Chương 61
Đại nạn đã đến
Ngày hôm sau Quý Thanh xách theo bao lớn bao nhỏ ghé qua, nói là người nhà Ngũ Khang tặng, trong cục công an mỗi người một phần.
Thế giới của người có tiền người nghèo không hiểu được, tôi cho anh, anh phải nhận, không nhận? Đó chính là không nể mặt tôi, nhất định phải nhận, không nhận không được.
Cố Trường An thoáng lướt qua, có bào ngư, tổ yến, nhân sâm gì đó. Cậu có thể hiểu được, con trai bình an trở về, cái này làm gì quan trọng nữa.
Bên trong cảm kích trộn lẫn thêm vài phần ý tứ khoe khoang, vậy không phải là cảm kích ư? Cũng là cảm kích.
Cố Trường An đẩy hộp quà về phía Quý Thanh: "Phần này nên là của chị chứ, xách đến chỗ tôi làm gì?"
Quý Thanh nói: "Tôi ăn không quen."
Cố Trường An liếc mắt: "Vậy tôi ăn quen chắc?"
Hai con người nghèo khổ bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười thành tiếng.
Cố Trường An chậc lưỡi: "Quý đội, ở chung với chị lâu, tôi phát hiện ra chị cũng không nhàm chán như vẻ bề ngoài."
Quý Thanh không hề tức giận, trái lại còn lộ ra chút ý cười: "Vẻ bề ngoài tôi nhàm chán?"
Cố Trường An suy tư về hình dung: "Vẻ ngoài của chị rất chi là nghiêm khắc."
Quý Thanh: "..."
Ly trà đã thấy đáy, trên bàn trước mặt Cố Trường An chất một đống vỏ dưa, cậu ngồi phịch vào trong ghế tựa: "Trạng thái tinh thần của cậu nhóc kia sao rồi? Không lưu lại bóng ma trong lòng chứ?"
"Cũng ổn." Quý Thanh nói, "Khoảng thời gian bị giam cầm Ngũ Khang cơ bản đều nằm trong trạng thái nửa hôn mê, ý thức mơ hồ, rời rạc, hợp lại cũng không thành hình. Cậu ta chỉ nhớ được đêm đó gặp được Vương Đồng, vì là bạn gái của bạn cùng phòng, lúc thường cũng không ít lần tiếp xúc cho nên không có phòng bị, sau khi trên cổ đột nhiên tê rần thì bất tỉnh nhân sự."
Cố Trường An nói: "Trong cái rủi có cái may."
Quý Thanh ừm một tiếng, không nhớ ra được mà nói, là chuyện tốt.
Trong khi bên này Cố Trường An và Quý Thanh đang nói chuyện phiếm, bên kia Lục Thành mua vịt quay trở về, trên ngã rẽ đụng phải Bạch Nghiêm Tu. Đối phương dựa vào vách tường hút thuốc, trên đất rơi ra hai, ba cái tàn thuốc.
Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ đi về phía trước.
Bạch Nghiêm Tu cản hắn lại: "Lục tiên sinh, tôi tới tìm anh."
Khoé môi Lục Thành ngậm lấy một vệt cười, khuôn mặt biểu tình lạnh như băng: "Tôi không nghĩ là chúng ta còn có lời nào để nói."
Mắt Bạch Nghiêm Tu đỏ lên, khàn giọng: "Là chuyện liên quan đến gia tộc của Trường An."
Người Lục Thành hơi khựng lại.
Bạch Nghiêm Tu người này có một cái tật xấu, anh rất khó để thích một ai đấy, không phải do giáo điều cứng nhắc, chỉ là cảm giác, làm cho anh động lòng là tốt rồi. Tuy nhiên cái này nói thì đơn giản, nhưng thật ra lại là một vấn đề cực kỳ nan giải, không có đáp án cố định nào cả.
Một khi đã thích, Bạch Nghiêm Tu sẽ thích rất lâu, anh là kiểu người khó thoát khỏi một mảnh tình, mối tình đầu thất bại đã khiến anh phải rời đi suốt năm năm mới có thể thoát khỏi.
Lần này không biết phải mất bao lâu.
Trước kia Bạch Nghiêm Tu không tra ra được thông tin của Cố gia, cảm giác ấy như cây gai đâm vào trong dây thần kinh của anh, thi thoảng lại nhói lên hai cái, không nhổ ra được. Cho nên những ngày qua anh vẫn luôn điều tra về Cố gia, sử dụng hết tất cả tài nguyên có thể dùng, rốt cuộc cũng tra ra được.
Mà những thứ tra được ấy còn khiến Bạch Nghiêm Tu chấn động ăn ngủ không yên.
Là vì khoảng thời gian trước ban ngành phát hiện năng lượng quái dị đến từ nhà cũ Cố gia, nhưng Cố Trường An chưa từng hé một chữ với anh.
Lúc Bạch Nghiêm Tu biết được chuyện này, có phần ngoài dự liệu, Cố Trường An coi anh là người ngoài, không tín nhiệm, cũng sẽ không ỷ lại.
Lão tổ tông Cố gia và Lục gia là anh em kết nghĩa, các đời đều là quan hệ hợp tác, một bên quản người một bên quản quỷ, mãi cho đến khi hai nhà bởi một toà thành dưới lòng đất mà xung đột lợi ích, cuối cùng cắt đứt quan hệ, từ nay về sau không gặp lại.
Vốn là khi phát hiện ra toà thành dưới lòng đất, quan hệ hai nhà vẫn rất tốt như trước, đặc biệt là nữ chủ nhân gia tộc, nếu không thì cũng sẽ không đặt tên cho hai người con — Thành Trường An.
Mấy tháng trước, ba Cố Trường An qua đời, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Lục xuất hiện ở Cố gia, hai chuyện này xảy ra liền kề, tất nhiên sẽ tồn tại tính liên quan.
Bạch Nghiêm Tu có thể thông qua tư liệu tra ra đoán được nguyên do trong đó.
Đơn giản là đích thân mình phải đi, không yên lòng con trai, không thể không phí tâm tư đi tìm tộc của cố nhân, mong mỏi nhận được viện trợ.
Tại sao? Bởi vì con trai sắp phải đối mặt với nguy nan không thể giải quyết.
Về phần cái nguy nan ấy...
Bạch Nghiêm Tu vứt điếu thuốc tàn xuống đất, lấy giày da chà lên, nửa thăm dò mở miệng: "Dưới lòng đất nhà Trường An xảy ra vấn đề."
Lục Thành mặt không biến sắc.
Hơi thở Bạch Nghiêm Tu trầm xuống: "Anh đã sớm biết?"
Lục Thành không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Vậy tại sao anh lại không đưa cậu ấy đi? Vì sứ mệnh gia tộc?" Gương mặt Bạch Nghiêm Tu nghiêm túc, "Không có gì quan trọng hơn mạng sống."
"Bạch cục, biết tại sao em ấy chọn tôi không?"
Lục Thành mỉa mai cười nói: "Anh không nhìn thấu được nội tâm của em ấy, thứ anh thấy được cũng chủ là lớp da cùng phương thức xử sự bên ngoài, hai điểm này đã khiến anh tìm được cái bóng của mối tình đầu trên người em ấy."
Mặt Bạch Nghiêm Tu lúc xanh lúc đỏ.
Không phải chỉ có Bạch Nghiêm Tu điều tra hai nhà, Lục Thành cũng có điều tra anh, xem như là biết tận gốc rễ.
Lục Thành vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, sắc mặt lạnh lùng: "Bạch cục, anh là kẻ địch của tôi chứ không phải bạn, tôi và anh không có gì để nói nhiều, anh cũng đừng đến chỗ tôi giảng mấy đạo lý vĩ đại kia, đến trước mặt đám thuộc hạ của anh mà nói, mong mọi người bỏ qua tất cả, mặc cho số phận."
Bạch Nghiêm Tu cau mày: "Anh không muốn giúp cậu ấy giải quyết phiền phức?"
"Giúp thế nào?" Lục Thành cười nhạo, "Gϊếŧ tất cả những người nói dối?"
Bạch Nghiêm Tu nói: "Không thể nào, chẳng có ai là không nói dối."
Lục Thành: "Cho nên?"
Bạch Nghiêm Tu không ra nổi đáp án, lông mày của anh nhăn lại càng chặt. Con yêu quái kia dựa vào lời nói dối mà sinh, không thể diệt, chỉ có thể làm suy yếu yêu lực của đối phương, lần thứ hai phong ấn lại.
Bằng không một khi hiện thế, bất kỳ ai trên cõi đời này cũng đều có thể trở thành đối tượng ký sinh của nó, hậu quả khó mà lường được.
Vấn đề là, ai sẽ phong ấn? Cái giá phải trả là gì?
Bạch Nghiêm Tu phủi khói bụi trước áo khoác: "Lục tiên sinh, đêm nay tôi muốn xuống dưới lòng đất nhà Trường An điều tra một chút, anh nói với Trường An một tiếng, cậu ấy sẽ đồng ý."
Lục Thành giống như vừa nghe được câu chuyện cười, thời đại này còn có người tìm tình địch hỗ trợ? Đầu óc bị cửa kẹp?
Bạch Nghiêm Tu nói: "Những tư liệu kia chung quy cũng chỉ là chữ viết, tôi cần thực sự tiếp xúc qua, sau đó mới có thể xác định là chuyện như nào, vậy mới có thể nghĩ được biện pháp."
Anh còn nói: "Mục đích của tôi và anh giống nhau, đều hi vọng cậu ấy bình an."
Lục Thành châm biếm: "Không phải vì thăng chức tăng lương?"
Cơ mặt Bạch Nghiêm Tu mơ hồ giật một cái, anh không giải thích, chỉ không nói một lời nhíu chặt mày.
Lục Thành cả ngày đều không ra ngoài, hầu như đều bám dính người Cố Trường An, quả thực như trẻ sơ sinh chưa cai sữa, không thể rời khỏi mẹ của mình.
Cố Trường An không có việc gì nhìn thật kỹ Ngô Đại Bệnh, Nguyệt Nha đang ở trong cơ thể cậu, phạm vi tưởng tượng của câu này rất lớn, cũng đã đủ bổ não ra mấy trăm ngàn chữ.
Lục Thành muốn ôm ôm hôn hôn, Cố Trường An đẩy hắn ra: "Mỗi lần chúng ta thân thiết, con mèo kia cũng có thể thấy?"
"Không nhìn thấy." Lục Thành nói lời kinh người, "Lần nào anh cũng bố trí kết giới."
Cố Trường An: "...Lục thiếu gia, anh thực sự là không dễ dàng." Vì muốn hôn môi, ôm một cái, còn phải bố trí kết giới, thiệt thòi cho anh rồi.
Lục Thành nhún vai: "Quen rồi."
Cố Trường An nắm ngón tay, Đại Bệnh ở đâu, con mèo ở đó, trừ phi để Đại Bệnh đi, mà điều này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Lục Thành giơ tay chỉnh lại sợi tóc mềm mại sau gáy thanh niên: "Bố trí kết giới rất đơn giản, nếu em muốn học thì bất cứ khi nào anh cũng có thể dạy em. Chỉ có điều lúc hành sự sẽ không làm ở nhà, anh không muốn hành sự ở trong kết giới, đến khi đó chúng ta kiếm chỗ khác."
Nửa câu sau đã tao nhã lại khôi hài, không hề có sự thô tục.
Mặt Cố Trường An giật giật: "Bình thường anh hay nói dối em, nói vết thương của anh lành rồi, không cần điều trị tiếp, có thể hành sự, không biết em đã nghĩ gì sao?"
Lục Thành hiểu rõ nói: "Em cho là càng không ăn được thì càng muốn có, chờ anh ăn rồi, nếm qua mùi vị thì sẽ không còn mới lạ."
Dường như không ngờ hắn sẽ xem thấu mình triệt để, Cố Trường An trố mắt trong chốc ngắn ngủi.
Lục Thành mím đôi môi mỏng, thở ra một hơi nói: "Không gạt em, anh cũng có nỗi lo tương tự."
Cố Trường An: "..."
Lục Thành lắc đầu than thở: "Suy cho cùng thì thứ em xem trọng cũng không phải khuôn mặt của anh."
Cố Trường An: "Ai nói không phải?"
Lục Thành: "..."
Hai tên diễn tinh này trò chuyện xong lại hôn nhau.
Lúc Cố Trường An lui đi bờ môi có hơi tê tê, hơi thở hỗn loạn. Cậu mở bình giữ ấm rót nước uống, xong cảm thấy mình bây giờ không thích hợp uống nóng, cần nguội lạnh để cho mình hạ nhiệt một chút.
Hơi thở bên tai thô mà nặng nề, quăng tới tầm mắt rừng rực nóng bỏng, cảm giác như bên cạnh là một con thú đang động dục.
Cố Trường An không thể nhìn, vừa nhìn đã bị khơi dậy. Cậu bước nhanh vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, nói với người đàn ông đi theo: "Thương thế của anh không tốt, cho em an ổn chút đi, không nên gây chuyện, bằng không thì có đến năm sau anh cũng không lành."
Sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn tràn đầy oan ức, giống như bản thân đáng thương biết bao: "Vậy mà em còn chọc anh."
Mắt Cố Trường An trợn trắng, rốt cuộc là ai chọc ai vậy anh hai? Em con mẹ nó sắp bị anh chọc thành đồ ngu rồi được chưa?
Hơn nửa canh giờ sau, máu nóng sôi trào của Cố Trường An và Lục Thành đều trở về nhiệt độ ban đầu, có thể đối mặt nói chuyện bình thường.
Cố Trường An bắt chéo chân ăn kẹo dẻo đường: "Nói đi."
Lục Thành giả ngu: "Nói cái gì?"
Cố Trường An cười: "Nói điều anh muốn nói, nhịn cả một ngày, không quá thoải mái nhỉ."
Lục Thành: "..."
"Cho anh hai miếng." Lục Thành đi sang ngồi, cùng cậu ăn một miếng kẹo, ăn xong một túi mới nói chuyện hồi sáng.
Cố Trường An đồng ý.
Lần này Lục thiếu gia không vui, hắn ghen tị: "Tuy anh biết em sẽ đồng ý, nhưng sao em không do dự chút nào vậy?"
Cố Trường An dở khóc dở cười: "Biết em sẽ đồng ý, vậy mà còn nói với em?"
Lục Thành nắm chặt tay cậu vuốt nhẹ: "Không muốn lừa dối em."
Cố Trường An miễn cưỡng liếc người đàn ông một cái: "Anh sợ Bạch Nghiêm Tu đến tìm em, đề cập với em chuyện này, bị em phát hiện ra anh không nói cho em biết, lúc quay về sẽ ồn ào với anh?"
Mặt Lục Thành banh ra: "Đoán mò."
Cố Trường An: "Em đang nói nghiêm túc."
Lục Thành gác chân dài khẽ dựa về sau, đỡ trán nói: "Được, kẻ địch còn chưa tới hiện trường, thạch anh trong nhà cũng đã bị siêu chiến binh ông trời phái đến tiến đánh."
Mặt Cố Trường An đen lại, sau này không thể để cho cái tên này chơi game nữa, đầu óc cũng sắp hỏng rồi.
Buổi tối khoảng mười giờ, Bạch Nghiêm Tu một thân một mình xuất hiện ở nhà cũ Cố gia.
Lục Thành bố trí kết giới, vạn vật bên ngoài im tiếng.
Cố Trường An cầm chân nến tiến vào trong mật đạo, trong lòng có nhiều suy nghĩ, liệu ba có tính đến một ngày cậu sẽ đưa người ngoài vào đây không.
Tình thế bức bách, bất đắc dĩ mà thôi, hi vọng ba có thể thông cảm.
Không lâu sau, ba người đứng trước mặt hồ trong mật thất. Ngô Đại Bệnh không có ở đây, Cố Trường An rất để ý tới con mèo to trong cơ thể cậu ta, nhưng hơn phân nửa là do đại yêu dưới lòng đất nhà cũ.
Bạch Nghiêm Tu đúng là đại lão của ban ngành, hiểu biết sâu rộng, toàn bộ hành trình không có nhìn đông ngó tây, duy trì thái độ chuẩn mực với hết thảy mọi thứ trong này, không để Cố Trường An phải đề phòng.
Cố Trường An nói muốn xuống nước, Bạch Nghiêm Tu liền cởi giày cùng áo khoác, đặt điện thoại, hộp thuốc và bật lửa, khăn giấy lên mặt đất, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị xuất phát.
Đây không phải lần đầu Lục Thành đến, trong túi hắn cái gì cũng không mang, là khoảng không, mặc còn ít, buổi tối trời đông chỉ mặc một bộ áo đơn, tựa như không cảm giác được lạnh giá.
Sau khi xuống nước, Lục Thành và Bạch Nghiêm Tu đều không nhìn thấy có gì dưới đáy nước. Người trước đã từng xuống qua, biết được ở dưới đặt thuật che mắt, người sau bất động thanh sắc chờ đến tiếp sau.
Cố Trường An cắn ngón tay quệt vài cái như là đang làm ký hiệu, một khắc sau nơi đó bỗng xuất hiện một con đường.
Xuyên qua thông đạo, ba người tiến vào một không gian khác lớn hơn mật thất, nhiệt độ của nơi này vậy mà lại không thấp, khoảng chừng hai mươi độ.
Cố Trường An vuốt mái tóc ướt ra phía sau: "Đi theo tôi."
Lục Thành đi bên cạnh Cố Trường An, Bạch Nghiêm Tu theo sau.
Mảnh đá trong mật thất toả ra ánh sáng dìu dịu, có vài cái lõm nhỏ được tạc trên tường đá, xếp thành hình dạng ký hiệu, những thứ này thoạt trông quá mức gây chú ý cho người ngoài.
Lục Thành và Bạch Nghiêm Tu chú ý tới một điểm, mỗi cái lõm trong hầm đều đặt một chiếc lọ, từ con mắt bọn họ nhìn vào, tất cả đều là lọ rỗng, bọn họ không phải người nhà họ Cố, không thấy được năng lượng bên trong.
Vào lúc bọn họ đang suy tư, phía trước truyền đến giọng Cố Trường An: "Chính là chỗ này."
Cố Trường An không mang mắt kính, để có thể nhìn rõ hơn một chút mà cậu vô thức nheo mắt lại, điều này khiến cho con mắt của cậu thoạt nhìn có phần mơ màng, lộ ra vẻ đáng yêu.
Lục Thành lau nước trên mặt cậu.
Bạch Nghiêm Tu vừa là chó độc thân, vừa là tình địch, tâm trạng lại không lộ ra chút chập chờn nào, một mực bất động thanh sắc.
Trên đất có một cái phong ấn hình tròn, thời gian tồn tại quá lâu, không biết đã trải qua bao nhiêu đời, che kín dấu vết tháng năm lưu lại.
Hình vẽ phong ấn phức tạp rườm rà, như là một cái bát quái đồ, lại như không phải, chỉ đứng ở đây cũng đã có thể cảm nhận được một sức mạnh thần bí khuếch tán xung quanh phong ấn.
"Trước đây tôi vẫn luôn muốn thử xem máu của tôi có hữu dụng hay không, nhưng xưa nay chưa từng thử qua." Cố Trường An nói, "Nếu không hôm nay tôi nhân cơ hội thử một chút?"
Chuyện này vô cùng quỷ quái, dường như mỗi lần cậu định làm như vậy, sẽ có một thứ gì đó chạy đến ngăn cản.
Lục Thành và Bạch Nghiêm Tu trăm miệng một lời: "Đừng thử!"
Cố Trường An biểu tình quái dị: "Kích động thế làm gì?"
"Anh không muốn em lãng phí máu." Lục Thành nói, "Nếu chỉ cần hai giọt máu của em là đã có thể ngăn chặn lão già thối bị phong ấn, vậy thì cũng quá hão huyền, không có chuyện dễ dàng như vậy."
Bạch Nghiêm Tu không lên tiếng, tựa hồ cũng cùng ý kiến.
Cố Trường An "À" lên một tiếng cười: "Nói cũng đúng."
Lục Thành khó phát giác thở một hơi, hắn đưa cánh tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm.
Bạch Nghiêm Tu quay đầu nhìn lại, đây là lần thứ hai anh thấy cây kiếm này sau trận chiến với lang yêu vương. Anh đã điều tra lai lịch, nghe nói là đồ vật gia truyền của Lục gia, chỉ có một mình tộc trưởng mới có thể nắm giữ.
Trường kiếm trong tay Lục Thành hướng về phía phong ấn, chưa có hành động nào khác, nhưng trường kiếm đột nhiên rung động kịch liệt.
Giống như gặp phải "Bạn cũ", hưng phấn không thôi.
Nếu không phải Lục Thành đúng lúc nắm thật chặt, trường kiếm đã bay khỏi tay hắn.
Vào lúc đó, phong ấn dưới lòng đất bỗng nhiên bùng nổ một luồng năng lượng, hướng trường kiếm mà đi.
Cố Trường An chứng kiến cảnh này, không khỏi nhớ đến thanh kiếm ba giao trước khi ra đi, suy tư cái gì.
Lục Thành giương cao bổ xuống, năng lượng kia lập tức bị tiêu diệt.
Hắn vốn định dùng mũi kiếm vẽ bùa chú ở bốn phía, không ngờ rằng lại có thu hoạch không thể tưởng tượng nổi, xưa này thứ vũ khí màu trắng này chưa từng kích động như thế.
Trong lòng Bạch Nghiêm Tu nảy lên một suy nghĩ không đúng lúc, con yêu quái này là hai nhà liên thủ phong ấn, nhất định đời sau của hai nhà phải dây dưa với nhau, anh là bại bởi số mệnh.
Mật thất rơi vào yên tĩnh khôn kể.
Vị bị phong ấn dưới kia không có động tĩnh, cảm giác như vừa nãy chỉ là thấy "Bạn cũ" đến, chạy ra hỏi thăm một chút.
Bạch Nghiêm Tu dựa vào bộ não siêu cường ghi nhớ hình vẽ phong ấn, hỏi cậu: "Trường An, cậu có thể tăng mạnh phong ấn lên chút được hay không? Nếu như vậy..."
Cố Trường An cắt ngang: "Không thể."
Thấy hai tầm mắt quăng đến, miệng cậu giật giật: "Nhìn cái gì? Bộ không phải sao?"
Có lẽ là không thể, nhưng sẽ không hùng hồn được tới vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Cố Trường An ngược lại cũng muốn biết, ba không dạy, bên trong bản chép tay cũng không có ghi, cậu có thể có biện pháp gì?
Bạch Nghiêm Tu không ngờ rằng Cố Trường An không hqy biết gì về phong ấn của nhà mình cả, người nhà của cậu hẳn vì một lý do nào đó mà tận lực che giấu cậu.
Trầm mặc chốc lát, Bạch Nghiêm Tu nói: "Tôi đã sai người liên hệ với sư phụ của tôi, ông ấy cũng sắp về nước rồi, chờ ông ấy về, tôi cùng ông nghiên cứu thử xem."
Sư phụ chắc chắn biết được ít chuyện gì đó.
Lục Thành vẽ ấn phù lên khoảng không phía trên phong ấn, là cha hắn dạy trước khi đi, tác dụng có lớn hay không thì phải về sau mới biết.
Mười một giờ hơn, Cố Trường An tắm nước nóng rồi lên giường. Vừa mới chuẩn bị tháo khăn trùm đầu xuống thì điện thoại vang lên, là Lập Xuân gọi tới, cậu bắt máy. Vừa nghe thấy giọng nói bất lực ở đầu bên kia, biểu cảm trên mặt cậu lập tức thay đổi
Lục Thành cầm máy sấy tóc sấy cho cậu: "Làm sao vậy?"
Cố Trường An nói: "Đại nạn của bà ngoại đến rồi."
Ngày hôm sau Quý Thanh xách theo bao lớn bao nhỏ ghé qua, nói là người nhà Ngũ Khang tặng, trong cục công an mỗi người một phần.
Thế giới của người có tiền người nghèo không hiểu được, tôi cho anh, anh phải nhận, không nhận? Đó chính là không nể mặt tôi, nhất định phải nhận, không nhận không được.
Cố Trường An thoáng lướt qua, có bào ngư, tổ yến, nhân sâm gì đó. Cậu có thể hiểu được, con trai bình an trở về, cái này làm gì quan trọng nữa.
Bên trong cảm kích trộn lẫn thêm vài phần ý tứ khoe khoang, vậy không phải là cảm kích ư? Cũng là cảm kích.
Cố Trường An đẩy hộp quà về phía Quý Thanh: "Phần này nên là của chị chứ, xách đến chỗ tôi làm gì?"
Quý Thanh nói: "Tôi ăn không quen."
Cố Trường An liếc mắt: "Vậy tôi ăn quen chắc?"
Hai con người nghèo khổ bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười thành tiếng.
Cố Trường An chậc lưỡi: "Quý đội, ở chung với chị lâu, tôi phát hiện ra chị cũng không nhàm chán như vẻ bề ngoài."
Quý Thanh không hề tức giận, trái lại còn lộ ra chút ý cười: "Vẻ bề ngoài tôi nhàm chán?"
Cố Trường An suy tư về hình dung: "Vẻ ngoài của chị rất chi là nghiêm khắc."
Quý Thanh: "..."
Ly trà đã thấy đáy, trên bàn trước mặt Cố Trường An chất một đống vỏ dưa, cậu ngồi phịch vào trong ghế tựa: "Trạng thái tinh thần của cậu nhóc kia sao rồi? Không lưu lại bóng ma trong lòng chứ?"
"Cũng ổn." Quý Thanh nói, "Khoảng thời gian bị giam cầm Ngũ Khang cơ bản đều nằm trong trạng thái nửa hôn mê, ý thức mơ hồ, rời rạc, hợp lại cũng không thành hình. Cậu ta chỉ nhớ được đêm đó gặp được Vương Đồng, vì là bạn gái của bạn cùng phòng, lúc thường cũng không ít lần tiếp xúc cho nên không có phòng bị, sau khi trên cổ đột nhiên tê rần thì bất tỉnh nhân sự."
Cố Trường An nói: "Trong cái rủi có cái may."
Quý Thanh ừm một tiếng, không nhớ ra được mà nói, là chuyện tốt.
Trong khi bên này Cố Trường An và Quý Thanh đang nói chuyện phiếm, bên kia Lục Thành mua vịt quay trở về, trên ngã rẽ đụng phải Bạch Nghiêm Tu. Đối phương dựa vào vách tường hút thuốc, trên đất rơi ra hai, ba cái tàn thuốc.
Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ đi về phía trước.
Bạch Nghiêm Tu cản hắn lại: "Lục tiên sinh, tôi tới tìm anh."
Khoé môi Lục Thành ngậm lấy một vệt cười, khuôn mặt biểu tình lạnh như băng: "Tôi không nghĩ là chúng ta còn có lời nào để nói."
Mắt Bạch Nghiêm Tu đỏ lên, khàn giọng: "Là chuyện liên quan đến gia tộc của Trường An."
Người Lục Thành hơi khựng lại.
Bạch Nghiêm Tu người này có một cái tật xấu, anh rất khó để thích một ai đấy, không phải do giáo điều cứng nhắc, chỉ là cảm giác, làm cho anh động lòng là tốt rồi. Tuy nhiên cái này nói thì đơn giản, nhưng thật ra lại là một vấn đề cực kỳ nan giải, không có đáp án cố định nào cả.
Một khi đã thích, Bạch Nghiêm Tu sẽ thích rất lâu, anh là kiểu người khó thoát khỏi một mảnh tình, mối tình đầu thất bại đã khiến anh phải rời đi suốt năm năm mới có thể thoát khỏi.
Lần này không biết phải mất bao lâu.
Trước kia Bạch Nghiêm Tu không tra ra được thông tin của Cố gia, cảm giác ấy như cây gai đâm vào trong dây thần kinh của anh, thi thoảng lại nhói lên hai cái, không nhổ ra được. Cho nên những ngày qua anh vẫn luôn điều tra về Cố gia, sử dụng hết tất cả tài nguyên có thể dùng, rốt cuộc cũng tra ra được.
Mà những thứ tra được ấy còn khiến Bạch Nghiêm Tu chấn động ăn ngủ không yên.
Là vì khoảng thời gian trước ban ngành phát hiện năng lượng quái dị đến từ nhà cũ Cố gia, nhưng Cố Trường An chưa từng hé một chữ với anh.
Lúc Bạch Nghiêm Tu biết được chuyện này, có phần ngoài dự liệu, Cố Trường An coi anh là người ngoài, không tín nhiệm, cũng sẽ không ỷ lại.
Lão tổ tông Cố gia và Lục gia là anh em kết nghĩa, các đời đều là quan hệ hợp tác, một bên quản người một bên quản quỷ, mãi cho đến khi hai nhà bởi một toà thành dưới lòng đất mà xung đột lợi ích, cuối cùng cắt đứt quan hệ, từ nay về sau không gặp lại.
Vốn là khi phát hiện ra toà thành dưới lòng đất, quan hệ hai nhà vẫn rất tốt như trước, đặc biệt là nữ chủ nhân gia tộc, nếu không thì cũng sẽ không đặt tên cho hai người con — Thành Trường An.
Mấy tháng trước, ba Cố Trường An qua đời, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Lục xuất hiện ở Cố gia, hai chuyện này xảy ra liền kề, tất nhiên sẽ tồn tại tính liên quan.
Bạch Nghiêm Tu có thể thông qua tư liệu tra ra đoán được nguyên do trong đó.
Đơn giản là đích thân mình phải đi, không yên lòng con trai, không thể không phí tâm tư đi tìm tộc của cố nhân, mong mỏi nhận được viện trợ.
Tại sao? Bởi vì con trai sắp phải đối mặt với nguy nan không thể giải quyết.
Về phần cái nguy nan ấy...
Bạch Nghiêm Tu vứt điếu thuốc tàn xuống đất, lấy giày da chà lên, nửa thăm dò mở miệng: "Dưới lòng đất nhà Trường An xảy ra vấn đề."
Lục Thành mặt không biến sắc.
Hơi thở Bạch Nghiêm Tu trầm xuống: "Anh đã sớm biết?"
Lục Thành không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Vậy tại sao anh lại không đưa cậu ấy đi? Vì sứ mệnh gia tộc?" Gương mặt Bạch Nghiêm Tu nghiêm túc, "Không có gì quan trọng hơn mạng sống."
"Bạch cục, biết tại sao em ấy chọn tôi không?"
Lục Thành mỉa mai cười nói: "Anh không nhìn thấu được nội tâm của em ấy, thứ anh thấy được cũng chủ là lớp da cùng phương thức xử sự bên ngoài, hai điểm này đã khiến anh tìm được cái bóng của mối tình đầu trên người em ấy."
Mặt Bạch Nghiêm Tu lúc xanh lúc đỏ.
Không phải chỉ có Bạch Nghiêm Tu điều tra hai nhà, Lục Thành cũng có điều tra anh, xem như là biết tận gốc rễ.
Lục Thành vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, sắc mặt lạnh lùng: "Bạch cục, anh là kẻ địch của tôi chứ không phải bạn, tôi và anh không có gì để nói nhiều, anh cũng đừng đến chỗ tôi giảng mấy đạo lý vĩ đại kia, đến trước mặt đám thuộc hạ của anh mà nói, mong mọi người bỏ qua tất cả, mặc cho số phận."
Bạch Nghiêm Tu cau mày: "Anh không muốn giúp cậu ấy giải quyết phiền phức?"
"Giúp thế nào?" Lục Thành cười nhạo, "Gϊếŧ tất cả những người nói dối?"
Bạch Nghiêm Tu nói: "Không thể nào, chẳng có ai là không nói dối."
Lục Thành: "Cho nên?"
Bạch Nghiêm Tu không ra nổi đáp án, lông mày của anh nhăn lại càng chặt. Con yêu quái kia dựa vào lời nói dối mà sinh, không thể diệt, chỉ có thể làm suy yếu yêu lực của đối phương, lần thứ hai phong ấn lại.
Bằng không một khi hiện thế, bất kỳ ai trên cõi đời này cũng đều có thể trở thành đối tượng ký sinh của nó, hậu quả khó mà lường được.
Vấn đề là, ai sẽ phong ấn? Cái giá phải trả là gì?
Bạch Nghiêm Tu phủi khói bụi trước áo khoác: "Lục tiên sinh, đêm nay tôi muốn xuống dưới lòng đất nhà Trường An điều tra một chút, anh nói với Trường An một tiếng, cậu ấy sẽ đồng ý."
Lục Thành giống như vừa nghe được câu chuyện cười, thời đại này còn có người tìm tình địch hỗ trợ? Đầu óc bị cửa kẹp?
Bạch Nghiêm Tu nói: "Những tư liệu kia chung quy cũng chỉ là chữ viết, tôi cần thực sự tiếp xúc qua, sau đó mới có thể xác định là chuyện như nào, vậy mới có thể nghĩ được biện pháp."
Anh còn nói: "Mục đích của tôi và anh giống nhau, đều hi vọng cậu ấy bình an."
Lục Thành châm biếm: "Không phải vì thăng chức tăng lương?"
Cơ mặt Bạch Nghiêm Tu mơ hồ giật một cái, anh không giải thích, chỉ không nói một lời nhíu chặt mày.
Lục Thành cả ngày đều không ra ngoài, hầu như đều bám dính người Cố Trường An, quả thực như trẻ sơ sinh chưa cai sữa, không thể rời khỏi mẹ của mình.
Cố Trường An không có việc gì nhìn thật kỹ Ngô Đại Bệnh, Nguyệt Nha đang ở trong cơ thể cậu, phạm vi tưởng tượng của câu này rất lớn, cũng đã đủ bổ não ra mấy trăm ngàn chữ.
Lục Thành muốn ôm ôm hôn hôn, Cố Trường An đẩy hắn ra: "Mỗi lần chúng ta thân thiết, con mèo kia cũng có thể thấy?"
"Không nhìn thấy." Lục Thành nói lời kinh người, "Lần nào anh cũng bố trí kết giới."
Cố Trường An: "...Lục thiếu gia, anh thực sự là không dễ dàng." Vì muốn hôn môi, ôm một cái, còn phải bố trí kết giới, thiệt thòi cho anh rồi.
Lục Thành nhún vai: "Quen rồi."
Cố Trường An nắm ngón tay, Đại Bệnh ở đâu, con mèo ở đó, trừ phi để Đại Bệnh đi, mà điều này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Lục Thành giơ tay chỉnh lại sợi tóc mềm mại sau gáy thanh niên: "Bố trí kết giới rất đơn giản, nếu em muốn học thì bất cứ khi nào anh cũng có thể dạy em. Chỉ có điều lúc hành sự sẽ không làm ở nhà, anh không muốn hành sự ở trong kết giới, đến khi đó chúng ta kiếm chỗ khác."
Nửa câu sau đã tao nhã lại khôi hài, không hề có sự thô tục.
Mặt Cố Trường An giật giật: "Bình thường anh hay nói dối em, nói vết thương của anh lành rồi, không cần điều trị tiếp, có thể hành sự, không biết em đã nghĩ gì sao?"
Lục Thành hiểu rõ nói: "Em cho là càng không ăn được thì càng muốn có, chờ anh ăn rồi, nếm qua mùi vị thì sẽ không còn mới lạ."
Dường như không ngờ hắn sẽ xem thấu mình triệt để, Cố Trường An trố mắt trong chốc ngắn ngủi.
Lục Thành mím đôi môi mỏng, thở ra một hơi nói: "Không gạt em, anh cũng có nỗi lo tương tự."
Cố Trường An: "..."
Lục Thành lắc đầu than thở: "Suy cho cùng thì thứ em xem trọng cũng không phải khuôn mặt của anh."
Cố Trường An: "Ai nói không phải?"
Lục Thành: "..."
Hai tên diễn tinh này trò chuyện xong lại hôn nhau.
Lúc Cố Trường An lui đi bờ môi có hơi tê tê, hơi thở hỗn loạn. Cậu mở bình giữ ấm rót nước uống, xong cảm thấy mình bây giờ không thích hợp uống nóng, cần nguội lạnh để cho mình hạ nhiệt một chút.
Hơi thở bên tai thô mà nặng nề, quăng tới tầm mắt rừng rực nóng bỏng, cảm giác như bên cạnh là một con thú đang động dục.
Cố Trường An không thể nhìn, vừa nhìn đã bị khơi dậy. Cậu bước nhanh vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, nói với người đàn ông đi theo: "Thương thế của anh không tốt, cho em an ổn chút đi, không nên gây chuyện, bằng không thì có đến năm sau anh cũng không lành."
Sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn tràn đầy oan ức, giống như bản thân đáng thương biết bao: "Vậy mà em còn chọc anh."
Mắt Cố Trường An trợn trắng, rốt cuộc là ai chọc ai vậy anh hai? Em con mẹ nó sắp bị anh chọc thành đồ ngu rồi được chưa?
Hơn nửa canh giờ sau, máu nóng sôi trào của Cố Trường An và Lục Thành đều trở về nhiệt độ ban đầu, có thể đối mặt nói chuyện bình thường.
Cố Trường An bắt chéo chân ăn kẹo dẻo đường: "Nói đi."
Lục Thành giả ngu: "Nói cái gì?"
Cố Trường An cười: "Nói điều anh muốn nói, nhịn cả một ngày, không quá thoải mái nhỉ."
Lục Thành: "..."
"Cho anh hai miếng." Lục Thành đi sang ngồi, cùng cậu ăn một miếng kẹo, ăn xong một túi mới nói chuyện hồi sáng.
Cố Trường An đồng ý.
Lần này Lục thiếu gia không vui, hắn ghen tị: "Tuy anh biết em sẽ đồng ý, nhưng sao em không do dự chút nào vậy?"
Cố Trường An dở khóc dở cười: "Biết em sẽ đồng ý, vậy mà còn nói với em?"
Lục Thành nắm chặt tay cậu vuốt nhẹ: "Không muốn lừa dối em."
Cố Trường An miễn cưỡng liếc người đàn ông một cái: "Anh sợ Bạch Nghiêm Tu đến tìm em, đề cập với em chuyện này, bị em phát hiện ra anh không nói cho em biết, lúc quay về sẽ ồn ào với anh?"
Mặt Lục Thành banh ra: "Đoán mò."
Cố Trường An: "Em đang nói nghiêm túc."
Lục Thành gác chân dài khẽ dựa về sau, đỡ trán nói: "Được, kẻ địch còn chưa tới hiện trường, thạch anh trong nhà cũng đã bị siêu chiến binh ông trời phái đến tiến đánh."
Mặt Cố Trường An đen lại, sau này không thể để cho cái tên này chơi game nữa, đầu óc cũng sắp hỏng rồi.
Buổi tối khoảng mười giờ, Bạch Nghiêm Tu một thân một mình xuất hiện ở nhà cũ Cố gia.
Lục Thành bố trí kết giới, vạn vật bên ngoài im tiếng.
Cố Trường An cầm chân nến tiến vào trong mật đạo, trong lòng có nhiều suy nghĩ, liệu ba có tính đến một ngày cậu sẽ đưa người ngoài vào đây không.
Tình thế bức bách, bất đắc dĩ mà thôi, hi vọng ba có thể thông cảm.
Không lâu sau, ba người đứng trước mặt hồ trong mật thất. Ngô Đại Bệnh không có ở đây, Cố Trường An rất để ý tới con mèo to trong cơ thể cậu ta, nhưng hơn phân nửa là do đại yêu dưới lòng đất nhà cũ.
Bạch Nghiêm Tu đúng là đại lão của ban ngành, hiểu biết sâu rộng, toàn bộ hành trình không có nhìn đông ngó tây, duy trì thái độ chuẩn mực với hết thảy mọi thứ trong này, không để Cố Trường An phải đề phòng.
Cố Trường An nói muốn xuống nước, Bạch Nghiêm Tu liền cởi giày cùng áo khoác, đặt điện thoại, hộp thuốc và bật lửa, khăn giấy lên mặt đất, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị xuất phát.
Đây không phải lần đầu Lục Thành đến, trong túi hắn cái gì cũng không mang, là khoảng không, mặc còn ít, buổi tối trời đông chỉ mặc một bộ áo đơn, tựa như không cảm giác được lạnh giá.
Sau khi xuống nước, Lục Thành và Bạch Nghiêm Tu đều không nhìn thấy có gì dưới đáy nước. Người trước đã từng xuống qua, biết được ở dưới đặt thuật che mắt, người sau bất động thanh sắc chờ đến tiếp sau.
Cố Trường An cắn ngón tay quệt vài cái như là đang làm ký hiệu, một khắc sau nơi đó bỗng xuất hiện một con đường.
Xuyên qua thông đạo, ba người tiến vào một không gian khác lớn hơn mật thất, nhiệt độ của nơi này vậy mà lại không thấp, khoảng chừng hai mươi độ.
Cố Trường An vuốt mái tóc ướt ra phía sau: "Đi theo tôi."
Lục Thành đi bên cạnh Cố Trường An, Bạch Nghiêm Tu theo sau.
Mảnh đá trong mật thất toả ra ánh sáng dìu dịu, có vài cái lõm nhỏ được tạc trên tường đá, xếp thành hình dạng ký hiệu, những thứ này thoạt trông quá mức gây chú ý cho người ngoài.
Lục Thành và Bạch Nghiêm Tu chú ý tới một điểm, mỗi cái lõm trong hầm đều đặt một chiếc lọ, từ con mắt bọn họ nhìn vào, tất cả đều là lọ rỗng, bọn họ không phải người nhà họ Cố, không thấy được năng lượng bên trong.
Vào lúc bọn họ đang suy tư, phía trước truyền đến giọng Cố Trường An: "Chính là chỗ này."
Cố Trường An không mang mắt kính, để có thể nhìn rõ hơn một chút mà cậu vô thức nheo mắt lại, điều này khiến cho con mắt của cậu thoạt nhìn có phần mơ màng, lộ ra vẻ đáng yêu.
Lục Thành lau nước trên mặt cậu.
Bạch Nghiêm Tu vừa là chó độc thân, vừa là tình địch, tâm trạng lại không lộ ra chút chập chờn nào, một mực bất động thanh sắc.
Trên đất có một cái phong ấn hình tròn, thời gian tồn tại quá lâu, không biết đã trải qua bao nhiêu đời, che kín dấu vết tháng năm lưu lại.
Hình vẽ phong ấn phức tạp rườm rà, như là một cái bát quái đồ, lại như không phải, chỉ đứng ở đây cũng đã có thể cảm nhận được một sức mạnh thần bí khuếch tán xung quanh phong ấn.
"Trước đây tôi vẫn luôn muốn thử xem máu của tôi có hữu dụng hay không, nhưng xưa nay chưa từng thử qua." Cố Trường An nói, "Nếu không hôm nay tôi nhân cơ hội thử một chút?"
Chuyện này vô cùng quỷ quái, dường như mỗi lần cậu định làm như vậy, sẽ có một thứ gì đó chạy đến ngăn cản.
Lục Thành và Bạch Nghiêm Tu trăm miệng một lời: "Đừng thử!"
Cố Trường An biểu tình quái dị: "Kích động thế làm gì?"
"Anh không muốn em lãng phí máu." Lục Thành nói, "Nếu chỉ cần hai giọt máu của em là đã có thể ngăn chặn lão già thối bị phong ấn, vậy thì cũng quá hão huyền, không có chuyện dễ dàng như vậy."
Bạch Nghiêm Tu không lên tiếng, tựa hồ cũng cùng ý kiến.
Cố Trường An "À" lên một tiếng cười: "Nói cũng đúng."
Lục Thành khó phát giác thở một hơi, hắn đưa cánh tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm.
Bạch Nghiêm Tu quay đầu nhìn lại, đây là lần thứ hai anh thấy cây kiếm này sau trận chiến với lang yêu vương. Anh đã điều tra lai lịch, nghe nói là đồ vật gia truyền của Lục gia, chỉ có một mình tộc trưởng mới có thể nắm giữ.
Trường kiếm trong tay Lục Thành hướng về phía phong ấn, chưa có hành động nào khác, nhưng trường kiếm đột nhiên rung động kịch liệt.
Giống như gặp phải "Bạn cũ", hưng phấn không thôi.
Nếu không phải Lục Thành đúng lúc nắm thật chặt, trường kiếm đã bay khỏi tay hắn.
Vào lúc đó, phong ấn dưới lòng đất bỗng nhiên bùng nổ một luồng năng lượng, hướng trường kiếm mà đi.
Cố Trường An chứng kiến cảnh này, không khỏi nhớ đến thanh kiếm ba giao trước khi ra đi, suy tư cái gì.
Lục Thành giương cao bổ xuống, năng lượng kia lập tức bị tiêu diệt.
Hắn vốn định dùng mũi kiếm vẽ bùa chú ở bốn phía, không ngờ rằng lại có thu hoạch không thể tưởng tượng nổi, xưa này thứ vũ khí màu trắng này chưa từng kích động như thế.
Trong lòng Bạch Nghiêm Tu nảy lên một suy nghĩ không đúng lúc, con yêu quái này là hai nhà liên thủ phong ấn, nhất định đời sau của hai nhà phải dây dưa với nhau, anh là bại bởi số mệnh.
Mật thất rơi vào yên tĩnh khôn kể.
Vị bị phong ấn dưới kia không có động tĩnh, cảm giác như vừa nãy chỉ là thấy "Bạn cũ" đến, chạy ra hỏi thăm một chút.
Bạch Nghiêm Tu dựa vào bộ não siêu cường ghi nhớ hình vẽ phong ấn, hỏi cậu: "Trường An, cậu có thể tăng mạnh phong ấn lên chút được hay không? Nếu như vậy..."
Cố Trường An cắt ngang: "Không thể."
Thấy hai tầm mắt quăng đến, miệng cậu giật giật: "Nhìn cái gì? Bộ không phải sao?"
Có lẽ là không thể, nhưng sẽ không hùng hồn được tới vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Cố Trường An ngược lại cũng muốn biết, ba không dạy, bên trong bản chép tay cũng không có ghi, cậu có thể có biện pháp gì?
Bạch Nghiêm Tu không ngờ rằng Cố Trường An không hqy biết gì về phong ấn của nhà mình cả, người nhà của cậu hẳn vì một lý do nào đó mà tận lực che giấu cậu.
Trầm mặc chốc lát, Bạch Nghiêm Tu nói: "Tôi đã sai người liên hệ với sư phụ của tôi, ông ấy cũng sắp về nước rồi, chờ ông ấy về, tôi cùng ông nghiên cứu thử xem."
Sư phụ chắc chắn biết được ít chuyện gì đó.
Lục Thành vẽ ấn phù lên khoảng không phía trên phong ấn, là cha hắn dạy trước khi đi, tác dụng có lớn hay không thì phải về sau mới biết.
Mười một giờ hơn, Cố Trường An tắm nước nóng rồi lên giường. Vừa mới chuẩn bị tháo khăn trùm đầu xuống thì điện thoại vang lên, là Lập Xuân gọi tới, cậu bắt máy. Vừa nghe thấy giọng nói bất lực ở đầu bên kia, biểu cảm trên mặt cậu lập tức thay đổi
Lục Thành cầm máy sấy tóc sấy cho cậu: "Làm sao vậy?"
Cố Trường An nói: "Đại nạn của bà ngoại đến rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất