Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 106: NHIỆM VỤ CẤP S

Trước Sau
Gia tộc Mecca phát hiện quả thật là hai người họ nên tất nhiên là không có sắc mặt tốt, không biết là vì kiêng kị thân phận thuần thú sư của Cách Ngôn, hay bởi vì thành Tudan không cho phép đánh nhau. Bọn chúng cũng không đến gây phiền toái, lúc hai người đang định rời đi thì người của Đoàn dong binh Tinh Hà xuất hiện.

"Người trẻ tuổi, đừng tưởng chỉ cần có chút thiên phú là đại lục sẽ xoay quanh mình, phải biết người có thiên phú cao trên đại lục Azeroth không chỉ có mình ngươi, thiên tài mới nửa đường đã ngã lại càng nhiều." Lúc Samar đi qua người Rex và Cách Ngôn thì bất ngờ nói mấy câu thâm ý.

Leslie nghe Samar nói lập tức sáng mắt: "Phó đoàn trưởng Samar nói rất đúng, có vài người không biết trời cao đất dày là gì, vọng tưởng có thể đấu với Đoàn dong binh Tinh Hà, đúng là đi tìm chết."

Samar liếc ông ta một cái nhưng không nói gì, tựa hồ tán đồng những lời đó.

Cái liếc mắt này khiến Leslie tự tin hơn rất nhiều, Đoàn dong binh Tinh Hà quả nhiên không sợ thân phận của đối phương, vậy gia tộc Mecca bọn chúng còn sợ cái gì, nghĩ vậy ông ta lập tức thẳng eo, cực kỳ tự tin.

Samar không quan tâm Rex và Cách Ngôn sẽ có phản ứng gì, nói xong dẫn người đi thẳng.

"Lão già kia vừa nói chuyện với tôi hả? Tôi đâu quen ông ta, thần kinh." Âm thanh vang dội của Cách Ngôn truyền tới tai Samar còn chưa đi xa.

"Ha ha, tiểu tử Cách Ngôn này, ngươi cũng tinh mắt đấy, ông ta đúng là bị thần kinh, rất thích lấy bộ dáng trưởng bối nói chuyện với người lạ. Sau này nếu ông ta lại muốn nói chuyện với ngươi thì cứ làm như bây giờ là được, không cần để ý đến ông ta." Tiếng cười sang sảng này là của Tanggele, người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng.

Samar tức khắc trầm mặt, "Tanggele!"

Tanggele đưa lưng về phía ông ta, quả nhiên không để ý, đến tận khi cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt phía sau ông mới quay đầu lại: "Sao ngươi còn chưa đi? Muốn động thủ à, tới đây, mấy ngày trước gia tộc Mecca mới bị phạt ba mươi triệu đồng vàng, động thủ ở đây chắc là không chỉ có ba mươi triệu đâu."

Trán Samar nổi lên từng đợt từng đợt gân xanh, nếu trước khi đấu giá hội kết thúc thì ông ta xác thật không để ba mươi triệu đồng vàng vào mắt, nhưng vừa tiêu mất bảy tỷ năm trăm triệu cho một con Thánh Thú, Đoàn dong binh Tinh Hà thực sự không còn nhiều đồng vàng để hoang phí nữa.

"Chúng ta đi." Samar vung tay áo, nuốt một bụng lửa giận rời đi.

Gia tộc Mecca không dám đấu với Tanggele, cũng xám xịt rời đi. Cách Ngôn và Rex đi theo người Đoàn dong binh Alice đến tòa trang viên kia, đột nhiên có một bóng dáng nho nhỏ lao ra từ bên trong, chạy thẳng vào ngực Tanggele đang đi đầu.

"Ai ui, tiểu bảo bối của tổ phụ, đâm vào có đau không, để tổ phụ xem cái mũi nhỏ của con có bị đỏ lên không nào." Tanggele nháy mắt trở thành một lão nhân xa lạ, giọng nói dày nặng trở nên cực kỳ ôn nhu, một tay bế đứa nhỏ vừa đâm vào lòng ông lên.

Cách Ngôn tập trung nhìn, đó là một đứa nhỏ bốn năm tuổi phi thường đáng yêu, đôi mắt to màu xanh biếc, cười khanh khách nắm lấy râu Tanggele.

"Phụ thân, đưa Lamy cho ta đi." Heidy nâng tay muốn tiếp đứa nhỏ.

Tanggele tránh tay nàng, "Không cần, ta ôm được. Đã lâu chưa gặp Lamy, đêm nay ta muốn ngủ với nó."

"Con cũng muốn ngủ với tổ phụ." Lamy vỗ đôi tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ cực kỳ hưng phấn.

"Phụ thân, chính sự quan trọng, ngài đưa Lamy cho Heidy đi." Daniel biết phụ thân rất chiều chuộng Lamy, nhưng Lamy không thể nghe chuyện họ sắp nói được.

Nhắc tới chính sự Tanggele mới lưu luyến đưa Lamy cho Heidy, thở dài một hơi, "Nếu Alva vẫn còn thì tốt rồi."

Thân thể Daniel và Heidy cứng đờ. Sau khi Alva chết cũng không có ai nhắc đến hắn nữa, nhưng phụ thân quả nhiên vẫn không quên được Alva.

Lúc này thân là người ngoài, Cách Ngôn và Rex rất có ý thức trở thành bối cảnh.

"Để các ngươi chê cười rồi." Daniel lại phản ứng rất nhanh.



Cách Ngôn nhịn không được hỏi, "Đây là tiểu nhi tử của ngươi?"

Daniel gật đầu, "Tên nó là Lamy, năm nay vừa tròn bốn tuổi."

Khó trách bọn họ có thể thoát khỏi nỗi đau nhi tử thân sinh qua đời nhanh như vậy, thì ra là vì còn có một tiểu thiên sứ rất đáng yêu.

Sau khi Heidy bế đứa nhỏ đi Cách Ngôn và Rex mới đi theo họ vào phòng khách. Bởi vì chuyện bọn họ chuẩn bị nói cần được giữ kín, nên xung quanh có rất nhiều lính đánh thuê thủ hộ, đừng nói hạ nhân trang viên, ngay cả con ruồi cũng không vào được.

"Mục tiêu lần này của chúng ta là núi Ô Mông Kỳ, đó là nơi nguy hiểm nhất ở dãy núi Hades, bởi vì ở đó có một con Thần Thú huyết mạch cường đại, nó có thể sai bảo những con Thần Thú khác, vô cùng khó khăn." Người mở miệng là Daniel, Tanggele không am hiểu phương diện này.

"Vậy mục tiêu nhiệm vụ của các ngươi lần này không phải là con Thần Thú đó chứ?" Cách Ngôn cảm thấy nếu là thật thì nhiệm vụ cấp S này cũng quá biếи ŧɦái, Thần Thú có thể sai bảo Thần Thú là cái khái niệm gì.

"Đương nhiên không phải, con Thần Thú kia ít nhất cũng phải cấp 3S, cho dù Kiếm Thánh đích thân tới chỉ sợ cũng bất phân thắng bại."

"Vậy nhiệm vụ của các ngươi là gì?"

Daniel trở nên nghiêm túc, "Nhiệm vụ của chúng ta là Quang Minh Chi Hoa mọc gần hang ổ con Thần Thú kia. Quang Minh Chi Hoa là loại hoa có thể cải thiện thể chất của con người, cũng là bảo bối khiến người dùng có cơ hội có được thiên phú hệ quang. Chúng ta phải hỏi thăm rất lâu mới biết ở núi Ô Mông Kỳ có mọc một đóa."

Nếu đã muốn hợp tác, Daniel tất nhiên sẽ cho họ biết ngọn nguồn, dù sao không nói thì họ cũng vẫn có thể biết.

Rex chỉ biết đại khái, y cũng không biết mục tiêu là Quang Minh Chi Hoa, trong nhiệm vụ cũng không nhắc tới điểm này, cho nên đúng là y có hơi bất ngờ, "Nếu việc này bị truyền ra chỉ sợ các ngươi rất khó có thể lấy được đóa Quang Minh Chi Hoa này."

Daniel nghe ra ý trong lời y, gật đầu: "Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn luôn không nói cho bất kỳ ai, hy vọng các ngươi cũng sẽ giữ bí mật."

"Sợ là giữ không được. Nếu các ngươi có thể tra ra, những người đó chưa chắc không thể." Lời của Rex không phải là không có đạo lý.

Daniel đương nhiên biết, nhưng nhiệm vụ của họ chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

Cách Ngôn nghe mà không hiểu gì, "Chẳng lẽ các ngươi muốn chúng ta đi hái Quang Minh Chi Hoa?"

Daniel nhìn cậu, "Tất nhiên không phải. Chúng ta định trước khi Quang Minh Chi Hoa nở thì đến rừng rậm Ma Thú bắt mấy con Thần Thú để tăng khả năng hoàn thành nhiệm vụ, thế nên mới cần ngươi hỗ trợ."

"Nhưng bây giờ ta mới chỉ là Thuần Thú Sư Thánh Cấp, ta không thể cam đoan nhất định sẽ thành công." Cách Ngôn không dám nói quá vẹn toàn, lỡ như thất bại thì sẽ rất ngại đó.

"Thuần Thú Sư Thánh Cấp đã rất lợi hại rồi. Theo ta biết thì Thuần Thú Sư Thánh Cấp cũng có tỉ lệ nhất định có thể thuần hóa Thần Thú, đương nhiên có thất bại cũng không sao, coi như tích lũy kinh nghiệm." Chính tai nghe được lời thừa nhận của cậu, Daniel vốn còn đang lo lắng cuối cùng cũng yên tâm, đối với chuyện thất bại mà cậu nói thì không để trong lòng. Ngay cả Thuần Thú Sư Thánh Cấp nổi danh ở đại lục Azeroth cũng chẳng được mấy lần thuần hóa Thần Thú thành công mà.

"Tiểu tử quả nhiên không tồi, theo lão phu biết thì đại lục Azeroth còn chưa bao giờ xuất hiện Thuần Thú Sư Thánh Cấp trẻ tuổi như này đâu." Tanggele cảm khái.

Cách Ngôn hơi mất tự nhiên, "Thực ra chỉ tàm tạm thôi, dù sao cũng mới học có mấy tháng."

Cái này mà gọi là tàm tạm?

Tanggele trừng mắt với cậu, "Da mặt ngươi còn dày hơn ta."

"Đầu năm nay nói thật không thịnh hành lắm." Cách Ngôn cảm thán.

Tanggele sửng sốt rồi phá lên cười, ông còn tưởng mình đã đủ không biết xấu hổ rồi, không ngờ có người còn không biết xấu hổ hơn. Nghĩ vậy ông lại càng phấn khích, muốn tìm một tiểu bối hợp tính thật sự quá khó khăn.



Cự tuyệt lời mời ở lại trang viên hai ngày của Daniel, Cách Ngôn và Rex rất nhanh đã rời đi. Mới đi được một đoạn Rex đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?" Cách Ngôn hỏi.

Đôi môi mỏng của Rex nhẹ nhàng mấp máy, rõ ràng không có âm thanh truyền ra nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng vọng bên tai, "Có người theo dõi chúng ta, ở phía sau, đừng quay đầu lại."

Cách Ngôn nghe lời không quay đầu, "Có mấy người? Thực lực thế nào?"

"Hai người, thực lực chẳng ra gì, hẳn chỉ là thám tử."

Cách Ngôn lại nghe ra tầng hàm ý sâu bên trong, nếu không phải bọn họ có ước định với Đoàn dong binh Alice thì chỉ sợ người chờ họ không phải thám tử, mà là cướp.

Có Đoàn dong binh Alice, họ hoàn toàn có thể khẳng định mục đích của đối phương, nói chung là muốn cướp đồ họ lấy được ở đấu giá hội, chỉ là không biết chúng muốn Bí Ngân, hay là đá truyền thừa ma pháp. Nhìn thế nào cũng thấy là vì cái phía sau.

"Ngươi ở đây chờ ta một chút." Rex nói xong thì lắc mình rời đi.

Khoảng ba phút sau Rex đã trở lại, "Đi thôi."

Cách Ngôn không hỏi y vừa làm gì, gật đầu đi cùng y.

Trong ngõ nhỏ không người, có hai thi thể nằm trong vũng máu.

Vào lúc mặt trời lặn, mây đỏ giăng đầy trời, vài người xuất hiện ở ngõ nhỏ mang hai cỗ thi thể đi.

"Nực cười." Samar ném cái chén trong tay xẹt qua tai thủ hạ đập vào cửa, vệt nước và mảnh vỡ văng khắp nơi, không khí trong phòng trở nên áp lực, không ai dám nói chuyện.

Người trung thành nhất - Pete - lập tức đứng ra: "Phó đoàn trưởng, bọn chúng dám gϊếŧ người của chúng ta, tuyệt đối không thể để chúng bình an rời khỏi thành Tudan."

"Nhưng thành Tudan không cho phép ẩu đả." Một tên thủ hạ nói.

Bị ngắt lời, Pete trừng tên thủ hạ kia, "Ý ta là nhân lúc chúng ra khỏi thành Tudan thì ra tay."

Thủ hạ lại nói: "Nếu thành Tudan không cho phép ẩu đả, có phải chúng ta có thể tố giác chúng hay không? Chúng gϊếŧ người của chúng ta, phủ thành chủ hẳn sẽ không mặc kệ ngồi xem."

Samar nghe vậy thì hơi lung lay: "Pete, ngươi nghĩ thế nào?"

Pete lắc đầu: "Việc này chỉ sợ không được. Không chỉ không có người chứng kiến, mà nghe nói quan hệ giữa chúng và thiếu chủ Andrew của phủ thành chủ cũng không tồi. Cho dù có báo cho phủ thành chủ cũng chưa chắc có thể làm gì chúng."

Samar hừ lạnh một tiếng, "Bất luận làm thế nào cũng phải lấy được hòn đá truyền thừa ma pháp kia."

"Phó đoàn trưởng, Đoàn dong binh Tinh Hà chúng ta hình như không có mấy ai hệ mộc hay hệ thủy, vì sao ngài nhất định phải lấy được hòn đá truyền thừa ma pháp đó?" Pete vẫn luôn không hiểu vì sao phó đoàn trưởng lại chấp nhất như vậy.

"Cái này ngươi không cần xen vào. Tóm lại ta nhất định phải lấy được đá truyền thừa ma pháp." Trong mắt ông ta nhanh chóng hiện lên sự sắc bén và tính toán.

Pete không thể không mặt ủ mày chau tự hỏi biện pháp khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau