Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 74: VU OAN GIÁ HỌA

Trước Sau
Sáng hôm sau, dưới sự thúc giục của Cách Ngôn, Rex chuẩn bị ra cửa. Hôm nay bọn họ muốn đến Kiếm Các một chuyến. Ngày đó không thể đến kịp cái đấu giá hội tư nhân kia nên giờ bọn họ muốn đi thử vận may lần nữa. Mới ra đến đại môn, còn chưa bước xuống bậc thang, Rex đột nhiên dừng lại.

Cách Ngôn phát hiện y không theo kịp, quay đầu hỏi: "Sao lại không đi nữa?"

"Trở về." Rex bỗng xoay người quay lại.

"Ế?" Cách Ngôn không kịp gọi y lại, đành đóng cổng lại lần nữa. Từ ngày người gác cổng bỏ đi thì không còn ai canh cổng, cửa lớn của gia tộc Carol trừ khi có người ra vào, nếu không thì cũng không được mở ra.

Quay lại sân, Rex nói với cậu: "Hôm nay đừng rời khỏi sân dù chỉ một bước, ta ra ngoài một chuyến, sẽ lập tức trở về. Nếu có người nào khả nghi xông tới thì trốn đi, bị phát hiện thì dùng quyển trục ta đưa cho ngươi, đến lúc đó gặp nhau ở ngoài thành."

"Nguy hiểm như vậy? Nếu không thì tôi với anh cùng đi." Cách Ngôn nghe y nói mà run sợ trong lòng, đáng sợ nhất không phải là chuyện gì sắp xảy ra, mà là cái gì cũng không biết.

"Không cần, ta rất nhanh sẽ trở lại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đối phương hẳn cũng không có động tác gì, nếu không cũng sẽ không chỉ giám thị ở bên ngoài." Rex nói xong liền đi.

Cách Ngôn ngẫm lại vẫn thấy không nên gây thêm phiền toái cho y, cậu vội vàng về phòng mình, lấy quả trứng ma thú giấu trong tủ quần áo ra, còn lại không cần phải thu thập gì cả, có đai lưng trữ vật, ở đây cũng chưa được bao lâu nên cậu rất ít khi lấy đồ trong đó ra, ngay cả quần áo cũng đặt trong đai lưng trữ vật, lúc muốn thay thì trực tiếp lấy ra.

Không có việc gì làm nhưng cậu cũng không tu luyện mà an vị ở trong phòng chờ Rex về, thi thoảng lại vểnh tai lên nghe thử bên ngoài có âm thanh gì lạ hay không, một khi phát hiện có gì không thích hợp thì sẽ lập tức trốn đi.

Ám Dạ vẫn chưa cảm nhận được không khí khẩn trương này, nó chui vào ngực cậu, chỉ lộ ra cái đầu lông xù xù, lâu lâu lại duỗi móng vuốt chụp quả trứng trên tay cậu, giống như đang hỏi đệ đệ khi nào ngươi mới nở vậy.

Bình thường Cách Ngôn cũng sẽ trêu chọc vài câu, quả trứng ma thú này hấp thu nhiều ma pháp lực của cậu như vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu phá xác, không phải thật sự muốn cậu để nó dưới mông rồi ấp đấy chứ, nhưng mà hôm nay cậu không có tâm tình làm thế.

banhmidaudo.wordpress.com

Rex quả thực không để cậu chờ lâu, chưa đến hai giờ đã trở lại.

"Ngươi thu dọn đồ đạc, giờ chúng ta lập tức rời khỏi đế đô." Rex không thở gấp nhưng biểu tình có chút ngưng trọng.

"Tôi đã thu dọn tốt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn Il thì sao đây?" Cách Ngôn khẩn trương hỏi.

"Không cần lo cho hắn, ta đã an bài tốt, cái khác trên đường lại nói." Rex nhận quả trứng ma thú trong tay cậu nhét vào trong ngực, còn việc nó có bị làm vỡ trên đường hay không thì mặc cho số phận.

Cách Ngôn không tiếp tục hỏi, có thể khiến Rex vội như vậy, chắc chắn là chuyện lớn.

Hai người không đi cửa lớn, bởi vì bên ngoài có một đám người đang giám thị bọn họ, lúc Rex ra ngoài thăm dò cũng không đi bằng cửa lớn, nên khi bọn họ rời khỏi gia tộc Carol người bên ngoài không ai biết cả. Đến tận khi có người thông tri cho bọn chúng, những người này mới xông lên đá văng cửa lớn của gia tộc Carol, tiến quân thần tốc.

"Các ngươi là ai mà lại dám xông vào phủ đệ của người khác như vậy, còn không rời đi ta sẽ gọi người tới." Tiếng vang dẫn quản gia Mason đến, lão nhìn thấy nhiều người như vậy thì lộp bộp trong lòng một chút, cố làm ra vẻ hô lớn.

Người trung niên dẫn đầu nắm lấy cổ áo quản gia, nhấc bổng lão lên, lạnh băng hỏi: "Đại thiếu gia của các ngươi ở tiểu viện nào, lập tức dẫn chúng ta đến đó."

Sát khí ập vào mặt, chân Mason mềm nhũn, vội vàng dẫn bọn chúng đi tìm Rex.

Tới tiểu viện, nhóm người này liền đẩy quản gia ra, một đám người ùa vào tìm người, bọn chúng còn chưa biết Cách Ngôn và Rex đã rời đi, tất nhiên là không tìm thấy người.



Mason thấy việc lớn không tốt, những người này rõ ràng là lai giả bất thiện*, nhất định đại thiếu gia đã chọc phải ai đó, lão nghiêng ngả lảo đảo chạy đi tìm Sidney. Vừa tới chủ viện đã gặp được Lausa hoang mang rối loạn đi ra từ bên trong, trên tay hình như đang cầm gì đó, sợ lão nhìn thấy nên vội vàng giấu ra sau lưng. Nếu là ngày thường Mason nhất định sẽ nhận ra điều không đúng, chỉ là hiện tại lão cũng đang hoang mang lo sợ.

*lai giả bất thiện: Trong câu: "Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện" nghĩa là "Người tốt thì không đến, người đến lại không tốt lành gì"

"Quản gia Mason, ngươi làm sao vậy?" Lausa trấn định hỏi.

"Không tốt, có một đám người vừa xông đến, nói muốn tìm đại thiếu gia. Bây giờ bọn chúng đang ở tiểu viện của đại thiếu gia, gia chủ đâu rồi?" Mason sốt ruột hỏi.

"Gia chủ ở chỗ phu nhân." Lausa rất ít khi nhìn thấy Mason như vậy nên cô ta biết đây chắc chắn là chuyện lớn.

Hai người vội vàng đi tìm gia chủ và phu nhân. Vừa đến phòng đã thấy gia chủ cho phu nhân một cái tát, lúc này ai cũng bất chấp mà khuyên can, Mason liền nói chuyện đám lai giả bất thiện kia cho Sidney.

Vừa mới dứt lời, người trung niên kia đã xuất hiện ở cửa, cánh cửa khép hờ bị hắn huých một cái đập mạnh lên vách tường, sau đó rơi xuống. Ánh mắt hung ác dừng trên người Sidney, lạnh lùng hỏi: "Ngươi chính là phụ thân Rex - Sidney?"

"Là, là ta, có phải Rex đã đắc tội với các hạ hay không? Nó làm gì cũng không liên quan đến ta. Tuy ta là phụ thân của nó nhưng nó chưa bao giờ coi ta là phụ thân cả." Sidney vội vàng phủi sạch quan hệ với Rex.

Lúc này thủ hạ tìm người khắp nơi đã trở lại, ai cũng nói không tìm được.

"Nói, y đi đâu rồi?" Người trung niên nắm cổ áo Sidney nhấc gã lên.

Sidney hai chân cách mặt đất, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, "Ta thật sự không biết, cái tên tiểu tử thối này trước nay đi đâu cũng không nói với ta. Khi nó còn nhỏ cũng từng rời đi hai năm, sau đó không hé răng lời nào đã trở về. Hiện tại nó không ở đây, có khả năng nó lại đi ra ngoài rồi, các ngươi có thể chờ nó trở về... A."

Sidney bị hắn ném văng ra, thân thể phì nhiêu đập lên vách tường, ngã xuống đất liền lăn lộn kêu thảm thiết, bị gã kêu gào đến mất kiên nhẫn, người trung niên lấy vũ khí ra, gã ngay lập tức ngậm miệng.

"Ta lặp lại lần cuối, y đang ở đâu?" Người trung niên âm trầm nhìn gã.

"Quý ngài này, có phải Rex đã phạm vào chuyện gì hay không?" Aviva ngầm mưu tính, ánh mắt lại tới tới lui lui ở phục sức trên người chúng, đột nhiên nhớ tới những người này ăn mặc giống y đúc những người được gia tộc Sharp phái tới đón Stanley ngày ấy.

Người trung niên lãnh đạm nhìn ả một cái, nghĩ đến việc ả là mẫu thân Stanley, cũng không làm khó ả: "Y đâu chỉ gây chuyện lớn, mà là chuyện lớn tày trời, còn có tên đồng lõa kia của y nữa. Nếu ngươi biết bọn họ đi đâu thì nói ra, ta có thể nói tốt cho ngươi vài câu trước mặt gia chủ."

Trong mắt Aviva hiện lên tia kinh hỉ, ngay sau đó lại nhíu mày, "Ta cũng không biết y ở đâu."

Đúng lúc người trung niên lộ ra biểu tình không vui, ả lại vội vàng bổ sung một câu.

"Chỉ là ta biết Rex là một kẻ thập phần giảo hoạt cẩn thận, nếu các ngươi không tìm thấy y ở tiểu viện, vậy thì có khả năng y đã nhận ra, nói không chừng bây giờ y đã trên đường rời khỏi đế đô rồi."

Sắc mặt người trung niên biến đổi, xoay người muốn đi.

"Ta có thể hỏi Rex rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì hay không?" Thanh âm khẩn trương của Aviva truyền đến từ phía sau.

Người trung niên cũng không quay đầu, ném lại một câu liền dẫn thủ hạ đi đuổi theo.



"Y và đồng bạn hợp mưu gϊếŧ hại phu nhân Sharp."

wattpad.com/user/daudo0902

"Cái gì? Vị phu nhân Sharp kia đã chết? Nhưng không phải lúc chúng ta rời đi bà ta vẫn đang sống khỏe mạnh sao?" Nghe được tin tức kinh bạo như vậy Cách Ngôn lập tức choáng váng. Vị phu nhân kia lúc bắt cóc cậu còn êm đẹp như vậy, sao giờ đã chết rồi.

"Là sau khi chúng ta đi thì bị người gϊếŧ chết, ngay cả thị vệ của bà ta cũng đã chết hết, nghe nói tử trạng cực thảm, chỉ có vị phu nhân kia là một kiếm mất mạng." Khuôn mặt anh tuấn của Rex lộ ra một tia âm trầm, rõ ràng là có người tính kế bọn họ.

"Tử trạng cực thảm là thảm như thế nào?"

"Ngũ mã phanh thây."

Cách Ngôn buồn bực nói: "Sao đối phương lại giống anh như vậy?"

"Hả?" Rex nhướng mày.

Cách Ngôn chợt nhận ra lời mình nói sai rồi, vội vàng bổ cứu: "À, ý tôi là sao kẻ địch lại yếu như vậy, ngay cả một kiếm của anh cũng không chịu được, lần nào cũng bị anh chia thành mấy phần. Những người này so với anh còn tàn nhẫn hơn, nhưng cũng khó bảo đảm người khác sẽ không hoài nghi đây là tác phong của anh. Hiện tại chúng ta bị hoài nghi, có phải gia tộc Sharp cũng cho là chúng làm hay không?"

"Không phải cho là, bọn họ chính là nghĩ như vậy. Vị phu nhân Sharp kia lấy cớ đến thôn trang để giải sầu, chỉ cần tra là ra, chuyện ngươi bị bắt tới đó cũng không lừa được."

"Cho nên bọn họ cứ vậy mà cho rằng phu nhân Sharp là do chúng ta gϊếŧ? Thế này cũng quá qua loa rồi."

Rex hơi hạ mắt, "Không qua loa, ngược lại đây là một đầu mối giá họa rất xảo diệu, nếu làm việc thỏa đáng, người sau màn cũng có thể thuận thế kéo cái chết của Carlos và Sasy vào, đến lúc đó chỉ sợ gia tộc Strache và gia tộc Rob cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Ý anh là cái chết của bọn họ vốn dĩ đã liên quan đến chúng ta, phu nhân Sharp bởi vì đau lòng về cái chết của nhi tử nên mới bắt tôi, chúng ta lại gϊếŧ bà ta, cái này chứng minh chúng ta thực sự đang chột dạ. Bọn họ sẽ nghĩ là phu nhân Sharp đã tra ra gì đó, chúng ta sợ bà ta nói ra nên mới gϊếŧ người diệt khẩu?" Cách Ngôn thông suốt tất cả, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

"Không tồi."

"Có phải tên Tam vương tử kia cố ý hãm hại chúng ta hay không? Lòng dạ của gã cũng quá hẹp hòi, tôi cũng chỉ nói gã một câu mà thôi, gã lại thiết lập bẫy rập lớn như vậy hại chúng ta. Sớm biết vậy thì lúc trước tôi đã cố nhịn rồi." Cách Ngôn không khỏi có chút hối hận, bị ba đại quý tộc liên thủ đuổi gϊếŧ cũng không phải chuyện đùa.

"Chuyện này liên lụy rất rộng, mặc kệ người sau màn kia có phải vì muốn hãm hại chúng ta hay không, vị phu nhân Sharp kia có thân phận và địa vị tôn quý, đối phương lại có thể nói gϊếŧ liền gϊếŧ, không kiêng kị hậu quả, nếu không phải hắn cho rằng kế hoạch của mình không một kẽ hở, thì chính là không sợ gia tộc Sharp trả thù, Vậy thì phải xem xét lại thân phận người này một lần nữa." Trên trán Rex như bị bao phủ một tầng bóng đen u ám, hơi thở y nhiều thêm vài phần đáng sợ, sau lưng như có một trận sấm sét nổ đùng dùng, đã rất lâu rồi y không gặp phải chuyện nằm ngoài khống chế như thế này.

"Trên đời này không có kế hoạch nào không có kẽ hở, tôi cảm thấy cái phía sau có khả năng cao hơn." Cách Ngôn đột nhiên nhanh trí, "Có phải anh thấy đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, gia tộc Sharp cũng chưa chắc đã nghe chúng ta giải thích nên mới chạy trước không?"

"Đây là lý do thứ nhất."

"Vậy thứ hai là gì?"

"Ta không cần chứng minh cái gì với người khác cả." Rex khốc suất cuồng bá duệ ném xuống một câu, tiếp tục đi về phía trước.

Ok, anh trâu bò. Cách Ngôn cảm thấy cái y gọi là lý do thứ nhất và thứ hai căn bản chỉ là thuận miệng nói ra, trọng điểm chân chính chính là cái thứ hai, tiêu sái như vậy, khó trách người khác không thể làm vận mệnh chi tử mà lại cố tình là y.

Bọn họ chạy trốn rất nhanh, người gia tộc Sharp căn bản không nghĩ hành động của mình sẽ bị phát hiện. Hơn nữa đế đô Saint Laner cũng là địa bàn của bọn chúng, muốn bắt hai người không có bối cảnh gì còn không dễ dàng sao, bởi vậy bọn chúng cũng không phái người đến cổng thành ngồi xổm chờ người. Chờ đến khi người trung niên dẫn thủ hạ đến đây, Rex và Cách Ngôn đã ra khỏi thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau