[Quần Tú] Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 47

Trước Sau
Lý Trình Tú tập trung giải đề từ sáng đến gần tối, Thiệu Quần vẫn chưa về, chỉ gọi một cuộc diện thoại cho anh vào buổi trưa, hỏi anh đã ăn cơm chưa, anh còn chưa kịp trả lời đã mơ hồ nghe thấy một thanh âm của chàng trai trẻ tuổi đầu dây bên kia.

Lý Trình Tú nắm chặt điện thoại di động, trong lòng rầu rĩ, không chờ Thiệu Quần nói tiếp đã lên tiếng: "Em tiếp tục làm việc đi, anh đi làm bài."

Vừa cúp điện thoại, anh thầm nhĩ giọng nói kia có phải chính là của chàng trai tóc xanh lam mà anh gặp ở buổi sáng không?

Là tình nhân trước đây của Thiệu Quần sao? Hay là quen nhau trong lúc ở bệnh viện? Lý Trình Tú cảm giác mình bắt đầu lo được lo mất, anh đã từng chuẩn bị xong xuôi, rằng nếu một ngày nào đó Thiệu Quần vượt giới hạn anh sẽ dẫn Chính Chính rời đi. Thế nhưng hiện tại đã thay đổi, suốt một ngàn ngày bên nhau Thiệu Quần đã dần mang lại cho anh cảm giác "cây ngay không sợ chết đứng".

Anh nhớ Thiệu Quần đã từng nói:" Lý Trình Tú! Mẹ nó nếu như anh quan tâm em, thì gặp chuyện như thế anh phải tát cho em một bạt tai để nhắc nhở em không bao giờ được phép đi ra ngoài lêu lổng!"

Thiệu Quàn còn nói, hắn hiện tại đã thủ thân như ngọc còn hơn những người phụ nữ ở thời cổ đại, anh không tin sao. Không biết anh tính tình gì, cứ chẳng nói chẳng đáp gì đã biến mất không tăm hơi, hắn mà dám chọc anh sao. Sao anh lại nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ hắn còn chưa đủ khiến anh tin hay sao, còn hỏi anh muốn hắn nên làm gì để cho anh tin.

Lý Trình Tú cầm bút nhìn chằm chằm bài thi, không biết tại sao những bộ dạng oan ức của Thiệu Quần anh đều khắc ghi rất kỹ, anh cảm thấy bản thân đúng là chẳng có tiến bộ, từ nhỏ đến lớn chỉ thích một mình hắn, mỗi khi Thiệu Quần làm nũng, dường như anh chẳng thể nào đành lòng từ chối cả.

Anh đã từng cảm thấy người chịu chi mấy chục ngàn mua quần áo nhất định quá phung phí, sau đó Thiệu Quần gọi anh là Lý tổng, trong lúc đầu óc nóng lên liền bắt đầu nảy sinh kích động đáng sợ, cái gì cũng muốn mua cho hắn, sau đó mua xong con cảm thấy thỏa mãn.

Sau đó lại nghĩ, tại sao anh lại như vậy? Thế nhưng dường như cũng không vì lý do gì, anh chỉ là thích nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của Thiệu Quần, nụ cười của đối phương còn đẹp hơn ngôi sao màn bạc, ngoại hình ưu tú như vậy nên khoác lên bộ cánh đắt tiền, chỉ là mấy thứ này chỉ là ý nghĩ tình cờ xẹt qua đầu anh mà thôi, bình thường anh vẫn hy vọng Thiệu Quần học cách tết kiệm.

Gió thổi qua cổ sổ, rèm tung bay, anh nghĩ bản thân không am hiểu nói lời tình tứ, nhưng tính ra cũng phải trả giá chút gì ở trong đoạn tình cảm này mới đúng nhỉ?

Thí dụ như..

Dũng cảm cùng sự tin tưởng.

Lý Trình Tú ném bút, chạy đến phòng vệ sinh bắt đầu nhìn vào gương diễn xuất.

Lúc mới bắt đầu, Thiệu Quần dạy anh cách phát âm đều là quay vào trong gương học, khi anh đọc thành tiếng cũng nhìn vào gương, Thiệu Quần muốn cho anh học thêm cả cách tự tin.

Anh tự tin ngẩng cao đầu cao giọng.



"Thiệu Quần! Người ở cửa bệnh viện hôm nay là ai, em mau nói rõ ràng cho anh!"

Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại ong ong, Lý Trính Tú nói xong liền bắt đầu luống cuống tựa như Thiệu Quần trước mặt mình vậy.

Đến tối Thiệu Quần nhận được cuộc gọi từ ngay, nội dung chính là tám chữ anh đã luyện tập: "Thiệu Quần, em mau về, có chuyện gấp."

Nói xong lập tức gác máy, anh thấy vậy là đủ, nếu như Thiệu Quần không về anh lập tức mua vé về nước.

Thiệu Quần còn tưởng rằng lỗ tai anh đau, liền bỏ lại đám người loay hoay trang trí lo lắng chạy về, vừa lái xe vào bãi đậu xe xong liền vọt lên thang máy, lúc ra khỏi thang máy, toàn bộ hành lang vang vọng thanh âm của Thiệu Quần: "Trình Tú! Có phải lỗ tai anh đau không? Có phải không?"

Lý Trình Tú nghe tiếng đi ra ngoài, tay bám lên khung cửa lộ ra nửa mặt, anh nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của Thiệu Quần liền vui, thoạt nhìn đối phương không làm ra chuyện gì có lỗi với anh thật....

Thiệu Quần nhào lên xoa xoa lỗ tai lỗ tai anh.

"Chỗ nào đau? Mẹ kiếp lang băm! Không phải ổng nói là không có vấn đề gì à!"

"Lỗ tai anh không có đau." Lý Trình Tú nắm tay Thiệu Quần:"Anh muốn hỏi em, người ban sáng cổng bệnh viện là ai?"

"Cổng bệnh viện?"

"Ừm, chính là chàng trai tóc xanh lam kia."

Thiệu Quần nghe xong run lên, lập tức mừng như điên: "Anh đang ghen hả?"

"Không có, anh chỉ muốn hỏi chút thôi, nếu như em không muốn nói thì...."

"Vậy em không nói."

Ánh mắt sáng ngời của Trình Tú thoáng vụt tắt: "Ồ."

"Anh ồ cái gì mà ồ! Em không nói anh không tiếp tục hỏi nữa sao? Em đang vui, em còn tưởng trái tim sắt đá của anh thì anh đã ghen vì em, cuối cùng anh chỉ đáp lại tiếng ồ thôi?!"



"Không phải em nói là không muốn nói sao?"

"Anh hỏi em liền nói."

"Vậy người đó là ai?". truyện kiếm hiệp hay

Thiệu Quần ôm chặt lấy hắn

Còn để hắn cao hứng, "Tiểu Huy chứ ai, cậu ta thân với anh như vậy mà anh không nhìn ra sao?"

"Tháng trước không phải Tiểu Huy nhuộm xám sao, sao bây giờ em ấy lại nhuộm xanh lam rồi."

"Tiểu Huy nhuộm tóc có phải chuyện lạ đâu."

Lý Trình Tú vui vẻ nói, "Tiểu Huy cũng tới rồi, sao em không nói cho anh nghe, em ấy cũng qua đây chơi sao?"

"Cậu ta và Lạc Nghệ kết hôn, buổi chiều em bận bịu giúp cậu ta, ngày mốt anh nhớ mặc đẹp một chút, em mua bộ vest cho anh." Thiệu Quần đang lo không biết nên dụ Trình Tú sao để anh chịu mặc vest vào mùa hè, đành phải bịa ra lý do là Ôn Tiểu Huy chuẩn bị kết hôn sẵn tiện lừa anh đến giáo đường luôn.

"Được chứ, tất nhiên phải ăn mặc trịnh trọng chút, Lê đại ca có đến không?"

"Anh không còn gì để hỏi sao, tự dưng nhắc tới tên Tây rờm kia làm gì."

"Tiểu Huy cùng Lê đại ca là bạn tốt mà, em ấy kết hôn, Lê đại ca chắc chắn sẽ tham dự."

Thiệu Quần nghiêm mặt, lúc xếp chỗ hắn xếp cho Triệu Cẩm Tân và Lê Sóc hàng cuối cùng, chính là nơi cách Trình Tú xa nhất.

Khi nghe xong, Ôn Tiểu Huy muốn cạn lời: "Thiệu Quần, anh có thấy mình ấu trĩ không?"

"Thì sao? Cho Lê Sóc ngồi góc trong cùng luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau