Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
Chương 40
Hai người cứ lẳng lặng như vậy mà ngồi trên nóc nhà, không nói, không hành động, chỉ đơn giản là tựa vào nhau mà hạnh phúc đến khôn cùng. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, mơn trớn da mặt, Ngạn Lạc Thường quay sang, nhìn nam nhân đang nhắm mắt bên cạnh, trong nội tâm không khỏi cảm thấy ấm áp. Vì cái gì mà hắn lại làm mình cảm thấy bối rối như thế.
Quân Khiêm xoay tới xoay lui đã làm xong việc, đang chuẩn bị đi tìm Ngạn Lạc Thường ai ngờ lại trông thấy một cảnh tượng thật dọa chết người – Ngạn Lạc Thường đang được Yến Phàm Vũ ôm vắt vẻo trên nóc nhà – ‘ Thiên a… Lạc Thường, ngươi đang làm gì ? Ngươi có biết rất nguy hiểm không ?’
Nghe được tiếng rống giận của Quân Khiêm, Ngạn Lạc Thường mới khôi phục tinh thần : ‘ Khiêm, ngươi xong việc rồi hả ?’
‘ Cái gì gọi là xong việc, ngươi xuống đây ngay, đang mang hài tử mà còn liều mình trèo lên nơi cao như thế….’
‘Ân…ta xuống liền…’ Nghe được lời nói của Quân Khiêm, Ngạn Lạc Thường vội vội vàng vàng đứng dậy, hiển nhiên quên mất rằng mình đang ở trên nóc nhà cao ngất, trong nháy mắt thân thể mất thăng bằng chỉ trực bổ nhào xuống liền thất thanh hét lên ‘a…a…a…’.
Mắt thấy Ngạn Lạc Thường cứ như vậy mà chuẩn bị rơi tự do, hồn phách Quân Khiêm bị dọa cho bay đi hết,
Yến Phàm Vũ lúc này đã kịp đem Ngạn Lạc Thường mà ôm trong lồng ngực : ‘ Không cần phải vội vàng như thế, là ta đã đem ngươi lên thì cũng là ta đưa ngươi xuống’ rồi phi thân, điềm nhiên hạ xuống mặt đất, trực tiếp đối diện với khuôn mặt bừng bừng nộ ý của Quân Khiêm : ‘Yến Phàm Vũ tiểu tử kia, ngươi có biết hiện tại thân thể hắn không thích hợp hoạt động mạnh không ? Ngươi….’. Quân Khiêm hổn hển nói, một phần cũng bởi vì bị một màn lúc trước dọa cho sợ hãi, nhưng phần nhiều là Yến Phàm Vũ này dám lợi dụng lúc hắn không có mặt mà vụng trộm với Lạc Thường. Ai mà biết y sẽ làm cái gì để khôi phục lại trí nhớ cho Lạc Thường chứ.
‘ Khiêm, là ta bảo y đưa ta lên, ngươi không cần phải tức giận như thế…’ Ngạn Lạc Thường cũng không hiểu lúc này Quân Khiêm đang suy nghĩ những gì, chỉ là cảm thấy Yến Phàm Vũ vì mình mà bị mắng quả thấy có chút không đáng.
Bất quá, sự quan tâm nho nhỏ này của Ngạn Lạc Thường với Yến Phàm Vũ mà nói, còn ngọt hơn cả hũ mật a.
Liếc nhìn ý cười trên mặt Yến Phàm Vũ, lửa giận của Quân Khiêm một lần nữa lại bùng lên. Hắn không muốn giao Ngạn Lạc Thường lại cho tên này, mặc kệ hắn có là cái gì trang chủ. Hắn chỉ biết rằng, nếu bây giờ hắn không lợi dụng lúc Lạc Thường bị mất trí nhớ mà chiếm lấy tâm, sau này hắn sẽ phải hối hận.
Ba người cứ như vậy mà đứng ở dưới sân một lúc cũng không có chú ý đến hai hắc y nhân đang chăm chú theo dõi họ từ phía nóc nhà đối diện, sau đó Quân Khiêm lôi kéo Ngạn Lạc Thường về phòng nghỉ ngơi, Yến Phàm Vũ cũng thành thành thực thực mà đi theo sau. Ngạn Lạc Thường vốn muốn quay lại cùng Yến Phàm Vũ nói gì đó,lại trông thấy hai bóng dáng bỗng nhiên biến mất, nhưng bởi Quân Khiêm ở bên nói không ngừng nên cũng không có tâm mà để ý.
*****
Tại một phủ đệ xa hoa, Lãnh Sát đơn độc quỳ gối trước mặt một nam nhân ngũ tuần, cung kính nói : ‘ Hết thảy đều theo kế hoạch của chủ nhân, Tiêu Dao sơn trang đã toàn bộ rút lui về một vài địa điểm mà ta đã tính trước.’
‘Những hành động như vậy chỉ để che giấu tai mắt người mà thôi. Ta nghĩ bọn chúng sẽ không dễ dàng mắc bẫy vậy đâu. Lãnh Sát, không phải ta bảo ngươi đi giải quyết hai tên ở Phi Yến sơn trang sao (ý nó là anh Phi và anh Vũ), một năm đã sắp qua, hiệu suất làm việc của ngươi có lẽ ta phải xem xét lại chăng.’
‘ Thuộc hạ vô năng, vốn kế hoạch sắp hoàn thành, lại bị một sự tình làm chậm trễ, nhưng thỉnh chủ nhân yên tâm, thuộc hạ đã thu xếp đâu vào đấy, nếu thành công, sẽ đem Phi Yến sơn trang cùng Tiêu Dao sơn trang sụp đổ hoàn toàn.’
‘Ngươi đã chắc chắn như thế xem ra đã có chuẩn bị. Được, mau đi làm việc của ngươi đi. Đừng làm ta thất vọng.’
*****
Vừa đi tại hành lang, Lãnh Sát trong đầu âm thầm toan tính, trong một thoáng, trước mặt đã hạ xuống hai hắc y nhân.
‘Sư phụ !’
‘ Các ngươi đã trở lại, chuyện ta giao cho làm đến đâu rồi.’
‘ Sư phụ, người liệu việc như thần, Ngạn Lạc Thường quả nhiên chưa chết….’
‘Hắn hiện tại như thế nào ?’
‘Hắn tựa hồ bị mất trí nhớ, đang ngụ tại Bạch Lộ y quán, mà Yến Phàm Vũ cũng đang bồi bên cạnh.’
‘Phải không ? Tiểu tử đó vận khí xem như cũng không tồi đi. Ở nơi cao như vậy rơi xuống mà không chết. Còn gì nữa không ?’
‘Sư phụ, đồ nhi còn biết được một việc, chỉ là…’
‘Chỉ là sao, còn không mau nói.’
‘Đồ nhi đã đi hỏi thăm xung quoanh Bạch Lộ y quán, ai cũng khẳng định đi vào là một đôi vợ chồng, người vợ còn mang hài tử. Mà theo như đồ nhi quan sát Ngạn Lạc Thường, hắn…’
‘Cái gì…’
‘ Hắn, bụng hắn … nhìn qua thì đúng thật một phụ nhân đang mang thai. Chẳng lẽ đây chỉ là thủ thuật che mắt.’
‘Mang thai…nữ nhân… Ta hiểu rồi. Các ngươi tiếp tục theo dõi cho ta, nếu nhận được tín hiệu phải lập tức bắt hắn đem về cho ta, rõ chưa ?’
‘Đồ nhi tuân mệnh’ Hai hắc y nhân đồng thanh trả lời, trong nháy mắt lại biến mất.
Mang thai…Ha ha ha. Ngươi sao lại cấp cho ta nhiều kinh hỉ như vậy, Lạc Thường a. Xem ra lão thiên đối với ta không tồi, cư nhiên lại cấp cho ta một cơ hội tốt như vậy để tiêu diệt hết tất cả các ngươi. Lạc Thường, rất nhanh thôi, ngươi sẽ phải trở lại cạnh ta, đến lúc đó, chết ngươi cũng không có quyền chọn lựa.
Khóe miệng mang theo ý cười, Lãnh Sát cứ theo hướng hành lang hun hút mà đi tới
Quân Khiêm xoay tới xoay lui đã làm xong việc, đang chuẩn bị đi tìm Ngạn Lạc Thường ai ngờ lại trông thấy một cảnh tượng thật dọa chết người – Ngạn Lạc Thường đang được Yến Phàm Vũ ôm vắt vẻo trên nóc nhà – ‘ Thiên a… Lạc Thường, ngươi đang làm gì ? Ngươi có biết rất nguy hiểm không ?’
Nghe được tiếng rống giận của Quân Khiêm, Ngạn Lạc Thường mới khôi phục tinh thần : ‘ Khiêm, ngươi xong việc rồi hả ?’
‘ Cái gì gọi là xong việc, ngươi xuống đây ngay, đang mang hài tử mà còn liều mình trèo lên nơi cao như thế….’
‘Ân…ta xuống liền…’ Nghe được lời nói của Quân Khiêm, Ngạn Lạc Thường vội vội vàng vàng đứng dậy, hiển nhiên quên mất rằng mình đang ở trên nóc nhà cao ngất, trong nháy mắt thân thể mất thăng bằng chỉ trực bổ nhào xuống liền thất thanh hét lên ‘a…a…a…’.
Mắt thấy Ngạn Lạc Thường cứ như vậy mà chuẩn bị rơi tự do, hồn phách Quân Khiêm bị dọa cho bay đi hết,
Yến Phàm Vũ lúc này đã kịp đem Ngạn Lạc Thường mà ôm trong lồng ngực : ‘ Không cần phải vội vàng như thế, là ta đã đem ngươi lên thì cũng là ta đưa ngươi xuống’ rồi phi thân, điềm nhiên hạ xuống mặt đất, trực tiếp đối diện với khuôn mặt bừng bừng nộ ý của Quân Khiêm : ‘Yến Phàm Vũ tiểu tử kia, ngươi có biết hiện tại thân thể hắn không thích hợp hoạt động mạnh không ? Ngươi….’. Quân Khiêm hổn hển nói, một phần cũng bởi vì bị một màn lúc trước dọa cho sợ hãi, nhưng phần nhiều là Yến Phàm Vũ này dám lợi dụng lúc hắn không có mặt mà vụng trộm với Lạc Thường. Ai mà biết y sẽ làm cái gì để khôi phục lại trí nhớ cho Lạc Thường chứ.
‘ Khiêm, là ta bảo y đưa ta lên, ngươi không cần phải tức giận như thế…’ Ngạn Lạc Thường cũng không hiểu lúc này Quân Khiêm đang suy nghĩ những gì, chỉ là cảm thấy Yến Phàm Vũ vì mình mà bị mắng quả thấy có chút không đáng.
Bất quá, sự quan tâm nho nhỏ này của Ngạn Lạc Thường với Yến Phàm Vũ mà nói, còn ngọt hơn cả hũ mật a.
Liếc nhìn ý cười trên mặt Yến Phàm Vũ, lửa giận của Quân Khiêm một lần nữa lại bùng lên. Hắn không muốn giao Ngạn Lạc Thường lại cho tên này, mặc kệ hắn có là cái gì trang chủ. Hắn chỉ biết rằng, nếu bây giờ hắn không lợi dụng lúc Lạc Thường bị mất trí nhớ mà chiếm lấy tâm, sau này hắn sẽ phải hối hận.
Ba người cứ như vậy mà đứng ở dưới sân một lúc cũng không có chú ý đến hai hắc y nhân đang chăm chú theo dõi họ từ phía nóc nhà đối diện, sau đó Quân Khiêm lôi kéo Ngạn Lạc Thường về phòng nghỉ ngơi, Yến Phàm Vũ cũng thành thành thực thực mà đi theo sau. Ngạn Lạc Thường vốn muốn quay lại cùng Yến Phàm Vũ nói gì đó,lại trông thấy hai bóng dáng bỗng nhiên biến mất, nhưng bởi Quân Khiêm ở bên nói không ngừng nên cũng không có tâm mà để ý.
*****
Tại một phủ đệ xa hoa, Lãnh Sát đơn độc quỳ gối trước mặt một nam nhân ngũ tuần, cung kính nói : ‘ Hết thảy đều theo kế hoạch của chủ nhân, Tiêu Dao sơn trang đã toàn bộ rút lui về một vài địa điểm mà ta đã tính trước.’
‘Những hành động như vậy chỉ để che giấu tai mắt người mà thôi. Ta nghĩ bọn chúng sẽ không dễ dàng mắc bẫy vậy đâu. Lãnh Sát, không phải ta bảo ngươi đi giải quyết hai tên ở Phi Yến sơn trang sao (ý nó là anh Phi và anh Vũ), một năm đã sắp qua, hiệu suất làm việc của ngươi có lẽ ta phải xem xét lại chăng.’
‘ Thuộc hạ vô năng, vốn kế hoạch sắp hoàn thành, lại bị một sự tình làm chậm trễ, nhưng thỉnh chủ nhân yên tâm, thuộc hạ đã thu xếp đâu vào đấy, nếu thành công, sẽ đem Phi Yến sơn trang cùng Tiêu Dao sơn trang sụp đổ hoàn toàn.’
‘Ngươi đã chắc chắn như thế xem ra đã có chuẩn bị. Được, mau đi làm việc của ngươi đi. Đừng làm ta thất vọng.’
*****
Vừa đi tại hành lang, Lãnh Sát trong đầu âm thầm toan tính, trong một thoáng, trước mặt đã hạ xuống hai hắc y nhân.
‘Sư phụ !’
‘ Các ngươi đã trở lại, chuyện ta giao cho làm đến đâu rồi.’
‘ Sư phụ, người liệu việc như thần, Ngạn Lạc Thường quả nhiên chưa chết….’
‘Hắn hiện tại như thế nào ?’
‘Hắn tựa hồ bị mất trí nhớ, đang ngụ tại Bạch Lộ y quán, mà Yến Phàm Vũ cũng đang bồi bên cạnh.’
‘Phải không ? Tiểu tử đó vận khí xem như cũng không tồi đi. Ở nơi cao như vậy rơi xuống mà không chết. Còn gì nữa không ?’
‘Sư phụ, đồ nhi còn biết được một việc, chỉ là…’
‘Chỉ là sao, còn không mau nói.’
‘Đồ nhi đã đi hỏi thăm xung quoanh Bạch Lộ y quán, ai cũng khẳng định đi vào là một đôi vợ chồng, người vợ còn mang hài tử. Mà theo như đồ nhi quan sát Ngạn Lạc Thường, hắn…’
‘Cái gì…’
‘ Hắn, bụng hắn … nhìn qua thì đúng thật một phụ nhân đang mang thai. Chẳng lẽ đây chỉ là thủ thuật che mắt.’
‘Mang thai…nữ nhân… Ta hiểu rồi. Các ngươi tiếp tục theo dõi cho ta, nếu nhận được tín hiệu phải lập tức bắt hắn đem về cho ta, rõ chưa ?’
‘Đồ nhi tuân mệnh’ Hai hắc y nhân đồng thanh trả lời, trong nháy mắt lại biến mất.
Mang thai…Ha ha ha. Ngươi sao lại cấp cho ta nhiều kinh hỉ như vậy, Lạc Thường a. Xem ra lão thiên đối với ta không tồi, cư nhiên lại cấp cho ta một cơ hội tốt như vậy để tiêu diệt hết tất cả các ngươi. Lạc Thường, rất nhanh thôi, ngươi sẽ phải trở lại cạnh ta, đến lúc đó, chết ngươi cũng không có quyền chọn lựa.
Khóe miệng mang theo ý cười, Lãnh Sát cứ theo hướng hành lang hun hút mà đi tới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất