Quyển 1 Chương 17: CHIA CỦA KHÔNG ĐỀU
"Tên ma pháp này là gì?" Cách Ngôn không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán. Đây hẳn là ma pháp có năng lực trị liệu nhưng cậu không biết tên. Đời trước cậu cũng xem qua tiểu thuyết và phim ảnh nhưng không nhiều lắm, lại đều là chuyện thật lâu trước kia nên cậu cũng quên hết rồi.
Trong mắt Rex hiện lên một tia kinh ngạc. "Ngươi không biết?"
"Tôi phải biết sao?" Cách Ngôn nghi hoặc mà nhìn y. Tuy rằng cậu ở trong thân thể Jimmy nhưng lại có có kí ức của Jimmy, bằng không cũng sẽ không luống cuống như bây giờ, chuyện gì cũng cần dựa vào y. Làm một nam nhân hàng thật giá thật cũng có lòng tự trọng, đi vào một thế giới dùng võ vi tôn như thế này cậu cũng muốn đại sát tứ phương chứ không phải tránh phía sau người khác như thế này.
Rex không trả lời, chỉ nói: "Đây là ma pháp hệ quang, hay gọi là ma pháp quang minh. Chỉ có nhân tài mang thiên phú hệ quang mới có thể thi triển."
"Vậy tôi có thiên phú hệ quang không?" Cách Ngôn tức khắc dâng lên chút kích động nho nhỏ. Cái này không phải giống vú em (người chơi dạng hỗ trợ, thêm máu cho những người chơi khác trong game) trong trò chơi sao. Cậu trước kia chơi game cũng là loại chức nghiệp này, tuy rằng sức chiến đấu không mạnh nhưng lại có thủ pháp bảo mệnh rất tốt trong thế giới như này, hơn nữa còn có những người chơi vú em đến trình độ rất lợi hại.
Rex lãnh khốc lắc đầu. "Hỏi lại chính mình đi."
Cách Ngôn thất vọng. Cậu cảm thấy mình phỏng chừng là không có, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Như thế nào mới biết được mình có thiên phú hay không?"
"Hiệp Hội Ma Pháp Sư có thể thí nghiệm." Rex dừng lại, rồi nhàn nhạt bổ sung một câu: "Chờ mọi chuyện xong xuôi, ngươi nếu vẫn muốn thí nghiệm thì đi. Hiện tại chính sự quan trọng hơn."
Cách Ngôn gật đầu, đành phải như thế.
Hai người đang chuẩn bị lên đường lần nữa thì đột nhiên phía trước truyền đến hai thanh âm cãi nhau. Thực ra thanh âm không lớn nhưng vừa vặn lại ở trên con đường hai người nhất định phải đi qua, đến gần mới phát hiện là hai nhà thám hiểm, nhìn dáng vẻ hẳn cũng là lính đánh thuê. Nhờ có cây che nên bọn họ không phát hiện sự tồn tại của hai người. Đột nhiên một người trong đó dùng sức đá vào cái cây bên cạnh một cái làm lá cây xào xạc rơi xuống đầy đất.
"Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư này của ngươi. Cái gì mà ngươi nhìn thấy trứng ma thú ở đó trước. Ngươi rõ ràng là muốn độc chiếm." Nam nhân phẫn nộ đá cây lúc nãy thập phần bất mãn mà chỉ trích đồng bạn.
"Johan, ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi muốn hấp dẫn người khác lại đây xem sao?" Jay cau mày, đôi tay ôm trứng ma thú ở trong ngực lại không dấu vết siết chặt hơn, tựa hồ lo lắng Johan sẽ động thủ.
Johan bị điểm danh chợt cười lạnh. "Muốn ta bình tĩnh đương nhiên có thể nhưng ta muốn quả trứng ma thú này, con Thánh Thú kia cho ngươi."
"Không được!" Jay không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Gã bị điên mới đáp ứng đối phương.
Johan đã nhìn thấu gương mặt thật của gã, nghe thấy thế cũng không ngoài ý muốn, trên mặt tức khắc lộ vẻ châm chọc, "Chính ngươi cũng không muốn con Thánh Thú kia, dựa vào cái gì lại cho ta. Đừng quên để có thể lấy được quả trứng ma thú này cũng có nửa công lao là của ta."
"Nhưng ngươi cũng đừng quên. Kế hoạch của chúng ta vốn dĩ rất hoàn mỹ, nếu không phải ngươi ở giữa gây ra sai lầm thì con Thánh Thú kia cũng không chạy mất. Vì sao sai lầm của ngươi mà ta lại phải gánh vác nguy hiểm?" Lời gã nói khiến sắc mặt Johan có chút nam kham, sự thật này hắn vô pháp phản bác. Jay cũng không muốn cùng hắn xé rách mặt, như vậy đối gã cũng không có chỗ tốt. Vì ổn định hắn, gã liền suy nghĩ ra một biện pháp trung hòa.
"Kỳ thật chúng ta không cần lãng phí thời gian ở chỗ này tranh chấp. Hiện tại quan trọng nhất là tìm được con Thánh Thú kia trước những người khác. Có thể tìm được thì tốt, không thì đến lúc đó chúng ta lại thương lượng ai sở hữu quả trứng ma thú cũng không muộn."
Lời này ít nhiều nói đến trong lòng Johan. Hắn nói không thèm để ý con Thánh Thú kia là giả, rốt cuộc đó là một con Thánh Thú hàng thật giá thật đấy. Mà trứng trong ngực Jay cũng không ai có thể cam đoan nó cũng là một con Thánh Thú nhưng tỉ lệ vẫn rất cao, bởi vì quả trứng này là bọn họ trộm từ huyệt động của con Thánh Thú kia.
"Quả trứng này phải làm sao bây giờ?" Thứ có sinh mệnh không thể cho vào không gian của đồ trữ vật.
Jay cũng có chút khó xử. Trứng có chút lớn, đặt ở trong ngực hiển nhiên không được, nếu gặp nhà thám hiểm hoặc đoàn dong binh khác rất dễ bị phát hiện, bọn họ chưa chắc đã giữ được. Biện pháp tốt nhất là tìm nơi an toàn mà giấu đi, đề nghị của gã cũng được Johan tán thành. Mà kế tiếp sẽ có một đoạn thời gian bọn họ phải dính vào nhau như hình với bóng.
Cách Ngôn nhìn bọn họ giấu kĩ trứng ma thú, lại nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, đột nhiên cảm giác được đi theo đứa con của vận mệnh quả nhiên có thịt ăn. Một quả trứng ma thú, còn có khả năng là một con Thánh Thú, nhẹ nhàng như vậy mà rơi vào trong tay mình. Nếu mình mà là bọn họ, sau khi trở về lại không thấy trứng ma thú chắc sẽ tức giận đến hộc máu mất. Cậu vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ.
Chờ bọn họ đi xa, Cách Ngôn mới chạy tới đào trứng ma thú họ giấu ra, đưa đến trước mặt Rex, cười không khép được miệng.
Trong mắt Rex hiện lên một tia kinh ngạc. "Ngươi không biết?"
"Tôi phải biết sao?" Cách Ngôn nghi hoặc mà nhìn y. Tuy rằng cậu ở trong thân thể Jimmy nhưng lại có có kí ức của Jimmy, bằng không cũng sẽ không luống cuống như bây giờ, chuyện gì cũng cần dựa vào y. Làm một nam nhân hàng thật giá thật cũng có lòng tự trọng, đi vào một thế giới dùng võ vi tôn như thế này cậu cũng muốn đại sát tứ phương chứ không phải tránh phía sau người khác như thế này.
Rex không trả lời, chỉ nói: "Đây là ma pháp hệ quang, hay gọi là ma pháp quang minh. Chỉ có nhân tài mang thiên phú hệ quang mới có thể thi triển."
"Vậy tôi có thiên phú hệ quang không?" Cách Ngôn tức khắc dâng lên chút kích động nho nhỏ. Cái này không phải giống vú em (người chơi dạng hỗ trợ, thêm máu cho những người chơi khác trong game) trong trò chơi sao. Cậu trước kia chơi game cũng là loại chức nghiệp này, tuy rằng sức chiến đấu không mạnh nhưng lại có thủ pháp bảo mệnh rất tốt trong thế giới như này, hơn nữa còn có những người chơi vú em đến trình độ rất lợi hại.
Rex lãnh khốc lắc đầu. "Hỏi lại chính mình đi."
Cách Ngôn thất vọng. Cậu cảm thấy mình phỏng chừng là không có, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Như thế nào mới biết được mình có thiên phú hay không?"
"Hiệp Hội Ma Pháp Sư có thể thí nghiệm." Rex dừng lại, rồi nhàn nhạt bổ sung một câu: "Chờ mọi chuyện xong xuôi, ngươi nếu vẫn muốn thí nghiệm thì đi. Hiện tại chính sự quan trọng hơn."
Cách Ngôn gật đầu, đành phải như thế.
Hai người đang chuẩn bị lên đường lần nữa thì đột nhiên phía trước truyền đến hai thanh âm cãi nhau. Thực ra thanh âm không lớn nhưng vừa vặn lại ở trên con đường hai người nhất định phải đi qua, đến gần mới phát hiện là hai nhà thám hiểm, nhìn dáng vẻ hẳn cũng là lính đánh thuê. Nhờ có cây che nên bọn họ không phát hiện sự tồn tại của hai người. Đột nhiên một người trong đó dùng sức đá vào cái cây bên cạnh một cái làm lá cây xào xạc rơi xuống đầy đất.
"Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư này của ngươi. Cái gì mà ngươi nhìn thấy trứng ma thú ở đó trước. Ngươi rõ ràng là muốn độc chiếm." Nam nhân phẫn nộ đá cây lúc nãy thập phần bất mãn mà chỉ trích đồng bạn.
"Johan, ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi muốn hấp dẫn người khác lại đây xem sao?" Jay cau mày, đôi tay ôm trứng ma thú ở trong ngực lại không dấu vết siết chặt hơn, tựa hồ lo lắng Johan sẽ động thủ.
Johan bị điểm danh chợt cười lạnh. "Muốn ta bình tĩnh đương nhiên có thể nhưng ta muốn quả trứng ma thú này, con Thánh Thú kia cho ngươi."
"Không được!" Jay không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Gã bị điên mới đáp ứng đối phương.
Johan đã nhìn thấu gương mặt thật của gã, nghe thấy thế cũng không ngoài ý muốn, trên mặt tức khắc lộ vẻ châm chọc, "Chính ngươi cũng không muốn con Thánh Thú kia, dựa vào cái gì lại cho ta. Đừng quên để có thể lấy được quả trứng ma thú này cũng có nửa công lao là của ta."
"Nhưng ngươi cũng đừng quên. Kế hoạch của chúng ta vốn dĩ rất hoàn mỹ, nếu không phải ngươi ở giữa gây ra sai lầm thì con Thánh Thú kia cũng không chạy mất. Vì sao sai lầm của ngươi mà ta lại phải gánh vác nguy hiểm?" Lời gã nói khiến sắc mặt Johan có chút nam kham, sự thật này hắn vô pháp phản bác. Jay cũng không muốn cùng hắn xé rách mặt, như vậy đối gã cũng không có chỗ tốt. Vì ổn định hắn, gã liền suy nghĩ ra một biện pháp trung hòa.
"Kỳ thật chúng ta không cần lãng phí thời gian ở chỗ này tranh chấp. Hiện tại quan trọng nhất là tìm được con Thánh Thú kia trước những người khác. Có thể tìm được thì tốt, không thì đến lúc đó chúng ta lại thương lượng ai sở hữu quả trứng ma thú cũng không muộn."
Lời này ít nhiều nói đến trong lòng Johan. Hắn nói không thèm để ý con Thánh Thú kia là giả, rốt cuộc đó là một con Thánh Thú hàng thật giá thật đấy. Mà trứng trong ngực Jay cũng không ai có thể cam đoan nó cũng là một con Thánh Thú nhưng tỉ lệ vẫn rất cao, bởi vì quả trứng này là bọn họ trộm từ huyệt động của con Thánh Thú kia.
"Quả trứng này phải làm sao bây giờ?" Thứ có sinh mệnh không thể cho vào không gian của đồ trữ vật.
Jay cũng có chút khó xử. Trứng có chút lớn, đặt ở trong ngực hiển nhiên không được, nếu gặp nhà thám hiểm hoặc đoàn dong binh khác rất dễ bị phát hiện, bọn họ chưa chắc đã giữ được. Biện pháp tốt nhất là tìm nơi an toàn mà giấu đi, đề nghị của gã cũng được Johan tán thành. Mà kế tiếp sẽ có một đoạn thời gian bọn họ phải dính vào nhau như hình với bóng.
Cách Ngôn nhìn bọn họ giấu kĩ trứng ma thú, lại nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, đột nhiên cảm giác được đi theo đứa con của vận mệnh quả nhiên có thịt ăn. Một quả trứng ma thú, còn có khả năng là một con Thánh Thú, nhẹ nhàng như vậy mà rơi vào trong tay mình. Nếu mình mà là bọn họ, sau khi trở về lại không thấy trứng ma thú chắc sẽ tức giận đến hộc máu mất. Cậu vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ.
Chờ bọn họ đi xa, Cách Ngôn mới chạy tới đào trứng ma thú họ giấu ra, đưa đến trước mặt Rex, cười không khép được miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất