông hơi dài, được vén sau tai, tóc mái thỉnh thoảng rơi rớt ra vài cọng bị hắn tiện tay gạt đi.
Đôi gọng kính viền vàng trên sống mũi che lấp đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, phong thái đầy uy nghiêm và tàn nhẫn nhưng khuôn mặt vẫn treo hờ ý cười như có như không.
Hắn mặc tây trang ba lớp, thân hình khỏe mạnh dưới vải vóc, trông vừa khít từng li từng tí, vô cùng hoàn hảo.
Cà vạt được thắt rất đẹp, cổ tay áo đính măng sét kim cương tinh xảo, trên tay đeo chiếc đồng hồ cơ màu đen bạc.
Mặc dù tướng mạo của người đàn ông rất hào hoa phong nhã, không chỉ bề ngoài nhẹ nhàng tao nhã mà ngay đến cái tên cũng rất bay bướm, nhưng trong đầu của Tang Nịnh Thu vẫn bị nhảy ra cụm từ mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại vì dưới lớp áo sơ mi ren kia thấp thoáng hình xăm và khẩu súng lục dắt bên thắt lưng.
Người đàn ông cực kỳ cao ráo cùng đôi chân dài, rất nhanh đã bước tới trước mặt Tang Nịnh Thu.
Tang Nịnh Thu ngẩng đầu nhìn người đàn ông, làn da trên người cậu bị ánh sáng chiếu vào thời gian dài nóng lên, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, lướt qua hàng mi mảnh mai và đọng lại như giọt nước mắt.
Người đàn ông hơi khom lưng, trong mắt không mang theo bất cứ cảm xúc nào nhìn Tang Nịnh Thu, khi hắn kề sát gần cậu, Tang Nịnh Thu giật mình run lên, giọt mồ hôi lắng đọng kia lập tức trượt xuống cái cằm nhọn.
"Sợ à?" "Hắn hỏi.
Lúc này Tang Nịnh Thu cuối cùng đã thấy rõ hoàn toàn khuôn mặt người đàn ông, sợ đến ngây người.
【Má aaaa Đẹp trai quá đi mất!】
Nội tâm Tang Nịnh Thu cũng đang rít gào: "Trời mẹ, sao lại là anh ta?"
Người đàn ông sắp trở thành CP với cậu đang đứng đó, thế nhưng trong thế giới hiện thực thật sự tồn tại một nhân vật như thế, ảnh đế Tần Bất Độ!
Nếu muốn nói về một ảnh đế hàng thật giá thật, phản ứng đầu tiên của mọi người đều sẽ bật thốt ra ba chữ Tần Bất Độ, bởi vì hắn mới là phái thực lực diễn xuất.
Người đàn ông nổi tiếng với hết thảy già trẻ lớn bé gái trai này đã ẵm giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất khi chưa đầy 30 tuổi, cũng giống như mang Tô Trình và Tang Nịnh Thu so sánh thì chẳng khác gì múa rìa qua mắt thợ, căn bản không cùng đẳng cấp.
Tần Bất Độ sinh ra trong một gia đình danh gia, mẹ là diễn viên nổi tiếng, cũng xuất đạo với vai trò ngôi sao nhí, Tần Bất Độ không chỉ lăn xả kính nghiệp trong công việc mà biểu hiện còn cực kỳ chuyên nghiệp. Về đời tư, Tần Bất Độ có gương mặt đẹp trai, bình dị lại gần gũi, không đeo gánh nặng thần tượng, sạch sẽ và dịu dàng, là nam thần quốc dân trong mộng của rất nhiều người.
Người đàn ông này hoàn mỹ đến mức không có lấy một vết nhơ, nếu nói ông trời thưởng cơm cho ai đó ăn, thì anh ta chính là cái dạng được ông trời đuổi theo đút cơm tận mồm. . truyện đam mỹ
Có lẽ vì Tần Bất Độ quá mức ưu tú, cuối cùng cũng có ngày cuộc sống hoàn hảo ấy bị khoét một cái lỗ to, giáng cho anh ta một cước chí mạng.
Trong một lần quay phim điện ảnh, Tần Bất Độ kiên trì không cần đến thế thân, kết quả xảy ra sự cố khi dây cáp gặp vấn đề, ngoài ý muốn ngã từ trên cao xuống, dẫn đến não bộ tổn thương rất nghiêm trọng.
Sau khi tin tức nổ ra đã gây chấn động cả nước, thông báo chính thức nói não của Tần Bất Độ tổn thương, hôn mê bất tỉnh, đang được điều trị tích cực, nhưng giai đoạn trị liệu này đã kéo dài 5 năm.
Trời ganh ghét anh tài, một thế hệ siêu sao cứ như vậy mà sa sút, có điều huyền thoại thì vẫn mãi là huyền thoại. Tuy Tần Bất Độ biến mất trong làng giải trí 5 năm nhưng những tin đồn về anh luôn chiếm cứ hết thảy đầu đề các mục tin tức giải trí khác nhau.
Có người nói anh ta đang ở nước ngoài dưỡng thương, số khác bảo rằng anh ta bị mất trí nhớ trở thành kẻ ngốc; người thì nói anh ta lợi dụng vụ tai nạn để thoát khỏi tội trạng nào đó; thậm chí kỳ quặc hơn là kêu anh ta sớm ở ẩn kết hôn sinh con lui giới.
Mặc kệ thế nào, Tần Bất Độ trong mắt Tang Nịnh Thu, trước sau vẫn là nhân vật không thể với đến, cũng là một sự tồn tại không cách nào chạm vào.
Mục tiêu mà cậu theo đuổi suốt cuộc đời này không gì khác ngoài Tần Bất Độ, chỉ cần kỹ thuật diễn xuất của cậu có thể đạt một phần mười của đối phương, Tang Nịnh Thu đã cảm thấy bản thân rất ghê gớm rồi.
Vậy nhưng lúc này đây Tần Bất Độ lại xuất hiện ở trước mặt cậu, không chỉ sống vui sống khỏe mà còn muốn cùng cậu *Beep**Beep*, vừa nghĩ tới đây máu huyết Tang Nịnh Thu liền sục sôi.
Cậu miệng khô lưỡi khô lăn yết hầu, chính thức tuyên bố trong đầu: "Tôi cong cmnr."
【??? Ủa sao lẹ quá vậy? 】
"Cô không thấy người kia là Tần Bất Độ hả?!" Tang Nịnh Thu tựa hồ cảm động rớt nước mắt, "Cơ hội ngàn năm có một mà trong thế giới hiện thực vĩnh viễn không bao giờ mò tới đó."
【Sốc xỉu! Đỉnh lưu mấy triệu fans công khai tuyên bố come out!】
Đầu Tang Nịnh Thu nhanh chóng vận hành, hỏi ngược lại: "Cô sao có thể ship CP Tần Bất Độ với Tô Trình chứ? Thằng nhóc đó không xứng! Phi-" Cái tiếng 'Phi' kia đặc biệt dùng sức, lúc phát ra đã đạt đến trình độ thô bỉ.
【Có một lần tại lễ trao giải, Tần Bất Độ lên sân khấu phát biểu, máy quay tình cờ chuyển sang Tô Trình, ánh mắt người ta nhìn ảnh đế phải nói là nhất vãn vạn năm, yêu mà không được, tôi cứ thế ship thôi.】
"Chỉ vì vậy?" Tang Nịnh Thu khó tin, "Này mà cô cũng nghĩ ra được?"
【Ngẫm lại mới thấy chua xót, cái CP kia nằm trong số những CP ít được chú ý nhất được ghép với Tần Bất Độ, ngay cả tag độc quyền cũng không có, tôi chỉ đành phải im lặng tự ship một mình......】
"Sau đó sáng tác mấy chục bộ XX?" Tang Nịnh Thu nói tiếp.
【Hí hí hí!】
Thấy người trước mắt vẫn đang ngu ngơ nhìn mình, Lục Vân Sanh hỏi thêm một câu: "Người câm à?"
Hắn đánh giá Tang Nịnh Thu, cười khẩy: "Không biết nói, vậy lên giường kêu sao đây?"
Tang Nịnh Thu như phản xạ có điều kiện trả lời: "Tôi...... Tôi sẽ." Mãi mới phản ứng kịp thì lại trả lời sai vấn đề, mặt cậu tức khắc đỏ lên.
Lục Vân Sanh càng cười rạng rỡ hơn, hắn đứng lên nói với Tang Nịnh Thu: "Làm sao bây giờ? Tôi chỉ thích ngực to eo nhỏ mông mọng, còn nam giới......" Hắn quét mắt qua mông Tang Nịnh Thu một cái, dường như đang suy nghĩ xem nói gì, tựa hồ người trước mặt không xứng với vẻ cao quý sang phú của hắn vậy, "Không có hứng thú."
Tang Nịnh Thu ngớ người nhìn Lục Vân Sanh, nghe thấy lời này, cảm xúc hưng phấn từ từ bình tĩnh trở lại, cậu ý thức bản thân đang phải làm nhiệm vụ trong thế giới, bắt đầu hỏi ý kiến: "Đạo diễn, tiếp theo nên diễn thế nào?"
【Bẻ cong anh ta! Đè anh ta xuống! Nhún anh ta!】
"Lý thuyết thì tôi hiểu nhưng thực hành sao đây?" Hơn nữa Tang Nịnh Thu không giỏi xử lý người này.
【Chỉ cần phát huy tốt kỹ thuật diễn siêu quần của cậu là được.】
Ba cái lời vừa vô ích vừa gây thêm khó khăn cho Tang Nịnh Thu.
Theo đúng nội dung nguyên tác sẽ là thế này: Người đàn ông bước ra từ trong bóng tối, cách lớp song sắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ánh đèn rọi chiếu xuống người Tô Hòa, Lục Vân Sanh lần đầu tiên phải dùng cụm từ xinh đẹp để miêu tả về người trước mắt, cảm tình so với sát ý còn kinh tâm động phách hơn nhiều.
Vốn tưởng rằng đó là sự cứu rỗi và tình yêu do ông trời sắp đặt, nhưng thực chất chỉ là trăm phương ngàn kế giết chóc cùng phản bội. Tựa như cậu thuộc về ánh sáng mà hắn thì ngủ đông trong bóng tối, càng vùng vẫy trong vũng lầy u ám, hắn càng cố gắng tiếp tục tiếp cận ánh sáng nơi cậu.
Định mệnh chú định họ phải đi theo hai hướng ngược nhau, không ai cứu được ai.
Tang Nịnh Thu đang muốn nói thêm gì đó, chợt nghe thấy Lục Vân Sanh lại lệnh: "Kéo ra ngoài cho chó ăn."
Đồng tử Tang Nịnh Thu nhảy lên, tức giận gào to trong lòng: "Đạo diễn! Hắn không làm theo kịch bản kìa!"
============
Húy húy lâu quá mới update bộ này do bữa giờ dí deadline, sắp tới tui sẽ up thường xuyên hơn chút. Có thể là 1-2c/ tuần =w=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất