Hướng Dẫn Thực Tập Làm Chúa Sáng Thế

Chương 6: Ngày thứ sáu trở thành thần

Trước Sau
Edit: MeanChan

Beta: Pi

(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Dường như tất cả ánh sáng đều đang tập trung trên người cậu ấy. Dù cậu chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng khiến người khác bất giác chăm chú nhìn theo.

Dù bạn có là người tộc nào, bạn cũng sẽ phải kinh ngạc trước dung mạo của cậu thanh niên này.

Gương mặt cậu tinh xảo đẹp đẽ, lông mi mảnh dài in bóng lên đôi mắt, khóe môi cậu mang theo ý cười nhàn nhạt.

Làn da trắng nõn và dáng người thon dài cùng với gương mặt tinh xảo càng thêm sáng rọi. Không bàn đến giới tính, thanh niên tóc đen trước mặt Ivy thực sự là một tuyệt sắc giai nhân. 

Nụ cười trào phúng và giọng nói của Ivy nhanh chóng tắt phụt. Khoé môi anh đông cứng, nhưng ngay khi thấy vị thiên tộc sau lưng cậu thanh niên, anh lập tức khôi phục bộ dáng hàng ngày.

Ngoại trừ sự im bặt đột ngột, không ai nhận ra bất kỳ khác thường nào của Ivy.  

Lúc tiến lại gần, Giang Từ thấy Ivy nhăn mày.

Biểu hiện rất rõ ràng. Giang Từ vừa nhận ra liền dừng bước.

Người đứng đầu dạ tộc hình như không thích cậu.

Đúng như suy nghĩ của Giang Từ, Ivy hướng mắt qua chỗ khác, không thèm nhìn bọn họ. Sườn mặt không đeo mặt nạ hiện chút tự phụ lạnh nhạt: “Ai cho ngươi mang thiên tộc vào thành U Dạ?”

Lời này là để hỏi phó quan. Arnold rất hiểu chuyện câm miệng không đáp.

Tất nhiên anh biết vụ này không quá liên quan đến Arnold, nên Ivy cũng không truy cứu gì thêm.

Anh quay lại phía bọn họ. Đôi mắt Ivy lướt qua Giang Từ, ngừng lại trên người thiên tộc tóc bạc, sau đó híp mắt trào phúng hừ một tiếng: "Hôm nay ai đó cũng phải hạ mình mà bước vào thành U Dạ nhỉ."

Lucy chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, không hề dao động.

Cho dù cái liếc mắt này không biểu đạt điều gì, nhưng người ta vẫn cảm nhận được sự cao ngạo của thiên tộc.

Ivy ghét nhất là điểm này. Cái tên sinh ra đã ngạo mạn mà còn không tự biết.

Giang Từ mơ hồ cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí. Hai người này giống như hai loại chất hóa học bị đổ vào nhau, tiếp tục lan tràn mặc kệ sẽ sinh ra phản ứng gì.

"Cho hỏi tên anh là gì vậy?" Giang Từ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, “Arnold không nói cho tôi.”

Câu hỏi trúng vào đúng nỗi đau âm ỉ trong tim anh. Ivy tức khắc mím chặt môi.

Màu da của dạ tộc hơi tái nhợt, sắc môi cũng khá nhạt. Cái mím môi này dễ gây ra một loại cảm giác yếu ớt.

Nhưng thật ra, dạ tộc chẳng có chút gì “yếu ớt” cả. Ngược lại, dựa vào sức mạnh thiên phú, họ thậm chí còn có thể chống lại thiên tộc.

Mím môi là biểu hiện của tâm tình không tốt. Nhưng qua vài giây im lặng, Ivy vẫn trả lời câu hỏi của Giang Từ.

“Ivy.” Hắn nói.

"Ồ.” Giang Từ mỉm cười khen một câu: “Nghe rất êm tai.”

Giang Từ ghi nhớ tên của anh. Tạm thời cậu vẫn chưa đoán được ra tại sao Ivy lại như vậy với mình, có lẽ là vì vấn đề thiên tai…

Ở thế giới này, các loại thiên tai thảm khốc xuất hiện rất thường xuyên khiến cuộc sống của người dân khắp nơi đều vô cùng khó khăn. Vậy mà nhiều năm qua, Thần không hề quan tâm đến họ. 

Vậy nên nếu có ai bất mãn với Thần, Giang Từ thấy cũng là điều dễ hiểu.

Đối với việc tại sao Thần không làm gì cả, cậu cũng khó mà giải thích được. Nếu chỉ nói cậu không cố ý thì chẳng có tý thuyết phục gì cả.

Nụ cười và lời khen của Thần có ý nghĩa gì, Ivy không cho phép bản thân để ý đến chuyện này.



Chỉ là tùy ý mỉm cười mà thôi.

Chỉ là khen cho có lệ mà thôi.

Sao anh phải vì điều này mà lao tâm khổ tứ?

Chỉ vì thứ người ta thương hại ban phát mà anh phải dâng hiến tất cả, mãi đuổi theo ánh trăng sáng nơi xa, vĩnh viễn chỉ có đối phương sao?

Thật nực cười. Sao anh có thể ngu xuẩn vậy được?

Ivy nhẹ nhàng hạ mí mắt. Biểu tình trên mặt rất thờ ơ, không thèm để ý người trước mặt.

Arnold nhìn người đứng đầu của tộc mình trưng ra cái điệu bộ 'Bố đây cóc quan tâm' tý thì tăng xông ngất tại chỗ.

Trong lúc này không phải nên biểu hiện ngoan ngoãn trước Thần hay sao?!

Cơ hội tốt thế này cơ mà.

"Có phải ngài quên điều gì đó rồi phải không?" Arnold nhắc nhở, "Nên an bài chỗ ở cho Thần, và cả mấy vị thiên tộc kia nữa. Còn thần dân không khoẻ thì sao rồi? Trước đây ngài một mình đi trị liệu cho họ, hay giờ cùng Thần đi…"

Khi nói đến nửa câu sau, Arnold hướng ánh mắt khẩn cầu nhìn Giang Từ.

Không chờ cậu gật đầu đồng ý, Ivy đã trả lời phó quan của anh: “Chức quyền của ngươi chưa đủ để trực tiếp quyết định chuyện này đâu.”

Ý là không muốn để Giang Từ nhúng tay vào chuyện gì.

Sau đó, anh nói tiếp: “Vấn đề của thần dân, ta sẽ tự giải quyết.”

Vì anh có khả năng giải quyết chuyện này, nên từ đầu Ivy mới nói dù không có Thần, dạ tộc vẫn có thể tiếp tục sống.

Arnold không biết làm sao, cẩn thận tính toán một lúc rồi mới do dự nói: “Vậy, sắp xếp chỗ ở bên cạnh cầu Phỉ Thúy...”

Ivy không nói gì. Ngay khi Arnold chuẩn bị quyết định thì anh mới lạnh nhạt liếc cậu ta một cái: “Ngươi vứt Trung Đình ra khỏi bản đồ thành U Dạ rồi hả?”

Trung Đình!

Biểu tình của Arnold như ngộ ra chân lý mới. Nếu không có câu nói của Ivy, cậu ta cũng quên khuấy mất nơi này.

Trung Đình là nơi được bảo vệ kỹ lưỡng nhất trong thành U Dạ, đương nhiên phong cảnh cũng rất mê đắm lòng người.

Lúc còn trên tàu bay, Arnold đã nói cho cậu về tình hình chung của dạ tộc hiện nay, nghe có vẻ không lạc quan lắm.

Tuy cũng có sức mạnh thiên phú, nhưng so về năng lượng ma pháp thì dạ tộc có chút yếu hơn so với thiên tộc. Đó là lý do vì sao lớp hàng rào phòng vệ của họ không hoàn hảo như Arceni.

Nhưng đừng vì thế mà coi thường hệ thóng phòng ngự của thành U Dạ. Mỗi lần gặp thiên tai, lớp rào này vẫn có thể giảm được đến 80% nguy hại. 

Đương nhiên vẫn sẽ bị hư hại nhà cửa, công trình, nhưng đây không phải nguyên nhân chính khiến tình hình của dạ tộc xấu đi. Mà vấn đề thực sự ở đây đó là việc các nguyên tố bóng tối đang ngày càng gia tăng trong thành của họ.

Nếu phân chia theo thuộc tính thì dạ tộc thuộc vào bóng tối, vậy nên họ có thể hấp thu các nguyên tố bóng tối để tăng thêm sức mạnh sức mạnh cho bản thân.

Mấy trăm năm trước, mây đen dày nặng bắt đầu che kín bầu trời. Thế giới mất đi ánh mặt trời, tạo điều kiện để các nguyên tố bóng tối gia tăng không ngừng. Nghe qua có vẻ điều này có lợi cho dạ tộc, nhưng về lâu về dài thì dạ tộc cũng bị phản ứng ngược.

Thân thể chúng ta cũng giống một cái bình, cứ đổ nước vào mãi thì cũng có lúc sẽ trào. Cơ thể dạ tộc khi hấp thu quá nhiều nguyên tố bóng tối cũng sẽ dần phát bệnh.

Lúc trước họ vẫn còn có thể gắng sức chịu đựng, nhưng dạo gần đây tình hình bắt đầu diễn biến không ổn.



Không cần người loan tin, chỉ cần nhìn vào bầu trời trong vắt là dạ tộc nào cũng có thể đoán được Thần đã tới thành U Dạ của bọn họ. Tuy vậy vẫn có những dạ tộc không dám tin vào điều này, chỉ tới khi họ tận mắt nhìn thấy Giang từ.

Thành U Dạ không phồn hoa bằng Arceni, nhưng thành phố cũng được xây dựng rất tốt, chỉ là ở vài nơi vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của thiên tai.

Khi nghe thấy Giang Từ chọn đi đến khu dân cư, những dạ tộc đang sinh sống ở đây thấp thỏm chờ mong, kể cả bé dạ tộc cũng phấn khích nắm lấy vạt áo cha mẹ ló đầu ra nhìn. 

Khi nhìn thấy Giang Từ, trên mặt của đứa trẻ còn thẹn thùng ửng đỏ.



Những đứa trẻ dạ tộc bị ảnh hưởng bởi nguyên tố bóng tối nặng hơn người lớn. 

Ở trong đám đông cũng có những đứa thân thể không thoải mái, nhưng chúng mặc kệ cảm giác đấy, chỉ tràn đầy vui mừng mà hướng đôi mắt ngưỡng mộ về phía Thần.

Giang Từ chạm nhẹ vào chiếc sừng cong cong trên đầu một bé dạ tộc: “Làm thế này có khiến em dễ chịu hơn chút nào không?”

Hệ thống đã từng nói, ý niệm của cậu có thể ảnh hưởng đến nguyên tố ở thế giới này. Nhưng Giang Từ không rõ hiện tại cậu có sử dụng được năng lực này hay không.

“Có ạ!” Cảm giác đau đớn được xoa dịu, dạ tộc nhỏ tuổi ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Thần, “Cảm ơn ngài.”

Giang Từ đã xua tan lượng nguyên tố đư thừa trong cơ thế đứa bé.

Cách này có hiệu quả hay không, giờ cậu đã nắm rõ. Cậu có thể giúp dạ tộc giải quyết vấn đề cấp bách này. 

Nhóm thiên tộc đi sau Giang Từ nhìn thấy tình huống hiện tại của dạ tộc cũng không nói gì.

Bình thường thiên tộc bọn họ không bao giờ để ý đến các tộc khác, vậy nên họ cũng chẳng biết tình hình ở những tộc khác như nào. Họ không nghĩ đến dạ tộc vì lượng nguyên tố bóng tối tăng đột biến mà chịu nhiều khó khắn như vậy.

Nếu đổi lại là một dạ tộc vẫn yên bình như trước thì từ cổng của thành U Dạ, bọn họ đã làm loạn không cho dạ tộc đưa Thần vào thành rồi. Họ thực sự không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này.

Họ hiểu rằng lúc này dạ tộc cần Thần hơn, nhưng ngay khi dạ tộc khôi phục trở lại, còn lâu họ mới nhượng Thần cho dạ tộc.   

Những người bị ảnh hưởng nhiều đến phát bệnh sẽ được đưa đến khu vực chữa trị để trị liệu. Người phụ trách cũng chỉ có một mình Ivy.

“Được rồi.” Ivy chỉ chạm nhẹ vào cánh tay của người bệnh, "Đã ổn rồi đó.”

Người dân dạ tộc đến bây giờ vẫn không biết Ivy đã chữa trị cho họ bằng cách nào, thế nhưng chỉ cần được anh chạm vào là thân thể họ khoẻ lên rõ rệt.

“Ivy đại nhân, cái này xin tặng ngài.” Trên tay hai đứa bé trai là một bó hoa, gương mặt tươi cười, “Cảm ơn ngài rất nhiều, vì đã trị hết bệnh cho mẹ của chúng em.”

Ivy nhận hoa đặt qua một bên, rũ mắt nói với chúng: “Ừm, mau về đi.”

Hai đứa trẻ rất nghe lời. Có thể thấy được, Ivy ở thành U Dạ rất được người dân tin yêu.

Trị liệu xong cho các bệnh nhân hôm nay, Ivy đứng bên cửa sổ, giơ tay đè lên chiếc mặt nạ đeo trên nửa mặt trái.

Đau đớn lâu dài.

Làn da dạ tộc vốn tái nhợt, mà Ivy lúc này trông càng ốm yếu hơn. Anh im lặng chịu đựng người bạn đau đớn quen thuộc.

Nói là trị liệu, thật ra Ivy đã đem các nguyên tố bóng tối dư thừa của người dân truyền vào cơ thể mình. Tất nhiên, điều này khiến cơ thể hắn quá tải.

Không chỉ có lượng nguyên tố bóng tối từ người dân, Ivy còn hấp thụ cả các nguyên tố bóng tối dư thừa trong thành U Dạ để cân bằng lại. Nếu không có sự hi sinh của anh, e rằng những người dân dạ tộc đã gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn rồi.

Nhưng cho dù có là người đứng đầu dạ tộc đi nữa, khả năng của anh cũng có giới hạn.

Còn chưa tới cực hạn, Ivy mấp máy môi.

Giang Từ nhờ những người khác chỉ đường mà tìm được đến đây, vừa đúng lúc thấy biểu tình của Ivy, theo bản năng nói: “Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”

Ivy lập tức buông tay, trong một giây khôi phục biểu tình bình thường: “Không có.”

“Thật sao?” Giang Từ hỏi lại lần nữa.

Nếu cậu không hỏi thêm, chắc chắn Ivy sẽ không biểu lộ thêm chút gì. 

Nhưng vừa nghe thấy câu này, không biết vì sao anh lại dùng ngữ khí cứng nhắc nói: “Ngài cũng quan tâm tới ta sao?”

Vừa nói xong, Ivy ngay lập tức muốn dùng năng lực tua ngược thời gian để trở lại vài giây trước.

Bởi vì anh không biết bản thân muốn nghe một câu trả lời như thế nào.

                        --------Hết chương 6--------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau