Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 14 Chương 131

Trước Sau
Tối hôm đó, Miêu Tiêu Bắc ngồi trên giường, cầm điện nhìn một hồi, hình như đang chờ điện thoại.

Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc tâm sự nặng nề, cười hỏi, “Sao thế?”

Miêu Tiêu Bắc vẫn chưa trả lời, Cổ Lỗ Y ngồi trên đầu giường, đẩy nôi cho Tiểu Đao Đao ngủ, miệng lẩm bẩm. jongwookislove.wordpress.com

Lam Minh tất nhiên nghe không hiểu, liền lại gần hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Cổ Lỗ Y nói gì vậy?”

“Không.” Miêu Tiêu Bắc có chút xấu hổ, “Tôi mới không sợ.”

“Hả?” Lam Minh nghe thấy rất mới mẻ, liền hỏi, “Cậu sợ cái gì? Sợ cương thi?”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Chúng ta chưa từng đối phó với cương thi, nó giống như trong phim không?”

Lam Minh ngẩn người, ngồi trên giường ngẩng mặt suy nghĩ, “Cương thi hả, là một loại thấp hơn ma vật, cơ bản bọn họ chỉ biết săn con người để ăn, trong thần ma là cấp thấp… Nhưng mà cũng có ngoại lệ.”

“Loại nào?” Miêu Tiêu Bắc mấy hôm nay xem không ít phim kinh dị với Cổ Lỗ Y, bởi vậy có chút bóng ma trong lòng, đặc biệt là những bộ phim về cương thi, cương thi cắn người, người đó sẽ trở thành cương thi, nghĩ tới đây, hắn có chút lo sợ hỏi, “Bị cắn cũng sẽ biến thành cương thi sao?”

Lam Minh nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, sau đó nằm vật ra giường cười ha hả.

Miêu Tiêu Bắc có chút tức giận, đạp hắn một cái.

“Bắc Bắc…” Lam Minh đưa tay chỉ Miêu Tiêu Bắc, “Con cương thi đó mà dám cắn cậu? Máu của cậu đối với thần ma là thuốc bổ, nhưng đối với yêu ma thì giống như thuốc diệt muỗi vậy.”

Tuy Miêu Tiêu Bắc nghe thấy có chút kì cục, nhưng vẫn thả lỏng đi một chút, “Thật không?”

“Thật!” Lam Minh nằm xuống gối, mở máy vi tính xem tư liệu về cái thôn kia, “À cậu chờ điện thoại của ai vậy?”

“Bạch Lâu bọn họ bình thường đều gọi điện thoại về mà.” Miêu Tiêu Bắc cũng chui vào chăn, đột nhiên thấy sai sai, “Sao anh lại ngủ trong phòng tôi!”

“Chỗ cậu ấm áp.” Lam Minh kéo Lam ra, để Lam hoạt động tự do, “Không phải cậu sợ sao, tôi ở đây cương thi sẽ không dám đến gần cậu!”

Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, nhưng mà gần đây quỷ quái hoành hành, đúng là có Lam Minh ở bên cạnh tương đối an toàn.

“Cái lúc nãy chúng ta thấy là cương thi sao?” Miêu Tiêu Bắc bế Cổ Lỗ Y nhét vào trong nôi, để nó ôm Tiểu Đao Đao ngủ, đắp chăn lên gối, hỏi Lam Minh, “Mặt trắng bóc, tuy rằng hắn không làm gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kinh khủng.”

“Đây chắc là cấp bậc thi vương.” Lam Minh thấy Cổ Lỗ Y còn lòi cái đuôi bên ngoài, liền nhét vào trong giùm nó, “Giống như cương thi, không có kiểu tấn công mãnh liệt.”

“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc thấy không sai, “Tôi thấy trong phim kinh dị, cương thi toàn là nhảy, cương thi ngoài đời thì có vẻ không tiện di chuyển, luôn luôn huyết nhục mơ hồ.”

“Haha.” Lam Minh bật cười, “Có vài chỗ là gạt người.”

Miêu Tiêu Bắc đắp mền kín người, tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ với ánh sáng yếu ớt.

Lam Minh bị Lam che đường nhìn, Cổ Lỗ Y kéo Lam vào trong chăn, như vậy hắn có thể nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc… Quả nhiên, Miêu Tiêu Bắc không ngủ, mở to mắt đờ ra.

“Còn đang suy nghĩ về cương thi?” Lam Minh cười hỏi.

“Đừng quấy rầy.” Miêu Tiêu Bắc phất tay, “Tôi phải loại bỏ hình ảnh trong đầu trước, mắc công lát mơ thấy ác mộng.”

“Chúng ta nói chuyện về chủ đề khác ha?” Lam Minh bỗng nhiên nói.

“Nói về cái gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy dời lực chú ý cũng là một chuyện tốt.

“Về sau này.” Lam Minh thấp giọng nói, “Hai ta sau này.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, sau đó có chút xấu hổ, “Cái gì sau này, như bây giờ cũng rất tốt.”

“Bây giờ đúng là không tệ.” Lam Minh bỗng nhiên vươn tay sửa lại tóc cho Miêu Tiêu Bắc, “Nhưng mà cậu cũng biết, chuyện tốt thường rất ngắn.”

Miêu Tiêu Bắc giật mình, mở to mắt nhìn Lam Minh, “Anh có ý gì?”

“Tôi chỉ thuận miệng nói, tôi đương nhiên muốn có thể mãi mãi như thế này.” Khóe miệng Lam Minh mang theo ý cười, “Nhưng không trải qua mãi mãi, mới có thể nghĩ đến chuyện mãi mãi. Trên đời này, chẳng có chuyện gì là không bao giờ thay đổi.”

Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói xong, tuy rằng không biết ý hắn là gì, nhưng trong lòng mơ hồ nhận được chút tin tức… Lam Minh ám chỉ, tiệc vui thì chóng tàn, không lâu sau sẽ có đột biến sao? Miêu Tiêu Bắc không ngốc, trước đây trải qua nhiều chuyện, biểu thị thế giới hắc ám và thế giới hiện thực không yên ổn. Lam Minh đến đồng thời cũng mang đến vài chuyện, bây giờ chỉ là sự bình yên ngắn ngủi, ngày sau sẽ có chuyện gì đó bùng nổ.

Đến lúc đó… Nên làm gì đây?

Miêu Tiêu Bắc dần rơi vào trầm tư, hắn vẫn luôn mong muốn, tất cả duy trì như bây giờ đừng thay đổi gì cả. Có rất nhiều bạn bè, đi giúp đỡ mọi người, EX cùng nhau sinh sống, đối với Miêu Tiêu Bắc vẫn luôn có thói quen một mình, giờ đã trở thành một thói quen hạnh phúc, không muốn thay đổi. jongwookislove.wordpress.com



“Nếu có một ngày…” Lam Minh bỗng nhiên lên tiếng, “Tất cả trở lại như trước khi bắt đầu, cậu có muốn không?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm Lam Minh, “Trước khi bắt đầu?”

“Trước khi chúng ta quen biết nhau.” Lam Minh chăm chú nói, “Cậu vẫn còn chưa biết trên thế giới này có thần ma.”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, ôm chiếc nôi, “Kể cả Cổ Lỗ Y?”

Lam Minh vô lực, “Cậu chỉ biết Cổ Lỗ Y.”

Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, nghiêm túc nói, “Tôi không muốn trở về thời gian đó, tôi thích hiện tại.”

Lam Minh bất ngờ, “Nếu như cho cậu Cổ Lỗ Y, cậu cũng không muốn trở về thời gian đó?”

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nhìn trần nhà, “Sống với EX rất vui, tôi hy vọng có thể mãi mãi như thế này, cho dù có biến cố cũng phải vượt qua, tiếp tục sống với nhau.”

“Đối mặt với trắc trở, có thể vượt qua sức tưởng tượng của cậu.” Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Có đôi khi giữ vững còn khó hơn cả bắt đầu lại từ đầu!”

“Không sợ!” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, trông rất tự tin.

Trong mắt Lam Minh lóe lên một tia vui sướng, nhắm mắt lại, bình yên đi ngủ.

Tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc thay đổi, bởi vì trong đầu đều là những hình ảnh ngày sau, tuy rằng không rõ vì sao Lam Minh đột nhiên nói về chuyện này, nhưng Miêu Tiêu Bắc tự nói với bản thân, không thể cứ mãi vô ưu vô lo, phải chuẩn bị tâm lý!

Miêu Tiêu Bắc cả đêm bị rối loạn đầu óc, vất vả lắm mới vào giấc ngủ, lại bắt đầu mơ. Giấc mơ lần này không giống bất kì giấc mơ ngày trước, Miêu Tiêu Bắc nghĩ chỉ là một cơn ác mộng như người bình thường thôi — Có người rượt hắn!

Đại khái là gặp nhiều giấc mơ đặc biệt quá, cho nên giờ đụng một giấc mơ bình thường, Miêu Tiêu Bắc ngược lại có chút không thích ứng.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng người nói bên tai, “Bắc Bắc, đừng đạp nữa, ai rượt cậu hả?”

Miêu Tiêu Bắc mới bật người dậy.

Lúc tỉnh lại phát hiện trời đã sáng. Lam Minh ngồi bên giường, trên đầu gối là máy tính, Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao bay bên cạnh, vẫy cánh nghiêng đầu tò mò nhìn hắn, trong miệng huyên thuyên không biết oán giận cái gì.

Miêu Tiêu Bắc thật ra rất rõ, trời lạnh như vậy, Đao Đao không tiện ra ngoài, Cổ Lỗ Y phải ở lại chăm sóc nó, Sishir ở nhà trông nhà và đám sói con, vậy cách hợp lý nhất… Chỉ là, bắt cương thi, chỉ có hai người họ đi thôi sao?!

Lam Minh tất nhiên chủ yếu là muốn thế giới hai người, liền thêm mắm thêm muối, “Bắc Bắc, hai chúng ta đi tiện hơn, có chút bóng đèn lại vướng tay vướng chân.”

Cổ Lỗ Y tất nhiên nghe ra ý của Lam Minh, dám nói nó là bóng đèn!

Chỉ là, Cổ Lỗ Y có tức giận cũng vô ích, bởi vì cuối cùng vẫn là Miêu Tiêu Bắc quyết định, lần này chỉ có hắn và Lam Minh đi hành động, những người khác toàn bộ ở nhà.

Cổ Lỗ Y lần đầu không thể đi xa cùng Miêu Tiêu Bắc, buôn bực gục đầu và đuôi, ôm cánh tay Miêu Tiêu Bắc không buông.

Lam Minh thì muốn hoan hô hai tiếng, rốt cuộc cũng cắt được cái đuôi này.

Miêu Tiêu Bắc sắp xếp đồ đạc, lưng mang balo cùng Lam Minh ra ngoài. Cổ Lỗ Y đại khái vì đau lòng, không ra tiễn Miêu Tiêu Bắc.

Lúc xe lái đi, Miêu Tiêu Bắc vẫn luôn nhìn lên lầu, không biết Cổ Lỗ Y có cho là mình không cần nó nữa không, có chút hối hận, biết thế mang nó theo cùng.

“Haiz, con nít mà, phải để tụi nó tự lập một chút!”

Lam Minh thấy mình cướp được Miêu Tiêu Bắc khỏi tay đám con nít liền vui vẻ, “Một ngày nào đó nó cũng sẽ lớn, phản bội, bỏ nhà đi.”

Miêu Tiêu Bắc hung hăng liếc mắt, cắn răng, “Anh tưởng đứa nào cũng giống như anh hết hả!” jongwookislove.wordpress.com

“Tiêu Bắc làm ba rồi sao?” Trần Vĩ ngồi phía sau tất nhiên không hiểu, chỉ cho rằng Miêu Tiêu Bắc đi tra án nên phải xa con, có chút xấu hổ, “Còn trẻ vậy mà có con rồi, thật tốt, sau này nó lớn, anh còn trẻ thế này cả hai sẽ làm bạn bè được đó.”

Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm cái bọc lớn trong tay với vẻ mặt cô đơn, bên trong là đầu của Lệ Lệ. Có chút tiếc hận thay Trần Vĩ, Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, như là hỏi, chuyện về Lệ Lệ là quỷ hút máu…

Lam Minh lắc đầu, ý bảo Miêu Tiêu Bắc đừng nói, tìm cách đã.

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy có lý, vươn tay mở balo, muốn lấy chai nước cho Trần Vĩ uống, nhưng mà đưa tay sờ… không thấy đồ uống.

Miêu Tiêu Bắc buồn bực, hắn rõ ràng bỏ ba chai nước chanh vào, chuẩn bị uống trên đường đi. Mở balo ra nhìn, chỉ thấy dưới khăn tắm, có một cái đuôi quen thuộc, còn mang cái sừng.

“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, lấy khăn tắm ra nhìn, quả nhiên, Cổ Lỗ Y mở to mắt ngồi trên chai nước chanh, ôm tay Miêu Tiêu Bắc cọ cọ.

“Phù…” Miêu Tiêu Bắc thật ra an tâm, cũng chỉ có thể cầu xin Sishir chăm sóc Tiểu Đao Đao cho tốt. Vươn tay bóp mặt Cổ Lỗ Y.



Lam Minh cũng thoáng nhìn qua, giờ có nói gì cũng vậy, thằng nhóc này bám thật chặt, dám lén đi theo!

Cổ Lỗ Y chui nửa đầu ra le lưỡi với Lam Minh.

“A!”

Lúc này Trần Vĩ đột nhiên kêu lên, trông như rất kinh ngạc.

Thì ra hắn nhìn thấy Cổ Lỗ Y qua kính chiếu hậu, nhìn kỹ thì giống con nít, hơn nữa còn có cánh với sừng.

Miêu Tiêu Bắc lúng túng xoay đầu nhìn hắn, Trần Vĩ kinh ngạc một hồi, tò mò lại gần xem, “Đây là con gì? Thật dễ thương!”

“Là rồng.” Lam Minh thấp giọng nói, quan sát vẻ mặt của Trần Vĩ.

Chỉ thấy mới đầu hắn có chút giật mình, nhưng cũng không sợ. Lam Minh nghi ngờ, người bình thường cũng xem như rất dễ khai hóa, giỏi về chuyện tiếp thu cái mới. Nhưng vừa nhìn thấy một hiện tượng kì lạ, cũng không tiếp thu nhanh tới vậy chứ?!

“Cậu không sợ sao?” Miêu Tiêu Bắc cũng phát hiện, dù sao cũng là người lạ, đề phòng vẫn tốt hơn, lúc cần thiết thì bảo Lam Minh xóa kí ức của hắn.

“À… Chắc là vì tôi và Lệ Lệ bên nhau quá lâu, cô ấy tin tưởng một vài văn hóa thần bí, bản thân tôi cũng tin trên đời này tồn tại những thứ phi nhân loại.” Trần Vĩ thành thật trả lời, “Có đôi khi, tôi thậm chí còn nghĩ Lệ Lệ không phải con người.”

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn nhau, thử thăm dò hỏi Trần Vĩ, “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” jongwookislove.wordpress.com

“Lệ Lệ là một người thích những thứ quái lạ, cổ thiếu máu rất lợi hại, luôn luôn trông như bị bệnh, nhưng mà sức mạnh lại hơn con gái bình thường rất nhiều. Rất to gan, lượng kiến thức phong phú, biết rất nhiều chuyện kì lạ.” Trần Vĩ nói, lắc đầu, “Mọi mặt đều ưu tú khiến người ta thẹn thùng, tôi thậm chí còn không biết tại sao cổ lại thích một người như tôi.”

“Hai người sao lại biết nhau?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“À, lúc trước học trung học cơ sở là bạn học, cấp ba thì có một lần leo núi, tôi bị thương, kêu mọi người leo tiếp đi, tôi chờ ở sườn núi. Lệ Lệ nói ở lại với tôi, cô ấy bị thiếu máu nên choáng đầu không leo tiếp được, nên chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm… Lúc đó tôi nói với cô ấy, núi này rất giống hòn núi ở quê tôi, đặc biệt là đám cây nghiêng dài.”

“Cậu kể cho cô ta nghe về quê mình?” Lam Minh đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Trần Vĩ gật đầu, “Ban đầu chắc là cô ấy không có cảm giác gì với tôi, nhưng không biết vì sao, nói chuyện một hồi càng ngày càng ăn ý, từ đó về sau chúng tôi thường tán gẫu. Sau cùng, tôi theo đuổi được cô ấy, rồi hai đứa quen nhau, khi đó tôi thành kẻ thù của nam sinh toàn trường, haha.”

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc nghe xong cũng cau mày — Dương Lệ Lệ quả nhiên là vì quê nhà của Trần Vĩ, cho nên mới đồng ý quen hắn?! Một thôn làng hoang sơ ở thâm sơn cùng cốc, rốt cuộc có vật gì hấp dẫn cô ta?

Cổ Lỗ Y thấy Trần Vĩ đã nhìn thấy mình, nên bay ra ngoài hoạt động gân cốt, ngồi nói bên tai Miêu Tiêu Bắc. Nó nói, Dương Lệ Lệ và Trần Vĩ cùng chờ ở sườn núi, ban đầu có thể là vì để hút máu hắn. Một quỷ hút máu xuất hiện tình trạng thiếu máu là rất nguy hiểm, vừa nhìn thấy máu sẽ khó kiềm chế bản thân.

Miêu Tiêu Bắc cũng đồng ý với cách nói này, trong đầu lại nghĩ tới Khiết Liêu… Nhưng mà nếu cương thi kia có thể dễ dàng giải quyết một quỷ hút máu như Dương Lệ Lệ, vậy cũng không phải dạng tầm thường.

“À.” Lam Minh tiếp lời hỏi, “Trước khi cậu đưa Dương Lệ Lệ về nhà, cô ta có hỏi về chuyện thôn hoang vắng không?”

Trần Vĩ sửng sốt, suy nghĩ một hồi, nhíu mày nói, “Nếu hỏi vậy thì… thật sự là có.”

“Cô ta hỏi cậu cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cậu nhớ gì thì kể lại một chút, chuyện năm đó rất có ích cho chúng tôi.”

“Cô ấy rất hứng thú về chuyện thôn hoang vắng!” Trần Vĩ nói, “Bình thường chúng tôi thường tìm những thôn làng hoang vu để quay hình.”

“Tại sao một nữ sinh lại có hứng thú với mấy thôn hoang vu?” Lam Minh hiếu kỳ, “Cậu không có hỏi cô ta sao?”

“Tôi có hỏi, cô ấy nói mấy thôn đó đẹp, bên trong cất giấu nhiều câu chuyện.” Trần Vĩ cười cười, “Năm đó chúng tôi còn rất trẻ, vô cùng ấu trĩ.”

“Trước đó hai người từng đến những thôn nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Trần Vĩ, vừa chat với Bạch Lâu đang ở phương xa, hỏi hắn về chuyện thôn hoang vắng và quỷ hút máu.

Bạch Lâu ở bên kia đang điều tra lịch sử của thôn đó.

“Chúng tôi đến rất nhiều nơi, hơn nữa hầu hết đều là những làng có chuyện ma được thuật lại.” Trần Vĩ cười khổ, “Tôi từ sớm đã nói cô ấy đừng mê mấy câu chuyện đó quá, mà cô ấy không nghe.”

“Thôn hoang vắng chỗ cậu có chuyện ma gì không?” Lam Minh nghe Trần Vĩ nói thế liền hỏi một câu, thấy thần sắc hắn khẽ thay đổi, biết ngay là có chuyện giấu diếm, liền truy hỏi, “Cậu cũng nói, bản thân tin tưởng trên đời này có những thứ phi nhân loại, vậy thì nói cho chúng tôi biết những chuyện cậu biết, không muốn nói thì rất khó điều tra ra nguyên nhân cái chết của bạn gái cậu.”

Trần Vĩ do dự một lát mới nói, “Thật ra có một câu chuyện, không phải ai nói cho tôi biết… mà là nghe thấy.” jongwookislove.wordpress.com

Lúc này, Miêu Tiêu Bắc nhận được tin nhắn của Bạch Lâu, “Bắc Bắc, vị trí của cái thôn đó rất kì lạ, nơi đó có thể sẽ có lão thi, nhất định phải cẩn thận!”

Miêu Tiêu Bắc nhìu mày, nhìn Lam Minh, “Lão thi?”

Lam Minh nghe xong cũng chau mày.

“Sao hai người biết?” Trần Vĩ chưa nói đầu đuôi, chợt nghe Miêu Tiêu Bắc nói ‘lão thi’, liền mau miệng, “Chính xác là có một truyền thuyết kể rằng, một bậc thầy mỹ thuật từ vùng đất bên ngoài đến đó.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong có chút hồ đồ — Là lão thi hay là lão sư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau