Chương 12
“Nguyên liệu nấu ăn?” Vua Sói Tuyết có hơi bất ngờ khi nghe được câu trả lời của Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu thật muốn vả cho cái miệng rộng của mình hai cái, sao mà càng nói càng dở thế hả? Dám coi Đại vương làm nguyên liệu nấu ăn?
“Dạ không phải… em…” Liễu Tiêu sợ run, vô thức cắn chặt đuôi mình.
Vua Sói Tuyết chìa tay vuốt ve cái đuôi lông xù trắng muốt của Liễu Tiêu, hỏi bé: “Em đói rồi phải không? Muốn ăn cơm rồi à?”
“Dạ,” Liễu Tiêu nghĩ ngợi giây lát, đúng là thấy đói thật, “Vâng, nên ăn cơm rồi ạ.”
Vua Sói Tuyết nói: “Thế về ăn cơm nhé.”
Liễu Tiêu gật đầu.
Vua Sói Tuyết đứng dậy, “Ta đưa em về nhé?”
Liễu Tiêu ngẩn ra, bé ngạc nhiên nói: “Đại vương, tuy em ít chữ nhưng em không quên đường đâu.”
Vua Sói Tuyết nghe vậy phì cười, chìa tay ra với Liễu Tiêu, “Ngốc lắm.”
Liễu Tiêu cũng ngây ngốc đặt tay lên tay Vua Sói Tuyết. Hai người tay nắm tay, cùng nhau nhảy khỏi mái nhà, đi trên con đường cung điện. Ánh chiều tà bao phủ con đường đá, bóng dáng hai người hắt dài và kề sát nhau, như hợp một thể, chẳng sao tách rời.
Có bước đi chậm rãi thế này, Liễu Tiêu mới có thể cảm nhận được bàn tay của Vua Sói Tuyết.
Lòng bàn tay của Vua Sói Tuyết rất dày và rộng, còn bàn tay của Liễu Tiêu thì nho nhỏ mềm mại. Mười ngón tay đan khít vào nhau thế này, đến trái tim sắt đá cũng phải nhũn ra mất thôi. Bởi vậy mà Liễu Tiêu, người vốn mù tịt về tình yêu, bấy giờ lòng dạ cũng trở nên bồi hồi xốn xang.
Rõ ràng với tốc độ của hai người thì chỉ chớp mắt là có thể đến được Xuân Quang Các. Ấy vậy mà hôm nay hai người lại phải mất một khoảng thời gian thật lâu mới có thể đến. Nếu là bình thường, chắc chắn Liễu Tiêu đã sớm sốt hết cả ruột rồi, vậy mà giờ đây, đến cửa cung rồi, Liễu Tiêu lại cảm thấy con đường này sao mà ngắn quá.
Đường nào ngắn?
Rõ là tình quá dài thì có.
Liễu Tiêu chớp mắt ngắm Vua Sói Tuyết, vẻ mặt vương đôi phần bịn rịn.
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Đừng đứng ngẩn đấy nữa, vào thôi em, ta ngửi thấy mùi thơm bay ra rồi đấy, chắc chuẩn bị xong cơm rồi, em vào ăn đi, đừng để đói bụng.”
Nhưng Liễu Tiêu lại luyến tiếc, bé hỏi: “Đại vương có muốn vào ăn cùng em không ạ?”
“Ta phải về Lang Sơn Tuyết Điện dùng bữa.”
Trông dáng vẻ phóng khoáng phi phàm của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu thực không biết khi ngài ăn trông sẽ như thế nào? Trông ngài phong độ ngất trời như vậy, liệu có hít khí trời hút sương sớm giống Bạch Quyên không nhỉ? Chứ tài nào cũng không thể tưởng tượng nổi một người thanh nhã như vậy chính là một động vật ăn thịt chính hiệu!
Bởi lẽ đó Liễu Tiêu mới muốn xem Vua Sói Tuyết ăn cơm. Nhưng tiếc là trong cung quy định nghiêm ngặt, bé cũng không có cách được ngồi ăn chung bàn với Vua Sói Tuyết.
Quả nhiên Đại vương chính là tuyết xứ non cao, dù có cố đến mấy cũng không thể chạm tới.
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu vô tâm vô phế lại bỗng thấy chán chường.
Trông dáng vẻ chán nản của Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết lập tức giải thích: “Phẩm Mỹ nhân được cấp bao nhiêu lạng thịt? Ta mà ăn với em thì em sao mà đủ no được đây?”
Liễu Tiêu nghe xong thì bừng tỉnh hiểu rõ, “Đúng rồi, em nghe quan nội thị bảo là mỗi phẩm trong cung đều có lượng đồ ăn khác nhau.” Còn nghe bảo triều trước có mấy phi tần ăn không đủ no nên đã mò đến phòng phi tần khác ăn trộm cơ mà. Còn có phi tần vì muốn được tăng thêm mấy lạng thịt sau khi thăng chức nên đã bày mưu tính kế tranh sủng đấy…
Đúng lúc này, cửa điện bỗng mở ra, Vịt Vàng lạch bà lạch bạch chạy đến.
Vừa nhìn thấy Vua Sói Tuyết, Vịt Vàng tức khắc quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Đại vương!”
Vua Sói Tuyết nói: “Đứng lên đi.”
Liễu Tiêu hỏi: “À mà Vịt Vịt này, mỗi ngày Mỹ nhân được cấp bao nhiêu lạng thịt thế?”
“Hai con gà.” Vịt Vàng trả lời, “Về phần rau củ… không cần cũng được, vì Mỹ nhân cũng không ăn rau.”
Liễu Tiêu ngạc nhiên thốt lên: “Ủa sao em nhớ ngày nào em cũng ăn nhiều hơn hai con gà mà?”
Vua Sói Tuyết ho khan một tiếng, nói: “Vậy cũng đừng nói to thế chứ.”
“Dạ?” Liễu Tiêu ngẩn tò te.
Vịt Vàng gật đầu: “Đại vương anh minh.”
Vua Sói Tuyết lại bảo với Vịt Vàng: “Cậu là người hầu của bé Tiêu à? Tên là gì thế?”
Vịt Vàng vội vàng đáp: “Tiểu nhân tên là Vịt Vịt ạ.”
“Ừ, Vịt Vịt.” Vua Sói Tuyết nói, “Lát ăn cơm xong thì hầu hạ chủ nhân tắm rửa nhé, tối nay Bổn vương sẽ lật thẻ thị tẩm chủ nhân cậu.”
Đại Vịt Vàng vui mừng khôn xiết, rối rít đáp: “Tạ Đại vương ân điển.”
Liễu Tiêu còn đang ngơ ngác, Vua Sói Tuyết bèn cong ngón tay gõ nhẹ trán bé, sau đó xoay người rời đi. Đến lúc Liễu Tiêu hoàn hồn, chỉ thấy hai tay trống rỗng, Đại vương đã đi mất rồi.
Vịt Vàng kéo Liễu Tiêu, nhắc bé cùng nhau hành lễ.
Bấy giờ Liễu Tiêu mới nhớ tới những quy tắc đó, vội vàng hành lễ: “Cung tiễn Đại vương.”
Đợi Đại vương đi xa tít rồi, Vịt Vàng mới đỡ Liễu Tiêu đứng lên: “Chủ tử đứng ngốc gì đấy? Đến cả nghi lễ cũng quên rồi à?”
Liễu Tiêu sờ mũi mình, bỗng nhớ ra hỏi: “À mà sao mình có nhiều gà thế ạ?”
Đại Vịt Vàng hạ giọng nói nhỏ: “Trước kia là được Đại vương ban.”
“Ngày nào cũng được ban sao?”
“Tất nhiên là không rồi, ban nhiều sẽ bị săm ba soi ngay.” Vịt Vàng lại hạ thấp giọng nói, “Vì thế về sau mới sắp xếp cho hai người không ăn thịt với cả phẩm tài nhân vào đây đấy. Chính là vì để người được ăn thịt thoải mái đó.”
“Hả?” Liễu Tiêu ngạc nhiên tột độ, “Thật thế á?”
Nghĩ vậy, Liễu Tiêu bỗng thấy hơi xấu hổ: “Thế là em ăn mất thịt của họ rồi ạ? Này được ư?” Liễu Tiêu nhớ đến hôm nửa đêm lạnh lẽo trông thấy Lãnh Giác ngồi xổm trên đất ăn cỏ, nhất thời cảm thấy bứt rứt.
“Không sao không sao, dù gì hai người họ cũng đâu có ăn thịt.” Vịt Vàng nói, “Chung kết là thịt của người, của Giác tài nhân và Bạch tài nhân đều được đưa tới chung một bếp, ai ăn mà chả như nhau, đúng không?”
Liễu Tiêu vừa cùng Vịt Vàng vào nhà, A Diệp cũng chạy ra đón: “Chủ tử về rồi à?” Vừa nói, A Diệp vừa dọn cơm lên bàn.
Trông một bàn thịt thế này, Liễu Tiêu lại nhớ đến Lãnh Giác nửa đêm ăn cỏ, bé hỏi: “Phải rồi, hôm nay Giác nhi bị phát bệnh ở cung sói, giờ đã khỏe lại chưa?”
“Không sao đâu, tôi thấy cậu ta trông khỏe lắm.” Vịt Vàng vừa nói vừa khuyên bảo: “Người cũng đừng lo chuyện người khác! Tập trung ăn thêm đi, tối nay còn phải thị tẩm đấy! Nghe bảo là việc cần dùng đến thể lực.”
“Ông nghe ai nói thế?” A Diệp phản đối, lại lôi cái đùi gà trong miệng Liễu Tiêu xuống, “Đây là việc cần dùng đến kỹ thuật! Với cả tôi nghe nói là ăn nhiều mới không tốt, nếu đang lúc thị tẩm mà lỡ đánh quả rắm hoặc buồn đái thì phải làm sao?”
“Sao mà trùng hợp thế được?” Vịt Vàng phản bác, “Theo tôi thì chỉ có thực mới vực được đạo!” Dứt câu, Vịt Vàng lại nhét cái đùi gà ban nãy vào miệng Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu thật muốn vả cho cái miệng rộng của mình hai cái, sao mà càng nói càng dở thế hả? Dám coi Đại vương làm nguyên liệu nấu ăn?
“Dạ không phải… em…” Liễu Tiêu sợ run, vô thức cắn chặt đuôi mình.
Vua Sói Tuyết chìa tay vuốt ve cái đuôi lông xù trắng muốt của Liễu Tiêu, hỏi bé: “Em đói rồi phải không? Muốn ăn cơm rồi à?”
“Dạ,” Liễu Tiêu nghĩ ngợi giây lát, đúng là thấy đói thật, “Vâng, nên ăn cơm rồi ạ.”
Vua Sói Tuyết nói: “Thế về ăn cơm nhé.”
Liễu Tiêu gật đầu.
Vua Sói Tuyết đứng dậy, “Ta đưa em về nhé?”
Liễu Tiêu ngẩn ra, bé ngạc nhiên nói: “Đại vương, tuy em ít chữ nhưng em không quên đường đâu.”
Vua Sói Tuyết nghe vậy phì cười, chìa tay ra với Liễu Tiêu, “Ngốc lắm.”
Liễu Tiêu cũng ngây ngốc đặt tay lên tay Vua Sói Tuyết. Hai người tay nắm tay, cùng nhau nhảy khỏi mái nhà, đi trên con đường cung điện. Ánh chiều tà bao phủ con đường đá, bóng dáng hai người hắt dài và kề sát nhau, như hợp một thể, chẳng sao tách rời.
Có bước đi chậm rãi thế này, Liễu Tiêu mới có thể cảm nhận được bàn tay của Vua Sói Tuyết.
Lòng bàn tay của Vua Sói Tuyết rất dày và rộng, còn bàn tay của Liễu Tiêu thì nho nhỏ mềm mại. Mười ngón tay đan khít vào nhau thế này, đến trái tim sắt đá cũng phải nhũn ra mất thôi. Bởi vậy mà Liễu Tiêu, người vốn mù tịt về tình yêu, bấy giờ lòng dạ cũng trở nên bồi hồi xốn xang.
Rõ ràng với tốc độ của hai người thì chỉ chớp mắt là có thể đến được Xuân Quang Các. Ấy vậy mà hôm nay hai người lại phải mất một khoảng thời gian thật lâu mới có thể đến. Nếu là bình thường, chắc chắn Liễu Tiêu đã sớm sốt hết cả ruột rồi, vậy mà giờ đây, đến cửa cung rồi, Liễu Tiêu lại cảm thấy con đường này sao mà ngắn quá.
Đường nào ngắn?
Rõ là tình quá dài thì có.
Liễu Tiêu chớp mắt ngắm Vua Sói Tuyết, vẻ mặt vương đôi phần bịn rịn.
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Đừng đứng ngẩn đấy nữa, vào thôi em, ta ngửi thấy mùi thơm bay ra rồi đấy, chắc chuẩn bị xong cơm rồi, em vào ăn đi, đừng để đói bụng.”
Nhưng Liễu Tiêu lại luyến tiếc, bé hỏi: “Đại vương có muốn vào ăn cùng em không ạ?”
“Ta phải về Lang Sơn Tuyết Điện dùng bữa.”
Trông dáng vẻ phóng khoáng phi phàm của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu thực không biết khi ngài ăn trông sẽ như thế nào? Trông ngài phong độ ngất trời như vậy, liệu có hít khí trời hút sương sớm giống Bạch Quyên không nhỉ? Chứ tài nào cũng không thể tưởng tượng nổi một người thanh nhã như vậy chính là một động vật ăn thịt chính hiệu!
Bởi lẽ đó Liễu Tiêu mới muốn xem Vua Sói Tuyết ăn cơm. Nhưng tiếc là trong cung quy định nghiêm ngặt, bé cũng không có cách được ngồi ăn chung bàn với Vua Sói Tuyết.
Quả nhiên Đại vương chính là tuyết xứ non cao, dù có cố đến mấy cũng không thể chạm tới.
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu vô tâm vô phế lại bỗng thấy chán chường.
Trông dáng vẻ chán nản của Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết lập tức giải thích: “Phẩm Mỹ nhân được cấp bao nhiêu lạng thịt? Ta mà ăn với em thì em sao mà đủ no được đây?”
Liễu Tiêu nghe xong thì bừng tỉnh hiểu rõ, “Đúng rồi, em nghe quan nội thị bảo là mỗi phẩm trong cung đều có lượng đồ ăn khác nhau.” Còn nghe bảo triều trước có mấy phi tần ăn không đủ no nên đã mò đến phòng phi tần khác ăn trộm cơ mà. Còn có phi tần vì muốn được tăng thêm mấy lạng thịt sau khi thăng chức nên đã bày mưu tính kế tranh sủng đấy…
Đúng lúc này, cửa điện bỗng mở ra, Vịt Vàng lạch bà lạch bạch chạy đến.
Vừa nhìn thấy Vua Sói Tuyết, Vịt Vàng tức khắc quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Đại vương!”
Vua Sói Tuyết nói: “Đứng lên đi.”
Liễu Tiêu hỏi: “À mà Vịt Vịt này, mỗi ngày Mỹ nhân được cấp bao nhiêu lạng thịt thế?”
“Hai con gà.” Vịt Vàng trả lời, “Về phần rau củ… không cần cũng được, vì Mỹ nhân cũng không ăn rau.”
Liễu Tiêu ngạc nhiên thốt lên: “Ủa sao em nhớ ngày nào em cũng ăn nhiều hơn hai con gà mà?”
Vua Sói Tuyết ho khan một tiếng, nói: “Vậy cũng đừng nói to thế chứ.”
“Dạ?” Liễu Tiêu ngẩn tò te.
Vịt Vàng gật đầu: “Đại vương anh minh.”
Vua Sói Tuyết lại bảo với Vịt Vàng: “Cậu là người hầu của bé Tiêu à? Tên là gì thế?”
Vịt Vàng vội vàng đáp: “Tiểu nhân tên là Vịt Vịt ạ.”
“Ừ, Vịt Vịt.” Vua Sói Tuyết nói, “Lát ăn cơm xong thì hầu hạ chủ nhân tắm rửa nhé, tối nay Bổn vương sẽ lật thẻ thị tẩm chủ nhân cậu.”
Đại Vịt Vàng vui mừng khôn xiết, rối rít đáp: “Tạ Đại vương ân điển.”
Liễu Tiêu còn đang ngơ ngác, Vua Sói Tuyết bèn cong ngón tay gõ nhẹ trán bé, sau đó xoay người rời đi. Đến lúc Liễu Tiêu hoàn hồn, chỉ thấy hai tay trống rỗng, Đại vương đã đi mất rồi.
Vịt Vàng kéo Liễu Tiêu, nhắc bé cùng nhau hành lễ.
Bấy giờ Liễu Tiêu mới nhớ tới những quy tắc đó, vội vàng hành lễ: “Cung tiễn Đại vương.”
Đợi Đại vương đi xa tít rồi, Vịt Vàng mới đỡ Liễu Tiêu đứng lên: “Chủ tử đứng ngốc gì đấy? Đến cả nghi lễ cũng quên rồi à?”
Liễu Tiêu sờ mũi mình, bỗng nhớ ra hỏi: “À mà sao mình có nhiều gà thế ạ?”
Đại Vịt Vàng hạ giọng nói nhỏ: “Trước kia là được Đại vương ban.”
“Ngày nào cũng được ban sao?”
“Tất nhiên là không rồi, ban nhiều sẽ bị săm ba soi ngay.” Vịt Vàng lại hạ thấp giọng nói, “Vì thế về sau mới sắp xếp cho hai người không ăn thịt với cả phẩm tài nhân vào đây đấy. Chính là vì để người được ăn thịt thoải mái đó.”
“Hả?” Liễu Tiêu ngạc nhiên tột độ, “Thật thế á?”
Nghĩ vậy, Liễu Tiêu bỗng thấy hơi xấu hổ: “Thế là em ăn mất thịt của họ rồi ạ? Này được ư?” Liễu Tiêu nhớ đến hôm nửa đêm lạnh lẽo trông thấy Lãnh Giác ngồi xổm trên đất ăn cỏ, nhất thời cảm thấy bứt rứt.
“Không sao không sao, dù gì hai người họ cũng đâu có ăn thịt.” Vịt Vàng nói, “Chung kết là thịt của người, của Giác tài nhân và Bạch tài nhân đều được đưa tới chung một bếp, ai ăn mà chả như nhau, đúng không?”
Liễu Tiêu vừa cùng Vịt Vàng vào nhà, A Diệp cũng chạy ra đón: “Chủ tử về rồi à?” Vừa nói, A Diệp vừa dọn cơm lên bàn.
Trông một bàn thịt thế này, Liễu Tiêu lại nhớ đến Lãnh Giác nửa đêm ăn cỏ, bé hỏi: “Phải rồi, hôm nay Giác nhi bị phát bệnh ở cung sói, giờ đã khỏe lại chưa?”
“Không sao đâu, tôi thấy cậu ta trông khỏe lắm.” Vịt Vàng vừa nói vừa khuyên bảo: “Người cũng đừng lo chuyện người khác! Tập trung ăn thêm đi, tối nay còn phải thị tẩm đấy! Nghe bảo là việc cần dùng đến thể lực.”
“Ông nghe ai nói thế?” A Diệp phản đối, lại lôi cái đùi gà trong miệng Liễu Tiêu xuống, “Đây là việc cần dùng đến kỹ thuật! Với cả tôi nghe nói là ăn nhiều mới không tốt, nếu đang lúc thị tẩm mà lỡ đánh quả rắm hoặc buồn đái thì phải làm sao?”
“Sao mà trùng hợp thế được?” Vịt Vàng phản bác, “Theo tôi thì chỉ có thực mới vực được đạo!” Dứt câu, Vịt Vàng lại nhét cái đùi gà ban nãy vào miệng Liễu Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất