Dành Nửa Năm Sửa Kịch Bản, Tối Quá Mệt Mỏi Rồi
Chương 12
Như chúng ta đã biết. Pheromene của Văn Văn là rượu vodka
Sau đây là Pheromone của hai bé còn lại.
Hạ nhi: Nước ngọt có gar vị đào
Hiên Hiên: Hoa hồng
Các cô có thể lờ mờ đoán được gì rồi chứ?:3
—————————————————————
Ngày hôm sau, thời khắc Lưu Diệu Văn bước vào phòng học, cả người dường như có một khối không khí u ám bao trùm quanh người.
Hắn liếc nhìn xung quanh và đi thẳng về phía Hạ Tuấn Lâm.
May mắn thay, Hạ Tuấn Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng!
Cậu đã đặc biệt dặn dò với đám đàn em tối qua, nếu như Lưu Diệu Văn lại gần, mọi người phải ngăn hắn lại.
Ngay khi Lưu Diệu Văn đến gần, Hạ Tuấn Lâm ra hiệu, đám đàn em chạy đến ôm chặt cứng lấy hắn. Lưu Diệu Văn gần như bị khống chế.
Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng trên ghế, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ.
"Hôm nay ta sẽ nói rõ, ân oán hai ta giờ đây đều xóa hết. Trước đây là do ta chưa trưởng thành, chưa chính chắn, ngươi đừng để ý, sau này cũng đừng phiền ta nữa.
"Ngươi nói xong là xong, làm sao có thể dễ dàng như vậy?"
Vừa dứt lời, một mùi rượu vừa thơm vừa lạnh đột nhiên tỏa ra, ngay cả Hạ Tuấn Lâm đang ngồi cũng đau thắt lưng, miễn cưỡng chống tay vào bàn.
Cố gắng giữ lấy uy nghiêm của mình.
Nhưng đàn em của cậu đang ôm lấy Lưu Diệu Văn gần nhất với pheromone bị ném ra xa một khoảng và nhấn bẹp dưới sàn.
Sau một tràng phát nổ, đám đàn em của cậu đều ngã ngổn ngang.
Hạ Tuấn Lâm cả người cứng đờ, không nói nên lời.
Lưu Diệu Văn nắm lấy cổ áo Hạ Tuấn Lâm, ghé vào lỗ tai Hạ Tuấn Lâm lạnh lùng nói: "Ta sẽ coi như ngươi thực sự mất trí nhớ, Ta nói cho ngươi biết. Ngươi theo đuổi ta hai năm và mới tỏ tình với ta một tháng trước. Khơi ra trước là ngươi, muốn rút lại? Đừng có mơ! "
Nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ loạn đến mức nào?
Hạ Tuấn Lâm đại não nóng rực, cao giọng nói: "Đừng hỏng biến đổi giới tính của ta! Mẹ kiếp!"
Lưu Diệu Văn vừa rồi nhỏ giọng nói, tất cả mọi người đều không nghe rõ.
Nghe thấy những lời của Hạ Tuấn Lâm, họ đều ngạc nhiên.
Vài người ngơ ngác nhìn nhau, tính đến việc chuồn ra khỏi lớp.
Lưu Diệu Văn bị chọc cười bởi sự không biết xấu hổ của Hạ Tuấn Lâm.
Hắn buông giọng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không thay đổi, ta có thể giữ nguyên nó và... Can EM "
Đàn em:?
Những người ăn dưa:?
Thật là một vở kịch lớn!
Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến cơn ác mộng trước đó chợt cảm thấy nỗi đau sau lưng dường như lại nhói lên.
"Mẹ kiếp!"
Khóe miệng Lưu Diệu Văn cong lên lạnh lùng, "Ta chỉ thích bộ dạng ngươi dù nhát gan nhưng giải vờ hung dữ, rất đáng yêu."
Hạ Tuấn Lâm:?
Không ổn, cậu phải tìm cách.
Lưu Diệu Văn không sợ trời, không sợ đất, ngoại trừ....
Cha hắn không cho phép Lưu Diệu Văn và cậu bên nhau. Hào môn lừng lẫy, sao có thể bị tuyệt tử, tuyệt tôn.
Hạ Tuấn Lâm đập bàn, quyết định gửi cho bố Lưu Diệu Văn một cái gì đó...để một người thực sự có năng lực giải quyết vấn đề!
Nhớ đến sự cố rơi điện thoại lúc trước, cậu lại lên diễn đàn trường. Trên này chắc chắn có thứ cậu cần.
Xem này, cậu đã nói mà. Video ghi lại cảnh hai người vừa rồi được tải lên nhanh chóng.
Cậu còn tìm thấy một tag lạ:
Double school cp là gì?
Hạ Tuấn Lâm có linh cảm chẳng lành, nhưng không kìm được sự tò mò của mình nên anh ấy đã click vào và xem những bài báo hot nhất trên nhãn.
Trẻ sơ sinh có cánh tay dày?
Bộ phận sinh dục bị thoái hóa?
Những thứ này là gì!
Ngay lập tức! ngay lập tức! Cậu gửi bằng chứng cho cha của Lưu Diệu Văn ngay lúc đó!. ngôn tình sủng
Lưu Diệu Văn đã bị gọi đi bằng một cuộc điện thoại không lâu sau khi bằng chứng bổ sung được gửi đi.
Không hổ danh là một người đàn ông nóng tính, hành động nhanh như vậy!
Một ngày không có Lưu Diệu Văn, không khí thật trong lành.
Sau một ngày học vui vẻ, Hạ Tuấn Lâm dọn đồ đạc đến nhà của Tống Á Hiên.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Hạ Tuấn Lâm lập tức lao vào học tập căng thẳng.
Lần này, Lưu Diệu Văn bị hại, nếu thật sự thua Lưu Diệu Văn sẽ lột da cậu.
Trong mấy ngày sau, cậu và Tống Á Hiên ngày nào cũng ở cùng nhau, không biết từ khi nào đã trở nên cực kỳ thân thiết.
Mỗi khi Lưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn Lâm ánh mắt càng lúc càng trở nên không đúng, thà rằng cậu có dây thần kinh kém nhạy cảm, còn hơn cứ phải cảm nhận được sự kỳ cục đó.
Cậu luôn cúi đầu và cố gắng không tiếp xúc trực tiếp với Lưu Diệu Văn
Tuy nhiên, không phải cậu muốn là có thể.
Trong giờ học thể dục, các nam sinh lớp 1, lớp 2 hẹn nhau thi bóng rổ.
Hai lớp nhất nhì trường chưa bao giờ ngừng đối đầu nhau. Hôm nay hai lớp thi đấu, lớp phó thể dục đi đến chỗ Hạ Tuấn Lâm, muốn nói cậu đi đánh bóng.
Hạ Tuấn Lâm liếc mắt một cái, lớp phó thể dục liền dừng bước, quay đầu, tìm người khác.
Lưu Diệu Văn đi tới và ném quả bóng rổ về phía Hạ Tuấn Lâm, "Đấu với lớp 2, ngươi thật sự không tham gia?"
Hạ Tuấn Lâm đỡ được bóng, nhưng lực đạo quá lớn khiến cậu lùi một bước.
Nếu cậu thực sự ra sân, không phải sẽ trở thành bia đỡ đạn của Lưu Diệu Văn đi.
Hạ Tuấn Lâm ném lại quả bóng rổ và đi thẳng vào nhà vệ sinh, giả vờ như không nghe thấy lời của Lưu Diệu Văn.
Cậu đi vào nhà vệ sinh trong khi bị khống chế bởi một áp lực rất lớn, ngay khi đóng cửa nhà vệ sinh, cậu ngồi bệt xuống bồn.
Cậu còn chưa kịp thư giãn, giọng của lưu Diệu Văn đã vọng vào:
"Hạ Tuấn Lâm, đi ra!"
Đi ra làm gì? Ăn đập à?
Hạ Tuấn Lâm im lặng ngồi xổm trên bồn cầu, bịt tai và giả vờ rằng cậu không có ở đó.
Hèn nhát thì hèn nhát, hèn nhát mà giữ được cái mạng này là được rồi.
Lưu Diệu Văn trực tiếp gõ vào ngăn cậu đang ở, "Chơi bóng sợ cái gì? Ta cũng không ăn thịt ngươi."
"Ta không sợ, ngươi không thấy ta bận sao?"
"Ồ, bận ngồi xổm trên bồn cầu?"
"Ta thích làm thế."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động lạ, phía trên tấm cửa có một bàn tay bám lấy.
Một giây tiếp theo, khuôn mặt của Lưu Diệu Văn xuất hiện ở khe hở phía trên, lông mày nhướng lên, đầy vẻ trêu tức.
"Đi vs không cởi quần?"
"Biến thái? Ngươi còn xem ta đi toilet!"
"Vui mà." Lưu Diệu Văn đáp lại.
Vừa nói hắn vừa cố đu lên, như muốn chèo vào trong từ khe cửa phía trên.
Hạ Tuấn Lâm vội vào đứng lên, đẩy Lưu Diệu Văn ra: "Bỏ ý nghĩ đó đi, cho dù ngươi có đổi giới tính, ta cũng không thích ngươi đâu."
Lưu Diệu Văn cười lạnh, lộ ra một hàng răng trắng lấp lánh, "Đổi giới tính, chuyện khi trước ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."
"Ta với ngươi có gì cần tính toán?"
"Mách lẻo? Ngươi là học sinh tiểu học hả?"
"Tôi không mách lẻo. Nhỡ con trai quản gia của ngươi nói thì sao? Sao ngươi không hỏi."
"Không cần hỏi, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại toàn bộ." Lưu Diệu Văn nắm chặt lấy tay Hạ Tuấn Lâm nhếch miệng cười.
Nhìn thấy Lưu Diệu Văn chuẩn bị vào được. Hạ Tuấn lâm đột nhiên nghĩ ra một cách, lấy điện thoại ra và ấn quay.
"Mời vào, ta sẽ cho chú biết ngươi thèm muốn một alpha như thế nào."
Lưu Diệu Văn dừng động tác lại:" Không phải nói không mách sao?"
"Ta không có mách, nhưng là ngươi gợi ý cho ta. Hơn nữa chỉ cần kết quả tốt, dùng biện pháp gì đều không quan trọng?"
Hai người đối mặt với nhau trong im lặng một lúc.
May thay bố hắn có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Lưu Diệu Văn đã thỏa hiệp trước. Nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi thích Tống Á Hiên?"
"Không phải việc của ngươi?"
"Trước đây không phải việc của ta, nhưng bây giờ thì có. Nếu ngươi thích, ta sẽ theo đuổi cậu ta"
Hạ Tuấn Lâm lòng nở hoa, cậu cầu còn không được!
Bằng cách này, cốt truyện sẽ đi đúng hướng phải không?
Có phải bây giờ cậu nên nỗ lực phối hợp thúc tiến nội dung không?
Hạ Tuấn Lâm sửng sốt, "Ngươi định làm cái quái gì vậy! ngươi cứ phải lấy đi thứ ta thích sao?"
Kỹ năng diễn xuất cường điệu của cậu khiến Lưu Diệu Văn không thể phân biệt được cậu thật sự ngốc hay cậu đang diễn tuồng?
Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại của hắn, trước tiên hắn chỉ có thể sử dụng chiến lược trì hoãn như vậy.
Hắn có thể khiến Hạ Tuấn Lâm yêu hắn một lần, chắc chắn sẽ khiến Hạ Tuấn Lâm yêu hắn lần thứ hai!
Lưu Diệu Văn là một người thực dụng, khi hắn nói muốn theo đuổi Tống Á Hiên, hắn sẽ bắt đầu ngay lập tức.
- --------------
Đến ngày Hạ Tuấn Lâm làm trực nhật, cậu đến lớp 9 nhờ Tống Á Hiên, sau đó chỉ người kia làm này làm nọ như một ông cụ non.
Tống Á Hiên vừa định cầm rẻ lau bảng, nhưng Lưu Diệu Văn cản hắn lại.
Lưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn lâm nói: "Hạ Tuấn Lâm, việc là của cậu, lên làm đi."
Hạ Tuấn Lâm là lão đại của trường, sao có thể tự mình lau bảng?
"Ta nhờ Tống Á Hiên, cũng không có nhờ ngươi, ngươi ở trong này làm gì?"
Lưu Diệu Văn đột ngột nắm lấy cằm Hạ Tuấn Lâm và đẩy nó ra sau, đồng thời đặt tay còn lại lên bàn, để mặt gần sát lại trước mặt cậu. Hạ Tuấn Lâm bị động tác đột ngột dọa sợ.
Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lưu Diệu Văn rất lâu không có động tĩnh.
Lưu Diệu Văn dùng ngón tay vuốt ve gương mặt của Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt có phần si mê, sau đó rất nhanh nở một nụ cười.
"Ngoan, tự mình làm việc của mình đi."
Hạ Tuấn Lâm vừa mở miệng, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh, cậu đã nhìn thấy Tống Á Hiên đang giữ cổ tay Lưu Diệu Văn lại: "Tôi tự nguyện giúp cậu ấy, cậu buông cậu ấy ra."
"Nghe chưa? Người ta tự nguyện. Bỏ ra."
Lưu Diệu Văn nhếch miệng cười, khóe mắt và lông mày dường như không còn sắc bén như bình thường, "Được rồi, nếu muốn thì đi."
Nói xong, hắn buông cằm cậu ra.
Hạ Tuấn Lâm vặn vẹo cổ, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Nửa giờ sau, cậu mới lờ mờ tỉnh ngộ:
Trong tình huống như vậy, nhân vật chính không nên tấn công nhân vật chính, không phải nên cho phép hắn ta giúp đỡ sao?
Lưu Diệu Văn tại sao lại làm khó cậu?
Trên cằm dường như có gì đó làm cho nóng bừng, Hạ Tuấn Lâm nhéo nhéo đùi mình, cả người không thoải mái.
Nhưng nhìn thanh tiến trình của cốt truyện vẫn đang tiến triển đều đặn, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lưu Diệu Văn ra tay mạnh như vậy, nói không chừng là vì lo lắng cho Tống Á Hiên.
Sau khi thuyết phục bản thân, Hạ Tuấn Lâm vẫn kiên quyết thực hiện chính sách "tác hợp" cho Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên.
Chỉ là nhân vật chính Lưu Diệu Văn này, thực sự không đạt yêu cầu, rất nhiều cơ hội đã trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Tiếp xúc thân thể với Tống Á Hiên còn không nhiều bằng cậu!
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng gần đến ngày thi.
Cậu nhận ra rõ ràng số lần Lưu Diệu Văn vặn người ngày một tăng.
Hạ Tuấn Lâm nổi da gà mỗi khi nhìn thấy nó, hận không thể xóa toàn bộ suy nghĩ về cái CHẾT của mình.
Ba ngày trước kỳ thi, Hạ Tuấn Lâm đã rơi vào trạng thái mất ngủ.
Giống lúc thi đại học. Trạng thái của cậu bây giờ như đang chuẩn bị cho cuộc thi quan trọng nhất trong đời.
Với tư cách là nhân vật chính, Tống Á Hiên vẫn ăn uống ngủ nghỉ, không hề lo lắng về kỳ thi chút nào.
Không có gì để nghi ngờ. Dù hắn có học như vậy, cậu cũng chẳng thể vượt qua.
Thế giới thực sự rất không công bằng.
Một buổi tối khi cậu đang học tập chăm chỉ, Tống Á Hiên bàng hoàng tỉnh dậy và thấy đèn vẫn sáng.
Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng tắp, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt, có cảm giác thật yên bình.
Tống Á Hiên để tay lên ngực nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn chưa từng thấy qua một người như vậy, bề ngoài lãnh đạm, độc đoán nhưng trong lòng lại vô cùng chân thành, nghiêm túc, cho dù là người xa lạ cũng không hề keo kiệt mà ngược lại luôn giúp đỡ của hắn.
Luôn dễ dàng tin tưởng lời nói từ người khác, ôn nhu đến mức người ta đau lòng khi nói dối cậu.
Cậu sẽ khó chịu vì những điều khiến cậu cảm thấy không công bằng, không bị hòa tan vào những thứ xấu xa, không để mất bản tính lương thiên của mình dù ở đâu đi nữa.
Gia đình nào có thể vun đắp nên một con người hiền lành và mạnh mẽ như vậy?
Tống Á Hiên đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, "Cậu không buồn ngủ sao?"
Hạ Tuấn Lâm không khó chịu vì sự gián đoạn đột ngột, xoa lông mày và nhẹ nhàng nói: "không có, sao cậu dậy giờ này?"
"Thấy cậu chưa ngủ, nên tôi dậy."
Sau một lúc im lặng, Tống Á Hiên nói tiếp: "Để tôi giúp cậu giải đề, đừng thức đêm muộn như thế, không tốt cho sức khỏe."
"Không sao đâu, tôi là một alpha, và thỉnh thoảng thức cả đêm cũng không sao. "
Tống Á Hiên day day chán, "Alpha cũng là người, cần phải nghỉ ngơi. Để tôi giúp cậu được không?"
Hạ Tuấn Lâm cẩn thận suy nghĩ. Tống Á Hiên là nhân vật chính, có thể đánh bại nhân vật chính. Để người kia giúp có khi lại tốt.
Nghĩ đến đây, cậu gật đầu đồng ý.
Tống Á Hiên vui vẻ kéo cánh tay cậu hướng về giường ngủ. "Ngủ đã, muộn rồi, mai tôi giúp cậu giải đề sau."
Tống Á Hiên có rất nhiều đề, Hạ Tuấn Lâm muốn làm hết tất cả đống đó.
Thái độ nghiêm túc của cậu khiến Tống Á Hiên hơi lo lắng
Cũng may, tất cả thắc mắc của cậu Tống Á Hiên đều có thể giải quyết.
Ngày thi đã đến, sau khi rời khỏi phòng thi, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, như trút được hết gánh nặng. Cậu thầm nghĩ lần này sẽ phải dẫn Tống Á Hiên đi chơi muột chuyến để trả công.
Lưu Diệu Văn nhìn cậu, "Thoải mái như vậy, có phải đã chuẩn bị tâm lý trước khi thua rồi không?"
Hạ Tuấn Lâm khiêu khích, "Ai thắng ai thua cũng chưa chắc."
Tống Á Hiên chưa bao giờ nghĩ rằng, "đi giải tỏa" của Hạ Tuấn Lâm là đi đến quán bar.
Kỳ thật, Hạ Tuấn Lâm có tâm tư. Ở thế giới thật cậu chưa một lần đến bar, hơn nữa cậu là lão đại. Đến đây cũng là chuyện bình thường đi. Cậu có uống say cũng có Tống Á Hiên đưa về.
Nghĩ là làm. Vừa đến quán bar Hạ Tuấn Lâm đã gọi một ly whisky và một ly vodka. Tống Á Hiên ngăn cản thế nào cũng không ngăn nổi.
Một lúc sau cậu bắt đầu chóng mặt, quay cuồng.
Tống Á Hiên thấy cậu say liền đỡ cậu ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, hơi gió lạnh thổi từng đợt tạt vào người càng khiến cậu choáng váng.
Tống Á Hiên gọi một chiếc taxi.
Người lái xe xuống xe giúp hắn đỡ người lên, nhưng rất nhanh Tổng Á Hiên một tay đỡ sau eo kéo cậu dán chặt vào người mình. Ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào lái xe: "Không cần phiền!"
Trời đã tối, ánh mắt Tống Á Hiên gần như hòa vào màn đêm, khiến người lái xe rùng mình.
"Được, vậy ngươi có thể tự mình tới."
Tống Á Hiên cúi người, cẩn thận bế công chúa cậu lên, khó có thể tưởng tượng được rằng hắn, người trông có vẻ gầy gò, đang bế trọn Hạ Tuấn lâm, người cao 1,8m.
Nhìn không hề tốn sức, di chuyển cũng rất nhẹ nhàng.
Xe chậm rãi khởi động, Hạ Tuấn Lâm tựa vào trên đùi Tống Á Hiên, mái tóc đen rối bù che khuất khuôn mặt của cậu.
Tống Á Hiên nhìn nó một lúc lâu sau đó đưa tay ra chải tóc cho cậu, cử chỉ như rất hưởng thụ.
Tay hắn từ từ dừng lại trên mặt Hạ Tuấn Lâm, xoa nhẹ, từ trán đến chóp mũi rồi đến khóe môi, cuối cùng, trượt về phía sau cổ.
Tuyến của Hạ Tuấn lâm.
Lưu Diệu Văn nói rằng mùi vị của cậu giống như nước ngọt có gar vị đào, rất ngọt ngào, giống với mùi vị của omega, căn bản không có chút uy lực răn đe nào.
Hạ Tuấn Lâm cựa quậy, muốn tránh bàn tay đang nghịch loạn kia.
Tống Á Hiên dùng một tay cố định eo của cậu, trong khi tay kia vẫn đang vuốt ve tuyến huyệt của Hạ Tuấn Lâm.
Mức độ giãy dụa của Hạ Tuấn Lâm dần ít đi, thay vào đó là tiếc thở dốc ngày một nặng nề.
Tiếc là hắn chưa phân hóa được nên không ngửi được mùi của Hạ Tuấn Lâm.
Tống Á Hiên nghĩ tới đây, cúi đầu hỏi Hạ Tuấn Lâm, "Pheromone của cậu có mùi vị gì?"
Hạ Tuấn Lâm ậm ừ và trả lời, "Tôi không biết, tôi không thể ngửi thấy mùi của chính mình."
"Vậy thì cậu thích loại hương vị nào?"
"Thực ra tôi cũng không biết, nhưng nhạt một chút sẽ tốt hơn."
"Thật ngoan."
Tống Á Hiên mỉm cười, dùng lực lên ngón tay còn đang ở trên tuyến, một lúc sau, Hạ Tuấn Lâm khẽ "Ưm" một tiếng.
Mùi vị pheromone nồng đậm trong xe ngựa dần dần tiêu tán, ông chú lái xe beta thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tuấn Lâm giống như một chú mèo con được cho ăn no, cậu mạnh mẽ lao vào vòng tay của Tống Á Hiên và tìm một tư thế thoải mái nhất nằm ngủ mê mệt.
Nửa đêm tỉnh dậy, toàn bộ tâm trí của Hạ Tuấn Lâm đều choáng váng.
Cậu lao vào nhà vệ sinh và thay một chiếc quần mới, còn chiếc quần trước đó thì cậu ném vào thùng rác mà không thèm nhìn lại.
Sau đó cậu ngồi trên bồn cầu và bắt đầu suy nghĩ miên man.
Vừa rồi, cậu thực sự đã làm những điều dã thú như vậy với Tống Á Hiên trong một giấc mơ!
Tuy nhiên, Tống Á Hiên chắc không biết gì cả, phải không?
Những người ở đây chỉ có thể tạo ra các phản ứng sinh lý sau khi đã phân hóa.
Tống Á Hiên hoàn toàn không biết phản ứng sinh lý là gì, không nên biết đêm nay đã xảy ra là chuyện gì, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm gật đầu, cảm thấy rằng phân tích của mình có lý.
Quên nó đi, đó là một giấc mơ! Cậu thậm chí không nhớ gì khi thức dậy!
Hạ Tuấn Lâm yên tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lúc Tống Á Hiên cũng tỉnh.
Sau khi Tống Á Hiên ra khỏi phòng tắm, hắn hỏi Hạ Tuấn Lâm với vẻ mặt khó hiểu, "Hạ nhi, cái thứ màu trắng trên quần của cậu là gì vậy? tại sao tôi không có?"
Hạ Tuấn Lâm đã bị sốc.
Không! Cậu nhớ rõ trước khi ném quần đi, cậu cố ý gấp lại để chặn đồ bên trong?
Có thể là do cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo, và đầu óc cậu có vấn đề?
Hạ Tuấn lâm bước vào nhà vệ sinh và phải thừa nhận rằng đầu óc cậu chắc hẳn có vấn đề.
Cậu không những không gấp lại mà còn lộn cả phần không nên thấy ngửa lên trên nữa!
Nhìn lại Tống Á Hiên đầy tò mò, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy sâu sắc tội lỗi trong lòng.
Hạ Tuấn Lâm hít một hơi thật sâu và bắt đầu tạo ra một lời bao biện thích hợp.
"Đây, là một loại bài tiết chỉ xuất hiện sau khi phân hóa. Nó tương tự như nước mũi và mồ hôi."
"Nước mũi là vì cảm, và mồ hôi là vì nóng. Lý do của thứ màu trắng này là gì?"
"Cái này, bởi vì... cái này cũng giống như thức ăn thừa, nó được sản sinh ra hàng ngày, đến một lượng nhất định sẽ được đào thải ra ngoài."
Điều này được tạo ra gần giống như sự thật, Hạ Tuấn Lâm không thể không khen ngợi chỉ số IQ của mình.
Tống Á Hiên không nghi ngờ gì mà ngoan ngoãn gật đầu.
"Có phải tất cả mọi người đều bài tiết cùng một tần số không?"
"Về mặt lý thuyết là có, những điều này tương tự như thức ăn thừa, và nó vẫn phụ thuộc vào hoàn cảnh cá nhân."
"Vậy thì tần suất của cậu là bao nhiêu?"
Hạ Tuấn lâm loạng choạng suýt ngã gụy, Cậu nhìn ra chỗ khác lảng tránh ánh mắt người kia, giọng nói hơi run rẩy.
"Đây là một câu hỏi rất riêng tư, đừng hỏi."
Tống Á Hiên gật đầu, "Được."
Mặc dù vấn đề này đã kết thúc, Hạ Tuấn Lâm vẫn nhận thức rõ ràng rằng Tống Á Hiên rất quan tâm đến các tuyến của cậu.
Hắn không ngừng quấy rầy cậu và tò mò về mùi vị của pheromone.
"Có rất nhiều hương vị, và có những người có thể có hương vị mà bản thân họ muốn có."
"Pheromone có vị gì?"
"Tôi không biết, tôi chưa thử."
Tống Á Hiên khóe môi hiện lên ý cười nhưng giọng điệu vẫn như trước tò mò.
"Hương vị của pheromone có thay đổi theo những cảm xúc khác nhau không?"
"Tôi không biết! Tắt đèn! Ngủ đi!"
Sau đây là Pheromone của hai bé còn lại.
Hạ nhi: Nước ngọt có gar vị đào
Hiên Hiên: Hoa hồng
Các cô có thể lờ mờ đoán được gì rồi chứ?:3
—————————————————————
Ngày hôm sau, thời khắc Lưu Diệu Văn bước vào phòng học, cả người dường như có một khối không khí u ám bao trùm quanh người.
Hắn liếc nhìn xung quanh và đi thẳng về phía Hạ Tuấn Lâm.
May mắn thay, Hạ Tuấn Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng!
Cậu đã đặc biệt dặn dò với đám đàn em tối qua, nếu như Lưu Diệu Văn lại gần, mọi người phải ngăn hắn lại.
Ngay khi Lưu Diệu Văn đến gần, Hạ Tuấn Lâm ra hiệu, đám đàn em chạy đến ôm chặt cứng lấy hắn. Lưu Diệu Văn gần như bị khống chế.
Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng trên ghế, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ.
"Hôm nay ta sẽ nói rõ, ân oán hai ta giờ đây đều xóa hết. Trước đây là do ta chưa trưởng thành, chưa chính chắn, ngươi đừng để ý, sau này cũng đừng phiền ta nữa.
"Ngươi nói xong là xong, làm sao có thể dễ dàng như vậy?"
Vừa dứt lời, một mùi rượu vừa thơm vừa lạnh đột nhiên tỏa ra, ngay cả Hạ Tuấn Lâm đang ngồi cũng đau thắt lưng, miễn cưỡng chống tay vào bàn.
Cố gắng giữ lấy uy nghiêm của mình.
Nhưng đàn em của cậu đang ôm lấy Lưu Diệu Văn gần nhất với pheromone bị ném ra xa một khoảng và nhấn bẹp dưới sàn.
Sau một tràng phát nổ, đám đàn em của cậu đều ngã ngổn ngang.
Hạ Tuấn Lâm cả người cứng đờ, không nói nên lời.
Lưu Diệu Văn nắm lấy cổ áo Hạ Tuấn Lâm, ghé vào lỗ tai Hạ Tuấn Lâm lạnh lùng nói: "Ta sẽ coi như ngươi thực sự mất trí nhớ, Ta nói cho ngươi biết. Ngươi theo đuổi ta hai năm và mới tỏ tình với ta một tháng trước. Khơi ra trước là ngươi, muốn rút lại? Đừng có mơ! "
Nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ loạn đến mức nào?
Hạ Tuấn Lâm đại não nóng rực, cao giọng nói: "Đừng hỏng biến đổi giới tính của ta! Mẹ kiếp!"
Lưu Diệu Văn vừa rồi nhỏ giọng nói, tất cả mọi người đều không nghe rõ.
Nghe thấy những lời của Hạ Tuấn Lâm, họ đều ngạc nhiên.
Vài người ngơ ngác nhìn nhau, tính đến việc chuồn ra khỏi lớp.
Lưu Diệu Văn bị chọc cười bởi sự không biết xấu hổ của Hạ Tuấn Lâm.
Hắn buông giọng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không thay đổi, ta có thể giữ nguyên nó và... Can EM "
Đàn em:?
Những người ăn dưa:?
Thật là một vở kịch lớn!
Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến cơn ác mộng trước đó chợt cảm thấy nỗi đau sau lưng dường như lại nhói lên.
"Mẹ kiếp!"
Khóe miệng Lưu Diệu Văn cong lên lạnh lùng, "Ta chỉ thích bộ dạng ngươi dù nhát gan nhưng giải vờ hung dữ, rất đáng yêu."
Hạ Tuấn Lâm:?
Không ổn, cậu phải tìm cách.
Lưu Diệu Văn không sợ trời, không sợ đất, ngoại trừ....
Cha hắn không cho phép Lưu Diệu Văn và cậu bên nhau. Hào môn lừng lẫy, sao có thể bị tuyệt tử, tuyệt tôn.
Hạ Tuấn Lâm đập bàn, quyết định gửi cho bố Lưu Diệu Văn một cái gì đó...để một người thực sự có năng lực giải quyết vấn đề!
Nhớ đến sự cố rơi điện thoại lúc trước, cậu lại lên diễn đàn trường. Trên này chắc chắn có thứ cậu cần.
Xem này, cậu đã nói mà. Video ghi lại cảnh hai người vừa rồi được tải lên nhanh chóng.
Cậu còn tìm thấy một tag lạ:
Double school cp là gì?
Hạ Tuấn Lâm có linh cảm chẳng lành, nhưng không kìm được sự tò mò của mình nên anh ấy đã click vào và xem những bài báo hot nhất trên nhãn.
Trẻ sơ sinh có cánh tay dày?
Bộ phận sinh dục bị thoái hóa?
Những thứ này là gì!
Ngay lập tức! ngay lập tức! Cậu gửi bằng chứng cho cha của Lưu Diệu Văn ngay lúc đó!. ngôn tình sủng
Lưu Diệu Văn đã bị gọi đi bằng một cuộc điện thoại không lâu sau khi bằng chứng bổ sung được gửi đi.
Không hổ danh là một người đàn ông nóng tính, hành động nhanh như vậy!
Một ngày không có Lưu Diệu Văn, không khí thật trong lành.
Sau một ngày học vui vẻ, Hạ Tuấn Lâm dọn đồ đạc đến nhà của Tống Á Hiên.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Hạ Tuấn Lâm lập tức lao vào học tập căng thẳng.
Lần này, Lưu Diệu Văn bị hại, nếu thật sự thua Lưu Diệu Văn sẽ lột da cậu.
Trong mấy ngày sau, cậu và Tống Á Hiên ngày nào cũng ở cùng nhau, không biết từ khi nào đã trở nên cực kỳ thân thiết.
Mỗi khi Lưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn Lâm ánh mắt càng lúc càng trở nên không đúng, thà rằng cậu có dây thần kinh kém nhạy cảm, còn hơn cứ phải cảm nhận được sự kỳ cục đó.
Cậu luôn cúi đầu và cố gắng không tiếp xúc trực tiếp với Lưu Diệu Văn
Tuy nhiên, không phải cậu muốn là có thể.
Trong giờ học thể dục, các nam sinh lớp 1, lớp 2 hẹn nhau thi bóng rổ.
Hai lớp nhất nhì trường chưa bao giờ ngừng đối đầu nhau. Hôm nay hai lớp thi đấu, lớp phó thể dục đi đến chỗ Hạ Tuấn Lâm, muốn nói cậu đi đánh bóng.
Hạ Tuấn Lâm liếc mắt một cái, lớp phó thể dục liền dừng bước, quay đầu, tìm người khác.
Lưu Diệu Văn đi tới và ném quả bóng rổ về phía Hạ Tuấn Lâm, "Đấu với lớp 2, ngươi thật sự không tham gia?"
Hạ Tuấn Lâm đỡ được bóng, nhưng lực đạo quá lớn khiến cậu lùi một bước.
Nếu cậu thực sự ra sân, không phải sẽ trở thành bia đỡ đạn của Lưu Diệu Văn đi.
Hạ Tuấn Lâm ném lại quả bóng rổ và đi thẳng vào nhà vệ sinh, giả vờ như không nghe thấy lời của Lưu Diệu Văn.
Cậu đi vào nhà vệ sinh trong khi bị khống chế bởi một áp lực rất lớn, ngay khi đóng cửa nhà vệ sinh, cậu ngồi bệt xuống bồn.
Cậu còn chưa kịp thư giãn, giọng của lưu Diệu Văn đã vọng vào:
"Hạ Tuấn Lâm, đi ra!"
Đi ra làm gì? Ăn đập à?
Hạ Tuấn Lâm im lặng ngồi xổm trên bồn cầu, bịt tai và giả vờ rằng cậu không có ở đó.
Hèn nhát thì hèn nhát, hèn nhát mà giữ được cái mạng này là được rồi.
Lưu Diệu Văn trực tiếp gõ vào ngăn cậu đang ở, "Chơi bóng sợ cái gì? Ta cũng không ăn thịt ngươi."
"Ta không sợ, ngươi không thấy ta bận sao?"
"Ồ, bận ngồi xổm trên bồn cầu?"
"Ta thích làm thế."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động lạ, phía trên tấm cửa có một bàn tay bám lấy.
Một giây tiếp theo, khuôn mặt của Lưu Diệu Văn xuất hiện ở khe hở phía trên, lông mày nhướng lên, đầy vẻ trêu tức.
"Đi vs không cởi quần?"
"Biến thái? Ngươi còn xem ta đi toilet!"
"Vui mà." Lưu Diệu Văn đáp lại.
Vừa nói hắn vừa cố đu lên, như muốn chèo vào trong từ khe cửa phía trên.
Hạ Tuấn Lâm vội vào đứng lên, đẩy Lưu Diệu Văn ra: "Bỏ ý nghĩ đó đi, cho dù ngươi có đổi giới tính, ta cũng không thích ngươi đâu."
Lưu Diệu Văn cười lạnh, lộ ra một hàng răng trắng lấp lánh, "Đổi giới tính, chuyện khi trước ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."
"Ta với ngươi có gì cần tính toán?"
"Mách lẻo? Ngươi là học sinh tiểu học hả?"
"Tôi không mách lẻo. Nhỡ con trai quản gia của ngươi nói thì sao? Sao ngươi không hỏi."
"Không cần hỏi, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại toàn bộ." Lưu Diệu Văn nắm chặt lấy tay Hạ Tuấn Lâm nhếch miệng cười.
Nhìn thấy Lưu Diệu Văn chuẩn bị vào được. Hạ Tuấn lâm đột nhiên nghĩ ra một cách, lấy điện thoại ra và ấn quay.
"Mời vào, ta sẽ cho chú biết ngươi thèm muốn một alpha như thế nào."
Lưu Diệu Văn dừng động tác lại:" Không phải nói không mách sao?"
"Ta không có mách, nhưng là ngươi gợi ý cho ta. Hơn nữa chỉ cần kết quả tốt, dùng biện pháp gì đều không quan trọng?"
Hai người đối mặt với nhau trong im lặng một lúc.
May thay bố hắn có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Lưu Diệu Văn đã thỏa hiệp trước. Nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi thích Tống Á Hiên?"
"Không phải việc của ngươi?"
"Trước đây không phải việc của ta, nhưng bây giờ thì có. Nếu ngươi thích, ta sẽ theo đuổi cậu ta"
Hạ Tuấn Lâm lòng nở hoa, cậu cầu còn không được!
Bằng cách này, cốt truyện sẽ đi đúng hướng phải không?
Có phải bây giờ cậu nên nỗ lực phối hợp thúc tiến nội dung không?
Hạ Tuấn Lâm sửng sốt, "Ngươi định làm cái quái gì vậy! ngươi cứ phải lấy đi thứ ta thích sao?"
Kỹ năng diễn xuất cường điệu của cậu khiến Lưu Diệu Văn không thể phân biệt được cậu thật sự ngốc hay cậu đang diễn tuồng?
Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại của hắn, trước tiên hắn chỉ có thể sử dụng chiến lược trì hoãn như vậy.
Hắn có thể khiến Hạ Tuấn Lâm yêu hắn một lần, chắc chắn sẽ khiến Hạ Tuấn Lâm yêu hắn lần thứ hai!
Lưu Diệu Văn là một người thực dụng, khi hắn nói muốn theo đuổi Tống Á Hiên, hắn sẽ bắt đầu ngay lập tức.
- --------------
Đến ngày Hạ Tuấn Lâm làm trực nhật, cậu đến lớp 9 nhờ Tống Á Hiên, sau đó chỉ người kia làm này làm nọ như một ông cụ non.
Tống Á Hiên vừa định cầm rẻ lau bảng, nhưng Lưu Diệu Văn cản hắn lại.
Lưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn lâm nói: "Hạ Tuấn Lâm, việc là của cậu, lên làm đi."
Hạ Tuấn Lâm là lão đại của trường, sao có thể tự mình lau bảng?
"Ta nhờ Tống Á Hiên, cũng không có nhờ ngươi, ngươi ở trong này làm gì?"
Lưu Diệu Văn đột ngột nắm lấy cằm Hạ Tuấn Lâm và đẩy nó ra sau, đồng thời đặt tay còn lại lên bàn, để mặt gần sát lại trước mặt cậu. Hạ Tuấn Lâm bị động tác đột ngột dọa sợ.
Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lưu Diệu Văn rất lâu không có động tĩnh.
Lưu Diệu Văn dùng ngón tay vuốt ve gương mặt của Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt có phần si mê, sau đó rất nhanh nở một nụ cười.
"Ngoan, tự mình làm việc của mình đi."
Hạ Tuấn Lâm vừa mở miệng, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh, cậu đã nhìn thấy Tống Á Hiên đang giữ cổ tay Lưu Diệu Văn lại: "Tôi tự nguyện giúp cậu ấy, cậu buông cậu ấy ra."
"Nghe chưa? Người ta tự nguyện. Bỏ ra."
Lưu Diệu Văn nhếch miệng cười, khóe mắt và lông mày dường như không còn sắc bén như bình thường, "Được rồi, nếu muốn thì đi."
Nói xong, hắn buông cằm cậu ra.
Hạ Tuấn Lâm vặn vẹo cổ, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Nửa giờ sau, cậu mới lờ mờ tỉnh ngộ:
Trong tình huống như vậy, nhân vật chính không nên tấn công nhân vật chính, không phải nên cho phép hắn ta giúp đỡ sao?
Lưu Diệu Văn tại sao lại làm khó cậu?
Trên cằm dường như có gì đó làm cho nóng bừng, Hạ Tuấn Lâm nhéo nhéo đùi mình, cả người không thoải mái.
Nhưng nhìn thanh tiến trình của cốt truyện vẫn đang tiến triển đều đặn, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lưu Diệu Văn ra tay mạnh như vậy, nói không chừng là vì lo lắng cho Tống Á Hiên.
Sau khi thuyết phục bản thân, Hạ Tuấn Lâm vẫn kiên quyết thực hiện chính sách "tác hợp" cho Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên.
Chỉ là nhân vật chính Lưu Diệu Văn này, thực sự không đạt yêu cầu, rất nhiều cơ hội đã trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Tiếp xúc thân thể với Tống Á Hiên còn không nhiều bằng cậu!
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng gần đến ngày thi.
Cậu nhận ra rõ ràng số lần Lưu Diệu Văn vặn người ngày một tăng.
Hạ Tuấn Lâm nổi da gà mỗi khi nhìn thấy nó, hận không thể xóa toàn bộ suy nghĩ về cái CHẾT của mình.
Ba ngày trước kỳ thi, Hạ Tuấn Lâm đã rơi vào trạng thái mất ngủ.
Giống lúc thi đại học. Trạng thái của cậu bây giờ như đang chuẩn bị cho cuộc thi quan trọng nhất trong đời.
Với tư cách là nhân vật chính, Tống Á Hiên vẫn ăn uống ngủ nghỉ, không hề lo lắng về kỳ thi chút nào.
Không có gì để nghi ngờ. Dù hắn có học như vậy, cậu cũng chẳng thể vượt qua.
Thế giới thực sự rất không công bằng.
Một buổi tối khi cậu đang học tập chăm chỉ, Tống Á Hiên bàng hoàng tỉnh dậy và thấy đèn vẫn sáng.
Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng tắp, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt, có cảm giác thật yên bình.
Tống Á Hiên để tay lên ngực nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn chưa từng thấy qua một người như vậy, bề ngoài lãnh đạm, độc đoán nhưng trong lòng lại vô cùng chân thành, nghiêm túc, cho dù là người xa lạ cũng không hề keo kiệt mà ngược lại luôn giúp đỡ của hắn.
Luôn dễ dàng tin tưởng lời nói từ người khác, ôn nhu đến mức người ta đau lòng khi nói dối cậu.
Cậu sẽ khó chịu vì những điều khiến cậu cảm thấy không công bằng, không bị hòa tan vào những thứ xấu xa, không để mất bản tính lương thiên của mình dù ở đâu đi nữa.
Gia đình nào có thể vun đắp nên một con người hiền lành và mạnh mẽ như vậy?
Tống Á Hiên đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, "Cậu không buồn ngủ sao?"
Hạ Tuấn Lâm không khó chịu vì sự gián đoạn đột ngột, xoa lông mày và nhẹ nhàng nói: "không có, sao cậu dậy giờ này?"
"Thấy cậu chưa ngủ, nên tôi dậy."
Sau một lúc im lặng, Tống Á Hiên nói tiếp: "Để tôi giúp cậu giải đề, đừng thức đêm muộn như thế, không tốt cho sức khỏe."
"Không sao đâu, tôi là một alpha, và thỉnh thoảng thức cả đêm cũng không sao. "
Tống Á Hiên day day chán, "Alpha cũng là người, cần phải nghỉ ngơi. Để tôi giúp cậu được không?"
Hạ Tuấn Lâm cẩn thận suy nghĩ. Tống Á Hiên là nhân vật chính, có thể đánh bại nhân vật chính. Để người kia giúp có khi lại tốt.
Nghĩ đến đây, cậu gật đầu đồng ý.
Tống Á Hiên vui vẻ kéo cánh tay cậu hướng về giường ngủ. "Ngủ đã, muộn rồi, mai tôi giúp cậu giải đề sau."
Tống Á Hiên có rất nhiều đề, Hạ Tuấn Lâm muốn làm hết tất cả đống đó.
Thái độ nghiêm túc của cậu khiến Tống Á Hiên hơi lo lắng
Cũng may, tất cả thắc mắc của cậu Tống Á Hiên đều có thể giải quyết.
Ngày thi đã đến, sau khi rời khỏi phòng thi, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, như trút được hết gánh nặng. Cậu thầm nghĩ lần này sẽ phải dẫn Tống Á Hiên đi chơi muột chuyến để trả công.
Lưu Diệu Văn nhìn cậu, "Thoải mái như vậy, có phải đã chuẩn bị tâm lý trước khi thua rồi không?"
Hạ Tuấn Lâm khiêu khích, "Ai thắng ai thua cũng chưa chắc."
Tống Á Hiên chưa bao giờ nghĩ rằng, "đi giải tỏa" của Hạ Tuấn Lâm là đi đến quán bar.
Kỳ thật, Hạ Tuấn Lâm có tâm tư. Ở thế giới thật cậu chưa một lần đến bar, hơn nữa cậu là lão đại. Đến đây cũng là chuyện bình thường đi. Cậu có uống say cũng có Tống Á Hiên đưa về.
Nghĩ là làm. Vừa đến quán bar Hạ Tuấn Lâm đã gọi một ly whisky và một ly vodka. Tống Á Hiên ngăn cản thế nào cũng không ngăn nổi.
Một lúc sau cậu bắt đầu chóng mặt, quay cuồng.
Tống Á Hiên thấy cậu say liền đỡ cậu ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, hơi gió lạnh thổi từng đợt tạt vào người càng khiến cậu choáng váng.
Tống Á Hiên gọi một chiếc taxi.
Người lái xe xuống xe giúp hắn đỡ người lên, nhưng rất nhanh Tổng Á Hiên một tay đỡ sau eo kéo cậu dán chặt vào người mình. Ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào lái xe: "Không cần phiền!"
Trời đã tối, ánh mắt Tống Á Hiên gần như hòa vào màn đêm, khiến người lái xe rùng mình.
"Được, vậy ngươi có thể tự mình tới."
Tống Á Hiên cúi người, cẩn thận bế công chúa cậu lên, khó có thể tưởng tượng được rằng hắn, người trông có vẻ gầy gò, đang bế trọn Hạ Tuấn lâm, người cao 1,8m.
Nhìn không hề tốn sức, di chuyển cũng rất nhẹ nhàng.
Xe chậm rãi khởi động, Hạ Tuấn Lâm tựa vào trên đùi Tống Á Hiên, mái tóc đen rối bù che khuất khuôn mặt của cậu.
Tống Á Hiên nhìn nó một lúc lâu sau đó đưa tay ra chải tóc cho cậu, cử chỉ như rất hưởng thụ.
Tay hắn từ từ dừng lại trên mặt Hạ Tuấn Lâm, xoa nhẹ, từ trán đến chóp mũi rồi đến khóe môi, cuối cùng, trượt về phía sau cổ.
Tuyến của Hạ Tuấn lâm.
Lưu Diệu Văn nói rằng mùi vị của cậu giống như nước ngọt có gar vị đào, rất ngọt ngào, giống với mùi vị của omega, căn bản không có chút uy lực răn đe nào.
Hạ Tuấn Lâm cựa quậy, muốn tránh bàn tay đang nghịch loạn kia.
Tống Á Hiên dùng một tay cố định eo của cậu, trong khi tay kia vẫn đang vuốt ve tuyến huyệt của Hạ Tuấn Lâm.
Mức độ giãy dụa của Hạ Tuấn Lâm dần ít đi, thay vào đó là tiếc thở dốc ngày một nặng nề.
Tiếc là hắn chưa phân hóa được nên không ngửi được mùi của Hạ Tuấn Lâm.
Tống Á Hiên nghĩ tới đây, cúi đầu hỏi Hạ Tuấn Lâm, "Pheromone của cậu có mùi vị gì?"
Hạ Tuấn Lâm ậm ừ và trả lời, "Tôi không biết, tôi không thể ngửi thấy mùi của chính mình."
"Vậy thì cậu thích loại hương vị nào?"
"Thực ra tôi cũng không biết, nhưng nhạt một chút sẽ tốt hơn."
"Thật ngoan."
Tống Á Hiên mỉm cười, dùng lực lên ngón tay còn đang ở trên tuyến, một lúc sau, Hạ Tuấn Lâm khẽ "Ưm" một tiếng.
Mùi vị pheromone nồng đậm trong xe ngựa dần dần tiêu tán, ông chú lái xe beta thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tuấn Lâm giống như một chú mèo con được cho ăn no, cậu mạnh mẽ lao vào vòng tay của Tống Á Hiên và tìm một tư thế thoải mái nhất nằm ngủ mê mệt.
Nửa đêm tỉnh dậy, toàn bộ tâm trí của Hạ Tuấn Lâm đều choáng váng.
Cậu lao vào nhà vệ sinh và thay một chiếc quần mới, còn chiếc quần trước đó thì cậu ném vào thùng rác mà không thèm nhìn lại.
Sau đó cậu ngồi trên bồn cầu và bắt đầu suy nghĩ miên man.
Vừa rồi, cậu thực sự đã làm những điều dã thú như vậy với Tống Á Hiên trong một giấc mơ!
Tuy nhiên, Tống Á Hiên chắc không biết gì cả, phải không?
Những người ở đây chỉ có thể tạo ra các phản ứng sinh lý sau khi đã phân hóa.
Tống Á Hiên hoàn toàn không biết phản ứng sinh lý là gì, không nên biết đêm nay đã xảy ra là chuyện gì, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm gật đầu, cảm thấy rằng phân tích của mình có lý.
Quên nó đi, đó là một giấc mơ! Cậu thậm chí không nhớ gì khi thức dậy!
Hạ Tuấn Lâm yên tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lúc Tống Á Hiên cũng tỉnh.
Sau khi Tống Á Hiên ra khỏi phòng tắm, hắn hỏi Hạ Tuấn Lâm với vẻ mặt khó hiểu, "Hạ nhi, cái thứ màu trắng trên quần của cậu là gì vậy? tại sao tôi không có?"
Hạ Tuấn Lâm đã bị sốc.
Không! Cậu nhớ rõ trước khi ném quần đi, cậu cố ý gấp lại để chặn đồ bên trong?
Có thể là do cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo, và đầu óc cậu có vấn đề?
Hạ Tuấn lâm bước vào nhà vệ sinh và phải thừa nhận rằng đầu óc cậu chắc hẳn có vấn đề.
Cậu không những không gấp lại mà còn lộn cả phần không nên thấy ngửa lên trên nữa!
Nhìn lại Tống Á Hiên đầy tò mò, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy sâu sắc tội lỗi trong lòng.
Hạ Tuấn Lâm hít một hơi thật sâu và bắt đầu tạo ra một lời bao biện thích hợp.
"Đây, là một loại bài tiết chỉ xuất hiện sau khi phân hóa. Nó tương tự như nước mũi và mồ hôi."
"Nước mũi là vì cảm, và mồ hôi là vì nóng. Lý do của thứ màu trắng này là gì?"
"Cái này, bởi vì... cái này cũng giống như thức ăn thừa, nó được sản sinh ra hàng ngày, đến một lượng nhất định sẽ được đào thải ra ngoài."
Điều này được tạo ra gần giống như sự thật, Hạ Tuấn Lâm không thể không khen ngợi chỉ số IQ của mình.
Tống Á Hiên không nghi ngờ gì mà ngoan ngoãn gật đầu.
"Có phải tất cả mọi người đều bài tiết cùng một tần số không?"
"Về mặt lý thuyết là có, những điều này tương tự như thức ăn thừa, và nó vẫn phụ thuộc vào hoàn cảnh cá nhân."
"Vậy thì tần suất của cậu là bao nhiêu?"
Hạ Tuấn lâm loạng choạng suýt ngã gụy, Cậu nhìn ra chỗ khác lảng tránh ánh mắt người kia, giọng nói hơi run rẩy.
"Đây là một câu hỏi rất riêng tư, đừng hỏi."
Tống Á Hiên gật đầu, "Được."
Mặc dù vấn đề này đã kết thúc, Hạ Tuấn Lâm vẫn nhận thức rõ ràng rằng Tống Á Hiên rất quan tâm đến các tuyến của cậu.
Hắn không ngừng quấy rầy cậu và tò mò về mùi vị của pheromone.
"Có rất nhiều hương vị, và có những người có thể có hương vị mà bản thân họ muốn có."
"Pheromone có vị gì?"
"Tôi không biết, tôi chưa thử."
Tống Á Hiên khóe môi hiện lên ý cười nhưng giọng điệu vẫn như trước tò mò.
"Hương vị của pheromone có thay đổi theo những cảm xúc khác nhau không?"
"Tôi không biết! Tắt đèn! Ngủ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất