Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm

Chương 13: Áo cưới (13)

Trước Sau
[Lời thỉnh cầu của quốc sư]

Quản Trọng Lục đi theo phía sau chưởng quầy, vị phương sĩ kia đi đầu, dẫn hai người họ đi mãi, men theo những con đường tĩnh lặng và hành lang quanh co. Các đình, đài ẩn hiện giữa những tán cây xanh hun hút và hoa thiên điểu, tiên hạc(1) dạo chơi giữa những tán lá sen và lau sậy, hương gió thanh mát bay tỏa khắp nơi cùng với những vầng sáng ấm áp dọc trên đường đi, trên đường còn gặp những vị phương sĩ lướt đi như tiên. Quả thực nơi đây như chốn bồng lai tiên cảnh, như tiên cung giáng trần. Trọng Lục vừa đi vừa tấm tắc khen ngợi, đổi lấy ánh mắt tựa như đang nhắc gã kềm chế lại bộ dạng chưa bao giờ thấy qua trời đất ấy của gã từ chưởng quầy.

Vị phương sĩ dẫn họ đến một nơi tiếp khách gọi là Lộ Đinh Trai. Thính đường nơi đây được trang trí trang nhã, lịch sự theo kiểu cổ kính, khắp nơi đều trồng lan cỏ và mã đề hương, hương thơm dịu êm bao quanh những thanh xà bằng gỗ cổ. Chủ và khách không ngồi bằng ghế đẩu mà lại ngồi giống cách của người xưa, tuy rằng trông rất tùy hứng nhưng lại rất điệu bộ.

Quốc sư đang ngồi ở trước tấm bình phong có bức vẽ hoàng hạc bay lên trời, trên người khoác một kiện Đạo bào hình như là màu của Đại La phái, nhưng trên đó còn thêu đầy những chi tiết hoa văn sẫm màu, đầu đội mão Tử Kim Liên(2). Hắn xấp xỉ chín mươi tuổi, mái tóc trắng dài như tuyết nhưng gương mặt lại trẻ tựa như chỉ mới hơn bốn mươi. Tuy không phải cực kì anh tuấn đẹp đẽ nhưng cũng hết sức đoan chính, thắng ở cốt cách và khí chất ung dung trang nghiêm. Hắn có một đôi mắt thoạt nhìn hiền lành dịu dàng nhưng ẩn giấu bên trong là một ánh mắt đầy uy lực, ngay cả những lão giang hồ lang bạt cả nửa đời người cũng không khỏi bị đe thành những đứa trẻ ngoan ngoãn.

Đó là người con trai mà Cửu Loan tiên tử nhớ mãi không quên, là huyền thoại được toàn bộ Trung Nguyên tán dương.

Chưởng quầy cung kính khom mình hành lễ, động tác thận trọng chuẩn xác, cúi mặt đến góc độ không chút sai sót, giống hệt như làm mẫu, "Thảo dân Chúc Hạc Lan, tham kiến quốc sư."

Chúc Hạc Lan? Tên của chường quầy đó ư?

Quản Trọng Lục còn chưa kịp cảm thán rằng gã giờ xem như đã biết tên đầy đủ của chưởng quầy, đã phải nhanh chóng quỳ lạy dập đầu theo y.

"Thỉnh hai vị miễn lễ." Thanh âm của quốc sư trầm đục, vang lớn, âm thanh như có thể vang qua khỏi vài thanh xà gỗ, "Thế Diệp, mời ông chủ Chúc ngồi."

Chưởng quầy được mời ngồi vào vị trí bên phải quốc sư, mà Trọng Lục xem như là tùy tùng, liền ngồi quỳ ở phía sau lưng chưởng quầy, cụp mi rũ mắt nhưng sống lưng thẳng tắp.

Vị đệ tử Đại La phái được gọi là Thế Diệp đang bưng trà lên cho chưởng quầy thì nghe quốc sư nhàn nhạt phân phó, "Ngươi ra ngoài trước đi, đóng cửa lại."

"Dạ, sư phụ."

Sau tiếng khép cửa nhẹ nhàng, bầu không khí trong phòng bỗng chốc lặng lẽ thay đổi hoàn toàn. Rõ ràng chưởng quầy và quốc sư ai cũng không nói chuyện, nhưng giữa họ như có thứ gì đó đang dần quay cuồng.

"Buổi sáng hôm nay, Hiến Tư của đường Chiêu Ninh đến gặp ta, có hỏi qua ta về ngươi. Ta nghe nói, hắn đang ở lữ xá của các ngươi?" Câu đầu tiên của quốc sư, đơn giản mà trực tiếp, không chút khách sáo, giống như hắn và chưởng quầy đã có quen biết trước đó.

"Phải, Hiến Tư đại nhân trước mắt đang ở tạm tại trọ nhỏ của ta."

"Ngươi không lo lắng sao?"

Chưởng quầy cười khẽ, nắm tay nhét vào trong tay áo, ung dung thong thả nói, "Ta đang kinh doanh đứng đắn, cũng đã đăng kí đàng hoàng, có cái gì phải sợ?"

"Những người thợ thủ công mà ngươi phụ trách đó... có đều đáng tin cậy hay không? Mấy năm nay, xảy ra chuyện cũng không ít."

"Nghệ nhân nhà ta với thợ thủ công của người khác cũng không khác gì, bọn họ cũng chỉ làm trong khả năng cho phép của mình thôi. Dược liệu dù tốt đến đâu cũng cần phải có toa thuốc, nếu có người không thèm theo toa, cứ ăn uống thuốc lung tung mà chết, há có thể đổ lên đầu thầy thuốc đây?"

Quốc sư trầm mặc trong chốc lát, than nhẹ một tiếng, "Thôi, ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi một câu. Từ Hàn Kha này tuổi còn trẻ, nhìn sơ qua thì yếu đuối mong manh, nhưng lại không phải là nhân vật đơn giản, rất có dã tâm và thủ đoạn. Nếu bị hắn tra ra những thứ ngươi đang nắm trong tay, còn chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Từ Hàn Kha? Có thủ đoạn và dã tâm?

Trọng Lục nhớ lại việc đối phương nói toẹt chuyện trong phủ Trung Vương cho mình lúc trên núi, hoàn toàn không cảm giác được đối phương có tâm cơ gì?

Chưởng quầy nói, "Uế khí trên người hắn nặng như vậy, có thể sống qua tháng sau thì nói tiếp."



"Người trong tiệm ngươi ai cũng đều có Uế khí nhiều hơn hắn chứ không kém." quốc sư ngừng một chút, ánh mắt dừng lại trên người Trọng Lục ngồi ở phía sau lưng chưởng quầy, "Vị tiểu huynh đệ này xem ra cũng đã chọc đến phiền toái không nhỏ."

Trọng Lục khẩn trương mà nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ghế vuông cách một tấc trước mặt, không dám nói lời nào.

Gã rất tò mò, Uế khí mà chưởng quầy và quốc sư thấy, rốt cuộc có hình dạng thế nào?

Chưởng quầy tựa hồ quay đầu lại, nhàn nhạt quét mắt liếc gã một cái, "Người của ta, ta sẽ tự bảo vệ chu toàn. Còn vị Hiến Tư kia, cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc." Y duỗi tay cầm lấy bát trà, thổi thổi, nói, "Nhưng quốc sư hôm nay gọi ta đến, chắc không chỉ đơn giản vì muốn nhắc nhở ta chú ý đến tên Hiến Tư nho nhỏ chứ?

Hiến Tư nho nhỏ... Cũng là tam phẩm đại quan, sao lại tính là nhỏ?

Chưởng quầy khoác lác giỏi quá...

Nhưng nghe những lời này, quốc sư vậy mà lộ ra vẻ mặt khó xử, dường như nội tâm đang giãy giụa. Lát sau, hắn mới mở miệng nói, "Ngươi có biết vị tài ba nào... có thể có phương pháp ngăn người ta nằm mơ không?"

"Hoàn toàn không nằm mơ hay là mơ đẹp?" chưởng quầy giống hoàn toàn không cảm thấy câu hỏi của quốc sư có gì khác thường, lộ ra vẻ mặt của người làm ăn, nồng hậu giới thiệu, "Ta có biết hai người, một người chào giá tương đối cao nhưng không chỉ làm được hai điều trên mà thậm chí còn cho ngươi khả năng tùy tâm sơ dục khống chế giấc mơ."

"Ta không cần khống chế giấc mơ, chỉ cần hoàn toàn cắt đứt là được."

"Ngươi chắc chứ? Mơ dù nhìn qua giống như vô dụng, nhưng trên thực tế lại có tác dụng quan trọng là giúp người ta có thần chí ổn định. Nếu hoàn toàn cắt đứt nó, về lâu về dài chỉ sợ não sẽ bị tổn thương."

Quốc sư chậm chạp kiên định gật đầu.

Chưởng quầy trầm ngâm một lát, đắn đo nói, "Ý nghĩa của giấc đối với phương sĩ càng sâu sắc hơn so với người bình thường, bởi vì sẽ mất đi sự giao thoa với suy nghĩ ban ngày, ý thức con người càng dễ dàng bị chịu ảnh hưởng, càng dễ dàng sinh ra phản ứng với Đạo hoặc Uế. Không ít phương sĩ đều nương vào linh cảm trong mơ mà cảm được Đạo, thậm chí xem chừng còn biết được tương lai. Nếu không có giấc mơ, đối với phương sĩ mà nói, giống như tự chặt đi một tay, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ ảnh hưởng đến đạo hạnh đã vất vả tu luyện vài thập niên."

"Mấy thứ đó ta đều đã suy xét qua."

"Ngoài ra còn có một điều, nói vậy chắc quốc sư cũng đã biết. Trước khi làm ăn ở chỗ ta, khách phải giải thích rõ ràng lí do cho nhu cầu từ đầu đến cuối, vì sao lại cần, dùng làm gì, tất cả, không được giấu giếm hay lừa gạt. Nếu không, cứ cho là chúng ta tiếp tục hoàn tất việc trao đổi này đi, thì cũng vẫn khó bảo đảm tương lai sẽ không xảy ra chuyện gì."

Quốc sư không hề ngạc nhiên, "Quy tắc của ngươi, ta tất nhiên có biết."

Chưởng quầy gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Trọng Lục, "Những gì ta và quốc sư sắp nói, ngươi cố gắng ghi lại cho kĩ."

Trọng Lục vội mở hộp gấm kia ra, đổ nước trong chén trà lên nghiên mực một chút, nhanh chóng mài mực. Tiếp đến cầm lấy bút lông, theo thói quen mà dùng đầu lưỡi liếm đầu bút, liếm xong mới nhớ đây không phải bút của mình...

Cũng may mà chưởng quầy không có để ý lắm...

Quốc sư nhìn thấy Trọng Lục lấy ra sổ ghi chép cùng bút mực, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Dù là ai biết được những lời mình nói sắp bị ghi chép đều sẽ thế, đặc biệt là những người có tâm sự cực kì cơ mật, không muốn cho người khác biết. Nhưng hắn vẫn không nhiều lời, chỉ nhìn chưởng quầy rồi hỏi, "Ngươi muốn biết cái gì?"

"Rất đơn giản, vì sao không muốn nằm mơ?"

Quốc sư loay xoay chuỗi hạt ngọc bích trên cổ tay, ước chừng đang suy nghĩ nên nói từ đâu. Sau khi quyết định xong, hắn chậm rãi mở miệng, "Sau trận chiến trên đỉnh núi Bất Hoàn năm mươi năm trước, ta đã từng bị những cơn ác mộng ám ảnh. Nhưng ba mươi năm gần đây vẫn chưa xuất hiện lại bao giờ, thẳng đến mấy tháng dạo này..."

Trọng Lục nhanh chóng ghi chú lời quốc sư nói, lại nghe chưởng quầy hỏi, "Là loại ác mộng như thế nào?"

"Cảnh trong mơ đều giống hệt nhau." Quốc sư dừng một chút, ánh mắt như đang phiêu du nơi xa xôi, "Ta mơ thấy ta và Câu Trần Tiên sinh ở trên thuyền, chúng ta đi tìm đảo Khung Cực."

"Là chuyện đã xảy ra lúc trước ở núi Bất Hoàn?"



"Đúng vậy." Mộng Khô Quốc sư thở dài, "Lúc ấy vì để đóng lại cánh cửa kia trên đỉnh núi Bất Hoàn, chỉ dựa vào vài người chúng ta cơ bản là không đủ. Vậy nên chúng ta đã đi đến Bách Hiểu môn được xưng là hiểu hết thảy bí mật trên thế gian để xin giúp đỡ. Nhưng Bách Hiểu môn từ trước đến nay không thèm tham dự vào việc sinh tử của người phàm,trong sáu vị môn chủ cũng chỉ có Câu Trần Tiên sinh nguyện ý trợ giúp chúng ta."

Chúc chưởng quầy: "Cái này cũng không có gì là lạ. Bách Hiểu môn vốn là giáo phái thần bí, bọn họ chỉ chú ý đến việc thu thập bí mật và tri thức, sinh mệnh của người phàm đối với bọn họ thực sự không có nghĩa lí gì cả. Môn phái chính nghĩa như trừ ma đạo các ngươi phải tìm đến bọn họ, hẳn lúc ấy quả thật đã đến bước đường cùng."

Mộng Khô gật gù, thở dài, "Nhưng Câu Trần tiên sinh này lại không giống vậy. Hắn nói cho chúng ta không ít về người Thiên Cô, về những kiến thức liên quan đến cánh cửa kia, hơn nữa còn giúp chúng ta tìm được phương pháp để tăng đạo hạnh trong thời gian ngắn nhất. Theo như một phần của tàn sách viễn cổ trong tay hắn, ở ngoài Đông Hải có đảo Khung Cực, trên đảo có một quyển sách Khung Cực, có viết đến những bí mật của khắp thế gian. Chỉ cần xem xong quyển sách kia là có thể có phương pháp và sức mạnh để đóng lại cảnh cửa kia. Ta và Câu Trần Tiên sinh quyết định ra biển đi tìm cánh cửa đó, còn những người khác thì phụ trách tìm thêm vài cách tăng cường đạo hạnh. Chỉ là... không hiểu vì cái gì, ta nghĩ không ra tại sao bọn ta lại không tìm được hòn đảo kia."

Chúc chưởng quầy nhíu mày, "Có ý gì?"

"Nói thật, cho đến bây giờ ta vẫn vì đoạn chuyện cũ này mà băn khoăn mãi. Ta nhớ rõ chúng ta cùng nhau ra biển, lênh đênh trên thuyền mấy ngày. Cũng nhớ rõ chúng ta đã đi vào một nơi có lớp sương mù dày đặc, còn nghe được Câu Trần Tiên sinh nói với ta, nói rằng tìm được rồi. Nhưng những gì xảy ra lúc sau, trong kí ức của ta đều bị đứt quãng, như một cuộn chỉ rối, ta rất khó phân biệt được những cái thứ đó có phải là tưởng tượng của mình hay không, hay đó là kí ức sai lệch mà mấy giấc mơ kì quái đó tạo ra rồi thâm nhập vào đầu ta. Còn khi ta thực sự có ý thức rõ ràng, ta đã trở về đất liền. Mà Câu Trần Tiên sinh lại không lên bờ cùng ta, hắn biến mất."

"Biến mất nghĩa là hắn không cùng các ngươi đi đến ngọn núi Bất Hoàn sao?"

"Hắn có đến, nhưng là đột nhiên xuất hiện, trước đó ai trong chúng ta cũng tìm không thấy hắn." Mộng Khô nhíu mày, dáng vẻ mà mọi thứ đều trong tầm kiểm soát từ lúc mới gặp đã không còn nữa, thay vào đó là sự hoang mang bối rối của một người trẻ tuổi, "Câu Trần Tiên sinh... Ta luôn cảm thấy có gì đó rất lạ. Những năm gần đây, chúng ta không nghe thấy bất cứ thứ gì về hắn, cho dù là vài câu chuyện hay là lời đồn, ngay cả những văn sách mà hắn viết cũng đều dần biết mất khỏi thế gian. Mấy năm gần nay ta vẫn luôn cố gắng nhớ lại chuyện cũ ở trên núi Bất Hoàn, nhưng hắn giống như hạt cát, mặc kệ ta có muốn thử ra sao, hắn vẫn nhanh chóng bị ta quên đi. Đến bây giờ, trong đầu ta chỉ còn nhớ được tên của hắn, thậm chí cách nói chuyện, âm thanh, tính cách ra sao, ta cũng đều không thể nhớ ra."

"Sáu vị chưởng môn của Bách Hiểu môn không muốn để lộ thân phận ở thế tục của bọn họ cho nên đều mang mặt nạ. Không chừng sáu người bọn họ còn không biết mặt của nhau. Các ngươi nói vậy có khi cũng chưa từng thấy qua mặt của hắn thì sao?"

"Không phải."

"Vậy... Ngươi đã thấy trong mơ những gì mà khiến ngươi sợ hãi đến thế?" Chưởng quầy hỏi.

Quốc sư tận lực che giấu nhưng Trọng Lục vẫn nhìn thấy, sâu trong đôi mắt hắn tràn ngập sự kinh hãi.

Là thứ gì, là thứ gì có thể khiến cho người phương sĩ đứng đầu tam đạo cũng phải sợ hãi đến vậy?

"Nhất định phải nói sao?" Quốc sư thấp giọng hỏi.

Chưởng quầy không nói gì, chỉ yên lặng nhìn quốc sư.

Quốc sư chung quy vẫn chịu nhượng bộ, mở miệng nói:

"Ta mơ thấy hòn đảo kia... Ta mơ thấy ta và Câu Trần Tiên sinh cùng nhau đi lên đảo. Trên đảo không có bất kì cỏ cây hoa lá hay vật gì còn sống, chỉ có cung điện kì dị được chất đống bằng đá tảng khổng lồ, ta chưa thấy qua bao giờ. Có những cây cột ở cũng to lớn bất thường, hệt như chúng nhô lên từ đáy biển, được bao phủ bởi rong rêu và san hô chết héo, còn có những thứ như những con ốc biển từ thời cổ xưa nay đã bị biến thành hóa thạch.

Bọn ta nhìn không ra những thứ đó đã kiến tạo từ khi nào, chỉ có thể cảm giác nó vô cùng cổ đại, thậm chỉ có khi còn xuất hiện trước cả chúng ta. Nhìn những cây cột nghiêng và những chạm khắc trên vách tường đó được bảo quản dị thường hoàn hảo, ta liền cảm thấy... rất sợ. Đó là nỗi sợ không thể nói nên lời. Ngay cả trong mơ mà lông tơ khắp người ta đều dựng đứng cả lên, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hôi tanh của cá và ốc khi bị thối rữa đến chảy nước.

Nhưng Câu Trần Tiên sinh thì hết sức hưng phấn, hắn không ngừng đi sâu vào những phế tích kia, mặc kệ ta có kêu hắn thế nào hắn cũng không đáp lại. Ta đành phải đi theo hắn tiến vào bên trong. Nói là đi, trên thực tế cũng không khác bò vào là bao, vì cơ bản không có đường đi nào phù hợp cho người, những tảng đá đó quá lớn, bọn ta bò trên chúng như những con kiến nhỏ bé, ta chẳng hiểu được người ta đã chuyển những tảng đá đó lên đảo bằng cách nào."

Quốc sư miêu tả kĩ càng chi tiết, Trọng Lục nghe từng lời hắn nói, không biết vì sao trước mắt cũng xuất hiện một số bóng đen to lớn mà mơ hồ. Chúng bị bao trùm bởi vỏ của những con ốc cổ đại, xoắn lên không trung bằng góc độ lạ lùng, nó giống như một di tích đã biến mất mấy vạn năm trong truyền thuyết nhưng vẫn được bảo tồn vô cùng nguyên vẹn vậy.

Ở những phế tích này tìm không thấy được một cánh cửa thích hợp để người đi qua, tất cả mọi thứ ở đây tuy rằng đều rất khổng lồ nhưng hình như không dành cho những sinh vật có hai chân đi lại, chướng ngại quá nhiều, nơi nơi đều là những mương máng kẽ hở, chỉ cần không cận thận một cái sẽ ngay lập tức rớt xuống khe, hoặc là làm trán bị thương.

"Tất cả cảm giác đều quá chân thật, giống như đang thực sự xảy ra vậy. Ta vẫn còn nhớ rõ rằng bọn ta đã nhìn thấy một bộ vỏ xà cừ rất hoàn chỉnh, được gắn trong một phiến đá trên một bức tường nghiêng. Không giống những loại còn tồn tại bây giờ, đó là một chiếc vỏ xoắn ốc khổng lồ, đường kính ước chừng khoảng bảy hay tám thước. Ta đã nghĩ rằng nó là một loại trùng nào đó từ biển vào thời cổ đại, nhưng ta nhìn thấy hai đốt sống nhô ra từ chiếc vỏ đó, với cái đầu mọc trên đỉnh của vỏ. Hơn nữa đầu lâu kia, nhìn qua trông giống như của con người... Hình dạng của xoắn ốc được bảo quản rất hoàn hảo. Khi ta nhìn vào, không hiểu sao ta có cảm giác nó như đang hút người ta vào. Ta nhớ ta đã tiến vài bước về phía trước, đưa tay ra để chạm vào... Nhưng khi sờ lên... Trông thế mà hóa ra lại mềm."

"Mềm?"

"Ừ, không chỉ là mềm mà còn có cả độ ấm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau