Quyển 10 Chương 103
Quyển nhật ký không biết từ đâu lại xuất hiện, làm cho Nhiêu Anh như phát điên.Mà đồng dạng, thân là Miêu Tiêu Bắc trải qua từ đầu tới cuối cùng Nhiêu Anh, cảm nhận được sự sợ hãi của cô cùng với câu chuyện quỷ dị.
Đồng thời, Miêu Tiêu Bắc cũng phát hiện vấn đề mà Lam Minh bọn họ nghi ngờ, tại sao Nhiêu Anh lại có liên quan tới tấm ảnh này? Từ lúc câu chuyện bắt đầu đến giờ, vẫn không tìm thấy điểm mấu chốt!
Nhiêu Anh có vẻ đã ẩn đi một phần ký ức, nói chính xác hơn là trong trí nhớ có một đoạn đứt gãy… Những chuyện xảy ra trước đại học đều không nhớ.
Nhưng Miêu Tiêu Bắc biết rõ năng lực của mình, Nhiêu Anh là con người, không thể tự giấu một đoạn ký ức, coi như là do vết thương bên ngoài làm mất đi, bản thân không nhớ ra nhưng hắn vẫn nhìn thấy được! Trừ khi có một sức mạnh đặc biệt, xóa đoạn ký ức đó hoặc giấu đi, không cho bất kì ai rình xem!
Tiếp tục xem ký ức của Nhiêu Anh, Miêu Tiêu Bắc thấy cô vội vã lật quyển nhật ký nhưng không thấy tấm ảnh đâu. Nhiêu Anh bất an, cả đêm trốn trong chăn khóc.
Bạn cùng phòng đều rất lo lắng cho cô, không biết là do cô và Lưu Thần cãi nhau hay còn nguyên nhân khác. Nói chung tất cả mọi người đều nghi Lưu Thần làm chuyện có lỗi với cô, Dư Giai Giai còn định đi chất vấn Lưu Thần, lại bị Nhiêu Anh ngăn cản, nói không liên quan tới Lưu Thần, bản thân chỉ bị con ma kia hù thôi.
Mọi người đều tin là thật, cả đêm bàn về chuyện đuổi ma.
Sáng hôm sau, Nhiêu Anh chạy tới thư viện.
Với chuyến đi này Miêu Tiêu Bắc không hiểu lắm, tại sao mới sáng sớm đã chạy tới thư viện?
Nhiêu Anh chậm rãi tới một giá sách, dưới đất đọng một lớp bụi, có thể thấy lâu rồi không có ai quét dọn. Đó là nơi cô Lưu chết, bởi vì mấy chuyện ma gần đây, mọi người đều không dám đến khu vực này.
Nhiêu Anh tới gần giá sách, nhìn từng cuốn một, tầm mắt dừng lại một quyển sách — Chính là cuốn cô Lưu cầm trước khi chết .
Lam Minh khẽ nhíu mày, “Quyển sách này…”
“Chúng ta quá để ý cuốn nhật ký mà không chú ý tới quyển sách này, lúc cô Lưu chết, trên tay có cầm quyển này.” Bạch Lâu gật đầu, chỉ thấy Cổ Lỗ Y lại bay đi lục tung, muốn tìm ra cuốn sách đó.
Fanny nhảy tới trước tủ treo áo khoác, meo meo gọi Cổ Lỗ Y hai tiếng.
Cổ Lỗ Y bay tới, lập tức phát hiện một thứ, nó vươn tay kéo ra, cầm quyển sách bay tới chỗ Lam Minh, tỏ ra rất oai phong.
Lam Minh cầm lấy — Chính là quyển đó .
Mà trong màn hình lúc này, Nhiêu Anh cũng nhẹ nhàng rút quyển sách ra, ngón tay run rẩy mở ra xem, chỉ thấy bên trong có một tấm ảnh…chính là tấm kia! Con ma trong tấm ảnh đang toét miệng cười, xoay đầu nhìn cô, nụ cười quỷ dị vô cùng, rất dọa người.
Nhiêu Anh thả tay, tấm ảnh và cuốn sách cùng rơi xuống đất. Cô ngồi phịch xuống, khóc òa. Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy nhưng không có cách nào an ủi cô, cảm thấy Nhiêu Anh rất tuyệt vọng, rốt cuộc là tại sao?
Sau đó, Nhiêu Anh lau nước mắt, có vẻ đã hạ quyết tâm, cô cầm quyển sách và tấm ảnh lên, mang về phòng.
Nửa đêm hôm đó, Nhiêu Anh khóc không ngừng, chia tay Lưu Thần.
Hành động của cô làm mọi người vừa không hiểu, vừa tiếc hận, nhìn Nhiêu Anh ngồi xe lăn đã gần đất xa trời, Miêu Tiêu Bắc cũng nhịn không được thấy thông cảm, một đôi tình nhân đang yêu đương thắm thiết như thế, tại sao lại chia tay?
Nhiêu Anh bỏ cuộc tất nhiên là có nguyên nhân, sợ? Hay là vì điều khác?
Lưu Thần đang trong mối tình sâu đậm, kết thúc vội vã như thế hiển nhiên không thể tiếp thu, hắn có vẻ bị đả kích rất lớn, sống chết cũng không chịu chia tay, mỗi ngày đều đứng dưới lầu chờ Nhiêu Anh bước ra, bảo cô cho mình một lời giải thích.
Nhưng Nhiêu Anh không gặp hắn, bạn cùng phòng ban đầu còn nghĩ Lưu Thần làm chuyện có lỗi với cô, giúp cô đuổi người, sau này Nhiêu Anh nhìn không được nữa, nói một câu — Cô thích người khác rồi, làm mọi người hoảng sợ và hoài nghi.
Từ đó về sau, Nhiêu Anh trở nên trầm mặc ít nói, tính tình rộng rãi ngày xưa bây giờ lại lạnh lùng quái gở, cô không tiếp xúc với bất kì ai, lúc rảnh chỉ ở thư viện đọc sách hoặc ôn bài.
Các bạn cùng phòng ban đầu còn quan tâm cô, dần dần thì xa lánh, càng ngày càng nghi ngờ sau đó là sợ hãi. Thậm chí còn có lời đồn, hôm đó Nhiêu Anh bị ma dọa sợ, thậm chí còn không bình thường, càng lạ hơn là có người nói cô bị quỷ mê.
Nhiêu Anh không có bạn, tấm hình kẹp trong quyển sách kia, cô vẫn luôn để cạnh gối đầu, thỉnh thoảng mở ra xem, con ma kia có lúc thì cười, có khi nghi hoặc, thậm chí đôi khi còn có vẻ đau lòng nhàn nhạt.
Không lâu sau, xảy ra một chuyện làm mọi người vô cùng kinh ngạc — Bạn cùng phòng của Nhiêu Anh, Lưu Giai Giai lại đi quen Lưu Thần.
Mọi người đều có chút đáng tiếc.
“Trời ơi, Lưu Thần này thật ngốc.” Bạch Lâu nhịn không được lắc đầu, “Nhiêu Anh đang bảo vệ hắn mà.”
“Ý của anh là…” Khiết Liêu nói, “Con quỷ kia đang uy hiếp Nhiêu Anh, nếu tiếp tục quen Lưu Thần, nó sẽ hại Lưu Thần?”
“Ừ… Nếu tôi suy đoán không sai, con quỷ này có khả năng có quan hệ với Nhiêu Anh, hai bên đã ký kết một hợp đồng ràng buộc nào đó.” Bạch Lâu vuốt cằm, “Nhiêu Anh chắc là từng hứa sẽ làm bạn với nó… Nhưng cuối cùng lại chối bỏ nó, vì vậy nó tức giận và ghen tị, cảnh cáo Nhiêu Anh.”
“Lưu Thần kia cũng không yêu thương Nhiêu Anh gì lắm.” Sishir bất mãn, “Tình nhân thì phải có tín nhiệm, đàn ông không nên ngây thơ như thế, cô gái đó vừa thấy đã biết có ẩn tình, phải cố gắng điều tra chân tướng mới đúng!”
“Thật ra tôi lại nghĩ.” Cảnh Diệu Phong lên tiếng, “Lưu Thần tiếp cận Lưu Giai Giai là để biết lý do Nhiêu Anh chia tay mình.”
Mọi người sửng sốt.
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Tầm mắt của hắn lúc nào cũng nhìn Nhiêu Anh.”
“Nhưng Nhiêu Anh có vẻ rất ghen tị!”
Mọi người tiếp tục xem màn hình, Nhiêu Anh đúng là đang tức giận, gần như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, đốt tất cả những kỷ vật liên quan tới Lưu Thần, vô cùng đau lòng.
“Con quỷ kia đúng là ghê tởm.” Sishir có chút tức giận.
“Cục cục.” Lúc này, Cổ Lỗ Y đã lật xem xong cuốn sách, lắc lắc cả buổi cũng không tìm ra tấm ảnh kia, không biết ở đâu rồi.
Miêu Tiêu Bắc gần Nhiêu Anh nhất, hắn cảm nhận được sự phẫn nộ, đố kị còn nhiều hơn cả đau đớn…
Rốt cuộc, hình ảnh chuyển tới một buổi tối nọ, Nhiêu Anh trốn trong phòng tắm, cầm tấm hình nói, “Tôi hận… tôi rất hận…”
Con quỷ trong tấm ảnh lại mỉm cười.
Nhiêu Anh kinh hãi nhận ra mình đã nói sai, lập tức hô to, “Không phải, tôi không có ý đó!”
Nhưng con quỷ kia lại nhúc nhích, nó làm động tác đừng lên tiếng với Nhiêu Anh, sau đó cúi đầu.
Nhiêu Anh hô to lao ra ngoài, ào xuống cầu thang vọt thẳng tới ký túc xá của Lưu Thần, bạn của Lưu Thần nói hắn đột nhiên rất quái dị, tới thư viện rồi.
Nhiêu Anh sốt ruột chạy đi tìm, vừa tới cửa thư viện đột nhiên nghe “Ầm” một tiếng, cô đẩy cửa vào, thấy rất nhiều giá sách bị đổ.
Nhiêu Anh chạy vọt vào, vội vàng bới sách ra, phát hiện Lưu Thần bị đè bên dưới giá sách, từng giá sách ngã chồng lên nhau, đè lên người hắn, căn bản không thể nhúc nhích, hơn nữa còn bị thương rất nặng, khóe miệng chảy rất nhiều máu.
“A Thần!” Nhiêu Anh vừa khóc vừa gọi tên hắn.
Lưu Thần mở mắt nhìn thấy Nhiêu Anh, cũng mỉm cười, “Anh nhìn thấy.”
“Thấy cái gì?” Nhiêu Anh muốn kéo giá sách lên cứu hắn nhưng làm không nổi, chỉ có thể lớn tiếng hô cứu mạng.
Lưu Thần thấp giọng nói, “Nó vẫn luôn ở cạnh em, anh biết, em sẽ không vô cớ nói chia tay.”
Nhiêu Anh kinh ngạc nhìn hắn.
Lưu Thần nhìn chằm chằm phía sau Nhiêu Anh, “Anh đi hỏi một người, người đó nói cho anh biết một cách… giúp em đuổi nó đi!”
Nhiêu Anh sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt.
Chỉ thấy Lưu Thần mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay cũng toàn là máu, còn có một chú văn được khắc bằng dao.
“A! Là chú phong ấn!” Bạch Lâu hô một tiếng, “Hơn nữa còn là huyết chú, nhất định phải làm bằng máu và mệnh của người nguyền rủa mới thực hiện được, huyết chú rất mạnh, có thể phong ấn cả thần ma, căn bản không thể thoát được!”
Cùng lúc đó, mọi người cùng nghe thấy tiếng thét chói tai phía sau Nhiêu Anh…
Nhiêu Anh xoay đầu lại, chỉ thấy một con ma màu trắng đứng phía sau… Thân thể của nó bị bóng đen chiếm lấy, nó kêu thảm thiết vươn tay về phía Nhiêu Anh, tựa như đang cầu cứu.
Nhiêu Anh nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, đột nhiên cầm ghế lên, ném về phía nó… Con ma hét thảm một tiếng, bị bóng đen nuốt lấy.
Lúc Nhiêu Anh xoay đầu lại, Lưu Thần đã chết.
Cô đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn thi thể của Lưu Thần, nghe thấy tiếng bước chân rối loạn bên ngoài, rồi những ánh mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng cứu người.
Nhiêu Anh chậm rãi xoay người, máy móc quay về ký túc xá, nhìn đâu cũng thấy hỗn loạn.
Còn ba cô bạn cùng phòng thì, Dư Giai Giai nhảy lầu, Tiểu Nguyệt treo cổ, A Liên trên đường về trường thì bị tai nạn.
Một màn bi kịch kết thúc như thế.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Lam Minh, cầm khăn giấy lau nước mắt, xì mũi.
Mọi người xem xong, tâm trạng cũng không mấy tốt.
“Hô…” Lúc này, Miêu Tiêu Bắc đã quay về hiện thực. Hắn có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha, bởi vì bản thân tự trải qua nhưng chuyện đó cho nên càng thêm khó chịu.
Cổ Lỗ Y thấy Miêu Tiêu Bắc đã về, liền nhào qua cọ cọ, Miêu Tiêu Bắc vỗ nhẹ nó, hỏi mọi người, “Có manh mối không?”
Lam Minh bắt chéo chân, lắc đầu, “Tôi có chút không rõ.”
Khiết Liêu cũng nhún vai, “Con quỷ đã bị phong ấn, nếu hung thủ đã bị bắt thì cái gì luôn quấy rối Nhiêu Anh?”
Mọi người gật đầu, “Đúng vậy, bà ta còn muốn điều tra cái gì?”
“Hay là đánh thức bà ta hỏi thử?” Cảnh Diệu Phong nhìn Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, nhìn vào hai mắt Nhiêu Anh… Chỉ lát sau, Nhiêu Anh như vừa tỉnh ngủ, phục hồi tinh thần.
“A?” Bà mờ mịt nhìn mọi người, đưa tay sờ mặt, phát hiện có nước mắt, hơn nữa còn thấy vô cùng uể oải.
“Không có gì đâu.” Lam Minh nhàn nhạt nói, “Chúng tôi nhìn lén trí nhớ của bà.”
“Nhìn lén… trí nhớ?” Nhiêu Anh giật mình.
“Không sai, toàn bộ.” Bạch Lâu chỉ vào quyển sách, “Không giống cái bà viết trong sách lắm.”
Nhiêu Anh cúi đầu, mỉm cười, “Quả thật, các cậu rất lợi hại… Người dạy A Thần năm đó chắc cũng giống các cậu, rất lợi hại.”
Trong lòng mọi người càng thêm nghi hoặc, thiếu chút nữa thì quên, còn có “người kia” mà Lưu Thần nói, ai đã chỉ hắn? Biết huyết chú, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Sishir dựa vào sô pha khóc rất đáng thương, làm nũng với Lucifer, “Chú tìm cho con đi, Lưu Thần đó! Tìm ra… Con không biết, chú tìm Michael, hay Raphael, Poseidon hỏi đi, con phải tìm cho bằng ra Lưu Thần đó đang ở đâu!”
Cổ Lỗ Y ở bên cạnh gật đầu — Phải tìm ra!
…
Mọi người đều im lặng, ít ra mấy đứa nhóc này đều có lòng thương cảm rất dào dạt… Đây xem như là giáo dục thành công đi.
“Các cậu đều biết… vậy tôi cũng không lừa các cậu.” Nhiêu Anh có chút bất đắc dĩ và áy náy, “Tôi không dám nói thật, tôi sợ kết quả sẽ không tốt. Tôi chỉ có thể miêu tả nó thành ác ma, ở trong sách, tôi vô tội, tôi chỉ đơn giản phát hiện một tấm hình mà dẫn đến họa sát thân, hại tất cả những người quan trọng bên cạnh tôi.”
“Vậy rốt cuộc bà muốn tra cái gì?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Mà đầu tiên, trước khi cô Lưu chết đã có chuyện gì xảy ra? Bà tại sao lại lấy tấm hình đó? Bà phải nói cho chúng tôi biết.”
Nhiêu Anh trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu, “Đây chính là thứ mà các cậu phải tra.”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc, “Bà cũng không biết?”
“Đoạn ký ức như biến mất!” Nhiêu Anh mờ mịt nhìn mọi người, “Tôi không nhớ gì cả.”
“Ký ức thiếu sót?” Khiết Liêu tới gần nhìn vào tròng mắt Nhiêu Anh, “Chú bảo hộ… có người che ký ức của bà.”
“Ai?” Nhiêu Anh không rõ, nhìn mọi người.
Mọi người lúng túng nhìn bà, hỏi bà mới đúng chứ!
“Tấm hình kia đâu?” Lam Minh hỏi, “Được in ở trong sách, chứng tỏ tấm hình vẫn còn?”
“Ừ.” Nhiêu Anh lấy tấm ảnh từ trong túi ra, “Tấm ảnh này tôi không dám ném bậy, bởi vì sợ bị lấy đi. Mấy năm nay, nó chỉ có thể hoạt động trong rừng, chỉ cần không vào đó thì không bị nó hại… Nhưng có một điều kì lạ.”
“Nó có thể tới tìm bà, đúng không?” Mọi người đều phát hiện vấn đề.
“Đúng vậy, nó không thể nói chuyện, mấy năm nay cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện, dùng nét mặt kì lạ nhìn tôi, tôi nghĩ, tôi có quan hệ gì đó với nó.”
Mọi người nhìn nhau — Nhiêu Anh chắc là rất mâu thuẫn.
“Tôi rất mâu thuẫn.” Quả nhiên, Nhiêu Anh nói ra cảm giác trong lòng, “Tôi rất hận nó, nhưng tôi rất sợ mình lại chính là đầu sỏ gây nên.”
Mọi người đều im lặng.
“Nhưng mà tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi.” Nhiêu Anh khẽ mỉm cười, “Tôi là người nó là quỷ, tôi sắp chết mà nó thì sống cô độc cả đời. Trước khi chết tôi muốn biết rõ chân tướng, tất cả!”
Miêu Tiêu Bắc thấy hơi khó, “Nhưng ký ức đã bị chặn, không tra được.”
“Vậy hỏi con quỷ đó thử?” Bạch Lâu nói xong, đứng lên, ra ngoài nhìn về phía rừng cây. Hắn xuống xe lấy chiếc rương dùng để đuổi quỷ và triệu hồn quỷ, đã lâu rồi không dùng.
Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ chạy xuống, “Bạch Lâu, anh chuẩn bị gọi nó tới?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu xoay người nhìn Lam Minh bọn họ, “Tôi phụ trách gọi nó ra, mọi người đứng vững ở bốn phía đông tay nam bắc, chuẩn bị sẵn sàng bắt nó, ok?”
Mọi người đều gật đầu, “Không thành vấn đề!”
Đồng thời, Miêu Tiêu Bắc cũng phát hiện vấn đề mà Lam Minh bọn họ nghi ngờ, tại sao Nhiêu Anh lại có liên quan tới tấm ảnh này? Từ lúc câu chuyện bắt đầu đến giờ, vẫn không tìm thấy điểm mấu chốt!
Nhiêu Anh có vẻ đã ẩn đi một phần ký ức, nói chính xác hơn là trong trí nhớ có một đoạn đứt gãy… Những chuyện xảy ra trước đại học đều không nhớ.
Nhưng Miêu Tiêu Bắc biết rõ năng lực của mình, Nhiêu Anh là con người, không thể tự giấu một đoạn ký ức, coi như là do vết thương bên ngoài làm mất đi, bản thân không nhớ ra nhưng hắn vẫn nhìn thấy được! Trừ khi có một sức mạnh đặc biệt, xóa đoạn ký ức đó hoặc giấu đi, không cho bất kì ai rình xem!
Tiếp tục xem ký ức của Nhiêu Anh, Miêu Tiêu Bắc thấy cô vội vã lật quyển nhật ký nhưng không thấy tấm ảnh đâu. Nhiêu Anh bất an, cả đêm trốn trong chăn khóc.
Bạn cùng phòng đều rất lo lắng cho cô, không biết là do cô và Lưu Thần cãi nhau hay còn nguyên nhân khác. Nói chung tất cả mọi người đều nghi Lưu Thần làm chuyện có lỗi với cô, Dư Giai Giai còn định đi chất vấn Lưu Thần, lại bị Nhiêu Anh ngăn cản, nói không liên quan tới Lưu Thần, bản thân chỉ bị con ma kia hù thôi.
Mọi người đều tin là thật, cả đêm bàn về chuyện đuổi ma.
Sáng hôm sau, Nhiêu Anh chạy tới thư viện.
Với chuyến đi này Miêu Tiêu Bắc không hiểu lắm, tại sao mới sáng sớm đã chạy tới thư viện?
Nhiêu Anh chậm rãi tới một giá sách, dưới đất đọng một lớp bụi, có thể thấy lâu rồi không có ai quét dọn. Đó là nơi cô Lưu chết, bởi vì mấy chuyện ma gần đây, mọi người đều không dám đến khu vực này.
Nhiêu Anh tới gần giá sách, nhìn từng cuốn một, tầm mắt dừng lại một quyển sách — Chính là cuốn cô Lưu cầm trước khi chết .
Lam Minh khẽ nhíu mày, “Quyển sách này…”
“Chúng ta quá để ý cuốn nhật ký mà không chú ý tới quyển sách này, lúc cô Lưu chết, trên tay có cầm quyển này.” Bạch Lâu gật đầu, chỉ thấy Cổ Lỗ Y lại bay đi lục tung, muốn tìm ra cuốn sách đó.
Fanny nhảy tới trước tủ treo áo khoác, meo meo gọi Cổ Lỗ Y hai tiếng.
Cổ Lỗ Y bay tới, lập tức phát hiện một thứ, nó vươn tay kéo ra, cầm quyển sách bay tới chỗ Lam Minh, tỏ ra rất oai phong.
Lam Minh cầm lấy — Chính là quyển đó .
Mà trong màn hình lúc này, Nhiêu Anh cũng nhẹ nhàng rút quyển sách ra, ngón tay run rẩy mở ra xem, chỉ thấy bên trong có một tấm ảnh…chính là tấm kia! Con ma trong tấm ảnh đang toét miệng cười, xoay đầu nhìn cô, nụ cười quỷ dị vô cùng, rất dọa người.
Nhiêu Anh thả tay, tấm ảnh và cuốn sách cùng rơi xuống đất. Cô ngồi phịch xuống, khóc òa. Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy nhưng không có cách nào an ủi cô, cảm thấy Nhiêu Anh rất tuyệt vọng, rốt cuộc là tại sao?
Sau đó, Nhiêu Anh lau nước mắt, có vẻ đã hạ quyết tâm, cô cầm quyển sách và tấm ảnh lên, mang về phòng.
Nửa đêm hôm đó, Nhiêu Anh khóc không ngừng, chia tay Lưu Thần.
Hành động của cô làm mọi người vừa không hiểu, vừa tiếc hận, nhìn Nhiêu Anh ngồi xe lăn đã gần đất xa trời, Miêu Tiêu Bắc cũng nhịn không được thấy thông cảm, một đôi tình nhân đang yêu đương thắm thiết như thế, tại sao lại chia tay?
Nhiêu Anh bỏ cuộc tất nhiên là có nguyên nhân, sợ? Hay là vì điều khác?
Lưu Thần đang trong mối tình sâu đậm, kết thúc vội vã như thế hiển nhiên không thể tiếp thu, hắn có vẻ bị đả kích rất lớn, sống chết cũng không chịu chia tay, mỗi ngày đều đứng dưới lầu chờ Nhiêu Anh bước ra, bảo cô cho mình một lời giải thích.
Nhưng Nhiêu Anh không gặp hắn, bạn cùng phòng ban đầu còn nghĩ Lưu Thần làm chuyện có lỗi với cô, giúp cô đuổi người, sau này Nhiêu Anh nhìn không được nữa, nói một câu — Cô thích người khác rồi, làm mọi người hoảng sợ và hoài nghi.
Từ đó về sau, Nhiêu Anh trở nên trầm mặc ít nói, tính tình rộng rãi ngày xưa bây giờ lại lạnh lùng quái gở, cô không tiếp xúc với bất kì ai, lúc rảnh chỉ ở thư viện đọc sách hoặc ôn bài.
Các bạn cùng phòng ban đầu còn quan tâm cô, dần dần thì xa lánh, càng ngày càng nghi ngờ sau đó là sợ hãi. Thậm chí còn có lời đồn, hôm đó Nhiêu Anh bị ma dọa sợ, thậm chí còn không bình thường, càng lạ hơn là có người nói cô bị quỷ mê.
Nhiêu Anh không có bạn, tấm hình kẹp trong quyển sách kia, cô vẫn luôn để cạnh gối đầu, thỉnh thoảng mở ra xem, con ma kia có lúc thì cười, có khi nghi hoặc, thậm chí đôi khi còn có vẻ đau lòng nhàn nhạt.
Không lâu sau, xảy ra một chuyện làm mọi người vô cùng kinh ngạc — Bạn cùng phòng của Nhiêu Anh, Lưu Giai Giai lại đi quen Lưu Thần.
Mọi người đều có chút đáng tiếc.
“Trời ơi, Lưu Thần này thật ngốc.” Bạch Lâu nhịn không được lắc đầu, “Nhiêu Anh đang bảo vệ hắn mà.”
“Ý của anh là…” Khiết Liêu nói, “Con quỷ kia đang uy hiếp Nhiêu Anh, nếu tiếp tục quen Lưu Thần, nó sẽ hại Lưu Thần?”
“Ừ… Nếu tôi suy đoán không sai, con quỷ này có khả năng có quan hệ với Nhiêu Anh, hai bên đã ký kết một hợp đồng ràng buộc nào đó.” Bạch Lâu vuốt cằm, “Nhiêu Anh chắc là từng hứa sẽ làm bạn với nó… Nhưng cuối cùng lại chối bỏ nó, vì vậy nó tức giận và ghen tị, cảnh cáo Nhiêu Anh.”
“Lưu Thần kia cũng không yêu thương Nhiêu Anh gì lắm.” Sishir bất mãn, “Tình nhân thì phải có tín nhiệm, đàn ông không nên ngây thơ như thế, cô gái đó vừa thấy đã biết có ẩn tình, phải cố gắng điều tra chân tướng mới đúng!”
“Thật ra tôi lại nghĩ.” Cảnh Diệu Phong lên tiếng, “Lưu Thần tiếp cận Lưu Giai Giai là để biết lý do Nhiêu Anh chia tay mình.”
Mọi người sửng sốt.
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Tầm mắt của hắn lúc nào cũng nhìn Nhiêu Anh.”
“Nhưng Nhiêu Anh có vẻ rất ghen tị!”
Mọi người tiếp tục xem màn hình, Nhiêu Anh đúng là đang tức giận, gần như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, đốt tất cả những kỷ vật liên quan tới Lưu Thần, vô cùng đau lòng.
“Con quỷ kia đúng là ghê tởm.” Sishir có chút tức giận.
“Cục cục.” Lúc này, Cổ Lỗ Y đã lật xem xong cuốn sách, lắc lắc cả buổi cũng không tìm ra tấm ảnh kia, không biết ở đâu rồi.
Miêu Tiêu Bắc gần Nhiêu Anh nhất, hắn cảm nhận được sự phẫn nộ, đố kị còn nhiều hơn cả đau đớn…
Rốt cuộc, hình ảnh chuyển tới một buổi tối nọ, Nhiêu Anh trốn trong phòng tắm, cầm tấm hình nói, “Tôi hận… tôi rất hận…”
Con quỷ trong tấm ảnh lại mỉm cười.
Nhiêu Anh kinh hãi nhận ra mình đã nói sai, lập tức hô to, “Không phải, tôi không có ý đó!”
Nhưng con quỷ kia lại nhúc nhích, nó làm động tác đừng lên tiếng với Nhiêu Anh, sau đó cúi đầu.
Nhiêu Anh hô to lao ra ngoài, ào xuống cầu thang vọt thẳng tới ký túc xá của Lưu Thần, bạn của Lưu Thần nói hắn đột nhiên rất quái dị, tới thư viện rồi.
Nhiêu Anh sốt ruột chạy đi tìm, vừa tới cửa thư viện đột nhiên nghe “Ầm” một tiếng, cô đẩy cửa vào, thấy rất nhiều giá sách bị đổ.
Nhiêu Anh chạy vọt vào, vội vàng bới sách ra, phát hiện Lưu Thần bị đè bên dưới giá sách, từng giá sách ngã chồng lên nhau, đè lên người hắn, căn bản không thể nhúc nhích, hơn nữa còn bị thương rất nặng, khóe miệng chảy rất nhiều máu.
“A Thần!” Nhiêu Anh vừa khóc vừa gọi tên hắn.
Lưu Thần mở mắt nhìn thấy Nhiêu Anh, cũng mỉm cười, “Anh nhìn thấy.”
“Thấy cái gì?” Nhiêu Anh muốn kéo giá sách lên cứu hắn nhưng làm không nổi, chỉ có thể lớn tiếng hô cứu mạng.
Lưu Thần thấp giọng nói, “Nó vẫn luôn ở cạnh em, anh biết, em sẽ không vô cớ nói chia tay.”
Nhiêu Anh kinh ngạc nhìn hắn.
Lưu Thần nhìn chằm chằm phía sau Nhiêu Anh, “Anh đi hỏi một người, người đó nói cho anh biết một cách… giúp em đuổi nó đi!”
Nhiêu Anh sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt.
Chỉ thấy Lưu Thần mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay cũng toàn là máu, còn có một chú văn được khắc bằng dao.
“A! Là chú phong ấn!” Bạch Lâu hô một tiếng, “Hơn nữa còn là huyết chú, nhất định phải làm bằng máu và mệnh của người nguyền rủa mới thực hiện được, huyết chú rất mạnh, có thể phong ấn cả thần ma, căn bản không thể thoát được!”
Cùng lúc đó, mọi người cùng nghe thấy tiếng thét chói tai phía sau Nhiêu Anh…
Nhiêu Anh xoay đầu lại, chỉ thấy một con ma màu trắng đứng phía sau… Thân thể của nó bị bóng đen chiếm lấy, nó kêu thảm thiết vươn tay về phía Nhiêu Anh, tựa như đang cầu cứu.
Nhiêu Anh nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, đột nhiên cầm ghế lên, ném về phía nó… Con ma hét thảm một tiếng, bị bóng đen nuốt lấy.
Lúc Nhiêu Anh xoay đầu lại, Lưu Thần đã chết.
Cô đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn thi thể của Lưu Thần, nghe thấy tiếng bước chân rối loạn bên ngoài, rồi những ánh mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng cứu người.
Nhiêu Anh chậm rãi xoay người, máy móc quay về ký túc xá, nhìn đâu cũng thấy hỗn loạn.
Còn ba cô bạn cùng phòng thì, Dư Giai Giai nhảy lầu, Tiểu Nguyệt treo cổ, A Liên trên đường về trường thì bị tai nạn.
Một màn bi kịch kết thúc như thế.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Lam Minh, cầm khăn giấy lau nước mắt, xì mũi.
Mọi người xem xong, tâm trạng cũng không mấy tốt.
“Hô…” Lúc này, Miêu Tiêu Bắc đã quay về hiện thực. Hắn có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha, bởi vì bản thân tự trải qua nhưng chuyện đó cho nên càng thêm khó chịu.
Cổ Lỗ Y thấy Miêu Tiêu Bắc đã về, liền nhào qua cọ cọ, Miêu Tiêu Bắc vỗ nhẹ nó, hỏi mọi người, “Có manh mối không?”
Lam Minh bắt chéo chân, lắc đầu, “Tôi có chút không rõ.”
Khiết Liêu cũng nhún vai, “Con quỷ đã bị phong ấn, nếu hung thủ đã bị bắt thì cái gì luôn quấy rối Nhiêu Anh?”
Mọi người gật đầu, “Đúng vậy, bà ta còn muốn điều tra cái gì?”
“Hay là đánh thức bà ta hỏi thử?” Cảnh Diệu Phong nhìn Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, nhìn vào hai mắt Nhiêu Anh… Chỉ lát sau, Nhiêu Anh như vừa tỉnh ngủ, phục hồi tinh thần.
“A?” Bà mờ mịt nhìn mọi người, đưa tay sờ mặt, phát hiện có nước mắt, hơn nữa còn thấy vô cùng uể oải.
“Không có gì đâu.” Lam Minh nhàn nhạt nói, “Chúng tôi nhìn lén trí nhớ của bà.”
“Nhìn lén… trí nhớ?” Nhiêu Anh giật mình.
“Không sai, toàn bộ.” Bạch Lâu chỉ vào quyển sách, “Không giống cái bà viết trong sách lắm.”
Nhiêu Anh cúi đầu, mỉm cười, “Quả thật, các cậu rất lợi hại… Người dạy A Thần năm đó chắc cũng giống các cậu, rất lợi hại.”
Trong lòng mọi người càng thêm nghi hoặc, thiếu chút nữa thì quên, còn có “người kia” mà Lưu Thần nói, ai đã chỉ hắn? Biết huyết chú, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Sishir dựa vào sô pha khóc rất đáng thương, làm nũng với Lucifer, “Chú tìm cho con đi, Lưu Thần đó! Tìm ra… Con không biết, chú tìm Michael, hay Raphael, Poseidon hỏi đi, con phải tìm cho bằng ra Lưu Thần đó đang ở đâu!”
Cổ Lỗ Y ở bên cạnh gật đầu — Phải tìm ra!
…
Mọi người đều im lặng, ít ra mấy đứa nhóc này đều có lòng thương cảm rất dào dạt… Đây xem như là giáo dục thành công đi.
“Các cậu đều biết… vậy tôi cũng không lừa các cậu.” Nhiêu Anh có chút bất đắc dĩ và áy náy, “Tôi không dám nói thật, tôi sợ kết quả sẽ không tốt. Tôi chỉ có thể miêu tả nó thành ác ma, ở trong sách, tôi vô tội, tôi chỉ đơn giản phát hiện một tấm hình mà dẫn đến họa sát thân, hại tất cả những người quan trọng bên cạnh tôi.”
“Vậy rốt cuộc bà muốn tra cái gì?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Mà đầu tiên, trước khi cô Lưu chết đã có chuyện gì xảy ra? Bà tại sao lại lấy tấm hình đó? Bà phải nói cho chúng tôi biết.”
Nhiêu Anh trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu, “Đây chính là thứ mà các cậu phải tra.”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc, “Bà cũng không biết?”
“Đoạn ký ức như biến mất!” Nhiêu Anh mờ mịt nhìn mọi người, “Tôi không nhớ gì cả.”
“Ký ức thiếu sót?” Khiết Liêu tới gần nhìn vào tròng mắt Nhiêu Anh, “Chú bảo hộ… có người che ký ức của bà.”
“Ai?” Nhiêu Anh không rõ, nhìn mọi người.
Mọi người lúng túng nhìn bà, hỏi bà mới đúng chứ!
“Tấm hình kia đâu?” Lam Minh hỏi, “Được in ở trong sách, chứng tỏ tấm hình vẫn còn?”
“Ừ.” Nhiêu Anh lấy tấm ảnh từ trong túi ra, “Tấm ảnh này tôi không dám ném bậy, bởi vì sợ bị lấy đi. Mấy năm nay, nó chỉ có thể hoạt động trong rừng, chỉ cần không vào đó thì không bị nó hại… Nhưng có một điều kì lạ.”
“Nó có thể tới tìm bà, đúng không?” Mọi người đều phát hiện vấn đề.
“Đúng vậy, nó không thể nói chuyện, mấy năm nay cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện, dùng nét mặt kì lạ nhìn tôi, tôi nghĩ, tôi có quan hệ gì đó với nó.”
Mọi người nhìn nhau — Nhiêu Anh chắc là rất mâu thuẫn.
“Tôi rất mâu thuẫn.” Quả nhiên, Nhiêu Anh nói ra cảm giác trong lòng, “Tôi rất hận nó, nhưng tôi rất sợ mình lại chính là đầu sỏ gây nên.”
Mọi người đều im lặng.
“Nhưng mà tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi.” Nhiêu Anh khẽ mỉm cười, “Tôi là người nó là quỷ, tôi sắp chết mà nó thì sống cô độc cả đời. Trước khi chết tôi muốn biết rõ chân tướng, tất cả!”
Miêu Tiêu Bắc thấy hơi khó, “Nhưng ký ức đã bị chặn, không tra được.”
“Vậy hỏi con quỷ đó thử?” Bạch Lâu nói xong, đứng lên, ra ngoài nhìn về phía rừng cây. Hắn xuống xe lấy chiếc rương dùng để đuổi quỷ và triệu hồn quỷ, đã lâu rồi không dùng.
Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ chạy xuống, “Bạch Lâu, anh chuẩn bị gọi nó tới?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu xoay người nhìn Lam Minh bọn họ, “Tôi phụ trách gọi nó ra, mọi người đứng vững ở bốn phía đông tay nam bắc, chuẩn bị sẵn sàng bắt nó, ok?”
Mọi người đều gật đầu, “Không thành vấn đề!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất