Chương 2
Nghẹt thở hưng phấn
Cố Trường An tiến vào mật đạo không bao lâu thì đi ra, cậu gọi Ngô Đại Bệnh tới.
"Anh hơi nhức đầu, mày cùng vào với anh. Nếu mười, mười lăm phút sau anh không ra thì xuống tìm."
Ngô Đại Bệnh vâng dạ.
Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh bước vào bên trong, hai người dựa theo ánh nến đi vòng vòng đến một chỗ trong mật thất.
Trong gian mật thất ngoài một cái hồ nước ra thì không còn gì cả, vô cùng quỷ dị.
Cố Trường An gỡ mắt kính cởi giày nhảy xuống nước, rất nhanh không còn thấy bóng dáng đâu.
Ngô Đại Bệnh dựa theo lời phân phó của cậu, tay cầm chân nến, một tấc cũng không rời canh giữ ở bờ đầm.
Từng gợn sóng trên mặt nước dần biến mất.
Cố Trường An trực tiếp lặn xuống, cậu lẻn xuống đáy bơi vào lối đi bên trái. Lúc lên bờ đã là một cái mật thất khác.
Nơi này rất lớn, đối diện Cố Trường An có một phiến đá vỡ toả ra ánh sáng dịu nhẹ. Xung quanh vách tường là những vết lõm tạo thành một biểu tượng rất lớn.
Mỗi vết lõm trong hầm đều đặt một chiếc lọ, có cái tràn đầy năng lượng, có cái đã thấy đáy.
Cố Trường An cảm thấy lão tổ tông làm mật thất nhỏ, hồ nước, rồi lại làm một cái mật thất lớn là phí sức làm chuyện thừa. Vì trừ nhà họ Cố ra, trên đời này không có ai thấy được năng lượng bên trong bình, lén lút đến cũng không có tác dụng gì.
"Hắt xì!"
Cố Trường An nắn mũi, tay sờ sờ cọng tóc ướt trước trán, cậu chân trần đi loanh quanh bốn vách đá phía trước, từng dấu chân ẩm ướt được lưu lại.
Đi hết một vòng, Cố Trường An tính toán một chút. Có năm chiếc lọ rỗng, mười ba cái đã thấy đáy, bốn mươi chín cái chưa đến một nửa.
Điều này có nghĩa là cậu phải nhanh chóng giải quyết lời nói dối ban ngày câu được, không là tiêu đời.
Sắc mặt Cố Trường An âm trầm: "Tiên sư nó, công trường chuyển gạch trời mưa còn có thể nghỉ ngơi. Mình thì ngược lại, cả năm không có miếng ngày nghỉ, đã mệt chết còn không được xu nào."
"Trường An à..."
Huyệt thái dương Cố Trường An nhảy loạn, lại xuất hiện ảo giác. Chỉ cần cậu vừa có suy nghĩ lười biếng sẽ có cảm giác như ba đang gọi cậu.
Cố Trường An đổi hai cái lọ rỗng rồi rời khỏi mật thất. Cậu tắm nước nóng, thay quần áo, cảm giác lạnh thấu xương vẫn chưa biến mất, vô cùng đau buốt.
Một lát sau Cố Trường An mới dễ chịu hơn một chút. Cậu cuộn chặt mình trong chăn, không hay biết gì thiếp đi, ngủ đến tận hừng đông.
Trong viện rất ồn ào, có mấy con gà đang đánh nhau, vài con ngồi làm quần chúng ăn dưa, vài con tối cổ, đám còn lại nhân cơ hội chia nhau bữa sáng hôm nay.
Cố Trường An vừa ra, chúng lập tức như nhìn thấy thiên địch mà đua nhau vỗ cánh chạy trốn.
"Chạy cái gì mà chạy, bộ trông tao đáng sợ vậy..."
Cố Trường An thấy Ngô Đại Bệnh vừa lại gần, đám gà vịt liền như trông thấy mẹ mà vây quanh, chữ "à" trong miệng thoáng chốc vỡ tan tành.
"Mang bữa sáng ra đây, anh đói rồi."
Ngô Đại Bệnh vừa nói vừa vào bếp: "Em mang cháo ra ngay."
Cố Trường An quay về phía gà vịt cười giễu, thấy chưa, nó không phải mẹ bọn mi mà là Đại Bệnh nhà ta đó nha.
Đám gà vịt vội vàng thoát thân.
Tiếng Ngô Đại Bệnh truyền ra từ trong bếp: "Trường An à, trước khi ăn cơm anh đánh răng rửa mặt đi."
Khoé miệng Cố Trường An giật giật, bộ anh mày sẽ không biết sao?
Cố đại thiếu gia kén ăn, cậu thấy thịt nạc gan lợn trong bát cháo, bỗng chốc thấy không vui: "Tại sao mới sáng sớm đã ăn cái này? Không phải cháo hoa à?"
Đúng rồi, đại thiếu gia chỉ thích ăn cháo hoa, gì cũng không cần bỏ vào.
Ngô Đại Bệnh nói: "Cháo hoa không bổ máu, cái này mới bổ. Anh vẫn luôn thiếu máu, phải ăn."
Cố Trường An hừ một tiếng: "Lần nào mày cũng nói như vậy."
Ngô Đại Bệnh gặm bánh bao, trên gương mặt hiền hậu tràn ngập nghiêm túc: "Em không nói nữa, anh chờ lần sau em đọc thêm sách."
Cố Trường An một tay chống đầu: "Đại Bệnh, mày không thấy anh khó hầu hạ sao?"
Ngô Đại Bệnh lắc đầu một cái: "Trường An nói quá rồi."
Cố Trường An ngửi thấy mùi tanh, trong dạ dày quay cuồng: "Lừa anh mày cũng vô dụng, anh không ăn đâu."
Kết quả Cố đại thiếu gia một tay bóp chặt mũi, một tay cầm thìa, bộ dạng như bị tra tấn múc từng ngụm cháo vào miệng.
Ngô Đại Bệnh biết anh một trăm lần không tình nguyện, hàng lông mày nhíu chặt một chỗ, mặt nhăn như cụ già, khí lạnh khẽ tỏa ra từ cơ thể, cuối cùng cũng vẫn sẽ ăn.
Bọn là người nhà, là anh em, hiểu nhau.
Buổi chiều Cố Trường An mang theo lời nói dối quan trọng hôm qua câu được đi tìm người trong cuộc.
Dựa theo thông tin bên trong lời nói đến xem, không quan tâm Hà Kiến đang ở đâu, còn sống hay đã chết, là người hay quỷ, chỉ có người trong cuộc mới là điểm đột phá duy nhất. Trước tiên chỉ có thể ra tay từ gã, gã là chủ nhân của lời nói dối, sau lưng dĩ nhiên có lý do không muốn cho người ta biết.
Cố Trường An mấy năm nay đã xử lý qua rất nhiều vụ tương tự. Bây giờ không thể báo án, vì cảnh sát sẽ đoán liệu có phải ai đùa dai báo án giả hay không, nhất định sẽ đề ra nghi vấn rồi đi xác minh.
Cứ như vậy sẽ bứt dây động rừng, người trong cuộc sẽ cảnh giác rồi lén trốn đi. Khoảng cách càng xa, lời nói dối càng không có cách nào cảm ứng được vị trí cụ thể của gã, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
Chỉ có thể điều tra trong bóng tối, tuỳ cơ ứng biến, nghĩ cách tìm đến chỗ Hà Kiến.
Mưa rơi tí tách, không khí ẩm ướt.
Tâm tình Cố Trường An không tốt, mặt lạnh băng suốt đường đi.
Ngô Đại Bệnh hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Cố Trường An lắc đầu, nhưng khi mở miệng ra lại là: "Có gì đâu mà ăn?"
Ngô Đại Bệnh đưa cho Cố Trường An một gói bánh bao hấp Vương Vương.
Cố Trường An liếc bánh bao nhỏ, mặt tàm tạm mở túi ra: "Cái lọ đâu? Đưa anh xem một chút."
Ngô Đại Bệnh lấy chiếc lọ ra.
Cố Trường An nhìn lướt qua, thuỷ tinh cầu trong bình nhẹ nhàng rung lên, người trong cuộc đang ở gần đây.
Trời mưa lớn hơn một chút, Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh che dù đi xuyên qua hai con đường tiến về phía trước. Lời nói dối đưa họ tới cửa một nhà xưởng.
Đã biết được vị trí, giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Đã khoanh tròn được phạm vi, công nhân cũng bắt đầu tan làm rồi.
Cố Trường An làm bộ đứng chờ người ở ven đường, từng tốp công nhân lục tục đi qua trước mặt cậu, thuỷ tinh cầu vẫn không có chút động tĩnh.
Ngô Đại Bệnh nói: "Trường An, người đó liệu có phải hôm nay không đi làm không? Hay là nhà xưởng có mấy cái cửa khác..."
Cố Trường An ra hiệu "Suỵt".
Ngô Đại Bệnh ngậm miệng.
Mí mắt Cố Trường An rủ xuống, kiên trì chờ đợi con mồi của mình.
Khoảng hai mươi phút sau, mục tiêu xuất hiện.
Trong nháy mắt đó, Cố Trường An từ dưới ô ngẩng đầu lên, tầm mắt đặt tại người đàn ông đang vừa đi vừa nhắn tin một hay giây, nhớ kỹ diện mạo đặc thù của gã.
Kỹ thuật theo dõi của Cố Trường An đã được dày công tôi luyện, thuận lợi đi tới nơi ở của người đàn ông.
Là khu nhà cho thuê, khoá cửa cũng là loại bình thường nhất, vận sức túm mấy lần là rơi, chỉ số an toàn rất thấp.
Cố Trường An nhanh chóng hiểu sơ tình hình, có gia đình ở gian phòng phía tây vừa mới dọn đi. Bàn tay cậu buông thõng xuống gõ gõ vào chân như đang tính toán cái gì.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Từ cửa đột nhiên vang lên một âm thanh, Cố Trường An quay đầu lại, thấy được một bác gái đang nhấc theo đồ ăn đi lên nhìn về phía Ngô Đại Bệnh bên cạnh cậu, gương mặt lộ rõ vẻ đề phòng.
Cố Trường An lễ phép nói: "Dì à, chúng cháu đến tìm phòng ở. Thấy bên ngoài có dán tờ rơi quảng cáo nên muốn vào xem một chút."
Bác gái trừng mắt nhìn Ngô Đại Bệnh hỏi: "Hai người đi cùng nhau?"
"Đúng ạ, cùng nhau." Cố Trường An cười nói, "Nó là em trai cháu."
Bác gái vẫn không yên lòng: "Thằng bé đang làm gì?"
Cố Trường An liếc nhìn về phía Ngô Đại Bệnh: "Dì hỏi mày đang làm gì kìa, trả lời chút đi."
Ngô Đại Bệnh nhìn về phía Cố Trường An.
Hai mảnh môi Cố Trường An giật giật.
Ngô Đại Bệnh theo khẩu hình của cậu nói: "Đầu bếp ạ."
"Ồ ồ ồ là đầu bếp ư." Bác gái thở phào, là công việc đàng hoàng. Bác nhìn Cố Trường An, rồi lại nhìn về phía Ngô Đại Bệnh, "Trông vóc người em trai cháu rất khỏe mạnh ha." Nhìn trông rất... dũng mãnh.
Bộ dạng ốm yêu của Cố Trường An khiến sự khoẻ khoắn của Ngô Đại Bệnh càng được tôn thêm, trông như có thể tay không bóp nát đầu trâu.
Bác gái là một con người nhiệt tình, tay chỉ về gian phòng phía tây: "Hai ngày trước phòng kia mới dọn đi, vẫn chưa có ai thuê cả. Dì có thể giúp liên hệ với chủ nhà trọ nếu hai đứa muốn."
Cố Trường An khách sáo nói: "Cảm ơn ạ."
"Buổi sáng có một đôi tình nhân trẻ đến xem phòng. Ôi, hai người bọn họ ở trong sân hôn môi, còn sờ này sờ kia, không có chút riêng tư nào cả." Bác gái ghét bỏ lắc đầu rồi nhìn Cố Trường An với vẻ cha mẹ vợ nhìn con rể, vỗ vỗ cánh tay của cậu, "Dì thích kiểu hàng xóm giống cháu hơn, thoạt nhìn là một đứa trẻ tốt."
Cố Trường An thuận thế lộ ra nụ cười con ngoan.
Chủ nhà trọ vừa đến, Cố Trường An liền dựa vào bản mặt trong trắng thuần khiết vô hại, dáng vẻ hiểu rõ cả nam lẫn nữ, cùng với khả năng chỉ hươu bảo ngựa bàn bạc xong xuôi tiền thuê một tháng.
Đêm đó cậu tra được một thông tin, chủ nhân lời nói dối tên là Trương Uy, làm việc trong nhà máy mới ở Phúc Tân, là đồng nghiệp của Hà Kiến.
Sau đó, Cố Trường An bắt đầu theo dõi Trương Uy đi làm mỗi ngày. Cậu phát hiện ra tuy gã nghèo, dù mặc toàn quần áo cũ thế nhưng cả người đều rất sạch sẽ, cúc áo sơ mi cài đến nút đầu tiên, thể hiện sự cẩn thận tỉ mỉ.
Trong khi những công nhân khác tuốt ống tay áo, lôi thôi lếch thếch, như chỉ sợ người khác không biết mình là cái móc treo, chỉ có gã ngày ngày chỉnh tề cài đầy đủ nút, nhìn như đứa học sinh ngoan nhất trong đám học sinh, vô cùng chói mắt.
Trương Uy là một người bị khiết phích*.
*Khiết phích: OCD a.k.a rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Ngày theo dõi thứ ba, Trương Uy ghé vào siêu thị sau khi tan làm.
Cố Trường An đi theo vô, nhìn thấy Trương Uy mua giá phơi quần áo, lúc hắn đi rồi cậu tiến lại nhìn một chút, phát hiện ra gã mua loại tốt nhất.
Chẳng qua cũng chỉ là đồ phơi quần áo mà thôi, dù dùng cái quê mùa nhất cũng chả ai để ý. Xem ra Trương Uy đối với chất lượng sinh hoạt có yêu cầu tương đối.
Sau khi rời khỏi siêu thị, Trương Uy đi ăn bát mì rồi trở về chỗ ở, không làm gì bất thường cả.
Buổi tối Cố Trường An đi vệ sinh. Cậu mơ hồ nghe được tiếng khanh khách như phát ra từ một người đang nghẹt thở, lông mày cậu khẽ động, cong eo tới gần.
Lúc này đã gần rạng sáng, trong khu có ba nhà còn sáng đèn, một trong số đó là nhà Trương Uy.
Cố Trường An đứng bên ngoài, từ khe cửa dưới đáy trông thấy một đôi chân trần, là chân của Trương Uy. Thế nhưng nó không đứng trên mặt đất, mà là lơ lửng giữa trời.
Nhìn thấy vậy, đồng tử Cố Trường An co rụt lại, tầm mắt nhanh chóng hướng lên trên, hình ảnh phía trước khiến từng búi cơ trong cậu giật kịch liệt.
Trên trần nhà có một cái móc sắt thường dùng để treo đồ.
Trương Uy treo giá phơi quần áo của mình vào cái móc, sau đó luồn vào bên trong giá phơi như những thi thể bị thắt cổ, treo lơ lửng trên trần nhà.
Cố Trường An nghĩ, xem ra bây giờ Trương Uy giống như quần áo được treo trên kệ, lượn trái qua phải giữa không trung.
Hưng phấn, nghẹt thở đến hưng phấn.
Trương Uy là người yêu thích cảm giác nghẹt thở, sắc mặt hắn từ đỏ dần bầm tím lên, hai mắt lòi ra, ngụm nước chảy ra bên khoé miệng không ngừng phát ra tiếng khanh khách, như là rêи ɾỉ, càng như là đang cười, tràn ngập kɦoáı ƈảʍ không thể ngăn cản.
Không lâu sau, Trương Uy buông mình ra khỏi giá phơi, trên cổ siết ra một vết máu bầm, có cái mới mà cũng có cái cũ.
Cố Trường An giờ mới hiểu được vì sao Trương Uy mỗi ngày đi làm đều mặc áo cổ cao, cậu nhíu mày, trong lòng có một cảm giác sởn tóc gáy trào lên tận tâm can.
"Khanh khách."
Nghỉ được chốc lát, Trương Uy mặt đầy hưng phấn lại treo mình vào móc, như quần áo bay tới bay lui.
Cố Trường An tiến vào mật đạo không bao lâu thì đi ra, cậu gọi Ngô Đại Bệnh tới.
"Anh hơi nhức đầu, mày cùng vào với anh. Nếu mười, mười lăm phút sau anh không ra thì xuống tìm."
Ngô Đại Bệnh vâng dạ.
Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh bước vào bên trong, hai người dựa theo ánh nến đi vòng vòng đến một chỗ trong mật thất.
Trong gian mật thất ngoài một cái hồ nước ra thì không còn gì cả, vô cùng quỷ dị.
Cố Trường An gỡ mắt kính cởi giày nhảy xuống nước, rất nhanh không còn thấy bóng dáng đâu.
Ngô Đại Bệnh dựa theo lời phân phó của cậu, tay cầm chân nến, một tấc cũng không rời canh giữ ở bờ đầm.
Từng gợn sóng trên mặt nước dần biến mất.
Cố Trường An trực tiếp lặn xuống, cậu lẻn xuống đáy bơi vào lối đi bên trái. Lúc lên bờ đã là một cái mật thất khác.
Nơi này rất lớn, đối diện Cố Trường An có một phiến đá vỡ toả ra ánh sáng dịu nhẹ. Xung quanh vách tường là những vết lõm tạo thành một biểu tượng rất lớn.
Mỗi vết lõm trong hầm đều đặt một chiếc lọ, có cái tràn đầy năng lượng, có cái đã thấy đáy.
Cố Trường An cảm thấy lão tổ tông làm mật thất nhỏ, hồ nước, rồi lại làm một cái mật thất lớn là phí sức làm chuyện thừa. Vì trừ nhà họ Cố ra, trên đời này không có ai thấy được năng lượng bên trong bình, lén lút đến cũng không có tác dụng gì.
"Hắt xì!"
Cố Trường An nắn mũi, tay sờ sờ cọng tóc ướt trước trán, cậu chân trần đi loanh quanh bốn vách đá phía trước, từng dấu chân ẩm ướt được lưu lại.
Đi hết một vòng, Cố Trường An tính toán một chút. Có năm chiếc lọ rỗng, mười ba cái đã thấy đáy, bốn mươi chín cái chưa đến một nửa.
Điều này có nghĩa là cậu phải nhanh chóng giải quyết lời nói dối ban ngày câu được, không là tiêu đời.
Sắc mặt Cố Trường An âm trầm: "Tiên sư nó, công trường chuyển gạch trời mưa còn có thể nghỉ ngơi. Mình thì ngược lại, cả năm không có miếng ngày nghỉ, đã mệt chết còn không được xu nào."
"Trường An à..."
Huyệt thái dương Cố Trường An nhảy loạn, lại xuất hiện ảo giác. Chỉ cần cậu vừa có suy nghĩ lười biếng sẽ có cảm giác như ba đang gọi cậu.
Cố Trường An đổi hai cái lọ rỗng rồi rời khỏi mật thất. Cậu tắm nước nóng, thay quần áo, cảm giác lạnh thấu xương vẫn chưa biến mất, vô cùng đau buốt.
Một lát sau Cố Trường An mới dễ chịu hơn một chút. Cậu cuộn chặt mình trong chăn, không hay biết gì thiếp đi, ngủ đến tận hừng đông.
Trong viện rất ồn ào, có mấy con gà đang đánh nhau, vài con ngồi làm quần chúng ăn dưa, vài con tối cổ, đám còn lại nhân cơ hội chia nhau bữa sáng hôm nay.
Cố Trường An vừa ra, chúng lập tức như nhìn thấy thiên địch mà đua nhau vỗ cánh chạy trốn.
"Chạy cái gì mà chạy, bộ trông tao đáng sợ vậy..."
Cố Trường An thấy Ngô Đại Bệnh vừa lại gần, đám gà vịt liền như trông thấy mẹ mà vây quanh, chữ "à" trong miệng thoáng chốc vỡ tan tành.
"Mang bữa sáng ra đây, anh đói rồi."
Ngô Đại Bệnh vừa nói vừa vào bếp: "Em mang cháo ra ngay."
Cố Trường An quay về phía gà vịt cười giễu, thấy chưa, nó không phải mẹ bọn mi mà là Đại Bệnh nhà ta đó nha.
Đám gà vịt vội vàng thoát thân.
Tiếng Ngô Đại Bệnh truyền ra từ trong bếp: "Trường An à, trước khi ăn cơm anh đánh răng rửa mặt đi."
Khoé miệng Cố Trường An giật giật, bộ anh mày sẽ không biết sao?
Cố đại thiếu gia kén ăn, cậu thấy thịt nạc gan lợn trong bát cháo, bỗng chốc thấy không vui: "Tại sao mới sáng sớm đã ăn cái này? Không phải cháo hoa à?"
Đúng rồi, đại thiếu gia chỉ thích ăn cháo hoa, gì cũng không cần bỏ vào.
Ngô Đại Bệnh nói: "Cháo hoa không bổ máu, cái này mới bổ. Anh vẫn luôn thiếu máu, phải ăn."
Cố Trường An hừ một tiếng: "Lần nào mày cũng nói như vậy."
Ngô Đại Bệnh gặm bánh bao, trên gương mặt hiền hậu tràn ngập nghiêm túc: "Em không nói nữa, anh chờ lần sau em đọc thêm sách."
Cố Trường An một tay chống đầu: "Đại Bệnh, mày không thấy anh khó hầu hạ sao?"
Ngô Đại Bệnh lắc đầu một cái: "Trường An nói quá rồi."
Cố Trường An ngửi thấy mùi tanh, trong dạ dày quay cuồng: "Lừa anh mày cũng vô dụng, anh không ăn đâu."
Kết quả Cố đại thiếu gia một tay bóp chặt mũi, một tay cầm thìa, bộ dạng như bị tra tấn múc từng ngụm cháo vào miệng.
Ngô Đại Bệnh biết anh một trăm lần không tình nguyện, hàng lông mày nhíu chặt một chỗ, mặt nhăn như cụ già, khí lạnh khẽ tỏa ra từ cơ thể, cuối cùng cũng vẫn sẽ ăn.
Bọn là người nhà, là anh em, hiểu nhau.
Buổi chiều Cố Trường An mang theo lời nói dối quan trọng hôm qua câu được đi tìm người trong cuộc.
Dựa theo thông tin bên trong lời nói đến xem, không quan tâm Hà Kiến đang ở đâu, còn sống hay đã chết, là người hay quỷ, chỉ có người trong cuộc mới là điểm đột phá duy nhất. Trước tiên chỉ có thể ra tay từ gã, gã là chủ nhân của lời nói dối, sau lưng dĩ nhiên có lý do không muốn cho người ta biết.
Cố Trường An mấy năm nay đã xử lý qua rất nhiều vụ tương tự. Bây giờ không thể báo án, vì cảnh sát sẽ đoán liệu có phải ai đùa dai báo án giả hay không, nhất định sẽ đề ra nghi vấn rồi đi xác minh.
Cứ như vậy sẽ bứt dây động rừng, người trong cuộc sẽ cảnh giác rồi lén trốn đi. Khoảng cách càng xa, lời nói dối càng không có cách nào cảm ứng được vị trí cụ thể của gã, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
Chỉ có thể điều tra trong bóng tối, tuỳ cơ ứng biến, nghĩ cách tìm đến chỗ Hà Kiến.
Mưa rơi tí tách, không khí ẩm ướt.
Tâm tình Cố Trường An không tốt, mặt lạnh băng suốt đường đi.
Ngô Đại Bệnh hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Cố Trường An lắc đầu, nhưng khi mở miệng ra lại là: "Có gì đâu mà ăn?"
Ngô Đại Bệnh đưa cho Cố Trường An một gói bánh bao hấp Vương Vương.
Cố Trường An liếc bánh bao nhỏ, mặt tàm tạm mở túi ra: "Cái lọ đâu? Đưa anh xem một chút."
Ngô Đại Bệnh lấy chiếc lọ ra.
Cố Trường An nhìn lướt qua, thuỷ tinh cầu trong bình nhẹ nhàng rung lên, người trong cuộc đang ở gần đây.
Trời mưa lớn hơn một chút, Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh che dù đi xuyên qua hai con đường tiến về phía trước. Lời nói dối đưa họ tới cửa một nhà xưởng.
Đã biết được vị trí, giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Đã khoanh tròn được phạm vi, công nhân cũng bắt đầu tan làm rồi.
Cố Trường An làm bộ đứng chờ người ở ven đường, từng tốp công nhân lục tục đi qua trước mặt cậu, thuỷ tinh cầu vẫn không có chút động tĩnh.
Ngô Đại Bệnh nói: "Trường An, người đó liệu có phải hôm nay không đi làm không? Hay là nhà xưởng có mấy cái cửa khác..."
Cố Trường An ra hiệu "Suỵt".
Ngô Đại Bệnh ngậm miệng.
Mí mắt Cố Trường An rủ xuống, kiên trì chờ đợi con mồi của mình.
Khoảng hai mươi phút sau, mục tiêu xuất hiện.
Trong nháy mắt đó, Cố Trường An từ dưới ô ngẩng đầu lên, tầm mắt đặt tại người đàn ông đang vừa đi vừa nhắn tin một hay giây, nhớ kỹ diện mạo đặc thù của gã.
Kỹ thuật theo dõi của Cố Trường An đã được dày công tôi luyện, thuận lợi đi tới nơi ở của người đàn ông.
Là khu nhà cho thuê, khoá cửa cũng là loại bình thường nhất, vận sức túm mấy lần là rơi, chỉ số an toàn rất thấp.
Cố Trường An nhanh chóng hiểu sơ tình hình, có gia đình ở gian phòng phía tây vừa mới dọn đi. Bàn tay cậu buông thõng xuống gõ gõ vào chân như đang tính toán cái gì.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Từ cửa đột nhiên vang lên một âm thanh, Cố Trường An quay đầu lại, thấy được một bác gái đang nhấc theo đồ ăn đi lên nhìn về phía Ngô Đại Bệnh bên cạnh cậu, gương mặt lộ rõ vẻ đề phòng.
Cố Trường An lễ phép nói: "Dì à, chúng cháu đến tìm phòng ở. Thấy bên ngoài có dán tờ rơi quảng cáo nên muốn vào xem một chút."
Bác gái trừng mắt nhìn Ngô Đại Bệnh hỏi: "Hai người đi cùng nhau?"
"Đúng ạ, cùng nhau." Cố Trường An cười nói, "Nó là em trai cháu."
Bác gái vẫn không yên lòng: "Thằng bé đang làm gì?"
Cố Trường An liếc nhìn về phía Ngô Đại Bệnh: "Dì hỏi mày đang làm gì kìa, trả lời chút đi."
Ngô Đại Bệnh nhìn về phía Cố Trường An.
Hai mảnh môi Cố Trường An giật giật.
Ngô Đại Bệnh theo khẩu hình của cậu nói: "Đầu bếp ạ."
"Ồ ồ ồ là đầu bếp ư." Bác gái thở phào, là công việc đàng hoàng. Bác nhìn Cố Trường An, rồi lại nhìn về phía Ngô Đại Bệnh, "Trông vóc người em trai cháu rất khỏe mạnh ha." Nhìn trông rất... dũng mãnh.
Bộ dạng ốm yêu của Cố Trường An khiến sự khoẻ khoắn của Ngô Đại Bệnh càng được tôn thêm, trông như có thể tay không bóp nát đầu trâu.
Bác gái là một con người nhiệt tình, tay chỉ về gian phòng phía tây: "Hai ngày trước phòng kia mới dọn đi, vẫn chưa có ai thuê cả. Dì có thể giúp liên hệ với chủ nhà trọ nếu hai đứa muốn."
Cố Trường An khách sáo nói: "Cảm ơn ạ."
"Buổi sáng có một đôi tình nhân trẻ đến xem phòng. Ôi, hai người bọn họ ở trong sân hôn môi, còn sờ này sờ kia, không có chút riêng tư nào cả." Bác gái ghét bỏ lắc đầu rồi nhìn Cố Trường An với vẻ cha mẹ vợ nhìn con rể, vỗ vỗ cánh tay của cậu, "Dì thích kiểu hàng xóm giống cháu hơn, thoạt nhìn là một đứa trẻ tốt."
Cố Trường An thuận thế lộ ra nụ cười con ngoan.
Chủ nhà trọ vừa đến, Cố Trường An liền dựa vào bản mặt trong trắng thuần khiết vô hại, dáng vẻ hiểu rõ cả nam lẫn nữ, cùng với khả năng chỉ hươu bảo ngựa bàn bạc xong xuôi tiền thuê một tháng.
Đêm đó cậu tra được một thông tin, chủ nhân lời nói dối tên là Trương Uy, làm việc trong nhà máy mới ở Phúc Tân, là đồng nghiệp của Hà Kiến.
Sau đó, Cố Trường An bắt đầu theo dõi Trương Uy đi làm mỗi ngày. Cậu phát hiện ra tuy gã nghèo, dù mặc toàn quần áo cũ thế nhưng cả người đều rất sạch sẽ, cúc áo sơ mi cài đến nút đầu tiên, thể hiện sự cẩn thận tỉ mỉ.
Trong khi những công nhân khác tuốt ống tay áo, lôi thôi lếch thếch, như chỉ sợ người khác không biết mình là cái móc treo, chỉ có gã ngày ngày chỉnh tề cài đầy đủ nút, nhìn như đứa học sinh ngoan nhất trong đám học sinh, vô cùng chói mắt.
Trương Uy là một người bị khiết phích*.
*Khiết phích: OCD a.k.a rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Ngày theo dõi thứ ba, Trương Uy ghé vào siêu thị sau khi tan làm.
Cố Trường An đi theo vô, nhìn thấy Trương Uy mua giá phơi quần áo, lúc hắn đi rồi cậu tiến lại nhìn một chút, phát hiện ra gã mua loại tốt nhất.
Chẳng qua cũng chỉ là đồ phơi quần áo mà thôi, dù dùng cái quê mùa nhất cũng chả ai để ý. Xem ra Trương Uy đối với chất lượng sinh hoạt có yêu cầu tương đối.
Sau khi rời khỏi siêu thị, Trương Uy đi ăn bát mì rồi trở về chỗ ở, không làm gì bất thường cả.
Buổi tối Cố Trường An đi vệ sinh. Cậu mơ hồ nghe được tiếng khanh khách như phát ra từ một người đang nghẹt thở, lông mày cậu khẽ động, cong eo tới gần.
Lúc này đã gần rạng sáng, trong khu có ba nhà còn sáng đèn, một trong số đó là nhà Trương Uy.
Cố Trường An đứng bên ngoài, từ khe cửa dưới đáy trông thấy một đôi chân trần, là chân của Trương Uy. Thế nhưng nó không đứng trên mặt đất, mà là lơ lửng giữa trời.
Nhìn thấy vậy, đồng tử Cố Trường An co rụt lại, tầm mắt nhanh chóng hướng lên trên, hình ảnh phía trước khiến từng búi cơ trong cậu giật kịch liệt.
Trên trần nhà có một cái móc sắt thường dùng để treo đồ.
Trương Uy treo giá phơi quần áo của mình vào cái móc, sau đó luồn vào bên trong giá phơi như những thi thể bị thắt cổ, treo lơ lửng trên trần nhà.
Cố Trường An nghĩ, xem ra bây giờ Trương Uy giống như quần áo được treo trên kệ, lượn trái qua phải giữa không trung.
Hưng phấn, nghẹt thở đến hưng phấn.
Trương Uy là người yêu thích cảm giác nghẹt thở, sắc mặt hắn từ đỏ dần bầm tím lên, hai mắt lòi ra, ngụm nước chảy ra bên khoé miệng không ngừng phát ra tiếng khanh khách, như là rêи ɾỉ, càng như là đang cười, tràn ngập kɦoáı ƈảʍ không thể ngăn cản.
Không lâu sau, Trương Uy buông mình ra khỏi giá phơi, trên cổ siết ra một vết máu bầm, có cái mới mà cũng có cái cũ.
Cố Trường An giờ mới hiểu được vì sao Trương Uy mỗi ngày đi làm đều mặc áo cổ cao, cậu nhíu mày, trong lòng có một cảm giác sởn tóc gáy trào lên tận tâm can.
"Khanh khách."
Nghỉ được chốc lát, Trương Uy mặt đầy hưng phấn lại treo mình vào móc, như quần áo bay tới bay lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất