Hạn Thời Thú Liệp

Chương 43: Con ếch

Trước Sau
Thời Sơn Diên bình thản đón ánh mắt của Yến Quân Tầm.

Trước khi chết máy Yến Quân Tầm còn phân tích biểu cảm của Thời Sơn Diên, cuối cùng trong âm thanh cảnh báo inh ỏi đầu cậu cũng rút ra được kết luận.

Thời Sơn Diên nói thật.

Mẹ nó là thật đấy!

Bên kia Khương Liễm vẫn đang hỏi Lưu Thần: “Rốt cuộc ‘Người đưa đò’ gửi cho anh cái gì?”

“Nhật ký thật mà!” Lưu Thần đã vò nhăn cả âu phục, “… có điều là ảnh chụp nhật ký viết tay.”

“Có thấy chuyên viên hồ sơ của chúng tôi không? Đừng nói dối nữa. Chúng tôi muốn xem những bức hình này,” Phác Lận cầm bút chỉ chỉ vào màn hình trước mặt Lưu Thần, “có thế nào anh gửi lại thế ấy ngay đi, không thì chúng tôi sẽ kiểm tra thông tin số hiệu của anh đấy.”

Giác cũng đúng lúc tiếp lời: “Việc kiểm tra của chúng tôi hợp pháp.”

“Tôi biết rồi!” Lưu Thần lại ngồi xuống, hắn mạnh tay chọc màn hình, “‘Người đưa đò’ gửi mấy cái này cho tôi, tôi gửi hết cho các người rồi đó, vậy được chưa? Xong rồi phải không?”

Phác Lận nhìn những bức hình đó, chúng đều là nhật ký viết tay. Lúc chụp ảnh ánh sáng rất kém, nhật ký có lẽ từng bị thấm nước nên có vài chữ nhìn không rõ, nhưng đúng là có sai khác với ảnh chụp màn hình mà Lưu Thần làm giả. Thừa lúc đang ghi chép anh lén nhắn tin cho Giác.

【 Mồm miệng tên này chẳng nói được mấy câu là thật. 】

【 Lúc đầu cậu Yến đã ám chỉ với hắn. 】Giác dừng mấy giây rồi mới nhắn tiếp. 【 Khi ấy cậu Yến còn đưa cả giấy bút cho hắn. 】

Phác Lận nhớ lại biểu cảm của Lưu Thần khi cầm lấy giấy bút mấy phút trước, anh thoáng nhìn Yến Quân Tầm.

【 Sao chuyên viên hồ sơ lại đoán được nhật ký đó viết tay? 】

【 Tin bắt giữ. Mỗi lần gây án xong hung thủ đều để lại một dòng “Hẹn gặp lại” viết tay. 】 Giác muốn nhắc Phác Lận lúc làm việc thì đừng tám chuyện, cơ mà nó cũng không nhịn nổi. 【 Cha tôi nói năng lực tróc nã của cậu Yến có thể sánh với Athena của khu Quang Quỹ. 】

Phác Lận định cảm thán một câu nhưng cuối cùng lại thấy chẳng để làm gì. Khóe mắt anh bắt gặp biểu cảm lạnh lùng của Yến Quân Tầm, vẫn là cái dáng vẻ uể oải đấy. Anh thầm nghĩ: Nhóc con này sao mà lúc nào cũng chán chường vậy?

Máy liên lạc của Yến Quân Tầm vẫn còn rung, đột nhiên cậu ghì chặt cái máy, coi nó thành mặt Thời Sơn Diên để tắt phụt đi rồi ném vào trong ngăn kéo.

“Anh đã từng nói chuyện riêng với ‘Người đưa đò’ phải không?” đôi mắt sau cặp kính của Khương Liễm nhìn Lưu Thần chăm chú.

“Đương nhiên là nói rồi, tin kiểu này ai mà không muốn chứ?” Lưu Thần dễ dàng ném ra sau đầu vụ bản thân vừa bị đè xẹp lép, “‘Người đưa đò’ nhắn cho tôi xong, tôi vừa đọc được là đi nói riêng với gã ngay. Nhưng mà tôi cũng nói trước nhé, tôi không biết việc gã chính là hung thủ đâu đấy.”

Khương Liễm tiếp tục: “Anh không biết? Xem video thì lúc anh nói chuyện với gã có vẻ cũng không ngạc nhiên mấy.”

“Anh đang khen tôi chuyên nghiệp đúng không nhỉ, đây là năng lực phản ứng tức thời cơ bản thôi mà.”

Phác Lận nói theo: “Người bình thường gặp phải chuyện thế này đều báo cảnh sát chứ nhỉ? Sao anh lại không gọi cho cục Thanh tra?”

“Cái anh nói không phải người bình thường, mà là con người nói chung thôi,” Lưu Thần ngồi ngay ngắn lại, hắn đã quyết định cho mấy người này một bài học nhập môn, “anh có thể đảm bảo sẽ không ai trong cục Thanh tra để lộ thông tin cho các bên truyền thông khác không? Tôi sẽ không để mấy người đồng nghiệp của mình đi chia sẻ tin của tôi trước đâu. Vụ án này rất hợp làm thành chuyên mục, hưởng xái từ vụ Trần Tú Liên đấy. Giờ xem ra kết quả cũng ổn đấy chứ? Mọi người ai cũng chú ý đến vụ án này.”

“Chú ý” là chủ đề của Lưu Thần khi nói chuyện, hắn không chỉ một lần nhắc đến từ này.



“Lúc tôi nói chuyện riêng với ‘Người đưa đò’ gã vẫn còn bình thường lắm, không hề giống như lúc gọi điện chút nào,” Lưu Thần nghĩ một lát, “đây cũng là tin bạo, kiểu nhân vật có đặc tính đối nghịch nhau thế này sẽ dễ lưu lại ấn tượng trong lòng công chúng. Tôi nghĩ vụ án này cuối cùng có kết thúc hay không thì ‘Người đưa đò’ cũng sẽ trở thành tư liệu cho rất nhiều tác phẩm nghệ thuật.” Nói đến đây hắn lại nhìn sang Thời Sơn Diên, trong giọng nói có vẻ khéo léo lấy lòng, “Các anh có thể nhờ vào chuyên viên hồ sơ để lật ngược thế cờ. Một tên hung thủ tâm lý biến thái của án giết người liên hoàn bị một chuyên viên có sức quan sát phi phàm xuất thân từ Báo Đen bắt giữ. Thế nghe hay biết bao nhiêu, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ sùng bái chuyên viên lập hồ sơ này.”

Phác Lận ngờ rằng mỗi người bọn họ ngồi đây đều là “số liệu” trong mắt Lưu Thần, hắn có thể tùy tiện bỏ bọn họ vào tin tức của mình, dùng chút văn vẻ tô vẽ rồi khuấy động một trận khẩu chiến của dư luận, dẫn đến thứ gọi là “chú ý”. Lưu Thần chỉ muốn những thứ này, còn cái “nhóm người yếu thế hơn trong xã hội” mà đạo đức của hắn lên tiếng ấy hả, chỉ được hắn đá qua tí mà thôi.

Thời Sơn Diên nghịch máy liên lạc trong tay, nói: “Anh bảo vậy là ‘sùng bái’ hả? Chỉ là một hình mẫu tưởng tượng non nớt thôi. Một chuyên viên hồ sơ xuất thân từ Báo Đen lại có sức quan sát phi thường, cậu ta đứng trước lũ hung thủ độc ác trong vụ án ở Đình Bạc chẳng cần đánh cũng thắng. Vậy nào phải chuyên viên gì nữa, thầy đồng mới đúng.”

Sự sùng bái này chẳng hay ho gì với cả cục Thanh tra lẫn chuyên viên kia, Lưu Thần chính là muốn đứng bên dư luận thiết lập ra một hình mẫu. Vị “chuyên viên lập hồ sơ” được tạo ra này, từ khoảnh khắc mà cậu ta được đám đông tôn sùng ấy trở về sau, sẽ thoát ra khỏi chính bản thân Yến Quân Tầm. Cậu ta vừa phải phù hợp với yêu cầu đạo đức hà khắc của cá nhân một cách chuẩn chỉ, lại vừa phải luôn tuân theo nhu cầu ảo tưởng xuất phát từ những thiết lập kia.

Điều này mâu thuẫn với nghịch lý nhân tính, con người vẫn luôn là loài động vật vừa phức tạp lại vừa mâu thuẫn. (1)

Lưu Thần ngượng ngập nói: “Tôi cũng chỉ đề nghị thôi, các anh không làm cũng được mà.”

Hắn hãi Thời Sơn Diên, lúc nói chuyện với Thời Sơn Diên cứ luôn kéo áo khoác âu phục thật phẳng, cứ như làm vậy là có thể bảo vệ bản thân khỏi bị nhìn thấu.

Yến Quân Tầm cau mày, cậu cảm giác mình cũng chẳng khác gì Lưu Thần. Dù trong đầu cậu nghĩ “Đừng tức giận” nhưng dí muốn gãy ngòi bút trên tay. Mắt cậu ngó xuống ngón tay bị dính vết mực của mình, trong thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Lưu Thần chỉ muốn ra khỏi đây cho mau, hắn nói: “Tối hôm qua tôi lại gọi vào số kia, nhưng mà hắn không nhấc máy. Tôi nghĩ chắc hẳn hắn muốn bắt chước Trần Tú Liên để nổi tiếng, đây là cái các anh gọi là ‘hiệu ứng truyền nhiễm’ đó.” Lưu Thần nhìn về phía tường kính, lại dợm đứng lên, “Tôi nói xong rồi.”

“Chúng tôi còn cần ghi chép về cuộc đối thoại giữa anh và ‘Tuyết tháng năm’, ‘Ngươi đưa đò’,” Khương Liễm trượt ghế đi, “nộp xong thì anh có thể đi.”

“Tôi có thể cho,” Lưu Thần nói, “nhưng tôi phải làm chuyên mục phỏng vấn liên quan đến cá nhân tôi đã, những ghi chép trò chuyện này…”

“Đề nghị anh không nói quá nhiều trong chuyên mục đó,” Khương Liễm không có thẩm quyền ngăn Lưu Thần lại, nhưng mà cân nhắc về an toàn thì anh vẫn nói, “chính anh cũng từng nói đấy, hung thủ lần này là một kẻ bắt chước, hắn đang bắt chước Trần Tú Liên. Nếu anh vẫn khăng khăng muốn tiếp tục thì anh phải chuẩn bị tinh thần về sau sẽ càng có nhiều hung thủ tới hỏi thăm.”

“Tôi biết rồi,” Lưu Thần đợi đến khi đã gửi xong bản ghi chép thì lại đứng lên, cầm theo cặp tài liệu của mình, “tôi sẽ mời vệ sĩ!”

Khương Liễm buông tay, ra vẻ “Tùy anh”. Lưu Thần quét mắt qua bọn họ một lần nữa, chỉ tránh đi Thời Sơn Diên. Hắn mở cửa rảo bước ra ngoài, xuống lầu như ma đuổi.

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Yến Quân Tầm nhân giờ nghỉ đến phòng vệ sinh rửa tay. Cậu kỳ cọ ngón tay, ra sức xóa đi vết mực bám trên đó, não bộ đang chết máy cũng nhờ nước lạnh kích thích mà dần được khôi phục.

【 Tối qua tôi đã tự an ủi trong bồn tắm đấy. 】

Yến Quân Tầm cọ đỏ cả ngón tay, cậu nhìn vào gương trong tiếng nước chảy.

Tình dục hóa và ảo tượng tình dục nhiều khi cũng là một loại phương pháp phòng ngự (2). Sao Thời Sơn Diên lại muốn tự an ủi trong bồn tắm của cậu chứ, muốn khống chế lo âu sao?

Yến Quân Tầm lộ ra vẻ mù mịt, cậu đã gặp phải đề khó rồi. Cậu nhìn chằm chằm vào gương, người trong gương khiến cậu cảm thấy xa lạ.. Cậu thử dời lực chú ý về phía vụ án, nhưng mà không được, trước tiên cậu phải biết nguyên nhân cho hành vi của Thời Sơn Diên đã, nếu không nó sẽ cứ quấy nhiễu suy luận bình thường của cậu.

Hệ thống phòng vệ sinh phát ra tiếng nhắc nhở ôn hòa: “Xin đừng lãng phí tài nguyên nước.”

Yến Quân Tầm như bừng tỉnh từ trong mộng. Cậu khóa nước lại, nhìn vào gương lần nữa rồi nói với hệ thống: “Xin lỗi nhiều.”

Hệ thống trả lời: “Không sao đâu.”

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi này gợi nhắc cho Yến Quân Tầm về Artemis. Cậu móc ra chiếc khăn tay mang trong người ra lau những ngón tay của mình. Khăn tay do gấu trúc giặt, trên đó còn in hình vịt con màu vàng, Yến Quân Tầm cứ nhìn thấy vịt con là lại nhớ đến cái bồn tắm lớn.

… Cậu không lau nổi nữa.



*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Thời Sơn Diên đang gấp giấy. Hắn gấp tờ giấy Lưu Thần vừa viết thành hình con ếch, để lên bàn, còn dùng bút chặn nó lại để nó vụng về nhảy về phía trước. Con ếch nhảy mỗi lần là một giây, nhóc thiên tài ở trong nhà vệ sinh lâu quá đi mất.

“Nghỉ chút đi,” Phác Lận cầm đồ uống lạnh đi tới, anh để đồ uống lên mặt bàn, không thấy Yến Quân Tầm đâu mới hỏi, “cậu chuyện viên đi đâu rồi?”

“Phòng vệ sinh,” Thời Sơn Diên mở sữa chua cho mình, “anh mua cho cậu ấy cái gì thế?”

“Bia lạnh. Theo tôi quan sát thì có vẻ cậu ấy chỉ uống cái này thôi.” Phác Lận để lon bia vào chỗ Yến Quân Tầm, rồi anh ngồi vào đối diện với Thời Sơn Diên: “Phân tích của anh với Lưu Thần vừa nãy là do cậu chuyên viên nói với anh à?”

Thời Sơn Diên nhìn Phác Lận.

“… Tự anh phân tích hả?” tay xé ống hút của Phác Lận ngừng lại, anh nhìn Thời Sơn Diên, “không phải chứ… Thành viên Báo Đen đều trâu bò thế à? Các anh thật là không để người bình thường như tôi tí đường sống nào mà.”

Thời Sơn Diên khiêm tốn đáp: “Chút mẹo vặt thôi.”

Dù khứu giác thì đúng là trời sinh thật.

“Hôm nào dạy tôi nhé.” Phác Lận cắm ống hút xong thì bấm máy liên lạc, “Giác, nghỉ ngơi chút đi.”

Giọng của Giác vang lên giữa hai người họ, nó nói: “Tôi còn đang so sánh chữ viết trên ảnh chụp nhật ký.”

Thời Sơn Diên nhìn tổ hợp hai người này, hiếm thấy tỏ ra hứng thú: “Cô so sánh ra gì chưa?”

“Nhật ký và tờ giấy để lại ở hiện trường gây án đúng là do cùng một người viết,” Giác so sánh mấy tấm ảnh trên màn hình cho bọn họ xem, “khả năng diễn đạt gã thể hiện trong nhật ký cũng rất kém cỏi, cả cuộc gọi của gã cũng cho thấy điều đó, nhưng mà các anh nhìn xem, lúc tán gẫu với Lưu Thần gã lại có vẻ khá khéo miệng.”

Trong lúc viết đối phương thường hay kích động.

“Lưu Thần là kiểu phô trương,” Phác Lận liếc nhìn ghi chép của mình, “khả năng chịu đựng áp lực của hắn không tốt đến vậy. Tôi ngờ rằng hắn thường xuyên mất ngủ, mà lại không thạo che giấu cảm xúc. Hắn cực kỳ tự đắc về thành tựu của mình, lúc đối diện với anh… Gọi anh là gì thì tiện nhỉ?”

“Thời Sơn Diên.”

“Được rồi, anh Diên,” Phác Lận ngẫm lại ghi chép của mình, “bị anh vạch trần cái là biểu hiện của hắn lập tức trở nên vô cùng tồi tệ ngay. Thực ra nhìn video hôm qua của hắn là thấy, ngôn từ có thể khiến hắn tự rối, thực ra hắn không hề giỏi giang như hắn vẫn khoác lác chút nào.”

Lúc bọn họ nói chuyện thì Yến Quân Tầm bước vào.

“Hello,” Phác Lận chủ động chào hỏi, “cậu chuyên viên.”

Yến Quân Tầm cầm chai bia lạnh, đến chỗ ngồi lại thấy thêm một lon. Cậu nói: “… Cảm ơn.”

Phác Lận ra vẻ “Không có gì”, anh xoay xoay bút, đang định nói câu gì nhưng thấy vẻ mặt Yến Quân Tầm thì lại thôi.

“Cậu Yến có thể ngồi gần hơn chút,” Giác nói nhẹ nhàng, “chúng ta cùng trao đổi với nhau.”

Yến Quân Tầm chỉ muốn giữ khoảng cách với Thời Sơn Diên, cơ mà Phác Lận và Giác đều đang nhìn cậu, cậu chỉ đành ngồi vào chỗ trống bên cạnh hắn.

Thời Sơn Diên cắn ống hút sữa chua, cho ếch giấy nhảy vào tay Yến Quân Tầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau