[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên
Chương 18
Hoàng Thiếu Thiên ở nhà nghỉ ngơi đến ngày thứ ba, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoàng mụ mụ nói bà và Hoàng ba ba đã đến Bắc Kinh, bảo y gửi địa chỉ tới.
"Không phải đâu mẹ, sao hai người không nói trước với con?"
"Còn không phải muốn cho con kinh hỉ hay sao? Kết quả đến nơi rồi mới nhớ không biết địa chỉ của con nên phải gọi tới hỏi, đều là tại cha con!"
Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười, "Hai người đang ở đây? Sân bay?"
"Không, mẹ và cha con đã đi bus vào thành phố rồi."
"Vậy mẹ mau xem quanh đó có công trình kiến trúc nào đặc biệt không, hoặc gửi cho con định vị của hai người, con bảo Diệp Tu tới đón cha mẹ."
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên gọi tới cho Diệp Tu.
"Em không ngủ trưa sao?" Diệp Tu hỏi.
"Có ngủ, bị điện thoại của mẹ em đánh thức. Anh hiện tại có rảnh không? Cha mẹ em đang ở Bắc Kinh, anh có thể tới đón họ không?"
"Hiện tại? Ở sân bay?"
"Không, chút nữa mẹ sẽ gửi định vị cho em."
"Ân, vậy em chuyển tới cho anh, anh đi đón hai người họ."
"Được!"
Diệp Tu sau khi tắt điện thoại liền trực tiếp cầm chìa khóa xe xuống lầy, vừa lúc ấy Hoàng Thiếu Thiên cũng gửi tin nhắn tới, trùng hợp cách công ty hắn không xa, hắn lái xe khoảng năm phút là đến nơi.
"Cha mẹ, hai người có phải chờ lâu không?" Diệp Tu xuống xe, vừa giúp hai người xách hành lý vừa chào hỏi.
"Không có không có, chúng ta mới gọi cho Thiếu Thiên chừng mười phút đi? Tiểu Diệp con ở gần đây sao?" Hoàng mụ mụ tươi cười.
"Vâng, công ty ở gần đây, Thiếu Thiên vừa gọi con liền đến. Sao cha mẹ không nói trước một tiếng, con đến sân bay đón hai người?"
"Không cần, đều do cha con, nói cái gì mà tạo bất ngờ cho hai đứa, xuống máy bay mới nhớ ra không biết địa chỉ!"
Hoàng ba ba bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, em đã nói anh cả một đường, không phải chính em cũng không nhớ chúng ta không có địa chỉ sao?"
Diệp Tu cười, "Chỉ cần hai người tới, Thiếu Thiên nhất định sẽ rất vui vẻ. Đúng rồi, mẹ con vẫn luôn muốn tới Quảng Châu gặp mặt hai người, nhưng bởi vì có chút chuyện nên mới để lỡ đến hiện tại, lần này cha mẹ đến đây, có thể đến nhà con cùng ăn một bữa cơm không?"
"Tiểu Diệp, không gạt con, lần này chúng ta đến Bắc Kinh cũng vì chuyện đó. Con nói xem, hai đứa đã kết hôn được một năm, vậy mà cha mẹ hai bên còn chưa gặp nhau, vì vậy mẹ và cha con cố ý tới đây một chuyến. Nếu mẹ con cũng đã nghĩ như vậy, coi như là vừa vặn."
"Chuyện này là do con suy nghĩ không chu toàn. Vậy để con sắp xếp báo với mẹ con."
"Được rồi, Thiếu Thiên đâu, nó không đi làm sao?"
"Thiếu Thiên đang ở nhà nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi? Nha, là vừa quay xong phim nên mệt mỏi đúng không, cũng nên như vây, trước đây nó vẫn phải quay phim đến khuya, như vậy rất ảnh hưởng đến sức khỏe a!"
Diệp Tu cười, "Thiếu Thiên lần này cần nghỉ dài hạn, ước chừng khoảng nửa năm!"
"A? Sao vậy? Thiếu Thiên làm sao? Không phải đóng phim bị thương đấy chứ?" Hoàng mụ mụ lo lắng hỏi.
"Không có không có, mẹ đừng lo lắng, Thiếu Thiên là... mang thai."
"Thật sự?"
Không chỉ Hoàng mụ mụ, Hoàng ba ba cũng không khỏi vui vẻ nhìn hắn.
"Thiếu Thiên mang thai? Mấy tháng rồi? Hai đứa mới biết sao?"
"Ách... hơn bốn tháng."
"Hơn bốn tháng?" Thanh âm của Hoàng mụ mụ đột nhiên cao vút, "Vì sao đến bây giờ mới nói? Có phải ban đầu hai đứa định không sinh đúng không?"
"Không có không có, chúng con vui vẻ còn không kịp, chỉ là công việc có chút bận rộn, sau đó con và Thiếu Thiên có chút khúc mắc mâu thuẫn nên vẫn chưa nói cho cha mẹ. Chuyện này đều do con, cha mẹ cũng đừng trách Thiếu Thiên, trong thời gian này y bị nghén còn phải nhẫn xuống để đóng phim rất vất vả."
Thấy Diệp Tu nhận hết trách nhiệm về mình, Hoàng mụ mụ cũng không tiện trách mắng thêm nữa, "Cũng không biết hai đứa suy nghĩ cái gì, chuyện lớn như vậy còn không nói! Lần sao không được phép như vậy có biết không?"
"Vâng, sẽ không có lần sau!" Diệp Tu rất biết nghe lời đáp lại.
Ba người về đến nhà, Hoàng Thiếu Thiên vội chạy ra đón, y còn chưa kịp nói tiếng nào đã bị Hoàng mụ mụ quở trách, "Chạy cái gì mà chạy? Sắp làm cha rồi mà vẫn còn như đứa nhóc vậy!" Nói xong bà kéo y ngồi xuống sofa, trừng y một cái, "Con đấy, nếu không phải cả đường đi Tiểu Diệp đều nói tốt cho con, mẹ nhất định không bỏ qua cho con! Chuyện mang thai lớn như vậy cũng không nói, con còn coi chúng ta là cha mẹ sao?"
Hoàng Thiếu Thiên cũng rất áy náy, đứa trẻ này vốn là ngoài ý muốn, cho dù đã nói sinh ra nhưng trước đây y cho rằng mình và Diệp Tu sớm muộn cũng sẽ ly hôn, khi ấy không biết hài tử ở với ai mới tốt, vừa nghĩ tới đã thấy phiền nên y quyết định tạm thời không nói với cha mẹ.
Bây giờ Hoàng gia cha mẹ đến Bắc Kinh mới biết chuyện này, không vui cũng là dễ hiểu.
"Cha, mẹ, là con sai, hai người đừng giận."
"Được rồi, cha mẹ không giận, nhưng con phải chú ý một chút." Hoàng ba ba không nhìn được con trai oan ức hề hề, lập tức an ủi y.
Hoàng mụ mụ lườm ông một cái, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ hỏi Hoàng Thiếu Thiên thân thể thế nào sức khỏe ra sao, dù sao bà cũng là người từng trải, đương nhiên biết khi mang thai phải khổ sở bao nhiêu.
Diệp Tu rót trà cho hai người, "Cha mẹ, buổi tối chúng ta ăn ở nhà, Thiếu Thiên hiện tại không quen đồ ăn bên ngoài,"
"Được được được, tùy tiện làm vài món là tốt rồi, chúng ta tới đây cũng đâu phải vì đồ ăn."
"Vậy để con đi nấu cơm." Diệp Tu nói xong liền tiến vào trong bếp bận rộn.
Hoàng mụ mụ cũng đi cùng hắn, "Tiểu Diệp, là con tự nấu sao? Mẹ nấu là được rồi."
"Không cần, cha mẹ nói chuyện với Thiếu Thiên a."
"Nói chuyện với nó lúc nào không được, để mẹ giúp con."
Vì vậy Hoàng mụ mụ và Diệp Tu vào bếp nấu cơm, Hoàng ba ba và Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên ngoài phòng khách nói chuyện.
"Cha, hai người đến đây mấy ngày, sắp khai giảng rồi đúng không? Cha mẹ muốn đi đâu, con đi cùng hai người, dù sao cũng đang nghỉ."
"Con vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi, không nên đến chỗ đông người."
"Không phải cha là người từng trải sao, khi mẹ mang thai còn đi dạy thay! Nếu không phải không muốn bên ngoài phát hiện chuyện mang thai, con đã sớm không ngốc ở nhà rồi! Thật sự rất nhàm chán! Hai hôm trước có Diệp Tu ở nhà còn đỡ, hôm nay chỉ có một mình con, rất tẻ nhạt!"
"Hiện tại con đang ở thời gian đặc thù, chịu khó một chút."
"Con biết, nhưng ra ngoài đi dạo cũng có sao đâu?"
"Được, nhớ phải cẩn thận."
Hai người phụ tử hàn huyên, bên kia một bàn cơm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng mụ mụ lại khen Diệp Tu một hồi, sau đó thuận tiện quở trách Hoàng Thiếu Thiên chỉ biết ăn.
Mấy hôm Tết Hoàng Thiếu Thiên bị bà nói đã quen, bây giờ cũng không còn bất mãn nữa, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi nói chuyện một chút, Hoàng gia cha mẹ bởi vì cả ngày đi máy bay cũng rất mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi sớm.
Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên tản bộ tiêu thực trong tiểu khu, kết quả vừa về đến cửa Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên kéo tay hắn, "Diệp Tu, em muốn ăn Malatang*!"
(*) Malatang: Ma lạt thang, một món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên
"Hiện tại?"
"Ân!" Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn đầy chờ mong, "Rất muốn ăn nha!"
Diệp Tu nhéo mũi y, cười nói, "Nói dễ nghe một chút, anh dẫn em đi ăn."
Hoàng Thiếu Thiên ôm hắn, "Diệp Tu, chúng ta đi ăn thôi, em thật sự rất muốn ăn, cực kỳ muốn ăn, đi thôi đi thôi, anh là tốt nhất!"
Thanh âm của y mang theo mấy phần ý vị làm nũng, Diệp Tu bị y nói đến cõi lòng mềm nhũn, trực tiếp ôm người hôn lên, Hoàng Thiếu Thiên vội đẩy hắn ra, "Anh làm gì vậy? Cha mẹ em đang ở đây, để họ nhìn thấy thì phải làm sao?"
Diệp Tu cắn cắn đôi môi đang líu ríu không ngừng, "Thiếu Thiên đại đại, anh cũng rất muốn ăn... em!"
"Này này này, nghĩ gì vậy, cha mẹ em còn đang ở đây!"
"Họ không ở đây em cũng không cho anh chạm vào." Diệp Tu ủy khuất.
"Anh là làm sao vậy? Tối hôm qua không phải... Không phải đã nói không thể làm hàng ngày sao? Chẳng may tổn thương đến con thì biết làm sao bây giờ?"
Diệp Tu ôm y cọ cọ, "Anh biết, vì vậy em đừng câu dẫn anh."
Hoàng Thiếu Thiên nhéo hắn, "Em nào có? Là anh có ý đồ bất chính, nhìn ai cũng thấy đang câu dẫn mình!"
"Không có, anh chỉ thấy Thiếu Thiên đại đại đang câu dẫn anh mà thôi."
"Hừ, mau đi ăn Malatang, nhanh lên nhanh lên, anh đừng nháo!"
"Được, để anh lấy chìa khóa xe." Cửa hàng Malatang mà Hoàng Thiếu Thiên thích ăn còn cách tiểu khu rất xa đâu.
Chờ hai người ra cửa rồi, phòng ngủ khách mở ra, Hoàng mụ mụ không khỏi bật cười.
Bà vốn định ra ngoài uống nước, không ngờ vừa mở cửa liền nghe thấy hai người hai người tiến vào, không khí ám muội sau đó khiến bà cũng không tiện xuất hiện, đành chờ hai người đi rồi mới đi ra.
Sau khi trở về phòng, bà lay lay Hoàng ba ba, "Này, em nói, sao em cảm thấy hai đứa bé này bây giờ còn dính nhau hơn cả hồi Tết vậy?"
Hoàng ba ba đang mơ mơ màng màng, "Ân?"
Hoàng mụ mụ cũng không gọi ông tỉnh hắn, tự mình lẩm bẩm, "Đợt Tết tuy hai đứa rất hòa hợp, nhưng em có cảm giác càng giống bạn bè hơn, cũng không làm chuyện gì thân mật. Anh xem lần này, cả hai lúc nào cũng ở cạnh nhau, ánh mắt Tiểu Diệp như dính trên người Thiếu Thiên nhà chúng ta, mà Thiếu Thiên cũng thật là, nói chuyện với Tiểu Diệp như hài tử vậy, rõ ràng là bị Tiểu Diệp sủng ái thành quen rồi."
"Như vậy không phải rất tốt sao?" Hoàng ba ba hỏi lại.
"Nói cũng đúng! Tiểu Diệp tuy thân thế xuất chúng nhưng không giống các thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác tán nhiều thói hư tật xấu khác, đúng là hiếm thấy!"
"Ân, vậy là được rồi, mau ngủ thôi." Hoàng ba ba thật sự rất mệt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không mở ra.
Hoàng mụ mụ lườm ông một cái, quyết định nằm xuống đắp chăn ngủ.
Mấy ngày sau, Hoàng Thiếu Thiên bồi cha mẹ du lịch Bắc Kinh, bởi vì y đang mang thai nhiều chuyện không tiện nên họ không đi quá nhiều nơi, cũng may Hoàng gia phụ mẫu đã đến Bắc Kinh nhiều lần, trên cơ bản đều đã thăm qua những di tích nổi tiếng.
Bên này Diệp Tu cũng nói chuyện với Diệp phu nhân, mời cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên đến nhà ăn cơm gặp mặt.
Không ngờ khi mọi người tới nơi lại phát hiện Lục Khinh Mạn cũng có mặt, đang ngồi nói chuyện với Diệp phu nhân.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua Diệp Tu, Diệp Tu lắc đầu biểu thị mình cũng không biết chuyện này.
Ngược lại Lục Khinh Mạn rất thoải mái, "Thật ngại quá, em cũng không biết hôm nay có khách quý tới, chỉ nghĩ nếu về nước mà không qua thăm bác gái thì thật không phải phép, Diệp Tu anh sẽ không để tâm chứ?"
Người ta đã khách khí như vậy, Diệp Tu còn có thể trả lời sao?
Diệp phu nhân cũng không lưu tâm nhiều, nhanh chóng chào hỏi cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên, cùng uống trà nói chuyện.
Thời gian Diệp Tu và Lục Khinh Mạn ở bên nhau không ngắn, nàng cũng từng tới Diệp gia nhiều lần, lại biết cách lấy lòng trưởng bối nên rất được Diệp phu nhân yêu thích. Có điều Diệp phu nhân xưa nay không can dự vào chuyện tình cảm của con cháu, bởi vậy đối với bà Lục Khinh Mạn cũng chỉ là con của bạn cũ, ai đường đường chính chính tiến vào Diệp gia mới là quan trọng.
Vốn hai bên không phải quá so đo, bữa cơm thêm một đôi đũa cũng không có gì ghê gớm, có điều khi Lục Khinh Mạn ngồi nói chuyện còn hài hòa, tới khi ăn cơm lại liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Tu, "Món này không phải anh thích ăn nhất sao? Trước đây khi chúng ta ra ngoài ăn cơm lần nào anh cũng gọi món này, em ăn nhiều tới mức muốn ngán mà không ngờ anh vẫn thích ăn. Em thật sự không thể hiểu tại sao anh lại thích nó như vậy!"
Một lần hai lần cũng thôi đi, nhưng nàng luôn làm như vậy, sắc mặt Hoàng mụ mụ ở phía đối diện cũng khó lòng bình thản được.
Diệp Tu cảm thấy mệt mỏi không thôi, "Tiểu Mạn, anh thích ăn gì sẽ tự gắp."
"Em còn không hiểu anh sao? Lần nào anh cũng chỉ ăn một món, như vậy dinh dưỡng sẽ không cân bằng. Nào, anh nếm thử món này xem!" Nói xong liền gắp cho hắn một miếng sườn xào chua ngọt.
Diệp Tu tránh bát đi, miếng sườn liền rơi xuống người Diệp Tu, Lục Khinh Mạn nghiêng người tới lau giúp hắn, Diệp Tu theo bản năng lùi lại tránh, không ngờ lại đụng vào Hoàng Thiếu Thiên.
"Thiếu Thiên..." Ba người còn lại đều hoảng hốt kêu lên.
Diệp Tu sau khi đụng vào y cũng giật mình vội xoay người lại ôm y vào ngực, chỉ nghe thấy tiếng ghế đổ xuống đất "Rầm!" một tiếng.
Có điều mọi người vẫn bất an, đều đặt bát đũa xuống tiến lên hỏi han y.
"Thiếu Thiên, con có sao không?" Hoàng mụ mụ vội nắm tay Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
Diệp phu nhân cũng vô cùng lo lắng, "Dì Hồ, mau gọi bác sĩ Trương tới đây!"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không sao, con cũng không bị ngã, mọi người không cần lo lắng."
Diệp Tu ôm y trong ngực mà lòng chưa hết lo sợ, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng y, ôn nhu hỏi, "Thật sự không sao chứ?"
"Không có, anh coi em là người giấy hay sao?" Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười.
Mà Lục Khinh Mạn lúc này đang đứng một bên nhìn trừng trừng vào bụng y, thật lâu sau mới bật cười, "Cậu có thai?"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy nụ cười kia thật sự rất bi thương nên chỉ đơn giản gật đầu, "Ân."
Lục Khinh Mạn rõ ràng đang cười, vậy mà nước mắt lại ào ào rơi xuống, "Diệp Tu, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ngay cả chạm anh cũng không muốn chạm vào em, nói là trước khi kết hôn không muốn em cảm thấy bị mạo phạm. Em thật ngốc, còn thật sự tin tưởng anh tôn trọng em. Kết quả đâu? Không chạm vào em tại sao lại chạm vào y?"
Diệp Tu đau đầu, "Tiểu Mạn, anh và Thiếu Thiên đã kết hôn, có hài tử là chuyện hiển nhiên, em đừng gây chuyện vô lý có được không?"
"Em gây chuyện vô lý? Diệp Tu, trong mắt anh em là nữ nhân điên cuồng không biết nói lý hay sao?"
"Anh không nói như vậy!"
Lục Khinh Mạn gật đầu, "Được, được, em gây chuyện vô lý, em không biết nói lý, vậy Hoàng Thiếu Thiên thì sao? Chen chân phá hoại tình cảm của người khác có thể là người tốt lành gì sao? Hoàng Thiếu Thiên, có phải cậu dùng thủ đoạn đê tiện bò lên giường Diệp Tu, sau đó dùng hài tử uy hiếp hắn, nếu không làm sao Diệp Tu chia tay với tôi!!!"
"Lục Khinh Mạn!!!" Diệp Tu quát lớn, những người khác không khỏi ngây người.
Xưa nay Diệp Tu không quen để lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ cần hắn không muốn để người khác biết, sẽ không ai đoán được hắn đang hỉ nộ ái ố thế nào. Có thể khiến Diệp Tu thất thố như vậy, Hoàng Thiếu Thiên cũng mới chỉ gặp một lần khi hắn chất vấn mối quan hệ của y và Chu Trạch Khải là gì.
Đủ có thể thấy hiện tại Diệp Tu đang tức giận đến ngần nào.
Đối mặt với Diệp Tu như vậy, cho dù là Diệp phu nhân cũng kinh ngạc tới quên cả mở miệng, Lục Khinh Mạn lại càng là sững sờ không thể tin tưởng mà nhìn hắn.
Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa tay Diệp Tu ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại, sau đó nhìn Lục Khinh Mạn chậm rãi nói, "Lục tiểu thư, tôi biết cô và Diệp Tu đã từng ở bên nhau, nhưng khi tôi và hắn đăng ký kết hôn, hai người đã chia tay, vì vậy tôi không hề chen chân vào tình cảm của hai người. Trước đây giữa hai người đã xảy ra chuyện gì cũng như vì sao lại chia tay, tôi hoàn toàn không muốn biết, nhưng nếu hiện tại cô muốn tôi trả Diệp Tu lại cho cô, chuyện này tuyệt đối không thể, bởi vì người Diệp Tu yêu là tôi!"
Bắt đầu từ thời điểm thấy Lục Khinh Mạn xuất hiện ở Diệp gia, Hoàng Thiếu Thiên đã biết hôm nay nhất định sẽ không yên bình.
Một nữ nhân có thể ở sau lưng Diệp Tu làm ra nhiều chuyện lừa gạt hắn như vậy, sao có thể là đèn cạn dầu?
Quả nhiên, khi mọi người dùng bữa, nàng vẫn luôn cố ý thể hiện mình càng thấu hiểu Diệp Tu hơn.
Ban đầu Hoàng Thiếu Thiên vốn không tỏ ý kiến gì, vì y biết Diệp Tu không muốn làm khó dễ cho bạn gái cũ, nên y cũng không dự định nhúng tay vào chuyện giữa hai người họ.
Có điều nữ nhân này càng lúc càng quá đáng, ngay cả Diệp Tu đều nổi giận, Hoàng Thiếu Thiên sao có thể không bất mãn đây?
Diệp Tu vốn đang giận dữ, khó khăn lắm mới có thể bày tỏ tâm ý rõ ràng với Hoàng Thiếu Thiên, không ngờ Lục Khinh Mạn lại nói chuyện vô lý như vậy, có điều sau khi nghe Hoàng Thiếu Thiên nói xong cũng không phát hỏa nữa, ngược lại nhẹ nhàng ôn nhu cười với y một cái, đổi lại một cái trừng mắt từ người kia.
Diệp Tu chậm rãi thu lại tiếu ý, "Tiểu Mạn, tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng, chuyện chúng ta chia tay không hề liên quan tới Thiếu Thiên, là do mối quan hệ của chúng ta có vấn đề. Những gì em vừa nói, tôi không hy vọng sẽ nghe lại lần thứ hai!"
Lục Khinh Mạn không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên nói người Diệp Tu yêu là y, nói đến tự tin như vậy, nhưng chính Diệp Tu đang đứng bên cạnh sủng nịch nhìn y mới chính là động lực để y có thể nói ra lời ấy.
Lục Khinh Mạn cảm thấy hơn cả ước ao chính là đố kỵ, bởi vì nụ cười kia vốn nên thuộc về nàng!
Nàng không muốn nhìn, không muốn nhìn thấy hai người đó thêm một phút giây nào cả, vì vậy trực tiếp xoay người muốn rời đi.
Lúc này Diệp phu nhân mới mở miệng, "Lục tiểu thư, hôm nay cháu đến thăm ta, ta rất vui vẻ, có điều ta biết người trẻ tuổi bây giờ đều bận rộn sự nghiệp, vì vậy sau này không cần tốn thời gian tới đây, ta cũng không trách cháu."
Lục Khinh Mạn dừng chân, "Bác gái muốn nói sau này con đừng tới nữa sao? Con biết, con cũng không trở lại nữa!" Sau đó liền không quay đầu lại mà rời khỏi Diệp gia.
Nhưng chuyện đã đến nước này, mọi người cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Diệp phu nhân bảo người làm dọn bàn cơm, sau đó bưng trà lên để mọi người nói chuyện. Hoàng mụ mụ ước chừng không có tâm tư để ý những chuyện ấy, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Tu.
Diệp Tu biết họ lưu ý chuyện của Lục Khinh Mạn, chủ động lên tiếng nói, "Cha mẹ, Tiểu Mạn là bạn gái cũ của con, nhưng con và cô ấy..."
"Tiểu Diệp, con không cần giải thích, mẹ hiểu." Hoàng mụ mụ ngắt lời hắn, "Mẹ không phải hoài nghi con và cô ấy có chuyện gì, mẹ tin tưởng nhân phẩm của con, con đối với Thiếu Thiên thế nào cha mẹ xem ở trong mắt hiểu ở trong lòng, mẹ chỉ lo lắng không biết cô ấy còn có thể làm ra chuyện gì. Ngày hôm nay tình huống như vậy cô ấy còn có thể nháo loạn, vậy còn chuyện gì là không thể làm được? Thiếu Thiên hiện tại đang mang thai, không thể để nó xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu sau này cô ấy tìm đến tận nhà hai đứa làm loạn, khi ấy có thể nói trước được gì?"
"Cha mẹ, chuyện ấy sẽ không xảy ra, con sẽ chăm sóc tốt cho Thiếu Thiên! Hôm qua chúng con đã quyết định sẽ để Tiểu Lô ban ngày tới bồi y, buổi tối con trở về, tuyệt đối sẽ không để y ở một mình, hai người yên tâm!"
Diệp phu nhân cũng nhẹ giọng an ủi, "Bà thông gia, bà cứ yên tâm, Diệp Tu trước nay xử sự đúng mực, nếu hai người không yên lòng vậy để Thiếu Thiên tới đây ở với tôi. Trước đây khi mới biết Thiếu Thiên có thai tôi cũng muốn để hai đứa đến đây, có điều hai đứa trẻ này hiện tại ở cạnh nhau như keo như sơn sợ người quấy rối nên không trở về. Tôi thấy mấy tháng này Diệp Tu cũng chăm sóc y ăn ngon ngủ kỹ nên mới yên tâm."
Hoàng mụ mụ không khỏi nở nụ cười, Diệp phu nhân nói không sai, Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên hiện tại ở cạnh nhau thân mật ngọt ngào, vợ chồng bà mấy ngày ở đây chỉ sợ phá vỡ bầu không khí của hai đứa, bởi vậy mỗi lần muốn trở ra đều sẽ làm chút động tĩnh coi như báo trước.
Mà Hoàng Thiếu Thiên hiện tại phải ăn phần của hai người, khi mọi người nói chuyện y còn đang mải miết ăn, nói những gì y cũng coi như không nghe thấy, y phát hiện sau khi mang thai bản thân đặc biệt không thích động não quá nhiều.
"Không phải đâu mẹ, sao hai người không nói trước với con?"
"Còn không phải muốn cho con kinh hỉ hay sao? Kết quả đến nơi rồi mới nhớ không biết địa chỉ của con nên phải gọi tới hỏi, đều là tại cha con!"
Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười, "Hai người đang ở đây? Sân bay?"
"Không, mẹ và cha con đã đi bus vào thành phố rồi."
"Vậy mẹ mau xem quanh đó có công trình kiến trúc nào đặc biệt không, hoặc gửi cho con định vị của hai người, con bảo Diệp Tu tới đón cha mẹ."
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên gọi tới cho Diệp Tu.
"Em không ngủ trưa sao?" Diệp Tu hỏi.
"Có ngủ, bị điện thoại của mẹ em đánh thức. Anh hiện tại có rảnh không? Cha mẹ em đang ở Bắc Kinh, anh có thể tới đón họ không?"
"Hiện tại? Ở sân bay?"
"Không, chút nữa mẹ sẽ gửi định vị cho em."
"Ân, vậy em chuyển tới cho anh, anh đi đón hai người họ."
"Được!"
Diệp Tu sau khi tắt điện thoại liền trực tiếp cầm chìa khóa xe xuống lầy, vừa lúc ấy Hoàng Thiếu Thiên cũng gửi tin nhắn tới, trùng hợp cách công ty hắn không xa, hắn lái xe khoảng năm phút là đến nơi.
"Cha mẹ, hai người có phải chờ lâu không?" Diệp Tu xuống xe, vừa giúp hai người xách hành lý vừa chào hỏi.
"Không có không có, chúng ta mới gọi cho Thiếu Thiên chừng mười phút đi? Tiểu Diệp con ở gần đây sao?" Hoàng mụ mụ tươi cười.
"Vâng, công ty ở gần đây, Thiếu Thiên vừa gọi con liền đến. Sao cha mẹ không nói trước một tiếng, con đến sân bay đón hai người?"
"Không cần, đều do cha con, nói cái gì mà tạo bất ngờ cho hai đứa, xuống máy bay mới nhớ ra không biết địa chỉ!"
Hoàng ba ba bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, em đã nói anh cả một đường, không phải chính em cũng không nhớ chúng ta không có địa chỉ sao?"
Diệp Tu cười, "Chỉ cần hai người tới, Thiếu Thiên nhất định sẽ rất vui vẻ. Đúng rồi, mẹ con vẫn luôn muốn tới Quảng Châu gặp mặt hai người, nhưng bởi vì có chút chuyện nên mới để lỡ đến hiện tại, lần này cha mẹ đến đây, có thể đến nhà con cùng ăn một bữa cơm không?"
"Tiểu Diệp, không gạt con, lần này chúng ta đến Bắc Kinh cũng vì chuyện đó. Con nói xem, hai đứa đã kết hôn được một năm, vậy mà cha mẹ hai bên còn chưa gặp nhau, vì vậy mẹ và cha con cố ý tới đây một chuyến. Nếu mẹ con cũng đã nghĩ như vậy, coi như là vừa vặn."
"Chuyện này là do con suy nghĩ không chu toàn. Vậy để con sắp xếp báo với mẹ con."
"Được rồi, Thiếu Thiên đâu, nó không đi làm sao?"
"Thiếu Thiên đang ở nhà nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi? Nha, là vừa quay xong phim nên mệt mỏi đúng không, cũng nên như vây, trước đây nó vẫn phải quay phim đến khuya, như vậy rất ảnh hưởng đến sức khỏe a!"
Diệp Tu cười, "Thiếu Thiên lần này cần nghỉ dài hạn, ước chừng khoảng nửa năm!"
"A? Sao vậy? Thiếu Thiên làm sao? Không phải đóng phim bị thương đấy chứ?" Hoàng mụ mụ lo lắng hỏi.
"Không có không có, mẹ đừng lo lắng, Thiếu Thiên là... mang thai."
"Thật sự?"
Không chỉ Hoàng mụ mụ, Hoàng ba ba cũng không khỏi vui vẻ nhìn hắn.
"Thiếu Thiên mang thai? Mấy tháng rồi? Hai đứa mới biết sao?"
"Ách... hơn bốn tháng."
"Hơn bốn tháng?" Thanh âm của Hoàng mụ mụ đột nhiên cao vút, "Vì sao đến bây giờ mới nói? Có phải ban đầu hai đứa định không sinh đúng không?"
"Không có không có, chúng con vui vẻ còn không kịp, chỉ là công việc có chút bận rộn, sau đó con và Thiếu Thiên có chút khúc mắc mâu thuẫn nên vẫn chưa nói cho cha mẹ. Chuyện này đều do con, cha mẹ cũng đừng trách Thiếu Thiên, trong thời gian này y bị nghén còn phải nhẫn xuống để đóng phim rất vất vả."
Thấy Diệp Tu nhận hết trách nhiệm về mình, Hoàng mụ mụ cũng không tiện trách mắng thêm nữa, "Cũng không biết hai đứa suy nghĩ cái gì, chuyện lớn như vậy còn không nói! Lần sao không được phép như vậy có biết không?"
"Vâng, sẽ không có lần sau!" Diệp Tu rất biết nghe lời đáp lại.
Ba người về đến nhà, Hoàng Thiếu Thiên vội chạy ra đón, y còn chưa kịp nói tiếng nào đã bị Hoàng mụ mụ quở trách, "Chạy cái gì mà chạy? Sắp làm cha rồi mà vẫn còn như đứa nhóc vậy!" Nói xong bà kéo y ngồi xuống sofa, trừng y một cái, "Con đấy, nếu không phải cả đường đi Tiểu Diệp đều nói tốt cho con, mẹ nhất định không bỏ qua cho con! Chuyện mang thai lớn như vậy cũng không nói, con còn coi chúng ta là cha mẹ sao?"
Hoàng Thiếu Thiên cũng rất áy náy, đứa trẻ này vốn là ngoài ý muốn, cho dù đã nói sinh ra nhưng trước đây y cho rằng mình và Diệp Tu sớm muộn cũng sẽ ly hôn, khi ấy không biết hài tử ở với ai mới tốt, vừa nghĩ tới đã thấy phiền nên y quyết định tạm thời không nói với cha mẹ.
Bây giờ Hoàng gia cha mẹ đến Bắc Kinh mới biết chuyện này, không vui cũng là dễ hiểu.
"Cha, mẹ, là con sai, hai người đừng giận."
"Được rồi, cha mẹ không giận, nhưng con phải chú ý một chút." Hoàng ba ba không nhìn được con trai oan ức hề hề, lập tức an ủi y.
Hoàng mụ mụ lườm ông một cái, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ hỏi Hoàng Thiếu Thiên thân thể thế nào sức khỏe ra sao, dù sao bà cũng là người từng trải, đương nhiên biết khi mang thai phải khổ sở bao nhiêu.
Diệp Tu rót trà cho hai người, "Cha mẹ, buổi tối chúng ta ăn ở nhà, Thiếu Thiên hiện tại không quen đồ ăn bên ngoài,"
"Được được được, tùy tiện làm vài món là tốt rồi, chúng ta tới đây cũng đâu phải vì đồ ăn."
"Vậy để con đi nấu cơm." Diệp Tu nói xong liền tiến vào trong bếp bận rộn.
Hoàng mụ mụ cũng đi cùng hắn, "Tiểu Diệp, là con tự nấu sao? Mẹ nấu là được rồi."
"Không cần, cha mẹ nói chuyện với Thiếu Thiên a."
"Nói chuyện với nó lúc nào không được, để mẹ giúp con."
Vì vậy Hoàng mụ mụ và Diệp Tu vào bếp nấu cơm, Hoàng ba ba và Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên ngoài phòng khách nói chuyện.
"Cha, hai người đến đây mấy ngày, sắp khai giảng rồi đúng không? Cha mẹ muốn đi đâu, con đi cùng hai người, dù sao cũng đang nghỉ."
"Con vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi, không nên đến chỗ đông người."
"Không phải cha là người từng trải sao, khi mẹ mang thai còn đi dạy thay! Nếu không phải không muốn bên ngoài phát hiện chuyện mang thai, con đã sớm không ngốc ở nhà rồi! Thật sự rất nhàm chán! Hai hôm trước có Diệp Tu ở nhà còn đỡ, hôm nay chỉ có một mình con, rất tẻ nhạt!"
"Hiện tại con đang ở thời gian đặc thù, chịu khó một chút."
"Con biết, nhưng ra ngoài đi dạo cũng có sao đâu?"
"Được, nhớ phải cẩn thận."
Hai người phụ tử hàn huyên, bên kia một bàn cơm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng mụ mụ lại khen Diệp Tu một hồi, sau đó thuận tiện quở trách Hoàng Thiếu Thiên chỉ biết ăn.
Mấy hôm Tết Hoàng Thiếu Thiên bị bà nói đã quen, bây giờ cũng không còn bất mãn nữa, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi nói chuyện một chút, Hoàng gia cha mẹ bởi vì cả ngày đi máy bay cũng rất mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi sớm.
Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên tản bộ tiêu thực trong tiểu khu, kết quả vừa về đến cửa Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên kéo tay hắn, "Diệp Tu, em muốn ăn Malatang*!"
(*) Malatang: Ma lạt thang, một món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên
"Hiện tại?"
"Ân!" Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn đầy chờ mong, "Rất muốn ăn nha!"
Diệp Tu nhéo mũi y, cười nói, "Nói dễ nghe một chút, anh dẫn em đi ăn."
Hoàng Thiếu Thiên ôm hắn, "Diệp Tu, chúng ta đi ăn thôi, em thật sự rất muốn ăn, cực kỳ muốn ăn, đi thôi đi thôi, anh là tốt nhất!"
Thanh âm của y mang theo mấy phần ý vị làm nũng, Diệp Tu bị y nói đến cõi lòng mềm nhũn, trực tiếp ôm người hôn lên, Hoàng Thiếu Thiên vội đẩy hắn ra, "Anh làm gì vậy? Cha mẹ em đang ở đây, để họ nhìn thấy thì phải làm sao?"
Diệp Tu cắn cắn đôi môi đang líu ríu không ngừng, "Thiếu Thiên đại đại, anh cũng rất muốn ăn... em!"
"Này này này, nghĩ gì vậy, cha mẹ em còn đang ở đây!"
"Họ không ở đây em cũng không cho anh chạm vào." Diệp Tu ủy khuất.
"Anh là làm sao vậy? Tối hôm qua không phải... Không phải đã nói không thể làm hàng ngày sao? Chẳng may tổn thương đến con thì biết làm sao bây giờ?"
Diệp Tu ôm y cọ cọ, "Anh biết, vì vậy em đừng câu dẫn anh."
Hoàng Thiếu Thiên nhéo hắn, "Em nào có? Là anh có ý đồ bất chính, nhìn ai cũng thấy đang câu dẫn mình!"
"Không có, anh chỉ thấy Thiếu Thiên đại đại đang câu dẫn anh mà thôi."
"Hừ, mau đi ăn Malatang, nhanh lên nhanh lên, anh đừng nháo!"
"Được, để anh lấy chìa khóa xe." Cửa hàng Malatang mà Hoàng Thiếu Thiên thích ăn còn cách tiểu khu rất xa đâu.
Chờ hai người ra cửa rồi, phòng ngủ khách mở ra, Hoàng mụ mụ không khỏi bật cười.
Bà vốn định ra ngoài uống nước, không ngờ vừa mở cửa liền nghe thấy hai người hai người tiến vào, không khí ám muội sau đó khiến bà cũng không tiện xuất hiện, đành chờ hai người đi rồi mới đi ra.
Sau khi trở về phòng, bà lay lay Hoàng ba ba, "Này, em nói, sao em cảm thấy hai đứa bé này bây giờ còn dính nhau hơn cả hồi Tết vậy?"
Hoàng ba ba đang mơ mơ màng màng, "Ân?"
Hoàng mụ mụ cũng không gọi ông tỉnh hắn, tự mình lẩm bẩm, "Đợt Tết tuy hai đứa rất hòa hợp, nhưng em có cảm giác càng giống bạn bè hơn, cũng không làm chuyện gì thân mật. Anh xem lần này, cả hai lúc nào cũng ở cạnh nhau, ánh mắt Tiểu Diệp như dính trên người Thiếu Thiên nhà chúng ta, mà Thiếu Thiên cũng thật là, nói chuyện với Tiểu Diệp như hài tử vậy, rõ ràng là bị Tiểu Diệp sủng ái thành quen rồi."
"Như vậy không phải rất tốt sao?" Hoàng ba ba hỏi lại.
"Nói cũng đúng! Tiểu Diệp tuy thân thế xuất chúng nhưng không giống các thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác tán nhiều thói hư tật xấu khác, đúng là hiếm thấy!"
"Ân, vậy là được rồi, mau ngủ thôi." Hoàng ba ba thật sự rất mệt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không mở ra.
Hoàng mụ mụ lườm ông một cái, quyết định nằm xuống đắp chăn ngủ.
Mấy ngày sau, Hoàng Thiếu Thiên bồi cha mẹ du lịch Bắc Kinh, bởi vì y đang mang thai nhiều chuyện không tiện nên họ không đi quá nhiều nơi, cũng may Hoàng gia phụ mẫu đã đến Bắc Kinh nhiều lần, trên cơ bản đều đã thăm qua những di tích nổi tiếng.
Bên này Diệp Tu cũng nói chuyện với Diệp phu nhân, mời cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên đến nhà ăn cơm gặp mặt.
Không ngờ khi mọi người tới nơi lại phát hiện Lục Khinh Mạn cũng có mặt, đang ngồi nói chuyện với Diệp phu nhân.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua Diệp Tu, Diệp Tu lắc đầu biểu thị mình cũng không biết chuyện này.
Ngược lại Lục Khinh Mạn rất thoải mái, "Thật ngại quá, em cũng không biết hôm nay có khách quý tới, chỉ nghĩ nếu về nước mà không qua thăm bác gái thì thật không phải phép, Diệp Tu anh sẽ không để tâm chứ?"
Người ta đã khách khí như vậy, Diệp Tu còn có thể trả lời sao?
Diệp phu nhân cũng không lưu tâm nhiều, nhanh chóng chào hỏi cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên, cùng uống trà nói chuyện.
Thời gian Diệp Tu và Lục Khinh Mạn ở bên nhau không ngắn, nàng cũng từng tới Diệp gia nhiều lần, lại biết cách lấy lòng trưởng bối nên rất được Diệp phu nhân yêu thích. Có điều Diệp phu nhân xưa nay không can dự vào chuyện tình cảm của con cháu, bởi vậy đối với bà Lục Khinh Mạn cũng chỉ là con của bạn cũ, ai đường đường chính chính tiến vào Diệp gia mới là quan trọng.
Vốn hai bên không phải quá so đo, bữa cơm thêm một đôi đũa cũng không có gì ghê gớm, có điều khi Lục Khinh Mạn ngồi nói chuyện còn hài hòa, tới khi ăn cơm lại liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Tu, "Món này không phải anh thích ăn nhất sao? Trước đây khi chúng ta ra ngoài ăn cơm lần nào anh cũng gọi món này, em ăn nhiều tới mức muốn ngán mà không ngờ anh vẫn thích ăn. Em thật sự không thể hiểu tại sao anh lại thích nó như vậy!"
Một lần hai lần cũng thôi đi, nhưng nàng luôn làm như vậy, sắc mặt Hoàng mụ mụ ở phía đối diện cũng khó lòng bình thản được.
Diệp Tu cảm thấy mệt mỏi không thôi, "Tiểu Mạn, anh thích ăn gì sẽ tự gắp."
"Em còn không hiểu anh sao? Lần nào anh cũng chỉ ăn một món, như vậy dinh dưỡng sẽ không cân bằng. Nào, anh nếm thử món này xem!" Nói xong liền gắp cho hắn một miếng sườn xào chua ngọt.
Diệp Tu tránh bát đi, miếng sườn liền rơi xuống người Diệp Tu, Lục Khinh Mạn nghiêng người tới lau giúp hắn, Diệp Tu theo bản năng lùi lại tránh, không ngờ lại đụng vào Hoàng Thiếu Thiên.
"Thiếu Thiên..." Ba người còn lại đều hoảng hốt kêu lên.
Diệp Tu sau khi đụng vào y cũng giật mình vội xoay người lại ôm y vào ngực, chỉ nghe thấy tiếng ghế đổ xuống đất "Rầm!" một tiếng.
Có điều mọi người vẫn bất an, đều đặt bát đũa xuống tiến lên hỏi han y.
"Thiếu Thiên, con có sao không?" Hoàng mụ mụ vội nắm tay Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
Diệp phu nhân cũng vô cùng lo lắng, "Dì Hồ, mau gọi bác sĩ Trương tới đây!"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không sao, con cũng không bị ngã, mọi người không cần lo lắng."
Diệp Tu ôm y trong ngực mà lòng chưa hết lo sợ, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng y, ôn nhu hỏi, "Thật sự không sao chứ?"
"Không có, anh coi em là người giấy hay sao?" Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười.
Mà Lục Khinh Mạn lúc này đang đứng một bên nhìn trừng trừng vào bụng y, thật lâu sau mới bật cười, "Cậu có thai?"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy nụ cười kia thật sự rất bi thương nên chỉ đơn giản gật đầu, "Ân."
Lục Khinh Mạn rõ ràng đang cười, vậy mà nước mắt lại ào ào rơi xuống, "Diệp Tu, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ngay cả chạm anh cũng không muốn chạm vào em, nói là trước khi kết hôn không muốn em cảm thấy bị mạo phạm. Em thật ngốc, còn thật sự tin tưởng anh tôn trọng em. Kết quả đâu? Không chạm vào em tại sao lại chạm vào y?"
Diệp Tu đau đầu, "Tiểu Mạn, anh và Thiếu Thiên đã kết hôn, có hài tử là chuyện hiển nhiên, em đừng gây chuyện vô lý có được không?"
"Em gây chuyện vô lý? Diệp Tu, trong mắt anh em là nữ nhân điên cuồng không biết nói lý hay sao?"
"Anh không nói như vậy!"
Lục Khinh Mạn gật đầu, "Được, được, em gây chuyện vô lý, em không biết nói lý, vậy Hoàng Thiếu Thiên thì sao? Chen chân phá hoại tình cảm của người khác có thể là người tốt lành gì sao? Hoàng Thiếu Thiên, có phải cậu dùng thủ đoạn đê tiện bò lên giường Diệp Tu, sau đó dùng hài tử uy hiếp hắn, nếu không làm sao Diệp Tu chia tay với tôi!!!"
"Lục Khinh Mạn!!!" Diệp Tu quát lớn, những người khác không khỏi ngây người.
Xưa nay Diệp Tu không quen để lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ cần hắn không muốn để người khác biết, sẽ không ai đoán được hắn đang hỉ nộ ái ố thế nào. Có thể khiến Diệp Tu thất thố như vậy, Hoàng Thiếu Thiên cũng mới chỉ gặp một lần khi hắn chất vấn mối quan hệ của y và Chu Trạch Khải là gì.
Đủ có thể thấy hiện tại Diệp Tu đang tức giận đến ngần nào.
Đối mặt với Diệp Tu như vậy, cho dù là Diệp phu nhân cũng kinh ngạc tới quên cả mở miệng, Lục Khinh Mạn lại càng là sững sờ không thể tin tưởng mà nhìn hắn.
Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa tay Diệp Tu ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại, sau đó nhìn Lục Khinh Mạn chậm rãi nói, "Lục tiểu thư, tôi biết cô và Diệp Tu đã từng ở bên nhau, nhưng khi tôi và hắn đăng ký kết hôn, hai người đã chia tay, vì vậy tôi không hề chen chân vào tình cảm của hai người. Trước đây giữa hai người đã xảy ra chuyện gì cũng như vì sao lại chia tay, tôi hoàn toàn không muốn biết, nhưng nếu hiện tại cô muốn tôi trả Diệp Tu lại cho cô, chuyện này tuyệt đối không thể, bởi vì người Diệp Tu yêu là tôi!"
Bắt đầu từ thời điểm thấy Lục Khinh Mạn xuất hiện ở Diệp gia, Hoàng Thiếu Thiên đã biết hôm nay nhất định sẽ không yên bình.
Một nữ nhân có thể ở sau lưng Diệp Tu làm ra nhiều chuyện lừa gạt hắn như vậy, sao có thể là đèn cạn dầu?
Quả nhiên, khi mọi người dùng bữa, nàng vẫn luôn cố ý thể hiện mình càng thấu hiểu Diệp Tu hơn.
Ban đầu Hoàng Thiếu Thiên vốn không tỏ ý kiến gì, vì y biết Diệp Tu không muốn làm khó dễ cho bạn gái cũ, nên y cũng không dự định nhúng tay vào chuyện giữa hai người họ.
Có điều nữ nhân này càng lúc càng quá đáng, ngay cả Diệp Tu đều nổi giận, Hoàng Thiếu Thiên sao có thể không bất mãn đây?
Diệp Tu vốn đang giận dữ, khó khăn lắm mới có thể bày tỏ tâm ý rõ ràng với Hoàng Thiếu Thiên, không ngờ Lục Khinh Mạn lại nói chuyện vô lý như vậy, có điều sau khi nghe Hoàng Thiếu Thiên nói xong cũng không phát hỏa nữa, ngược lại nhẹ nhàng ôn nhu cười với y một cái, đổi lại một cái trừng mắt từ người kia.
Diệp Tu chậm rãi thu lại tiếu ý, "Tiểu Mạn, tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng, chuyện chúng ta chia tay không hề liên quan tới Thiếu Thiên, là do mối quan hệ của chúng ta có vấn đề. Những gì em vừa nói, tôi không hy vọng sẽ nghe lại lần thứ hai!"
Lục Khinh Mạn không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên nói người Diệp Tu yêu là y, nói đến tự tin như vậy, nhưng chính Diệp Tu đang đứng bên cạnh sủng nịch nhìn y mới chính là động lực để y có thể nói ra lời ấy.
Lục Khinh Mạn cảm thấy hơn cả ước ao chính là đố kỵ, bởi vì nụ cười kia vốn nên thuộc về nàng!
Nàng không muốn nhìn, không muốn nhìn thấy hai người đó thêm một phút giây nào cả, vì vậy trực tiếp xoay người muốn rời đi.
Lúc này Diệp phu nhân mới mở miệng, "Lục tiểu thư, hôm nay cháu đến thăm ta, ta rất vui vẻ, có điều ta biết người trẻ tuổi bây giờ đều bận rộn sự nghiệp, vì vậy sau này không cần tốn thời gian tới đây, ta cũng không trách cháu."
Lục Khinh Mạn dừng chân, "Bác gái muốn nói sau này con đừng tới nữa sao? Con biết, con cũng không trở lại nữa!" Sau đó liền không quay đầu lại mà rời khỏi Diệp gia.
Nhưng chuyện đã đến nước này, mọi người cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Diệp phu nhân bảo người làm dọn bàn cơm, sau đó bưng trà lên để mọi người nói chuyện. Hoàng mụ mụ ước chừng không có tâm tư để ý những chuyện ấy, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Tu.
Diệp Tu biết họ lưu ý chuyện của Lục Khinh Mạn, chủ động lên tiếng nói, "Cha mẹ, Tiểu Mạn là bạn gái cũ của con, nhưng con và cô ấy..."
"Tiểu Diệp, con không cần giải thích, mẹ hiểu." Hoàng mụ mụ ngắt lời hắn, "Mẹ không phải hoài nghi con và cô ấy có chuyện gì, mẹ tin tưởng nhân phẩm của con, con đối với Thiếu Thiên thế nào cha mẹ xem ở trong mắt hiểu ở trong lòng, mẹ chỉ lo lắng không biết cô ấy còn có thể làm ra chuyện gì. Ngày hôm nay tình huống như vậy cô ấy còn có thể nháo loạn, vậy còn chuyện gì là không thể làm được? Thiếu Thiên hiện tại đang mang thai, không thể để nó xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu sau này cô ấy tìm đến tận nhà hai đứa làm loạn, khi ấy có thể nói trước được gì?"
"Cha mẹ, chuyện ấy sẽ không xảy ra, con sẽ chăm sóc tốt cho Thiếu Thiên! Hôm qua chúng con đã quyết định sẽ để Tiểu Lô ban ngày tới bồi y, buổi tối con trở về, tuyệt đối sẽ không để y ở một mình, hai người yên tâm!"
Diệp phu nhân cũng nhẹ giọng an ủi, "Bà thông gia, bà cứ yên tâm, Diệp Tu trước nay xử sự đúng mực, nếu hai người không yên lòng vậy để Thiếu Thiên tới đây ở với tôi. Trước đây khi mới biết Thiếu Thiên có thai tôi cũng muốn để hai đứa đến đây, có điều hai đứa trẻ này hiện tại ở cạnh nhau như keo như sơn sợ người quấy rối nên không trở về. Tôi thấy mấy tháng này Diệp Tu cũng chăm sóc y ăn ngon ngủ kỹ nên mới yên tâm."
Hoàng mụ mụ không khỏi nở nụ cười, Diệp phu nhân nói không sai, Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên hiện tại ở cạnh nhau thân mật ngọt ngào, vợ chồng bà mấy ngày ở đây chỉ sợ phá vỡ bầu không khí của hai đứa, bởi vậy mỗi lần muốn trở ra đều sẽ làm chút động tĩnh coi như báo trước.
Mà Hoàng Thiếu Thiên hiện tại phải ăn phần của hai người, khi mọi người nói chuyện y còn đang mải miết ăn, nói những gì y cũng coi như không nghe thấy, y phát hiện sau khi mang thai bản thân đặc biệt không thích động não quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất