Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 10: KHÔNG HUNG TÀN NHƯ VẬY

Trước Sau
"Tôi muốn đi mua một cái áo choàng." Cách Ngôn đứng ở hẻm nhỏ ngửa cái trán sưng hai cái "bánh bao" đối nghịch với Rex mà nói. Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào trên mặt cậu làm hai cái bánh bao đỏ lên như thọ bao tiên minh (?), phảng phất như có thể ngửi được mùi thơm của bánh bao, chắc chắn là bánh bao ngọt.

Rex trầm mặc một hồi liền xoay người bước trên đường phố náo nhiệt, nhưng không phải phương hướng vào trấn ngày hôm qua.

Cách Ngôn vội vàng theo sau, một đường lại nhận ánh mắt khác thường của mọi người. Hiện tại đã biết lý do nên cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là với những người nhìn bề ngoài khổng võ hữu lực (oai phong, có sức mạnh), nhìn thấy bọn họ một bên nhìn cậu một bên nói chuyện với nhau sẽ làm cậu cảm thấy những người này không có ý tốt, theo bản năng mà theo sát Rex.

Không biết đi đã bao lâu, đột nhiên Rex dừng lại trước một cửa hàng.

Cách Ngôn đang nghĩ đông nghĩ tây nên không chú ý, mê mang mà đụng trúng cơ bắp cứng rắn phía trước khiến cái mũi cũng đỏ cả lên, lại tạo thêm mấy cái "bánh bao" nữa không chừng còn có thể triệu hoán thần long. Khóe mắt cậu thoáng liếc qua tên cửa hàng, nhanh chóng thấy trong lòng đầy ánh nắng tươi sáng, eo không đau, gối không mỏi. Xem ra Rex cũng không bất cận nhân tình (Tính tình quái dị, hành vi không hợp lẽ thường tình) như cậu tưởng tượng, ở đáy lòng hung tàn chắc chắn cũng có một chỗ mềm mại.

Cửa hàng là một tiệm quần áo, bề ngoài tương đối nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đều đủ.

Lão bản tiệm quần áo nhiệt tình đi tới tiếp đón bọn họ. Cách Ngôn bảo gã lấy cho cậu một tấm áo choàng. Nghe được thanh âm của cậu, lão bản tiệm quần áo mới chú ý đến tồn tại của cậu, trong mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc. Cái này cũng không có biện pháp, cảm giác tồn tại của Rex quá mãnh liệt, y chỉ cần đứng ở đâu thì những người xung quanh y thường sẽ bị xem nhẹ hết.

Cách Ngôn cũng không giận. Trên thực tế cậu thấy phản ứng của lão bản tiệm quần áo so với những người khác đã tốt hơn nhiều rồi, biểu tình của gã cũng chỉ là kinh ngạc, không lộ ra cái gì kỳ quái nhưng cũng đủ khiến cậu kiên định quyết tâm phải mua một tấm áo choàng.

"Lấy thêm cho cậu ta hai bộ quần áo thực dụng." Thanh âm trầm thấp dày nặng của Rex gọi lão bản tiệm quần áo lại.

Cách Ngôn biết quần áo trên người cậu vừa bẩn lại vừa rách, nhưng cậu không nghĩ tới Rex sẽ chủ động mở miệng khiến trong lòng hơi cảm động. Người này quả nhiên không hung ác như cậu tưởng, đột nhiên thấy thật cảm động.

Lão bản tiệm quần áo rất nhanh liền cầm tới hai bộ quần áo cùng một tấm áo choàng, bộ dáng áo choàng đều giống không có gì để bắt bẻ. Hai bộ quần áo quả nhiên rất thực dụng, vải dệt có chút thô, kiểu dáng cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại tốt hơn những bộ quần áo vừa đẹp vừa mềm mại mà nguyên thân thường mặc, bởi vì nguyên thân có vẻ không mặc được nên quần áo trên người chỉ đẹp chứ không dùng được.

Sau khi Rex thanh toán xong thì hai người liên đi ra khỏi tiệm quần áo.

Cách ngôn khoác áo choàng vừa mua, quả nhiên dọc theo đường đi cũng không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu nữa, tâm tình cậu tức khắc tốt lên, nên bước đuổi theo Rex hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"



Cậu cho rằng đây là một vấn đề rất bình thường nhưng Rex lại đột nhiên dừng lại, mặt vô biểu tình mà nhìn cậu. Cách Ngôn bị đôi mắt thâm trầm của y nhìn đến mất tự nhiên, từ giây đầu tiên nhận thức nam nhân này cậu đã thấy không thể hiểu nổi đối phương vậy nên cậu lựa chọn thẳng thắn.

Một giây lẳng lặng trôi qua, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

Hai lính đánh thuê bên hông giắt vũ khí vừa nghị luận vừa đi qua người họ. Đại khái là có một đoàn dong binh thanh danh rất vang dội xuất hiện ở trấn nhỏ Tris, đoàn dong binh này tên Hắc Lang, bọn họ đang đi tìm một người có thân phận không bình thường. Động tĩnh tìm người hơi lớn, nghe nói còn treo cả giải thưởng, chỉ cần cung cấp manh mối chính xác là có thể nhận đến một nghìn đồng vàng, mặc kệ manh mối là lớn hay nhỏ.

Cách Ngôn không biết một nghìn đồng vàng là nhiều hay ít, nhưng cậu biết một trăm đồng bạc đổi được một đồng vàng, mà Rex mua quần áo cùng áo choàng cho cậu chỉ hết 30 đồng bạc, cho nên một nghìn đồng vàng hẳn là rất nhiều rất nhiều. Hai gã lính đánh thuê liền động tâm.

Rex vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cậu, phát hiện cậu sau khi nghe được tên Đoàn dong binh Hắc Lang ngoài tò mò ra thì không còn phản ứng gì khác, trong lòng có tính toán liền ném lại một câu "Đi theo ta" rồi nhanh chân đi tới một cái hẻm nhỏ không người.

Cách Ngôn đã tạo thành thói quen thấy y vô duyên vô cớ lại tùy thời tùy chỗ quyết định làm một việc gì đó, dù sao lúc sau cũng sẽ biết nguyên nhân thôi.

Hai người lại đi vào một lữ quan, tốt hơn lữ quán hôm qua nhiều. Ở cửa người đến người đi, người dừng chân ăn cơm cũng rất nhiều, người rảnh rỗi liền ngồi nói chuyện bát quái. Bất luận trai hay gái, nội dung bọn họ nói chuyện chính là gian lữ quán mà hai người ở hôm qua, thi thể ở bên trong đã bị người phát hiện vào sáng nay. Làm Cách Ngôn ngoài ý muốn là có vẻ có người biết lữ quán là một hắc điếm nên phần lớn chỉ thảo luận về thảm trạng của thi thể.

Rex lại đặt một gian phòng từ chỗ lão bản.

Không phải lại muốn ngủ giữa ban ngày chứ?

Cách Ngôn buồn bực nghĩ, nhưng hiện tại trên người cậu vẫn còn vết thương, có thể nghỉ ngơi mà không cần lên đường cũng rất vui, vừa mới đi vào phòng thì cửa đã bị Rex 'bang' một cái mà đóng lại.

Cách Ngôn nghi hoặc mà quay đầu, âm thanh sâu không lường được của nam nhân truyền xuống từ đỉnh đầu làm thân thể cậu chấn động.

"Chuyện của Jimmy, ngươi biết bao nhiêu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau