[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên
Chương 23
Khi trở lại văn phòng Diệp Tu đã bình tĩnh lại, bất kể hiện tại thế nào, hắn cũng phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền để trợ lý đi điều tra.
Đến xế chiều thu được kết quả, thật ra là chuyện gì cũng không tra được, Vương Kiệt Hi đương nhiên không muốn để người khác biết Hoàng Thiếu Thiên đang ở cạnh hắn, nên mọi tin tức về y đều được phong tỏa chặt chẽ.
Trợ lý của Diệp Tu cũng không phải người bình thường, hắn còn tìm hiểu được vài chuyện, ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên chỉ bắt đầu xuất hiện từ nửa năm trở lại đấy, bốn năm trước đó y dường như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
"Tìm thám tử tư, nhất định phải tra được cho tôi."
Vì vậy trợ lý liền đi liên hệ với các văn phòng thám tử tư, nhưng ai cũng biết sẽ không thể thu được kết quả nhanh chóng, hắn vẫn cần phải chờ đợi một khoảng thời gian.
Trong thời gian chờ đợi, hắn không chỉ một lần muốn gặp Hoàng Thiếu Thiên, có điều Vương Kiệt Hi bảo vệ y quá cẩn thận, hắn đến sẽ nhà bị từ chối, mà mỗi khi Hoàng Thiếu Thiên ra đường đều có rất nhiều người đi theo, trừ phi Diệp Tu cố ý tìm một đội vệ sĩ tới đánh với họ một trận, nếu không tuyệt đối không có khả năng thấy được y.
Vì vậy, Diệp Tu biết Vương Kiệt Hi đây là quyết tâm không để hắn tiếp xúc với Hoàng Thiếu Thiên.
Nhưng chuyện khiến hắn khổ sở nhất lại chính là thái độ của Hoàng Thiếu Thiên, mặc dù hắn đã đích thân tới tận nơi nói cho y về quan hệ giữa hai người, nhưng Hoàng Thiếu Thiên cũng không vì vậy mà giảm đi cảnh giác với hắn.
Có lẽ trong lòng Hoàng Thiếu Thiên đã mất trí nhớ, Vương Kiệt Hi mới là người y yêu nhất.
Nếu sự thật là như vậy, hắn phải làm gì mới được?
Không từ thủ đoạn nào cướp người từ tay Vương Kiệt Hi? Nếu làm như vậy có khiến Hoàng Thiếu Thiên tổn thương không? Hoặc cứ như hiện tại, Hoàng Thiếu Thiên chuyện gì cũng không nhớ, y hạnh phúc bên cạnh Vương Kiệt Hi mới là lựa chọn tốt nhất? Diệp Tu có thể thấy được, Vương Kiệt Hi thật sự rất yêu y, nếu không sẽ không bảo vệ y như vậy, cũng có thể nhận ra, Hoàng Thiếu Thiên rất dựa dẫm ỷ lại vào Vương Kiệt Hi, khi y ở cạnh hắn liền có thể ngây ngô làm nũng như một đứa trẻ.
Không nói tới trước đây khi hai người ở bên nhau đã từng ân ái mặn nồng thế nào, cho dù hiện tại Diệp Tu nhớ thương y ra sao, Hoàng Thiếu Thiên cũng không còn nhỡ rõ nữa, trong mắt y hắn chỉ là một người xa lạ mà thôi!
Nhưng buông tay như vậy, hắn sẽ cam lòng sao?
Cứ hai tay đem y dâng lên cho người ta? Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau không thở nổi!
Thời điểm Diệp Tu đang không biết phải làm sao, hắn lại vô tình gặp được Hoàng Thiếu Thiên.
Buổi chiều, hắn có hẹn với đối tác, lại vô tình nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên đang bị mấy người đuổi theo, những vệ sĩ bình thường đi theo bên người y lúc này không biết đang ở đâu, mà những người kia còn đuổi theo y không buông.
Diệp Tu đạp chân ga lái xe tới bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, mở cửa, "Lên đây!"
Hoàng Thiếu Thiên ban đầu có chút do dự, nhưng sau khi thấy những người phía sau đuổi theo mỗi lúc một gần, không còn lựa chọn nào khác đành phải ngoan ngoãn lên xe.
Diệp Tu không bỏ qua chần chờ cảnh giác trong mắt y, nhưng vẫn cố ý quên đi đau nhói trong lòng, "Những người đó là ai? Vì sao lại đuổi theo em?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Tôi cũng không biết, bọn họ nhìn thấy tôi liền hô lên muốn xin chữ kí, sau đó đuổi theo tôi."
Diệp Tu hiểu được, có lẽ là bọn họ đã nhận ra Hoàng Thiếu Thiên.
Các thế hệ của giới giải trí thay đổi rất nhanh, hiện tại nhân tài lớp lớp, Hoàng Thiếu Thiên biến mất cũng đã năm năm, rất nhiều người sớm quên đi diễn viên thiên tài mang số phận như phù dung sớm nở tối tàn, vì vậy bóng dáng của y có chợt lướt qua trên màn ảnh cũng chẳng ai chú ý tới.
Nhưng hôm nay thì khác, Hoàng Thiếu Thiên không toàn thân quấn kín như trước, ngược lại cả khuôn mặt đều lộ ra, vì vậy chắc chắn có người nhận ra y.
Người đáng lẽ đã đến cõi Niết Bàn từ năm năm trước, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, những tín đồ phim ảnh nhất định sẽ muốn tìm hiểu sự thật, nói không chừng không bao lâu nữa tin tức Hoàng Thiếu Thiên còn sống sẽ lên hotsearch.
"Vệ sĩ đâu? Không phải luôn có người đi theo em sao?" Diệp Tu hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, "Tôi lén trốn đi. Mỗi lần ra ngoài đều có rất nhiều người, thật là phiền phức. Vì vậy hôm nay tôi nhân lúc bọn họ không chú ý tự đi một mình."
Diệp Tu cười khẽ, "Đứa ngốc, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Ngữ khí mười phần sủng nịch, hoàn toàn không có chút trách cứ nào.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua hắn một cái rồi quay đi, chỉ vào điểm xe bus trước mặt, "Thả tôi xuống đây là được."
"Nếu lại bị người đuổi theo thì sao? Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi." Diệp Tu nói.
Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, "Tôi cũng không biết đi đâu, chỉ là muốn tản bộ mà thôi. Tôi có cảm giác hình như đã từng tới thành phố này, mọi thứ giống như rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra được."
Diệp Tu trực tiếp gọi cho trợ lý bảo hắn dời lại lịch hẹn chiều nay, cười nói, "Vậy để anh đưa em đi dạo!"
Hắn đưa Hoàng Thiếu Thiên tới dưới nhà hai người, ở đây có công viên mỗi ngày Hoàng Thiếu Thiên đều tản bộ tiêu thực, có cửa hàng Haagen – Dazs mà chỉ cần y rảnh rỗi đều sẽ tới ăn, hắn còn dẫn y tới quán ăn bên đường trước đây Hoàng Thiếu Thiên dẫn hắn tới ăn lạp sườn, cả nhà hàng bán Malatang mà y thích ăn...
Sau đó hắn lái xe ra ngoại ô, nơi đó là địa phương ngoại thành duy nhất mà hắn và Hoàng Thiếu Thiên từng tới.
Có điều đang là mùa đông, cảnh vật nơi đây có chút tiêu điều, Hoàng Thiếu Thiên lại sợ lạnh không dám xuống xe, vì vậy hai người ngồi trong xe nghe nhạc thư giãn.
Âm nhạc cũng đều là những nhạc phẩm cũ, năm ấy Hoàng Thiếu Thiên lưu về, Diệp Tu chưa từng nghĩ sẽ đổi lại.
Sở thích của Hoàng Thiếu Thiên có lẽ cũng không thay đổi, khi nghe còn hát theo mấy câu.
Diệp Tu nhìn y, rõ ràng đã gần ba mươi tuổi, vậy mà dáng dấp vẫn y hệt ngày hai người gặp nhau trước Cục Dân chính, hơn nữa so ra càng thêm đơn thuần đáng yêu, có lẽ là bởi vì Vương Kiệt Hi bảo hộ y quá cẩn thận, để hắn quên mất cõi đời này còn có người xấu làm chuyện khiến người ta không vui.
Diệp Tu không biết mình có nên tới cảm ơn Vương Kiệt Hi hay không, ít nhất hiện tại hắn không có lập trường tới.
Chuông điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên đánh vỡ yên lặng hai người đang hưởng thụ, là Vương Kiệt Hi gọi tới.
Nhìn thấy tên Vương Kiệt Hi hiện lên trên màn hình, Hoàng Thiếu Thiên le lưỡi một cái giống như đứa nhóc làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện.
"Alo? Kiệt Hi, em đang ở bên ngoài, một lát nữa sẽ trở về, anh không cần lo lắng." Người kia còn chưa mở lời, Hoàng Thiếu Thiên đã lên tiếng trước.
"Ở đâu? Anh cho người tới đưa em về!"
"Không cần, rất xa, em tự về được mà."
"Có người đưa em đi?"
"A... Không phải, là em tự đi."
"Vậy nói địa chỉ đi, anh tới đón em."
"Thật sự không..."
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa dứt lời, Diệp Tu bỗng nhiên mất khống chế giành lấy điện thoại của y tắt máy, Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt nhìn hắn, "Anh làm gì vậy?"
Diệp Tu cũng biết tâm thái của mình hiện tại không tốt, nhưng nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện với nam nhân khác thân mật như vậy mà ngay cả tên hắn cũng không muốn nhắc tới, hắn không khống chế được nữa.
"Hoàng Thiếu Thiên, vì sao em không dám nói là đi cùng với anh? Sợ Vương Kiệt Hi không vui?"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn người ban nãy vẫn còn ôn nhu dịu dàng, bây giờ bỗng nhiên biến thành dáng dấp như lần đầu hai người gặp gỡ hôm trước, theo bản năng muốn đẩy cửa xuống xe, Diệp Tu liền trực tiếp khóa cửa xe lại, kéo y trở về, "Hoàng Thiếu Thiên, em thật sự sợ anh sao? Trong mắt em anh là hồng thủy mãnh thú?"
Hoàng Thiếu Thiên ra sức giãy dụa, "Anh thả tôi ra, mau thả ra!"
Hoàng Thiếu Thiên càng chống cự, sắc mặt Diệp Tu càng âm trầm, hắn không những kéo y ngồi trở về ghế mà còn trực tiếp hôn lên. Từ khi biết Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn sống, hắn có nằm mơ cũng muốn ôm người vào trong ngực, có điều hoàn cảnh tuyệt đối không phải như hiện tại. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, Hoàng Thiếu Thiên căn bản không muốn để hắn tới gần y.
Hoàng Thiếu Thiên ở dưới thân hắn đấm đá giãy dụa, nhưng sự khác biệt về giới tính khiến y không thể đẩy được hắn ra, chỉ có thể dùng sức cắn đầu lưỡi Diệp Tu.
Diệp Tu bị đau phải tách ra, nhưng hắn vẫn không buông Hoàng Thiếu Thiên, ngược lại mỉm cười, "Thiếu Thiên, em không chống cự được anh." Nói xong, pheromone vị trầm hương nháy mắt tràn ngập phong bế không gian hạn hẹp, thân thể Hoàng Thiếu Thiên mềm nhũn xuống, hương chanh tràn ra từ thân thể y quấn quýt lấy pheromone của Diệp Tu, mỗi một tế bào của y đều đang kêu gào khát vọng, y muốn nam nhân này!
Diệp Tu hôn lên lần thứ hai, y phục của Hoàng Thiếu Thiên bị kéo xuống, từ đôi môi ngọt ngào hắn dần lui xuống cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, sau đó là hai khỏa hồng anh run rẩy trên ngực y. Hai tay Diệp Tu cũng không nhàn rỗi, một tay nắm lấy khí quan của y, một tay lần tới tiểu huyệt phía sau, thủy dịch không ngừng nhỏ xuống ghế ngồi, khiến cho cả không gian tràn đầy sắc hương dụ hoặc.
"Đừng... Thả tôi ra... A... Không muốn... Đừng chạm nơi đó..."
Hoàng Thiếu Thiên cố nương theo chút lý trí cuối cùng mà tuyệt vọng phản kháng, nhưng thân thể của y dường như đã không còn thuộc về y nữa, Diệp Tu hiểu rõ thân thể y hơn chính bản thân y, hắn quá hiểu làm thế nào để lấy lòng Hoàng Thiếu Thiên.
Những tiếng rên rỉ ám muội không ngừng tràn ra quẩn quanh hai người.
Rốt cuộc, Hoàng Thiếu Thiên phóng thích trong miệng Diệp Tu.
Sau cao trào, Hoàng Thiếu Thiên vô lực mềm nhũn trên ghế, Diệp Tu không chờ đợi được nữa, hạ lưng ghế lựa, nắm lấy hai chân y muốn tiến vào, nhưng trong nháy mắt chạm đến cửa huyệt nóng ướt, hắn liền cứng lại.
Hắn đang làm gì?
Cho dù là thời điểm ân ái ngọt ngào trước đây, hắn cũng chưa từng dùng pheromone để khống chế Hoàng Thiếu Thiên, hiện tại Hoàng Thiếu Thiên vốn không hề quen biết hắn, chỉ là bởi vì bị hắn tiêu kí mà không thể chống cự mới thuận theo nằm dưới thân hắn, một khi bị hắn đối xử như vậy, Hoàng Thiếu Thiên còn có thể tha thứ cho hắn hay không?
Hắn ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên, không ngờ ở bên tai y thấp giọng nghẹn ngào, "Thiếu Thiên, xin lỗi, thực xin lỗi..."
Diệp Tu cởi áo khoác phủ lên cho y, sau đó xuống xe đến một vị trí xa xa hút thuốc.
Hoàng Thiếu Thiên dần dần thoát khỏi dục vọng, sau khi mặc lại y phục liền muốn gọi điện cho Vương Kiệt Hi, nhưng không biết vì sao khi thấy bóng dáng cô đơn của Diệp Tu, y lại thấy không đành lòng.
Hoàng Thiếu Thiên không ngốc, thân là một OMEGA mà không bị ảnh hưởng bởi pheromone của những người khác, điều này chứng tỏ y đã bị tiêu kí.
Nhưng y lại không chống cự được trước pheromone của Diệp Tu, hay nói cách khác, Diệp Tu không hề lừa dối hắn, nam nhân đã tiêu kí y chính là Diệp Tu.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tu, đối diện với ánh mắt hắn, y liền biết nam nhân tên là Diệp Tu này nhất định rất yêu thương y, bởi vì đôi mắt kia sau khi biết y đã quên hết chuyện cũ đã trở nên ảm đạm thất vọng, tựa như muốn hỏi y, Vì sao em lại quên anh? Vì sao em có thể quên anh? Chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, cho dù em quên bất kì ai, sao có thể quên mất anh đây?
Nhưng phải làm sao đây?
Y không nhớ, thật sự chuyện gì cũng không còn nhớ, cho dù nam nhân này thật sự đã từng là người y yêu, hiện tại y không biết hắn, cũng không yêu hắn, y có thể làm được gì khác?
Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên không biết có nên gọi cho Vương Kiệt Hi hay không, chuông điện thoại của Diệp Tu vang lên, là một người tên Phiền Phiền gọi video tới.
Hoàng Thiếu Thiên do dự một chút, y hiện tại không muốn nói chuyện với Diệp Tu, nhưng người kia lại vô cùng kiên nhẫn, tắt đi một lần lại gọi tới một lần, cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên không còn cách nào phải nhấn nghe, không ngờ đối phương lại là một đứa nhóc chừng năm sáu tuổi, hơn nữa Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy ở đâu. Khi đối diện với gương mặt đó, không hiểu sao trong lòng y rung động khe khẽ, không tự chủ muốn gần gũi thân thiết với đứa trẻ này.
Mà nhóc con kia cũng không nghĩ người nghe là y, ngây ngốc một chút sau đó lập tức cười rộ lên, gọi một tiếng ngọt ngào, "Thiếu Thiên ba ba, đúng là Thiếu Thiên ba ba, con đã nói hôm đó con nhìn thấy ba ở công viên, con gọi ba mà ba không nghe thấy, Diệp Tu ba ba còn không tin, nói con nhận lầm người. Con làm sao có thể nhận lầm được? Trong nhà Diệp Tu ba ba treo rất nhiều ảnh của ba, còn cùng con xem phim ba đóng, con nhất định sẽ không nhận lầm, ba nói đúng không? Thiếu Thiên ba ba có phải đang ở cạnh Diệp Tu ba ba không, hai người có thể đến đón con được không? Con tan học lâu rồi mà Diệp Tu ba ba vẫn chưa tới, hắn đã hứa hôm nay sẽ tới đón con, quả nhiên hắn có Thiếu Thiên ba ba liền không nhớ con nữa!"
Hoàng Thiếu Thiên không biết phải gọi tên thứ cảm xúc này thế nào, chỉ thấy trái tim mềm mại ấm áp, giống như cho dù đứa trẻ này muốn bất cứ thứ gì, y cũng không ngại cho nó.
Đây là phụ tử thiên tính sao?
Y biết nhóc con này là con trai của y, vết sẹo trên bụng y nhất định là do năm đó sinh nó ra mà lưu lại.
"Ân, ba tới đón con." Vì vậy y đáp ứng, không hiểu ra sao mà đáp ứng, rõ ràng hiện tại y không muốn tiếp xúc với Diệp Tu, nhưng y thật sự không có cách nào từ chối nhóc con này.
Vừa lúc ấy Diệp Tu cũng trở lại xe, nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên đồng ý tới đón nhóc con liền không khỏi kinh hỷ, hắn cho rằng sau khi xảy ra chuyện ban nãy, Hoàng Thiếu Thiên nhất định sẽ sợ hãi mà tránh xa hắn.
Hoàng Thiếu Thiên kết thúc cuộc gọi, trả lại điện thoại cho Diệp Tu, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn bạn nhỏ nhà anh thất vọng mà thôi."
Diệp Tu nở nụ cười, "Anh biết."
Bất kể nói thế nào đây cũng là một dấu hiệu tốt, cho dù Hoàng Thiếu Thiên đã quên đi quá khứ, nhưng đứa trẻ y hoài thai mười tháng sinh ra không giống với những người khác.
Khi hai người tới nhà trẻ, trời đã chập tối, lão sư cùng nhóc con đứng ở cửa chờ đợi, nhóc con vừa thấy Hoàng Thiếu Thiên liền nhào tới ôm lấy y, "Thiếu Thiên ba ba!"
Hoàng Thiếu Thiên ôm nó nhẹ nhàng hôn một cái, "Phiền Phiền đúng không? Có đói bụng không? Ba dẫn con đi ăn."
"Có đói..." Nhóc con bĩu môi, oan ức nhìn y, "Diệp Tu ba ba vậy mà quên đón người ta, chúng ta phạt hắn hôm nay xuống bếp được không? Diệp Tu ba ba nấu cơm rất ngon."
Hoàng Thiếu Thiên có chút khó xử, nếu đồng ý với nó có nghĩa là y sẽ phải tới nhà Diệp Tu.
Nhóc con ôm cổ Hoàng Thiếu Thiên làm nũng, "Đi thôi đi thôi, Thiếu Thiên ba ba không phải mới nói muốn đưa con đi ăn hay sao?"
Hoàng Thiếu Thiên quả thật hoàn toàn không cự tuyệt được nó, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Diệp Tu trong lòng âm thầm khen ngợi nhóc con không ngớt, quả nhiên là trợ thủ đắc lực cho hắn.
Vì vậy Diệp Tu đưa hai người tới siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn, sau đó về nhà xuống bếp làm cơm, Hoàng Thiếu Thiên cùng nhóc con ngồi trong phòng khách. Trong nhà quả thật treo đầy ảnh chụp của Hoàng Thiếu Thiên, điều này khiến cho y có chút ngại ngùng, đành tập trung chơi đùa với nhóc con.
Những món Diệp Tu nấu đều là món Hoàng Thiếu Thiên thích ăn, hơn nữa trước đây y vốn thích ăn cơm Diệp Tu nấu, nên ăn đến vui vẻ.
Tuy rằng không khí giữa hai người còn rất gượng gạo, nhưng bởi vì có nhóc con ngồi cạnh, bữa cơm này cũng coi như tương đối hòa thuận.
Sau khi ăn xong, Diệp Tu muốn đưa Hoàng Thiếu Thiên về, Vương Kiệt Hi đã gọi đến, Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện với hắn hai câu liền bảo Diệp Tu không cần đưa, Vương Kiệt Hi đã tới đón y rồi.
Diệp Tu đương nhiên không vui, vợ yêu của mình buổi tối lại phải về nhà với nam nhân khác, làm sao cam lòng?
Nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể nóng vội, hắn không muốn Hoàng Thiếu Thiên chán ghét hắn.
Hắn đưa Hoàng Thiếu Thiên xuống lầu, quả nhiên thấy xe Vương Kiệt Hi đã chờ sẵn ở đó. Hoàng Thiếu Thiên vẫy tay tạm biệt nhóc con, nhóc con hai mắt ngấn lệ không ngừng nhắc, "Thiếu Thiên ba ba nhớ thường xuyên tới chơi với con, con rất nhớ Thiếu Thiên ba ba!"
Nó gọi như vậy, Hoàng Thiếu Thiên cũng không đành lòng rời đi, nhưng cũng không thể tiếp tục ở lại, rốt cuộc lên xe cùng Vương Kiệt Hi trở về.
Suốt cả đường đi, Vương Kiệt Hi hoàn toàn không nói lời nào, không khí có chút ngột ngạt.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn, ngọt ngào cười lấy lòng, "Anh sinh khí sao?"
Vương Kiệt Hi không trả lời.
"Đừng nóng giận mà, còn không phải tại anh sao, anh an bài cạnh em nhiều người như vậy, muốn ra ngoài cũng rất phiền phức, dù sao em không phải đại nhân vật gì, ai lại đi làm phiền em cơ chứ? Anh cũng cẩn thận quá rồi."
"Còn hôm nay? Bị đuổi theo mấy con phố?" Vương Kiệt Hi rốt cuộc mở miệng.
Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, "Em làm sao biết sẽ gặp phải chuyện như vậy? Có điều cũng không có chuyện gì!"
"Vì sao lại ở cùng Diệp Tu?"
"Tình cờ gặp, nếu không có thể sẽ thật sự xảy ra phiền phức."
"Vậy tại sao lại đến nhà hắn?"
Hoàng Thiếu Thiên khó chịu nhìn hắn, "Vương Kiệt Hi anh có ý gì? Đang trách em sao? Em chỉ là trùng hợp gặp hắn, sau đó đến nhà hắn ăn cơm, có chuyện gì sao?"
Lúc này cũng vừa về đến nhà, Hoàng Thiếu Thiên nói xong liền đẩy cửa xuống xe.
Vương Kiệt Hi vội đuổi theo ôm lấy y, ôn nhu dỗ dành, "Thiếu Thiên, anh không trách em, anh chỉ là lo lắng cho em. Đừng giận, anh sai rồi, được không?"
Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn ra, làm mặt quỷ với hắn, "Hừ, không thèm để ý tới anh!"
Vương Kiệt Hi cùng y lên lầu, cười nói, "Cùng lắm sau này em ra ngoài, anh bảo bọn họ không cần theo em."
Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Này còn tạm được."
Tối hôm ấy là lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên lên mạng search tên của mình, trước đây đã xảy ra chuyện gì y không nhớ rõ, chỉ biết sau khi tỉnh lại, tâm trí trống rỗng trắng xóa, chỉ có Vương Kiệt Hi vẫn luôn kiên nhẫn nói chuyện bên cạnh y trong thời điểm y hôn mê là có thể cho y cảm giác an toàn.
Sau khi tỉnh lại, có một khoảng thời gian rất dài y không thể cử động, chỉ có thể nằm ở trên giường, là Vương Kiệt Hi một mực bồi bên cạnh y, không ngại phiền phức nói cho y nghe rất nhiều chuyện.
Bắt đầu từ khi ấy, cuộc sống của y trở nên rất đơn thuần, bất kì chuyện gì Vương Kiệt Hi cũng giúp y xử lý tốt, y chỉ cần mỗi ngày vui vẻ hạnh phúc như một đứa trẻ là đủ rồi.
Vì vậy y chưa từng có suy nghĩ nhiều về quá khứ của mình, hay nói đúng hơn là y không thể nghĩ tới.
Cho nên đây là lần đầu tiên y chủ động tìm hiểu về quá khứ của mình, đọc thông tin một hồi, Hoàng Thiếu Thiên, diễn viên thiên tài, đạt giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trong một năm giành được hầu hết các giải thưởng lớn về nam diễn viên chính, có điều số phận như phù dung sớm tàn, gặp tai nạn rơi máy bay mà qua đời, hưởng dương hai mươi bốn tuổi.
Trừ những điều này, trên internet chủ yếu là các tin tức về tình cảm của y và Diệp Tu, còn có cả Diệp Hoàng đảng.
Ngoài trừ một số ảnh chụp ngược cẩu trước đây, chủ yếu là những bức ảnh của Diệp Tu sau khi y biến mất, ví dụ như ảnh chụp năm ấy xảy ra tai nạn máy bay, Diệp Tu ngày đêm tìm kiếm y không biết mệt mỏi, ảnh chụp bóng dáng Diệp Tu đứng trước bia mộ y hút thuốc lá, thậm chí còn có người so sánh Diệp Tu trước và sau khi y rời đi.
Bởi vì Diệp Tu si tình, cho dù Hoàng Thiếu Thiên không còn nữa, Diệp Hoàng đảng vẫn một lòng ủng hộ hai người nọ.
Mà hôm nay, bởi vì hồi chiều có người chụp được ảnh y bị người đuổi theo đã lên xe Diệp Tu khiến cho cả mạng xã hội đều sôi trào, một số người bất ngờ khi thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn sống, mà càng nhiều người lại bày tỏ hạnh phúc khi tiếp tục thấy hai người ở bên nhau.
Hoàng Thiếu Thiên cười khổ, nếu những người này biết y đã không còn kí ức về quá khứ, hiện tại Diệp Tu đối với y chỉ là một người xa lạ, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
Đêm ấy, Hoàng Thiếu Thiên lại bắt đầu mơ thấy ác mộng, trong không gian lạnh lẽo hỗn loạn là tiếng đe dọa tàn ác, tiếng trẻ con kêu khóc, tiếng cầu cứu sợ hãi, còn có tiếng súng nhức nhối, xung quanh một người lại một người ngã xuống, máu tươi vấy đỏ y phục y...
Y cũng sẽ chết, mọi người đều sẽ chết...
Đây là nơi nào? Vì sao y lại ở đây?
Y không thể chết được, không thể chết được...
"Đừng... đừng..." Hoàng Thiếu Thiên ngủ không an ổn, thân thể bắt đầu run rẩy.
Bỗng nhiên có đôi tay vững chắc ôm lấy y, cảm giác ấm áp xoa dịu tâm trạng bất an của y, khiến y dần bình tĩnh trở lại, yên tâm nằm trong ngực người kia mà ngủ thiếp đi.
Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng hôn lên trán y, "Thiếu Thiên, ngày mai chúng ta trở về Mỹ được không?"
Đến xế chiều thu được kết quả, thật ra là chuyện gì cũng không tra được, Vương Kiệt Hi đương nhiên không muốn để người khác biết Hoàng Thiếu Thiên đang ở cạnh hắn, nên mọi tin tức về y đều được phong tỏa chặt chẽ.
Trợ lý của Diệp Tu cũng không phải người bình thường, hắn còn tìm hiểu được vài chuyện, ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên chỉ bắt đầu xuất hiện từ nửa năm trở lại đấy, bốn năm trước đó y dường như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
"Tìm thám tử tư, nhất định phải tra được cho tôi."
Vì vậy trợ lý liền đi liên hệ với các văn phòng thám tử tư, nhưng ai cũng biết sẽ không thể thu được kết quả nhanh chóng, hắn vẫn cần phải chờ đợi một khoảng thời gian.
Trong thời gian chờ đợi, hắn không chỉ một lần muốn gặp Hoàng Thiếu Thiên, có điều Vương Kiệt Hi bảo vệ y quá cẩn thận, hắn đến sẽ nhà bị từ chối, mà mỗi khi Hoàng Thiếu Thiên ra đường đều có rất nhiều người đi theo, trừ phi Diệp Tu cố ý tìm một đội vệ sĩ tới đánh với họ một trận, nếu không tuyệt đối không có khả năng thấy được y.
Vì vậy, Diệp Tu biết Vương Kiệt Hi đây là quyết tâm không để hắn tiếp xúc với Hoàng Thiếu Thiên.
Nhưng chuyện khiến hắn khổ sở nhất lại chính là thái độ của Hoàng Thiếu Thiên, mặc dù hắn đã đích thân tới tận nơi nói cho y về quan hệ giữa hai người, nhưng Hoàng Thiếu Thiên cũng không vì vậy mà giảm đi cảnh giác với hắn.
Có lẽ trong lòng Hoàng Thiếu Thiên đã mất trí nhớ, Vương Kiệt Hi mới là người y yêu nhất.
Nếu sự thật là như vậy, hắn phải làm gì mới được?
Không từ thủ đoạn nào cướp người từ tay Vương Kiệt Hi? Nếu làm như vậy có khiến Hoàng Thiếu Thiên tổn thương không? Hoặc cứ như hiện tại, Hoàng Thiếu Thiên chuyện gì cũng không nhớ, y hạnh phúc bên cạnh Vương Kiệt Hi mới là lựa chọn tốt nhất? Diệp Tu có thể thấy được, Vương Kiệt Hi thật sự rất yêu y, nếu không sẽ không bảo vệ y như vậy, cũng có thể nhận ra, Hoàng Thiếu Thiên rất dựa dẫm ỷ lại vào Vương Kiệt Hi, khi y ở cạnh hắn liền có thể ngây ngô làm nũng như một đứa trẻ.
Không nói tới trước đây khi hai người ở bên nhau đã từng ân ái mặn nồng thế nào, cho dù hiện tại Diệp Tu nhớ thương y ra sao, Hoàng Thiếu Thiên cũng không còn nhỡ rõ nữa, trong mắt y hắn chỉ là một người xa lạ mà thôi!
Nhưng buông tay như vậy, hắn sẽ cam lòng sao?
Cứ hai tay đem y dâng lên cho người ta? Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau không thở nổi!
Thời điểm Diệp Tu đang không biết phải làm sao, hắn lại vô tình gặp được Hoàng Thiếu Thiên.
Buổi chiều, hắn có hẹn với đối tác, lại vô tình nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên đang bị mấy người đuổi theo, những vệ sĩ bình thường đi theo bên người y lúc này không biết đang ở đâu, mà những người kia còn đuổi theo y không buông.
Diệp Tu đạp chân ga lái xe tới bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, mở cửa, "Lên đây!"
Hoàng Thiếu Thiên ban đầu có chút do dự, nhưng sau khi thấy những người phía sau đuổi theo mỗi lúc một gần, không còn lựa chọn nào khác đành phải ngoan ngoãn lên xe.
Diệp Tu không bỏ qua chần chờ cảnh giác trong mắt y, nhưng vẫn cố ý quên đi đau nhói trong lòng, "Những người đó là ai? Vì sao lại đuổi theo em?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Tôi cũng không biết, bọn họ nhìn thấy tôi liền hô lên muốn xin chữ kí, sau đó đuổi theo tôi."
Diệp Tu hiểu được, có lẽ là bọn họ đã nhận ra Hoàng Thiếu Thiên.
Các thế hệ của giới giải trí thay đổi rất nhanh, hiện tại nhân tài lớp lớp, Hoàng Thiếu Thiên biến mất cũng đã năm năm, rất nhiều người sớm quên đi diễn viên thiên tài mang số phận như phù dung sớm nở tối tàn, vì vậy bóng dáng của y có chợt lướt qua trên màn ảnh cũng chẳng ai chú ý tới.
Nhưng hôm nay thì khác, Hoàng Thiếu Thiên không toàn thân quấn kín như trước, ngược lại cả khuôn mặt đều lộ ra, vì vậy chắc chắn có người nhận ra y.
Người đáng lẽ đã đến cõi Niết Bàn từ năm năm trước, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, những tín đồ phim ảnh nhất định sẽ muốn tìm hiểu sự thật, nói không chừng không bao lâu nữa tin tức Hoàng Thiếu Thiên còn sống sẽ lên hotsearch.
"Vệ sĩ đâu? Không phải luôn có người đi theo em sao?" Diệp Tu hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, "Tôi lén trốn đi. Mỗi lần ra ngoài đều có rất nhiều người, thật là phiền phức. Vì vậy hôm nay tôi nhân lúc bọn họ không chú ý tự đi một mình."
Diệp Tu cười khẽ, "Đứa ngốc, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Ngữ khí mười phần sủng nịch, hoàn toàn không có chút trách cứ nào.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua hắn một cái rồi quay đi, chỉ vào điểm xe bus trước mặt, "Thả tôi xuống đây là được."
"Nếu lại bị người đuổi theo thì sao? Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi." Diệp Tu nói.
Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, "Tôi cũng không biết đi đâu, chỉ là muốn tản bộ mà thôi. Tôi có cảm giác hình như đã từng tới thành phố này, mọi thứ giống như rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra được."
Diệp Tu trực tiếp gọi cho trợ lý bảo hắn dời lại lịch hẹn chiều nay, cười nói, "Vậy để anh đưa em đi dạo!"
Hắn đưa Hoàng Thiếu Thiên tới dưới nhà hai người, ở đây có công viên mỗi ngày Hoàng Thiếu Thiên đều tản bộ tiêu thực, có cửa hàng Haagen – Dazs mà chỉ cần y rảnh rỗi đều sẽ tới ăn, hắn còn dẫn y tới quán ăn bên đường trước đây Hoàng Thiếu Thiên dẫn hắn tới ăn lạp sườn, cả nhà hàng bán Malatang mà y thích ăn...
Sau đó hắn lái xe ra ngoại ô, nơi đó là địa phương ngoại thành duy nhất mà hắn và Hoàng Thiếu Thiên từng tới.
Có điều đang là mùa đông, cảnh vật nơi đây có chút tiêu điều, Hoàng Thiếu Thiên lại sợ lạnh không dám xuống xe, vì vậy hai người ngồi trong xe nghe nhạc thư giãn.
Âm nhạc cũng đều là những nhạc phẩm cũ, năm ấy Hoàng Thiếu Thiên lưu về, Diệp Tu chưa từng nghĩ sẽ đổi lại.
Sở thích của Hoàng Thiếu Thiên có lẽ cũng không thay đổi, khi nghe còn hát theo mấy câu.
Diệp Tu nhìn y, rõ ràng đã gần ba mươi tuổi, vậy mà dáng dấp vẫn y hệt ngày hai người gặp nhau trước Cục Dân chính, hơn nữa so ra càng thêm đơn thuần đáng yêu, có lẽ là bởi vì Vương Kiệt Hi bảo hộ y quá cẩn thận, để hắn quên mất cõi đời này còn có người xấu làm chuyện khiến người ta không vui.
Diệp Tu không biết mình có nên tới cảm ơn Vương Kiệt Hi hay không, ít nhất hiện tại hắn không có lập trường tới.
Chuông điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên đánh vỡ yên lặng hai người đang hưởng thụ, là Vương Kiệt Hi gọi tới.
Nhìn thấy tên Vương Kiệt Hi hiện lên trên màn hình, Hoàng Thiếu Thiên le lưỡi một cái giống như đứa nhóc làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện.
"Alo? Kiệt Hi, em đang ở bên ngoài, một lát nữa sẽ trở về, anh không cần lo lắng." Người kia còn chưa mở lời, Hoàng Thiếu Thiên đã lên tiếng trước.
"Ở đâu? Anh cho người tới đưa em về!"
"Không cần, rất xa, em tự về được mà."
"Có người đưa em đi?"
"A... Không phải, là em tự đi."
"Vậy nói địa chỉ đi, anh tới đón em."
"Thật sự không..."
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa dứt lời, Diệp Tu bỗng nhiên mất khống chế giành lấy điện thoại của y tắt máy, Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt nhìn hắn, "Anh làm gì vậy?"
Diệp Tu cũng biết tâm thái của mình hiện tại không tốt, nhưng nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện với nam nhân khác thân mật như vậy mà ngay cả tên hắn cũng không muốn nhắc tới, hắn không khống chế được nữa.
"Hoàng Thiếu Thiên, vì sao em không dám nói là đi cùng với anh? Sợ Vương Kiệt Hi không vui?"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn người ban nãy vẫn còn ôn nhu dịu dàng, bây giờ bỗng nhiên biến thành dáng dấp như lần đầu hai người gặp gỡ hôm trước, theo bản năng muốn đẩy cửa xuống xe, Diệp Tu liền trực tiếp khóa cửa xe lại, kéo y trở về, "Hoàng Thiếu Thiên, em thật sự sợ anh sao? Trong mắt em anh là hồng thủy mãnh thú?"
Hoàng Thiếu Thiên ra sức giãy dụa, "Anh thả tôi ra, mau thả ra!"
Hoàng Thiếu Thiên càng chống cự, sắc mặt Diệp Tu càng âm trầm, hắn không những kéo y ngồi trở về ghế mà còn trực tiếp hôn lên. Từ khi biết Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn sống, hắn có nằm mơ cũng muốn ôm người vào trong ngực, có điều hoàn cảnh tuyệt đối không phải như hiện tại. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, Hoàng Thiếu Thiên căn bản không muốn để hắn tới gần y.
Hoàng Thiếu Thiên ở dưới thân hắn đấm đá giãy dụa, nhưng sự khác biệt về giới tính khiến y không thể đẩy được hắn ra, chỉ có thể dùng sức cắn đầu lưỡi Diệp Tu.
Diệp Tu bị đau phải tách ra, nhưng hắn vẫn không buông Hoàng Thiếu Thiên, ngược lại mỉm cười, "Thiếu Thiên, em không chống cự được anh." Nói xong, pheromone vị trầm hương nháy mắt tràn ngập phong bế không gian hạn hẹp, thân thể Hoàng Thiếu Thiên mềm nhũn xuống, hương chanh tràn ra từ thân thể y quấn quýt lấy pheromone của Diệp Tu, mỗi một tế bào của y đều đang kêu gào khát vọng, y muốn nam nhân này!
Diệp Tu hôn lên lần thứ hai, y phục của Hoàng Thiếu Thiên bị kéo xuống, từ đôi môi ngọt ngào hắn dần lui xuống cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, sau đó là hai khỏa hồng anh run rẩy trên ngực y. Hai tay Diệp Tu cũng không nhàn rỗi, một tay nắm lấy khí quan của y, một tay lần tới tiểu huyệt phía sau, thủy dịch không ngừng nhỏ xuống ghế ngồi, khiến cho cả không gian tràn đầy sắc hương dụ hoặc.
"Đừng... Thả tôi ra... A... Không muốn... Đừng chạm nơi đó..."
Hoàng Thiếu Thiên cố nương theo chút lý trí cuối cùng mà tuyệt vọng phản kháng, nhưng thân thể của y dường như đã không còn thuộc về y nữa, Diệp Tu hiểu rõ thân thể y hơn chính bản thân y, hắn quá hiểu làm thế nào để lấy lòng Hoàng Thiếu Thiên.
Những tiếng rên rỉ ám muội không ngừng tràn ra quẩn quanh hai người.
Rốt cuộc, Hoàng Thiếu Thiên phóng thích trong miệng Diệp Tu.
Sau cao trào, Hoàng Thiếu Thiên vô lực mềm nhũn trên ghế, Diệp Tu không chờ đợi được nữa, hạ lưng ghế lựa, nắm lấy hai chân y muốn tiến vào, nhưng trong nháy mắt chạm đến cửa huyệt nóng ướt, hắn liền cứng lại.
Hắn đang làm gì?
Cho dù là thời điểm ân ái ngọt ngào trước đây, hắn cũng chưa từng dùng pheromone để khống chế Hoàng Thiếu Thiên, hiện tại Hoàng Thiếu Thiên vốn không hề quen biết hắn, chỉ là bởi vì bị hắn tiêu kí mà không thể chống cự mới thuận theo nằm dưới thân hắn, một khi bị hắn đối xử như vậy, Hoàng Thiếu Thiên còn có thể tha thứ cho hắn hay không?
Hắn ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên, không ngờ ở bên tai y thấp giọng nghẹn ngào, "Thiếu Thiên, xin lỗi, thực xin lỗi..."
Diệp Tu cởi áo khoác phủ lên cho y, sau đó xuống xe đến một vị trí xa xa hút thuốc.
Hoàng Thiếu Thiên dần dần thoát khỏi dục vọng, sau khi mặc lại y phục liền muốn gọi điện cho Vương Kiệt Hi, nhưng không biết vì sao khi thấy bóng dáng cô đơn của Diệp Tu, y lại thấy không đành lòng.
Hoàng Thiếu Thiên không ngốc, thân là một OMEGA mà không bị ảnh hưởng bởi pheromone của những người khác, điều này chứng tỏ y đã bị tiêu kí.
Nhưng y lại không chống cự được trước pheromone của Diệp Tu, hay nói cách khác, Diệp Tu không hề lừa dối hắn, nam nhân đã tiêu kí y chính là Diệp Tu.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tu, đối diện với ánh mắt hắn, y liền biết nam nhân tên là Diệp Tu này nhất định rất yêu thương y, bởi vì đôi mắt kia sau khi biết y đã quên hết chuyện cũ đã trở nên ảm đạm thất vọng, tựa như muốn hỏi y, Vì sao em lại quên anh? Vì sao em có thể quên anh? Chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, cho dù em quên bất kì ai, sao có thể quên mất anh đây?
Nhưng phải làm sao đây?
Y không nhớ, thật sự chuyện gì cũng không còn nhớ, cho dù nam nhân này thật sự đã từng là người y yêu, hiện tại y không biết hắn, cũng không yêu hắn, y có thể làm được gì khác?
Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên không biết có nên gọi cho Vương Kiệt Hi hay không, chuông điện thoại của Diệp Tu vang lên, là một người tên Phiền Phiền gọi video tới.
Hoàng Thiếu Thiên do dự một chút, y hiện tại không muốn nói chuyện với Diệp Tu, nhưng người kia lại vô cùng kiên nhẫn, tắt đi một lần lại gọi tới một lần, cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên không còn cách nào phải nhấn nghe, không ngờ đối phương lại là một đứa nhóc chừng năm sáu tuổi, hơn nữa Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy ở đâu. Khi đối diện với gương mặt đó, không hiểu sao trong lòng y rung động khe khẽ, không tự chủ muốn gần gũi thân thiết với đứa trẻ này.
Mà nhóc con kia cũng không nghĩ người nghe là y, ngây ngốc một chút sau đó lập tức cười rộ lên, gọi một tiếng ngọt ngào, "Thiếu Thiên ba ba, đúng là Thiếu Thiên ba ba, con đã nói hôm đó con nhìn thấy ba ở công viên, con gọi ba mà ba không nghe thấy, Diệp Tu ba ba còn không tin, nói con nhận lầm người. Con làm sao có thể nhận lầm được? Trong nhà Diệp Tu ba ba treo rất nhiều ảnh của ba, còn cùng con xem phim ba đóng, con nhất định sẽ không nhận lầm, ba nói đúng không? Thiếu Thiên ba ba có phải đang ở cạnh Diệp Tu ba ba không, hai người có thể đến đón con được không? Con tan học lâu rồi mà Diệp Tu ba ba vẫn chưa tới, hắn đã hứa hôm nay sẽ tới đón con, quả nhiên hắn có Thiếu Thiên ba ba liền không nhớ con nữa!"
Hoàng Thiếu Thiên không biết phải gọi tên thứ cảm xúc này thế nào, chỉ thấy trái tim mềm mại ấm áp, giống như cho dù đứa trẻ này muốn bất cứ thứ gì, y cũng không ngại cho nó.
Đây là phụ tử thiên tính sao?
Y biết nhóc con này là con trai của y, vết sẹo trên bụng y nhất định là do năm đó sinh nó ra mà lưu lại.
"Ân, ba tới đón con." Vì vậy y đáp ứng, không hiểu ra sao mà đáp ứng, rõ ràng hiện tại y không muốn tiếp xúc với Diệp Tu, nhưng y thật sự không có cách nào từ chối nhóc con này.
Vừa lúc ấy Diệp Tu cũng trở lại xe, nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên đồng ý tới đón nhóc con liền không khỏi kinh hỷ, hắn cho rằng sau khi xảy ra chuyện ban nãy, Hoàng Thiếu Thiên nhất định sẽ sợ hãi mà tránh xa hắn.
Hoàng Thiếu Thiên kết thúc cuộc gọi, trả lại điện thoại cho Diệp Tu, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn bạn nhỏ nhà anh thất vọng mà thôi."
Diệp Tu nở nụ cười, "Anh biết."
Bất kể nói thế nào đây cũng là một dấu hiệu tốt, cho dù Hoàng Thiếu Thiên đã quên đi quá khứ, nhưng đứa trẻ y hoài thai mười tháng sinh ra không giống với những người khác.
Khi hai người tới nhà trẻ, trời đã chập tối, lão sư cùng nhóc con đứng ở cửa chờ đợi, nhóc con vừa thấy Hoàng Thiếu Thiên liền nhào tới ôm lấy y, "Thiếu Thiên ba ba!"
Hoàng Thiếu Thiên ôm nó nhẹ nhàng hôn một cái, "Phiền Phiền đúng không? Có đói bụng không? Ba dẫn con đi ăn."
"Có đói..." Nhóc con bĩu môi, oan ức nhìn y, "Diệp Tu ba ba vậy mà quên đón người ta, chúng ta phạt hắn hôm nay xuống bếp được không? Diệp Tu ba ba nấu cơm rất ngon."
Hoàng Thiếu Thiên có chút khó xử, nếu đồng ý với nó có nghĩa là y sẽ phải tới nhà Diệp Tu.
Nhóc con ôm cổ Hoàng Thiếu Thiên làm nũng, "Đi thôi đi thôi, Thiếu Thiên ba ba không phải mới nói muốn đưa con đi ăn hay sao?"
Hoàng Thiếu Thiên quả thật hoàn toàn không cự tuyệt được nó, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Diệp Tu trong lòng âm thầm khen ngợi nhóc con không ngớt, quả nhiên là trợ thủ đắc lực cho hắn.
Vì vậy Diệp Tu đưa hai người tới siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn, sau đó về nhà xuống bếp làm cơm, Hoàng Thiếu Thiên cùng nhóc con ngồi trong phòng khách. Trong nhà quả thật treo đầy ảnh chụp của Hoàng Thiếu Thiên, điều này khiến cho y có chút ngại ngùng, đành tập trung chơi đùa với nhóc con.
Những món Diệp Tu nấu đều là món Hoàng Thiếu Thiên thích ăn, hơn nữa trước đây y vốn thích ăn cơm Diệp Tu nấu, nên ăn đến vui vẻ.
Tuy rằng không khí giữa hai người còn rất gượng gạo, nhưng bởi vì có nhóc con ngồi cạnh, bữa cơm này cũng coi như tương đối hòa thuận.
Sau khi ăn xong, Diệp Tu muốn đưa Hoàng Thiếu Thiên về, Vương Kiệt Hi đã gọi đến, Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện với hắn hai câu liền bảo Diệp Tu không cần đưa, Vương Kiệt Hi đã tới đón y rồi.
Diệp Tu đương nhiên không vui, vợ yêu của mình buổi tối lại phải về nhà với nam nhân khác, làm sao cam lòng?
Nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể nóng vội, hắn không muốn Hoàng Thiếu Thiên chán ghét hắn.
Hắn đưa Hoàng Thiếu Thiên xuống lầu, quả nhiên thấy xe Vương Kiệt Hi đã chờ sẵn ở đó. Hoàng Thiếu Thiên vẫy tay tạm biệt nhóc con, nhóc con hai mắt ngấn lệ không ngừng nhắc, "Thiếu Thiên ba ba nhớ thường xuyên tới chơi với con, con rất nhớ Thiếu Thiên ba ba!"
Nó gọi như vậy, Hoàng Thiếu Thiên cũng không đành lòng rời đi, nhưng cũng không thể tiếp tục ở lại, rốt cuộc lên xe cùng Vương Kiệt Hi trở về.
Suốt cả đường đi, Vương Kiệt Hi hoàn toàn không nói lời nào, không khí có chút ngột ngạt.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn, ngọt ngào cười lấy lòng, "Anh sinh khí sao?"
Vương Kiệt Hi không trả lời.
"Đừng nóng giận mà, còn không phải tại anh sao, anh an bài cạnh em nhiều người như vậy, muốn ra ngoài cũng rất phiền phức, dù sao em không phải đại nhân vật gì, ai lại đi làm phiền em cơ chứ? Anh cũng cẩn thận quá rồi."
"Còn hôm nay? Bị đuổi theo mấy con phố?" Vương Kiệt Hi rốt cuộc mở miệng.
Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, "Em làm sao biết sẽ gặp phải chuyện như vậy? Có điều cũng không có chuyện gì!"
"Vì sao lại ở cùng Diệp Tu?"
"Tình cờ gặp, nếu không có thể sẽ thật sự xảy ra phiền phức."
"Vậy tại sao lại đến nhà hắn?"
Hoàng Thiếu Thiên khó chịu nhìn hắn, "Vương Kiệt Hi anh có ý gì? Đang trách em sao? Em chỉ là trùng hợp gặp hắn, sau đó đến nhà hắn ăn cơm, có chuyện gì sao?"
Lúc này cũng vừa về đến nhà, Hoàng Thiếu Thiên nói xong liền đẩy cửa xuống xe.
Vương Kiệt Hi vội đuổi theo ôm lấy y, ôn nhu dỗ dành, "Thiếu Thiên, anh không trách em, anh chỉ là lo lắng cho em. Đừng giận, anh sai rồi, được không?"
Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn ra, làm mặt quỷ với hắn, "Hừ, không thèm để ý tới anh!"
Vương Kiệt Hi cùng y lên lầu, cười nói, "Cùng lắm sau này em ra ngoài, anh bảo bọn họ không cần theo em."
Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Này còn tạm được."
Tối hôm ấy là lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên lên mạng search tên của mình, trước đây đã xảy ra chuyện gì y không nhớ rõ, chỉ biết sau khi tỉnh lại, tâm trí trống rỗng trắng xóa, chỉ có Vương Kiệt Hi vẫn luôn kiên nhẫn nói chuyện bên cạnh y trong thời điểm y hôn mê là có thể cho y cảm giác an toàn.
Sau khi tỉnh lại, có một khoảng thời gian rất dài y không thể cử động, chỉ có thể nằm ở trên giường, là Vương Kiệt Hi một mực bồi bên cạnh y, không ngại phiền phức nói cho y nghe rất nhiều chuyện.
Bắt đầu từ khi ấy, cuộc sống của y trở nên rất đơn thuần, bất kì chuyện gì Vương Kiệt Hi cũng giúp y xử lý tốt, y chỉ cần mỗi ngày vui vẻ hạnh phúc như một đứa trẻ là đủ rồi.
Vì vậy y chưa từng có suy nghĩ nhiều về quá khứ của mình, hay nói đúng hơn là y không thể nghĩ tới.
Cho nên đây là lần đầu tiên y chủ động tìm hiểu về quá khứ của mình, đọc thông tin một hồi, Hoàng Thiếu Thiên, diễn viên thiên tài, đạt giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trong một năm giành được hầu hết các giải thưởng lớn về nam diễn viên chính, có điều số phận như phù dung sớm tàn, gặp tai nạn rơi máy bay mà qua đời, hưởng dương hai mươi bốn tuổi.
Trừ những điều này, trên internet chủ yếu là các tin tức về tình cảm của y và Diệp Tu, còn có cả Diệp Hoàng đảng.
Ngoài trừ một số ảnh chụp ngược cẩu trước đây, chủ yếu là những bức ảnh của Diệp Tu sau khi y biến mất, ví dụ như ảnh chụp năm ấy xảy ra tai nạn máy bay, Diệp Tu ngày đêm tìm kiếm y không biết mệt mỏi, ảnh chụp bóng dáng Diệp Tu đứng trước bia mộ y hút thuốc lá, thậm chí còn có người so sánh Diệp Tu trước và sau khi y rời đi.
Bởi vì Diệp Tu si tình, cho dù Hoàng Thiếu Thiên không còn nữa, Diệp Hoàng đảng vẫn một lòng ủng hộ hai người nọ.
Mà hôm nay, bởi vì hồi chiều có người chụp được ảnh y bị người đuổi theo đã lên xe Diệp Tu khiến cho cả mạng xã hội đều sôi trào, một số người bất ngờ khi thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn sống, mà càng nhiều người lại bày tỏ hạnh phúc khi tiếp tục thấy hai người ở bên nhau.
Hoàng Thiếu Thiên cười khổ, nếu những người này biết y đã không còn kí ức về quá khứ, hiện tại Diệp Tu đối với y chỉ là một người xa lạ, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
Đêm ấy, Hoàng Thiếu Thiên lại bắt đầu mơ thấy ác mộng, trong không gian lạnh lẽo hỗn loạn là tiếng đe dọa tàn ác, tiếng trẻ con kêu khóc, tiếng cầu cứu sợ hãi, còn có tiếng súng nhức nhối, xung quanh một người lại một người ngã xuống, máu tươi vấy đỏ y phục y...
Y cũng sẽ chết, mọi người đều sẽ chết...
Đây là nơi nào? Vì sao y lại ở đây?
Y không thể chết được, không thể chết được...
"Đừng... đừng..." Hoàng Thiếu Thiên ngủ không an ổn, thân thể bắt đầu run rẩy.
Bỗng nhiên có đôi tay vững chắc ôm lấy y, cảm giác ấm áp xoa dịu tâm trạng bất an của y, khiến y dần bình tĩnh trở lại, yên tâm nằm trong ngực người kia mà ngủ thiếp đi.
Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng hôn lên trán y, "Thiếu Thiên, ngày mai chúng ta trở về Mỹ được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất