Chương 4: Huệ Hợp
Khương Liễm ra đến cửa thì bị Yến Quân Tầm gọi lại, anh ta cứ nghĩ cậu sẽ nói chuyện về Thời Sơn Diên nên lúc quay đầu lại biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Kết quả là Yến Quân Tầm chỉ nhìn nhìn rồi vứt cho anh cái chìa khóa xe nãy để quên.
“Số…” Khương Liễm bắt lấy cái chìa khóa, cố gắng đổi cách xưng hô, “Thời Sơn Diên có lẽ sẽ cần…”
“Anh nói cho Phó Thừa Huy,” gương mặt của Yến Quân Tầm bại lộ dưới ánh mắt trời làm hé ra sắc da trắng nõn đến khó tin, cậu nghiêm túc nói, “chỉ lần này thôi đấy.”
Khương Liễm ra dấu “Hiểu rồi”, anh hạ giọng thật thấp: “Cậu biết tại sao tối qua cậu ta lại không chạy không? Trước khi Phó Vận đi đã nói tôi nghe, Báo Đen đã cấy chip định vị vào cơ thể cậu ta.”
“À,” Yến Quân Tầm cảm giác nãy uống nước đá thành công cốc rồi, “Phó Thừa Huy vốn bán chip mà.”
“Tạm thời tôi sẽ không tháo còng tay của cậu ta,” Khương Liễm đi vòng qua hông xe, gọi với lại Yến Quân Tầm, “có việc thì nhắn qua máy liên lạc ID nhé.”
Yến Quân Tầm gật đầu, nhận ra Thời Sơn Diên đang nhìn mình qua lớp cửa kính. Cậu không thích bị nhìn chằm chằm như vậy, bị nhìn luôn khiến cậu cảm thấy không tự nhiên, nhất là bị loại người như Thời Sơn Diên dán mắt vào.
Khương Liễm chậm rãi lái xe ra khỏi con đường chật hẹp, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi khói. Anh hoảng hốt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Thời Sơn Diên đang ngả người lên lưng ghế ngậm điếu thuốc chẳng biết lấy từ đâu.
“Lâu lắm rồi không hút,” ánh mắt Thời Sơn Diên liếc sang, “anh không phiền chứ?”
Mùi khói dần lan khắp cả xe, làm đảo lộn thần kinh đang căng thẳng của Khương Liễm. Anh thôi không nhìn nữa, chỉ nói: “Hiểu mà, lúc gặp phải án khó tôi cũng thích hút thuốc.”
“Tôi thấy Yến Quân Tầm đâu có trong biên chế,” Thời Sơn Diên cười cười, “sao anh lại để cậu ta phá án?”
Khương Liễm xoay tay lái, do dự có nên trả lời hay không mấy giây rồi mới đáp: “Cậu ta rất giỏi, cách tư duy không giống những người khác.”
“Những vụ Yến Quân Tầm giúp các anh đều là án giết người liên hoàn,” Thời Sơn Diên vẩy tàn thuốc vào gạt tàn Khương Liễm đã chuẩn bị, “rất có thể cậu ta đồng cảm được với mấy kẻ biến thái.”
Giờ này đang là giữa trưa một giờ, sóng nhiệt quét tới quét lui lớp cửa kính xe, Khương Liễm muốn mở miệng nhưng lại chẳng biết nói gì. Xe ở làn bên cạnh đang bấm còi, cùng với cả âm thanh tích tắc nhịp đều trong xe khiến Khương Liễm như ngồi trên bàn chông.
“Quân Tầm có khứu giác đặc biệt, lúc phá án có thể phớt lờ những thứ quấy rầy,” Khương Liễm cố làm ra vẻ bình thường, “tôi nghĩ là do cậu ta vốn nhạy cảm, thêm cả cậu ta trưởng thành không giống người thường.”
“Mẹ là con Panda ấy hả?”
“Đúng vậy,” ngón cái Khương Liễm vuốt ve vô lăng, “cậu ấy… được hệ thống gia đình nuôi lớn, Panda chỉ là một phần trong đó thôi, còn có một người thầy là ‘Artemis’ nữa. Panda phụ trách chăm lo sinh hoạt hàng ngày, còn Artemis lo việc dạy học cho cậu ấy. Quân Tầm từng nói, khi cậu ấy bắt đầu suy nghĩ sẽ nhớ đến tấm bảng đen Artemis dùng để dạy chữ cho cậu ấy, cái đó là nền tảng để cậu ta có thể tập trung suy nghĩ.” Khương Liễm liếc mắt thật nhanh nhìn Thời Sơn Diên, “Như hệ thống phân loại thì Panda sắm vai người cha.”
Biểu cảm trên mặt Thời Sơn Diên chợt trở nên vi diệu.
“… Nhân tiện hỏi cậu một câu nhé,” Khương Liễm thấp thỏm hỏi, “bật lửa của cậu lấy đâu ra đấy?”
“Cái này hả?” Thời Sơn Diên giơ bật lửa ra, có vẻ không quan tâm vất thẳng vào trong gạt tàn, “Phó Vận cho tôi.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm quay lại phòng, gấu trúc đang chui vào trong bếp xới cơm. Cái đuôi của nó gạt tấm rèm ra, có thể thấy được hai chân mập mạp đang rõ là bận rộn. Yến Quân Tầm cũng không vội xem hồ sơ, cậu cúi người chỉnh lại cái bàn trà bị lệch.
Là do Thời Sơn Diên đụng lệch.
Mặc dù đúng là chân Thời Sơn Diên rất dài, nhưng theo trực giác Yến Quân Tầm lại cảm thấy hắn cố ý. Hành động này chẳng khác nào lời thông báo trong thinh lặng rằng hắn đã từng tới đây — hắn từng đặt chân đến đây, hắn từng tiến vào lãnh địa của Yến Quân Tầm, thậm chí còn để lại dấu vết của mình.
Gấu trúc bưng mâm ra, nói với Yến Quân Tầm: “Chiến tranh ở phía Nam đã dừng lại rồi mà thịt bò ở chỗ này của chúng ta vẫn còn đắt như vậy, tôi phải nghĩ kỹ thực đơn tuần sau mới được.”
Yến Quân Tầm ăn cơm trong tiếng lải nhải của nó.
“Cái vị đến nhà hôm nay trông thật đẹp trai, đã vậy còn lễ phép chứ, là đồng nghiệp mới của Khương Liễm à? Trông cũng không giống lắm, anh ta nhìn cứ như cấp trên của Khương Liễm ấy.” Gấu trúc nói vẻ cảnh giác, “Cậu Yến xin cậu ăn cả khoai tây đi, ăn mỗi thịt không sẽ táo bón đấy.”
Yến Quân Tầm xiên một miếng khoai tây nhét vào miệng, đáp bừa một tiếng “Ừ”.
“Mũi anh ta thính thật,” gấu trúc lại tiếp tục nói về Thời Sơn Diên, “còn nhận ra cậu vừa mới uống sữa.”
“Đầu óc cũng thông minh đấy,” Yến Quân Tầm nhớ lại tối hôm qua, “có tiềm năng làm tội phạm.”
Gấu trúc bị chọc cười: “Cậu hiếm khi khen người khác thông minh.”
“Anh ta từng qua mắt tao,” Yến Quân Tầm nhai hai miếng cơm, “tao còn tưởng anh ta muốn chạy chứ.”
Thái độ Thời Sơn Diên với Phó Vận như là muốn dừng nhiệm vụ điều chuyển, hắn nói với Yến Quân Tầm những câu làm cậu do dự, nhưng thực tế là hắn căn bản không thể chạy mà cũng không muốn chạy. Ngay từ lúc bắt đầu hắn chỉ bằng việc tin tức giữa khu mình và khu Đình Bạc không thống nhất đã chơi tất cả mọi người, đến tận sau khi đèn tắt Yến Quân Tầm mới nhận ra được ẩn ý bên trong.
Từ đầu đến cuối Thời Sơn Diên biểu hiện quá tự nhiên, hắn đưa điểm yếu của mình đến trước mặt Yến Quân Tầm, lại khiến Yến Quân Tầm bất giác tự tay trả về. Cái dục vọng chi phối ghê tởm này. Yến Quân Tầm quan sát hắn, hắn cũng quan sát Yến Quân Tầm.
“Nếu đây là một trận đấu,” Yến Quân Tầm thở dài, thả cái bát không vào mâm, tức giận nói, “tao nhất định sẽ thua.”
“Đừng nản chí thế,” gấu trúc an ủi cậu, “chúng ta phải dùng con mắt biện chứng để xem xét vấn đề, chung quy thì vẫn có thu hoạch mà.”
“Thu hoạch gì?”
“Một người bạn, “gấu trúc xòe tay ra, “một anh bạn rõ là đẹp trai.”
“À,” Yến Quân Tầm càng cáu, “tao vui lắm cơ.”
***
Ngày hôm sau trời rất nắng, Yến Quân Tầm dừng xe trước cửa cục Thanh tra, cậu còn chưa rút chìa khóa đã nghe có người gõ vào cửa kính. Yến Quân Tầm xuống kính xe, đối mặt với một cặp kính râm.
Thời Sơn Diên không chỉ thay áo sơ mi mà còn cắt tóc, nếu không phải còn đeo còng tay thì chắc ai cũng nghĩ hắn là tinh anh của cục Thanh tra. Hắn kéo kính râm xuống một tẹo, nhìn không ra là vui hay không vui, chỉ nói: “Cậu không đúng giờ.”
Yến Quân Tầm quay sang đáp: “Đây là giờ làm việc của tôi.”
Lúc Thời Sơn Diên lên xe, rồng cam nhỏ vội nắm hai chân trước, nói với hắn: “Hoan nghênh anh Thời, anh có yêu cầu gì với chỗ ngồi không?”
“Có hơi hẹp,” Thời Sơn Diên chỉnh tư thế ngồi, “được rồi, cảm ơn.”
“Hệ thống trong xe sẽ hướng dẫn cho anh, “rồng cam nhỏ dò hỏi, “cậu Yến có cần chút nhạc nhẹ không?”
Yến Quân Tầm gật đầu, đạp chân ga, để Thời Sơn Diên trải nghiệm thế nào là xe đi nhanh như điện giật.
***
Yến Quân Tầm dừng xe trước cột điện ở ngõ rẽ vào chung cư Huệ Hợp, vừa xuống xe đã thấy trên cột điện dán một đống quảng cáo linh tinh, còn cả mấy tờ truy nã nhìn không rõ mặt.
Thời Sơn Diên gài kính râm lên đầu rồng cam nhỏ, đóng cửa xe nhìn xung quanh.
Khu này đã cũ lắm rồi, những tòa nhà ở bốn phía trông đều chẳng khác nào lò than, các góc đã bong sơn hết cả. Tất cả các hộ gia đình đều phơi đồ lót ngoài cái ban công đơn sơ nhà mình, cửa sổ mấy nhà ở tầng dưới đều bị bịt kín bởi lưới sắt. Họ chỉ có thể chọc những giá phơi quần áo qua khe hở của lưới sắt, lấn chiếm đường cho người đi lại. Khu này thông gió cũng kém, ngày trời nóng mùi mồ hôi và nước thải như sôi lên, chẳng khác nào một cái nồi hấp người vậy.
Xuống xe không bao lâu Yến Quân Tầm đã đổ mô hôi, cậu cầm bình nước đã chuẩn bị từ trước trong xe theo, đi vào khu chung cư dò tìm số nhà.
“Rẽ trái,” Thời Sơn Diên nghiêng đầu, “tòa số bốn ở bên này.”
Hành lang của tòa nhà cũ rất bẩn, vách tường đã biến thành chỗ vẽ bậy từ lâu, Thời Sơn Diên lên tầng còn không quên ngắm nghía mấy bức tranh đó một chút. Vài cơ thể người cong thành độ cong kỳ dị trông như cái cung, những đường nét trần trụi của phụ nữ bị ấn đầy dấu tay, trên mặt còn bị kẻ nào nghịch ngợm vẽ râu quai nón.
Nạn nhân đầu tiên Lưu Hâm Trình sống ở lầu ba, tường tầng này không chỉ có mấy bức vẽ bậy mà còn có cả vài câu viết ngoáy.
Cưỡng hiếp!
Đỉnh đấy.
Đ*t!
Chữ “Đ*t” viết rất to, còn bị khoanh tròn nhấn mạnh, tô màu đỏ bắt mắt.
Lưu Hâm Trình năm nay 48 tuổi, mười năm trước lão từng nhậm chức trưởng phòng tài vụ ngon nghẻ ở xưởng thép Hồng Hưng trong khu Đình Bạc, sau đó vì cưỡng bức một thực tập sinh của xí nghiệp mà bị phán bốn năm, bồi thường bảy trăm ngàn ngay tại chỗ cho người bị hại. Bốn năm sau mãn hạn tù lão ly hôn với vợ, chuyển đến sống một mình ở chung cư Huệ Hợp, làm bảo vệ đêm cho quán mạt chược của chung cư.
Tối ngày mùng 6 tháng 3 lão không đến quán mạt chược làm việc, ông chủ cho là lão đi uống rượu, chờ đến ngày thứ hai gọi lại cho lão qua máy liên lạc nhưng không ai nhấc máy. Lúc đầu ông chủ tưởng là lão đi trốn vì không có tiền trả tiền nhà, bèn liên hệ ngay cho bạn chơi mạt chược để bắt người, nhưng cuối cùng người thì không bắt được, lại phát hiện ra mấy mảnh thi thể của Lưu Hâm Trình trong cống thoát nước.
Yến Quân Tầm dùng chìa khóa Khương Liễm đưa để mở cửa nhà Lưu Hâm Trình, vừa mở ra không khí oi bức trong nhà lập tức phả tới. Cậu giơ tay lên quạt vài cái nhưng không che miệng mũi.
Không gian trong nhà rất chật chội, phòng khách cũng là phòng ngủ, Lưu Hâm Trình dùng mấy tấm nhựa để ngăn phòng ra, bên trong là nhà vệ sinh. Cửa sổ không mở, rèm cửa cũng kéo kín, trong phòng rất ngột ngạt nhưng bất ngờ là cũng không thấy mùi gì khó chịu.
Yến Quân Tầm gạt băng keo niêm phong phòng bếp trước mặt ra, trông thấy bát đĩa trong phòng bếp đều được nhét vào chạn bếp không cửa, trên bếp chỉ có lớp bụi đã tích ba tháng nay.
Thời Sơn Diên không đụng vào bất kỳ thứ gì, chỉ quét mắt xuống gầm bàn, dưới đó có một thùng rác nhựa không lồng túi nylon.
Yến Quân Tầm đột nhiên hỏi: “Anh có ngửi thấy mùi gì không?”
Thời Sơn Diên thoải mái đáp: “Ngoại trừ bụi ra chả ngửi thấy gì sất.”
***
Tuy vậy nhưng Yến Quân Tầm lại thấy căn phòng kia cho người ta cảm giác không thoải mái vô cùng mãnh liệt. Cậu rời khỏi phòng bếp, đi đến gần vách ngăn bằng nhựa. Bức tường đằng sau đó dính đầy các trang tạp chí XXX, Lưu Hâm Trình đã cắt bỏ phần đầu của những bức ảnh phụ nữ ấy và thay bằng hình đen trắng nham nhở của nạn nhân được đăng trong bài báo đưa tin vụ phạm tội của hắn.
Vách ngăn màu hồng tục tĩu đã được dùng từ lâu, chỗ bên rìa bị sờ nhiều đã ngả sang màu nâu nhạt, nửa dưới bẩn không chịu nổi.
Yến Quân Tầm lui về phía sau hai bước.
Thói quen đi vệ sinh của Lưu Hâm Trình rất ghê, đã thế lão còn thích đứng thủ dâm ở chỗ này. Nước tiểu của lão dính trên tấm nhựa, lâu dần không chỉ bốc mùi mà vết nước tiểu và tinh trùng còn đọng thành cặn bẩn lâu năm.
Lão sống lôi thôi như vậy, nhưng mà căn phòng lại rất sạch sẽ.
Thời Sơn Diên đứng trước rèm muốn nhìn qua khe hở, ai ngờ lại phát hiện trên cửa sổ dán đầy những bức ảnh đen trắng Lưu Hâm Trình đã từng chụp.
“Chà—” Thời Sơn Diên ngửa người ra sau, như là bị những thứ này làm bị sốc, hắn nhướng mày nói, “đây là một thằng khốn nạn vẫn còn bất mãn với phán quyết đây.”
“Số…” Khương Liễm bắt lấy cái chìa khóa, cố gắng đổi cách xưng hô, “Thời Sơn Diên có lẽ sẽ cần…”
“Anh nói cho Phó Thừa Huy,” gương mặt của Yến Quân Tầm bại lộ dưới ánh mắt trời làm hé ra sắc da trắng nõn đến khó tin, cậu nghiêm túc nói, “chỉ lần này thôi đấy.”
Khương Liễm ra dấu “Hiểu rồi”, anh hạ giọng thật thấp: “Cậu biết tại sao tối qua cậu ta lại không chạy không? Trước khi Phó Vận đi đã nói tôi nghe, Báo Đen đã cấy chip định vị vào cơ thể cậu ta.”
“À,” Yến Quân Tầm cảm giác nãy uống nước đá thành công cốc rồi, “Phó Thừa Huy vốn bán chip mà.”
“Tạm thời tôi sẽ không tháo còng tay của cậu ta,” Khương Liễm đi vòng qua hông xe, gọi với lại Yến Quân Tầm, “có việc thì nhắn qua máy liên lạc ID nhé.”
Yến Quân Tầm gật đầu, nhận ra Thời Sơn Diên đang nhìn mình qua lớp cửa kính. Cậu không thích bị nhìn chằm chằm như vậy, bị nhìn luôn khiến cậu cảm thấy không tự nhiên, nhất là bị loại người như Thời Sơn Diên dán mắt vào.
Khương Liễm chậm rãi lái xe ra khỏi con đường chật hẹp, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi khói. Anh hoảng hốt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Thời Sơn Diên đang ngả người lên lưng ghế ngậm điếu thuốc chẳng biết lấy từ đâu.
“Lâu lắm rồi không hút,” ánh mắt Thời Sơn Diên liếc sang, “anh không phiền chứ?”
Mùi khói dần lan khắp cả xe, làm đảo lộn thần kinh đang căng thẳng của Khương Liễm. Anh thôi không nhìn nữa, chỉ nói: “Hiểu mà, lúc gặp phải án khó tôi cũng thích hút thuốc.”
“Tôi thấy Yến Quân Tầm đâu có trong biên chế,” Thời Sơn Diên cười cười, “sao anh lại để cậu ta phá án?”
Khương Liễm xoay tay lái, do dự có nên trả lời hay không mấy giây rồi mới đáp: “Cậu ta rất giỏi, cách tư duy không giống những người khác.”
“Những vụ Yến Quân Tầm giúp các anh đều là án giết người liên hoàn,” Thời Sơn Diên vẩy tàn thuốc vào gạt tàn Khương Liễm đã chuẩn bị, “rất có thể cậu ta đồng cảm được với mấy kẻ biến thái.”
Giờ này đang là giữa trưa một giờ, sóng nhiệt quét tới quét lui lớp cửa kính xe, Khương Liễm muốn mở miệng nhưng lại chẳng biết nói gì. Xe ở làn bên cạnh đang bấm còi, cùng với cả âm thanh tích tắc nhịp đều trong xe khiến Khương Liễm như ngồi trên bàn chông.
“Quân Tầm có khứu giác đặc biệt, lúc phá án có thể phớt lờ những thứ quấy rầy,” Khương Liễm cố làm ra vẻ bình thường, “tôi nghĩ là do cậu ta vốn nhạy cảm, thêm cả cậu ta trưởng thành không giống người thường.”
“Mẹ là con Panda ấy hả?”
“Đúng vậy,” ngón cái Khương Liễm vuốt ve vô lăng, “cậu ấy… được hệ thống gia đình nuôi lớn, Panda chỉ là một phần trong đó thôi, còn có một người thầy là ‘Artemis’ nữa. Panda phụ trách chăm lo sinh hoạt hàng ngày, còn Artemis lo việc dạy học cho cậu ấy. Quân Tầm từng nói, khi cậu ấy bắt đầu suy nghĩ sẽ nhớ đến tấm bảng đen Artemis dùng để dạy chữ cho cậu ấy, cái đó là nền tảng để cậu ta có thể tập trung suy nghĩ.” Khương Liễm liếc mắt thật nhanh nhìn Thời Sơn Diên, “Như hệ thống phân loại thì Panda sắm vai người cha.”
Biểu cảm trên mặt Thời Sơn Diên chợt trở nên vi diệu.
“… Nhân tiện hỏi cậu một câu nhé,” Khương Liễm thấp thỏm hỏi, “bật lửa của cậu lấy đâu ra đấy?”
“Cái này hả?” Thời Sơn Diên giơ bật lửa ra, có vẻ không quan tâm vất thẳng vào trong gạt tàn, “Phó Vận cho tôi.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm quay lại phòng, gấu trúc đang chui vào trong bếp xới cơm. Cái đuôi của nó gạt tấm rèm ra, có thể thấy được hai chân mập mạp đang rõ là bận rộn. Yến Quân Tầm cũng không vội xem hồ sơ, cậu cúi người chỉnh lại cái bàn trà bị lệch.
Là do Thời Sơn Diên đụng lệch.
Mặc dù đúng là chân Thời Sơn Diên rất dài, nhưng theo trực giác Yến Quân Tầm lại cảm thấy hắn cố ý. Hành động này chẳng khác nào lời thông báo trong thinh lặng rằng hắn đã từng tới đây — hắn từng đặt chân đến đây, hắn từng tiến vào lãnh địa của Yến Quân Tầm, thậm chí còn để lại dấu vết của mình.
Gấu trúc bưng mâm ra, nói với Yến Quân Tầm: “Chiến tranh ở phía Nam đã dừng lại rồi mà thịt bò ở chỗ này của chúng ta vẫn còn đắt như vậy, tôi phải nghĩ kỹ thực đơn tuần sau mới được.”
Yến Quân Tầm ăn cơm trong tiếng lải nhải của nó.
“Cái vị đến nhà hôm nay trông thật đẹp trai, đã vậy còn lễ phép chứ, là đồng nghiệp mới của Khương Liễm à? Trông cũng không giống lắm, anh ta nhìn cứ như cấp trên của Khương Liễm ấy.” Gấu trúc nói vẻ cảnh giác, “Cậu Yến xin cậu ăn cả khoai tây đi, ăn mỗi thịt không sẽ táo bón đấy.”
Yến Quân Tầm xiên một miếng khoai tây nhét vào miệng, đáp bừa một tiếng “Ừ”.
“Mũi anh ta thính thật,” gấu trúc lại tiếp tục nói về Thời Sơn Diên, “còn nhận ra cậu vừa mới uống sữa.”
“Đầu óc cũng thông minh đấy,” Yến Quân Tầm nhớ lại tối hôm qua, “có tiềm năng làm tội phạm.”
Gấu trúc bị chọc cười: “Cậu hiếm khi khen người khác thông minh.”
“Anh ta từng qua mắt tao,” Yến Quân Tầm nhai hai miếng cơm, “tao còn tưởng anh ta muốn chạy chứ.”
Thái độ Thời Sơn Diên với Phó Vận như là muốn dừng nhiệm vụ điều chuyển, hắn nói với Yến Quân Tầm những câu làm cậu do dự, nhưng thực tế là hắn căn bản không thể chạy mà cũng không muốn chạy. Ngay từ lúc bắt đầu hắn chỉ bằng việc tin tức giữa khu mình và khu Đình Bạc không thống nhất đã chơi tất cả mọi người, đến tận sau khi đèn tắt Yến Quân Tầm mới nhận ra được ẩn ý bên trong.
Từ đầu đến cuối Thời Sơn Diên biểu hiện quá tự nhiên, hắn đưa điểm yếu của mình đến trước mặt Yến Quân Tầm, lại khiến Yến Quân Tầm bất giác tự tay trả về. Cái dục vọng chi phối ghê tởm này. Yến Quân Tầm quan sát hắn, hắn cũng quan sát Yến Quân Tầm.
“Nếu đây là một trận đấu,” Yến Quân Tầm thở dài, thả cái bát không vào mâm, tức giận nói, “tao nhất định sẽ thua.”
“Đừng nản chí thế,” gấu trúc an ủi cậu, “chúng ta phải dùng con mắt biện chứng để xem xét vấn đề, chung quy thì vẫn có thu hoạch mà.”
“Thu hoạch gì?”
“Một người bạn, “gấu trúc xòe tay ra, “một anh bạn rõ là đẹp trai.”
“À,” Yến Quân Tầm càng cáu, “tao vui lắm cơ.”
***
Ngày hôm sau trời rất nắng, Yến Quân Tầm dừng xe trước cửa cục Thanh tra, cậu còn chưa rút chìa khóa đã nghe có người gõ vào cửa kính. Yến Quân Tầm xuống kính xe, đối mặt với một cặp kính râm.
Thời Sơn Diên không chỉ thay áo sơ mi mà còn cắt tóc, nếu không phải còn đeo còng tay thì chắc ai cũng nghĩ hắn là tinh anh của cục Thanh tra. Hắn kéo kính râm xuống một tẹo, nhìn không ra là vui hay không vui, chỉ nói: “Cậu không đúng giờ.”
Yến Quân Tầm quay sang đáp: “Đây là giờ làm việc của tôi.”
Lúc Thời Sơn Diên lên xe, rồng cam nhỏ vội nắm hai chân trước, nói với hắn: “Hoan nghênh anh Thời, anh có yêu cầu gì với chỗ ngồi không?”
“Có hơi hẹp,” Thời Sơn Diên chỉnh tư thế ngồi, “được rồi, cảm ơn.”
“Hệ thống trong xe sẽ hướng dẫn cho anh, “rồng cam nhỏ dò hỏi, “cậu Yến có cần chút nhạc nhẹ không?”
Yến Quân Tầm gật đầu, đạp chân ga, để Thời Sơn Diên trải nghiệm thế nào là xe đi nhanh như điện giật.
***
Yến Quân Tầm dừng xe trước cột điện ở ngõ rẽ vào chung cư Huệ Hợp, vừa xuống xe đã thấy trên cột điện dán một đống quảng cáo linh tinh, còn cả mấy tờ truy nã nhìn không rõ mặt.
Thời Sơn Diên gài kính râm lên đầu rồng cam nhỏ, đóng cửa xe nhìn xung quanh.
Khu này đã cũ lắm rồi, những tòa nhà ở bốn phía trông đều chẳng khác nào lò than, các góc đã bong sơn hết cả. Tất cả các hộ gia đình đều phơi đồ lót ngoài cái ban công đơn sơ nhà mình, cửa sổ mấy nhà ở tầng dưới đều bị bịt kín bởi lưới sắt. Họ chỉ có thể chọc những giá phơi quần áo qua khe hở của lưới sắt, lấn chiếm đường cho người đi lại. Khu này thông gió cũng kém, ngày trời nóng mùi mồ hôi và nước thải như sôi lên, chẳng khác nào một cái nồi hấp người vậy.
Xuống xe không bao lâu Yến Quân Tầm đã đổ mô hôi, cậu cầm bình nước đã chuẩn bị từ trước trong xe theo, đi vào khu chung cư dò tìm số nhà.
“Rẽ trái,” Thời Sơn Diên nghiêng đầu, “tòa số bốn ở bên này.”
Hành lang của tòa nhà cũ rất bẩn, vách tường đã biến thành chỗ vẽ bậy từ lâu, Thời Sơn Diên lên tầng còn không quên ngắm nghía mấy bức tranh đó một chút. Vài cơ thể người cong thành độ cong kỳ dị trông như cái cung, những đường nét trần trụi của phụ nữ bị ấn đầy dấu tay, trên mặt còn bị kẻ nào nghịch ngợm vẽ râu quai nón.
Nạn nhân đầu tiên Lưu Hâm Trình sống ở lầu ba, tường tầng này không chỉ có mấy bức vẽ bậy mà còn có cả vài câu viết ngoáy.
Cưỡng hiếp!
Đỉnh đấy.
Đ*t!
Chữ “Đ*t” viết rất to, còn bị khoanh tròn nhấn mạnh, tô màu đỏ bắt mắt.
Lưu Hâm Trình năm nay 48 tuổi, mười năm trước lão từng nhậm chức trưởng phòng tài vụ ngon nghẻ ở xưởng thép Hồng Hưng trong khu Đình Bạc, sau đó vì cưỡng bức một thực tập sinh của xí nghiệp mà bị phán bốn năm, bồi thường bảy trăm ngàn ngay tại chỗ cho người bị hại. Bốn năm sau mãn hạn tù lão ly hôn với vợ, chuyển đến sống một mình ở chung cư Huệ Hợp, làm bảo vệ đêm cho quán mạt chược của chung cư.
Tối ngày mùng 6 tháng 3 lão không đến quán mạt chược làm việc, ông chủ cho là lão đi uống rượu, chờ đến ngày thứ hai gọi lại cho lão qua máy liên lạc nhưng không ai nhấc máy. Lúc đầu ông chủ tưởng là lão đi trốn vì không có tiền trả tiền nhà, bèn liên hệ ngay cho bạn chơi mạt chược để bắt người, nhưng cuối cùng người thì không bắt được, lại phát hiện ra mấy mảnh thi thể của Lưu Hâm Trình trong cống thoát nước.
Yến Quân Tầm dùng chìa khóa Khương Liễm đưa để mở cửa nhà Lưu Hâm Trình, vừa mở ra không khí oi bức trong nhà lập tức phả tới. Cậu giơ tay lên quạt vài cái nhưng không che miệng mũi.
Không gian trong nhà rất chật chội, phòng khách cũng là phòng ngủ, Lưu Hâm Trình dùng mấy tấm nhựa để ngăn phòng ra, bên trong là nhà vệ sinh. Cửa sổ không mở, rèm cửa cũng kéo kín, trong phòng rất ngột ngạt nhưng bất ngờ là cũng không thấy mùi gì khó chịu.
Yến Quân Tầm gạt băng keo niêm phong phòng bếp trước mặt ra, trông thấy bát đĩa trong phòng bếp đều được nhét vào chạn bếp không cửa, trên bếp chỉ có lớp bụi đã tích ba tháng nay.
Thời Sơn Diên không đụng vào bất kỳ thứ gì, chỉ quét mắt xuống gầm bàn, dưới đó có một thùng rác nhựa không lồng túi nylon.
Yến Quân Tầm đột nhiên hỏi: “Anh có ngửi thấy mùi gì không?”
Thời Sơn Diên thoải mái đáp: “Ngoại trừ bụi ra chả ngửi thấy gì sất.”
***
Tuy vậy nhưng Yến Quân Tầm lại thấy căn phòng kia cho người ta cảm giác không thoải mái vô cùng mãnh liệt. Cậu rời khỏi phòng bếp, đi đến gần vách ngăn bằng nhựa. Bức tường đằng sau đó dính đầy các trang tạp chí XXX, Lưu Hâm Trình đã cắt bỏ phần đầu của những bức ảnh phụ nữ ấy và thay bằng hình đen trắng nham nhở của nạn nhân được đăng trong bài báo đưa tin vụ phạm tội của hắn.
Vách ngăn màu hồng tục tĩu đã được dùng từ lâu, chỗ bên rìa bị sờ nhiều đã ngả sang màu nâu nhạt, nửa dưới bẩn không chịu nổi.
Yến Quân Tầm lui về phía sau hai bước.
Thói quen đi vệ sinh của Lưu Hâm Trình rất ghê, đã thế lão còn thích đứng thủ dâm ở chỗ này. Nước tiểu của lão dính trên tấm nhựa, lâu dần không chỉ bốc mùi mà vết nước tiểu và tinh trùng còn đọng thành cặn bẩn lâu năm.
Lão sống lôi thôi như vậy, nhưng mà căn phòng lại rất sạch sẽ.
Thời Sơn Diên đứng trước rèm muốn nhìn qua khe hở, ai ngờ lại phát hiện trên cửa sổ dán đầy những bức ảnh đen trắng Lưu Hâm Trình đã từng chụp.
“Chà—” Thời Sơn Diên ngửa người ra sau, như là bị những thứ này làm bị sốc, hắn nhướng mày nói, “đây là một thằng khốn nạn vẫn còn bất mãn với phán quyết đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất