Chương 19: 《 Phiên ngoại Ân Thượng 》
"Ưm... ưm... ưm... a..."
Người phía dưới ồn quá, tôi ghì eo nó, áp gối nó lên ngực, tức giận quát:
- Câm mồm!
Người dưới thân không những không câm, trái lại còn vặn vẹo nhiều hơn, thân dưới tự động nhiệt tình hơn. Tôi bỗng thấy nhàm chán, rút ra khỏi người nó rồi đi tắm.
- Anh Thượng ơi, chuyện gì vậy? Sao anh rút... Ối, anh Thượng?
Tôi đóng sầm cửa phòng tắm, nó không nói gì nữa. Tôi đứng dưới vòi sen đang mở, tay trái tuốt lấy thằng em của mình. Đầu tôi bật lên hình ảnh của Trung Nặc Thần.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả em ấy, hẳn đó là "ngoan". Chữ "ngoan" này không giống chữ chuyên sử dụng để khen mấy đứa nhỏ, mà nghiêng về việc em nghe lời, không cãi bướng. Tôi biết, dùng từ này để tả tính cách một thanh niên trưởng thành thì không thích hợp lắm, nhưng cũng chỉ có từ này khái quát được con người em.
Em ấy không rên trên giường, thậm chí em còn chẳng kêu gì cả, mặc kệ tôi làm em đau bao nhiêu, em cũng chỉ biết nhịn, có khi em còn nghĩ do bên em có vấn đề - em làm không tốt. Nếu đau quá, chịu không nổi thì em ấy mới níu tay tôi, thủ thỉ "đau" một tiếng. Mà em chẳng hay rằng, lúc hành sự trên giường với đàn ông mà em nhủ rằng em đau như thế, chỉ khiến người kia ra sức chà đạp em, nhìn em khóc lóc, nhìn em xin tha. Đúng vậy, lúc nghe em ấy nỉ non một tiếng "đau", tôi thật sự làm mạnh hơn, khoảnh khắc ấy – tôi rất muốn nghe em rên nhiều hơn nữa. Tiếc là em chẳng rên thêm, cũng chả xin tha. Em ấy vẫn cảm thấy em có vấn đề, nên cuộc ân ái nọ mới không hài hòa.
Tôi không nói cho em đâu, rằng chuyện giường chiếu này, ai làm mà chẳng sướng chứ.
Tôi cố ý không nói.
Rồi các loại lễ, các ngày Tết đến, ai rồi cũng phải gặp họ hàng, con cháu. Nếu cháu hư như giặc, bạn chỉ hận không thể tránh nó cả đời, sợ nó nhũng nhiễu bạn. Nhưng nếu cháu ngoan ngoãn, biết điều, ngồi im trong góc, bạn lại muốn phát cháu một viên kẹo ngọt, chờ cháu đưa tay nhận thì rụt kẹo lại; bạn cố tình trêu cháu, muốn nhìn cháu chu môi, mắt rưng rưng, muốn khóc mà chưa dám. Thậm chí bạn sẽ hỏi cháu ngoan xem cha cháu thương ai, mẹ cháu quý ai, rồi đùa "cha mẹ cho con ra rìa rồi" cho cháu hoảng. Có điều, mấy câu đùa này không làm mất niềm vui chung của cả nhà, nhưng nỗi sầu riêng thì các cháu ngoan phải chịu.
Tôi nhớ hình ảnh Trung Nặc Thần trên giường, nhớ em ấy cố giữ bản thân không xuất quá sớm.
Sau khi tôi tắm xong, tôi lau người qua loa, khoác áo tắm rồi vào thư phòng.
Tôi ngồi nhìn phiên bản chibi nhồi bông của chính mình. Phiên bản này nhìn sống động thật, lia qua là biết "tôi" liền. Tôi nhìn phiên bản này được thiết kế bởi Trung Nặc Thần, không khỏi nhớ em ấy.
"Em dễ dãi thật. Vờ quan tâm một chút là tự nguyện leo lên người mà nhún liền. Em nói xem, sao tụi nó... phải cưỡng bức em nhỉ?"
Chính thư phòng này là nơi tôi đè em xuống trước màn hình videocall cho Thạch Vô Mẫn.
Em khóc nức nở, cúp máy rồi vẫn khóc.
Lúc làm xong, em nép mình dưới gầm bàn, ôm đầu gối, che mặt khóc. Nhưng em không khóc thành tiếng nữa, chẳng gào thét điều chi, chỉ nghẹn giọng chất vấn: "Vì sao vậy?"
Lúc đó tôi trả lời sao nhỉ?
"Tôi muốn nhúng một chân vào, thấy chơi vui mà."
Em nghe xong, nước mắt trực trào, khóc không thành tiếng.
Tôi không muốn nhìn em khóc nên đứng dậy, xuống lầu ngồi chờ trong phòng khách.
Chờ.
Tôi chờ Trung Nặc Thần khóc chán thì chạy đến chỗ tôi xin kẹo. Em ngoan mà, tôi cho em viên kẹo, em nhận lấy, rồi tôi giật lại viên kẹo ấy. Em bật khóc, tôi chờ em khóc chán thì lại chạy tới chỗ tôi xin thêm kẹo.
Đúng rồi, chả lẽ em còn định đi chỗ khác xin kẹo? Em có thể đi đâu chứ. Con chó điên Thạch Vô Mẫn vẫn đang bới vết em phát rồ, chỉ có chốn này của tôi mới là hầm trú ẩn cho em.
Chỉ cần em xin tôi, đừng nói một viên kẹo, tôi còn có thể cho em thêm viên thứ hai, thứ ba nữa.
Em rất ngoan, em sẽ không chống lại tôi đâu. Nhớ mỗi bữa cơm mà trên bàn ăn toàn món em không thích, em cũng chả nói gì, động đũa vài lần rồi thôi.
Em cũng không kiểm soát tôi nữa. Lúc tôi mở tiệm hoa cho em, em lại còn lo lắng cho tôi:
- Em không rành hoa lắm, lỗ sạch tiền của anh thì sao?
Tôi dụ em thôi, lỗ thì lỗ, sao đâu chứ?
Thế mà em lại nghiêm túc trông tiệm.
Tôi ngồi chờ được một tiếng thì em xuống. Mặt em cúi gằm, em im lặng, bước thẳng đến huyền quan thay giày. Thao tác này không giống trong tưởng tượng của tôi lắm. Tôi hơi hoảng, thấy em định mở cửa, tôi gọi:
- Trung Nặc Thần.
Em quay đầu nhìn tôi, mắt em ửng đỏ rồi.
Em không muốn nói gì với tôi sao?
Em không trách tôi sao?
Em không xin tôi sao?
Em không mắng tôi sao?
Em không muốn đánh tôi sao?
Sao em không điên lên?
Em còn chẳng cần bất cứ thứ gì của tôi cả: tiền, xe, nhà, và cả tiệm hoa.
Sao em không giống mấy người khác chứ? Sao không xin tôi những thứ kia chứ?
Chợt tôi thấy khó thở, không nói nên lời.
Tôi nhìn em ra đi, lòng tôi trống rỗng như ai khoét điều chi.
Tôi chẳng biết tôi bị gì nữa.
Em đi được ba hôm, dì Trung nhận được một kiện hàng. Tôi tưởng tai nghe tôi đặt được giao tới, tôi bảo dì để hàng trong thư phòng tôi.
Sau đó Lưu Võ tới, không thấy em, cậu hỏi tôi:
- Bé què của tao đâu? Ấy, sai rồi, chân bé lành rồi, không gọi bé què nữa. Bé Thần của tao đâu?
Tôi lắc nhẹ ly rượu trong tay, trả lời:
- Bé đi rồi.
- Đi đâu? Tiệm hoa hả?
- Không phải tiệm hoa. Bỏ đi thật rồi.
Lưu Võ hơi ngạc nhiên, không hiểu ý tôi lắm, còn lẩm bẩm:
- Siêu thị hả? Hay đi chơi à? Sao không rủ tao?
Nói rồi cậu lôi điện thoại ra, định gọi cho Trung Nặc Thần. Tôi nói tiếp:
- Không cầm điện thoại đâu, điện thoại còn quẳng trên lầu đấy.
- Đi đâu mà không mang điện thoại nữa?
- Lưu Võ, Trung Nặc Thần đi rồi, không về nữa đâu.
- Sao không về nữa?
- Tao chơi chút thôi, chơi chán thì đá... – tôi chưa nói xong thì Lưu Võ tức giận, chạy đến nắm cổ áo tôi, khiến rượu trong ly tôi đổ hơn nửa. Hai mắt cậu đỏ lên, cậu quát – Ân Thượng! Mày nói gì cơ? Mày nói lại xem!
- Tao nói, tao chơi Trung Nặc Thần thôi. Nó đã ngon lại còn rẻ.
Lưu Võ đấm tôi một cái, ly rượu trong tay tôi rớt xuống đất, vỡ toang.
Cậu ta chuẩn bị đấm cái nữa, tôi bắt lấy tay cậu, mắng:
- Lưu Võ! Mày đấm ai!
Lưu Võ đá vào bụng tôi, tôi gạt chân cậu ta, tay tôi chống xuống đất, có chạm vài mảnh miểng.
- Chơi? Chơi chán à? Trung Nặc Thần giống đám tình nhân cũ của mày chắc? – Lưu Võ mét chín, to cao vạm vỡ, nay bỗng phẫn uất – Bé ấy tốt như vậy, sao mày nỡ gạt bé chứ? Tao từng hỏi ý mày rồi nhỉ, rằng nếu mày không định thật lòng với bé thì đừng bám lấy bé. Mày bảo mày sẽ không như thế. Sao lại vậy... sao lại vậy chứ... bé ấy tốt như vậy, dễ tin người như vậy, mày khiến bé đau... khiến bé khổ...
Tôi ngồi dưới đất, nhìn vết máu rỉ ra khỏi lòng bàn tay mình, ngơ ngác hỏi Lưu Võ:
- Trước đây tao cũng chơi thế mà? Có khác gì chứ?
- Ha, khác ở chỗ: Trung Nặc Thần không phải đối tượng để chơi! Tao không làm anh em với cái ngữ Ân Thượng mày nữa.
Trung Nặc Thần không phải đối tượng để chơi, nên tôi đã sai?
Sau khi Lưu Võ bỏ về, dì Trung rửa vết thương trong lòng bàn tay cho tôi, rồi dì thở dài. Tôi hỏi dì:
- Tôi đã sai rồi ư?
- Thần Thần là một đứa trẻ ngoan. – Dì Trung dọn thuốc – Khác hoàn toàn với đám nhân tình trước kia của cậu. Thần Thần sẽ vào bếp phụ dì nhặt rau, sẽ hỏi dì rằng cậu thích ăn gì rồi tập làm món đó. Đứa trẻ này tập tành nấu ăn, bất cẩn đứt tay mấy vết, chắc cậu không để ý ha? Thần Thần không có khiếu nấu ăn, học một hai tháng cũng chưa nấu được món nào hoàn chỉnh, mấy món nấu tự toàn tự ăn thôi, chẳng dám cho cậu biết. Chắc Thần Thần ngại ấy. Những đêm cậu xã giao, uống nhiều, về muộn, cậu cho rằng dì nấu trà giải rượu à? Chắc cậu không biết rồi, số lần Thần Thần nấu trà giải rượu còn nhiều hơn cả dì đó. Đứa trẻ này lại chẳng biết cách lấy lòng người khác, nên chẳng đi nịnh ai bao giờ. Ai ai cũng thấy Thần Thần tin tưởng cậu, ỷ lại vào cậu. Tiểu Thượng à, lần này cậu sai thật đấy.
Tôi ôm lấy thú bông trên bàn.
Nhớ lúc mở kiện hàng chuyển phát nhanh này, tôi vẫn đinh ninh bên trong là tai nghe. Nào ngờ mở ra thấy phiên bản chibi có một không hai của tôi, do Trung Nặc Thần đặt làm. Lúc đó, tôi cực kì vui vẻ.
Chợt tôi nhớ ra, Trung Nặc Thần đi rồi.
Tôi khoét tim em, nên em đi rồi.
Em chẳng lấy gì cả, từ vật bên người như điện thoại, đến quần áo tôi mua cho em, em cũng chẳng lấy theo.
Em ấy ngoan đến thế, em chả làm gì cả, mà tôi lại hại em.
Tôi không biết em đi đâu nữa, Thạch Vô Mẫn vẫn luôn truy lùng em.
Thế là tôi, cũng bắt đầu truy lùng em.
Người phía dưới ồn quá, tôi ghì eo nó, áp gối nó lên ngực, tức giận quát:
- Câm mồm!
Người dưới thân không những không câm, trái lại còn vặn vẹo nhiều hơn, thân dưới tự động nhiệt tình hơn. Tôi bỗng thấy nhàm chán, rút ra khỏi người nó rồi đi tắm.
- Anh Thượng ơi, chuyện gì vậy? Sao anh rút... Ối, anh Thượng?
Tôi đóng sầm cửa phòng tắm, nó không nói gì nữa. Tôi đứng dưới vòi sen đang mở, tay trái tuốt lấy thằng em của mình. Đầu tôi bật lên hình ảnh của Trung Nặc Thần.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả em ấy, hẳn đó là "ngoan". Chữ "ngoan" này không giống chữ chuyên sử dụng để khen mấy đứa nhỏ, mà nghiêng về việc em nghe lời, không cãi bướng. Tôi biết, dùng từ này để tả tính cách một thanh niên trưởng thành thì không thích hợp lắm, nhưng cũng chỉ có từ này khái quát được con người em.
Em ấy không rên trên giường, thậm chí em còn chẳng kêu gì cả, mặc kệ tôi làm em đau bao nhiêu, em cũng chỉ biết nhịn, có khi em còn nghĩ do bên em có vấn đề - em làm không tốt. Nếu đau quá, chịu không nổi thì em ấy mới níu tay tôi, thủ thỉ "đau" một tiếng. Mà em chẳng hay rằng, lúc hành sự trên giường với đàn ông mà em nhủ rằng em đau như thế, chỉ khiến người kia ra sức chà đạp em, nhìn em khóc lóc, nhìn em xin tha. Đúng vậy, lúc nghe em ấy nỉ non một tiếng "đau", tôi thật sự làm mạnh hơn, khoảnh khắc ấy – tôi rất muốn nghe em rên nhiều hơn nữa. Tiếc là em chẳng rên thêm, cũng chả xin tha. Em ấy vẫn cảm thấy em có vấn đề, nên cuộc ân ái nọ mới không hài hòa.
Tôi không nói cho em đâu, rằng chuyện giường chiếu này, ai làm mà chẳng sướng chứ.
Tôi cố ý không nói.
Rồi các loại lễ, các ngày Tết đến, ai rồi cũng phải gặp họ hàng, con cháu. Nếu cháu hư như giặc, bạn chỉ hận không thể tránh nó cả đời, sợ nó nhũng nhiễu bạn. Nhưng nếu cháu ngoan ngoãn, biết điều, ngồi im trong góc, bạn lại muốn phát cháu một viên kẹo ngọt, chờ cháu đưa tay nhận thì rụt kẹo lại; bạn cố tình trêu cháu, muốn nhìn cháu chu môi, mắt rưng rưng, muốn khóc mà chưa dám. Thậm chí bạn sẽ hỏi cháu ngoan xem cha cháu thương ai, mẹ cháu quý ai, rồi đùa "cha mẹ cho con ra rìa rồi" cho cháu hoảng. Có điều, mấy câu đùa này không làm mất niềm vui chung của cả nhà, nhưng nỗi sầu riêng thì các cháu ngoan phải chịu.
Tôi nhớ hình ảnh Trung Nặc Thần trên giường, nhớ em ấy cố giữ bản thân không xuất quá sớm.
Sau khi tôi tắm xong, tôi lau người qua loa, khoác áo tắm rồi vào thư phòng.
Tôi ngồi nhìn phiên bản chibi nhồi bông của chính mình. Phiên bản này nhìn sống động thật, lia qua là biết "tôi" liền. Tôi nhìn phiên bản này được thiết kế bởi Trung Nặc Thần, không khỏi nhớ em ấy.
"Em dễ dãi thật. Vờ quan tâm một chút là tự nguyện leo lên người mà nhún liền. Em nói xem, sao tụi nó... phải cưỡng bức em nhỉ?"
Chính thư phòng này là nơi tôi đè em xuống trước màn hình videocall cho Thạch Vô Mẫn.
Em khóc nức nở, cúp máy rồi vẫn khóc.
Lúc làm xong, em nép mình dưới gầm bàn, ôm đầu gối, che mặt khóc. Nhưng em không khóc thành tiếng nữa, chẳng gào thét điều chi, chỉ nghẹn giọng chất vấn: "Vì sao vậy?"
Lúc đó tôi trả lời sao nhỉ?
"Tôi muốn nhúng một chân vào, thấy chơi vui mà."
Em nghe xong, nước mắt trực trào, khóc không thành tiếng.
Tôi không muốn nhìn em khóc nên đứng dậy, xuống lầu ngồi chờ trong phòng khách.
Chờ.
Tôi chờ Trung Nặc Thần khóc chán thì chạy đến chỗ tôi xin kẹo. Em ngoan mà, tôi cho em viên kẹo, em nhận lấy, rồi tôi giật lại viên kẹo ấy. Em bật khóc, tôi chờ em khóc chán thì lại chạy tới chỗ tôi xin thêm kẹo.
Đúng rồi, chả lẽ em còn định đi chỗ khác xin kẹo? Em có thể đi đâu chứ. Con chó điên Thạch Vô Mẫn vẫn đang bới vết em phát rồ, chỉ có chốn này của tôi mới là hầm trú ẩn cho em.
Chỉ cần em xin tôi, đừng nói một viên kẹo, tôi còn có thể cho em thêm viên thứ hai, thứ ba nữa.
Em rất ngoan, em sẽ không chống lại tôi đâu. Nhớ mỗi bữa cơm mà trên bàn ăn toàn món em không thích, em cũng chả nói gì, động đũa vài lần rồi thôi.
Em cũng không kiểm soát tôi nữa. Lúc tôi mở tiệm hoa cho em, em lại còn lo lắng cho tôi:
- Em không rành hoa lắm, lỗ sạch tiền của anh thì sao?
Tôi dụ em thôi, lỗ thì lỗ, sao đâu chứ?
Thế mà em lại nghiêm túc trông tiệm.
Tôi ngồi chờ được một tiếng thì em xuống. Mặt em cúi gằm, em im lặng, bước thẳng đến huyền quan thay giày. Thao tác này không giống trong tưởng tượng của tôi lắm. Tôi hơi hoảng, thấy em định mở cửa, tôi gọi:
- Trung Nặc Thần.
Em quay đầu nhìn tôi, mắt em ửng đỏ rồi.
Em không muốn nói gì với tôi sao?
Em không trách tôi sao?
Em không xin tôi sao?
Em không mắng tôi sao?
Em không muốn đánh tôi sao?
Sao em không điên lên?
Em còn chẳng cần bất cứ thứ gì của tôi cả: tiền, xe, nhà, và cả tiệm hoa.
Sao em không giống mấy người khác chứ? Sao không xin tôi những thứ kia chứ?
Chợt tôi thấy khó thở, không nói nên lời.
Tôi nhìn em ra đi, lòng tôi trống rỗng như ai khoét điều chi.
Tôi chẳng biết tôi bị gì nữa.
Em đi được ba hôm, dì Trung nhận được một kiện hàng. Tôi tưởng tai nghe tôi đặt được giao tới, tôi bảo dì để hàng trong thư phòng tôi.
Sau đó Lưu Võ tới, không thấy em, cậu hỏi tôi:
- Bé què của tao đâu? Ấy, sai rồi, chân bé lành rồi, không gọi bé què nữa. Bé Thần của tao đâu?
Tôi lắc nhẹ ly rượu trong tay, trả lời:
- Bé đi rồi.
- Đi đâu? Tiệm hoa hả?
- Không phải tiệm hoa. Bỏ đi thật rồi.
Lưu Võ hơi ngạc nhiên, không hiểu ý tôi lắm, còn lẩm bẩm:
- Siêu thị hả? Hay đi chơi à? Sao không rủ tao?
Nói rồi cậu lôi điện thoại ra, định gọi cho Trung Nặc Thần. Tôi nói tiếp:
- Không cầm điện thoại đâu, điện thoại còn quẳng trên lầu đấy.
- Đi đâu mà không mang điện thoại nữa?
- Lưu Võ, Trung Nặc Thần đi rồi, không về nữa đâu.
- Sao không về nữa?
- Tao chơi chút thôi, chơi chán thì đá... – tôi chưa nói xong thì Lưu Võ tức giận, chạy đến nắm cổ áo tôi, khiến rượu trong ly tôi đổ hơn nửa. Hai mắt cậu đỏ lên, cậu quát – Ân Thượng! Mày nói gì cơ? Mày nói lại xem!
- Tao nói, tao chơi Trung Nặc Thần thôi. Nó đã ngon lại còn rẻ.
Lưu Võ đấm tôi một cái, ly rượu trong tay tôi rớt xuống đất, vỡ toang.
Cậu ta chuẩn bị đấm cái nữa, tôi bắt lấy tay cậu, mắng:
- Lưu Võ! Mày đấm ai!
Lưu Võ đá vào bụng tôi, tôi gạt chân cậu ta, tay tôi chống xuống đất, có chạm vài mảnh miểng.
- Chơi? Chơi chán à? Trung Nặc Thần giống đám tình nhân cũ của mày chắc? – Lưu Võ mét chín, to cao vạm vỡ, nay bỗng phẫn uất – Bé ấy tốt như vậy, sao mày nỡ gạt bé chứ? Tao từng hỏi ý mày rồi nhỉ, rằng nếu mày không định thật lòng với bé thì đừng bám lấy bé. Mày bảo mày sẽ không như thế. Sao lại vậy... sao lại vậy chứ... bé ấy tốt như vậy, dễ tin người như vậy, mày khiến bé đau... khiến bé khổ...
Tôi ngồi dưới đất, nhìn vết máu rỉ ra khỏi lòng bàn tay mình, ngơ ngác hỏi Lưu Võ:
- Trước đây tao cũng chơi thế mà? Có khác gì chứ?
- Ha, khác ở chỗ: Trung Nặc Thần không phải đối tượng để chơi! Tao không làm anh em với cái ngữ Ân Thượng mày nữa.
Trung Nặc Thần không phải đối tượng để chơi, nên tôi đã sai?
Sau khi Lưu Võ bỏ về, dì Trung rửa vết thương trong lòng bàn tay cho tôi, rồi dì thở dài. Tôi hỏi dì:
- Tôi đã sai rồi ư?
- Thần Thần là một đứa trẻ ngoan. – Dì Trung dọn thuốc – Khác hoàn toàn với đám nhân tình trước kia của cậu. Thần Thần sẽ vào bếp phụ dì nhặt rau, sẽ hỏi dì rằng cậu thích ăn gì rồi tập làm món đó. Đứa trẻ này tập tành nấu ăn, bất cẩn đứt tay mấy vết, chắc cậu không để ý ha? Thần Thần không có khiếu nấu ăn, học một hai tháng cũng chưa nấu được món nào hoàn chỉnh, mấy món nấu tự toàn tự ăn thôi, chẳng dám cho cậu biết. Chắc Thần Thần ngại ấy. Những đêm cậu xã giao, uống nhiều, về muộn, cậu cho rằng dì nấu trà giải rượu à? Chắc cậu không biết rồi, số lần Thần Thần nấu trà giải rượu còn nhiều hơn cả dì đó. Đứa trẻ này lại chẳng biết cách lấy lòng người khác, nên chẳng đi nịnh ai bao giờ. Ai ai cũng thấy Thần Thần tin tưởng cậu, ỷ lại vào cậu. Tiểu Thượng à, lần này cậu sai thật đấy.
Tôi ôm lấy thú bông trên bàn.
Nhớ lúc mở kiện hàng chuyển phát nhanh này, tôi vẫn đinh ninh bên trong là tai nghe. Nào ngờ mở ra thấy phiên bản chibi có một không hai của tôi, do Trung Nặc Thần đặt làm. Lúc đó, tôi cực kì vui vẻ.
Chợt tôi nhớ ra, Trung Nặc Thần đi rồi.
Tôi khoét tim em, nên em đi rồi.
Em chẳng lấy gì cả, từ vật bên người như điện thoại, đến quần áo tôi mua cho em, em cũng chẳng lấy theo.
Em ấy ngoan đến thế, em chả làm gì cả, mà tôi lại hại em.
Tôi không biết em đi đâu nữa, Thạch Vô Mẫn vẫn luôn truy lùng em.
Thế là tôi, cũng bắt đầu truy lùng em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất