Quyển 1 Chương 81: LỜI ĐỒN VÀ KHIÊU KHÍCH
Hôm sau, trấn nhỏ Bavi náo nhiệt hơn bình thường, nguyên nhân là do mấy thương đội vốn định nghỉ ngơi một đêm ở trấn nhỏ để sáng nay lên đường hiện tại lại sợ băng cướp Ác Lang trả thù nên không dám đi đến núi Kê Minh.
Họ lo lắng là điều cần thiết. Băng cướp Ác Lang sau khi biết Hadal đã chết, tuy không chủ động tập kích trấn nhỏ Bavi, nhưng núi Kê Minh bây giờ chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn trước. Tam thủ lĩnh đặt mục tiêu vào mấy thương đội sắp đi qua, mài đao soàn soạt, chuẩn bị gϊếŧ mấy thương đội đó để trút giận, cũng cho trấn nhỏ Bavi thấy hậu quả khi chọc chúng tức giận.
Mới tờ mờ sáng, đội trưởng Hank đã gặp được chủ nhân mấy thương đội, bọn họ tới đều để hỏi trấn nhỏ Bavi có tính toán gì không, nếu chuẩn bị đối đầu với băng cướp Ác Lang thì sẽ vào lúc nào.
Đội trưởng Hank sao có thể nói do lá gan của thị trưởng không đủ lớn được, ông chỉ có thể trấn an họ trước, chờ họ rời đi thì nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mặc kệ thị trưởng có đồng ý hay không, vẫn nên giải quyết vấn đề bên Rex đã rồi tính tiếp.
banhmidaudo.wordpress.com
Hank đi vào lữ quán, Rex và Cách Ngôn đang ăn bữa sáng.
"Đội trưởng Hank, ngươi tới sớm ghê, đã ăn sáng chưa? Muốn ngồi xuống đây cùng nhau ăn luôn không?" Cách Ngôn cười tủm tỉm tiếp đón ông, thoạt nhìn cực kỳ dễ nói chuyện.
"Không cần, ta đã ăn rồi." Hank ngồi xuống, nội tâm bởi sự nhiệt tình của Cách Ngôn mà có chút vui mừng. Ấn tượng của mình với họ không tồi, chuyện ông muốn đề cập đến hẳn cũng nắm chắc vài phần sẽ thành công.
Cách Ngôn vốn cũng chỉ khách khí một câu, gật gật đầu: "Đội trưởng Hank tìm chúng ta có việc gì?"
Hank liếc Rex một cái, đi thẳng vào vấn đề: "Là có chút việc. Không biết các ngươi dự định dừng chân ở trấn nhỏ Bavi mấy ngày? Hay là đi ngay hôm nay?" Nói xong có chút thấp thỏm nhìn họ.
"Chúng ta định nghỉ ở đây mấy ngày, nhưng cũng không quá dài." Nếu quá dài thì lúc nào cũng có thể bị gia tộc Sharp phát hiện, dù sao trấn nhỏ Bavi cũng không phải vô cùng xa đế đô Saint Laner.
Hank vui vẻ, "Không gạt hai vị, lần này ta tới kỳ thật là có một thỉnh cầu muốn mời Alan huynh đệ hỗ trợ. Ta biết việc này có chút đường đột, nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta..."
Cách Ngôn đánh gãy lời ông, "Ngươi muốn Alan giúp các ngươi đối phó băng cướp Ác Lang đúng không."
Thấy cậu đoán trúng, Hank cũng không bất ngờ, dứt khoát nói: "Đúng. Băng cướp Ác Lang vẫn luôn là mối họa tiềm ẩn của trấn nhỏ Bavi. Cái chết lần này của Hadal đã cho chúng ta cơ hội tốt để diệt trừ bọn chúng, chỉ là Đại thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang - Johnson là một Kiếm Sư. Trấn nhỏ Bavi không có Kiếm Sư, kiếm sĩ lợi hại nhất ta từng thấy chính là Alan huynh đệ, nên ta mới mời y hỗ trợ. Có y ở đây, ta có niềm tin rất lớn rằng chúng ta có thể tiêu diệt băng cướp Ác Lang, đương nhiên chúng ta cũng sẽ trả thù lao thích đáng.
Cách Ngôn chuyển tròng mắt. Tuy Rex vốn dĩ đã tiếp nhận nhiệm vụ này, dù Hank không đề cập đến thì bọn họ cũng sẽ giải quyết băng cướp Ác Lang, nhưng nếu đối phương đã trả thù lao, cũng đâu thể không lấy.
"Việc này có thể thương lượng." Cách Ngôn vỗ bàn một cái.
Hank lập tức vui mừng khôn xiết, "Vậy là hai vị đáp ứng?"
Cách Ngôn cười tủm tỉm: "Đội trưởng Hank đừng gấp. Các ngươi tính trả thù lao bao nhiêu? Phải biết rằng băng cướp Ác Lang này cũng không phải băng cướp bình thường, coi nhẹ có thể chết bất cứ lúc nào đấy."
"Về thù lao thì dễ nói, chờ ta thương lượng với thị trưởng xong, nhất định sẽ cho một đáp án vừa lòng hai vị." Cái khác không dám nói, chứ về thù lao thì Hank vẫn có thể cam đoan. Trấn nhỏ Bavi tuy hẻo lánh lại lạc hậu, nhưng không nghèo chút nào, bởi vì năm nào cũng có rất nhiều thương đội đi qua đây, bọn họ chỉ thu phí vào trấn thôi cũng đã được một khoản không nhỏ.
"Vậy chúng ta chờ tin tốt của đội trưởng Hank."
Thuận lợi giải quyết chuyện này, đội trưởng Hank liền rời đi. Bây giờ chỉ còn thị trưởng bên kia, ông muốn làm công tác tư tưởng cho thị trưởng, tiện thể nói tin tốt là đã thuyết phục được Alan cho mọi người biết. Có y gia nhập, hẳn là có thể ổn định tâm tư một vài người, cũng thêm phần thành công khi thuyết phục thị trưởng.
Mùa thu là mùa mà thương nhân đến nhiều nhất, thu nhập cao nhất năm của trấn nhỏ Bavi là vào mùa thu. Mấy tháng này có rất nhiều thương nhân đi qua trấn nhỏ Bavi, ngày đông nhất có thể tiếp nhận được hai đến ba mươi thương đội. Nhưng hôm nay lại có thể vượt qua bất cứ ngày nào trong quá khứ, còn nửa canh giờ nữa trời mới tối, đã có ba mươi hai thương đội vào trấn nhỏ
Nghiên cứu nguyên nhân của chuyện này sẽ thấy có liên quan đến tin tức Nhị thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang bị gϊếŧ. Trước kia không phải thương đội nào đi qua trấn cũng sẽ dừng lại, vẫn có vài thương đội sẽ mạo hiểm xuất phát.
Thị trưởng cũng là một nhân tài. Vì kiếm đồng vàng từ thương đội, lão phái người chuyên môn canh giữ ở ngoài trấn, gặp thương đội nào muốn mạo hiểm đi núi Kê Minh, người lão an bài sẽ nói tình huống núi Kê Minh cho họ. Phần lớn thương đội đều không dám mạo hiểm, cuối cùng lựa chọn dừng chân ở trấn nhỏ một đêm, hôm sau quan sát tình hình rồi lại xuất phát. Đương nhiên cũng có thương đội không tin, kết quả cuối cùng chính là tặng đầu người cho băng cướp Ác Lang. Sau khi tin tức truyền đi, không thương đội nào dám tùy tiện đi vào núi Kê Minh nữa, cũng vì thế mà trấn nhỏ Bavi nghênh đón đỉnh cao thịnh vượng.
Càng ngày càng nhiều thương đội vào trấn nhỏ Bavi, lữ quán trong trấn chật kín, không còn phòng thì ở lại nhà người khác. Chưa đến đêm, lữ quán nào cũng vô cùng náo nhiệt, hầu như ai cũng đang đàm luận về băng cướp Ác Lang.
Lữ quán Cách Ngôn ở là náo nhiệt nhất, cũng là lữ quán đầu tiên kín chỗ. Còn chưa tới giờ cơm đại đường lầu một đã ngồi đầy người, mọi người nghị luận khí thế ngất trời, trong đó có một bàn cao đàm khoát luận* khiến người khác chú ý.
*Raw: 高谈阔论 (cao đàm khoát luận): bàn luận viển vông, ba hoa khoác lác (mang nghĩa xấu).
Bàn này là của một đại thương đội dùng số tiền rất lớn mời lính đánh thuê, chỉ tính Đại Kiếm Sĩ đã có tới hai người, Kiếm Sư rất khó mời, thù lao còn gấp mười lần Đại Kiếm Sĩ, thương đội rất ít khi mời được.
"Nghe nói Hadal là một Đại Kiếm Sĩ bát giai, người tên Alan kia thực sự lợi hại như vậy sao? Có khi nào người không phải do y gϊếŧ không?" Người nói câu này đúng là một Đại Kiếm Sĩ cao giai trong đó, có vẻ là do thực lực cao nên lúc nhìn người khác ánh mắt luôn mang theo cảm giác ngạo mạn không coi ai ra gì. Nhưng lời gã nói lại được vài người phụ họa.
"Sam huynh nói không sai. Nghe nói tên Alan kia mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nếu y có thực lực đánh bại được Đại Kiếm Sĩ bát giai, ở tuổi này đã có thể nói là thiên tài tuyệt đỉnh. Người như vậy sao có thể không có tiếng tăm gì? Nhưng các ngươi đã ai nghe thấy cái tên Alan bao giờ chưa?"
Mọi người lắc đầu, đều tỏ vẻ chưa nghe bao giờ.
"Nghe nói y tới từ đế đô Saint Laner. Nơi đó chính là địa phương nhân tài xuất hiện lớp lớp. Hai mươi tuổi đã là Đại Kiếm Sĩ cao giai, vậy có thể xếp ngang hàng với Thiếu chủ Andrew thành Tudan rồi." Một người khác cười tủm tỉm nói. Tuy không có chữ nào khó nghe nhưng xếp mấy câu với nhau thì lại lập tức hiểu được ý của hắn.
Những người này đơn giản chính là cảm thấy người gϊếŧ chết Hadal vô cùng có khả năng là một người khác.
"Chư vị nói rất hợp tình hợp lý. Khoảng thời gian trước tại hạ có đi qua đế đô, vừa vặn được mở mang kiến thức về sự rầm rộ khi vương đình kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng. Trong hai mươi hạng đầu, đúng là không có người trẻ tuổi nào tên Alan cả." Nam nhân ở bàn bên cạnh đang đưa lưng về phía họ đột nhiên xoay người lại, là một gương mặt phổ thông bình thường, tươi cười trên mặt gãi đúng chỗ ngứa nên tạo ấn tượng không tồi với người khác.
"Nhưng mà nghe nói việc này do đội trưởng Hank tự mình kiểm chứng." Một Kiếm Sĩ Cao Cấp do do dự dự nói.
Vừa mới dứt lời đã nhận được mấy đôi mắt hình viên đạn.
Nam nhân khuôn mặt bình phàm cười: "Đội trưởng Hank kiểm chứng cũng là chuyện quá khứ, lúc đó Hadal đã chết, đồng bạn kia của Alan nói là do bọn họ gϊếŧ, nhưng ai tận mắt nhìn thấy?"
"Bọn họ nói có một thương đội nhìn thấy, họ còn cứu người của thương đội đó."
"Vấn đề là, thương đội kia đã đi rồi, hơn nữa chúng ta cũng không biết thương đội đó là thật sự đi rồi, hay là thật ra không đi đâu cả, cũng có thể là không tồn tại. Đáng tiếc chuyện này chúng ta không thể nghiệm chứng, nếu có thể biết được thực lực chân chính của Alan thì tốt rồi." Nam nhân mặt bình phàm thở dài một hơi, như thể cực kỳ tiếc nuối.
Phỏng đoán này lại cắm rễ rồi dần nảy mầm trong lòng mọi người, càng ngày càng nhiều người thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quặc.
Trấn nhỏ Bavi vốn đã không lớn, hơn nữa bí mật nhiều người biết thì khó giữ, chưa đến một đêm chuyện này càng truyền càng xa.
wattpad.com/user/daudo0902
Lúc Cách Ngôn và Rex xuống lầu ăn cơm bỗng phát hiện có vô số đôi mắt đang quấn trên người mình, cậu vừa nhìn qua thì họ liền rời mắt đi, sau đó khe khẽ thì thầm thảo luận.
Hai người cũng không quá để ý, bắt đầu từ hôm qua, sau khi người trên trấn biết Rex là người gϊếŧ Hadal thì thường xuyên có người chạy đến lữ quán xem hai người.
Chỉ là lúc này hình như hơi khác, ánh mắt họ ngoài tò mò còn có chút cảm giác gai mắt. Hai người vừa ngồi xuống, bàn bên cạnh đột nhiên có người đứng lên, ánh mắt bất thiện quét trên người Rex một vòng, ném xuống một câu.
"Cũng chỉ có như vậy. Ông đây không tin Hadal lại chết dưới tay người thế này."
Người thế này? Cách Ngôn nhìn qua vừa vặn chạm phải ánh mắt khinh miệt của đối phương, không khỏi bất ngờ. Lúc này mới qua bao lâu đâu, có phải hướng gió thay đổi hơi kỳ lạ không? Nghĩ thì nghĩ, cậu cũng không muốn tranh luận với người nọ.
Phản ứng này của hai người không phải thứ chúng muốn thấy, lập tức có người ngồi không yên, đứng lên đi đến trước mặt bọn họ, không khách khí nói với Rex: "Nghe nói ngươi là người đã gϊếŧ Hadal. Ta không tin. Ngươi dám đấu với ta một trận hay không?"
Cách Ngôn nhìn đám người chuẩn bị xem kịch vui phía sau hắn, rốt cuộc cũng hiểu đám người này đến đây là để bắt lỗi. Buồn cười thật đấy, lúc băng cướp Ác Lang hoành hành ngang ngược, những người này cũng không nói được câu để ta đi tiêu diệt bọn chúng. Bây giờ xuất hiện một người gϊếŧ chết thủ lĩnh băng cướp, họ lại vội vàng đến cửa khiêu khích, muốn chọn quả hồng mềm để bóp, cũng biết lựa quá nhỉ.
"Cút!" Rex lạnh như băng liếc hắn một cái, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Người nọ đỏ mặt, chỉ cảm thấy bị vũ nhục, đầu óc nóng lên liền rút kiếm muốn chém đầu hai người.
Tinh quang trong mắt Rex chợt lóe, chén trong tay đột nhiên bị y ném đi.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, người khiêu khích Rex bay ra, rơi xuống làm cái bàn phía sau vỡ tan. Người nọ mặt đầy máu lăn lộn trên mặt đất.
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh.
Họ lo lắng là điều cần thiết. Băng cướp Ác Lang sau khi biết Hadal đã chết, tuy không chủ động tập kích trấn nhỏ Bavi, nhưng núi Kê Minh bây giờ chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn trước. Tam thủ lĩnh đặt mục tiêu vào mấy thương đội sắp đi qua, mài đao soàn soạt, chuẩn bị gϊếŧ mấy thương đội đó để trút giận, cũng cho trấn nhỏ Bavi thấy hậu quả khi chọc chúng tức giận.
Mới tờ mờ sáng, đội trưởng Hank đã gặp được chủ nhân mấy thương đội, bọn họ tới đều để hỏi trấn nhỏ Bavi có tính toán gì không, nếu chuẩn bị đối đầu với băng cướp Ác Lang thì sẽ vào lúc nào.
Đội trưởng Hank sao có thể nói do lá gan của thị trưởng không đủ lớn được, ông chỉ có thể trấn an họ trước, chờ họ rời đi thì nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mặc kệ thị trưởng có đồng ý hay không, vẫn nên giải quyết vấn đề bên Rex đã rồi tính tiếp.
banhmidaudo.wordpress.com
Hank đi vào lữ quán, Rex và Cách Ngôn đang ăn bữa sáng.
"Đội trưởng Hank, ngươi tới sớm ghê, đã ăn sáng chưa? Muốn ngồi xuống đây cùng nhau ăn luôn không?" Cách Ngôn cười tủm tỉm tiếp đón ông, thoạt nhìn cực kỳ dễ nói chuyện.
"Không cần, ta đã ăn rồi." Hank ngồi xuống, nội tâm bởi sự nhiệt tình của Cách Ngôn mà có chút vui mừng. Ấn tượng của mình với họ không tồi, chuyện ông muốn đề cập đến hẳn cũng nắm chắc vài phần sẽ thành công.
Cách Ngôn vốn cũng chỉ khách khí một câu, gật gật đầu: "Đội trưởng Hank tìm chúng ta có việc gì?"
Hank liếc Rex một cái, đi thẳng vào vấn đề: "Là có chút việc. Không biết các ngươi dự định dừng chân ở trấn nhỏ Bavi mấy ngày? Hay là đi ngay hôm nay?" Nói xong có chút thấp thỏm nhìn họ.
"Chúng ta định nghỉ ở đây mấy ngày, nhưng cũng không quá dài." Nếu quá dài thì lúc nào cũng có thể bị gia tộc Sharp phát hiện, dù sao trấn nhỏ Bavi cũng không phải vô cùng xa đế đô Saint Laner.
Hank vui vẻ, "Không gạt hai vị, lần này ta tới kỳ thật là có một thỉnh cầu muốn mời Alan huynh đệ hỗ trợ. Ta biết việc này có chút đường đột, nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta..."
Cách Ngôn đánh gãy lời ông, "Ngươi muốn Alan giúp các ngươi đối phó băng cướp Ác Lang đúng không."
Thấy cậu đoán trúng, Hank cũng không bất ngờ, dứt khoát nói: "Đúng. Băng cướp Ác Lang vẫn luôn là mối họa tiềm ẩn của trấn nhỏ Bavi. Cái chết lần này của Hadal đã cho chúng ta cơ hội tốt để diệt trừ bọn chúng, chỉ là Đại thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang - Johnson là một Kiếm Sư. Trấn nhỏ Bavi không có Kiếm Sư, kiếm sĩ lợi hại nhất ta từng thấy chính là Alan huynh đệ, nên ta mới mời y hỗ trợ. Có y ở đây, ta có niềm tin rất lớn rằng chúng ta có thể tiêu diệt băng cướp Ác Lang, đương nhiên chúng ta cũng sẽ trả thù lao thích đáng.
Cách Ngôn chuyển tròng mắt. Tuy Rex vốn dĩ đã tiếp nhận nhiệm vụ này, dù Hank không đề cập đến thì bọn họ cũng sẽ giải quyết băng cướp Ác Lang, nhưng nếu đối phương đã trả thù lao, cũng đâu thể không lấy.
"Việc này có thể thương lượng." Cách Ngôn vỗ bàn một cái.
Hank lập tức vui mừng khôn xiết, "Vậy là hai vị đáp ứng?"
Cách Ngôn cười tủm tỉm: "Đội trưởng Hank đừng gấp. Các ngươi tính trả thù lao bao nhiêu? Phải biết rằng băng cướp Ác Lang này cũng không phải băng cướp bình thường, coi nhẹ có thể chết bất cứ lúc nào đấy."
"Về thù lao thì dễ nói, chờ ta thương lượng với thị trưởng xong, nhất định sẽ cho một đáp án vừa lòng hai vị." Cái khác không dám nói, chứ về thù lao thì Hank vẫn có thể cam đoan. Trấn nhỏ Bavi tuy hẻo lánh lại lạc hậu, nhưng không nghèo chút nào, bởi vì năm nào cũng có rất nhiều thương đội đi qua đây, bọn họ chỉ thu phí vào trấn thôi cũng đã được một khoản không nhỏ.
"Vậy chúng ta chờ tin tốt của đội trưởng Hank."
Thuận lợi giải quyết chuyện này, đội trưởng Hank liền rời đi. Bây giờ chỉ còn thị trưởng bên kia, ông muốn làm công tác tư tưởng cho thị trưởng, tiện thể nói tin tốt là đã thuyết phục được Alan cho mọi người biết. Có y gia nhập, hẳn là có thể ổn định tâm tư một vài người, cũng thêm phần thành công khi thuyết phục thị trưởng.
Mùa thu là mùa mà thương nhân đến nhiều nhất, thu nhập cao nhất năm của trấn nhỏ Bavi là vào mùa thu. Mấy tháng này có rất nhiều thương nhân đi qua trấn nhỏ Bavi, ngày đông nhất có thể tiếp nhận được hai đến ba mươi thương đội. Nhưng hôm nay lại có thể vượt qua bất cứ ngày nào trong quá khứ, còn nửa canh giờ nữa trời mới tối, đã có ba mươi hai thương đội vào trấn nhỏ
Nghiên cứu nguyên nhân của chuyện này sẽ thấy có liên quan đến tin tức Nhị thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang bị gϊếŧ. Trước kia không phải thương đội nào đi qua trấn cũng sẽ dừng lại, vẫn có vài thương đội sẽ mạo hiểm xuất phát.
Thị trưởng cũng là một nhân tài. Vì kiếm đồng vàng từ thương đội, lão phái người chuyên môn canh giữ ở ngoài trấn, gặp thương đội nào muốn mạo hiểm đi núi Kê Minh, người lão an bài sẽ nói tình huống núi Kê Minh cho họ. Phần lớn thương đội đều không dám mạo hiểm, cuối cùng lựa chọn dừng chân ở trấn nhỏ một đêm, hôm sau quan sát tình hình rồi lại xuất phát. Đương nhiên cũng có thương đội không tin, kết quả cuối cùng chính là tặng đầu người cho băng cướp Ác Lang. Sau khi tin tức truyền đi, không thương đội nào dám tùy tiện đi vào núi Kê Minh nữa, cũng vì thế mà trấn nhỏ Bavi nghênh đón đỉnh cao thịnh vượng.
Càng ngày càng nhiều thương đội vào trấn nhỏ Bavi, lữ quán trong trấn chật kín, không còn phòng thì ở lại nhà người khác. Chưa đến đêm, lữ quán nào cũng vô cùng náo nhiệt, hầu như ai cũng đang đàm luận về băng cướp Ác Lang.
Lữ quán Cách Ngôn ở là náo nhiệt nhất, cũng là lữ quán đầu tiên kín chỗ. Còn chưa tới giờ cơm đại đường lầu một đã ngồi đầy người, mọi người nghị luận khí thế ngất trời, trong đó có một bàn cao đàm khoát luận* khiến người khác chú ý.
*Raw: 高谈阔论 (cao đàm khoát luận): bàn luận viển vông, ba hoa khoác lác (mang nghĩa xấu).
Bàn này là của một đại thương đội dùng số tiền rất lớn mời lính đánh thuê, chỉ tính Đại Kiếm Sĩ đã có tới hai người, Kiếm Sư rất khó mời, thù lao còn gấp mười lần Đại Kiếm Sĩ, thương đội rất ít khi mời được.
"Nghe nói Hadal là một Đại Kiếm Sĩ bát giai, người tên Alan kia thực sự lợi hại như vậy sao? Có khi nào người không phải do y gϊếŧ không?" Người nói câu này đúng là một Đại Kiếm Sĩ cao giai trong đó, có vẻ là do thực lực cao nên lúc nhìn người khác ánh mắt luôn mang theo cảm giác ngạo mạn không coi ai ra gì. Nhưng lời gã nói lại được vài người phụ họa.
"Sam huynh nói không sai. Nghe nói tên Alan kia mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nếu y có thực lực đánh bại được Đại Kiếm Sĩ bát giai, ở tuổi này đã có thể nói là thiên tài tuyệt đỉnh. Người như vậy sao có thể không có tiếng tăm gì? Nhưng các ngươi đã ai nghe thấy cái tên Alan bao giờ chưa?"
Mọi người lắc đầu, đều tỏ vẻ chưa nghe bao giờ.
"Nghe nói y tới từ đế đô Saint Laner. Nơi đó chính là địa phương nhân tài xuất hiện lớp lớp. Hai mươi tuổi đã là Đại Kiếm Sĩ cao giai, vậy có thể xếp ngang hàng với Thiếu chủ Andrew thành Tudan rồi." Một người khác cười tủm tỉm nói. Tuy không có chữ nào khó nghe nhưng xếp mấy câu với nhau thì lại lập tức hiểu được ý của hắn.
Những người này đơn giản chính là cảm thấy người gϊếŧ chết Hadal vô cùng có khả năng là một người khác.
"Chư vị nói rất hợp tình hợp lý. Khoảng thời gian trước tại hạ có đi qua đế đô, vừa vặn được mở mang kiến thức về sự rầm rộ khi vương đình kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng. Trong hai mươi hạng đầu, đúng là không có người trẻ tuổi nào tên Alan cả." Nam nhân ở bàn bên cạnh đang đưa lưng về phía họ đột nhiên xoay người lại, là một gương mặt phổ thông bình thường, tươi cười trên mặt gãi đúng chỗ ngứa nên tạo ấn tượng không tồi với người khác.
"Nhưng mà nghe nói việc này do đội trưởng Hank tự mình kiểm chứng." Một Kiếm Sĩ Cao Cấp do do dự dự nói.
Vừa mới dứt lời đã nhận được mấy đôi mắt hình viên đạn.
Nam nhân khuôn mặt bình phàm cười: "Đội trưởng Hank kiểm chứng cũng là chuyện quá khứ, lúc đó Hadal đã chết, đồng bạn kia của Alan nói là do bọn họ gϊếŧ, nhưng ai tận mắt nhìn thấy?"
"Bọn họ nói có một thương đội nhìn thấy, họ còn cứu người của thương đội đó."
"Vấn đề là, thương đội kia đã đi rồi, hơn nữa chúng ta cũng không biết thương đội đó là thật sự đi rồi, hay là thật ra không đi đâu cả, cũng có thể là không tồn tại. Đáng tiếc chuyện này chúng ta không thể nghiệm chứng, nếu có thể biết được thực lực chân chính của Alan thì tốt rồi." Nam nhân mặt bình phàm thở dài một hơi, như thể cực kỳ tiếc nuối.
Phỏng đoán này lại cắm rễ rồi dần nảy mầm trong lòng mọi người, càng ngày càng nhiều người thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quặc.
Trấn nhỏ Bavi vốn đã không lớn, hơn nữa bí mật nhiều người biết thì khó giữ, chưa đến một đêm chuyện này càng truyền càng xa.
wattpad.com/user/daudo0902
Lúc Cách Ngôn và Rex xuống lầu ăn cơm bỗng phát hiện có vô số đôi mắt đang quấn trên người mình, cậu vừa nhìn qua thì họ liền rời mắt đi, sau đó khe khẽ thì thầm thảo luận.
Hai người cũng không quá để ý, bắt đầu từ hôm qua, sau khi người trên trấn biết Rex là người gϊếŧ Hadal thì thường xuyên có người chạy đến lữ quán xem hai người.
Chỉ là lúc này hình như hơi khác, ánh mắt họ ngoài tò mò còn có chút cảm giác gai mắt. Hai người vừa ngồi xuống, bàn bên cạnh đột nhiên có người đứng lên, ánh mắt bất thiện quét trên người Rex một vòng, ném xuống một câu.
"Cũng chỉ có như vậy. Ông đây không tin Hadal lại chết dưới tay người thế này."
Người thế này? Cách Ngôn nhìn qua vừa vặn chạm phải ánh mắt khinh miệt của đối phương, không khỏi bất ngờ. Lúc này mới qua bao lâu đâu, có phải hướng gió thay đổi hơi kỳ lạ không? Nghĩ thì nghĩ, cậu cũng không muốn tranh luận với người nọ.
Phản ứng này của hai người không phải thứ chúng muốn thấy, lập tức có người ngồi không yên, đứng lên đi đến trước mặt bọn họ, không khách khí nói với Rex: "Nghe nói ngươi là người đã gϊếŧ Hadal. Ta không tin. Ngươi dám đấu với ta một trận hay không?"
Cách Ngôn nhìn đám người chuẩn bị xem kịch vui phía sau hắn, rốt cuộc cũng hiểu đám người này đến đây là để bắt lỗi. Buồn cười thật đấy, lúc băng cướp Ác Lang hoành hành ngang ngược, những người này cũng không nói được câu để ta đi tiêu diệt bọn chúng. Bây giờ xuất hiện một người gϊếŧ chết thủ lĩnh băng cướp, họ lại vội vàng đến cửa khiêu khích, muốn chọn quả hồng mềm để bóp, cũng biết lựa quá nhỉ.
"Cút!" Rex lạnh như băng liếc hắn một cái, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Người nọ đỏ mặt, chỉ cảm thấy bị vũ nhục, đầu óc nóng lên liền rút kiếm muốn chém đầu hai người.
Tinh quang trong mắt Rex chợt lóe, chén trong tay đột nhiên bị y ném đi.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, người khiêu khích Rex bay ra, rơi xuống làm cái bàn phía sau vỡ tan. Người nọ mặt đầy máu lăn lộn trên mặt đất.
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất