Quyển 17 Chương 160
Sửa chữa ma pháp thạch cần một ít thời gian.
Lam Minh đứng trên sườn núi ngoài cửa nhìn ruộng đồng bên dưới. Thôn dân đang canh tác, cảnh tượng vô cùng thanh bình, nhưng ruộng đồng lại không mênh mông tươi tốt như ruộng đồng bình thường, trên ruộng có rất nhiều dấu vết bị tàn phá nghiêm trọng.
Tiêu Bắc ra khỏi vào nhà xưởng. Hi Tắc Nhĩ và Sphinx đang ngồi xem râu mép đại thúc sửa ma pháp thạch. Nghe nói ma pháp thạch có thể sửa chữa thông qua ma pháp, Hi Tắc Nhĩ tính toán học hỏi một chút, sau này có thể áp dụng vào cuộc sống, mọi người cũng không bị chậm trễ hành trình. Mặt khác, lấy tư duy kinh doanh nhạy bén được Long Tước huấn luyện ra ở thế giới thực, Hi Tắc Nhĩ ý thức được thứ này ở thế giới thực sẽ có thị trường cực lớn, nó có thể trở thành người giàu nhất thế giới, đồng nghĩa, tất cả tiểu Long bảo bảo đều sẽ được nuôi cho trắng mập và tiếp nhận giáo dục tốt nhất!
Tiêu Bắc đến ngồi cạnh Lam Minh, Cổ Lỗ Y trên vai cậu vươn vai, không khí thật trong lành a.
“Đồng ruộng bị tàn phá, là do Liệp Khuyển tộc làm sao?” Tiêu Bắc cũng nhận ra, thì thầm: “Vì sao luôn có người có thể chém giết cướp đoạt và thương tổn người khác chỉ vì tư dục của bản thân cơ chứ.”
Lam Minh cười: “Pháp luật của xã hội loài người cũng chỉ có thể duy trì bình đẳng giữa những cá nhân có lực lượng ngang bằng, còn những kẻ mạnh và có thế lực hơn thì luôn có địa vị cao và ưu thế tuyệt đối! Thế giới ma tộc cũng vậy, sức mạnh quyết định địa vị, không có công bằng cùng không công bằng, cường giả luôn nắm giữ vận mệnh kẻ yếu.”
“Ai…” Tiêu Bắc thở dài, ngồi lên một tảng đá: “Cũng có thể chung sống hoà bình mà. Anh nghĩ xem, nếu như tất cả mọi người đều thông qua năng lực của mình, dùng phương thức không ảnh hưởng đến người khác mà nỗ lực, cuối cùng cường giả có thể càng ngày càng nhiều, mà kẻ yếu cũng không nhất định phải bị thương tổn, cuộc sống bình thản không phải rất tốt sao.”
“Chỉ là lý tưởng thôi.” Lam Minh lắc đầu: “Loại kết cục hoàn mỹ này chỉ tồn tại trong tưởng tượng.”
“Anh hùng không phải cũng vì muốn thực hiện lý tưởng này mà tồn tại sao?” Tiêu Bắc cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Vậy nên mới không có anh hùng vĩnh viễn, bởi vì lý tưởng chung quy cũng sẽ có một ngày bị phá huỷ.” Lam Minh đáp lời, vừa nói xong liền bị Tiêu Bắc nhéo má: “Lên mặt cái gì, anh tưởng mình sống lâu trăm tuổi là giỏi lắm hả!”
Lam Minh xoa má, gần đây Bắc Bắc rất hay “động thủ động cước” với mình nha.
Lúc này, Cổ Lỗ Y trên vai Tiêu Bắc đột nhiên đứng lên, nhón chân đưa tay che nắng nhìn ra xa, nhìn một hồi thì cô kỉ kêu to.
Tiêu Bắc cũng đứng lên thì thấy xa xa mây đen đang ập tới, hình như là cuồng phong.
“Không phải lại có gió lốc đấy chứ?” Tiêu Bắc tự hỏi, lại thấy thôn dân đột nhiên ném đồ, chạy thục mạng.
“Bọn họ lại tới nữa rồi!” Yorkshire cầm một cây gậy gỗ chạy đến: “Nếu bọn họ dám lên núi, nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn họ một trận.”
Tiêu Bắc nhìn đứa nhóc cao chưa tới ngực mình, xoa đầu bé: “Yorkshire, vào nhà đi, chiến đấu là chuyện của người lớn mà con nít thì cần được bảo vệ. “
“Nhưng…” Yorkshire nhìn Cổ Lỗ Y. Từ đầu bé đã cảm thấy Cổ Lỗ Y rất đáng yêu, thật muốn sờ một cái, bất quá lại sợ nó cắn.
Cổ Lỗ Y nháy mắt, ưỡn ngực vỗ bụng, ý bảo _ ta rất lợi hại !
“Yorkshire!” Lúc này, râu mép đại thúc trong nhà chạy ra: “Về mau!”
Yorkshire do dự một chút, cuối cùng vẫn là chạy về, râu mép đại thúc nhét bé vào nhà, quay lại nhìn Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, ý bảo hắn cũng vào nhà đi, chuyện còn lại giao cho bọn họ là được.
“Đó là cái gì vậy Lam Minh?” Tiêu Bắc thấy trong gió tựa hồ có cái gì, liền hỏi Lam Minh: “Là Liệp Khuyển tộc!” Lam Minh gật đầu, nói với Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y, cho ta một quả cầu lửa được không?”
Cổ Lỗ Y vừa ăn no, nên vui vẻ cười hì hì, khoa tay múa chân hỏi Lam Minh, muốn cầu lửu cỡ nào?
Lam Minh nói: “Càng lớn càng tốt!”
Cổ Lỗ Y hít sâu một hơi, hướng không trung “Hô…” một tiếng.
Tiêu Bắc đã cảm thấy ngột ngạt, cũng không biết Cổ Lỗ Y lấy đâu ra lửa mà có thể phun như vậy. Trên không trung hiện lên một quả cầu lửa thật to, sau đó dần biến thành một biển lửa khổng lồ, to đến kinh người.
Trong phòng, râu mép đại thúc và Yorkshire đều kinh ngạc há to miệng.
“Đó là còn tiểu Bạch long sao?” Râu mép đại thúc giật mình: “Trời ạ, thần vật tái hiện ở thế giới khác rồi!”
Lam Minh cảm thấy cầu lửa cũng đủ lớn rồi, liền nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, dùng năng lực của cậu khống chế lửa bao vây Liệp khuyển tộc! Bọn chúng sợ nhất là lửa!”
Tiêu Bắc gật đầu, cậu minh bạch mình phải làm chủ được sức mạnh này!
Bình tĩnh lại, Tiêu Bắc nhìn cơn bão đen ở xa đang càng lúc càng gần, trong đầu chỉ có một ý niệm _ cầu lửa mau bao vây những Liệp khuyển tộc kia, nhưng đừng thương tổn bất cứ thôn dân nào.
Theo ý thức của Tiêu Bắc dẫn đường, ngọn lửa hừng hực phiêu tán… Trong nháy mắt, một cơn gió quét qua, thổi ngọn lửa về hướng đồng ruộng. Ngọn lửa như có mắt bao vây Liệp khuyển tộc, nhưng đất đai, nhà cửa và thôn dân lại không bị ảnh hưởng gì.
“Rất tuyệt Bắc Bắc!” Lam Minh ý bảo Bắc Bắc có thể ngừng, bởi vì đám Liệp khuyển tộc đã chạy thục mạng rồi.
Bất quá Tiêu Bắc tựa hồ có một ý tưởng hay hơn, tiếp tục khống chế ngọn lửa. Ngọn lửa đột nhiên bay vút, biến thành một người lửa khổng lồ.
Lam Minh khó hiểu, Cổ Lỗ Y cảm thấy thú vị, vui vẻ vỗ tay.
Người lửa khổng lồ hướng Liệp Khuyển tộc gầm một tiếng: “Phiến đồng ruộng này được thần minh phù hộ, các ngươi còn dám đến thì không phải chỉ bị bỏng đơn giản như vậy đâu!”
Lam Minh cong khóe miệng, lắc đầu _ trẻ con thật.
Không biết Liệp khuyển tộc có hiểu không mà càng chạy thục mạng, trốn vào núi sâu, sau đó không thấy ra nữa.
Người lửa quay đầu lại. Rất nhiều thôn dân đều ra khỏi nhà, quỳ trước hắn cảm tạ thần minh phù hộ. Người lửa tựa hồ rất bất mãn, trách cứ bọn họ yếu đuối, phải biết cầm lấy vũ khí, cùng con cháu bảo vệ thành quả lao động của mình, phải biết chiến đấu đến thời khắc cuối cùng!
Thôn dân nhìn nhau, cuối cùng đều đều thở dài, cúi đầu. Tiêu Bắc buồn bực _ vì sao thôn dân lại không tin vào chính mình như vậy?
Cậu còn muốn điều khiển người lửa nói tiếp. Lam Minh đỡ trán nhắc nhở cậu: “Bắc Bắc, còn chơi nhà cửa sẽ cháy hết đó.”
Tiêu Bắc cả kinh, lúc này mới để ý thấy rất nhiều mái nhà đang bắt đầu bốc khói, vội vàng thổi một hơi… Trong nháy mắt, ngọn lửa bị dập tắt, biến mất.
“Oa, thật lợi hại!” Yorkshire vọt ra, chạy đến trước mặt Tiêu Bắc: “Anh thật là lợi hại!”
Tiêu Bắc có chút xấu hổ, yên lặng ôm Cổ Lỗ Y.
Lam Minh ngồi xổm trên một tảng đá, nhìn thôn dân phía dưới vẫn ỉu xìu, nhíu mày mở miệng nhắc nhở: “Chúng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Như vậy rồi mà còn lại đến sao?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Chúng hẳn là rất sợ rồi mới đúng chứ?”
Lam Minh lắc đầu: “Cậu không hiểu Liệp khuyển tộc, chúng là cường đạo lòng tham không đáy, quanh nơi này ngoại trừ hoang mạc, khắp nơi đều rất cằn cỗi, mà thôn trang lại không giống đại đa số thành thị được binh lính và Vu sư bảo vệ nên rất dễ bị tập kích. Lần này có lửa bảo vệ, lần sau chúng có thể sẽ đeo ma pháp thạch kháng lửa đến tiếp! Phải làm cho thôn dân có dũng khí và biết cách tự đứng lên chống lại, bằng không cho dù giết sạch Liệp khuyển tộc thì cũng sẽ có tộc khác đến bắt nạt họ. “
Tiêu Bắc cảm thấy có lý, gật đầu: “Nhưng người hiện đại thì có thể dùng vũ khí để đối phó với kẻ thù mạnh, còn người nơi này cái gì cũng không có. Hơn nữa cũng khó nói sau khi bọn họ trở nên lợi hại thì sẽ không tập kích người khác.”
“Mọi người… kỳ thật trước kia không phải như vậy.” Yorkshire đột nhiên ẩn ý mở miệng.
“Đã từng xảy ra chuyện gì sao?” Lam Minh hỏi, lấy thái độ thôn dân, mọi người đã linh cảm nhất định có ẩn tình.
Tiêu Bắc chợt phát hiện Lam Minh rất nhanh tìm ra điểm mấu chốt của chuyện này, liền nhỏ giọng hỏi Sphinx: “Quả nhiên là thường xuyên ‘Hành hiệp trượng nghĩa’ sao?”
Sphinx bật cười: “Đại đa số người mất đi dũng khí đều nhất định có vài lý do trong ngoài nào đó.”
Yorkshire ngồi cạnh Tiêu Bắc, thấy Cổ Lỗ Y lon ton nhảy lên đùi mình thì nhẹ nhàng sờ nó, giải thích cho mọi người: “Liệp khuyển tộc vốn cũng không biết sự tồn tại của nơi này, là vì chúng ta đã cứu một cô bé bị Liệp khuyển tộc bắt cóc.”
Tiêu Bắc nhíu mày: ” Liệp khuyển tộc bắt cóc con nít làm gì?”
“Có thể cô bé là con nhà quý tộc hoặc là nữ nhi Thần tộc, để đổi lấy tiền chuộc!” Sphinx giải thích: “Đó là một bộ tộc ghê tởm.”
“A…” Tiêu Bắc nhíu mày: “Tôi phát hiện, lực lượng cường đại có thể rửa sạch tà ác nhưng lại không tẩy được bản tính, thật kỳ quái!”
“Cô bé đó trốn thoát, em tìm thấy bạn ấy, ba ba nói muốn hộ tống bạn ấy về nhà. Thôn dân chia thành hai phe, một phe phản đối, bởi vì đắc tội Liệp khuyển tộc sẽ cả đời sẽ không được yên, phe còn lại thì kiên trì, bởi vì bọn họ cảm thấy sống phải có dũng khí và tôn nghiêm, còn phải duy trì chính nghĩa!”
“Kết quả?” Lam Minh hỏi.
“Kết quả cô bé đó hoá ra là công chúa thành Rhoda, người làng em đưa bạn ấy đến Hoàng thành an toàn.” Yorkshire thất vọng nói: “Sau đó, thôn trang bị Liệp khuyển tộc tấn công, những người cố gắng chiến đấu đều chết hết. Chúng em đến cầu quốc vương Rhoda giúp, nhưng ông ta lại quên ân tình cứu con gái của chúng em, lại sợ đắc tội Liệp khuyển tộc nên đóng cửa không ra!”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Vong ân phụ nghĩa!”
“Nhưng đại đa số thôn dân đều cho rằng, nói người khác vong ân phụ nghĩa, không bằng nói bản thân không biết tự lượng sức.” Yorkshire thương tâm nói: “Chúng em quá mức tự đại nên mới tạo thành kết cục như vậy. Từ đó, mọi người trong làng oán hận lẫn nhau, không còn đoàn kết, mọi người trở nên đa nghi nhát gan, thậm chí nụ cười cũng biến mất!”
“Vấn đề thực sự nằm trên người quốc vương Rhoda! Cũng không thể nói mọi người là không biết tự lượng sức mình cái gì. Bản tính con người vốn thiện lương, cứu người là một loại phản ứng bản năng.” Tiêu Bắc khẽ thở dài: “Nếu cho em một cơ hội làm lại thì sao? Em cũng không thể nhìn cô bé kia thấy chết mà không cứu phải không.”
Yorkshire gãi đầu có vẻ hoang mang: “Vậy chúng em nên làm cái gì bây giờ? Mọi người mỗi ngày trôi qua chỉ biết tuyệt vọng, rất nhiều người đã mất lòng tin với ngôi làng và rời khỏi, không lâu sau, nơi này hẳn sẽ biến mất mất thôi.”
“Ân, xem tình huống quả thật là không mấy lạc quan.” Tiêu Bắc chống cằm cảm thấy thật khó xử _ loại tình huống này, nên làm thế nào đây?
Lam Minh ngồi một đêm, đột nhiên ý nghĩa không rõ cười một tiếng.
Tiêu Bắc quay sang nhìn hắn: “Anh nghĩ ra cách gì rồi?”
Khóe miệng Lam Minh nhếch lên lộ ra tiếu dung: “Cậu nói không sai, vấn đề ở trên người quốc vương Rhoda! Loại hành vi này quả thực không đủ tư cách làm quốc vương, không có khí phách và dũng khí vương giả.”
“Ừh, thôn dân bị hắn đả kích, mặt khác cũng có thể vì đau lòng và mất niềm tin nên mới từ bỏ.” Tiêu Bắc tới gần Lam Minh: “Anh có âm mưu gì?”
Lam Minh cười cười, khoác vai Yorkshire còn đang thương cảm: “Công chúa được em cứu kia tên gì?”
Yorkshire mở to hai mắt: “Bạn ấy tên… Josephine.”
“Ân, tên rất hay, mỹ nữ hả?” Lam Minh hứng thú.
Gò má Yorkshire hồng hồng, khẽ gật đầu.
“Thì ra là thế .” Lam Minh cười vô cùng lưu manh và tà khí: “Chúng ta đến đó lần nữa đi, đi biến một kết cục xấu thành kết thúc có hậu.”
Tiêu Bắc cười tủm tỉm: “Cái này so với giết quái tìm kho báu còn thú vị hơn đó!”
Lam Minh đứng trên sườn núi ngoài cửa nhìn ruộng đồng bên dưới. Thôn dân đang canh tác, cảnh tượng vô cùng thanh bình, nhưng ruộng đồng lại không mênh mông tươi tốt như ruộng đồng bình thường, trên ruộng có rất nhiều dấu vết bị tàn phá nghiêm trọng.
Tiêu Bắc ra khỏi vào nhà xưởng. Hi Tắc Nhĩ và Sphinx đang ngồi xem râu mép đại thúc sửa ma pháp thạch. Nghe nói ma pháp thạch có thể sửa chữa thông qua ma pháp, Hi Tắc Nhĩ tính toán học hỏi một chút, sau này có thể áp dụng vào cuộc sống, mọi người cũng không bị chậm trễ hành trình. Mặt khác, lấy tư duy kinh doanh nhạy bén được Long Tước huấn luyện ra ở thế giới thực, Hi Tắc Nhĩ ý thức được thứ này ở thế giới thực sẽ có thị trường cực lớn, nó có thể trở thành người giàu nhất thế giới, đồng nghĩa, tất cả tiểu Long bảo bảo đều sẽ được nuôi cho trắng mập và tiếp nhận giáo dục tốt nhất!
Tiêu Bắc đến ngồi cạnh Lam Minh, Cổ Lỗ Y trên vai cậu vươn vai, không khí thật trong lành a.
“Đồng ruộng bị tàn phá, là do Liệp Khuyển tộc làm sao?” Tiêu Bắc cũng nhận ra, thì thầm: “Vì sao luôn có người có thể chém giết cướp đoạt và thương tổn người khác chỉ vì tư dục của bản thân cơ chứ.”
Lam Minh cười: “Pháp luật của xã hội loài người cũng chỉ có thể duy trì bình đẳng giữa những cá nhân có lực lượng ngang bằng, còn những kẻ mạnh và có thế lực hơn thì luôn có địa vị cao và ưu thế tuyệt đối! Thế giới ma tộc cũng vậy, sức mạnh quyết định địa vị, không có công bằng cùng không công bằng, cường giả luôn nắm giữ vận mệnh kẻ yếu.”
“Ai…” Tiêu Bắc thở dài, ngồi lên một tảng đá: “Cũng có thể chung sống hoà bình mà. Anh nghĩ xem, nếu như tất cả mọi người đều thông qua năng lực của mình, dùng phương thức không ảnh hưởng đến người khác mà nỗ lực, cuối cùng cường giả có thể càng ngày càng nhiều, mà kẻ yếu cũng không nhất định phải bị thương tổn, cuộc sống bình thản không phải rất tốt sao.”
“Chỉ là lý tưởng thôi.” Lam Minh lắc đầu: “Loại kết cục hoàn mỹ này chỉ tồn tại trong tưởng tượng.”
“Anh hùng không phải cũng vì muốn thực hiện lý tưởng này mà tồn tại sao?” Tiêu Bắc cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Vậy nên mới không có anh hùng vĩnh viễn, bởi vì lý tưởng chung quy cũng sẽ có một ngày bị phá huỷ.” Lam Minh đáp lời, vừa nói xong liền bị Tiêu Bắc nhéo má: “Lên mặt cái gì, anh tưởng mình sống lâu trăm tuổi là giỏi lắm hả!”
Lam Minh xoa má, gần đây Bắc Bắc rất hay “động thủ động cước” với mình nha.
Lúc này, Cổ Lỗ Y trên vai Tiêu Bắc đột nhiên đứng lên, nhón chân đưa tay che nắng nhìn ra xa, nhìn một hồi thì cô kỉ kêu to.
Tiêu Bắc cũng đứng lên thì thấy xa xa mây đen đang ập tới, hình như là cuồng phong.
“Không phải lại có gió lốc đấy chứ?” Tiêu Bắc tự hỏi, lại thấy thôn dân đột nhiên ném đồ, chạy thục mạng.
“Bọn họ lại tới nữa rồi!” Yorkshire cầm một cây gậy gỗ chạy đến: “Nếu bọn họ dám lên núi, nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn họ một trận.”
Tiêu Bắc nhìn đứa nhóc cao chưa tới ngực mình, xoa đầu bé: “Yorkshire, vào nhà đi, chiến đấu là chuyện của người lớn mà con nít thì cần được bảo vệ. “
“Nhưng…” Yorkshire nhìn Cổ Lỗ Y. Từ đầu bé đã cảm thấy Cổ Lỗ Y rất đáng yêu, thật muốn sờ một cái, bất quá lại sợ nó cắn.
Cổ Lỗ Y nháy mắt, ưỡn ngực vỗ bụng, ý bảo _ ta rất lợi hại !
“Yorkshire!” Lúc này, râu mép đại thúc trong nhà chạy ra: “Về mau!”
Yorkshire do dự một chút, cuối cùng vẫn là chạy về, râu mép đại thúc nhét bé vào nhà, quay lại nhìn Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, ý bảo hắn cũng vào nhà đi, chuyện còn lại giao cho bọn họ là được.
“Đó là cái gì vậy Lam Minh?” Tiêu Bắc thấy trong gió tựa hồ có cái gì, liền hỏi Lam Minh: “Là Liệp Khuyển tộc!” Lam Minh gật đầu, nói với Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y, cho ta một quả cầu lửa được không?”
Cổ Lỗ Y vừa ăn no, nên vui vẻ cười hì hì, khoa tay múa chân hỏi Lam Minh, muốn cầu lửu cỡ nào?
Lam Minh nói: “Càng lớn càng tốt!”
Cổ Lỗ Y hít sâu một hơi, hướng không trung “Hô…” một tiếng.
Tiêu Bắc đã cảm thấy ngột ngạt, cũng không biết Cổ Lỗ Y lấy đâu ra lửa mà có thể phun như vậy. Trên không trung hiện lên một quả cầu lửa thật to, sau đó dần biến thành một biển lửa khổng lồ, to đến kinh người.
Trong phòng, râu mép đại thúc và Yorkshire đều kinh ngạc há to miệng.
“Đó là còn tiểu Bạch long sao?” Râu mép đại thúc giật mình: “Trời ạ, thần vật tái hiện ở thế giới khác rồi!”
Lam Minh cảm thấy cầu lửa cũng đủ lớn rồi, liền nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, dùng năng lực của cậu khống chế lửa bao vây Liệp khuyển tộc! Bọn chúng sợ nhất là lửa!”
Tiêu Bắc gật đầu, cậu minh bạch mình phải làm chủ được sức mạnh này!
Bình tĩnh lại, Tiêu Bắc nhìn cơn bão đen ở xa đang càng lúc càng gần, trong đầu chỉ có một ý niệm _ cầu lửa mau bao vây những Liệp khuyển tộc kia, nhưng đừng thương tổn bất cứ thôn dân nào.
Theo ý thức của Tiêu Bắc dẫn đường, ngọn lửa hừng hực phiêu tán… Trong nháy mắt, một cơn gió quét qua, thổi ngọn lửa về hướng đồng ruộng. Ngọn lửa như có mắt bao vây Liệp khuyển tộc, nhưng đất đai, nhà cửa và thôn dân lại không bị ảnh hưởng gì.
“Rất tuyệt Bắc Bắc!” Lam Minh ý bảo Bắc Bắc có thể ngừng, bởi vì đám Liệp khuyển tộc đã chạy thục mạng rồi.
Bất quá Tiêu Bắc tựa hồ có một ý tưởng hay hơn, tiếp tục khống chế ngọn lửa. Ngọn lửa đột nhiên bay vút, biến thành một người lửa khổng lồ.
Lam Minh khó hiểu, Cổ Lỗ Y cảm thấy thú vị, vui vẻ vỗ tay.
Người lửa khổng lồ hướng Liệp Khuyển tộc gầm một tiếng: “Phiến đồng ruộng này được thần minh phù hộ, các ngươi còn dám đến thì không phải chỉ bị bỏng đơn giản như vậy đâu!”
Lam Minh cong khóe miệng, lắc đầu _ trẻ con thật.
Không biết Liệp khuyển tộc có hiểu không mà càng chạy thục mạng, trốn vào núi sâu, sau đó không thấy ra nữa.
Người lửa quay đầu lại. Rất nhiều thôn dân đều ra khỏi nhà, quỳ trước hắn cảm tạ thần minh phù hộ. Người lửa tựa hồ rất bất mãn, trách cứ bọn họ yếu đuối, phải biết cầm lấy vũ khí, cùng con cháu bảo vệ thành quả lao động của mình, phải biết chiến đấu đến thời khắc cuối cùng!
Thôn dân nhìn nhau, cuối cùng đều đều thở dài, cúi đầu. Tiêu Bắc buồn bực _ vì sao thôn dân lại không tin vào chính mình như vậy?
Cậu còn muốn điều khiển người lửa nói tiếp. Lam Minh đỡ trán nhắc nhở cậu: “Bắc Bắc, còn chơi nhà cửa sẽ cháy hết đó.”
Tiêu Bắc cả kinh, lúc này mới để ý thấy rất nhiều mái nhà đang bắt đầu bốc khói, vội vàng thổi một hơi… Trong nháy mắt, ngọn lửa bị dập tắt, biến mất.
“Oa, thật lợi hại!” Yorkshire vọt ra, chạy đến trước mặt Tiêu Bắc: “Anh thật là lợi hại!”
Tiêu Bắc có chút xấu hổ, yên lặng ôm Cổ Lỗ Y.
Lam Minh ngồi xổm trên một tảng đá, nhìn thôn dân phía dưới vẫn ỉu xìu, nhíu mày mở miệng nhắc nhở: “Chúng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Như vậy rồi mà còn lại đến sao?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Chúng hẳn là rất sợ rồi mới đúng chứ?”
Lam Minh lắc đầu: “Cậu không hiểu Liệp khuyển tộc, chúng là cường đạo lòng tham không đáy, quanh nơi này ngoại trừ hoang mạc, khắp nơi đều rất cằn cỗi, mà thôn trang lại không giống đại đa số thành thị được binh lính và Vu sư bảo vệ nên rất dễ bị tập kích. Lần này có lửa bảo vệ, lần sau chúng có thể sẽ đeo ma pháp thạch kháng lửa đến tiếp! Phải làm cho thôn dân có dũng khí và biết cách tự đứng lên chống lại, bằng không cho dù giết sạch Liệp khuyển tộc thì cũng sẽ có tộc khác đến bắt nạt họ. “
Tiêu Bắc cảm thấy có lý, gật đầu: “Nhưng người hiện đại thì có thể dùng vũ khí để đối phó với kẻ thù mạnh, còn người nơi này cái gì cũng không có. Hơn nữa cũng khó nói sau khi bọn họ trở nên lợi hại thì sẽ không tập kích người khác.”
“Mọi người… kỳ thật trước kia không phải như vậy.” Yorkshire đột nhiên ẩn ý mở miệng.
“Đã từng xảy ra chuyện gì sao?” Lam Minh hỏi, lấy thái độ thôn dân, mọi người đã linh cảm nhất định có ẩn tình.
Tiêu Bắc chợt phát hiện Lam Minh rất nhanh tìm ra điểm mấu chốt của chuyện này, liền nhỏ giọng hỏi Sphinx: “Quả nhiên là thường xuyên ‘Hành hiệp trượng nghĩa’ sao?”
Sphinx bật cười: “Đại đa số người mất đi dũng khí đều nhất định có vài lý do trong ngoài nào đó.”
Yorkshire ngồi cạnh Tiêu Bắc, thấy Cổ Lỗ Y lon ton nhảy lên đùi mình thì nhẹ nhàng sờ nó, giải thích cho mọi người: “Liệp khuyển tộc vốn cũng không biết sự tồn tại của nơi này, là vì chúng ta đã cứu một cô bé bị Liệp khuyển tộc bắt cóc.”
Tiêu Bắc nhíu mày: ” Liệp khuyển tộc bắt cóc con nít làm gì?”
“Có thể cô bé là con nhà quý tộc hoặc là nữ nhi Thần tộc, để đổi lấy tiền chuộc!” Sphinx giải thích: “Đó là một bộ tộc ghê tởm.”
“A…” Tiêu Bắc nhíu mày: “Tôi phát hiện, lực lượng cường đại có thể rửa sạch tà ác nhưng lại không tẩy được bản tính, thật kỳ quái!”
“Cô bé đó trốn thoát, em tìm thấy bạn ấy, ba ba nói muốn hộ tống bạn ấy về nhà. Thôn dân chia thành hai phe, một phe phản đối, bởi vì đắc tội Liệp khuyển tộc sẽ cả đời sẽ không được yên, phe còn lại thì kiên trì, bởi vì bọn họ cảm thấy sống phải có dũng khí và tôn nghiêm, còn phải duy trì chính nghĩa!”
“Kết quả?” Lam Minh hỏi.
“Kết quả cô bé đó hoá ra là công chúa thành Rhoda, người làng em đưa bạn ấy đến Hoàng thành an toàn.” Yorkshire thất vọng nói: “Sau đó, thôn trang bị Liệp khuyển tộc tấn công, những người cố gắng chiến đấu đều chết hết. Chúng em đến cầu quốc vương Rhoda giúp, nhưng ông ta lại quên ân tình cứu con gái của chúng em, lại sợ đắc tội Liệp khuyển tộc nên đóng cửa không ra!”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Vong ân phụ nghĩa!”
“Nhưng đại đa số thôn dân đều cho rằng, nói người khác vong ân phụ nghĩa, không bằng nói bản thân không biết tự lượng sức.” Yorkshire thương tâm nói: “Chúng em quá mức tự đại nên mới tạo thành kết cục như vậy. Từ đó, mọi người trong làng oán hận lẫn nhau, không còn đoàn kết, mọi người trở nên đa nghi nhát gan, thậm chí nụ cười cũng biến mất!”
“Vấn đề thực sự nằm trên người quốc vương Rhoda! Cũng không thể nói mọi người là không biết tự lượng sức mình cái gì. Bản tính con người vốn thiện lương, cứu người là một loại phản ứng bản năng.” Tiêu Bắc khẽ thở dài: “Nếu cho em một cơ hội làm lại thì sao? Em cũng không thể nhìn cô bé kia thấy chết mà không cứu phải không.”
Yorkshire gãi đầu có vẻ hoang mang: “Vậy chúng em nên làm cái gì bây giờ? Mọi người mỗi ngày trôi qua chỉ biết tuyệt vọng, rất nhiều người đã mất lòng tin với ngôi làng và rời khỏi, không lâu sau, nơi này hẳn sẽ biến mất mất thôi.”
“Ân, xem tình huống quả thật là không mấy lạc quan.” Tiêu Bắc chống cằm cảm thấy thật khó xử _ loại tình huống này, nên làm thế nào đây?
Lam Minh ngồi một đêm, đột nhiên ý nghĩa không rõ cười một tiếng.
Tiêu Bắc quay sang nhìn hắn: “Anh nghĩ ra cách gì rồi?”
Khóe miệng Lam Minh nhếch lên lộ ra tiếu dung: “Cậu nói không sai, vấn đề ở trên người quốc vương Rhoda! Loại hành vi này quả thực không đủ tư cách làm quốc vương, không có khí phách và dũng khí vương giả.”
“Ừh, thôn dân bị hắn đả kích, mặt khác cũng có thể vì đau lòng và mất niềm tin nên mới từ bỏ.” Tiêu Bắc tới gần Lam Minh: “Anh có âm mưu gì?”
Lam Minh cười cười, khoác vai Yorkshire còn đang thương cảm: “Công chúa được em cứu kia tên gì?”
Yorkshire mở to hai mắt: “Bạn ấy tên… Josephine.”
“Ân, tên rất hay, mỹ nữ hả?” Lam Minh hứng thú.
Gò má Yorkshire hồng hồng, khẽ gật đầu.
“Thì ra là thế .” Lam Minh cười vô cùng lưu manh và tà khí: “Chúng ta đến đó lần nữa đi, đi biến một kết cục xấu thành kết thúc có hậu.”
Tiêu Bắc cười tủm tỉm: “Cái này so với giết quái tìm kho báu còn thú vị hơn đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất