Quyển 1 Chương 114: GIÁO CHỦ QUENTIN
Kiếm khí bổ vào nơi Samar vừa đứng tạo thành một vết kiếm trên mặt đất, cái này nếu mà bổ vào người, cho dù là Đại Kiếm Sư cũng sẽ không dễ chịu.
Samar nổi giận, cho rằng mình thân là một cường giả tôn nghiêm mà lại để một tiểu bối khiêu khích, khí thế Đại Kiếm Sư nháy mắt tăng vọt mang theo sát khí đánh về phía Rex, người khác còn cảm thấy không thở nổi, người chịu chính diện như Rex có lẽ càng không dễ chịu.
Nhưng Samar vẫn chưa thu tay, lại càng không cảm thấy một Đại Kiếm Sư chèn ép một Kiếm Sư có gì không đúng, ông ta không nói hai lời rút vũ khí, muốn trước khi Rex kịp phản ứng cho y một giáo huấn thật sâu.
Trong mắt Rex hiện lên sát khí, đồng tử màu xanh biển sâu thẳm nhanh chóng lộ ra hơi thở hắc ám dày đặc, y đang định động thủ thì trước mắt bỗng nhiều thêm một thân hình cao lớn, là Tanggele.
Đại Kiếm Sư và Đại Kiếm Sư va chạm, hai cỗ khí thế đập vào nhau rồi hóa thành một dòng khí tỏa ra bốn phía, người ở gần thoáng chốc bị đẩy ngã trái ngã phải, trên mặt lộ ra khiếp sợ nhè nhẹ, Đại Kiếm Sư quả là lợi hại.
Kiếm Tanggele ma sát với kiếm Samar tạo ra tia lửa, tia lửa rơi xuống mặt đất đầy lá khô, 'phừng' một tiếng bùng cháy, chỉ là rất nhanh nó đã bị dập, nếu xảy ra hỏa hoạn ở rừng rậm Ma Thú thì rất phiền toái.
Thân thể Samar không tự chủ lui về phía sau hai ba bước, Tanggele vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đây chính là sự khác biệt giữa Đại Kiếm Sư cửu giai và thất giai.
Đừng nhìn chỉ chênh lệch có hai giai, thực lực càng cao thì khoảng cách giữa mỗi giai lại càng lớn. Samar bình thường chỉ dám khua môi múa mép với Tanggele chứ không dám động thủ với ông cũng vì lý do này.
Nhìn trên thực lực chỉnh thể, Đoàn dong binh Tinh Hà tuy xếp thứ nhất, nhưng trên thực tế vẫn kém Đoàn dong binh Alice một chút, chỉ có thể nói là do vận khí của họ tốt hơn.
"Samar, thân là Đại Kiếm Sư, vậy mà ngươi lại động thủ với hai tiểu bối, mặt mũi Đại Kiếm Sư chúng ta bị ngươi ném đi đâu rồi. Đời ta chưa gặp ai không biết xấu hổ như ngươi." Thanh âm sang sảng của Tanggele truyền khắp doanh địa không gặp chút cản trở nào. Đây cũng có thể coi là cơ hội để chèn ép Đoàn dong binh Tinh Hà, đồng thời phá hủy danh dự của chúng. Tuy Tanggele là người nóng nảy tàn bạo, nhưng lúc cần thông mình thì ông chắc chắn không trì độn chút nào.
Nghe bốn phía truyền lên thanh âm bàn luận khe khẽ, Samar tức khắc đỏ mặt, râu trên cằm như sắp bay lên vì giận.
"Tanggele, ngươi đừng nói hươu nói vượn. Bọn chúng nói năng lỗ mãng nên ta mới ra tay giáo huấn, hơn nữa đây còn là ân oán giữa ta và chúng, không tới phiên các ngươi nhúng tay."
"Nói năng lỗ mãng?" Tanggele ngửa đầu cười to, "Ta ngược lại lại thấy bọn họ nói đúng. Đoàn dong binh Tinh Hà các ngươi vốn chính là người để tiện vô sỉ như thế, không đấu nổi ở đấu giá hội thì muốn xong việc đi cướp, các ngươi đã dám làm lại còn sợ người khác nói sao."
"Ngươi!" Samar trợn tròn mắt, hận không thể đi đến xẻ ông thành tám phần.
Tanggele lại không định cứ như vậy buông tha cho ông ta, nói tiếp: "Ta làm sao, muốn lão phu liệt kê một chút cho ngươi không. Ba tháng trước ở đấu giá hội do thương hội Monroe tổ chức, lão phu nhớ rõ lúc ấy các ngươi tranh đồ với một người..."
"Tanggele khốn kiếp, ngươi dám bôi nhọ Đoàn dong binh Tinh Hà, ta với ngươi không đội trời chung." Samar phẫn nộ đánh gãy lời ông, giống như muốn liều mạng với ông. Tất nhiên không phải ông ta thật sự muốn liều mạng, ông ta chỉ không muốn để Tanggele nói ra câu tiếp theo mà thôi, bởi vì đó đúng là chuyện có thật.
Mắt thấy hai người lại sắp lao vào, một cái lá chắn ánh sáng bất ngờ xuất hiện giữa hai người, ngăn cản cả hai động thủ. Nguyên tố ma pháp hệ quang nồng đậm, đây là một tấm lá chắn ánh sáng, là ma pháp thuật chỉ ma pháp sư hệ quang mới có thể thi triển.
Tanggele và Samar đồng thời nhìn về phía người ngăn cản họ, một thân áo bào trắng tinh xảo, viền áo thêu chỉ vàng, ánh sáng thuần khiết lộ rõ. Đây là trang phục chỉ có người cấp cao ở Thần Điện Quang Minh được mặc, mà người ra tay cũng chính là giáo chủ Quentin của Thần Điện Quang Minh.
"Quang Minh Chi Hoa sắp nở, nhị vị hà tất phải vì chút việc nhỏ mà vung tay đánh nhau, không bằng hai bên cùng lui một bước." Quentin đi tới tựa hồ chuẩn bị làm người hòa giải, nhưng Thần Điện Quang Minh vẫn luôn tự xưng mình là những người của chính nghĩa và nhân từ, nên thế này cũng hợp lý.
Samar gần đây đang bấu víu vào Thần Điện Quang Minh, tất nhiên muốn lấy lòng Quentin, huống chi ông ta cũng biết mình không đánh lại Tanggele, vì thể mượn thang leo xuống, "Thì ra là giáo chủ Quentin, nếu ngài đã ra mặt thì tất nhiên ta phải cho mặt mũi, chỉ cần hai tên tiểu bối kia xin lỗi, ta sẽ bỏ qua chuyện bọn chúng nói năng lỗ mãng."
"Vậy các ngươi động thủ với chúng ta thì sao? Thế này đi, nể mặt vị giáo chủ này, ngươi chỉ cần tự chặt một tay, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ của các ngươi."
Tanggele còn chưa nói chuyện, một thanh âm trẻ tuổi đột nhiên vang lên, ý trong lời nói làm mặt Samar cứng lại.
Giáo chủ Quentin nhìn về phía Cách Ngôn vừa nói chuyện, không vui mà nhíu mày, "Thân là tiểu bối, sao có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện với phó đoàn trưởng Samar."
"Vậy theo ý của các hạ, vì chúng ta là tiểu bối nên chỉ có thể ngậm bồ hòn phải không? Ta nghe nói người của Thần Điện Quang Minh luôn có chủ trương chúng sinh bình đẳng, sao các hạ vừa đến đã nói chúng ta không đúng? Chẳng lẽ trong lòng các hạ cái bình đẳng này cũng phải tùy từng người sao?" Cách Ngôn chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
"Láo xược, ngươi là người phương nào, dám dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với giáo chủ Quentin!" Đội trưởng đội kỵ sĩ gầm lên.
Cách Ngôn nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Ngươi đang nói đến ngữ khí bảo vệ quyền lợi bản thân của ta à?"
Tuy từ đầu đến cuối cậu không dùng từ ngữ nào khó nghe, nhưng lời trong lời ngoài lại đánh thẳng vào lòng người, hai ba câu đã tàn bạo vạch trần vẻ đạo mạo giả dối của Thần Điện Quang Minh.
Quentin cuối cùng cũng nhìn thẳng vào người trẻ tuổi ngay từ đầu đã bị lão hoàn toàn bỏ qua này, lão vốn chỉ định mượn xung đột giữa Samar và Tanggele để áp chế Đoàn dong binh Alice một chút mà thôi, không ngờ trên đường lại bất ngờ nhảy ra một người đánh vỡ kế hoạch của lão. Lời này tất nhiên không thể thừa nhận, đành phải đè nén không vui trong lòng mà giải thích với mọi người.
"Trong mắt Thần Điện Quang Minh, tất nhiên mọi người là bình đẳng, nhưng ta tin tất cả mọi người đều nghe rất rõ, là ngươi nói năng lỗ mãng trước nên phó đoàn trưởng Samar mới động thủ."
"Giáo chủ Quentin nói đúng, chính tai chúng ta nghe được." Vừa mới dứt lời lập tức có người phụ họa.
Những người này đều là người muốn nhân cơ hội lấy lòng giáo chủ Quentin, tất nhiên không quan tâm chuyện đổi trắng thay đen. Đối phương chỉ dựa vào Đoàn dong binh Alice, so với Thần Điện Quang Minh, cái nào nặng cái nào nhẹ ai cũng nhìn ra được.
Samar đắc ý nhìn Cách Ngôn, trong mắt còn mang theo một tia ác ý.
Cách Ngôn không để bụng, nhìn thẳng Quentin, nhếch khóe miệng cười: "Lời của giáo chủ Quentin thật thú vị, sao ngươi biết ta nói sai? Đừng quên ta cũng có nhân chứng, lão gia tử Tanggele có thể làm chứng cho ta, nếu không vì sao phó đoàn trưởng Samar lại không cho ông ấy nói. Ngươi nói ta nói năng lỗ mãng, vậy người cứ nhớ mong bảo bối của người khác như phó đoàn trưởng Samar thì là gì? Không phải Thần Điện Quang Minh tự xưng là người của chính nghĩa à, nhìn thấy mấy chuyện như vậy sao các ngươi không ra mặt giúp ta?"
Mặt Quentin trầm xuống.
Đội trưởng đội kỵ sĩ không vui nói: "Những việc này không liên quan đến Thần Điện Quang Minh."
"Đúng vậy, không liên quan đến Thần Điện Quang Minh." Cách Ngôn tiếp lời hắn, hỏi lại: "Ngươi nói xem, rốt cuộc việc này có liên quan gì đến Thần Điện Quang Minh?"
"Ta..." Đội trưởng đội kỵ sĩ không bắt được ý trong lời cậu, không kiên nhẫn.
"Kerry, lui ra." Bỗng giọng nói lạnh lùng của giáo chủ Quentin vang lên.
Đội trưởng đội kỵ sĩ ngẩn người, đối mặt với khuôn mặt ẩn giận của giáo chủ, lập tức nuốt lời định nói lại.
Quentin lạnh băng nhìn Cách Ngôn, thanh âm không chút phập phồng, "Người trẻ tuổi không nên quá sắc bén, như vậy rất dễ dàng đắc tội với người khác. Đây là lời khuyên của một trưởng bối dành cho ngươi."
"Đa tạ lời khuyên của các hạ, nếu có lý thì tất nhiên ta sẽ tiếp thu." Cách Ngôn cười tủm tỉm nói. Ngụ ý chính là nếu không có lý thì không cần. Mà giáo chủ Quentin vốn đã không có lý, ai có mắt cũng nhìn ra căn bản mặc kệ có lý hay không, lão đứng ra cũng chỉ vì muốn giải vây giúp Đoàn dong binh Tinh Hà mà thôi.
Bị vả mặt, ánh mắt Quentin càng ngày càng lạnh, không chỉ không đạt được mục đích mà ngay cả uy nghiêm cũng bị người ta khiêu khích nhiều lần, nếu không phải người của Thần Điện Quang Minh đã quen ra vẻ đạo mạo ở bên ngoài, thì có lẽ Quentin đã sớm ra tay gϊếŧ chết Cách Ngôn.
Không muốn nói lời vô nghĩa với Cách Ngôn nữa, Quentin không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, quay sang nói với Tanggele: "Không ngờ lại gặp được Đoàn dong binh Alice ở đây, ta có một đề nghị, không biết các ngươi có hứng thú hay không."
"Đề nghị gì?" Tanggele không nghĩ lão sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, trong lòng nảy lên dự cảm không tốt, tức khắc nhíu mày.
Quentin đi thẳng vào vấn đề: "Lần này Thần Điện Quang Minh đến núi Ô Mông Kỳ là vì Quang Minh Chi Hoa, nếu Đoàn dong binh Alice đồng ý hỗ trợ chúng ta lấy đóa Quang Minh Chi Hoa kia, thì Thần Điện Quang Minh sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho các ngươi, tỷ như một con Thần Thú đã được thuần hóa."
Lời này nhận được phản ứng rất lớn, một con Thần Thú được thuần hóa, đúng là rất hậu hĩnh, không hổ là Thần Điện Quang Minh.
Vị thuần thú sư ở Thần Điện Quang Minh tuy chỉ là Thuần Thú Sư Thánh Cấp, nhưng mọi người đều biết Thuần Thú Sư Thánh Cấp cũng có tỉ lệ nhất định thuần hóa Thần Thú thành công, chỉ là bởi vì xác suất thành công không cao lắm nên ngay cả Thần Điện Quang Minh cũng không có mấy người sở hữu Thần Thú. Quentin nguyện ý hứa hẹn một con Thần Thú tuyệt đối là dụ hoặc rất lớn.
Nếu là trước khi Đoàn dong binh Alice kết giao với Cách Ngôn và Rex thì còn có một phần khả năng họ sẽ đồng ý, giờ thì không. Có một vị Thuần Thú Sư Thánh Cấp là Cách Ngôn ở đây, bọn họ cần gì phải mạo hiểm khiến nhiệm vụ thất bại chỉ vì một con Thần Thú hứa hẹn của Quentin.
Quentin cho rằng điều kiện mình đưa ra đã đủ cao, ngay cả Samar cũng có chút không cam lòng, dù sao Đoàn dong binh Tinh Hà cũng phải tốn mất vài tỷ mới có được một con Thần Thú, còn Đoàn dong binh Alice lại chỉ cần giúp đỡ Thần Điện Quang Minh hái Quang Minh Chi Hoa là có, sao ông ta có thể không tức giận được. Chỉ là nghĩ đến Đoàn dong binh Alice sẽ vì thế mà từ bỏ nhiệm vụ cấp S, trong lòng ông ta vẫn rất đắc ý.
Nhưng Tanggele lại không do dự từ chối.
Samar nổi giận, cho rằng mình thân là một cường giả tôn nghiêm mà lại để một tiểu bối khiêu khích, khí thế Đại Kiếm Sư nháy mắt tăng vọt mang theo sát khí đánh về phía Rex, người khác còn cảm thấy không thở nổi, người chịu chính diện như Rex có lẽ càng không dễ chịu.
Nhưng Samar vẫn chưa thu tay, lại càng không cảm thấy một Đại Kiếm Sư chèn ép một Kiếm Sư có gì không đúng, ông ta không nói hai lời rút vũ khí, muốn trước khi Rex kịp phản ứng cho y một giáo huấn thật sâu.
Trong mắt Rex hiện lên sát khí, đồng tử màu xanh biển sâu thẳm nhanh chóng lộ ra hơi thở hắc ám dày đặc, y đang định động thủ thì trước mắt bỗng nhiều thêm một thân hình cao lớn, là Tanggele.
Đại Kiếm Sư và Đại Kiếm Sư va chạm, hai cỗ khí thế đập vào nhau rồi hóa thành một dòng khí tỏa ra bốn phía, người ở gần thoáng chốc bị đẩy ngã trái ngã phải, trên mặt lộ ra khiếp sợ nhè nhẹ, Đại Kiếm Sư quả là lợi hại.
Kiếm Tanggele ma sát với kiếm Samar tạo ra tia lửa, tia lửa rơi xuống mặt đất đầy lá khô, 'phừng' một tiếng bùng cháy, chỉ là rất nhanh nó đã bị dập, nếu xảy ra hỏa hoạn ở rừng rậm Ma Thú thì rất phiền toái.
Thân thể Samar không tự chủ lui về phía sau hai ba bước, Tanggele vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đây chính là sự khác biệt giữa Đại Kiếm Sư cửu giai và thất giai.
Đừng nhìn chỉ chênh lệch có hai giai, thực lực càng cao thì khoảng cách giữa mỗi giai lại càng lớn. Samar bình thường chỉ dám khua môi múa mép với Tanggele chứ không dám động thủ với ông cũng vì lý do này.
Nhìn trên thực lực chỉnh thể, Đoàn dong binh Tinh Hà tuy xếp thứ nhất, nhưng trên thực tế vẫn kém Đoàn dong binh Alice một chút, chỉ có thể nói là do vận khí của họ tốt hơn.
"Samar, thân là Đại Kiếm Sư, vậy mà ngươi lại động thủ với hai tiểu bối, mặt mũi Đại Kiếm Sư chúng ta bị ngươi ném đi đâu rồi. Đời ta chưa gặp ai không biết xấu hổ như ngươi." Thanh âm sang sảng của Tanggele truyền khắp doanh địa không gặp chút cản trở nào. Đây cũng có thể coi là cơ hội để chèn ép Đoàn dong binh Tinh Hà, đồng thời phá hủy danh dự của chúng. Tuy Tanggele là người nóng nảy tàn bạo, nhưng lúc cần thông mình thì ông chắc chắn không trì độn chút nào.
Nghe bốn phía truyền lên thanh âm bàn luận khe khẽ, Samar tức khắc đỏ mặt, râu trên cằm như sắp bay lên vì giận.
"Tanggele, ngươi đừng nói hươu nói vượn. Bọn chúng nói năng lỗ mãng nên ta mới ra tay giáo huấn, hơn nữa đây còn là ân oán giữa ta và chúng, không tới phiên các ngươi nhúng tay."
"Nói năng lỗ mãng?" Tanggele ngửa đầu cười to, "Ta ngược lại lại thấy bọn họ nói đúng. Đoàn dong binh Tinh Hà các ngươi vốn chính là người để tiện vô sỉ như thế, không đấu nổi ở đấu giá hội thì muốn xong việc đi cướp, các ngươi đã dám làm lại còn sợ người khác nói sao."
"Ngươi!" Samar trợn tròn mắt, hận không thể đi đến xẻ ông thành tám phần.
Tanggele lại không định cứ như vậy buông tha cho ông ta, nói tiếp: "Ta làm sao, muốn lão phu liệt kê một chút cho ngươi không. Ba tháng trước ở đấu giá hội do thương hội Monroe tổ chức, lão phu nhớ rõ lúc ấy các ngươi tranh đồ với một người..."
"Tanggele khốn kiếp, ngươi dám bôi nhọ Đoàn dong binh Tinh Hà, ta với ngươi không đội trời chung." Samar phẫn nộ đánh gãy lời ông, giống như muốn liều mạng với ông. Tất nhiên không phải ông ta thật sự muốn liều mạng, ông ta chỉ không muốn để Tanggele nói ra câu tiếp theo mà thôi, bởi vì đó đúng là chuyện có thật.
Mắt thấy hai người lại sắp lao vào, một cái lá chắn ánh sáng bất ngờ xuất hiện giữa hai người, ngăn cản cả hai động thủ. Nguyên tố ma pháp hệ quang nồng đậm, đây là một tấm lá chắn ánh sáng, là ma pháp thuật chỉ ma pháp sư hệ quang mới có thể thi triển.
Tanggele và Samar đồng thời nhìn về phía người ngăn cản họ, một thân áo bào trắng tinh xảo, viền áo thêu chỉ vàng, ánh sáng thuần khiết lộ rõ. Đây là trang phục chỉ có người cấp cao ở Thần Điện Quang Minh được mặc, mà người ra tay cũng chính là giáo chủ Quentin của Thần Điện Quang Minh.
"Quang Minh Chi Hoa sắp nở, nhị vị hà tất phải vì chút việc nhỏ mà vung tay đánh nhau, không bằng hai bên cùng lui một bước." Quentin đi tới tựa hồ chuẩn bị làm người hòa giải, nhưng Thần Điện Quang Minh vẫn luôn tự xưng mình là những người của chính nghĩa và nhân từ, nên thế này cũng hợp lý.
Samar gần đây đang bấu víu vào Thần Điện Quang Minh, tất nhiên muốn lấy lòng Quentin, huống chi ông ta cũng biết mình không đánh lại Tanggele, vì thể mượn thang leo xuống, "Thì ra là giáo chủ Quentin, nếu ngài đã ra mặt thì tất nhiên ta phải cho mặt mũi, chỉ cần hai tên tiểu bối kia xin lỗi, ta sẽ bỏ qua chuyện bọn chúng nói năng lỗ mãng."
"Vậy các ngươi động thủ với chúng ta thì sao? Thế này đi, nể mặt vị giáo chủ này, ngươi chỉ cần tự chặt một tay, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ của các ngươi."
Tanggele còn chưa nói chuyện, một thanh âm trẻ tuổi đột nhiên vang lên, ý trong lời nói làm mặt Samar cứng lại.
Giáo chủ Quentin nhìn về phía Cách Ngôn vừa nói chuyện, không vui mà nhíu mày, "Thân là tiểu bối, sao có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện với phó đoàn trưởng Samar."
"Vậy theo ý của các hạ, vì chúng ta là tiểu bối nên chỉ có thể ngậm bồ hòn phải không? Ta nghe nói người của Thần Điện Quang Minh luôn có chủ trương chúng sinh bình đẳng, sao các hạ vừa đến đã nói chúng ta không đúng? Chẳng lẽ trong lòng các hạ cái bình đẳng này cũng phải tùy từng người sao?" Cách Ngôn chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
"Láo xược, ngươi là người phương nào, dám dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với giáo chủ Quentin!" Đội trưởng đội kỵ sĩ gầm lên.
Cách Ngôn nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Ngươi đang nói đến ngữ khí bảo vệ quyền lợi bản thân của ta à?"
Tuy từ đầu đến cuối cậu không dùng từ ngữ nào khó nghe, nhưng lời trong lời ngoài lại đánh thẳng vào lòng người, hai ba câu đã tàn bạo vạch trần vẻ đạo mạo giả dối của Thần Điện Quang Minh.
Quentin cuối cùng cũng nhìn thẳng vào người trẻ tuổi ngay từ đầu đã bị lão hoàn toàn bỏ qua này, lão vốn chỉ định mượn xung đột giữa Samar và Tanggele để áp chế Đoàn dong binh Alice một chút mà thôi, không ngờ trên đường lại bất ngờ nhảy ra một người đánh vỡ kế hoạch của lão. Lời này tất nhiên không thể thừa nhận, đành phải đè nén không vui trong lòng mà giải thích với mọi người.
"Trong mắt Thần Điện Quang Minh, tất nhiên mọi người là bình đẳng, nhưng ta tin tất cả mọi người đều nghe rất rõ, là ngươi nói năng lỗ mãng trước nên phó đoàn trưởng Samar mới động thủ."
"Giáo chủ Quentin nói đúng, chính tai chúng ta nghe được." Vừa mới dứt lời lập tức có người phụ họa.
Những người này đều là người muốn nhân cơ hội lấy lòng giáo chủ Quentin, tất nhiên không quan tâm chuyện đổi trắng thay đen. Đối phương chỉ dựa vào Đoàn dong binh Alice, so với Thần Điện Quang Minh, cái nào nặng cái nào nhẹ ai cũng nhìn ra được.
Samar đắc ý nhìn Cách Ngôn, trong mắt còn mang theo một tia ác ý.
Cách Ngôn không để bụng, nhìn thẳng Quentin, nhếch khóe miệng cười: "Lời của giáo chủ Quentin thật thú vị, sao ngươi biết ta nói sai? Đừng quên ta cũng có nhân chứng, lão gia tử Tanggele có thể làm chứng cho ta, nếu không vì sao phó đoàn trưởng Samar lại không cho ông ấy nói. Ngươi nói ta nói năng lỗ mãng, vậy người cứ nhớ mong bảo bối của người khác như phó đoàn trưởng Samar thì là gì? Không phải Thần Điện Quang Minh tự xưng là người của chính nghĩa à, nhìn thấy mấy chuyện như vậy sao các ngươi không ra mặt giúp ta?"
Mặt Quentin trầm xuống.
Đội trưởng đội kỵ sĩ không vui nói: "Những việc này không liên quan đến Thần Điện Quang Minh."
"Đúng vậy, không liên quan đến Thần Điện Quang Minh." Cách Ngôn tiếp lời hắn, hỏi lại: "Ngươi nói xem, rốt cuộc việc này có liên quan gì đến Thần Điện Quang Minh?"
"Ta..." Đội trưởng đội kỵ sĩ không bắt được ý trong lời cậu, không kiên nhẫn.
"Kerry, lui ra." Bỗng giọng nói lạnh lùng của giáo chủ Quentin vang lên.
Đội trưởng đội kỵ sĩ ngẩn người, đối mặt với khuôn mặt ẩn giận của giáo chủ, lập tức nuốt lời định nói lại.
Quentin lạnh băng nhìn Cách Ngôn, thanh âm không chút phập phồng, "Người trẻ tuổi không nên quá sắc bén, như vậy rất dễ dàng đắc tội với người khác. Đây là lời khuyên của một trưởng bối dành cho ngươi."
"Đa tạ lời khuyên của các hạ, nếu có lý thì tất nhiên ta sẽ tiếp thu." Cách Ngôn cười tủm tỉm nói. Ngụ ý chính là nếu không có lý thì không cần. Mà giáo chủ Quentin vốn đã không có lý, ai có mắt cũng nhìn ra căn bản mặc kệ có lý hay không, lão đứng ra cũng chỉ vì muốn giải vây giúp Đoàn dong binh Tinh Hà mà thôi.
Bị vả mặt, ánh mắt Quentin càng ngày càng lạnh, không chỉ không đạt được mục đích mà ngay cả uy nghiêm cũng bị người ta khiêu khích nhiều lần, nếu không phải người của Thần Điện Quang Minh đã quen ra vẻ đạo mạo ở bên ngoài, thì có lẽ Quentin đã sớm ra tay gϊếŧ chết Cách Ngôn.
Không muốn nói lời vô nghĩa với Cách Ngôn nữa, Quentin không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, quay sang nói với Tanggele: "Không ngờ lại gặp được Đoàn dong binh Alice ở đây, ta có một đề nghị, không biết các ngươi có hứng thú hay không."
"Đề nghị gì?" Tanggele không nghĩ lão sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, trong lòng nảy lên dự cảm không tốt, tức khắc nhíu mày.
Quentin đi thẳng vào vấn đề: "Lần này Thần Điện Quang Minh đến núi Ô Mông Kỳ là vì Quang Minh Chi Hoa, nếu Đoàn dong binh Alice đồng ý hỗ trợ chúng ta lấy đóa Quang Minh Chi Hoa kia, thì Thần Điện Quang Minh sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho các ngươi, tỷ như một con Thần Thú đã được thuần hóa."
Lời này nhận được phản ứng rất lớn, một con Thần Thú được thuần hóa, đúng là rất hậu hĩnh, không hổ là Thần Điện Quang Minh.
Vị thuần thú sư ở Thần Điện Quang Minh tuy chỉ là Thuần Thú Sư Thánh Cấp, nhưng mọi người đều biết Thuần Thú Sư Thánh Cấp cũng có tỉ lệ nhất định thuần hóa Thần Thú thành công, chỉ là bởi vì xác suất thành công không cao lắm nên ngay cả Thần Điện Quang Minh cũng không có mấy người sở hữu Thần Thú. Quentin nguyện ý hứa hẹn một con Thần Thú tuyệt đối là dụ hoặc rất lớn.
Nếu là trước khi Đoàn dong binh Alice kết giao với Cách Ngôn và Rex thì còn có một phần khả năng họ sẽ đồng ý, giờ thì không. Có một vị Thuần Thú Sư Thánh Cấp là Cách Ngôn ở đây, bọn họ cần gì phải mạo hiểm khiến nhiệm vụ thất bại chỉ vì một con Thần Thú hứa hẹn của Quentin.
Quentin cho rằng điều kiện mình đưa ra đã đủ cao, ngay cả Samar cũng có chút không cam lòng, dù sao Đoàn dong binh Tinh Hà cũng phải tốn mất vài tỷ mới có được một con Thần Thú, còn Đoàn dong binh Alice lại chỉ cần giúp đỡ Thần Điện Quang Minh hái Quang Minh Chi Hoa là có, sao ông ta có thể không tức giận được. Chỉ là nghĩ đến Đoàn dong binh Alice sẽ vì thế mà từ bỏ nhiệm vụ cấp S, trong lòng ông ta vẫn rất đắc ý.
Nhưng Tanggele lại không do dự từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất