Chương 12: Con trai hay con gái
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Tống Tinh Diệp phát huy rất tốt khi thi đại học, cậu chọn một trường đại học y trong thành phố không có một chút do dự, rồi chọn ngành y học lâm sàng.
Cậu cực kỳ bận rộn, bận rộn đến mức không có thời gian để đi chơi với Tống Viễn, thậm chí có lúc bận đến mức chỉ có trước lúc ngủ mới nhớ ra mình có thích một người.
Công việc của Tống Viễn cũng đang đi vào thời kỳ thăng chức, trước đây không lâu vừa thăng chức, Tống Thành còn định để anh ra ngoài lập nghiệp, làm chủ mở công ty riêng. Tống Thành không còn hối Tống Viễn yêu đương nữa, lần nào Tống Viễn cũng dùng lý do bây giờ sự nghiệp quan trọng và công việc quá bận để lẫn tránh ông, sau đó Tống Thành cũng cảm thấy có lý. Chỉ cần đàn ông có tiền có sự nghiệp, thêm cả Tống Viễn đẹp trai, đến bốn mươi tuổi rồi cũng vẫn là một cành hoa. Đối với chuyện nối dòng nối dõi Tống Thành cũng không quá gấp gáp, thậm chí khi còn sống ông không ôm cháu được cũng không sao, dù sao con trai hay con gái gì của Tống Viễn, bất kể là ông đã xuống ba tấc đất bao nhiêu năm rồi thì chúng cũng vẫn sẽ nhìn hình của ông mà gọi một tiếng ông nội mà thôi.
Khi Tống Tinh Diệp nghỉ đông cậu lại hơi trông đợi đến lúc khai giảng.
Con người không được rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi là sẽ dễ nghĩ đông nghĩ tây. Bên trái là nghĩ đến Tống Viễn, bên phải vẫn nghĩ đến Tống Viễn.
Bạn bè đang trò chuyện với nhau trong group chat, nghe nói rằng hai ngày trước Trương Siêu đi quẩy, sau đó xảy ra tình một đêm với một cô gái, còn nói Trương Siêu về kể lại chuyện này một cách rất kiêu căng. Các cô gái trong nhóm nói Trương Siêu là trai đểu, vì rõ ràng cậu ta còn có một cô bạn gái, bây giờ cô bạn gái ấy còn chưa biết chuyện này.
Đột nhiên bạn cùng phòng của cậu - Trần Tuấn Cường thêm cậu vào một group chat, cậu vừa nhìn đã biết chính là mấy thằng con trai mà trong tổ vừa thảo luận. Trần Tuấn Cường chợt hỏi họ có đi chơi gái bao giờ chưa. Tống Tinh Diệp thấy rất bực bội, muốn rời khỏi nhóm. Kết quả là có một thằng con trai đã trả lời Trần Tuấn Cường.
"Chưa, nhưng mà bạn tao hồi cấp ba đi rồi. Đi xong con mượn tiền tao đi kiểm tra, nó sợ bị dính AIDS." Mấy thằng khác hứng chí gửi lại "Ha ha ha ha".
Một thằng khác nói: "Bây giờ con đường này có quá nhiều. Mấy hôm trước chị tao nói, bả đi tới phòng gym gặp vài chị gái xinh xinh, lúc nói chuyện mới biết người ta toàn là bồi rượu hết, cái giới đó cũng có người đơn thuần bồi rượu thôi nhưng mà ít lắm, khó chống lại được dụ dỗ lắm, phí bồi ngủ cao hơn bồi rượu nhiều quá. Đàn ông cũng khó mà chống lại được mê hoặc, không muốn làm cỡ nào đi nữa thì một chị gái xinh đẹp gợi cảm chủ động đến thì có mấy ai ngồi yên được?"
Có người hỏi: "Thường thì toàn là ông chủ hết chứ hả? Người bình thường e là không đủ tư cách để bị dụ đâu."
Người đó trả lời: "Cũng chưa chắc, thường đi xã giao dễ bị lắm."
Tống Tinh Diệp gọi điện thoại cho Tống Viễn: "Anh, anh đi xã giao ở đâu, em đến đón anh."
Tống Viễn nói tên của một khách sạn cho cậu, nói mình có xe, đợi chốc nữa tìm người lái là được, Tống Tinh Diệp vẫn cố chấp phải đi.
Tống Viễn hơi say, Tống Tinh Diệp đỡ anh về giường ngủ.
Cậu nhớ lại cậu con trai ấy nói: "Đàn ông cũng khó mà chống lại được mê hoặc, không muốn làm cỡ nào đi nữa thì một chị gái xinh đẹp gợi cảm chủ động đến thì có mấy ai ngồi yên được?"
Mấy năm qua, Tống Viễn từng như vậy chưa? Có làm qua chưa?
Cậu thay đồ ngủ cho Tống Viễn, lau mặt và lau mình cho anh, lau đến khi chính mình cũng có phản ứng.
Cậu cũng thay đồ ngủ ra, nằm xuống bên cạnh Tống Viễn.
Tống Thành đi công tác rồi, tuần sau mới về. Bây giờ Tống Viễn đã say rồi, không biết cậu đang làm gì đâu.
Tim cậu đập hơi nhanh, cậu muốn làm một ít chuyện xấu.
Tay cậu luồn vào vạt áo của Tống Viễn, mơn trớn lên ngực và cơ bụng của anh.
Dường như Tống Viễn hơi tỉnh lại một chút, đẩy tay cậu ra: "Đừng động vào, tôi không làm."
Tống Tinh Diệp cũng không biết vì sao phản ứng lúc đó của anh là như vậy, cậu khẽ gọi anh một tiếng: "Anh hai."
Khi Tống Tinh Diệp chạm vào anh lần nữa, Tống Viễn không còn động đậy chút nào, trái lại còn hít thở một cách rất thoải mái.
Tay của Tống Tinh Diệp hơi mỏi, miệng cũng hơi mỏi, cậu nuốt hết thứ trong miệng đi, cũng không đi đánh răng, chỉ im lặng nằm xuống bên cạnh Tống Viễn nhìn anh.
"Anh hai." Cậu gọi.
Tống Viễn "ưhm" một tiếng mơ màng.
"Anh thích con trai hay con gái?" Cậu hơi căng thẳng, hai tay che mặt lại không nhìn Tống Viễn.
Tống Viễn không trả lời, cách một lúc Tống Tinh Diệp tưởng rằng anh đã ngủ say rồi, cậu ngồi dậy đắp chăn cho anh.
"... hai bím tóc."
Tống Tinh Diệp hỏi anh: "Ai thắt hai bím tóc?"
Không có câu trả lời nào khác, Tống Viễn đã ngủ say rồi.
Hai bím tóc? Tại sao là hai bím tóc? Là thích con gái sao? Hay là thích người có thắt hai bím tóc?
Tống Tinh Diệp không dám nghĩ tiếp nữa.
Một đêm không ngủ.
Khi Tống Viễn thức dậy cảm thấy đầu rất đau, Tống Tinh Diệp bưng nước mật ong đến cho anh uống.
Tống Viễn nghĩ mình chắc vẫn còn đang nằm mơ, không thì sao thằng nhóc này lại hỏi ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy?
"Anh, anh vẫn là trai tân đúng không?"
"Em nói gì?" Suýt nữa thì Tống Viễn đã không cầm vững bát được rồi.
Tống Tinh Diệp nói một cách đương nhiên: "Vì anh mãi không có bạn gái chứ gì, cũng chưa từng yêu đương hẹn hò."
Tống Viễn thấy cái mặt già này mất hết sạch rồi.
"Hay là anh có đi bao gái? Tình một đêm?" Tống Tinh Diệp chống nạnh nhìn anh.
Tống Viễn uống một ngụm hết sạch nước mật ong, đưa bát cho Tống Tinh Diệp: "Ra ngoài đi, anh còn muốn ngủ." Sau đó anh trốn vào trong chăn.
Đùa gì vậy chứ, thế mà anh lại bị em trai cười giễu chuyện mình luôn dựa vào đôi bàn tay "tự lực cánh sinh"!
Tức.
Xem ra phải tìm bạn thật rồi.
Tống Tinh Diệp phát huy rất tốt khi thi đại học, cậu chọn một trường đại học y trong thành phố không có một chút do dự, rồi chọn ngành y học lâm sàng.
Cậu cực kỳ bận rộn, bận rộn đến mức không có thời gian để đi chơi với Tống Viễn, thậm chí có lúc bận đến mức chỉ có trước lúc ngủ mới nhớ ra mình có thích một người.
Công việc của Tống Viễn cũng đang đi vào thời kỳ thăng chức, trước đây không lâu vừa thăng chức, Tống Thành còn định để anh ra ngoài lập nghiệp, làm chủ mở công ty riêng. Tống Thành không còn hối Tống Viễn yêu đương nữa, lần nào Tống Viễn cũng dùng lý do bây giờ sự nghiệp quan trọng và công việc quá bận để lẫn tránh ông, sau đó Tống Thành cũng cảm thấy có lý. Chỉ cần đàn ông có tiền có sự nghiệp, thêm cả Tống Viễn đẹp trai, đến bốn mươi tuổi rồi cũng vẫn là một cành hoa. Đối với chuyện nối dòng nối dõi Tống Thành cũng không quá gấp gáp, thậm chí khi còn sống ông không ôm cháu được cũng không sao, dù sao con trai hay con gái gì của Tống Viễn, bất kể là ông đã xuống ba tấc đất bao nhiêu năm rồi thì chúng cũng vẫn sẽ nhìn hình của ông mà gọi một tiếng ông nội mà thôi.
Khi Tống Tinh Diệp nghỉ đông cậu lại hơi trông đợi đến lúc khai giảng.
Con người không được rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi là sẽ dễ nghĩ đông nghĩ tây. Bên trái là nghĩ đến Tống Viễn, bên phải vẫn nghĩ đến Tống Viễn.
Bạn bè đang trò chuyện với nhau trong group chat, nghe nói rằng hai ngày trước Trương Siêu đi quẩy, sau đó xảy ra tình một đêm với một cô gái, còn nói Trương Siêu về kể lại chuyện này một cách rất kiêu căng. Các cô gái trong nhóm nói Trương Siêu là trai đểu, vì rõ ràng cậu ta còn có một cô bạn gái, bây giờ cô bạn gái ấy còn chưa biết chuyện này.
Đột nhiên bạn cùng phòng của cậu - Trần Tuấn Cường thêm cậu vào một group chat, cậu vừa nhìn đã biết chính là mấy thằng con trai mà trong tổ vừa thảo luận. Trần Tuấn Cường chợt hỏi họ có đi chơi gái bao giờ chưa. Tống Tinh Diệp thấy rất bực bội, muốn rời khỏi nhóm. Kết quả là có một thằng con trai đã trả lời Trần Tuấn Cường.
"Chưa, nhưng mà bạn tao hồi cấp ba đi rồi. Đi xong con mượn tiền tao đi kiểm tra, nó sợ bị dính AIDS." Mấy thằng khác hứng chí gửi lại "Ha ha ha ha".
Một thằng khác nói: "Bây giờ con đường này có quá nhiều. Mấy hôm trước chị tao nói, bả đi tới phòng gym gặp vài chị gái xinh xinh, lúc nói chuyện mới biết người ta toàn là bồi rượu hết, cái giới đó cũng có người đơn thuần bồi rượu thôi nhưng mà ít lắm, khó chống lại được dụ dỗ lắm, phí bồi ngủ cao hơn bồi rượu nhiều quá. Đàn ông cũng khó mà chống lại được mê hoặc, không muốn làm cỡ nào đi nữa thì một chị gái xinh đẹp gợi cảm chủ động đến thì có mấy ai ngồi yên được?"
Có người hỏi: "Thường thì toàn là ông chủ hết chứ hả? Người bình thường e là không đủ tư cách để bị dụ đâu."
Người đó trả lời: "Cũng chưa chắc, thường đi xã giao dễ bị lắm."
Tống Tinh Diệp gọi điện thoại cho Tống Viễn: "Anh, anh đi xã giao ở đâu, em đến đón anh."
Tống Viễn nói tên của một khách sạn cho cậu, nói mình có xe, đợi chốc nữa tìm người lái là được, Tống Tinh Diệp vẫn cố chấp phải đi.
Tống Viễn hơi say, Tống Tinh Diệp đỡ anh về giường ngủ.
Cậu nhớ lại cậu con trai ấy nói: "Đàn ông cũng khó mà chống lại được mê hoặc, không muốn làm cỡ nào đi nữa thì một chị gái xinh đẹp gợi cảm chủ động đến thì có mấy ai ngồi yên được?"
Mấy năm qua, Tống Viễn từng như vậy chưa? Có làm qua chưa?
Cậu thay đồ ngủ cho Tống Viễn, lau mặt và lau mình cho anh, lau đến khi chính mình cũng có phản ứng.
Cậu cũng thay đồ ngủ ra, nằm xuống bên cạnh Tống Viễn.
Tống Thành đi công tác rồi, tuần sau mới về. Bây giờ Tống Viễn đã say rồi, không biết cậu đang làm gì đâu.
Tim cậu đập hơi nhanh, cậu muốn làm một ít chuyện xấu.
Tay cậu luồn vào vạt áo của Tống Viễn, mơn trớn lên ngực và cơ bụng của anh.
Dường như Tống Viễn hơi tỉnh lại một chút, đẩy tay cậu ra: "Đừng động vào, tôi không làm."
Tống Tinh Diệp cũng không biết vì sao phản ứng lúc đó của anh là như vậy, cậu khẽ gọi anh một tiếng: "Anh hai."
Khi Tống Tinh Diệp chạm vào anh lần nữa, Tống Viễn không còn động đậy chút nào, trái lại còn hít thở một cách rất thoải mái.
Tay của Tống Tinh Diệp hơi mỏi, miệng cũng hơi mỏi, cậu nuốt hết thứ trong miệng đi, cũng không đi đánh răng, chỉ im lặng nằm xuống bên cạnh Tống Viễn nhìn anh.
"Anh hai." Cậu gọi.
Tống Viễn "ưhm" một tiếng mơ màng.
"Anh thích con trai hay con gái?" Cậu hơi căng thẳng, hai tay che mặt lại không nhìn Tống Viễn.
Tống Viễn không trả lời, cách một lúc Tống Tinh Diệp tưởng rằng anh đã ngủ say rồi, cậu ngồi dậy đắp chăn cho anh.
"... hai bím tóc."
Tống Tinh Diệp hỏi anh: "Ai thắt hai bím tóc?"
Không có câu trả lời nào khác, Tống Viễn đã ngủ say rồi.
Hai bím tóc? Tại sao là hai bím tóc? Là thích con gái sao? Hay là thích người có thắt hai bím tóc?
Tống Tinh Diệp không dám nghĩ tiếp nữa.
Một đêm không ngủ.
Khi Tống Viễn thức dậy cảm thấy đầu rất đau, Tống Tinh Diệp bưng nước mật ong đến cho anh uống.
Tống Viễn nghĩ mình chắc vẫn còn đang nằm mơ, không thì sao thằng nhóc này lại hỏi ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy?
"Anh, anh vẫn là trai tân đúng không?"
"Em nói gì?" Suýt nữa thì Tống Viễn đã không cầm vững bát được rồi.
Tống Tinh Diệp nói một cách đương nhiên: "Vì anh mãi không có bạn gái chứ gì, cũng chưa từng yêu đương hẹn hò."
Tống Viễn thấy cái mặt già này mất hết sạch rồi.
"Hay là anh có đi bao gái? Tình một đêm?" Tống Tinh Diệp chống nạnh nhìn anh.
Tống Viễn uống một ngụm hết sạch nước mật ong, đưa bát cho Tống Tinh Diệp: "Ra ngoài đi, anh còn muốn ngủ." Sau đó anh trốn vào trong chăn.
Đùa gì vậy chứ, thế mà anh lại bị em trai cười giễu chuyện mình luôn dựa vào đôi bàn tay "tự lực cánh sinh"!
Tức.
Xem ra phải tìm bạn thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất