Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 52: CHẤP NHẬN

Trước Sau
Ngày hôm sau, Rex cuối cùng cũng tìm đến chỗ Cách Ngôn. Nơi y ở cách phố buôn bán khá xa nên còn chưa nghe đến sự kiện kia, nhưng dư âm của vụ việc vẫn chưa giảm sút, đợi đến lúc y đi vào Á Di Tiểu Ốc cũng đã biết nhân vật chính là ai.

Nghe tiếng gõ cửa Cách Ngôn còn đang nghĩ là tiểu nhị đến, tiểu nhị ở Á Di Tiểu Ốc phục vụ cực kỳ chu đáo, thỉnh thoảng sẽ mang chút điểm tâm đến đây. Không đợi Cách Ngôn mở miệng Il đã nhanh chân chạy ra mở cửa.

"Ngài Rex?"

Giọng nói của Il vọng vào, không biết tại sao Cách Ngôn lại cảm thấy có chút chột dạ, cậu cũng không biết mình đang chột dạ cái gì. Cậu vừa ngồi dậy trên giường cũng là lúc âm thanh đóng cửa vang lên, Rex đẩy Il ra và đi vào. Ngũ quan anh tuấn sắc lạnh, đôi mắt xanh thẳm như nhiễm một tầng băng sương.

"Ngươi có gì muốn nói với ta không?" Rex đi đến trước mặt cậu, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bách. Bị y nhìn chằm chằm, cho dù Cách Ngôn đã quen từ lâu nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tê dại cả da đầu.

"Có. Hôm qua tôi nhờ việc chuyển nhượng phòng kiếm được ba vạn đồng vàng, khụ, nếu anh muốn, tôi có thể chia cho anh một nửa." Cách Ngôn giơ tay lên như một học sinh chăm ngoan đang đối diện với một giáo viên rất nghiêm khắc, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cái này cậu hiểu.

Rex mặt không biểu tình nhìn cậu chằm chằm.

Cách Ngôn thống khổ, rối rắm một chút, "Vậy hai phần ba thì sao?"

Rex vẫn tiếp tục nhìn cậu.

Cách Ngôn cắn răng một cái, "Ba phần tư, không thể nhiều hơn đâu."

Rex đột nhiên nâng tay phải lên.

"Được rồi, được rồi, toàn bộ cho anh hết." Cách Ngôn như bị dọa sợ.

"Không phải ta đưa cho ngươi một tấm thẻ vàng sao, dùng hết rồi?" Rex nhíu mày nói.

Cách Ngôn vừa nghe thấy liền hiểu ý của y, cậu nghiêm túc tự hỏi một chút: "Không có. Chỉ là tôi cảm thấy có một làn sóng coi tiền như rác đang tràn về phía mình, chỗ đồng vàng đó như được cho không ấy, cũng đâu ai ngại mình quá nhiều đồng vàng đúng không?"

Rex: "..."

Bộ dáng nhìn cũng rất có đạo lý, làn sóng coi tiền như rác đó mà nghe được những lời này chắc chắn sẽ có mấy con sóng không nhịn được tìm người đuổi gϊếŧ cậu.

"Thu dọn một chút, rồi theo ta đến gia tộc Carol." Rex đi thẳng vào chủ đề.

"Hả?" Cách Ngôn ngẩn ra, đề tài xoay chuyển quá nhanh rồi. "Gia tộc Carol là nhà của anh à? Vì sao lại phải tới nhà của anh?"



Lông mày Rex khẽ nhíu, "Chuyện Aleur và Sasy chết đã truyền tới tai gia tộc của chúng. Mặc dù có gia chủ gia tộc Strache gây áp lực ở trên, nhưng Aleur không giống với Carlos và Sasy, gã là con trai độc nhất cả ba đời của gia tộc Sharp, gia tộc Sharp sẽ không dễ dàng chấp nhận kết quả này, mấy ngày nay họ vẫn luôn điều tra."

"Anh lo lắng chúng sẽ điều tra đến trên người tôi? Nhưng mà không phải tất cả chứng cứ đều cho thấy chúng ta không liên quan gì hết à?" Cách Ngôn không hiểu lắm.

"Gia tộc Sharp sẽ không giảng đạo lý với ngươi, bọn họ không thể làm gì đoàn trưởng Locke được công tước che chở, nên chỉ có thể tìm loại không có bối cảnh như ngươi làm chỗ trút giận."

Nói cách khác chỉ cần biết ngươi có can dự trong đó là đủ, gia tộc Sharp sẽ bênh vực người nhà bất chấp ngươi có phải là người bị hại hay không. Aleur đã chết, ngươi không đi chôn cùng thì trong lòng bọn họ không cân bằng được, còn vô lý hơn cả Đoàn dong binh Alice.

banhmidaudo.wordpress.com

Cách Ngôn nghe xong chỉ muốn mắng chửi thô tục, rõ ràng cậu cũng là người bị hại, tên hung thủ là Rex thì không có việc gì cả trong khi cậu lại phải cẩn cẩn thận thận, quả thực không có thiên lý. Tuy nhiên vì suy nghĩ cho mạng nhỏ nên cậu cũng không dám tùy hứng, đồ cần thu dọn cũng không có gì ngoại trừ quả trứng vẫn luôn không có động tĩnh gì kia, lúc trước Rex cũng không mang nó đi. Bây giờ cậu phải nói với Il một tiếng đã.

Nghe được cậu phải rời khỏi Á Di Tiểu Ốc, Il bỗng chốc không biết phải làm gì.

"Vậy ngươi có trở về nữa không?"

"Trong thời gian ngắn chắc là không." Cách Ngôn suy nghĩ rồi nói.

Il do dự nhìn về phía Rex, đột nhiên cắn chặt răng nói: "Ta có thể hỏi ngài Rex một câu được không?"

Rex nhìn hắn, đôi mắt xanh thẳm dường như lạnh đi vài phần.

Cách Ngôn nói: "Ngươi có vấn đề gì thì hỏi đi."

Il cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ngài Rex là đại thiếu gia của gia tộc Carol đúng không?"

"Hả?" Cách Ngôn không tự chủ mà thốt ra một từ nghi hoặc.

'Ầm' một tiếng, Il bị Rex bóp cổ, lưng hắn đập mạnh trên vách tường tuyết trắng, có lẽ là lực đạo quá mạnh khiến cả khuôn mặt hắn trướng đỏ.

"Ai phái ngươi tới?" Rex mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm hắn, lực trên năm ngón tay chậm rãi tăng lên.

Il chỉ cảm thấy không thể hô hấp được, cứ như hắn sẽ chết ngắc vào giây tiếp theo, hắn muốn giải thích nhưng không thể nói được chữ nào, chỉ có thể khẽ lắc đầu, tận lực cho y thấy thiện ý của mình.



Cách Ngôn nhận ra hắn thật sự sắp đi rồi liền vội vàng khuyên Rex thả hắn xuống trước đã, cho dù muốn thẩm vấn cũng phải cho hắn cơ hội để mở miệng chứ.

Rex buông tay ra.

Il quỳ trên mặt đất, dùng sức mà ho, vừa rồi hắn tin chắc chắn Rex đã động sát ý với mình, nếu không có Cách Ngôn thì chỉ chút nữa thôi hắn thật sự sẽ chết, một lúc sau Il mới chân thực cảm giác được mình đã sống lại.

"Hiện tại ngươi có thể nói rồi đấy." Cách Ngôn nhìn Rex thần sắc không kiên nhẫn, vội vàng nói.

wattpad.com/user/daudo0902

Il nhìn cậu một cái, lại nhìn Rex, có chút xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, chuyện này chỉ có thể nói cho một mình đại thiếu gia gia tộc Carol biết."

Cách Ngôn: "......."

Rex nói: "Ngươi ra ngoài trước đi."

Sự tín nhiệm giữa người với người đâu rồi?

Ba giây sau, Cách Ngôn - là một công thần - một mình đứng ngoài cửa, trong lòng cậu đang mắng hai tên gia hỏa vong ân phụ nghĩa kia đến máu chó đầy đầu. Nếu không nhờ cậu, Il sớm đã bị Rex cắt đứt cổ rồi không phải sao? Nếu không nhờ cậu, Rex sao có thể nghe được bí mật này không phải sao? Tất cả nhờ có cậu mới được như bây giờ không phải sao? Mắng tới mắng lui cậu nhận ra hai tên kia kẻ tám lạng người nửa cân, đều đáng giận như nhau nên lại tiếp tục mắng cả hai.

Mắng một hồi cậu nghĩ tới lúc trước đúng là Il có nói qua hắn tới đế đô Saint Laner là để tìm người, người này xem ra chính là Rex, lúc ấy hắn không nói ra có lẽ vì bên cạnh Rex còn đang nhiều thêm một người là mình, cái này có khả năng rất cao.

Mười phút sau, của bị mở ra từ bên trong, Cách Ngôn đang đứng dựa vào cửa suýt chút nữa thì ngã vào trong, lảo đảo một chút rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy.

Rex đi ra, biểu tình không âm trầm như lúc nãy, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm sâu khó dò.

Gương mặt Il vẫn còn hơi hồng, chỉ là lần này không phải vì bị bóp cổ, mà là vì kích động hưng phấn sau khi hoàn thành sứ mệnh. Hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy, dù sao gia tộc Carol cũng coi như một quý tộc, một bình dân như hắn sao có thể dễ dàng nhìn thấy quý tộc như vậy.

"Trò chuyện xong rồi? Có muốn dẫn hắn trở về cùng chúng ta luôn không?" Cách Ngôn liếc về phía Il, cậu rất muốn biết rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì, vậy mà nói xong có thể làm Rex chấp nhận hắn.

"Không cần, chúng ta đi thôi." Rex trả lời không chút do dự.

"Mời hai vị đi thong thả." Il đứng ở cửa khom lưng với bọn họ.

Cách Ngôn quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau