Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 33: LÔNG MI ĐEN

Trước Sau
"Vì ngươi đã không còn tác dụng gì, vậy cho ta một lý do để thả ngươi đi." Gương mặt tươi cười của Daniel biến thành gương mặt của ác ma, dưởng như sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh màu đen càng làm rõ hơi thở ngày càng tà ác âm u của hắn.

Nhưng như vậy cũng chưa đủ làm Cách Ngôn sợ hãi, vì ngay khi ở trên con đường kia Daniel đã bị cậu gắn cho cái mác cùng một dạng người tàn nhẫn với Rex rồi. Cậu suy nghĩ một lúc, "Người có thù oán với ngài không phải là đoàn trưởng Locke sao?"

"Sai, là Hắc Lang. Chính ngươi cũng đã nói ngươi cũng là một thành viên của Hắc Lang." Tuy rằng trách nhiệm chủ yếu vẫn là của đoàn trưởng Locke, nhưng chỉ một đoàn trưởng Locke sao có thể tiêu trừ được mối hận của Daniel. Người chết chính là con trai bảo bối của hắn, Alva đáng yêu như vậy, chỉ mới mười ba tuổi, là độ tuổi vô tư nhất hoạt bát nhất, nhưng người đã không còn, nghĩ đến đây mặt Daniel lại trở nên âm trầm khủng bố.

Cách Ngôn hẳn nên cảm thấy may mắn người bắt cậu là Daniel, nếu là Tanggele hay vợ của Daniel, với tính tình hung tàn của họ chắc chắn sẽ không kiên nhẫn mà nghe cậu nói như bây giờ, người của Đoàn dong binh Hắc Lang cũng không chỉ chết có một nửa như thế.

"Không không không. Thật ra ta không được tính là thành viên Đoàn dong binh Hắc Lang, ta chỉ đi theo Carlos đến rèn luyện thôi. Nếu lần này trở lại đế đô chắc chắn ta sẽ không đi cùng Đoàn dong binh Hắc Lang nữa." Cách Ngôn vừa nghe thế lập tức phủi sạch quan hệ.

"Carlos chính là người mà Locke đang tìm?"

Cách Ngôn sửng sốt một chút, chỗ chú ý của người này có chút kỳ lạ, nhưng có trọng điểm là tốt rồi. "Đúng vậy, ngoài ra còn có hai người nữa."

"Bọn họ đều đã chết?" Daniel nheo mắt hỏi.

Tin tức của Alva đã truyền đến tai Đoàn dong binh Alice thì chắc hẳn chuyện đoàn trưởng Locke tìm ba người Carlos họ cũng đã biết. Cách Ngôn không biết vì sao hắn đột nhiên chú ý đến điểm này nhưng đây cũng không phải chuyện gì khó nói.

"Đội trưởng, tên Carlos này là thiếu gia của gia tộc Strache, địa vị của hắn trong gia tộc có vẻ không nhỏ, nếu hắn chết gia tộc Strache chắc chắn sẽ nổi giận. Mà hắn lại gặp chuyện dưới sự bảo hộ của Hắc Lang, tên đoàn trưởng Locke kia chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm." Một thủ hạ dường như đã từng nghe qua tên Carlos, ánh mắt lập tức sáng lên, không thể không khen gã một câu đầu óc tốt, rất nhanh đã có thể nghĩ đến điểm mấu chốt.

"Ngươi nói không sai, nhưng cái này vẫn chưa đủ." Giọng Daniel đột ngột trầm xuống, vẻ mặt có chút đáng sợ.

Cách Ngôn vừa nghe thấy nội tâm lập tức có chút kích động. Trên mặt nào đó bọn họ cũng coi như đứng chung một con thuyền, có lẽ cậu có thể lợi dụng cơ hội này.

"Vị tiểu huynh đệ này hình như đã có ý tưởng, không bằng nói cho mọi người nghe một chút?"

Thanh âm hứng thú của Daniel kéo tâm trí Cách Ngôn trở về, vừa ngẩng đầu đã thấy một đám người đang nhìn chằm chằm mình khiến cậu cảm thấy rất áp lực, suy nghĩ lại một chút mới nói: "Cũng không phải ý tưởng lớn gì. Chắc ngài cũng đã biết về chuyện của Thánh Thú, đoàn trưởng Locke căn bản muốn bắt con Thánh Thú này để tranh công nhưng đã thất bại."

"Vậy thì sao?"



Cách Ngôn thấy họ vẫn bất động, lại nói: "Có người nói với ta, nếu đoàn trưởng Locke cứ vậy mà trở về đế đô thì sẽ không có kết cục tốt. Nếu ngài muốn báo thù thì có thể xuống tay ở phương diện này."

"Tiếp tục đi." Daniel bày ra tư thái chăm chú lắng nghe.

Tiếp tục cái lông, vậy còn chưa đủ à? Cách Ngôn chửi 'mẹ kiếp' ở trong lòng, nhưng cái này trăm triệu lần không thể nói ra, nếu chọc vị đại nhân này mất hứng không nói lời nào mà làm thịt cậu thì sao bây giờ, vậy nên cậu đành căng da đầu mà nghĩ tiếp.

"Đoàn trưởng Locke muốn bắt Thánh Thú đơn giản vì gã cảm thấy ba người Carlos đã chết cho nên gã không tận tâm tận lực đi tìm, mà ngược lại lại một lòng muốn bắt được Thánh Thú. Chúng ta có thể thả ra tin tức quy việc bọn họ chết thành lỗi sơ suất của đoàn trưởng Locke."

"Xem ra ngươi thật sự không phải thành viên Hắc Lang. Lời vừa rồi nếu để tên thô tục như Locke nghe được gã chắc chắn sẽ hận vì sao lúc trước không gϊếŧ chết ngươi." Daniel cười tủm tỉm nhìn Cách Ngôn, cảm thấy cậu rất thú vị.

"Ta vốn dĩ không phải." Cách Ngôn xấu hổ cười, cái này không phải là do các ngươi bức à.

"Nói thật đi, ngươi cũng có thù oán với gã phải không?" Daniel rất có hứng thú hỏi.

Cách Ngôn đảo mắt, lông mi rũ xuống: "Cũng không có cừu hận gì, nhưng chuyện ta không thích Đoàn dong binh Hắc Lang là sự thật. Ta và Carlos không giống nhau, ta không phải quý tộc, nên trong mắt những người đó ta chỉ là tùy tùng của bọn Carlos..." Câu nói còn dở chừng làm trí tưởng tượng của người ta trở nên không có giới hạn.

Mọi người tức khắc lộ ra biểu tình khó trách, người nào thành thật thì nhanh chóng biểu lộ sự khinh thường với Đoàn dong binh Hắc Lang. Ở Đoàn dong binh Alice bọn họ chắc chắn không có khả năng xảy ra chuyện này, chỉ cần ngươi trả giá bằng nỗ lực thì cho dù thực lực ngươi không đủ mạnh cũng sẽ được người khác tôn trọng.

Daniel nhìn chằm chằm mặt Cách Ngôn, đột nhiên nói ra một câu kinh người: "Lông mi của ngươi vậy mà lại là màu đen."

Mọi người: "......."

Cách Ngôn nhảy dựng trong lòng, trời ạ, không phải bị phát hiện rồi chứ?

Thủ hạ hiển nhiên cũng không nghĩ tới Daniel sẽ nói ra một câu không hợp tình huống như vậy, sau một trận im lặng thì theo bản năng nhìn về phía đôi mắt của Cách Ngôn, vừa nhìn lập tức kinh ngạc, một người trong đó hô lên: "Đúng là màu đen kìa. Lần đầu tiên ta nhìn thấy hiện tượng kỳ quái như này đấy."

Những người khác sôi nổi phụ họa, lực chú ý không cẩn thận bị bọn họ kéo đi.

Cách Ngôn nghĩ thầm, sớm biết thế đã không rũ lông mi rồi, nhưng cậu rũ mi thường xuyên như thế lỡ như rũ ra bóng ma tâm lý thì làm sao bây giờ, lần sau nhất định phải bảo Rex mang cậu đi nhuộm lông mi, hy vọng thế giới này cũng có thuốc nhuộm.

Cũng may Daniel chỉ nói như vậy chứ không có ý nghĩ gì khác, những người khác thì càng không nghĩ nhiều.



Cách Ngôn lại bị dẫn đi, rốt cuộc thì cũng không thể tin tưởng cậu chỉ vì vài lời nói, nhưng đãi ngộ lần này so với căn phòng trống lúc nãy đã tốt hơn nhiều, bọn họ an bài cho cậu một gian phòng đơn.

Có giường, có chăn, không cần ngủ sàn nhà, mạng nhỏ cũng coi như được bảo vệ, vì thế vào đêm đầu tiên bị bắt cóc, Cách Ngôn ngủ đặc biệt ngon làm người nào đó khi tìm được cậu cả khuôn mặt đều đen sì.

Cách Ngôn - đáng lẽ sẽ được đánh thức bằng cách nhẹ nhàng - 'bịch' một tiếng ngã khỏi giường, đau đến mức cậu lập tức mở to mắt, miệng còn chưa kịp kêu đã bị bóng đen đứng ở mép giường dọa sợ, vừa định hét lớn lại phát hiện miệng không mở được, lòng can đảm thoáng chốc vỡ nát. Gϊếŧ người diệt khẩu? Hay là cướp tiền? Nhưng cậu căn bản không có tiền, chẳng lẽ là cướp sắc?

Lông mày Rex vì biểu tình phong phú trên mặt cậu mà nhăn thành một nhúm, "Xem ra ngươi muốn ở lại nơi này mãi mãi."

Nghe được thanh âm quen thuộc, Cách Ngôn tức khắc lệ nóng doanh tròng, "Nói hươu nói vượn, tôi không muốn ở lại đây chút nào hết." Nói xong cậu mới phát hiện bản thân có thể nói chuyện rồi.

"Sao anh tìm được chỗ này thế?" Cách Ngôn lại hỏi.

Rex không trả lời cậu, y quét mắt quanh phòng một cái, "Alice với tù binh luôn có đãi ngộ như thế này?"

Cách Ngôn không so đo, cậu đã sớm quen với Rex như vậy, hơi đắc ý mà nói: "Đương nhiên không có khả năng, anh cũng không nhìn xem tôi là ai, chỉ bằng ba tấc miệng lưỡi không xương của tôi..."

"Ngươi nói gì?" Rex đánh gãy lời cậu nói, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu trong bóng đêm đặc biệt sắc bén.

Cách Ngôn đang cao hứng nên không phát hiện, liền đem đoạn đối thoại ban ngày kể lại cho y. "Bọn họ dường như còn nửa tin nửa ngờ với tôi, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, nếu anh đã đến rồi thì chúng ta rời khỏi đây thôi?"

"Không." Sau khi nghe xong lời cậu nói thì Rex nghĩ ra một ý tưởng mới. Y sẽ không giao vận mệnh của mình vào tay kẻ khác, mà đối với người có uy hiếp với y, y sẽ tìm cách bóp chết người đó. Chuyện của Carlos y chỉ nắm chắc tám phần, biến cố của hai phần còn lại đều ở trên người Locke và Marvin, lúc đầu y còn đang định tìm thời cơ, không nghĩ tới cơ hội đưa tới cửa nhanh như vậy.

"Không cái gì?" Cách Ngôn hỏi.

Ánh mắt Rex dừng lại trên khuôn mặt tò mò của Cách Ngôn, "Ngươi hiện tại không thể rời đi, ta có một kế hoạch khác, một quân cờ trong đó là ngươi."

Cách Ngôn: "......." Có thể quang minh chính đại mà nói người khác là một quân cờ như vậy hả?

Rex nói về kế hoạch của mình cho Cách Ngôn, hai người bàn bạc một giờ Rex mới rời đi, Cách Ngôn vẫy vẫy tay sau lưng y, rất muốn nói một câu 'Dẫn tôi đi với'.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau