Làm Sao Đây, Quá Trớn Với Bạn Thân Của Bạn Trai Mất Rồi!
Chương 38: Trà xanh công kết hôn mất rồi! [ Kết ]
[ Hôn lễ ]
Đến cùng thì cố chấp sẽ được hạnh phúc à?
Anh không biết, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
Anh thay bộ lễ phục màu trắng, dùng ngón tay vuốt ve từng nếp nhăn trên vải một, cứ như là mỗi lần vuốt vào là mỗi lần xoa dịu bớt đi sự đau khổ.
Anh đứng ở trước cái gương to soi cả người, dùng ánh mắt cẩn thận tự đánh giá bản thân.
Bạn thân ở bên cạnh nhẹ nhàng phủi đi những hạt bụi trên vai anh, sau đó cười nói câu gì.
Hơi nhìn về phía bạn thân, lông mày hơi nhíu chặt.
Vệ Gia nói: “Chính ông muốn kết hôn mà, sao giờ lại rầu rĩ thế? “
Lục Lễ giãn chân mày ra, đáp: “Dù tôi có không rầu rĩ thì cũng không phải là người rầu nhất đâu.”
Vệ Gia nghe vậy cười.
Hắn hợp tác với anh bạn này tìm chút thời gian, xây pháo đài kiên cố, bỏ ngoài tai hết mọi điều đàm tiếu, sau đó lại bắt đầu đợi.
Chờ tới khi Diệp Minh tốt nghiệp.
Cậu trai cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp tromg một buổi chiều trời trong nắng ấm, giang hai cánh tay ôm lấy anh, vẻ mặt đỏ ửng nhìn là muốn yêu, nói với anh “Đã tốt nghiệp rồi... Giờ muốn kết hôn ghê.”
Anh quỳ một chân trên đất, lấy nhẫn kim cương ra.
Kim cương chiếu qua tầng tầng ánh mặt trời phản xạ lại, càng trở nên thêm rực rỡ loá mắt.
Một cái nhẫn ánh trắng bạc lấp lánh như bông tuyết băng giá được anh đeo lên tay cậu
Diệp Minh nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười: “Xem ra anh đã chuẩn bị sẵn từ trước nhỉ.”
Anh đáp: “Anh đã chờ ngày này lâu rồi.”
Anh chọn một hòn đảo nhỏ có phong cảnh tươi đẹp để cử hành hôn lễ.
Hiệu suất cây xanh phủ kín đảo nhỏ này tới 70%, vì vậy không khí trong lành tự nhiên, trong tầm mắt chỉ toàn là cảnh tượng tự nhiên.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, chính là thời gian đẹp trong tháng sáu, ngọn gió thong thả thổi qua.
Diệp Minh thậm chí có thể ngửi được mùi gió thổi trên biển, mang theo hơi nước ẩm ướt.
Cậu bình luận: “Chỗ này tốt quá.”
“Em thích không? ” Lục Lễ hỏi.
“Thích lắm.”
” Anh tặng em.”
“Tặng cho em?” cho dù Diệp Minh đã từng nghe qua mấy hoạt động rửa tiền, vẫn có phần thấy hãi hung.
Lục Lễ cười cười: “Xem như là quà mừng tân hôn. “
Lúc chuẩn bị hôn lễ này, anh vẫn có một nghi vấn: Vì sao cuối cùng lại chọn anh.
Thế nhưng anh không có hỏi.
[ Phòng chuẩn bị hôn lễ ]
Cằm Diệp Minh gồng lên, cặp mông vừa nhấc đã đặt thẳng vào trên người đàn ông, còn kéo lại cái cà vạt của y. Tên đàn ông theo sức lực của cậu, đầu đổ về phía trước.
Vệ Gia đầu vuốt keo hất ngược, lộ ra cái trán sáng bóng, bộ vest trắng được may đo tỉ mỉ, đúng thật là đẹp trai bức người.
— đáng tiếc bộ vest thế này mà lại bị một nhóc xấu xa làm nhăn nhúm hết rồi.
“Hôm nay ngày vui của em mà vẫn muốn làm gì thế này?” Y dùng ngón tay vuốt vào sườn mặt của cậu, hỏi.
Trong mắt của Diệp Minh là sóng nước lấp lánh, gương mặt sáng sủa rạng rỡ, mà lại nghĩ đến đằng sau bộ mặt thuần khiết không tỳ vết kia lại là một người ham hư vinh, lạnh lẽo, mãi mãi vô tình, Vệ Gia lại kìm lòng không đặng mà hôn cậu một cái.
Ngày hôm nay tâm tình của cậu có vẻ tốt thật, cậu buông cà vạt của y ra, ôm cổ của y, dỗ ngon dỗ ngọt nói: “Thời gian tốt như vậy, đương nhiên muốn âu yếm ca ca tốt của em rồi.”
Vệ Gia ngửa ra sau, dựa vào trên lưng ghế, khẽ quan sát cậu: “Làm gì cơ?”
Cậu trai hưng phấn nói: “Trước hôn lễ của bạn thân lại yêu đương vụng trộm với chồng của bạn mình ngay trong phòng sửa soạn, sau đó còn chưa kịp lau dọn qua đã vội vã đi tham dự hôn lễ, anh thấy làm thế này có được hay không?”
Vệ Gia thầm nghĩ một tiếng “Đúng là rất kích thích”, ngoài miệng lại nói: “Thôi hãy quên đi, giờ xem như anh cũng là người có vai vế rồi,” y cố ý liếc mắt nhìn Diệp Minh, đuôi mắt nhướng lên, cười nói: “Em muốn để người khác chế nhạo, nhưng anh lại không muốn làm ra loại chuyện thế này.”
Cậu trai ngồi ở trên người, cúi đầu nhìn y, chờ y nói xong, đã lập tức bưng mặt của y lên, chủ động hôn lên.
Vệ Gia cũng không phải là Liễu Hạ Huệ – ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng bây giờ y coi như đã dày dặn kinh nghiệm, đối mặt với mê hoặc, đầu tiên là y một tay ôm eo của Diệp Minh, đề phòng cậu ngồi không vững, sau đó mới ngậm vào đôi môi được chủ động đưa tới.
Y giống như đang thưởng thức một loại quả đông lạnh, hoặc là một miếng phô mai, mà thưởng thức bờ môi của cậu... đến khi thời gian ‘thưởng thức’ đã kết thúc, y liền buông ra một cách tự nhiên, thuận tiện giúp cậu sửa sang áo lại một chút.
“Đã kết hôn tới nơi rồi, vẫn không chịu ổn định một chút à? ” y giễu giễu nói.
Mặt Diệp Minh cứng lại: “Vậy hóa ra anh không muốn theo ý em.”
Chả phải là vì không muốn phá đám lễ cưới của em à?
Vệ Gia hiếm lắm mới khuyên bảo sao cho đúng đắn, thế mà lại bị trách ngược lại.
Thế là y cũng không còn cách nào, phải dùng cả miệng và tay để giúp “cô dâu tương lai” dập ‘lửa’, cuối cùng cũng làm cho cái miệng kia không nói được nữa.
Bộ vest nhăn lại, kiểu tóc cũng bị xáo trộn đến rối bời lên.
Diệp Minh giống như đang thưởng thức dáng vẻ đầy mất mặt này của y, mỉm cười nhìn y.
Y nắm lấy tay của “cô dâu”, vui vẻ nói: “Đi nào, đi thay quần áo chung đi.”
Cô bé cầm hoa trong lễ cưới, đi qua con đường phủ đầy cánh hoa.
Khắp nơi là những đóa hoa hồng trắng được phủ kín.
Ở trung tâm của hòn đảo nhỏ này là một nhà thờ.
Theo lời dạy của Đức Chúa, đồng tính luyến ái là một tội lỗi, các luật liên quan đã được ban hành: Cha xứ không được ban phước cho tội lỗi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến đám cưới.
Vị linh mục chủ trì hôn lễ hỏi: “Con có muốn lấy người đàn ông này làm chồng mình và kết hôn với người này không? Dù trong ốm đau hay mạnh khỏe, dù nghèo hay giàu, hay vì bất kỳ lý do nào khác, con phải yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận người đàn ông này, chung thủy với chồng mình mãi mãi không đổi cho đến cuối cuộc đời của mình?”
Diệp Minh hơi chớp mắt, khẽ khàng nở nụ cười.
Lục Lễ nhìn về phía Diệp Minh, cứ như đã thấy được điềm báo trước hạnh phúc.
Vệ Gia không có nhìn cặp đôi này, y nhìn thẳng phía trước, đang quan sát đến hoa văn trên cửa sổ thủy tinh màu của nhà thờ, đột nhiên nhớ tới đống tinh trong bụng mình.
Thực sự là nóng quá, như thiêu đốt vậy, nóng đến tận cổ.
“Con nguyện ý.”
“Con nguyện ý.”
Con nguyện ý.
Đồng ý để anh trở thành chồng của em, kể từ hôm nay, lời thề kết hôn dù cho bần cùng hay là giàu có, dù lúc hạnh phúc hay đớn đau, dù địa vị có thế nào, bệnh tật hay lúc mạnh khỏe, cũng sẽ luôn yêu anh, quý trọng anh, cho đến chết.
...
Hì hì, đương nhiên đó chỉ là lời nói dối thôi.
[ Vĩ thanh — ngoại tình ]
Dưới ánh đèn mờ ám, anh ta đang lau chùi ly rượu.
Tay của người đàn ông có khớp xương rõ ràng, vô cùng mạnh mẽ, cậu cũng từng cảm thụ qua.
Lúc này anh ta đang lấy bàn kia để cầm miếng vải màu trắng, chậm rãi lau sạch từng cái ly một.
Diệp Minh dường như không nghĩ tới anh sẽ ở đây, trong lúc nhất thời, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Là một người đã rất lâu không gặp.
Người đàn ông cột tóc ngắn đuôi ngựa quan sát cậu một phen, sau đó cười lên một cái: “Sao nào, nhìn thấy anh lại bất ngờ đến thế à?”
Có lẽ là bởi vì xấu hổ, hay là do điều gì khác nữa, khuôn mặt cậu trai bắt đầu đỏ lên, cậu thấp giọng nói: “... Cũng hơi hơi. “
Người đàn ông đem chà lau sạch sẽ từng ly rượu một, bỏ vào máy khử trùng rồi mới nhàn nhạt mở miệng hỏi cậu: “Kết hôn rồi à?”
Anh đã thấy nhẫn cưới trên tay cậu.
Diệp Minh bị anh ta hỏi như vậy, theo bản năng sờ vào vòng nhẫn bạc trên ngón vô danh kia, sau đó lại lúng túng buông xuống.
Nhìn không ra là cố ý hay là vô tình, là thật tâm hay giả ý.
Kỳ Việt trầm ngâm nhìn vài giây, dời ánh mắt đi, từ trên giá mang xuống mấy chai rượu mạnh, sau đó hỏi cậu: “Giờ em trưởng thành rồi. Uống một ly không?”
Diệp Minh nhớ mang máng, trước kia anh ta không cho cậu uống rượu.
Lúc này cậu gật đầu, nói: “Vâng.”
Người đàn ông bắt đầu pha rượu, động tác của anh vừa lưu loát vừa đẹp, vững vàng bắt được ánh mắt của cậu trai.
... Thứ đã ăn rồi cũng chưa hẳn là không còn ngon nữa, cũng không phải là lần đầu tiên. Cậu muốn.
Anh ta hỏi cậu: “Kết hôn với người bạn trai lần trước à?”
Diệp Minh ngoan ngoãn trả lời: “Vâng…. “
Anh nói: “Tốt lắm.”
Diệp Minh uống một ngụm, đã có chút ngất ngư: “... Độ cồn hơi cao quá.”
Cậu để chén rượu xuống không uống.
Kỳ Việt lẩm bẩm: “Cao sao?”
Người đàn ông vác cậu trai có vẻ đã say vào phòng trong.
Diệp Minh trì trệ dựa vào ở trên người anh ta, cũng không giãy dụa gì mấy.
Cậu mơ mơ màng màng dùng cách gọi quen thuộc: “... Trưởng quầy?”
Người đàn ông đút thẳng tay vào trong quần của cậu trai, xấu xa dùng tay để đánh thức thằng nhỏ đang ngủ trong quần.
Lòng bàn tay kia vừa thô ráp mà vẫn ấm áp, lực đạo thích hợp, sục cho tới khi cậu phải tỉnh rượu.
“Hư... Sao thế?... ” cậu mở miệng rên lên.
Kỳ Việt nhìn thấy gò má ửng đỏ của cậu, phần thân dưới vốn luôn lãnh đạm giờ cũng phải hơi cương lên rồi.
Quy đầu của cậu chọc ở trong quần, tạo thành một độ cong gợi dục.
“Đừng sờ nữa mà... ” mắt cậu long lanh nước nhìn người đàn ông.
“Không thấy thích à? ” giọng người đàn ông khàn khàn.
“... Thích chứ... Ư... Thế nhưng... ” Diệp Minh che miệng, nén tiếng rên rỉ: “Không được... “
“Không được?”
“... Đã kết hôn rồi, không thể làm chuyện thếnày... “
“Được thôi, vậy anh không sờ vào em nữa” anh ta nói như vậy, sau đó cúi cả người xuống.
Cậu trai nhìn sững sờ cảnh anh ta tụt quần của mình, sau đó dùng miệng đầu c*c màu đỏ thẫm ngậm vào trong cổ họng.
“Khoan, khoan đã... “
Người đàn ông dùng đầu lưỡi kích thích không ngừng lỗ nhỏ bên trong quy đầu, yết hầu không ngừng co rút lại, cứ như muốn ép ra hết từng giọt tinh dịch một của cậu.
Diệp Minh không tự chủ được, bắt đầu dọng mạnh vào trong miệng anh ta, dương v*t chọc sâu trong cuống họng, hiển nhiên làm thế sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng người đàn ông không có phản ứng, chỉ là mút chùn chụt không ngừng cây gậy th*t trong miệng mình.
Một lúc sau khi Kỳ Việt cứ lặng lẽ b*scu như thế
“... Đừng... Đừng mút nữa,” cậu lại khuyên can anh ta: “Ư... Muốn bắn ra nữa rồi... Anh Kỳ... Mau buông ra... “
Nghe được cậu muốn xuất tinh, người đàn ông chẳng những không có buông ra, ngược lại càng gia tăng lực mút vào còn quá lố hơn, cố ép ra hết tinh dịch của cậu.
Diệp Minh nói: “... Ư…... Anh quá đáng lắm!”
Kỳ Việt ngẩng mặt nhìn cậu, nhả con c*c ra rồi hỏi: “Quá đáng như thế nào?”
Mặt Diệp Minh đỏ lên cả mảng: “Em.. Em muốn... “
Cặp mông của người đàn ông vừa đầy đặn lại dẻo dai, thoạt nhìn là một cặp mông có thể nhận vào rất nhiều.
Người đàn ông lấy tay chủ động tách cánh mông ra, để lộ lỗ hậu môn sẫm màu đang khép chặt kia, nói: “... đã chuẩn bị qua, xin mời.”
Cậu trai ở phía sau anh ta cọ cọ xát xát để khiêu khích, cuối cùng cũng không thể kìm lại được cơn n*ng, trực tiếp xông vào.
Hai tay không chút kiêng kỵ chơi ngực của anh ta, biến hóa hình dạng, nhào nặn đến đỏ ửng, sau đó nắm chặt, thân thể thuận thế thúc về trước.
Cái nhẫn bạch kia rơi trên mặt đất quay vòng, một âm thanh leng keng vang lên, không hề gây được sự chú ý từ bất kỳ phía nào, chỉ lóe lên một tia ánh bạc nhẹ.
Có người ở bên ngoài quán bar dựa vào tường đợi, ở bên chân của hắn, khói thuốc rơi đầy đất.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua thấy được, lên tiếng chào: “A anh Huy, đã lâu không gặp, bây giờ sao lại rảnh rỗi mà tới đây chơi vậy?”
Tuy là người ở trước mắt đã nghỉ việc hơn một năm, nhưng vẫn làm người ta khắc sâu ấn tượng.
Giang Kế Huy nhếch miệng cười cười: “Tôi đang đợi một người.”
Đến cùng thì cố chấp sẽ được hạnh phúc à?
Anh không biết, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
Anh thay bộ lễ phục màu trắng, dùng ngón tay vuốt ve từng nếp nhăn trên vải một, cứ như là mỗi lần vuốt vào là mỗi lần xoa dịu bớt đi sự đau khổ.
Anh đứng ở trước cái gương to soi cả người, dùng ánh mắt cẩn thận tự đánh giá bản thân.
Bạn thân ở bên cạnh nhẹ nhàng phủi đi những hạt bụi trên vai anh, sau đó cười nói câu gì.
Hơi nhìn về phía bạn thân, lông mày hơi nhíu chặt.
Vệ Gia nói: “Chính ông muốn kết hôn mà, sao giờ lại rầu rĩ thế? “
Lục Lễ giãn chân mày ra, đáp: “Dù tôi có không rầu rĩ thì cũng không phải là người rầu nhất đâu.”
Vệ Gia nghe vậy cười.
Hắn hợp tác với anh bạn này tìm chút thời gian, xây pháo đài kiên cố, bỏ ngoài tai hết mọi điều đàm tiếu, sau đó lại bắt đầu đợi.
Chờ tới khi Diệp Minh tốt nghiệp.
Cậu trai cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp tromg một buổi chiều trời trong nắng ấm, giang hai cánh tay ôm lấy anh, vẻ mặt đỏ ửng nhìn là muốn yêu, nói với anh “Đã tốt nghiệp rồi... Giờ muốn kết hôn ghê.”
Anh quỳ một chân trên đất, lấy nhẫn kim cương ra.
Kim cương chiếu qua tầng tầng ánh mặt trời phản xạ lại, càng trở nên thêm rực rỡ loá mắt.
Một cái nhẫn ánh trắng bạc lấp lánh như bông tuyết băng giá được anh đeo lên tay cậu
Diệp Minh nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười: “Xem ra anh đã chuẩn bị sẵn từ trước nhỉ.”
Anh đáp: “Anh đã chờ ngày này lâu rồi.”
Anh chọn một hòn đảo nhỏ có phong cảnh tươi đẹp để cử hành hôn lễ.
Hiệu suất cây xanh phủ kín đảo nhỏ này tới 70%, vì vậy không khí trong lành tự nhiên, trong tầm mắt chỉ toàn là cảnh tượng tự nhiên.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, chính là thời gian đẹp trong tháng sáu, ngọn gió thong thả thổi qua.
Diệp Minh thậm chí có thể ngửi được mùi gió thổi trên biển, mang theo hơi nước ẩm ướt.
Cậu bình luận: “Chỗ này tốt quá.”
“Em thích không? ” Lục Lễ hỏi.
“Thích lắm.”
” Anh tặng em.”
“Tặng cho em?” cho dù Diệp Minh đã từng nghe qua mấy hoạt động rửa tiền, vẫn có phần thấy hãi hung.
Lục Lễ cười cười: “Xem như là quà mừng tân hôn. “
Lúc chuẩn bị hôn lễ này, anh vẫn có một nghi vấn: Vì sao cuối cùng lại chọn anh.
Thế nhưng anh không có hỏi.
[ Phòng chuẩn bị hôn lễ ]
Cằm Diệp Minh gồng lên, cặp mông vừa nhấc đã đặt thẳng vào trên người đàn ông, còn kéo lại cái cà vạt của y. Tên đàn ông theo sức lực của cậu, đầu đổ về phía trước.
Vệ Gia đầu vuốt keo hất ngược, lộ ra cái trán sáng bóng, bộ vest trắng được may đo tỉ mỉ, đúng thật là đẹp trai bức người.
— đáng tiếc bộ vest thế này mà lại bị một nhóc xấu xa làm nhăn nhúm hết rồi.
“Hôm nay ngày vui của em mà vẫn muốn làm gì thế này?” Y dùng ngón tay vuốt vào sườn mặt của cậu, hỏi.
Trong mắt của Diệp Minh là sóng nước lấp lánh, gương mặt sáng sủa rạng rỡ, mà lại nghĩ đến đằng sau bộ mặt thuần khiết không tỳ vết kia lại là một người ham hư vinh, lạnh lẽo, mãi mãi vô tình, Vệ Gia lại kìm lòng không đặng mà hôn cậu một cái.
Ngày hôm nay tâm tình của cậu có vẻ tốt thật, cậu buông cà vạt của y ra, ôm cổ của y, dỗ ngon dỗ ngọt nói: “Thời gian tốt như vậy, đương nhiên muốn âu yếm ca ca tốt của em rồi.”
Vệ Gia ngửa ra sau, dựa vào trên lưng ghế, khẽ quan sát cậu: “Làm gì cơ?”
Cậu trai hưng phấn nói: “Trước hôn lễ của bạn thân lại yêu đương vụng trộm với chồng của bạn mình ngay trong phòng sửa soạn, sau đó còn chưa kịp lau dọn qua đã vội vã đi tham dự hôn lễ, anh thấy làm thế này có được hay không?”
Vệ Gia thầm nghĩ một tiếng “Đúng là rất kích thích”, ngoài miệng lại nói: “Thôi hãy quên đi, giờ xem như anh cũng là người có vai vế rồi,” y cố ý liếc mắt nhìn Diệp Minh, đuôi mắt nhướng lên, cười nói: “Em muốn để người khác chế nhạo, nhưng anh lại không muốn làm ra loại chuyện thế này.”
Cậu trai ngồi ở trên người, cúi đầu nhìn y, chờ y nói xong, đã lập tức bưng mặt của y lên, chủ động hôn lên.
Vệ Gia cũng không phải là Liễu Hạ Huệ – ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng bây giờ y coi như đã dày dặn kinh nghiệm, đối mặt với mê hoặc, đầu tiên là y một tay ôm eo của Diệp Minh, đề phòng cậu ngồi không vững, sau đó mới ngậm vào đôi môi được chủ động đưa tới.
Y giống như đang thưởng thức một loại quả đông lạnh, hoặc là một miếng phô mai, mà thưởng thức bờ môi của cậu... đến khi thời gian ‘thưởng thức’ đã kết thúc, y liền buông ra một cách tự nhiên, thuận tiện giúp cậu sửa sang áo lại một chút.
“Đã kết hôn tới nơi rồi, vẫn không chịu ổn định một chút à? ” y giễu giễu nói.
Mặt Diệp Minh cứng lại: “Vậy hóa ra anh không muốn theo ý em.”
Chả phải là vì không muốn phá đám lễ cưới của em à?
Vệ Gia hiếm lắm mới khuyên bảo sao cho đúng đắn, thế mà lại bị trách ngược lại.
Thế là y cũng không còn cách nào, phải dùng cả miệng và tay để giúp “cô dâu tương lai” dập ‘lửa’, cuối cùng cũng làm cho cái miệng kia không nói được nữa.
Bộ vest nhăn lại, kiểu tóc cũng bị xáo trộn đến rối bời lên.
Diệp Minh giống như đang thưởng thức dáng vẻ đầy mất mặt này của y, mỉm cười nhìn y.
Y nắm lấy tay của “cô dâu”, vui vẻ nói: “Đi nào, đi thay quần áo chung đi.”
Cô bé cầm hoa trong lễ cưới, đi qua con đường phủ đầy cánh hoa.
Khắp nơi là những đóa hoa hồng trắng được phủ kín.
Ở trung tâm của hòn đảo nhỏ này là một nhà thờ.
Theo lời dạy của Đức Chúa, đồng tính luyến ái là một tội lỗi, các luật liên quan đã được ban hành: Cha xứ không được ban phước cho tội lỗi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến đám cưới.
Vị linh mục chủ trì hôn lễ hỏi: “Con có muốn lấy người đàn ông này làm chồng mình và kết hôn với người này không? Dù trong ốm đau hay mạnh khỏe, dù nghèo hay giàu, hay vì bất kỳ lý do nào khác, con phải yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận người đàn ông này, chung thủy với chồng mình mãi mãi không đổi cho đến cuối cuộc đời của mình?”
Diệp Minh hơi chớp mắt, khẽ khàng nở nụ cười.
Lục Lễ nhìn về phía Diệp Minh, cứ như đã thấy được điềm báo trước hạnh phúc.
Vệ Gia không có nhìn cặp đôi này, y nhìn thẳng phía trước, đang quan sát đến hoa văn trên cửa sổ thủy tinh màu của nhà thờ, đột nhiên nhớ tới đống tinh trong bụng mình.
Thực sự là nóng quá, như thiêu đốt vậy, nóng đến tận cổ.
“Con nguyện ý.”
“Con nguyện ý.”
Con nguyện ý.
Đồng ý để anh trở thành chồng của em, kể từ hôm nay, lời thề kết hôn dù cho bần cùng hay là giàu có, dù lúc hạnh phúc hay đớn đau, dù địa vị có thế nào, bệnh tật hay lúc mạnh khỏe, cũng sẽ luôn yêu anh, quý trọng anh, cho đến chết.
...
Hì hì, đương nhiên đó chỉ là lời nói dối thôi.
[ Vĩ thanh — ngoại tình ]
Dưới ánh đèn mờ ám, anh ta đang lau chùi ly rượu.
Tay của người đàn ông có khớp xương rõ ràng, vô cùng mạnh mẽ, cậu cũng từng cảm thụ qua.
Lúc này anh ta đang lấy bàn kia để cầm miếng vải màu trắng, chậm rãi lau sạch từng cái ly một.
Diệp Minh dường như không nghĩ tới anh sẽ ở đây, trong lúc nhất thời, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Là một người đã rất lâu không gặp.
Người đàn ông cột tóc ngắn đuôi ngựa quan sát cậu một phen, sau đó cười lên một cái: “Sao nào, nhìn thấy anh lại bất ngờ đến thế à?”
Có lẽ là bởi vì xấu hổ, hay là do điều gì khác nữa, khuôn mặt cậu trai bắt đầu đỏ lên, cậu thấp giọng nói: “... Cũng hơi hơi. “
Người đàn ông đem chà lau sạch sẽ từng ly rượu một, bỏ vào máy khử trùng rồi mới nhàn nhạt mở miệng hỏi cậu: “Kết hôn rồi à?”
Anh đã thấy nhẫn cưới trên tay cậu.
Diệp Minh bị anh ta hỏi như vậy, theo bản năng sờ vào vòng nhẫn bạc trên ngón vô danh kia, sau đó lại lúng túng buông xuống.
Nhìn không ra là cố ý hay là vô tình, là thật tâm hay giả ý.
Kỳ Việt trầm ngâm nhìn vài giây, dời ánh mắt đi, từ trên giá mang xuống mấy chai rượu mạnh, sau đó hỏi cậu: “Giờ em trưởng thành rồi. Uống một ly không?”
Diệp Minh nhớ mang máng, trước kia anh ta không cho cậu uống rượu.
Lúc này cậu gật đầu, nói: “Vâng.”
Người đàn ông bắt đầu pha rượu, động tác của anh vừa lưu loát vừa đẹp, vững vàng bắt được ánh mắt của cậu trai.
... Thứ đã ăn rồi cũng chưa hẳn là không còn ngon nữa, cũng không phải là lần đầu tiên. Cậu muốn.
Anh ta hỏi cậu: “Kết hôn với người bạn trai lần trước à?”
Diệp Minh ngoan ngoãn trả lời: “Vâng…. “
Anh nói: “Tốt lắm.”
Diệp Minh uống một ngụm, đã có chút ngất ngư: “... Độ cồn hơi cao quá.”
Cậu để chén rượu xuống không uống.
Kỳ Việt lẩm bẩm: “Cao sao?”
Người đàn ông vác cậu trai có vẻ đã say vào phòng trong.
Diệp Minh trì trệ dựa vào ở trên người anh ta, cũng không giãy dụa gì mấy.
Cậu mơ mơ màng màng dùng cách gọi quen thuộc: “... Trưởng quầy?”
Người đàn ông đút thẳng tay vào trong quần của cậu trai, xấu xa dùng tay để đánh thức thằng nhỏ đang ngủ trong quần.
Lòng bàn tay kia vừa thô ráp mà vẫn ấm áp, lực đạo thích hợp, sục cho tới khi cậu phải tỉnh rượu.
“Hư... Sao thế?... ” cậu mở miệng rên lên.
Kỳ Việt nhìn thấy gò má ửng đỏ của cậu, phần thân dưới vốn luôn lãnh đạm giờ cũng phải hơi cương lên rồi.
Quy đầu của cậu chọc ở trong quần, tạo thành một độ cong gợi dục.
“Đừng sờ nữa mà... ” mắt cậu long lanh nước nhìn người đàn ông.
“Không thấy thích à? ” giọng người đàn ông khàn khàn.
“... Thích chứ... Ư... Thế nhưng... ” Diệp Minh che miệng, nén tiếng rên rỉ: “Không được... “
“Không được?”
“... Đã kết hôn rồi, không thể làm chuyện thếnày... “
“Được thôi, vậy anh không sờ vào em nữa” anh ta nói như vậy, sau đó cúi cả người xuống.
Cậu trai nhìn sững sờ cảnh anh ta tụt quần của mình, sau đó dùng miệng đầu c*c màu đỏ thẫm ngậm vào trong cổ họng.
“Khoan, khoan đã... “
Người đàn ông dùng đầu lưỡi kích thích không ngừng lỗ nhỏ bên trong quy đầu, yết hầu không ngừng co rút lại, cứ như muốn ép ra hết từng giọt tinh dịch một của cậu.
Diệp Minh không tự chủ được, bắt đầu dọng mạnh vào trong miệng anh ta, dương v*t chọc sâu trong cuống họng, hiển nhiên làm thế sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng người đàn ông không có phản ứng, chỉ là mút chùn chụt không ngừng cây gậy th*t trong miệng mình.
Một lúc sau khi Kỳ Việt cứ lặng lẽ b*scu như thế
“... Đừng... Đừng mút nữa,” cậu lại khuyên can anh ta: “Ư... Muốn bắn ra nữa rồi... Anh Kỳ... Mau buông ra... “
Nghe được cậu muốn xuất tinh, người đàn ông chẳng những không có buông ra, ngược lại càng gia tăng lực mút vào còn quá lố hơn, cố ép ra hết tinh dịch của cậu.
Diệp Minh nói: “... Ư…... Anh quá đáng lắm!”
Kỳ Việt ngẩng mặt nhìn cậu, nhả con c*c ra rồi hỏi: “Quá đáng như thế nào?”
Mặt Diệp Minh đỏ lên cả mảng: “Em.. Em muốn... “
Cặp mông của người đàn ông vừa đầy đặn lại dẻo dai, thoạt nhìn là một cặp mông có thể nhận vào rất nhiều.
Người đàn ông lấy tay chủ động tách cánh mông ra, để lộ lỗ hậu môn sẫm màu đang khép chặt kia, nói: “... đã chuẩn bị qua, xin mời.”
Cậu trai ở phía sau anh ta cọ cọ xát xát để khiêu khích, cuối cùng cũng không thể kìm lại được cơn n*ng, trực tiếp xông vào.
Hai tay không chút kiêng kỵ chơi ngực của anh ta, biến hóa hình dạng, nhào nặn đến đỏ ửng, sau đó nắm chặt, thân thể thuận thế thúc về trước.
Cái nhẫn bạch kia rơi trên mặt đất quay vòng, một âm thanh leng keng vang lên, không hề gây được sự chú ý từ bất kỳ phía nào, chỉ lóe lên một tia ánh bạc nhẹ.
Có người ở bên ngoài quán bar dựa vào tường đợi, ở bên chân của hắn, khói thuốc rơi đầy đất.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua thấy được, lên tiếng chào: “A anh Huy, đã lâu không gặp, bây giờ sao lại rảnh rỗi mà tới đây chơi vậy?”
Tuy là người ở trước mắt đã nghỉ việc hơn một năm, nhưng vẫn làm người ta khắc sâu ấn tượng.
Giang Kế Huy nhếch miệng cười cười: “Tôi đang đợi một người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất