Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người

Chương 2: Nụ hôn "tình huống khẩn cấp"

Trước Sau
"Ừm, anh không làm nóng máy sao?" Thẩm Tinh Sơ nhỏ giọng hỏi.

Hàn Thành: Làm nóng máy???

Thẩm Tinh Sơ gật gật đầu, cậu đọc trong tiểu thuyết, tài xế lái xe trước tiên đều sẽ làm chút công tác chuẩn bị, làm nóng máy, sau đó mới nổ máy, bảo đảm cho cả hành trình vui sướng.

Hàn Thành nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: "Làm nóng máy như thế nào?"

"Anh không được cứ thế mà đâm vào?" Thẩm Tinh Sơ nói, hoàn toàn không e lệ: "Trước tiên phải cọ xát làm tôi ý loạn tình mê đã, anh thế mà lại không chuẩn bị gì cả."

Hàn Thành:......

Hàn Thành cảm thấy cậu yêu cầu còn rất cao, không hổ danh xe mới, rất ngây thơ, còn muốn cọ xát nữa chứ!

"Tôi không làm nóng máy." Hắn lạnh lùng nói: "Cậu với tôi lại không phải là người yêu của nhau, tài xế cùng xe mà còn muốn ôm hôn? Quá ngây thơ đi!"

"Cho nên tài xế già mấy người đều là trực tiếp lên xe, cũng không làm nóng máy?"

"Không sai." Hàn Thành bày ra vẻ lão luyện: "Chỉ có người mới như cậu mới có thể đề xuất ra loại yêu cầu ngây thơ này, tài xế lão luyện chưa bao giờ làm mấy hành động vô dụng, đều là nói thẳng, trực tiếp công thành đoạt đất."

Thẩm Tinh Sơ:......

Hành trình cao tốc trong tưởng tượng của cậu không phải như thế mà.

Thẩm Tinh Sơ có chút không vừa lòng, quả nhiên trong tiểu thuyết đều là gạt người sao? Tài xế trong hiện thực đều vô tình như vậy! Thế mà lại không chịu ôm hôn! Quá không có tinh thần!

Đánh giá 1 sao!

Nhưng mà trước mắt cậu cũng không có tài xế thứ hai nào ứng tuyển, cho nên không được thì không được vậy, lão tài xế già xấu xa, kỹ thuật tốt bù lại cũng được.

Thẩm Tinh Sơ miễn cưỡng yên lặng nằm xuống: "Vậy được rồi."

Hàn Thành thấy cậu như vậy, cười trộm trong lòng, chiếc xe mới này cũng quá là ngốc đi.

Hắn tâm tình tốt, hứng thú cũng một lần nữa quay lại, vươn tay sờ sờ, nhéo nhéo mặt Thẩm Tinh Sơ.

Thẩm Tinh Sơ có chút nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tò mò.

Hàn Thành bị ánh mắt này của cậu làm buồn cười, chọc chọc mặt cậu, "Nhắm mắt."

"Vì sao?" Thẩm Tinh Sơ không hiểu, "Tôi không thể mở mắt ngắm nhìn thế giới sao?"

"Nơi này thì có thế giới gì."

"Đương nhiên là có," thanh âm Thẩm Tinh Sơ chút hưng phấn, "Cánh cửa lớn của thế giới mới sắp mở ra với tôi, nhiều năm như vậy, tôi cuối cùng cùng bước vào thế giới tinh thần của người trưởng thành!"

Hàn Thành:......

Kia đúng thật là thế giới mới.

"Vậy cũng được."

Hàn Thành nói xong, cũng không hề báo trước, vừa yên vị liền giơ roi giục ngựa, tiến quân thần tốc.

Thẩm Tinh Sơ đột nhiên không kịp phòng ngừa sợ hãi kêu lên một tiếng, Hàn Thành ôm lấy cậu, Thẩm Tinh Sơ thuận thế ôm cổ hắn, không tự giác ở bên tai hắn cọ cọ.

"Không sao." Hàn Thành trấn an cậu.

Thanh âm của hắn thực ôn nhu, động tác ôm vai cậu cũng thực ôn nhu, Thẩm Tinh Sơ nhắm hai mắt, môi lướt qua mặt người kia, hôn lên.

Hàn Thành sửng sốt một chút, Thẩm Tinh Sơ thuận thế hôn lên môi hắn.

Bờ môi của cậu thực mềm, giống như thú nhỏ làm nũng hôn liếm.

Đây vẫn là lần đầu Hàn Thành cùng người khác hôn môi, ngoài dự kiến của hắn, vậy mà cũng không đến mức đáng bài xích như trong tưởng tượng.

Thẩm Tinh Sơ hôn xong, ý thức thoáng thanh tỉnh một ít, lúc này mới phát hiện chính mình vừa mới ngoài dự liệu mà hôn lão tài xế.

Cậu có chút ngượng ngùng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lại không buông tay, chỉ là mặt có chút hồng: "Tình huống khẩn cấp."



Hàn Thành nhướng mày.

Thẩm Tinh Sơ hợp tình hợp lý nói: "Ai bảo anh đột nhiên xuất phát, đều không chào hỏi một câu!"

Hàn Thành:???

"Giờ tôi chào hỏi cậu đây. Xe chuẩn bị vào trạm, hành khách chú ý thắt dây an toàn." (*)

(*) câu sau không có trong bản raw, mình dịch từ convert nên chỉ dịch được ý đại khái là anh Hàn đang trêu em Thẩm. -  truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)

Thẩm Tinh Sơ còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo liền không kịp phòng bị mà lại một lần nữa ôm lấy Hàn Thành, khẩn cấp tránh nguy hiểm.

Hàn Thành cười khẽ một tiếng, Thẩm Tinh Sơ tức giận hướng đến nơi đang phát ra tiếng cười gần trong gang tấc mà cắn một phát.

Hàn Thành kêu đau một tiếng, quay sang gặm cắn môi đối phương, hai người không ai nhường ai, đấu miệng một phen rồi mới chậm rãi hòa hoãn lại, biến thành nụ hôn nhẹ nhàng.

Trên đường gập ghềnh, cũng may là xe tốt, tài xế cũng không tồi, bởi vậy một hồi hành trình suиɠ sướиɠ qua đi, hai người còn ham vui, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp ven đường, thăm dò sự huyền bí của sinh mệnh.

Thẩm Tinh Sơ lúc này cũng có chút mệt mỏi, ghé vào trong ngực Hàn Thành ôm hắn, hơi có chút cảm giác lười nhác sau khi thoả mãn.

Hàn Thành nhìn cậu đang nhắm mắt, môi hồng răng trắng, vừa xinh đẹp lại ngoan, mới qua một hồi trải nghiệm mà thể xác và tinh thần lại lần nữa xao động, ôn nhu vuốt mặt cậu hỏi: "Còn chiều về nữa nhé?"

Thẩm Tinh Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể đi.

Không ai biết được đôi mắt này của cậu một khi nhắm lại thì còn có thể mở ra được nữa hay không, dù sao đều là trộm được khoảng thời gian này, vậy thì cố trộm càng nhiều càng tốt đi!

Lại nói, tay tài xế này tuy rằng vô tình, nhưng kỹ thuật thực sự không tồi, cậu thu hồi đánh giá 1 sao lúc trước, đổi thành 4 sao khen ngợi đi, thiếu 1 sao là do thái độ phục vụ không tốt, rõ ràng có thể ôm hôn lại nói gì mà không thể.

"Chiều về thì cũng được thôi, nhưng anh có chịu nâng cao thái độ phục vụ không đây?"

"Ý cậu là sao?"

Thẩm Tinh Sơ chỉ chỉ miệng mình: "Anh rõ ràng có thể ôm hôn."

"Đấy là do cậu nhất định phải khẩn cấp tránh nguy hiểm."

"Chính anh cũng không đẩy tôi ra mà." Thẩm Tinh Sơ nói có sách mách có chứng: "Anh còn không phải cùng tôi có tới có lui, hoạn nạn nâng đỡ sao?"

Hàn Thành:...... Đúng là hoạn nạn nâng đỡ thật.

"Yêu cầu của cậu cũng thật nhiều."

"Dù sao tôi cũng là siêu xe." Thẩm Tinh Sơ đắc ý nói: "Linh kiện của tôi không kém đúng không."

Đúng thật là không kém.

Bình tĩnh xem xét, Hàn Thành cảm thấy lần đầu tiên của hắn gặp được người này, thật sự là vận khí đủ tốt.

Hai người ở trên ứng dụng hẹn hò cũng không giao lưu quá nhiều, chỉ đã trao đổi ảnh chụp, nói yêu cầu, sau đó liền hẹn đêm nay.

Lúc trước, Hàn Thành còn cảm thấy quá vội vàng, giờ đây hắn lại cảm thấy bản thân thật sáng suốt.

Chính là hiện tại, Hàn Thành cảm thấy đêm nay vẫn là rất không tồi.

Thời điểm hắn mới vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Sơ, Thẩm Tinh Sơ cúi đầu không nói lời nào, hỏi cậu cái gì cũng đều là một bộ dạng uể oải ỉu xìu, tựa như tối nay không phải hai người tự nguyện mà là chính hắn ức hiếp con trai nhà người ta, thiếu chút nữa là Hàn Thành liền rời đi.

Thời điểm hắn ở phòng tắm tắm rửa còn đang suy nghĩ, nếu khi hắn đi ra, đối phương vẫn là bộ dạng kia, hắn liền thay quần áo rồi qua phòng bên cạnh, kiểm điểm lại tâm tình bại hoại của mình.

Kết quả không nghĩ tới, chỉ tắm một cái rồi đi ra vậy mà Thẩm Tinh Sơ liền thay đổi hoàn toàn, tinh thần sáng láng, nóng lòng muốn thử, khi nãy xấu hổ, còn lộ ra vài phần đáng yêu.

Trẻ con đáng yêu có kẹo ăn, xe thể thao xa hoa cũng tự nhiên nâng lên giá trị con người.

Rốt cuộc trên đời này, tài xế thì nhiều mà siêu xe thì ít, siêu xe có thể cùng hắn kết hợp, làm hắn cảm thấy không tồi thì lại càng hiếm có.

Cho nên Hàn Thành không hề do dự, cúi đầu hôn cậu, "Được thôi, giờ xem ra quan hệ giữa chúng ta cũng đủ sâu đậm rồi."

"Rõ ràng là anh không thể kháng cự được?" Thẩm Tinh Sơ nhìn hắn.

"Vậy cậu có muốn cảm nhận đại kê ba của tôi không?" (*)

(*) raw là 所以你要感受我的鸡昂慷慨吗? mình cũng không biết dịch sao cho mượt nữa, uhm, thì đại kê ba là cái đó đó... - truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)



Thẩm Tinh Sơ xoay người, tay chống ở trên ngực hắn: "Đến đây nào, dũng cảm nhảy vào dòng nước xiết."

"Yên tâm, tôi sẽ làm cậu biết cái gì là cơ hội chỉ đến một lần." (*) Hàn Thành nói xong, hôn hôn lỗ tai cậu.

(*) hình như chỗ này tác giả chơi chữ, câu thành ngữ này trong tiếng Trung là 机不可失,时不再来 /jī bùkě shī, shí bù zài lái/: cơ hội chỉ đến một lần. Tác giả đổi 机 thành 鸡 (gà con - vì anh zai ở phía trên đang nói chuyện đại kê ba đó), đều có pinyin là /jī/. - truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)

Hai người lại một lần nữa vui sướng chạy về phía sinh mệnh đại hài hòa.

Thẩm Tinh Sơ lúc này đã thật sự thoả mãn, người cũng mệt nhọc, rõ ràng trong lòng nghĩ không thể nhắm mắt, vạn nhất đôi mắt này một khi nhắm lại là không ra được nữa, đời này của cậu coi như xong!

Nhưng rốt cuộc vẫn không chống chịu được, dựa vào Hàn Thành liền ngủ luôn.

Hàn Thành thấy hắn nói chuyện mà không có người đáp, bất đắc dĩ cười cười, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường đi tắm.

Nhưng chăn bông dễ vén, Thẩm Tinh Sơ lại không dễ nhấc, Hàn Thành mới chạm tay cậu muốn kéo chăn ra, liền cảm thấy người trong ngực ôm hắn càng chặt hơn.

"Đừng đi." Thẩm Tinh Sơ vô thức lẩm bẩm nói.

Hàn Thành nằm lại xuống, lúc này cũng không tiện đánh thức cậu ấy, thu tay về, đành phải để sáng mai mới tắm rửa.

Hắn tắt đèn, một đêm ấm áp.

Sáng hôm sau, Thẩm Tinh Sơ mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nghe được bên người có giọng nam trầm thấp hỏi cậu: "Tỉnh rồi?"

Cậu gật gật đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc phía trước, xoa xoa đôi mắt.

Từ đã, Thẩm Tinh Sơ đột nhiên đứng hình, mở to hai mắt, cẩn thận nhìn người trước mặt.

Là tài xế cậu mới quen, không sai.

Cậu lại nhìn vị trí của mình, cũng vẫn là khách sạn tối qua.

Cho nên cậu lại sống lâu thêm một ngày?!

Ông trời đối xử với cậu cũng thật tốt quá đi!

Thẩm Tinh Sơ vui vẻ, nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú trước mặt: "Vừa mở mắt còn có thể nhìn thấy anh, thật sự là quá tốt."

Hàn Thành nghe vậy, nhướng mày ngẩn ngơ.

Hắn sở dĩ còn ở đây, hoàn toàn là bởi vì tố chất đạo đức tốt, cho nên mới không đánh thức người mới hôm qua bị hắn lăn lộn cả đêm đến ngủ thiếp đi.

Nhưng đối phương không nên vì vậy mà sinh ra mấy ảo tưởng không thực tế chứ?

"Tỉnh rồi thì đi tắm rửa đi," Hàn Thành lạnh nhạt nói: "Tắm rửa xong xuôi chúng ta liền đường ai nấy đi."

"Được thôi." Thẩm Tinh Sơ cũng không dây dưa.

Tuy rằng cậu cảm thấy vị tài xế này cũng không tệ lắm, nhưng tối qua cậu đã trải nghiệm tân thế giới, đã hiểu mọi người nói "lái xe" là xe gì, mọi người nói suиɠ sướиɠ là suиɠ sướиɠ như thế nào, cho nên cậu cũng không tham lam, khó mà được sống lâu thêm một ngày, cậu phải trân trọng ngày hôm nay, đi hưởng thụ thú vui khác, nếu không nhỡ ngày mai không đến thì cái gì cũng không biết.

Thẩm Tinh Sơ không chút do dự đẩy Hàn Thành ra, hưng phấn xuống giường, đi tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa khe khẽ hát.

Hàn Thành nhìn cậu đầu cũng không ngoảnh lại, bộ dạng rút mông vô tình, không khỏi tự hỏi, không đúng, lúc nãy vẫn còn "Vừa mở mắt còn có thể nhìn đến anh, thật sự là quá tốt", làm sao mà giờ lại thành bộ dạng xuống giường không nhận người, ngày mai tìm người mới?

Bọn họ không phải tối hôm qua kết hợp rất ăn ý sao?

Tại sao đột nhiên lại như vậy?

Chẳng lẽ là tối hôm qua mình biểu hiện không tốt?

Không thể nào, cậu ấy rõ ràng cho mình năm sao khen ngợi mà!

Chẳng lẽ là 5 sao giả?

Nhưng cậu ấy cũng chưa đòi hoàn tiền mà?

Không phải giả vờ cho 5 sao đâu nhỉ?!

Hàn Thành suy nghĩ không thông, chán nản ngồi xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau