Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 70

Trước Sau
Rời khỏi cổ trấn

Cố Trường An đặt vài món đồ gia truyền của Cố gia cùng bài vị của ba vào trong hộp đen giao cho Ngô Đại Bệnh, dặn dò cậu cất giữ cẩn thận, cũng căn dặn cậu đến một chỗ an toàn, không nên lại gần nhà cũ.

Ngô Đại Bệnh trịnh trọng ôm hai món đồ trong tay đứng vào một góc, giọng nói âm lãnh của Nguyệt Nha vang lên trong cơ thể.

"Cố Trường An hoàn toàn tín nhiệm cậu."

Ngô Đại Bệnh dùng sức nắm chặt đồ trong tay.

"Ta không có hứng thú với chúng." Nguyệt Nha nói, "Ta muốn chính là thứ khác."

Ngô Đại Bệnh căng thẳng nói: "Cô không được gây tổn hại cho Trường An."

Nguyệt Nha cười lạnh: "Chờ đến lúc cậu có năng lực sai khiến ta đi rồi hẵng đề cập yêu cầu với ta."

Ngô Đại Bệnh không nói gì. Cậu mím chặt môi nhìn về nhà cũ, trên gương mặt hàm hậu tràn đầy lo lắng.

Bên trong giọng điệu của Nguyệt Nha lộ rõ chán ghét, còn có không hiểu: "Cố Trường An người kia vừa dối trá nham hiểm, lại còn chuyên tính kế, luôn dựa lớp da đẹp đẽ để lừa dối người, đáng giá để từng người các ngươi suy tư vì hắn?"

Ngô Đại Bệnh cau mày: "Trường An là người tốt nhất trên đời này."

Nguyệt Nha nửa ngày phun ra hai chữ: "Đồ ngốc."

Ánh mắt Ngô Đại Bệnh kiên định, Trường An chính là người tốt nhất, sẽ ổn thôi.

.

Dưới lòng đất, phong ấn của lão tổ tông Cố gia chia năm xẻ bảy. Một luồng khí đen chui ra, trong chớp mắt đã trở nên khổng lồ, hoá thành một luồng khói đen, như bóng ma tích tụ giữa không trung.

Trong mật thất tro bụi bay khắp trời, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Tâm trạng Cố Trường An vào thời khắc này khó có thể hình dung. Thứ này đã tồn tại ngay từ khi cậu biết nhớ, hiện tại rốt cuộc cũng đã thấy được bộ mặt thật, dù chỉ là một luồng khói đen, ngay cả hình thù cũng không có.

Dường như phát giác tâm tư của Cố Trường An, khói đen ác ý biến thành Lục Thành, trình độ sao chép đã đạt đến đỉnh cao.

Cố Trường An: "..."

Lục Thành: "..."

Lục Khải Minh đánh giá phiên bản phục chế của cháu trai lớn: "Thật sự giống nhau y như đúc."

Bạch Nghiêm Tu và Thi Trương trông thấy tình huống này, nghĩ đến chính là tình hình trước mắt còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng. Nếu Cố gia có biện pháp tăng mạnh phong ấn thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như hiện tại, nhưng đáng tiếc là không có.

Hà Lữ sợ hãi, không dám qua đó, y gào ầm lên: "Sao lại ảo vậy! Cũng không cần làm nóng người sao? Không gì chơi lại rồi."

Lục Khải Minh ghét bỏ: "Cậu trai trẻ, sao lại cứ nháo nhào vậy? Học tập sư đệ cậu chút đi."

Hà Lữ không phản bác được.

Trường kiếm trong tay Cố Trường An run rẩy kịch liệt, một khắc sau lập tức trốn thoát khỏi tay cậu, hướng về "Lục Thành" đâm tới.

Điệu bộ kia cứ như là một lão già bảy mươi, tám mươi tuổi bỗng dưng cải lão hoàn đồng, trở nên phấn khởi không thôi.

Đôi mắt Lục Khải Minh khó phát giác híp híp.

Ngọn nguồn hai nhà Cố Lục rất sâu. Khi trước vào thời điểm phát hiện ra thành Trường An, cũng tìm được hai thanh kiếm, là một đôi, mệnh danh là Trục Nguyệt Dặc Dương. Hai nhà thương lượng xong xuôi, mỗi bên một cái.

Lúc đó A Thành đã năm, sáu tuổi, còn tên nhóc Trường An này vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ, cỡ một hai tháng nữa là chào đời.

Hai nhà rất mau mắn ước định xong xuôi, nếu là con trai thì sẽ là anh em của A Thành, nếu là con gái thì sẽ là vợ của A Thành.

Tên của Trường An là dựa theo Lục Thành mà đặt.

Duyên phận của hai đứa bé đại khái là bắt đầu từ khi đó đi.

Về phần chuyện sau đó... thay vì nói là do bản tính tham lam có lỗi, chẳng bằng nói là ý trời.

Hai nhà vốn thân thiết từ đó trở đi thành trời nam đất bắc.

Phỏng chừng nhà họ Cố không muốn nhớ lại những chuyện trải qua năm xưa, đành nghiến răng nghiến lợi phong ấn Trục Nguyệt vào.

Bởi vì Trục Nguyệt vừa ra, Dặc Dương ắt sẽ đi theo.

Thời gian qua đi nhiều năm, hai nhà vẫn có liên luỵ, hơn nữa còn là liên luỵ không tưởng tượng nổi.

Lục Khải Minh nhìn Trục Nguyệt kiếm bay giữa không trung, phong ấn cũng nên giải trừ rồi.

Cố Trường An cũng nhìn Trục Nguyệt kiếm, trước khi qua đời ba đã giao lại thanh kiếm này cho cậu quản lý. Cậu không biết đã mò mẫm bao nhiêu lần, nghiên cứu bao nhiêu lần, nhưng từ đầu chí cuối đều không nhúc nhích, hóa ra là chờ đến ngày hôm nay.

"Lục Thành" sao chép luôn cả giọng nói. Nó vừa giao chiến với Trục Nguyệt kiếm vừa gọi tên Cố Trường An, nhìn sang bằng ánh mắt giống hệt như lúc thường Lục Thành nhìn cậu.

Cố Trường An tận mắt chứng kiến khói đen biến hoá thành Lục Thành, biết là giả, nhưng lúc nghe thấy thanh âm và gương mặt trước mắt kia vẫn hoảng hốt trong chừng một hai giây, tiếp đó chính là cảnh giác. Trước đấy không lâu còn cam kết với Hà Lữ nhất định có thể nhìn thấu, cậu không muốn tự vả mặt mình.

Lục Thành duỗi tay phải sớm đã phát run, lòng bàn tay tức khắc xuất hiện một thanh kiếm, rất giống như một đứa nhóc nhìn thấy người trong lòng, không thể nào chờ nổi muốn nhào tới.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm bổ tới, kiếm khí khủng bố bén nhọn chém đứt khí lưu, trực tiếp chia cắt khói đen thành hai.

Một màn này trong mắt người không biết chuyện, chính là mình cầm kiếm bổ chính mình, vô cùng kinh hãi.

Đám người hiểu rõ tình hình Lục Khải Minh Bạch Nghiêm Tu chứng kiến, cũng cảm thấy có phần ngứa ngáy.

Chuyện phát sinh kế tiếp khiến tam quan bọn họ đổi mới triệt để.

Lão già thối quá mẹ nó ti tiện rồi!



Lúc Thi Trương đánh tới, khói đen biến thành Hà Lữ, tay cầm đao của cậu run run, chém một phát lên tường.

Chỉ có thể tấn công từ xa không thể đương đầu Hà Lữ sốt ruột đến độ giơ chân: "Chuyện gì xảy ra với cậu vậy Lão Trương! Đó là giả! Là giả! Tôi mới là thật, cậu có ngu không vậy?"

Thần sắc Thi Trương phức tạp.

Cậu lau mặt thở một hơi thật sâu, bình tĩnh chút, ai bảo mày lại thích một người ngốc chứ.

Khi Lục Thành và Bạch Nghiêm Tu cùng đánh, khói đen biến thành bộ dạng của Cố Trường An. Người trước căn bản không xuống tay được. Người sau miễn cưỡng có thể ra chiêu, mà cùng lắm cũng chỉ bằng một nửa trình độ lúc thường, không tồn tại việc phát huy vượt xa người thường.

Lục Khải Minh lắc đầu trong lòng, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm ít từng trải, biết rõ là giả còn tưởng là thật, năng lực ứng biến quá kém.

Kết quả khi nó đến chỗ ông, khói đen hoá thành một người phụ nữ, dung mạo chất chứa ý vị Yên Vũ Giang Nam, một cái nhíu mày một cái nụ cười cũng có thể khiến người động lòng.

Lục Khải Minh một giây si dại.

"Nhiều năm đã trôi mà nhân loại vẫn ngu xuẩn không có chút tiến bộ nào, lừa mình dối người."

Tay người phụ nữ từng chút từng chút biến mất, biến về một luồng khói đen. Nó vừa trào phúng xong liền phát điên gào thét hướng về một chỗ phóng đi.

Nguyệt Nha dùng một vuốt tóm lấy một luồng khói đen bỏ vào trong miệng, ăn xong chuồn ngay.

"..."

Cố Trường An biết Nguyệt Nha đến nhà mình là có liên quan đến vị dưới lòng đất, nhưng cậu không ngờ rằng đối phương tới để ăn nó, thừa dịp bọn họ đấu đá đánh nhau, bản thân lén lút ăn vụng, suốt quá trình ăn còn trưng biểu cảm "Khó nuốt thật".

Vậy mà cũng được.

Cố Trường An thấy Trục Nguyệt muốn đuổi theo lão yêu, cậu vội vã lớn tiếng quát: "Về đây!"

Không cần phải đuổi theo, vốn là định thả nó ra, kế hoạch chẳng qua cũng chỉ là có chút thay đổi, sớm hơn mà thôi.

Trục Nguyệt dừng giữa không trung một giây, quay đầu bay về tay Cố Trường An.

Cố Trường An vừa nãy chỉ là dưới tình huống cấp bách gọi lên, không có niềm tin chắc chắn gì. Cậu nắm chặt kiếm, trong lòng bị một cảm xúc khó giải thích lấp kín.

Có lẽ là cảm nhận được sự ràng buộc của thanh kiếm này với nhà họ Cố.

Trục Nguyệt trở về, Dặc Dương cũng trở về, nó vẫn luôn bay quanh Trục Nguyệt, lưu luyến không rời.

Khung cảnh này có một sự chấn động không nói ra được. Chủ nhân là một đôi, kiếm cũng là một đôi, duyên phận bao sâu đây, còn được chăm sóc đặc biệt đến thế, nhất định là con ruột ông trời.

Lục Thành đột nhiên kéo Cố Trường An: "Chạy mau!"

Đám Bạch Nghiêm Tu theo sát phía sau.

Lúc cả đám người ra ngoài, nhà cũ rầm rầm đổ sụp trước mắt họ, bụi bặm tung bay.

Từng cơn gió đêm kéo tới, khói mù dần dần tản đi, hiện ra một đống phế tích.

Nửa đêm nửa hôm, hàng xóm dồn dập chạy đến xem tình hình, động đất sao? Vậy tại sao nhà bọn họ đều không bị gì, chỉ có Cố gia sụp?

Bốn phía không một bóng người, bọn họ sợ hãi không thôi báo cảnh sát.

Mẹ Bạch gấp gáp chạy ra, giày cũng không mang, áo khoác cũng không mặc, bà hoảng loạn bị con gái và bạn già kéo về nhà, lúc sắp về đến cửa bà bỗng hô to một tiếng: "Gọi điện thoại cho Trường An!"

Kết quả là không sao gọi được.

Điện thoại Cố Trường An vùi trong đống phế tích, đổ vỡ đến mức khiến người ta phải quái lạ.

Bấy giờ đám Cố Trường An đang ở dưới chân núi.

Lục Khải Minh không ở chung, vết sẹo cũ bị vạch trần không hề báo trước, vẫn là đau đến tan nát cõi lòng. Ông tìm chỗ ngồi chữa lành vết thương, không thể trì hoãn được, quá phiền lòng.

Cố Trường An hỏi xin Bạch Nghiêm Tu một điếu thuốc, cậu mím mím đôi môi phát khô, khép nửa mí mắt nuốt mây nhả khói: "Đừng nhìn tôi như vậy, hiện giờ tôi vô cùng thoải mái, cả người thoải mái."

Bên trong lời này thật giả chiếm mấy phần, chỉ có Cố Trường An tự rõ.

"Lão già thối này còn gian xảo hơn so với tôi tưởng, biết chơi thật."

Điếu thuốc bên mép Cố Trường An lúc sáng lúc tối, cậu quét qua một vòng nhìn Bạch Nghiêm Tu, Hà Lữ, còn có Thi Trương, lúc nói chuyện điếu thuốc run run: "Các vị, toàn bộ chuyện bày trận dựa cả vào mọi người, đến Lan Đàn gặp lại."

Dứt lời, Cố Trường An nắm lấy Lục Thành: "Đi."

Nhiệt độ khi chạm tay lạnh thấu xương, Lục Thành dùng sức nắm chặt.

Chuyến tàu hoả đến Lan Đàn sớm nhất là tám giờ sáng, hiện tại là chín giờ bốn mươi tối, còn phải mười tiếng.

Cố Trường An không đợi, cậu muốn đi xuyên đêm.

Lục Thành không có ý kiến.

Trước khi đi, Cố Trường An còn có một việc cần xử lý. Cậu tìm thấy Ngô Đại Bệnh ở phía sau nhà cũ, bên cạnh còn có một thiếu nữ xa lạ, từ khí tức đã biết chắc chắn là Nguyệt Nha.

Nguyệt Nha hồi nhỏ nguyên khí đại thương, vận may không tệ trước khi tan biến chờ được dòng chính Ngô thị, còn là một người tâm tư đơn thuần ngốc nghếch, không cần tí tẹo sức lực nào cũng có thể thành công ký kết khế ước với cậu ta, núp bên trong cơ thể cậu ta.

Mãi đến tận năm nay ăn được yêu lực ngàn năm có một của lão yêu, bổ dưỡng một phen mới có thể hoá hình.

Sau khi hoá hình Nguyệt Nha từ một con mèo khổng lồ trắng như tuyết biến thành một thiếu nữ trắng như tuyết, từ đầu đến chân đều trắng, cả lông mày tóc tai cũng trắng.

Cố Trường An loá mắt.

Ngô Đại Bệnh thấy Cố Trường An lại đây, cậu lập tức hoảng hồn, lắp ba lắp bắp: "Trường, Trường An, em, em không phải cố ý..."

Cố Trường An vô cùng ôn hoà nói: "Không cần giải thích với anh, anh biết mày có nỗi khổ."



Cậu lúc thường cũng dùng khuôn mặt săn sóc thiện lương này lừa người, nhưng lần này là chân thật, không phải ngụy trang.

Ngô Đại Bệnh cầm hộp đen và bài vị trả lại cho cậu, ấp úng nói: "Trường An, em xin lỗi."

"Không sao, anh không trách mày." Cố Trường An để Lục Thành cầm bài vị thay mình, cậu mở hộp đen lấy ra một phong thư đưa cho Ngô Đại Bệnh, "Cái này cho mày."

Ngô Đại Bệnh không nhận.

Cố Trường An cười nói: "Cầm đi, vốn là chuẩn bị cho mày."

Ngô Đại Bệnh nhận lấy, cách phong thư sờ sờ liền đoán được là gì, cậu ngẩng đầu, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy: "Trường An..."

Cố Trường An hời hợt: "Thực ra cũng không bao nhiêu, đừng nghĩ quá nhiều."

Cậu tháo kính xuống dùng góc áo lau một chút: "Còn có một lá thư, sau khi mày kiếm được chỗ dừng chân thì mở ra coi."

Giọng Ngô Đại Bệnh nghẹn ngào: "Trường An, anh muốn đi đâu?"

"Vẫn còn chuyện chưa hoàn thành." Cố Trường An đưa kính lên lại sống mũi, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, "Đại Bệnh, anh biết mày còn có chuyện mình muốn làm, vậy thì đi làm đi. Mày vẫn chưa tới hai mươi tuổi, quãng đường còn rất dài."

Ngô Đại Bệnh đỏ cả mắt.

Cố Trường An không nói một lời với Nguyệt Nha, chẳng thèm nói.

Nguyệt Nha cũng không muốn cùng cậu nói cái gì, không có gì để nói, không cùng chí hướng sao chung đường, đối với vị Lục gia kia thì càng hơn thế.

Cố Trường An rời đi.

Ngô Đại Bệnh chậm rãi khóc thành tiếng, khóc như một đứa trẻ, Nguyệt Nha không hiểu, có cái gì đâu mà khóc.

Cho dù là sinh ly tử biệt, đó cũng là số phận.

Tiếng khóc ngột ngạt bên tai kéo dài không ngừng, xen lẫn cả thanh âm hỉ mũi, Nguyệt Nha phiền: "Ngày 5 bọn họ sẽ đến Lan Đàn."

Tiếng khóc của Ngô Đại Bệnh ngưng lại: "Lan Đàn?"

"Ừm."

Nguyệt Nha đến đây là nhắm vào lão yêu, tính ở chỗ này trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chờ sau khi bọn họ đánh gần xong, cô lại ra tay.

Đáng tiếc bọn họ đánh không bao lâu thì dừng lại.

Cô sợ vụt mất cơ hội tốt, không thể không bốc yêu lực nguy hiểm của lão yêu ăn vào, thiếu chút nữa đã bị đối phương ăn mất.

Nguyệt Nha quyết tâm có được: "Trước tiên tìm một chỗ ở, ngày 5 chúng ta cùng đến Lan Đàn. Bọn họ lưỡng bại câu thương, ta liền chạy ra nuốt lấy lão già kia, đến lúc đó ta có thể khôi phục."

Ngô Đại Bệnh định nói gì đó nhưng Nguyệt Nha không cho cậu cơ hội.

"Cậu là người của gia tộc Ngô thị, toàn bộ Cố gia đều không có quan hệ gì với cậu."

Nguyệt Nha theo bản năng liếm liếm móng vuốt, liếm xong mới nhận ra bây giờ mình không còn là mèo, "Nhớ kỹ, sau này người đồng sinh cộng tử với cậu là ta, không phải Cố Trường An hay bất kỳ ai khác."

Ngô Đại Bệnh nghĩ thầm, làm sao sẽ không có quan hệ gì được.

Trường An và ba đều coi cậu như người một nhà mà đối xử.

Lời đêm đó bà ngoại nói cậu cũng đều nhớ kỹ, làm người không thể không có lương tâm.

Ngô Đại Bệnh nắm phong thư, cậu phải suy nghĩ một chút, bản thân mình phải có gì đó giúp được Trường An. Vô luận Nguyệt Nha nói gì cũng không thể tin, nhất định không được rơi vào cái bẫy của cô.

.

Xe trên đường cao tốc lao về phía trước.

Ngồi ghế lái là Lục Thành, bên cạnh là Cố Trường An.

Trước khi xuất phát Lục Thành đã đề nghị bảo Thập Nhị lại đây, hắn không muốn lái xe đường dài, sẽ rất mệt nhọc.

Cố Trường An không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn.

Tài xế đổi sang Lục Thành.

Đèn xe phía trước thoáng qua tầm nhìn Cố Trường An, cậu mắt nhắm mắt mở, cầm điện thoại của Lục Thành xem thời gian, đã gần rạng sáng, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến trạm dừng chân, có thể nghỉ ngơi một chút.

Lục Thành không lên tiếng, mắt nhìn thẳng lái xe.

Cố Trường An hỏi hắn: "Mệt không?"

Giọng Lục Thành khàn khàn: "Buồn ngủ."

Mí mắt đã sớm đánh nhau.

Cố Trường An nghe thế ngồi dậy: "Ăn chút gì đó hay nghe nhạc, hoặc là làm điếu thuốc?"

Lục Thành liếc cậu: "Em hôn anh một cái."

Cố Trường An nhíu nhíu mày: "Cách này có thể hữu hiệu?"

Lục Thành cong môi: "Hữu hiệu."

Cố Trường An bán tín bán nghi: "Thật không?"

Lục Thành nói: "Thật đó."

Mặt Cố Trường An kề lại gần: "Vậy anh hôn em trước đi, hôn nhiều vào, em sắp buồn ngủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau