Đối Tượng Xem Mắt Thật Dịu Dàng
Chương 10: Phiên ngoại 1
Edit: Cháo
1.
Trí nhớ của tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng từ ngày có Hạ Tình, chất lượng cuộc sống của tôi tựa như ngồi trong cơ giáp, bay lên thẳng tắp.
Rắn nhỏ cũng đang lớn dần, là cái loại to bự đó!
Cùng lúc đó, tôi phát hiện ra một vấn đề.
Chính là, mèo nhà chúng tôi, hình như sống rất sung sướng.
Tôi lấy ví dụ thế này, nếu như có Hạ Tình cuộc sống của tôi giống người, vậy thì có Hạ Tình cuộc sống của mèo chính là Thần Phật.
Chuyện này phải quay lại hai tuần trước để nói.
Không phải tôi vẫn luôn mất trí nhớ sao, đấy không phải là điều tôi muốn, bởi vì thú lượng tử của tôi là trăn Iragai, sau trận chiến quy mô lớn kia, bản thể bị thương nghiêm trọng nên lột da trở lại thời kỳ con non, tôi cũng theo đó mà mất trí nhớ.
Không chỉ có bạn đời của tôi là Hạ Tình khổ não với vấn đề này, quân đội cũng cảm thấy rất phiền não.
Mỗi lần tôi mất trí nhớ, tất cả kiến thức quân đội cũng phải huấn luyện lại một lần.
Ưu điểm chính là, chẳng bao giờ phải lo lắng tôi tiết lộ bí mật quân sự.
Nhưng lại không thể ngăn được nhân lực và thời gian bị tiêu hao, cho nên quân đội kết hợp với viện nghiên cứu làm phẫu thuật cho tôi.
Cần phải ở trong phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu hơn ba tháng, chủ yếu là nhốt tôi ở trong khoang nuôi cấy.
Bởi vì liên quan đến cơ mật quân sự, Hạ Tình dù là người nhà cũng không được đi cùng.
Vừa nghĩ đến chuyện phải xa nhau ba tháng là tôi đã thấy không bỏ được Hạ Tình rồi.
Tôi sợ em ở nhà, không có tôi sẽ thấy cô đơn.
Vì thế tôi đặt mua một con mèo trắng, nuôi làm bạn với Hạ Tình.
Hạ Tình cũng rất thích mèo con lông xù này, lúc ấy tôi mới yên lòng đến viện nghiên cứu.
Sau khi nằm vào khoang nuôi cấy, tôi yên lặng nhắm hai mắt lại. đam mỹ hài
Sau đó không bao lâu tôi tỉnh dậy.
Tôi nghĩ cuộc phẫu thuật xảy ra vấn đề rồi!?
Tôi nhìn xung quanh một chút, không có chất lỏng gì cả, đều là đồ dùng trong nhà cỡ bự.
Bự đến nỗi khiến tôi cảm thấy có phải mình xuyên việt rồi hay không.
Tôi nhớ ở hành tinh xanh cổ xưa, có một câu chuyện cổ tích gì mà xứ sở thần tiên*, kể rằng có một cô gái đột nhiên đến một nơi mà cái gì cũng cực lớn.
*chỉ Trái đất, **Alice ở xứ sở thần tiên
Tôi đi thử hai bước, càng đi càng thấy đồ vật trong nhà nhìn quen lắm.
Tôi nhìn một lúc lâu, đây không phải là nhà tôi sao!?
Chuyện gì thế này?
Đang lúc bối rối, một bàn chân trần xuất hiện trong tầm mắt tôi, đầu ngón chân tròn trịa, hồng hồng múp múp, nhìn lên là cẳng chân trắng nõn, vừa dài vừa thẳng, làn da căng bóng, trông rất là đẹp.
Vừa nhìn thấy là tôi nhớ đến xúc cảm khi vuốt ve nó, cùng với cảm giác khi được nó kẹp ngang hông tôi.
Đây là chân của Hạ Tình, tôi biết quá mà!
Hạ Tình mặc áo choàng tắm chậm rãi ngồi xổm xuống, rõ ràng là em vừa tắm xong, trên người còn chút hơi nước, tóc vẫn còn nhỏ giọt, da bị xông đến hơi ửng đỏ.
Em đưa tay sờ đầu tôi một cái, khóe miệng mang ý cười, “Ở đây chờ anh sao?”
Tôi muốn nói anh là Quan Liệt đây!
Tôi há miệng, “Meo —“
...
Tôi khiếp sợ.
Tôi hoảng hồn lại há miệng một cái, “Méo —!?!?!?!?!”
1.
Trí nhớ của tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng từ ngày có Hạ Tình, chất lượng cuộc sống của tôi tựa như ngồi trong cơ giáp, bay lên thẳng tắp.
Rắn nhỏ cũng đang lớn dần, là cái loại to bự đó!
Cùng lúc đó, tôi phát hiện ra một vấn đề.
Chính là, mèo nhà chúng tôi, hình như sống rất sung sướng.
Tôi lấy ví dụ thế này, nếu như có Hạ Tình cuộc sống của tôi giống người, vậy thì có Hạ Tình cuộc sống của mèo chính là Thần Phật.
Chuyện này phải quay lại hai tuần trước để nói.
Không phải tôi vẫn luôn mất trí nhớ sao, đấy không phải là điều tôi muốn, bởi vì thú lượng tử của tôi là trăn Iragai, sau trận chiến quy mô lớn kia, bản thể bị thương nghiêm trọng nên lột da trở lại thời kỳ con non, tôi cũng theo đó mà mất trí nhớ.
Không chỉ có bạn đời của tôi là Hạ Tình khổ não với vấn đề này, quân đội cũng cảm thấy rất phiền não.
Mỗi lần tôi mất trí nhớ, tất cả kiến thức quân đội cũng phải huấn luyện lại một lần.
Ưu điểm chính là, chẳng bao giờ phải lo lắng tôi tiết lộ bí mật quân sự.
Nhưng lại không thể ngăn được nhân lực và thời gian bị tiêu hao, cho nên quân đội kết hợp với viện nghiên cứu làm phẫu thuật cho tôi.
Cần phải ở trong phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu hơn ba tháng, chủ yếu là nhốt tôi ở trong khoang nuôi cấy.
Bởi vì liên quan đến cơ mật quân sự, Hạ Tình dù là người nhà cũng không được đi cùng.
Vừa nghĩ đến chuyện phải xa nhau ba tháng là tôi đã thấy không bỏ được Hạ Tình rồi.
Tôi sợ em ở nhà, không có tôi sẽ thấy cô đơn.
Vì thế tôi đặt mua một con mèo trắng, nuôi làm bạn với Hạ Tình.
Hạ Tình cũng rất thích mèo con lông xù này, lúc ấy tôi mới yên lòng đến viện nghiên cứu.
Sau khi nằm vào khoang nuôi cấy, tôi yên lặng nhắm hai mắt lại. đam mỹ hài
Sau đó không bao lâu tôi tỉnh dậy.
Tôi nghĩ cuộc phẫu thuật xảy ra vấn đề rồi!?
Tôi nhìn xung quanh một chút, không có chất lỏng gì cả, đều là đồ dùng trong nhà cỡ bự.
Bự đến nỗi khiến tôi cảm thấy có phải mình xuyên việt rồi hay không.
Tôi nhớ ở hành tinh xanh cổ xưa, có một câu chuyện cổ tích gì mà xứ sở thần tiên*, kể rằng có một cô gái đột nhiên đến một nơi mà cái gì cũng cực lớn.
*chỉ Trái đất, **Alice ở xứ sở thần tiên
Tôi đi thử hai bước, càng đi càng thấy đồ vật trong nhà nhìn quen lắm.
Tôi nhìn một lúc lâu, đây không phải là nhà tôi sao!?
Chuyện gì thế này?
Đang lúc bối rối, một bàn chân trần xuất hiện trong tầm mắt tôi, đầu ngón chân tròn trịa, hồng hồng múp múp, nhìn lên là cẳng chân trắng nõn, vừa dài vừa thẳng, làn da căng bóng, trông rất là đẹp.
Vừa nhìn thấy là tôi nhớ đến xúc cảm khi vuốt ve nó, cùng với cảm giác khi được nó kẹp ngang hông tôi.
Đây là chân của Hạ Tình, tôi biết quá mà!
Hạ Tình mặc áo choàng tắm chậm rãi ngồi xổm xuống, rõ ràng là em vừa tắm xong, trên người còn chút hơi nước, tóc vẫn còn nhỏ giọt, da bị xông đến hơi ửng đỏ.
Em đưa tay sờ đầu tôi một cái, khóe miệng mang ý cười, “Ở đây chờ anh sao?”
Tôi muốn nói anh là Quan Liệt đây!
Tôi há miệng, “Meo —“
...
Tôi khiếp sợ.
Tôi hoảng hồn lại há miệng một cái, “Méo —!?!?!?!?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất