Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 55: LÃO TIỆN NHÂN

Trước Sau
Hôm sau trời chưa sáng Rex đã gõ cửa phòng Cách Ngôn, một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, y bèn đẩy cửa đi vào.

Không gian trong phòng rất lớn, sau khi vào chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy vị trí của giường lớn, màn không được thả xuống nên có thể thấy rõ ràng dáng nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường của Cách Ngôn. Ám Dạ nằm úp sấp trên ngực cậu, chân sau cũng gác lên người cậu ngáy khe khẽ. Dưới nách phải của cậu còn có một quả trứng.

Khung cảnh ấm áp như vậy lại bị Rex tàn nhẫn đánh tan, ánh nắng ban mai từ cửa rọi vào làm cả căn phòng bừng sáng, Cách Ngôn bị tiếng mở cửa đánh thức, vừa mở mắt ra thì bị ánh sáng trong phòng kíƈɦ ŧɦíƈɦ phải nhắm mắt lại. Cậu trở mình, xách cái cánh đang ở trên mặt mình của Ám Dạ lên, có thể nói là cực kỳ trôi chảy.

Ám Dạ đột nhiên run lên một cái, ba giây sau, một tiếng hét phẫn nộ như muốn lao ra khỏi trần nhà vang lên.

"Ám Dạ!!! Mày dám đái dầm?!"

Mùi nướƈ ŧıểυ làm không khí tươi mát trong phòng trở nên nặng mùi không tả được, đặc biệt là cái giường nơi Cách Ngôn ngủ. Một vũng nướƈ ŧıểυ lớn như vậy, một nửa chỗ nướƈ ŧıểυ còn ở trên người Cách Ngôn, khăn trải giường và ván giường đều dính nướƈ ŧıểυ. Bị mùi nướƈ ŧıểυ này hun phải, muốn bất tỉnh cũng khó.

Hai mươi phút sau, Ám Dạ quỳ gối trong góc để sám hối, vẻ mặt xấu hổ.

Một con ma thú như mày xấu hổ cái lông gì, có bản lĩnh thì đừng có đái dầm!

Cách Ngôn biểu tình méo mó ngửi ngửi quần áo của mình, tuy đã đổi quần áo, cũng đã giặt sạch một lượt, mùi cơ bản cũng đã hết, nhưng có lẽ vẫn còn bóng ma tâm lý nên cậu cảm thấy trên người mình vẫn còn vương mùi nướƈ ŧıểυ lúc nãy.

banhmidaudo.wordpress.com

Không lâu sau, Rex lại cầm theo một cái giỏ đi vào. Đây là bữa sáng của bọn họ, mùi hương của đồ ăn cũng giống như hôm qua.

"Lại là đồ ăn của Tây Trai sao?" Lực chú ý của Cách Ngôn miễn cưỡng bị dời đi.

Rex "Ừ" một tiếng rồi lấy bữa sáng ra, còn có hai bình sữa dê trông rất mới, một bình là cho Ám Dạ. Nhìn thấy sữa dê, Ám Dạ quyết định ăn xong lại đi sám hối tiếp, nó tung tăng chạy tới, cũng may Cách Ngôn đang để ý chuyện khác, nếu không chắc chắn nó không phải chỉ bị lườm một cái đâu.

"Anh thích uống sữa dê à?" Cách Ngôn cổ quái mà nhìn y, không nhìn ra y còn có sở thích uống loại đồ uống như sữa dê này.

Rex đặt bình sữa dê còn lại trước mặt cậu, "Cho ngươi."

Cách Ngôn kinh ngạc, "Sữa dê quá tanh, tôi không thích uống đâu."

"Sữa dê của Tây Trai khong tanh, một lọ cần năm đồng vàng." Rex bình tĩnh nói.

Sữa dê này tất nhiên không phải sữa của những con dê bình thường như Cách Ngôn nghĩ, đây là sữa của dê một sừng.

Dê một sừng là ma thú cấp sáu, lực công kích của nó nằm ở bậc trung trong số những ma thú trung cấp, nhưng vì là ma thú quần cư nên khó bắt giữ hơn , trừ phi có một con lạc đàn, nếu không người bình thường căn bản không thể bắt được. Nhưng bởi sữa của dê một sừng có mùi vị cực kỳ thơm ngon nên thỉnh thoảng một vài quý tộc sẽ triệu tập nhân thủ đến rừng rậm Ma Thú để bắt chúng. Chính vì thế chỉ có quý tộc hoặc kẻ có tiền mới có thể uống được sữa dê một sừng.



Cách Ngôn không biết điều đó, cho nên khi nghe cần năm đồng vàng cho một chai thì mắt trừng lớn nhìn vào sữa dê trước mặt. Dung tích cái bình này tối đa cũng chỉ đến 500ml, chỉ cần mấy ngụm là hết, vậy mà mất những năm đồng vàng, bảo sao tên Stanley kia nói đồ ăn ở Tây Trai rất đắt, đúng là không phải đắt bình thường. Không muốn lãng phí năm đồng vàng nên cậu đành phải cầm chai sữa dê lên uống một ngụm.

Sữa vừa vào miệng liền tỏa ra hương vị ngọt ngào, không phải ngọt gắt nhưng vẫn rất đậm đà, quả thực không có chút mùi tanh nào mà vẫn giữ được một vài hương vị đặc trưng của sữa dê, chỉ là cậu vẫn cảm thấy quá đắt. Lúc gặp Il, bữa ăn kia của hắn cũng mất năm đồng vàng, cơ mà đó là dưới tình huống bị tống tiền. Từ đó có thể thấy được năm đồng vàng hẳn có thể ăn được mấy bữa ngon ở đế đô Saint Laner.

Cách Ngôn lại uống thêm mấy ngụm, rất nhanh đã thấy đáy, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt trong mong của Ám Dạ đang nhìn mình, cậu nhìn nhìn cái bình đã rỗng, lông mày khẽ nhướn: "Lần sau còn dám đái dầm thì một chai cũng không cho mày uống."

Ám Dạ thất vọng cúi đầu, không cho thì không cho, nó còn thịt nha.

Ăn xong bữa sáng, bọn họ ở trong sân nghỉ ngơi, không khí vừa yên tĩnh vừa ấm áp, không có ồn ào náo nhiệt của bên ngoài. Chỉ là cố tình lại có người muốn phá vỡ không khí yên bình này.

"Đại thiếu gia, gia chủ có việc tìm ngươi, bảo ngươi lập tức đến gặp ngài." Quản gia Mason của gia tộc Carol đứng trước mặt Rex, lúc nói chuyện có vẻ rất có nề nếp*, nhìn qua khá nghiêm túc và cứng nhắc. Trong cái nhà này trừ hai chủ nhân là Sidney và Aviva thì lão có quyền hạn lớn nhất, bởi vì lão có được sự tín nhiệm của Sidney, có khi cả Aviva cũng không bằng lão.

*Raw: 一百一眼

"Người kia là ai?" Cách Ngôn đánh giá trên dưới Mason một lần, lén lút hỏi Rex.

"Quản gia." Rex nói xong mới trả lời Mason, "Ta đã biết."

Nói thì nói như vậy nhưng y lại không có vẻ gì là muốn đứng dậy.

Mason tức khắc không vui mà nhăn mày lại, trên trán vì tuổi tác đã cao mà xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, cái nhíu mày này làm vẻ mặt của lão trở nên nghiêm trang hơn một chút, ngữ khí nói chuyện so với vừa rồi càng thêm lạnh nhạt, "Thỉnh đại thiếu gia đừng làm ta khó xử, ngươi vẫn nên lập tức đi gặp gia chủ đi, nếu không gia chủ sẽ lại nổi giận."

Nhưng rất hiển nhiên Rex cũng không nghe theo lời này của lão, cũng không nghe theo người phụ thân trên danh nghĩa kia nữa. Nếu nói trước kia y còn cho gã chút mặt mũi thì từ giờ trở đi sẽ không vậy nữa.

"Nếu không còn việc gì khác, ngươi có thể đi."

Mason nghe thế lạnh mặt xuống, lão chế nhạo liếc Cách Ngôn một cái, lạnh lùng nói: "Đại thiếu gia ra ngoài rèn luyện một năm xem ra cũng không được chỗ tốt gì, hạng người không đứng đắn như vậy không nên kết giao vẫn tốt hơn."

Phản ứng của Cách Ngôn lại như gặp quỷ, liên quan gì đến cậu, cậu chỉ là một người qua đường mà thôi, người không đứng đắn là cái quái gì, cậu rõ ràng là một thanh niên tốt luôn về phía trước nhé? Cậu quay đầu lại nói với Rex: "Rex, chúng ta cần phải kính già yêu trẻ, đặc biệt là những người già cả mắt mờ rồi còn tự cho là đúng, mắt lúc nào cũng cao hơn đỉnh đầu, cho rằng chỉ cần tỏ thái độ như cha như mẹ thì chính là trưởng bối của chủ nhân mình. Rõ ràng chỉ là một hạ nhân, còn nghĩ thân phận mình có bao nhiêu cao quý. Ví dụ như con trâu ấy, chẳng lẽ chỉ cần dắt nó từ chuồng vào trong nhà nó sẽ biến thành người sao. Người như vậy thực ra cũng rất đáng thương, anh nói có phải không?"

Đáy mắt Rex lộ ra ý cười cực nhạt, "Ngươi nói đúng."

Hai người kẻ xướng người họa khiến Mason tức giận.

Lão vung tay áo, sắc mặt xanh mét: "Đại thiếu gia, ta chỉ muốn khuyên bảo nhưng ngươi không nghe thì thôi, vậy mà còn dung túng cho hạng người không đứng đắn kia vũ nhục ta, việc này chắc chắn ta sẽ bẩm báo với gia chủ." Nói xong lão liền thở phì phì mà rời đi.

"Anh thấy không, muốn đối phó với mấy lão tiện nhân không biết xấu hổ này ngàn vạn lần không thể nhân từ nương tay, nếu không người thiệt chính là mình. Làm người cái gì cũng có thể ăn, nhưng không thể ăn hại." Cách Ngôn làm mặt quỷ với bóng lưng Mason, xoay người liền truyền thụ cho Rex một ít kinh nghiệm.

Có lẽ ba chữ 'lão tiện nhân' làm Rex vừa lòng, khóe miệng y hơi nâng một chút, ngũ quan lạnh lùng thoáng chốc nhu hòa đi vài phần, Cách Ngôn nhìn mà ngốc lăng.



wattpad.com/user/daudo0902

Cậu vẫn luôn cho rằng Rex sẽ không cười, thì ra là có, hơn nữa một anh đẹp trai chưa bao giờ cười đột nhiên lại nở nụ cười, cái này không phải là đẹp trai bình thường đâu. Cậu đột nhiên có chút hiểu nguyên nhân vì sao khi con gái nhìn thấy mấy anh đẹp trai đều hét lên, cậu là nam còn đang cảm thấy đẹp trai chết đi được. Nếu ở thế giới nguyên bản của cậu, cho dù Rex không dựa vào thực lực thì cũng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm.

Mason - người vừa rời khỏi tiểu viện của Rex - giờ đang hận thấu Rex và Cách Ngôn. Ở gia tộc Carol, ngay cả phu nhân Aviva cũng không dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với lão, một kẻ hèn và một tên đại thiếu gia không được sủng ái lại dám làm vậy, nếu không giáo huấn chúng một trận, từ này về sau sao lão có thể giữ vững uy nghiêm của một quản gia được nữa. Sau khi trở về lão liền thêm mắm dặm muối hành vi của hai người rồi chuyển cáo cho Sidney, lão còn nói Rex bảo gia chủ tự mình đi tìm y, y sẽ không tới.

Bịa đặt trắng trợn khiến Sidney tức giận hất văng đồ ở trên bàn, "Thằng ranh Rex này đứng là ngày càng vô pháp vô thiên, cả phụ thân như ta cũng không bỏ vào mắt, ta ngược lại muốn nhìn thử nó có bao nhiêu năng lực. Đi, lập tức đi qua đó cho ta!"

Mason đi theo phía sau gã, nhịn không được mà nở nụ cười đắc ý.

Chủ tớ hai người mang theo một cỗ tức giận bừng bừng đi đến tiểu viện của Rex. Cách Ngôn đang chơi cùng Ám Dạ trong sân, Rex ngồi một bên nhắm mắt lại minh tưởng*. Một bức tranh an tĩnh và yên bình.

* Raw: 冥想 (míngxiǎng) suy nghĩ, nghĩ thầm, trầm mặc tư tưởng, thiền định

Thấy một màn như vậy Sidney cũng không có chút mềm lòng nào, nghĩ đến chuyện hôm qua Aviva nói với gã, lập tức lửa giận trong lòng tăng thêm mấy mét, "Đồ nghịch tử, đứng dậy cho ta!"

Tiếng rống giận uy nghiêm xẹt qua không trung.

Ám Dạ bị dọa sợ 'oạch' một cái trốn phía sau Cách Ngôn, đầu nhỏ ló ra, đôi mắt trắng xanh rõ ràng nhìn người vừa tới, đáy mắt toàn là tò mò, nhưng rất nhanh nó đã cảm thấy không có gì thú vị nên lại chạy qua một bên tự chơi một mình.

Rex mở mắt, nhíu mày nhìn về phía Sidney: "Có việc?"

"Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy sao?" Sidney nhìn thái độ không chút để ý của y liền biết quản gia không nói sai, y thật sự không để phụ thân như mình vào mắt. Nếu tối hôm qua sau khi nghe Aviva nói gã còn chút do dự thì hiện tại đã không cần nghĩ nữa, còn chưa là gì cả đã muốn cưỡi lên đầu gã, sau này còn thế nào không cần nói cũng biết.

"Phụ thân?" Rex chợt thấp giọng cười, tiếng cười không phải không có mỉa mai trong đó, "Khó cho ông còn nhớ rõ có đứa con trai là ta, chẳng qua ta càng hy vọng ta không phải con của ông, ta một chút cũng không muốn có một người cha như ông."

"Phản, phản rồi!" Sidney tức điên, bị y nói đến đỏ mặt tía tai.

Mason lập tức tiến lên đỡ lấy gã, một bên khuyên nhủ, một bên châm ngòi thổi gió: "Lão gia đừng nóng giận, không cần vì một đứa bất hiếu mà làm hại thân thể mình, không đáng, ngài còn có tiểu thiếu gia Stanley mà."

"Đúng vậy, may mắn ta còn có Stanley." Sidney nhớ tới tiểu nhi tử rồi trừng mắt nhìn Rex một cái, "Lúc trước chính ngươi không nói tiếng nào đã đi ra ngoài rèn luyện, một năm cũng không về lần nào, hiện tại lại trách ta làm phụ thân nhưng không coi trọng ngươi. Tự ngươi nói xem ngươi làm có đúng không? Vì sao ngươi không thể học theo Stanley mà ngoan ngoãn hơn?"

Giữa mày Rex lộ ra vài phần không kiên nhẫn, ánh mắt mang theo khí thế hung thần ác sát, "Nếu ông tới chỉ để nói những lời này, vậy thì cút đi."

"Ngươi vậy mà dám nói phụ thân ngươi cút, những thứ ngươi học đều cho chó ăn rồi sao?" Lửa giận của Sidney vừa được dập một chút lại bị khơi lên, chỉ là nhắc tới Stanley gã lại nhớ tới một việc, "Nghe nói ngươi cũng muốn tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, chuyện này không cần nghĩ nữa, để một mình đệ đệ ngươi tham gia là đủ rồi, nó thông minh lanh lợi hơn ngươi nhiều, lại còn người gặp người thích, thiên phú cũng không thấp. Gia tộc Carol giao cho nó chắc chắn tốt hơn giao cho ngươi..."

Nghe thế mắt Mason liền lóe lên. Tuy rằng trước kia lão cũng biết gia chủ có ý định giao gia tộc Carol vào tay tiểu thiếu gia, nhưng gã chưa bao giờ chính miệng nói ra, hiện tại nếu gã đã nói thế trước mặt đại thiếu gia hẳn đây là chuyện nghiêm túc, xem ra sau này lão càng phải ra sức lấy lòng tiểu thiếu gia mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau