Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam
Chương 19: "Ta biết cái giá phải trả và ta vẫn sẽ yêu em!”
“ Công tước à, ta chỉ muốn giữ em an toàn, không có gì có thể tổn thương em với sự bảo vệ này.”
Vân Ngọc chết lặng với cách suy nghĩ của Michael. Anh đột nhiên dựng một lớp chắn bất khả xâm phạm xung quanh phòng Vân Ngọc, nhốt cậu trong phòng. Vân Ngọc biết rằng phép thuật của Michael rất mạnh, bởi vì cậu có thể cảm nhận được.
Vân Ngọc có thể cảm nhận sức mạnh của mình đã cạn kiệt đến gần như là một người đàn ông bình thường.Cậu lạnh lùng nhìn Michael.
“ Tại sao ngài lại làm vậy? Ta đã nói là ta có thể tự bảo vệ bản thân. Ngài đang đang lo lắng một cách vô ích thôi.”
“ Ta không lo lắng vô ích!” Michael phản ứng lại một cách thái quá. Anh đang từng giây từng phút lo lắng rằng công tước sẽ biến mất. Viễn cảnh tương lai làm anh lo sợ.” Đó là do ta nhìn thấy tương lai! Ta đã nhìn thấy mọi thứ, ta nhìn thấy em chết!”
Vân Ngọc khá bực bội với sự hoang tưởng của Michael. Rõ ràng cậu vẫn ổn, không ai có thể tổn thương cậu bất cứ lúc nào, nếu có ai đó, Vân Ngọc khá chắc chắn rằng Michael sẽ gϊếŧ người đó trước. Vân Ngọc nhìn Michael với ánh mắt lạnh lùng.” Ngài là một vi thượng tọa, ngài không nên chỉ tập trung sự chú ý vào ta..”
“Nhưng ta muốn bảo vệ em. Công tước à, em… thật sự rất quan trọng đối với ta, ta không thể chịu được việc mất đi em sau khi đã mất đi Thánh nữ. Ngài ấy như là người mẹ của ta, và em… em là người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà ta từng yêu…”
Trái tim Vân Ngọc nhảy thình thịch, nhịp tim tăng nhanh sau khi Michael thổ lộ tình cảm. Tất nhiên, Vân Ngọc hoàn toàn biết rằng Michael yêu cậu. Bởi vì Fatemeter đã đạt đến 100% và nó không thể hiện một chút tín hiệu nào của sự thay đổi cả. Nhưng khi Michael thổ lộ như vậy, vẫn khiến cậu trở nên choáng váng trì độn.
[Pupa: Cậu đã biết về tình cảm của anh ta rồi cơ mà? Sao nhìn cậu vẫn ngạc nhiên thế?]
[Bởi vì tao thật sự ngạc nhiên. Lời thổ lộ của anh ấy chứ đầy chân thành]
[Pupa: Đúng vậy]
[Hệ thống, tao muốn hỏi vài điều, nếu tao hoàn thành nhiệm vụ và Breakmeter đạt 100%, điều gì sẽ xảy ra với nhân vật chính của thế giới này?]
[Pupa: Chẳng có gì xảy ra cả. Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ mà không gϊếŧ nhân vật chính, anh ta sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường. Thế giới sẽ được cứu và mọi thứ trở lại bình thường, tôi sẽ đảm bảo rằng nhân vật chính có một cuộc sống trọn vẹn , ít nhất mỗi người trong số họ sẽ có được ngọn hải đăng hi vọng trong thế giới tương ứng của riêng họ.
[Vì vậy, nếu tao đã đạt được 100% Breakmeter, Michael chắc chắn sẽ có một cuộc sống trọn vẹn? anh sẽ là vị Thượng tọa vĩ đại được mọi người yêu mến.]
[Pupa: đúng vậy, tại sao cậu lại hỏi điều này chứ?]
[Tao chỉ không muốn mục tiêu phải chịu đựng sau khi tao rời khỏi thế giới này. Điều này làm cho tao có sự đảm bảo, ít nhất là như thế. Nếu Michael trở thành vị Thượng tọa vĩ đại, tao tin rằng nhiệm vụ của tao tao đã hoàn toàn hoàn thành trong thế giới này.]
Pupa không nói gì cả, Vân Ngọc là ký chủ đầu tiên hỏi về vấn đề này. Trước đó Pupa đã từng có vài ký chủ, và không ai trong số họ quan tâm đến số phận của nhân vật chính. Bởi vì họ luôn nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi. Khi họ chết, họ đã hoàn thành nhiệm vụ và nhảy nhảy qua thế giới khác một cách hạnh phúc.
“ Hoàng tử, ngài đã là Thượng tọa. Ngài là thân tín của Chúa, nếu ngài trở thành vị Thượng tọa vĩ đại, ngài sẽ trở lại thiên đường nơi ngài có thể yêu cầu mọi thứ. Ngài đang tự lấy đi vị trí trên thiên đường của mình khi yêu một người đàn ông đấy, đừng ngốc nghếch như thế chứ…”
“ Ta không ngu ngốc! Ta biết cái giá phải trả và ta vẫn sẽ yêu em!” Michael nắm chặt cổ tay công tước Cảm xúc của anh dao động mạnh mẽ, anh biết rằng công tước sẽ không chấp nhận anh dễ dàng như vậy. Nhưng khi công tước từ chối anh, anh thực sự rất đau lòng.
“ Argh!” Vân Ngọc đau đớn khi Michael nắm lấy cổ tay cậu. Michael nhận ra điều đó ngay lập tức và buông cổ tay của công tước ra.
Đôi tay công tước trở nên bỏng rát, nó chuyển sang màu đen như than. Michael run rẩy, cảm xúc không ổn định khiến anh mất kiểm soát sức mạnh của mình. Anh vô tình lan tỏa hào quang .” Công tước à,... xin lỗi em, hãy để ta chữa lành cho em.”
Michael muốn tụng lại câu thần chú của mình lần nữa, nhưng khựng lại giữa chừng khi nhận ra điều đó sẽ chỉ làm tổn thương công tước nhiều hơn.
Công tước lạnh lùng nhìn anh “ Đi đi”
Michael cắn chặt môi, anh muốn nói gì đó. Vân Ngọc nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, nhưng sau khi Michael rời đi, đôi mắt Vân Ngọc lệ nóng lưng tròng “ Waahhh, hệ thống ơi, đau quá”
Pupa lại tự hiện thực hóa bản thân và vòng quanh Vân Ngọc. “ Bàn tay của cậu phỏng nặng rồi, nhưng nó sẽ khá hơn khi cậu uống máu trở lại, đừng lo lắng quá.”
“ Nhưng nó vẫn đau lắm!” Vân Ngọc nhớ rằng cậu có một con gà sống trong bếp. Cậu bước ra khỏi phòng, nhưng mũi cậu đập vào màn ánh sáng. Vân Ngọc đẩy bức tường ánh sáng, nhưng nó không nhúc nhích.
Vân Ngọc lấy chiếc ghế phang lên bức tường đó, nhưng không hề hấn gì cả.
“ Bức tường ánh sáng này được tạo nên bởi Michael, không ai có thể tiến vào ngoại trừ Thánh nữ hoặc Thượng tọa. Bao gồm cả cậu. Cậu bị kẹt ở đây rồi.”
Vân Ngọc đập vào màn hình ánh ánh sáng bằng cơ thể của mình nhưng không có kết quả. Hôm nay cậu đã rất mệt mỏi rồi, cậu muốn nghỉ ngơi. Vân Ngọc gục xuống giường, quằn quại trong đau đớn. Cậu chỉ muốn chuyện này kết thúc.
Sau ngày hôm đó, Michael không ở quanh biệt thự của công tước nữa. Anh xuất hiện chỉ trong một giây để đưa thức ăn và quần áo mới, sau đó lại biến mất. Michael cảm thấy thực sự có lỗi khi nhìn thấy công tước có một vết sẹo rõ ràng trên cổ tay. Mặc dù nó đã được chữa lành sau khi công tước uống máu, vết sẹo rõ ràng sẽ theo công tước lâu dài.
Michael luyện tập hàng ngày để có thể điều khiển sức mạnh của mình. Thông thường, Thánh nữ hay Thượng tọa không cần điều khiển sức mạnh. Bởi vì sức mạnh này không làm gì tổn hại đến con người và động vật, miễn là thượng tọa không có ý định tổn thương thương ai cả.
Nhưng anh luyện tập hàng ngày vì anh muốn lại gần công tước. Anh muốn nắm tay công tước.
Michael quá bận bịu với nhiệm vụ của một thượng tọa để ban phước cho mọi người. Mặc dù anh chẳng bao giờ ban phước cho ai cả, họ không đáng.
Ngày qua ngày và không có gì thay đổi, cho đến một đêm, Michael đến nhà thờ để tập luyện như thường lệ. Anh không chú ý thấy điều gì khác lạ cho đến khi giác quan thứ 6 của anh đột nhiên cảm nhận được điều gì khác thường.
“ Sự khó chịu này là sao?”
Michael nhìn xung quanh, không có gì thay đổi cả. Nhưng linh cảm của anh làm anh bất an..
Có một sự khó chịu đang dâng trào trong trái tim anh, Michael khép mắt lại để cảm nhận rõ hơn cảm giác này. Ngay sau khi anh nhắm mắt, anh thấy Thánh nữ trước mặt anh. Mặc dù đôi mắt của Michael vẫn đóng, anh vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng, bao gồm cả Thánh nữ.
Ngài mỉm cười và chỉ đến một ngăn kéo gần cửa, rồi ngài biến mất.
Michael mở mắt, đôi lúc, Thánh nữ sẽ xuất hiện trong giấc mơ của anh để nhắn nhủ điều gì đó. Nhưng ngài luôn biến mất ngay khi Michael muốn nói gì với Ngài.
Tuy nhiên, lần này, Thánh nữ xuất hiện ngay khi anh nhắm mắt. Chắc chắn đã có điều gì đó quan trọng nên Thánh nữ mới xuất hiện đột ngột như vậy. Michael bước tới ngăn kéo được Thánh nữ chỉ điểm, anh nuốt nước bọt và mở nó.
Không có gì bên trong cả, đó chỉ là cái ngăn kéo rỗng tuếch. Nhưng anh chú ý thấy một ít giọt máu đọng lại bên trong ngăn kéo. Michael chạm vào đó và cơ thể anh phản ứng lại ngay lập tức, anh nhìn thấy viễn cảnh tương lai lần nữa, nhưng đó là một tương lai rất gần.
Anh nhìn thấy công tước nằm trên đất với thanh gươm bạc cắm vào ngực cậu, giống hệt viễn cảnh tương lai anh đã nhìn thấy trước đó. Nhưng có một người đàn ông đang cười đắc chí bên cạnh cơ thể cứng ngắc của Công tước.
Linh mục trưởng cười đầy ghê rợn, người ông ta dính đầy máu tươi, nhưng đó không phải là máu của ông ta, cũng không phải máu của Công tước, bởi vì công tước là một ma cà rồng.
Đó là máu của Thánh nữ.
Michael có thể kết nối mọi thứ và nhìn thấy công tước gục ngã, anh mở mắt ngay lập tức và phóng như bay tới biệt thự của công tước.
“ Không, không thể như thế!”
Vân Ngọc chết lặng với cách suy nghĩ của Michael. Anh đột nhiên dựng một lớp chắn bất khả xâm phạm xung quanh phòng Vân Ngọc, nhốt cậu trong phòng. Vân Ngọc biết rằng phép thuật của Michael rất mạnh, bởi vì cậu có thể cảm nhận được.
Vân Ngọc có thể cảm nhận sức mạnh của mình đã cạn kiệt đến gần như là một người đàn ông bình thường.Cậu lạnh lùng nhìn Michael.
“ Tại sao ngài lại làm vậy? Ta đã nói là ta có thể tự bảo vệ bản thân. Ngài đang đang lo lắng một cách vô ích thôi.”
“ Ta không lo lắng vô ích!” Michael phản ứng lại một cách thái quá. Anh đang từng giây từng phút lo lắng rằng công tước sẽ biến mất. Viễn cảnh tương lai làm anh lo sợ.” Đó là do ta nhìn thấy tương lai! Ta đã nhìn thấy mọi thứ, ta nhìn thấy em chết!”
Vân Ngọc khá bực bội với sự hoang tưởng của Michael. Rõ ràng cậu vẫn ổn, không ai có thể tổn thương cậu bất cứ lúc nào, nếu có ai đó, Vân Ngọc khá chắc chắn rằng Michael sẽ gϊếŧ người đó trước. Vân Ngọc nhìn Michael với ánh mắt lạnh lùng.” Ngài là một vi thượng tọa, ngài không nên chỉ tập trung sự chú ý vào ta..”
“Nhưng ta muốn bảo vệ em. Công tước à, em… thật sự rất quan trọng đối với ta, ta không thể chịu được việc mất đi em sau khi đã mất đi Thánh nữ. Ngài ấy như là người mẹ của ta, và em… em là người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà ta từng yêu…”
Trái tim Vân Ngọc nhảy thình thịch, nhịp tim tăng nhanh sau khi Michael thổ lộ tình cảm. Tất nhiên, Vân Ngọc hoàn toàn biết rằng Michael yêu cậu. Bởi vì Fatemeter đã đạt đến 100% và nó không thể hiện một chút tín hiệu nào của sự thay đổi cả. Nhưng khi Michael thổ lộ như vậy, vẫn khiến cậu trở nên choáng váng trì độn.
[Pupa: Cậu đã biết về tình cảm của anh ta rồi cơ mà? Sao nhìn cậu vẫn ngạc nhiên thế?]
[Bởi vì tao thật sự ngạc nhiên. Lời thổ lộ của anh ấy chứ đầy chân thành]
[Pupa: Đúng vậy]
[Hệ thống, tao muốn hỏi vài điều, nếu tao hoàn thành nhiệm vụ và Breakmeter đạt 100%, điều gì sẽ xảy ra với nhân vật chính của thế giới này?]
[Pupa: Chẳng có gì xảy ra cả. Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ mà không gϊếŧ nhân vật chính, anh ta sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường. Thế giới sẽ được cứu và mọi thứ trở lại bình thường, tôi sẽ đảm bảo rằng nhân vật chính có một cuộc sống trọn vẹn , ít nhất mỗi người trong số họ sẽ có được ngọn hải đăng hi vọng trong thế giới tương ứng của riêng họ.
[Vì vậy, nếu tao đã đạt được 100% Breakmeter, Michael chắc chắn sẽ có một cuộc sống trọn vẹn? anh sẽ là vị Thượng tọa vĩ đại được mọi người yêu mến.]
[Pupa: đúng vậy, tại sao cậu lại hỏi điều này chứ?]
[Tao chỉ không muốn mục tiêu phải chịu đựng sau khi tao rời khỏi thế giới này. Điều này làm cho tao có sự đảm bảo, ít nhất là như thế. Nếu Michael trở thành vị Thượng tọa vĩ đại, tao tin rằng nhiệm vụ của tao tao đã hoàn toàn hoàn thành trong thế giới này.]
Pupa không nói gì cả, Vân Ngọc là ký chủ đầu tiên hỏi về vấn đề này. Trước đó Pupa đã từng có vài ký chủ, và không ai trong số họ quan tâm đến số phận của nhân vật chính. Bởi vì họ luôn nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi. Khi họ chết, họ đã hoàn thành nhiệm vụ và nhảy nhảy qua thế giới khác một cách hạnh phúc.
“ Hoàng tử, ngài đã là Thượng tọa. Ngài là thân tín của Chúa, nếu ngài trở thành vị Thượng tọa vĩ đại, ngài sẽ trở lại thiên đường nơi ngài có thể yêu cầu mọi thứ. Ngài đang tự lấy đi vị trí trên thiên đường của mình khi yêu một người đàn ông đấy, đừng ngốc nghếch như thế chứ…”
“ Ta không ngu ngốc! Ta biết cái giá phải trả và ta vẫn sẽ yêu em!” Michael nắm chặt cổ tay công tước Cảm xúc của anh dao động mạnh mẽ, anh biết rằng công tước sẽ không chấp nhận anh dễ dàng như vậy. Nhưng khi công tước từ chối anh, anh thực sự rất đau lòng.
“ Argh!” Vân Ngọc đau đớn khi Michael nắm lấy cổ tay cậu. Michael nhận ra điều đó ngay lập tức và buông cổ tay của công tước ra.
Đôi tay công tước trở nên bỏng rát, nó chuyển sang màu đen như than. Michael run rẩy, cảm xúc không ổn định khiến anh mất kiểm soát sức mạnh của mình. Anh vô tình lan tỏa hào quang .” Công tước à,... xin lỗi em, hãy để ta chữa lành cho em.”
Michael muốn tụng lại câu thần chú của mình lần nữa, nhưng khựng lại giữa chừng khi nhận ra điều đó sẽ chỉ làm tổn thương công tước nhiều hơn.
Công tước lạnh lùng nhìn anh “ Đi đi”
Michael cắn chặt môi, anh muốn nói gì đó. Vân Ngọc nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, nhưng sau khi Michael rời đi, đôi mắt Vân Ngọc lệ nóng lưng tròng “ Waahhh, hệ thống ơi, đau quá”
Pupa lại tự hiện thực hóa bản thân và vòng quanh Vân Ngọc. “ Bàn tay của cậu phỏng nặng rồi, nhưng nó sẽ khá hơn khi cậu uống máu trở lại, đừng lo lắng quá.”
“ Nhưng nó vẫn đau lắm!” Vân Ngọc nhớ rằng cậu có một con gà sống trong bếp. Cậu bước ra khỏi phòng, nhưng mũi cậu đập vào màn ánh sáng. Vân Ngọc đẩy bức tường ánh sáng, nhưng nó không nhúc nhích.
Vân Ngọc lấy chiếc ghế phang lên bức tường đó, nhưng không hề hấn gì cả.
“ Bức tường ánh sáng này được tạo nên bởi Michael, không ai có thể tiến vào ngoại trừ Thánh nữ hoặc Thượng tọa. Bao gồm cả cậu. Cậu bị kẹt ở đây rồi.”
Vân Ngọc đập vào màn hình ánh ánh sáng bằng cơ thể của mình nhưng không có kết quả. Hôm nay cậu đã rất mệt mỏi rồi, cậu muốn nghỉ ngơi. Vân Ngọc gục xuống giường, quằn quại trong đau đớn. Cậu chỉ muốn chuyện này kết thúc.
Sau ngày hôm đó, Michael không ở quanh biệt thự của công tước nữa. Anh xuất hiện chỉ trong một giây để đưa thức ăn và quần áo mới, sau đó lại biến mất. Michael cảm thấy thực sự có lỗi khi nhìn thấy công tước có một vết sẹo rõ ràng trên cổ tay. Mặc dù nó đã được chữa lành sau khi công tước uống máu, vết sẹo rõ ràng sẽ theo công tước lâu dài.
Michael luyện tập hàng ngày để có thể điều khiển sức mạnh của mình. Thông thường, Thánh nữ hay Thượng tọa không cần điều khiển sức mạnh. Bởi vì sức mạnh này không làm gì tổn hại đến con người và động vật, miễn là thượng tọa không có ý định tổn thương thương ai cả.
Nhưng anh luyện tập hàng ngày vì anh muốn lại gần công tước. Anh muốn nắm tay công tước.
Michael quá bận bịu với nhiệm vụ của một thượng tọa để ban phước cho mọi người. Mặc dù anh chẳng bao giờ ban phước cho ai cả, họ không đáng.
Ngày qua ngày và không có gì thay đổi, cho đến một đêm, Michael đến nhà thờ để tập luyện như thường lệ. Anh không chú ý thấy điều gì khác lạ cho đến khi giác quan thứ 6 của anh đột nhiên cảm nhận được điều gì khác thường.
“ Sự khó chịu này là sao?”
Michael nhìn xung quanh, không có gì thay đổi cả. Nhưng linh cảm của anh làm anh bất an..
Có một sự khó chịu đang dâng trào trong trái tim anh, Michael khép mắt lại để cảm nhận rõ hơn cảm giác này. Ngay sau khi anh nhắm mắt, anh thấy Thánh nữ trước mặt anh. Mặc dù đôi mắt của Michael vẫn đóng, anh vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng, bao gồm cả Thánh nữ.
Ngài mỉm cười và chỉ đến một ngăn kéo gần cửa, rồi ngài biến mất.
Michael mở mắt, đôi lúc, Thánh nữ sẽ xuất hiện trong giấc mơ của anh để nhắn nhủ điều gì đó. Nhưng ngài luôn biến mất ngay khi Michael muốn nói gì với Ngài.
Tuy nhiên, lần này, Thánh nữ xuất hiện ngay khi anh nhắm mắt. Chắc chắn đã có điều gì đó quan trọng nên Thánh nữ mới xuất hiện đột ngột như vậy. Michael bước tới ngăn kéo được Thánh nữ chỉ điểm, anh nuốt nước bọt và mở nó.
Không có gì bên trong cả, đó chỉ là cái ngăn kéo rỗng tuếch. Nhưng anh chú ý thấy một ít giọt máu đọng lại bên trong ngăn kéo. Michael chạm vào đó và cơ thể anh phản ứng lại ngay lập tức, anh nhìn thấy viễn cảnh tương lai lần nữa, nhưng đó là một tương lai rất gần.
Anh nhìn thấy công tước nằm trên đất với thanh gươm bạc cắm vào ngực cậu, giống hệt viễn cảnh tương lai anh đã nhìn thấy trước đó. Nhưng có một người đàn ông đang cười đắc chí bên cạnh cơ thể cứng ngắc của Công tước.
Linh mục trưởng cười đầy ghê rợn, người ông ta dính đầy máu tươi, nhưng đó không phải là máu của ông ta, cũng không phải máu của Công tước, bởi vì công tước là một ma cà rồng.
Đó là máu của Thánh nữ.
Michael có thể kết nối mọi thứ và nhìn thấy công tước gục ngã, anh mở mắt ngay lập tức và phóng như bay tới biệt thự của công tước.
“ Không, không thể như thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất