Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 99: DẠ KÍCH

Trước Sau
Cùng ngày, tin tức gia tộc Mecca và Đoàn dong binh Alice cọ xát ra 'tia lửa' trên phố đã lan khắp thành Tudan, không bao lâu sau tin tức truyền tới phủ thành chủ, đúng lúc hai huynh đệ Andrew đang ăn trưa cùng thành chủ Tudan.

"Sao động tác của Đoàn dong binh Alice lại nhanh như vậy?" Andrew hơi bất ngờ. Gã không bất ngờ việc Alice có thể tra được Thuần Thú Sư Thánh Cấp kia là Cách Ngôn, chỉ kinh ngạc vì tốc độ của bọn họ. Nhìn tình huống này hẳn là Đoàn dong binh Alice đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Cách Ngôn và Rex, nếu không cha con Tanggele sao lại khéo như vậy, cố tình tìm tới lúc Cách Ngôn và Rex đang bị gia tộc Mecca tới gây phiền toái.

Dan liếc trộm thành chủ Tudan một cái, nhẹ giọng nói: "Có thể là trùng hợp hay không?"

"Phụ thân, chuyện này ngài thấy thế nào?" Andrew lắc đầu, hỏi thành chủ Tudan vẫn đang im lặng.

Thành chủ Tudan chậm rãi nhai cơm trong miệng, đến khi nuốt xong mới đáp: "Người chậm chân thì không có thịt ăn." Sau đó gắp miếng thịt cuối cùng trên đĩa lên.

"Bá phụ." Dan suýt nữa thì khóc lên, đó là miếng thịt hắn ngắm nãy giờ, vốn dĩ định ăn xong miếng cơm này sẽ gắp nốt, nhưng còn không phải là chậm chân thì không có thịt ăn sao, đúng là một bài học kinh nghiệm sâu sắc.

Andrew lại như suy tư gì đó, sau đó nói: "Đúng rồi phụ thân, gia tộc Mecca phá vỡ quy tắc thành Tudan, rất nhiều người nhìn thấy họ động thủ trước, ngài nói phải phạt như thế nào?"

"Quy củ như thế nào thì phạt như thế ấy." Thành chủ Tudan nói xong thì duỗi đũa về phía bàn đồ ăn bị Dan đảo đến lung tung rối loạn kia, ngón tay bắn vào tay Dan một cái, mu bàn tay Dan như bị cái gì đâm phải lập tức rụt lại, "Ăn cơm có đồ ngon là tốt rồi, đảo tới đảo lui còn ra thể thống gì."

Dan ủy khuất chu miệng, còn không phải là vì tìm một miếng thịt sao. Ý niệm vừa mới hiện lên thì nhìn thấy bá phụ gắp ra một miếng thịt từ dưới đống đồ ăn, chiếc đũa mang theo miếng thịt hướng đến bát của hắn, hắn lập tức vui sướng thò bát lại gần: "Cám ơn bá phụ."

"Không cần cảm tạ, bá phụ vốn không định cho ngươi." Thành chủ Tudan quẹo đũa cong một cái, tự mình ăn miếng thịt. (=))))))))

Dan trừng lớn mắt như thể sắp khóc đến nơi.

Andrew đỡ trán, gắp miếng thịt trong bát mình cho Dan, "Ta cho đệ, ăn nhanh lên."

"Đường ca vẫn là người tốt nhất với ta." Dan cảm động đến mức lập tức nhét miếng thịt vào miệng.

Nửa giờ sau một tờ giấy phạt có ấn ký của phủ thành chủ được đưa đến tay gia chủ Mecca.

Gia chủ Mecca nhìn thấy con số trên giấy tức khắc tức giận ném tờ giấy phạt đi.

Giấy phạt vừa vặn rơi dưới chân Leslie, ông ta khom lưng nhặt lên, vừa thấy liền choáng váng, "Đại ca, đây là chuyện gì, sao lần này lại phạt nhiều như vậy? Tuy chúng ta động thủ trước nhưng người làm hỏng đường phố rõ ràng là tên Alan kia, sao phủ thành chủ lại không nói lý như vậy!"

"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai?" Gia chủ Mecca khó thở. Mấy ngày nữa là đấu giá hội bắt đầu rồi, lúc đó sẽ có rất nhiều bảo bối xuất hiện, tiền phạt này tuy không phải quá lớn nhưng ở đấu giá hội chỗ tiền đó cũng có thể trở thành thứ mang tính quyết định, đặc biệt là đấu giá hội chỉ thu đồng vàng. Đồng vàng bọn họ vất vả lắm mới kiếm được còn đang ngại không đủ, bây giờ lại còn phải xuất ra một khoản để nộp phạt.

Leslie hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, "Đại ca, chúng ta có thể chờ đấu giá hội kết thúc rồi giao sau không?"

"Không được, giấy phạt của phủ thành chủ chỉ có thời hạn hai ngày, nếu sau hai ngày vẫn không giao thì tiền phạt sẽ tăng lên gấp bội." Gia chủ Mecca nghĩ đến vị ở phủ thành chủ kia là lại không nảy ra được chút tâm tư phản kháng nào, chỗ tiền phạt này, bọn họ không muốn nhận cũng phải nhận.

"Vậy hai tên kia thì sao, bọn chúng cũng động thủ mà, chẳng lẽ chúng ta cứ ngậm bồ hòn như vậy?" Leslie vẫn cảm thấy không cam lòng.



Gia chủ Mecca xoa xoa trán, "Quên đi, mấy ngày nữa là bắt đầu đấu giá hội rồi, chờ sau khi kết thúc lại giải quyết bọn chúng cũng không muộn."

"Ta nghe đại ca, cho bọn chúng sống thêm mấy ngày." Leslie nghĩ đến sự chú trọng của gia tộc đối với đấu giá hội lần này không thể không áp khó chịu trong lòng xuống.

Sau sự kiện đó Cách Ngôn và Rex cũng có chút danh tiếng ở thành Tudan, gần đây mỗi khi đi ra đường là lại có vài người chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, hai người liền không ra khỏi cửa dù đấu giá hội đã sắp đến, đến tận trước một ngày diễn ra đấu giá hội, Dan dẫn Carrian đúng theo ước định đến tìm Cách Ngôn.

Sở dĩ trì hoãn lâu như vậy không phải vì Carrian không kiếm được một triệu đồng vàng, mà là vì hắn phải đến rừng rậm Ma Thú để bắt Thánh Thú. Từ ngày được lão sư chỉ bảo Carrian vẫn luôn tự hỏi muốn bắt một con Thánh Thú như thế nào, đến tận hôm nay mới xác định được.

"Đây là Thánh Thú mà các ngươi bắt?" Cách Ngôn nhìn chằm chằm con Thánh Thú trước mặt, trầm mặc.

Carrian dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng ngời như ánh sao trời, "Dan nói đây là con Thánh Thú có lực công kích và sức phòng thủ rất lợi hại, ta cũng tận mắt thấy một cái quét đuôi của nó chặt đứt hơn mười cây cổ thụ đó."

"Con tê tê này thật sự rất lợi hại. Trước kia ta từng thấy một con ma thú cùng cấp bậc với nó bị nó đánh đến đầu rơi máu chảy." Dan cũng nói.

"Cũng được." Cách Ngôn 囧囧 mà nói. Cậu vẫn luôn cho rằng mỹ thiếu niên như Carrian hẳn là sẽ thích mấy con ma thú uy vũ cường tráng hoặc linh hoạt mạnh mẽ như sói hay sư tử, hổ, báo. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà lại bắt một con tê tê.

Sau khi ngụy trang, con tê tê đó chỉ lớn bằng một bàn tay, nhìn qua giống con thằn lằn hơn. Nếu không phải bên ngoài cơ thể nó được bao bọc bởi tầng tầng lớp vảy cứng rắn thì chắc chắn không ai nghĩ đây là một con tê tê. Con tê tê vừa đen vừa xấu ở cạnh một mỹ thiếu niên, hình ảnh đẹp đến mức không nỡ nhìn.

"Ngươi xác định muốn khế ước con tê tê này sao?" Cách Ngôn hỏi lại lần nữa.

Carrian gật gật đầu, "Xác định a."

"Vậy được rồi." Sau đó Cách Ngôn giúp hắn thuần hóa con tê tê kia. Cậu cũng không khuyên, nếu vị hội trưởng Will của Hiệp Hội Ma Pháp Sư kia còn không nói gì, một người ngoài như cậu cũng không cần phải xen vào.

Thuần hóa con tê tê này cũng không phí bao nhiêu tinh thần lực, ma thú tu luyện đến cấp bậc Thánh Thú đều đã có linh trí nhất định, biết phân biệt tốt xấu, khế ước với Carrian đối với nó cũng không có chỗ hại nên nó tiếp thu rất nhanh.

Lập khế ước với con tê tê xong, Carrian thấy rốt cuộc mình cũng có ma thú khế ước rồi, lại còn là Thánh Thú, hắn cao hứng đến mức suýt nữa thì huơ chân múa tay tại chỗ.

"Cảm ơn Cách Ngôn ca, đây là một triệu đồng vàng, ngươi đếm đi." Carrian đưa túi trữ vật chứa một triệu đồng vàng cho Cách Ngôn.

Cách Ngôn không đếm, cậu vẫn tin Carrian ở cái này. Sau đó cậu cố ý mời Dan và Carrian xuống lầu ăn cơm. Rex không xuống dưới, gần đây y phải động thủ rất nhiều lần, thực lực sắp đột phá nên muốn ngồi minh tưởng một chút, chờ đến lúc cậu lên nói không chừng y đã đột phá rồi.

Bọn họ vừa ngồi xuống, người đang ăn cơm nói chuyện phiếm trong đại sảnh lập tức nhìn qua.

Dan không phải danh nhân, ngày thường cũng không lấy danh nghĩa cháu trai của thành chủ để lấy uy với bên ngoài. Carrian thì ngược lại, cơ hồ không có ai không biết hắn, không chỉ bởi vì hắn là đệ tử của hội trưởng Will, mà còn vì hắn thường xuyên ra ngoài giúp người khác trị liệu, có khi còn giúp một ít dân thường trị liệu miễn phí, cho nên ở thành Tudan hiếm có ai không biết hắn.

Nhìn thấy Carrian và Cách Ngôn có quen biết, không ít người lung lay tâm tư.

Một bữa cơm mà cả khách và chủ đều vui, Cách Ngôn nhìn theo bóng hai người rời đi rồi nhẹ bước đi vào phòng Rex, vừa bước một chân vào đã nhận ra có gì đó không đúng.



Không khí trong phòng có chút áp lực, trừ Rex ra còn nhiều thêm một người, người nọ đứng trong một góc âm u, trên người tản ra sát khí như có như không.

"Re..." Cách Ngôn còn chưa gọi xong người nọ đã bất ngờ cử động.

Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe qua mặt cậu, người ở phía trước cũng phóng đại lên. 'Keng' một tiếng, Rex chặn kiếm của đối phương đồng thời chém qua, người nọ không thể không lùi ra sau.

"Ra ngoài chờ." Rex nói với Cách Ngôn.

Cách Ngôn có rất nhiều lời muốn nói nhưng cố nhịn mà ra khỏi phòng.

Hai người động thủ lần thứ hai, căn phòng nhỏ hẹp căn bản không chống đỡ được kiếm khí của hai kiếm sĩ mạnh như vậy, không bao lâu trong phòng phát ra tiếng 'ầm', một cái động lớn xuất hiện, gần đó cũng truyền đến tiếng hét chói tai.

Rất nhanh người nọ đã nhận ra Rex không giống kiếm sĩ bình thường, kiếm khí ngang dọc đan xen trên quần áo của hắn vẽ ra một con đường chết, nếu không phải hắn tránh kịp lúc thì có lẽ đã biến thành người máu, đôi mắt hắn lập tức lộ ra một tia khiếp sợ. Càng ngày càng đông người chạy tới, lại phát hiện mình gặm phải một khối xương cứng, người nọ chuẩn bị từ bỏ.

Nhưng Rex không phải người dễ đuổi, một đạo kiếm khí cương mãnh* đánh về phía lưng hắn.

*cương mãnh (刚猛): cứng rắn và hung ác

Người nọ xoay người đánh trả một kiếm, giây tiếp theo sắc mặt hắn khẽ biến, bên trái đột nhiên xuất hiện những lưỡi dao gió chém thẳng vào mấy vị trí trọng yếu trên người hắn, hắn không thể không né tránh. 'Phụt' một tiếng, người nọ cúi đầu nhìn ngực mình, một mũi tên băng trong suốt từ phía sau xuyên qua ngực hắn, hơi lạnh của nó làm vết thương của hắn đông lại, từng tia băng ý xuyên qua miệng vết thương lan ra toàn thân, phá hủy kinh mạch của hắn.

"Ngươi vậy mà lại là ma pháp sư song hệ?" Đối phương trừng lớn mắt nhìn Rex, nói xong câu đó thì chết.

Song hệ? Cách Ngôn đứng ngoài cửa thăm dò đi vào, ánh mắt chuyển đến trên người Rex. Cậu nhớ là Rex hình như còn có thiên phú ma pháp hệ thủy và hệ quang, hẳn là bốn hệ mới đúng nhỉ.

"Người kia là ai?"

Rex thu kiếm, "Hẳn chính là tên lính đánh thuê cấp B mà Andrew nói."

"Nhanh như vậy đã tìm tới cửa? Vậy có phải ba gia tộc kia cũng nhanh như thế không?" Cách Ngôn kinh ngạc nói.

"Chắc sẽ trong mấy ngày tới."

"Đúng lúc đấu giá hội bắt đầu. Vậy có thể ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng chính là đấu giá hội hay không?"

"Không biết. Những kẻ đó hiện tại không đủ gây sợ hãi, đến lúc đó thì biết." Rex đi qua xử lý thi thể người chết, sau đó tìm lão bản lữ điếm đổi phòng, bởi vì một chiêu vừa rồi của y cũng đánh xuyên qua căn phòng bên cạnh của Cách Ngôn.

Lão bản lữ điếm thấy họ thản nhiên như vậy không khỏi ngơ ngẩn. Chưa thấy ai sau khi phá hủy phòng xong còn quang minh chính đại chạy tới đổi phòng đâu, Nhưng hắn không dám đuổi họ đi, nghe nói hai người này được Đoàn dong binh Alice che chở, đắc tội bọn họ lữ quán sẽ phải đóng cửa mất. Làm lão bản cảm thấy được an ủi chính là đối phương còn tự giác đưa cho hắn một số tiền để trang hoàng lại.

Bởi vì lo lắng sẽ tiếp tục có người đến ám sát, Rex không muốn lúc đó còn phải chạy sang phòng bên cạnh cứu người nên lần này chỉ thuê một căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau