Quyển 8 Chương 64
Tiếng quái vật rống lên trong đầu dây vừa vặn trùng lắp với tiếng giết chóc bên này, làm cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ có cảm giác rối loạn không gian, đặc biệt là Miêu Tiêu Bắc có linh lực cực mạnh, có thể mọi lúc mọi nơi cảm giác từ tiếng động ra hình ảnh. Hắn lắc đầu, theo cú trảo của Khiết Liêu, quái vật phát ra tiếng kêu ai oán, cùng với hình ảnh Sishir dùng lưỡi liềm bảo vệ Tào Linh và bạn trai cô ở phía sau. Mở mắt ra, nhìn thấy Lam Minh đã hoàn toàn ma hóa.
Hai hôm trước Miêu Tiêu Bắc xem One Piece với Phong Tiểu Vũ, phát hiện Lam Minh bọn họ rất giống những nhân vật trong phim, sức mạnh tựa như cũng có cấp bậc.
Giống như Lam Minh, màu mắt của hắn biểu hiện hình thái đang tác chiến với ác ma.
Bình thường, màu mắt của Lam Minh là màu đen hoặc màu nâu, khi hắn ở trạng thái chiến đấu hoặc phải sử dụng pháo lực nào đó, tròng mắt sẽ chuyển thành màu vàng, nghe nói màu sắc trước khi thay đổi là màu vốn có của ác ma, giống như mắt của Khiết Liêu là màu xanh lá, Bạch Lâu là màu trắng, Long Tước màu tím, Cổ Lỗ Y là màu quýt giống như lửa… Nghe nói màu vàng là màu quý tộc, tượng trưng cho dòng máu cao quý của Lam Minh.
Nhưng khi mắt của Lam Minh chuyển sang màu vàng, đó cũng chưa phải là trạng thái mạnh nhất của hắn, chỉ ở mức bình thường thôi.
Miêu Tiêu Bắc quan sát, khi Lam Minh bị chọc giận, con ngươi sẽ biến thành màu đỏ, có đôi khi hắn đi chọc người ta, nó cũng chuyển sang màu đỏ, lúc Lam Minh gần như ma hóa, hắn có chút đáng sợ.
Khi Lam Minh thật sự bùng nổ, trạng thái như thế nào Miêu Tiêu Bắc cũng không rõ, bởi vì đôi mắt kia giống như bóng đèn nhiều màu vậy, sẽ thay đổi màu sắc, hắn còn từng nhìn thấy màu xanh, là màu của Lam… Còn có nửa xanh nửa vàng. Mà cái Miêu Tiêu Bắc tò mò nhất, thật ra chính là Lam Minh mỗi lần hắn nhìn thấy trong ảo giác, cô độc tác chiến! Khi đó mắt của Lam Minh hình như có màu vàng, nhưng dường như lại là màu đen… Hắn không nói rõ được đó là trạng thái gì, nhưng khi đó Lam Minh vô cùng đáng sợ, đáng sợ tới mức hắn không dám nhìn thẳng, nhưng cảm giác thì ngầu hơn bây giờ rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc sờ cằm, suy nghĩ.
Đang nghĩ ngợi thì Bạch Lâu bất thình lình vỗ hắn một cái.
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu.
Bạch Lâu nhìn hắn bội phục, “Tiêu Bắc, lúc này mà còn có thể suy nghĩ hả, ghê thiệt nha!”
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt cười cười, có chút ngại.
Lại nhìn cuộc chiến, tất cả đều nhíu mày… Lam Minh và Cảnh Diệu Phong dường như đã ma hóa, động tác cực nhanh, tốc độ di chuyển không thể thấy rõ. Xung quanh là máu của quái vật văng tung tóe, ánh sáng phản chiếu của vũ khí lạnh làm cả căn phòng toát ra mỹ cảm bạo lực, nhưng phiền phức nhất chính là — Số lượng quái vật quá nhiều, còn không ngừng cuồn cuộn bay vào.
“Sao lại nhiều vậy?” Bạch Lâu nhíu mày, “Hình như xài chú phục chế rồi.”
Miêu Tiêu Bắc nhớ lại lần trước Tù Điểu cũng định xài chú phục chế, bộ dáng trông có chút ghê tởm, liền hỏi Bạch Lâu, “Mấy con quái vật này có cơ thể mẹ không? Cảm giác hình như cấp thấp lắm.”
Bạch Lâu nhướn mày tán thưởng, “Ừm… Không tệ Bắc Bắc, học rất nhanh!”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y đột nhiên nói gì đó vào tai Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Thật không?”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y gật đầu khẳng định.
“Cái gì vậy?” Bạch Lâu tò mò hỏi.
“Cổ Lỗ Y nói mấy con quái vật này đều là ấu trùng, vừa mới được tạo ra.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Xem ra có đầu têu đứng phía sau.”
“Có lý!” Bạch Lâu nghĩ nghĩ, “Tiêu Bắc, mang cái tên đứng sau bức màn đó ra đây đi.”
“Tôi?” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào mình.
“Ừ!” Bạch Lâu gật đầu, “Lần trước cậu làm cách nào mang Khiết Liêu tới?”
Miêu Tiêu Bắc sờ cằm, “Ừm… Thử đi ha?”
Bạch Lâu gật đầu, mang Cổ Lỗ Y lùi ra sau, Miêu Tiêu Bắc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đám sâu xấu xí, thử sử dụng năng lực mà mình vẫn còn xa lạ, muốn nhìn thấy, người đứng phía sau là ai…
Miêu Tiêu Bắc kiểm soát suy nghĩ của mình, dần dần, trước mắt xuất hiện một hình ảnh.
Cánh cửa thông ra hành lang biến mất, tất cả những con quái vật đều trở nên trong suốt, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy hành lang đối diện, trong bức tường ở cuối hành lang, có một người kẹt trong bức tường.
Người kia là nam, trông khá quái lạ, thoạt nhìn như một thiếu niên chừng hơn mười tuổi, nhưng sắc mặt xám trắng, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
Kì dị nhất là nửa người của hắn bị kẹt trong bức tường, nhưng từ miệng hắn có rất nhiều khí đen bay ra, vừa bay tới không trung liền biến thành quái vật, trực tiếp lao vào đánh Lam Minh bọn họ.
Miêu Tiêu Bắc lập tức mở mắt ra, chỉ vào cuối hành lang nói với Lam Minh, “Lam Minh, cơ thể mẹ đang ở đó!”
Lam Minh nghe xong, đột nhiên nâng tay, kéo Lam ra ngoài.
Lam xuất hiện, làm cho xung quanh rối bời, thân hình cực lớn của nó che cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ, vừa dùng móng xé nát quái vật, vừa làm đường cho Lam Minh.
Lam Minh thả người, đạp lên đầu một con quái vật, Cảnh Diệu Phong đứng trước cửa cũng ngầm hiểu, một đao chém quái vật mở đường, hai bên quái vật dạt ra hai bên, Lam Minh nhảy ra… Phóng tới phòng cuối cùng, nâng tay một đao đập bể bức tường.
Trong nháy mắt Lam Minh xuống tay, bên tai cũng vang lên tiếng thét chói tai vô cùng thảm thiết.
Sau đó, Lam Minh thấy trong khe hở có máu chảy ra ào ạt, máu đổ ra xung quanh, làm cho hắn không khỏi nghi ngờ căn phòng này có phải là vật sống không, bị hắn chém trúng động mạch rồi.
Lam Minh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói, “Để ta xem mi rốt cuộc là con gì.” Nói xong liền dùng đao chém một phát.
Đao vừa chém vào tường liền để lại vết máu, đồng thời còn có một thân ảnh lao ra, giữa không trung hình thành một bóng người bằng khói. Xem hình người, hình như là học sinh trung học, còn mặc đồng phục, bộ mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt gầm rú, mà tất cả quái vật đều dừng lại, biến thành sương khói, chậm rãi tan ra.
“Khói…” Bạch Lâu nhíu mày.
“Đó là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi hắn.
“Đây là oán niệm tụ tập mà tạo thành ác ma.” Bạch Lâu trả lời, “Ác ma phần lớn đều hình thành từ oán khí và ma hóa. Oán khí này có tính chất và hình thái khác nhau. Ví dụ như khi phẫn nộ sẽ là trạng thái lửa, hận thù là nước, lưu luyến là băng, áy náy là nước… Mà dạng khói là ghen ghét.”
“Ghen ghét?” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, “Hắn đang ghen tị với ai?”
Bạch Lâu nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này, hình người bằng khói bắt đầu gầm về phía Lam Minh, Lam Minh nâng đao đánh trả, nhưng lại xuất hiện một hiện tượng quỷ dị… Chính là ác ma ở trạng thái khói đó không sợ đao kiếm, khi bị đao chém, nó phân tán rồi tụ lại như cũ, mà đồng thời nó còn phun ra rất nhiều quả cầu khói.
Lam Minh nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Cảnh Diệu Phong, Cảnh Diệu Phong thay vị trí của Lam Minh, lượn quanh ma khói, dùng đao quạt ra cơn gió mạnh, làm cho ma khói không giữ đầy đủ hình thể.
“Đối phó với ác ma loại này chỉ có thể dùng đao thôi sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.
Vừa hỏi xong thì trước mắt chợt lóe bóng người, Lam Minh không biết khi nào đã quay lại.
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, chỉ thấy Lam Minh bế Cổ Lỗ Y lên.
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y quơ tay quơ chân, Lam Minh có vẻ sốt ruột cho nên dùng sức, làm nó đau. Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu cũng thấy, Lam Minh như đang bóp mochi, dùng thêm tí lực nữa là cả đậu cũng phụt ra ngoài.
Lam Minh cũng mặc kệ, hắn giơ Minh lên, nói với Cổ Lỗ Y, “Lửa!”
Cổ Lỗ Y liền phun lửa vào thanh đao.
Lam Minh trả nó lại cho Miêu Tiêu Bắc, xung quanh Minh đã dập dờn ngọn lửa.
Lam Minh quay lại, Cảnh Diệu Phong đang bị bao vây trong làn khói, xung quanh đâu đâu cũng là quả cầu khói, mắt thấy ác ma đang dần lớn hơn, Lam Minh hô một tiếng, “Để tôi!”
Cảnh Diệu Phong nghe xong liền nhoáng lên… đứng bên góc tường.
Lam Minh hươ một đao, ngọn lửa màu xanh đi tới đâu, đám khói giống như bụi công nghiệp, chớp mắt bị ngọn lửa bao lấy, từ từ tích tụ lại.
Mà lúc này, ở phía bên Khiết Liêu, mắt nhìn thấy quái vật tràn tới càng lúc càng nhiều, đột nhiên dấy lên ngọn lửa to, màu xanh bốc cao ngút trời, nhưng chẳng hề cảm nhận được độ ấm.
“Là Minh Hỏa!” Sishir nói, “Có vẻ bên Lam Minh đang rất thuận lợi.”
“Cũng nhanh đó.” Khiết Liêu thu vuốt lại, rút khăn giấy lau vết máu trên tay, xoay đầu thấy Tào Linh và bạn trai đang ôm nhau sợ hãi tới xanh mặt, hơi cong khóe miệng, “Không sao đâu.”
Sishir thu lưỡi liềm, thấy ác ma đã hóa thành khói đen, bị thiêu đốt không còn gì, liền hiểu ra, “Ma khói ha, là do ghen tị?”
“Haiz…” Khiết Liêu khẽ lắc đầu, “Con người có rất nhiều tình cảm, chỉ có duy nhất cái lọai này là phản cảm thôi.” Nói xong, vẫy tay gọi Tào Linh và bạn trai cô, “Đứng lên, đưa hai người đi gặp kẻ phá rối.”
Tào Linh và bạn trai liếc nhìn nhau, gật đầu đứng dậy.
Lúc này, trong phòng tranh cũng trở về trạng thái im lặng.
Bạch Lâu tháo bùa bảo vệ xuống, Lam Minh thu đao, nhìn Cảnh Diệu Phong bên cạnh.
Cảnh Diệu Phong từ cửa sổ nhìn vào, nhìn chăm chăm vào bức tường, “… Bên trong hình như có người.”
“Là một thi thể.” Lam Minh gật đầu, vươn tay chém bức tường ra, quả nhiên… bên trong có một thây khô khá là lâu rồi.
“Mặc đồng phục…” Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc bước qua xem.
“A…”
Lúc này, Hứa Phàm kêu một tiếng, “Tôi biết người này!”
Mọi người cùng nhìn hắn.
“Hắn là một học sinh của trường tôi bị mất tích mười năm trước.” Hứa Phàm nói, “Lúc tôi vào học, có nghe trước đây có một nam sinh, vẽ tranh rất đẹp, phòng tranh này ban đầu là của hắn, nhưng sau đó lại mất tích một cách thần bí, cuối cùng vẫn không tìm thấy.”
Lúc này, Khiết Liêu và Sishir đã mang Tào Linh và bạn trai đầu còn choáng váng tới, đang đứng ngoài cửa.
Ném người qua một bên, Sishir chạy vào đứng trước bộ xương khô, “Ai da, đáng thương quá vậy, chết trẻ quá.”
“Tiêu Bắc.” Lam Minh kêu Miêu Tiêu Bắc lại, “Qua cảm nhận xem, tại sao hắn lại ma hóa.”
“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc cũng rất có hứng, tại sao lại có nỗi ghen tị mãnh liệt như thế?
Hai tay hắn nhẹ nhàng chạm vào xương khô.
Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm mắt lại, thời gian quay ngược về mười năm trước, hình ảnh ố vàng chậm rãi di chuyển, làm cho Miêu Tiêu Bắc có cảm giác như đang xem một bộ phim cũ.
Bên trong bộ phim, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy một vụ án mưu sát… Nghe được giọng nói của một học sinh, tình yêu và nỗi hận thù cùng với đố kỵ và không cam lòng rất nặng nề…
“A!” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, mở to hai mắt, xoay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông đứng sau Tào Linh.
Đó là bạn trai của cô, xem chừng ba mươi tuổi, hắn cúi đầu, có vẻ rất xấu hổ cũng rất áy náy.
Tất cả nhìn về phía Miêu Tiêu Bắc, còn Tào Linh cũng chậm rãi bước tới bên cạnh thi thể, vươn tay vuốt nhẹ lên cổ thây khô, trên đó có một chiếc vòng cổ đã rỉ sét.
“Chuyện này là sao?” Sishir tò mò, liền hỏi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tôi biết tại sao nó lại tìm Hứa Phàm.”
Tất cả đều sửng sốt.
Miêu Tiêu Bắc nói, “Nam sinh bị chôn trong tường này là học sinh trước đây của trường, khi hắn mới vào học, có gặp một nữ sinh nhã nhặn, bắt đầu yêu thầm cô. Nhưng nữ sinh kia đã có bạn trai thanh mai trúc mã, cho nên hắn vẫn không dám nói. Sau đó, nữ sinh gặp chút phiền phức trong hội họa, nam sinh chủ động chỉ cô, hai người lâu ngày có tình cảm, nữ sinh vô tình phát hiện nam sinh vẽ tranh chân dung của mình, nam sinh liền thổ lộ, nữ sinh đồng ý, hai người liền hạnh phúc ở bên nhau. Nhưng quan hệ của bọn họ lại bị người bạn thanh mai trúc mã biết được, hắn vào trường tìm nam sinh, trong lúc tranh chấp, nam sinh bị hắn đẩy xuống lầu, ngộ sát. Sau đó, hung thủ sợ hãi, dùng xi măng tráng thi thể nhét vào tường trong kho, hồn phách nam sinh không siêu thoát, dần dần bị ma hóa.”
Nghe tới đó, mọi người theo bản năng nhìn thây khô, quả nhiên rất đáng thương.
“Sau đó, nữ sinh tới đây làm giáo viên, linh hồn của nam sinh vô cùng vui vẻ, đồng thời Hứa Phàm cũng được phòng tranh này, hắn phát hiện những bức tranh của nam sinh, những bức tranh đó truyền cho hắn rất nhiều linh cảm, sáng tác được nhiều tác phẩm, hơn nữa còn chiếm được cảm tình của cô giáo nọ, cũng yêu luôn cô giáo.” Miêu Tiêu Bắc nói tiếp, “Hứa Phàm có được thứ mà ác ma không có, hơn nữa cô giáo còn quen cái tên giết hại mình, còn chuẩn bị kết hôn, bởi vậy ác ma sinh ra ghen tị mãnh liệt. Trùng hợp, sinh ra tâm ghen tị còn có Hứa Phàm.”
“Nếu có hoàn cảnh giống nhau, ác ma có thể bám lấy.” Bạch Lâu nghĩ, “Ác ma quyển mình vào suy nghĩ của Hứa Phàm, bởi vậy mới có thể nói ra mấy câu kì lạ như vậy.”
“Ừ, ác ma bắt đầu kiểm soát Hứa Phàm, hơn nữa còn ăn mòn hắn.” Miêu Tiêu Bắc khẽ thở dài, “Mấy vụ án ly kì là do ác ma này làm, cũng chính là để phá hoại Hứa Phàm, dù sao Hứa Phàm hư đi hắn càng dễ khống chế.”
Nói tới đây, Miêu Tiêu Bắc không nói tiếp, nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh khẽ nhíu mày.
Lúc này, mọi người để ý Hứa Phàm bước tới một ngăn tủ, mở ra, bên trong có mấy bức tranh, trong tranh vẽ một cô gái, không quá xinh đẹp, nhưng thanh khiết động lòng người, đeo kính nhã nhặn, rất rõ ràng, chính là Tào Linh khi còn trẻ.
“Cậu giết nam sinh đó?” Khiết Liêu vỗ vỗ bạn trai của Tào Linh, mặt đã sắp chạm đất.
Người kia căng thẳng nhìn Tào Linh, “A Linh… Anh…”
“Đúng là khốn nạn.” Bạch Lâu nhíu mày nhìn hắn, “Từng vì cô gái này mà giết người, bây giờ còn muốn vứt bỏ người ta.”
“Là do tôi nhất thời hồ đồ, tôi…”
“Tuy rằng đã qua khá lâu.” Cảnh Diệu Phong lấy còng tay ra.
Người kia xoay người bỏ chạy, Khiết Liêu liền nắm lấy.
Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn về phía hắn, đột nhiên nhíu mày, “Trên người hắn… có mùi máu.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Miêu Tiêu Bắc ngửi ngửi, trước mắt hiện ra hình ảnh, liền vươn tay chỉ người kia, “A, người chết cháy trong nhà xưởng cũng là do hắn làm!”
“Giết người đó làm gì?” Lam Minh có chút khó hiểu.
Lúc này, bạn trai của Tào Linh đã bị Cảnh Diệu Phong giữ lại, hắn nản lòng cúi đầu, không thể không thừa nhận, bởi vì năm đó người nọ cũng là học sinh trường này, nhìn thấy hắn giết người, coi đây là thứ để uy hiếp vơ vét tài sản của hắn nhiều năm qua, bây giờ chuyện làm ăn của hắn thất bại, người kia còn muốn làm tiền, hắn tức giận, đẩy người đó vào lò nung, đóng cửa lại.
“Haiz…” Bạch Lâu thở dài lắc đầu, có đôi khi người sống còn hung tàn hơn cả ác ma.
“Đi thôi.” Cảnh Diệu Phong áp giải người đi, gật đầu cám ơn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, xoay đầu nói với Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, tối nay đi ăn cơm không?”
Bạch Lâu xoay mặt không để ý tới hắn, Cảnh Diệu Phong cười cười, đưa người đi, xuống lầu phân phó cảnh viên, mang người và thây khô cùng đi.
“Đi.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc còn đang nhìn Tào Linh và thây khô kia, “Về thôi, nhiệm vụ của chúng ta xem như đã hoàn thành.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, bị Lam Minh kéo đi, cảnh viên khác cũng chạy lên làm việc.
“Nhưng mà…” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Người nọ cũng hận Tào Linh sao? Tại sao lại vẽ cô và bạn trai bị ác ma cắn chết, còn nữa, chẳng phải Tào Linh nói thấy bức tranh vẽ bạn trai mình tự tử sao? Nhưng sao lại không có?”
Lam Minh cười cười, “Bắc Bắc, câu chuyện không rõ ràng, cậu cũng không cần phải thắc mắc.”
“A?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Lúc lời nói của đương sự và sự thật không trùng khớp, chỉ có thể nói, họ đã nói dối.” Lam Minh nói xong, xoay đầu nhìn.
Lúc này, chỉ thấy Hứa Phạm chạy qua nâng Tào Linh đang đau lòng ngồi xuống bên cửa sổ, an ủi cô.
Miêu Tiêu Bắc cũng xoay đầu nhìn, đột nhiên nhíu mày — Ngay trong chớp mắt, hắn nhìn thấy trên mặt Hứa Phàm là nụ cười quỷ dị.
“Á…”
Miêu Tiêu Bắc đứng lại, xoay đầu nhìn, thân ảnh của Hứa Phàm như trở nên xa lạ, thần thái cũng không phải con người lúc nãy, mà là…
“Cục cục?”
Lúc này, Cổ Lỗ Y bay lên, chặn tầm nhìn của Miêu Tiêu Bắc, ôm mặt hắn hôn một cái, bị Lam Minh nắm đuôi kéo xuống, đánh mấy cái vô mông.
“Đi thôi.” Lam Minh dẫn Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đang giãy giụa rời khỏi chỗ đó.
“Nhưng mà… Hứa Phàm…”
“Trong cơ thể của hắn chỉ còn một linh hồn.”
Lúc này, Sishir mở miệng.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Nghĩa là sao?”
“Cái gọi là chiếm lấy linh hồn, chính là tự mình xâm nhập vào thân thể của người kia, ăn một nửa linh hồn của họ hoặc ăn hoàn toàn, chiếm lấy thân thể và kiểm soát cả suy nghĩ.” Bạch Lâu nói, “Nếu linh hồn chiếm thành công, vậy cách tách ra chỉ có thể là giết chết linh hồn đó. Cái này cũng có nghĩa là, thân thể sẽ mất đi linh hồn, chết.”
“Còn Hứa Phàm thật đâu?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.
Lam Minh trầm mặc một lúc, “Bắc Bắc, xem nét mặt của Tào Linh đi.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, xoay đầu nhìn, chỉ thấy Tào Linh vẻ mặt say sưa tựa vào vai Hứa Phàm, hai tay nắm chặt hắn, vẻ mặt mỹ mãn, bộ dáng như vừa được tương phùng.
“Bọn họ sẽ không…” Miêu Tiêu Bắc há miệng, nhớ lại lúc Tào Linh đến tìm bọn họ, có thể đã biết tất cả mọi chuyện. Cô không phải muốn điều tra hung thủ mà là đang lợi dụng bọn họ, để hồn phách của người yêu cũ thoát ra, nhập vào thân thể Hứa Phàm, cho bọn họ gặp lại.
Sở dĩ khi vẽ tranh, Hứa Phàm vẽ luôn Tào Linh vào là để buộc bọn họ phải ra tay ngay, không có cơ hội điều tra!
“Cho nên, đàn bà là một sinh vật vô cùng đáng sợ.” Khiết Liêu cười lạnh, “Đàn bà ngu thì dựa vào đàn ông, đàn bà thông minh thì lợi dụng đàn ông, đàn bà giỏi thì thao túng đàn ông, đàn bà đáng sợ có thể kiểm soát linh hồn của đàn ông.”
“Nói rất hay.” Lam Minh vỗ tay, “Có màu sắc.”
Sishir cũng vỗ tay, “Khiết Liêu rất có văn hóa.”
Khiết Liêu gật đầu vừa lòng.
“Mấy cậu còn cười?” Bạch Lâu thở dài, “Chúng ta bị người ta lợi dụng, còn là một đám khu man nhân bị một con ma và một con người lợi dụng.”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Hứa Phàm vô tội mà.”
Lam Minh thở dài, khoác vai Miêu Tiêu Bắc, “Có từng nghe qua câu oan oan tương báo chưa?”
Miêu Tiêu Bắc chớp mắt.
“Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ gặp báo ứng, nghiệt báo của người khác cũng chính là nghiệt báo của mình.” Nói xong hắn nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc lại nhìn Tào Linh và Hứa Phàm, bỗng nhiên liền nhìn thấy sau lưng hai người là một bóng người hư vô với vẻ mặt oán hận.
“A!”
“Đừng nhìn.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta tự chọn con đường cho mình, trả thù không đáng trách, nhưng hại người là tự tạo nghiệt chướng, không thể sống.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, cùng mọi người quay về EX.
Ba ngày sau, cảnh sát chấm dứt cuộc điều tra, phòng tranh lại trở về sở hữu của trường học.
Lúc nhân viên trường học quét dọn phòng tranh, phát hiện có bức tranh vẽ Hứa Phàm và Tào Linh mặc đồ cưới, lẳng lặng nhìn cùng nhau.
Báo chí ngày hôm sau đăng tin tức — Trong một nhà trọ, cô giáo Tào của trường nghệ thuật và học trò của mình, mặc đồ cưới nằm trên giường, trúng độc khí than, chết.
Hai hôm trước Miêu Tiêu Bắc xem One Piece với Phong Tiểu Vũ, phát hiện Lam Minh bọn họ rất giống những nhân vật trong phim, sức mạnh tựa như cũng có cấp bậc.
Giống như Lam Minh, màu mắt của hắn biểu hiện hình thái đang tác chiến với ác ma.
Bình thường, màu mắt của Lam Minh là màu đen hoặc màu nâu, khi hắn ở trạng thái chiến đấu hoặc phải sử dụng pháo lực nào đó, tròng mắt sẽ chuyển thành màu vàng, nghe nói màu sắc trước khi thay đổi là màu vốn có của ác ma, giống như mắt của Khiết Liêu là màu xanh lá, Bạch Lâu là màu trắng, Long Tước màu tím, Cổ Lỗ Y là màu quýt giống như lửa… Nghe nói màu vàng là màu quý tộc, tượng trưng cho dòng máu cao quý của Lam Minh.
Nhưng khi mắt của Lam Minh chuyển sang màu vàng, đó cũng chưa phải là trạng thái mạnh nhất của hắn, chỉ ở mức bình thường thôi.
Miêu Tiêu Bắc quan sát, khi Lam Minh bị chọc giận, con ngươi sẽ biến thành màu đỏ, có đôi khi hắn đi chọc người ta, nó cũng chuyển sang màu đỏ, lúc Lam Minh gần như ma hóa, hắn có chút đáng sợ.
Khi Lam Minh thật sự bùng nổ, trạng thái như thế nào Miêu Tiêu Bắc cũng không rõ, bởi vì đôi mắt kia giống như bóng đèn nhiều màu vậy, sẽ thay đổi màu sắc, hắn còn từng nhìn thấy màu xanh, là màu của Lam… Còn có nửa xanh nửa vàng. Mà cái Miêu Tiêu Bắc tò mò nhất, thật ra chính là Lam Minh mỗi lần hắn nhìn thấy trong ảo giác, cô độc tác chiến! Khi đó mắt của Lam Minh hình như có màu vàng, nhưng dường như lại là màu đen… Hắn không nói rõ được đó là trạng thái gì, nhưng khi đó Lam Minh vô cùng đáng sợ, đáng sợ tới mức hắn không dám nhìn thẳng, nhưng cảm giác thì ngầu hơn bây giờ rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc sờ cằm, suy nghĩ.
Đang nghĩ ngợi thì Bạch Lâu bất thình lình vỗ hắn một cái.
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu.
Bạch Lâu nhìn hắn bội phục, “Tiêu Bắc, lúc này mà còn có thể suy nghĩ hả, ghê thiệt nha!”
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt cười cười, có chút ngại.
Lại nhìn cuộc chiến, tất cả đều nhíu mày… Lam Minh và Cảnh Diệu Phong dường như đã ma hóa, động tác cực nhanh, tốc độ di chuyển không thể thấy rõ. Xung quanh là máu của quái vật văng tung tóe, ánh sáng phản chiếu của vũ khí lạnh làm cả căn phòng toát ra mỹ cảm bạo lực, nhưng phiền phức nhất chính là — Số lượng quái vật quá nhiều, còn không ngừng cuồn cuộn bay vào.
“Sao lại nhiều vậy?” Bạch Lâu nhíu mày, “Hình như xài chú phục chế rồi.”
Miêu Tiêu Bắc nhớ lại lần trước Tù Điểu cũng định xài chú phục chế, bộ dáng trông có chút ghê tởm, liền hỏi Bạch Lâu, “Mấy con quái vật này có cơ thể mẹ không? Cảm giác hình như cấp thấp lắm.”
Bạch Lâu nhướn mày tán thưởng, “Ừm… Không tệ Bắc Bắc, học rất nhanh!”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y đột nhiên nói gì đó vào tai Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Thật không?”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y gật đầu khẳng định.
“Cái gì vậy?” Bạch Lâu tò mò hỏi.
“Cổ Lỗ Y nói mấy con quái vật này đều là ấu trùng, vừa mới được tạo ra.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Xem ra có đầu têu đứng phía sau.”
“Có lý!” Bạch Lâu nghĩ nghĩ, “Tiêu Bắc, mang cái tên đứng sau bức màn đó ra đây đi.”
“Tôi?” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào mình.
“Ừ!” Bạch Lâu gật đầu, “Lần trước cậu làm cách nào mang Khiết Liêu tới?”
Miêu Tiêu Bắc sờ cằm, “Ừm… Thử đi ha?”
Bạch Lâu gật đầu, mang Cổ Lỗ Y lùi ra sau, Miêu Tiêu Bắc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đám sâu xấu xí, thử sử dụng năng lực mà mình vẫn còn xa lạ, muốn nhìn thấy, người đứng phía sau là ai…
Miêu Tiêu Bắc kiểm soát suy nghĩ của mình, dần dần, trước mắt xuất hiện một hình ảnh.
Cánh cửa thông ra hành lang biến mất, tất cả những con quái vật đều trở nên trong suốt, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy hành lang đối diện, trong bức tường ở cuối hành lang, có một người kẹt trong bức tường.
Người kia là nam, trông khá quái lạ, thoạt nhìn như một thiếu niên chừng hơn mười tuổi, nhưng sắc mặt xám trắng, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
Kì dị nhất là nửa người của hắn bị kẹt trong bức tường, nhưng từ miệng hắn có rất nhiều khí đen bay ra, vừa bay tới không trung liền biến thành quái vật, trực tiếp lao vào đánh Lam Minh bọn họ.
Miêu Tiêu Bắc lập tức mở mắt ra, chỉ vào cuối hành lang nói với Lam Minh, “Lam Minh, cơ thể mẹ đang ở đó!”
Lam Minh nghe xong, đột nhiên nâng tay, kéo Lam ra ngoài.
Lam xuất hiện, làm cho xung quanh rối bời, thân hình cực lớn của nó che cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ, vừa dùng móng xé nát quái vật, vừa làm đường cho Lam Minh.
Lam Minh thả người, đạp lên đầu một con quái vật, Cảnh Diệu Phong đứng trước cửa cũng ngầm hiểu, một đao chém quái vật mở đường, hai bên quái vật dạt ra hai bên, Lam Minh nhảy ra… Phóng tới phòng cuối cùng, nâng tay một đao đập bể bức tường.
Trong nháy mắt Lam Minh xuống tay, bên tai cũng vang lên tiếng thét chói tai vô cùng thảm thiết.
Sau đó, Lam Minh thấy trong khe hở có máu chảy ra ào ạt, máu đổ ra xung quanh, làm cho hắn không khỏi nghi ngờ căn phòng này có phải là vật sống không, bị hắn chém trúng động mạch rồi.
Lam Minh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói, “Để ta xem mi rốt cuộc là con gì.” Nói xong liền dùng đao chém một phát.
Đao vừa chém vào tường liền để lại vết máu, đồng thời còn có một thân ảnh lao ra, giữa không trung hình thành một bóng người bằng khói. Xem hình người, hình như là học sinh trung học, còn mặc đồng phục, bộ mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt gầm rú, mà tất cả quái vật đều dừng lại, biến thành sương khói, chậm rãi tan ra.
“Khói…” Bạch Lâu nhíu mày.
“Đó là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi hắn.
“Đây là oán niệm tụ tập mà tạo thành ác ma.” Bạch Lâu trả lời, “Ác ma phần lớn đều hình thành từ oán khí và ma hóa. Oán khí này có tính chất và hình thái khác nhau. Ví dụ như khi phẫn nộ sẽ là trạng thái lửa, hận thù là nước, lưu luyến là băng, áy náy là nước… Mà dạng khói là ghen ghét.”
“Ghen ghét?” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, “Hắn đang ghen tị với ai?”
Bạch Lâu nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này, hình người bằng khói bắt đầu gầm về phía Lam Minh, Lam Minh nâng đao đánh trả, nhưng lại xuất hiện một hiện tượng quỷ dị… Chính là ác ma ở trạng thái khói đó không sợ đao kiếm, khi bị đao chém, nó phân tán rồi tụ lại như cũ, mà đồng thời nó còn phun ra rất nhiều quả cầu khói.
Lam Minh nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Cảnh Diệu Phong, Cảnh Diệu Phong thay vị trí của Lam Minh, lượn quanh ma khói, dùng đao quạt ra cơn gió mạnh, làm cho ma khói không giữ đầy đủ hình thể.
“Đối phó với ác ma loại này chỉ có thể dùng đao thôi sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.
Vừa hỏi xong thì trước mắt chợt lóe bóng người, Lam Minh không biết khi nào đã quay lại.
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, chỉ thấy Lam Minh bế Cổ Lỗ Y lên.
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y quơ tay quơ chân, Lam Minh có vẻ sốt ruột cho nên dùng sức, làm nó đau. Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu cũng thấy, Lam Minh như đang bóp mochi, dùng thêm tí lực nữa là cả đậu cũng phụt ra ngoài.
Lam Minh cũng mặc kệ, hắn giơ Minh lên, nói với Cổ Lỗ Y, “Lửa!”
Cổ Lỗ Y liền phun lửa vào thanh đao.
Lam Minh trả nó lại cho Miêu Tiêu Bắc, xung quanh Minh đã dập dờn ngọn lửa.
Lam Minh quay lại, Cảnh Diệu Phong đang bị bao vây trong làn khói, xung quanh đâu đâu cũng là quả cầu khói, mắt thấy ác ma đang dần lớn hơn, Lam Minh hô một tiếng, “Để tôi!”
Cảnh Diệu Phong nghe xong liền nhoáng lên… đứng bên góc tường.
Lam Minh hươ một đao, ngọn lửa màu xanh đi tới đâu, đám khói giống như bụi công nghiệp, chớp mắt bị ngọn lửa bao lấy, từ từ tích tụ lại.
Mà lúc này, ở phía bên Khiết Liêu, mắt nhìn thấy quái vật tràn tới càng lúc càng nhiều, đột nhiên dấy lên ngọn lửa to, màu xanh bốc cao ngút trời, nhưng chẳng hề cảm nhận được độ ấm.
“Là Minh Hỏa!” Sishir nói, “Có vẻ bên Lam Minh đang rất thuận lợi.”
“Cũng nhanh đó.” Khiết Liêu thu vuốt lại, rút khăn giấy lau vết máu trên tay, xoay đầu thấy Tào Linh và bạn trai đang ôm nhau sợ hãi tới xanh mặt, hơi cong khóe miệng, “Không sao đâu.”
Sishir thu lưỡi liềm, thấy ác ma đã hóa thành khói đen, bị thiêu đốt không còn gì, liền hiểu ra, “Ma khói ha, là do ghen tị?”
“Haiz…” Khiết Liêu khẽ lắc đầu, “Con người có rất nhiều tình cảm, chỉ có duy nhất cái lọai này là phản cảm thôi.” Nói xong, vẫy tay gọi Tào Linh và bạn trai cô, “Đứng lên, đưa hai người đi gặp kẻ phá rối.”
Tào Linh và bạn trai liếc nhìn nhau, gật đầu đứng dậy.
Lúc này, trong phòng tranh cũng trở về trạng thái im lặng.
Bạch Lâu tháo bùa bảo vệ xuống, Lam Minh thu đao, nhìn Cảnh Diệu Phong bên cạnh.
Cảnh Diệu Phong từ cửa sổ nhìn vào, nhìn chăm chăm vào bức tường, “… Bên trong hình như có người.”
“Là một thi thể.” Lam Minh gật đầu, vươn tay chém bức tường ra, quả nhiên… bên trong có một thây khô khá là lâu rồi.
“Mặc đồng phục…” Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc bước qua xem.
“A…”
Lúc này, Hứa Phàm kêu một tiếng, “Tôi biết người này!”
Mọi người cùng nhìn hắn.
“Hắn là một học sinh của trường tôi bị mất tích mười năm trước.” Hứa Phàm nói, “Lúc tôi vào học, có nghe trước đây có một nam sinh, vẽ tranh rất đẹp, phòng tranh này ban đầu là của hắn, nhưng sau đó lại mất tích một cách thần bí, cuối cùng vẫn không tìm thấy.”
Lúc này, Khiết Liêu và Sishir đã mang Tào Linh và bạn trai đầu còn choáng váng tới, đang đứng ngoài cửa.
Ném người qua một bên, Sishir chạy vào đứng trước bộ xương khô, “Ai da, đáng thương quá vậy, chết trẻ quá.”
“Tiêu Bắc.” Lam Minh kêu Miêu Tiêu Bắc lại, “Qua cảm nhận xem, tại sao hắn lại ma hóa.”
“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc cũng rất có hứng, tại sao lại có nỗi ghen tị mãnh liệt như thế?
Hai tay hắn nhẹ nhàng chạm vào xương khô.
Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm mắt lại, thời gian quay ngược về mười năm trước, hình ảnh ố vàng chậm rãi di chuyển, làm cho Miêu Tiêu Bắc có cảm giác như đang xem một bộ phim cũ.
Bên trong bộ phim, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy một vụ án mưu sát… Nghe được giọng nói của một học sinh, tình yêu và nỗi hận thù cùng với đố kỵ và không cam lòng rất nặng nề…
“A!” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, mở to hai mắt, xoay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông đứng sau Tào Linh.
Đó là bạn trai của cô, xem chừng ba mươi tuổi, hắn cúi đầu, có vẻ rất xấu hổ cũng rất áy náy.
Tất cả nhìn về phía Miêu Tiêu Bắc, còn Tào Linh cũng chậm rãi bước tới bên cạnh thi thể, vươn tay vuốt nhẹ lên cổ thây khô, trên đó có một chiếc vòng cổ đã rỉ sét.
“Chuyện này là sao?” Sishir tò mò, liền hỏi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tôi biết tại sao nó lại tìm Hứa Phàm.”
Tất cả đều sửng sốt.
Miêu Tiêu Bắc nói, “Nam sinh bị chôn trong tường này là học sinh trước đây của trường, khi hắn mới vào học, có gặp một nữ sinh nhã nhặn, bắt đầu yêu thầm cô. Nhưng nữ sinh kia đã có bạn trai thanh mai trúc mã, cho nên hắn vẫn không dám nói. Sau đó, nữ sinh gặp chút phiền phức trong hội họa, nam sinh chủ động chỉ cô, hai người lâu ngày có tình cảm, nữ sinh vô tình phát hiện nam sinh vẽ tranh chân dung của mình, nam sinh liền thổ lộ, nữ sinh đồng ý, hai người liền hạnh phúc ở bên nhau. Nhưng quan hệ của bọn họ lại bị người bạn thanh mai trúc mã biết được, hắn vào trường tìm nam sinh, trong lúc tranh chấp, nam sinh bị hắn đẩy xuống lầu, ngộ sát. Sau đó, hung thủ sợ hãi, dùng xi măng tráng thi thể nhét vào tường trong kho, hồn phách nam sinh không siêu thoát, dần dần bị ma hóa.”
Nghe tới đó, mọi người theo bản năng nhìn thây khô, quả nhiên rất đáng thương.
“Sau đó, nữ sinh tới đây làm giáo viên, linh hồn của nam sinh vô cùng vui vẻ, đồng thời Hứa Phàm cũng được phòng tranh này, hắn phát hiện những bức tranh của nam sinh, những bức tranh đó truyền cho hắn rất nhiều linh cảm, sáng tác được nhiều tác phẩm, hơn nữa còn chiếm được cảm tình của cô giáo nọ, cũng yêu luôn cô giáo.” Miêu Tiêu Bắc nói tiếp, “Hứa Phàm có được thứ mà ác ma không có, hơn nữa cô giáo còn quen cái tên giết hại mình, còn chuẩn bị kết hôn, bởi vậy ác ma sinh ra ghen tị mãnh liệt. Trùng hợp, sinh ra tâm ghen tị còn có Hứa Phàm.”
“Nếu có hoàn cảnh giống nhau, ác ma có thể bám lấy.” Bạch Lâu nghĩ, “Ác ma quyển mình vào suy nghĩ của Hứa Phàm, bởi vậy mới có thể nói ra mấy câu kì lạ như vậy.”
“Ừ, ác ma bắt đầu kiểm soát Hứa Phàm, hơn nữa còn ăn mòn hắn.” Miêu Tiêu Bắc khẽ thở dài, “Mấy vụ án ly kì là do ác ma này làm, cũng chính là để phá hoại Hứa Phàm, dù sao Hứa Phàm hư đi hắn càng dễ khống chế.”
Nói tới đây, Miêu Tiêu Bắc không nói tiếp, nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh khẽ nhíu mày.
Lúc này, mọi người để ý Hứa Phàm bước tới một ngăn tủ, mở ra, bên trong có mấy bức tranh, trong tranh vẽ một cô gái, không quá xinh đẹp, nhưng thanh khiết động lòng người, đeo kính nhã nhặn, rất rõ ràng, chính là Tào Linh khi còn trẻ.
“Cậu giết nam sinh đó?” Khiết Liêu vỗ vỗ bạn trai của Tào Linh, mặt đã sắp chạm đất.
Người kia căng thẳng nhìn Tào Linh, “A Linh… Anh…”
“Đúng là khốn nạn.” Bạch Lâu nhíu mày nhìn hắn, “Từng vì cô gái này mà giết người, bây giờ còn muốn vứt bỏ người ta.”
“Là do tôi nhất thời hồ đồ, tôi…”
“Tuy rằng đã qua khá lâu.” Cảnh Diệu Phong lấy còng tay ra.
Người kia xoay người bỏ chạy, Khiết Liêu liền nắm lấy.
Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn về phía hắn, đột nhiên nhíu mày, “Trên người hắn… có mùi máu.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Miêu Tiêu Bắc ngửi ngửi, trước mắt hiện ra hình ảnh, liền vươn tay chỉ người kia, “A, người chết cháy trong nhà xưởng cũng là do hắn làm!”
“Giết người đó làm gì?” Lam Minh có chút khó hiểu.
Lúc này, bạn trai của Tào Linh đã bị Cảnh Diệu Phong giữ lại, hắn nản lòng cúi đầu, không thể không thừa nhận, bởi vì năm đó người nọ cũng là học sinh trường này, nhìn thấy hắn giết người, coi đây là thứ để uy hiếp vơ vét tài sản của hắn nhiều năm qua, bây giờ chuyện làm ăn của hắn thất bại, người kia còn muốn làm tiền, hắn tức giận, đẩy người đó vào lò nung, đóng cửa lại.
“Haiz…” Bạch Lâu thở dài lắc đầu, có đôi khi người sống còn hung tàn hơn cả ác ma.
“Đi thôi.” Cảnh Diệu Phong áp giải người đi, gật đầu cám ơn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, xoay đầu nói với Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, tối nay đi ăn cơm không?”
Bạch Lâu xoay mặt không để ý tới hắn, Cảnh Diệu Phong cười cười, đưa người đi, xuống lầu phân phó cảnh viên, mang người và thây khô cùng đi.
“Đi.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc còn đang nhìn Tào Linh và thây khô kia, “Về thôi, nhiệm vụ của chúng ta xem như đã hoàn thành.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, bị Lam Minh kéo đi, cảnh viên khác cũng chạy lên làm việc.
“Nhưng mà…” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Người nọ cũng hận Tào Linh sao? Tại sao lại vẽ cô và bạn trai bị ác ma cắn chết, còn nữa, chẳng phải Tào Linh nói thấy bức tranh vẽ bạn trai mình tự tử sao? Nhưng sao lại không có?”
Lam Minh cười cười, “Bắc Bắc, câu chuyện không rõ ràng, cậu cũng không cần phải thắc mắc.”
“A?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Lúc lời nói của đương sự và sự thật không trùng khớp, chỉ có thể nói, họ đã nói dối.” Lam Minh nói xong, xoay đầu nhìn.
Lúc này, chỉ thấy Hứa Phạm chạy qua nâng Tào Linh đang đau lòng ngồi xuống bên cửa sổ, an ủi cô.
Miêu Tiêu Bắc cũng xoay đầu nhìn, đột nhiên nhíu mày — Ngay trong chớp mắt, hắn nhìn thấy trên mặt Hứa Phàm là nụ cười quỷ dị.
“Á…”
Miêu Tiêu Bắc đứng lại, xoay đầu nhìn, thân ảnh của Hứa Phàm như trở nên xa lạ, thần thái cũng không phải con người lúc nãy, mà là…
“Cục cục?”
Lúc này, Cổ Lỗ Y bay lên, chặn tầm nhìn của Miêu Tiêu Bắc, ôm mặt hắn hôn một cái, bị Lam Minh nắm đuôi kéo xuống, đánh mấy cái vô mông.
“Đi thôi.” Lam Minh dẫn Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đang giãy giụa rời khỏi chỗ đó.
“Nhưng mà… Hứa Phàm…”
“Trong cơ thể của hắn chỉ còn một linh hồn.”
Lúc này, Sishir mở miệng.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Nghĩa là sao?”
“Cái gọi là chiếm lấy linh hồn, chính là tự mình xâm nhập vào thân thể của người kia, ăn một nửa linh hồn của họ hoặc ăn hoàn toàn, chiếm lấy thân thể và kiểm soát cả suy nghĩ.” Bạch Lâu nói, “Nếu linh hồn chiếm thành công, vậy cách tách ra chỉ có thể là giết chết linh hồn đó. Cái này cũng có nghĩa là, thân thể sẽ mất đi linh hồn, chết.”
“Còn Hứa Phàm thật đâu?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.
Lam Minh trầm mặc một lúc, “Bắc Bắc, xem nét mặt của Tào Linh đi.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, xoay đầu nhìn, chỉ thấy Tào Linh vẻ mặt say sưa tựa vào vai Hứa Phàm, hai tay nắm chặt hắn, vẻ mặt mỹ mãn, bộ dáng như vừa được tương phùng.
“Bọn họ sẽ không…” Miêu Tiêu Bắc há miệng, nhớ lại lúc Tào Linh đến tìm bọn họ, có thể đã biết tất cả mọi chuyện. Cô không phải muốn điều tra hung thủ mà là đang lợi dụng bọn họ, để hồn phách của người yêu cũ thoát ra, nhập vào thân thể Hứa Phàm, cho bọn họ gặp lại.
Sở dĩ khi vẽ tranh, Hứa Phàm vẽ luôn Tào Linh vào là để buộc bọn họ phải ra tay ngay, không có cơ hội điều tra!
“Cho nên, đàn bà là một sinh vật vô cùng đáng sợ.” Khiết Liêu cười lạnh, “Đàn bà ngu thì dựa vào đàn ông, đàn bà thông minh thì lợi dụng đàn ông, đàn bà giỏi thì thao túng đàn ông, đàn bà đáng sợ có thể kiểm soát linh hồn của đàn ông.”
“Nói rất hay.” Lam Minh vỗ tay, “Có màu sắc.”
Sishir cũng vỗ tay, “Khiết Liêu rất có văn hóa.”
Khiết Liêu gật đầu vừa lòng.
“Mấy cậu còn cười?” Bạch Lâu thở dài, “Chúng ta bị người ta lợi dụng, còn là một đám khu man nhân bị một con ma và một con người lợi dụng.”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Hứa Phàm vô tội mà.”
Lam Minh thở dài, khoác vai Miêu Tiêu Bắc, “Có từng nghe qua câu oan oan tương báo chưa?”
Miêu Tiêu Bắc chớp mắt.
“Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ gặp báo ứng, nghiệt báo của người khác cũng chính là nghiệt báo của mình.” Nói xong hắn nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc lại nhìn Tào Linh và Hứa Phàm, bỗng nhiên liền nhìn thấy sau lưng hai người là một bóng người hư vô với vẻ mặt oán hận.
“A!”
“Đừng nhìn.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta tự chọn con đường cho mình, trả thù không đáng trách, nhưng hại người là tự tạo nghiệt chướng, không thể sống.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, cùng mọi người quay về EX.
Ba ngày sau, cảnh sát chấm dứt cuộc điều tra, phòng tranh lại trở về sở hữu của trường học.
Lúc nhân viên trường học quét dọn phòng tranh, phát hiện có bức tranh vẽ Hứa Phàm và Tào Linh mặc đồ cưới, lẳng lặng nhìn cùng nhau.
Báo chí ngày hôm sau đăng tin tức — Trong một nhà trọ, cô giáo Tào của trường nghệ thuật và học trò của mình, mặc đồ cưới nằm trên giường, trúng độc khí than, chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất