Hai Bản Ngã

Chương 45: [ HƠI ẤM CHƯA TỪNG CÓ ]

Trước Sau
Phục Thành Vương xuất hiện tại nơi tòa nhà cao chọc trời, đứng chôn chân ở một căn phòng u tối, hắn đang cúi mặt, lắng nghe từng câu từng chữ từ một người đàn bà quyền lực ẩn mình trong màn đêm.

"Súc sinh, hèn hạ. Mày đang làm cái quái gì vậy ? Ngay cả tứ đại cổ đông mà mày cũng dám giết sạch, mày phá hoại đường đi nước bước của Trần gia" Người đàn bà ẩn thân trong bóng tối phun ra hàng loạt câu từ sắc bén, âm giọng hung tợn, hàm ý đối đầu: "Còn mặt mũi nào đến đây gặp tao, mày đến để thể hiện sự đắc ý, chế nhạo trước mặt tao sao ?".

Cư nhiên Phục Thành Vương chỉ biết hạ đầu nhìn xuống mặt đất, gương mặt vô cảm: "Mẹ à...".

"Đừng gọi tao là mẹ, tao không có mối quan hệ gì với mày" Bà ta gằng giọng, vô tình lãnh cảm.

Phục Thành Vương hai tay siết chặt thành nắm đấm, run run, hít thở một hơi thật sâu.

Hắn cố quay trở về bộ dạng lạnh lẽo, băng hàn mị lực thường trực, đáng ghét xấu xa đó của mình: "Tôi không phải người của Trần gia, việc tôi làm không tới lượt người Trần gia quản".

"Vậy tới đây để làm gì ? Bị đuổi khỏi Trần gia bây giờ ôm mộng tư tưởng muốn tiêu diệt chúng tao đoạt lấy cơ đồ à, tao thừa biết mày luôn độc ác và có dã tâm đó".

"Không, tôi tới đây muốn nói về Tô Ngân" Phục Thành Vương lạnh giọng: "Đừng đem con ả đó ra để tìm cách khống chế tôi, mẹ cũng biết chưa từng có ai uy hiếp được Phục Thành Vương này" Hắn cao cao tại thượng mà cảnh cáo: "Nếu mẹ muốn ả chỉ còn là đống tro tàn, muốn Trần gia bị diệt vong thì cứ tiếp tục".

Phục Thành Vương chưa bao giờ nuốt lời, lời hắn đã nói thì đều trở thành hiện thực. Loại người căn bản thâm sâu, đa mưu như hắn tuyệt nhiên nguy hiểm khó lường.

"Mày...mày muốn gì ?".

"Thuốc giải".

Việc hắn bị Tô Ngân hạ độc người sai khiến không ai khác chính là người đàn bà được cho là "mẹ ruột" của hắn. Khi biết được tình báo đó hắn như chết lặng đi, tổn thương càng thêm sâu sắc.

"Nếu Tô Ngân có mệnh hệ gì thì mày đừng hòng có thuốc giải" Bà ta đe dọa: "Trên đời này không ai biết thuốc giải ngoại trừ nó, mày còn dám đe dọa nó đe dọa Trần gia ?".

Hắn nhếch môi, trào phúng: "Tôi chưa bao giờ sợ cái chết, mẹ đánh giá thấp tôi rồi !".

Dù không có thuốc giải hoặc có phải đối đầu với tử thần, chịu cực hình giày vò từ thuốc độc thì Phục Thành Vương hoàn toàn chẳng bận tâm. Hắn luôn mạnh mẽ, uy quyền và kiêu ngạo như thế, chưa từng có một thứ gì có thể đối địch với hắn và làm hắn ta hoảng sợ.

Điều khiến hắn nổi nóng chính là kế sách đê hèn của Trần gia, dùng Tô Ngân để uy hiếp hắn, muốn tiêu diệt hắn bằng bất cứ giá nào, mà người chủ mưu lại là mẹ ruột của hắn.

Phục Thành Vương dứt lời, hắn xoay người nâng bước bỏ đi, cả cơ thể người đàn ông run lên từng đợt vì nóng giận, tức đến độ hiện lên thần sắc hung bạo của một ác ma vung bước chân nhanh vội, những kẻ xung quanh không dám hó hé dù chỉ là một tiếng động nhỏ, sợ hãi chạy cụp đuôi khi thấy hắn.

Chạm mặt Trần Phúc ở ngoài cổng, Trần Phúc nhìn thấy hắn có mặt liền vội vã chạy theo, giữ lấy cổ tay hắn, nói lớn: "Thành Vương, đừng đến tìm Nhữ Bảo nữa, tôi van xin anh".

Trong lúc đang phát hỏa, sôi sục lửa giận, Phục Thành Vương một phát hất người cậu ấy, lực đẩy quá mạnh làm Trần Phúc té ngã xuống mặt đất.

Đoạn Phục Thành Vương mở cửa bước vào trong xe, Trần Phúc cố gắng gấp gáp đứng dậy, chịu đựng đau đớn mà van xin: "Anh hai, đừng làm hại Nhữ Bảo có được không ? Chị ấy là người tốt, đừng kéo chị ấy vào mối thù gia tộc này nữa".

Phục Thành Vương nghe thấy hai tiếng "Anh hai" thì dừng ngay mọi động tác, đôi mắt đỏ ngâu vằn vện những tia máu, trên trán nổi khắp gân xanh, hắn dứt lời: "Mày là con của mẹ, còn tao thì không. Đừng gọi tao bằng cái danh xưng dơ bẩn đó nữa".

Đóng cửa xe thật mạnh, Phục Thành Vương lái xe, lăn bánh tốc hành rời ngay trong đêm.

Quay trở về căn biệt thự, Phục Thành Vương nhăn nhó mặt mày, mồ hôi cũng thấm đẫm cả tấm lưng.

Hắn gục ngã xuống đất, ôm đầu đau dữ dội, chất độc phát tán làm hắn ta bị giày vò, cam chịu từng cơn hành hạ.

Kẻ phục người tùng được một phen hoảng loạn, chúng tá hỏa lao tới muốn đỡ hắn dậy, không ngờ bị một tiếng quát tháo: "Cút, cút hết cho ta".

Trông hắn ta dữ tợn như thế, quả nhiên không một ai dám ở lại. Ngoại trừ Xạ Nhữ Bảo, cô từ trong nhà bếp bưng ra thau nước cùng một chiếc khăn lông. Đặt chúng ở trên bàn, cố gắng dìu hắn nằm lên ghế sofa.



Phục Thành Vương vẫn còn mờ mịt lí trí, hắn vùng vẫy đẩy người cô ra, luôn miệng bảo cô cút đi.

Xạ Nhữ Bảo hết sức giữ cơ thể hắn, dùng giọng điệu êm đềm, dịu dàng nhất có thể: "Thành Vương, Thành Vương ngoan, có mẹ đây rồi, phải cố gắng lên, vượt qua cơn đau ấy".

Phục Thành Vương nghe thấy câu nói đó mà mở to mắt, gắng gượng nhìn rõ người đối diện. Trong cơn mơ màng nửa thật nửa giả kia, phút chốc nhận ra đối phương không phải là người mà hắn hằng đêm mong nhớ, dường như chọc đúng vào cơn thịnh nộ, Phục Thành Vương hung tợn phát tiết.

"Ai cho cô được phép làm ra điệu bộ đó ? Tôi không cần cô thương hại, càng không cần người khác giả thành mẹ tôi" Hắn ôm một bên đầu, gào lớn: "Tiện nhân, mau cút đi".

Xạ Nhữ Bảo ấm ức, cô cũng to tiếng: "Sao anh phải như vậy ? Tôi không có ý thương hại anh, mà tôi muốn dùng những lời lẽ ấm áp đó để đối xử tốt với anh thôi. Chính anh là người tự đẩy mọi người ra xa".

Phục Thành Vương khống chế cánh tay mình, bàn tay đưa lên muốn chạm tới đối phương, dường như mất đi lí tính mà muốn sát hại người. Hình bóng cô mờ mờ ảo ảo, chưa kịp suy nghĩ gì thì hắn đã ngất xuống ghế.

"Rõ ràng bảo hắn về nhà thăm gia đình, sao bây giờ thành ra thế này ?" Cô nói hoảng loạn khi thấy hắn nằm bất động ở đấy, gọi người vội vã: "Người đâu, mau giúp tôi".

Thuộc hạ chạy tới, họ cùng nhau đưa hắn về phòng tịnh dưỡng, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu, chỉ biết ngồi bên cạnh chăm sóc từng li từng tí cho hắn, thay một thau nước mới.

Thấy hắn yên vị nằm trên giường, Xạ Nhữ Bảo quả thật có nhiều cảm xúc không thể giải bày, dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán của hắn.

Không đúng, Phục Thành Vương trở về cái nơi mà hắn từng bị đuổi đi, sao có thể vui vẻ cho được. Lúc về biệt thự sắc mặt hắn rõ ràng không tốt, cư nhiên đã gặp phải chuyện bất trắc nào đó. Phục Thành Vương còn phát tán bệnh ngay tại chỗ, quằn quại dằn vặt.

Bản tính hắn không thích giải bày cho người ta thấu hiểu, càng không muốn kẻ khác quan tâm, tỏ ra lo lắng. Hôm nay hắn về nhà có lẽ đã gặp gỡ mẹ của mình, bị bà ta nặng lời, ruồng rẫy chẳng hạn. Vậy mà cô còn cố ý đóng giả thành mẹ của hắn, an ủi hắn.

Hành động đó tựa hồ như nhát dao cứa thật sâu vào từng vết sẹo năm xưa mà hắn luôn muốn giấu, bất chợt nghĩ tới đây cô liền dùng tay đánh bản thân, cảm thấy tội lỗi và tự thầm trách mình. Trong phút chốc thiếu tinh tế mà không để ý tới xúc cảm của người khác, vô tình sát muối vào vết thương người kia.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, ngồi chầu chực bên cạnh, cơ thể nhức mỏi, có chút mệt mỏi. Dường như lần này độc dược có phần phát tán mạnh mẽ hơn, một phát làm suy yếu khí lực nạn nhân.

Đồng hồ điểm lúc nửa đêm, đoạn có một bàn tay to lớn, thô ráp từ đâu tóm lấy cổ tay cô thật mạnh. Xạ Nhữ Bảo mới giật nảy mình, nhìn xuống.

Dĩ nhiên dung mạo của kẻ anh tuấn, hào nhoáng điển trai chết tiệt này không ai khác ngoài chủ nhân căn phòng - Phục Thành Vương.

Mắt hai người đối điện nhau, một tay Phục Thành Vương giữ lấy cổ tay cô, chăm chăm nhìn cô không chớp mắt. Không gian bốn bề tựa hồ tách bạch chỉ có riêng hai người, họ nhìn nhau bằng một xúc cảm khác nhau, đắm đuối chìm trong đáy mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy.

Không ngờ hắn ta tỉnh táo nhanh hơn cô tưởng tượng, chẳng ngờ mọi chuyện xảy ra nhanh như một cơn gió.

"Anh...tỉnh rồi".

"Tại sao phải làm vậy ?".

Vừa mới tỉnh dậy câu đầu tiên đã là truy cứu tội trạng của cô, quả nhiên là một tên ác ma đầy bá đạo.

"Tôi...tôi chỉ muốn giúp anh trở nên tốt hơn, về chuyện lúc nãy cho tôi xin lỗi" Cô áy náy, chân thành: "Tôi thật sự không cố ý làm cho anh tổn thương, tôi chỉ vì quan tâm anh nên mới...".

"Quan tâm tôi ?" Hắn cười khẩy, nét mặt bi thương nhìn đi nơi khác: "Tôi không cần cô xin lỗi".

"Sao ?" Còn tưởng hắn chưa từng trải qua sự giày vò từ độc dược, ngang nhiên mà đối đáp. Thần sắc bình thường, ổn định.

"Thay vì xin lỗi sao cô không chuộc lỗi".

"Bằng cách...bằng cách nào chứ ?".

Cảm giác như thể vừa rồi khi chìm vào giấc mộng hắn đã suy nghĩ tính toán cho thật kĩ cách đòi nợ với cô ra sao vậy. Sao có thể nhảy số bất chấp như thế.



Phục Thành Vương chậm rãi ngồi dậy, đập vào mắt là nơi ngập tràn bóng tối, các cửa sổ được hắn che chắn kĩ lưỡng, không một ánh sáng nào được phép lọt vào bên trong.

Cô đỡ người hắn, giúp sức.

Hắn đến đoạn cất tiếng có đôi phần ngập ngừng: "Cô, làm như lúc nãy".

"Như nãy...là làm gì ?".

"Giả thành...mẹ của tôi" Phục Thành Vương chưa bao giờ cầu xin ai, hôm nay hắn đã thay đổi, dùng lời lẽ từ tốn, âm trầm của mình mà đám phán với cô. Khác xa hoàn toàn với sự nóng nảy, mắng nhiếc khi tức giận vừa rồi.

Lời nói thốt ra chứa đựng bao tơ lòng khó nói, cô ngỡ ngàng, để nói ra những điều này hắn phải bỏ mặc tất cả. Bao nhiêu cái gọi là kiên cường, ác ma hùng bạo thường trực đều tan biến hết, chừa lại bóng hình của một người đàn ông đã từ lâu thiếu thốn đi tình thương gia đình, dù cho biết đó là giả hắn vẫn muốn cô diễn xuất một vở kịch, chỉ để hắn cảm nhận được hơi ấm mà bản thân chưa từng có, chấp nhận sự giả dối.

Cô im lặng một lúc nhưng vẫn là gật đầu đồng ý, không hề đắn đo. Bởi vì kẻ trước mắt đáng thương và cũng vô cùng tội nghiệp, cô đã hứa sẽ vì hắn mà làm tất cả, mục đích muốn giúp hắn thay đổi trở về với hình dáng trước kia, không độc không ác.

"Ôm tôi, được không ?" Phục Thành Vương đưa ra lời khẩn cầu. Hắn ta từ trước tới nay tự mình hành xử, mọi thứ hắn nói đều là mệnh lệnh, là áp đặt, hôm nay thì khác.

Xạ Nhữ Bảo giang rộng vòng tay của mình, chầm chậm ôm Phục Thành Vương vào lòng. Ngược lại hắn cũng vậy, đặt cằm mình lên bả vai cô, dùng tay ôm thật chặt nữ nhân trước mắt.

Đưa tay xoa xoa mái tóc kẻ trong lòng, cười cười nói nói, vô cùng ấm áp, ôn nhu và dịu dàng.

Cô liên tục thốt ra những câu nói mê động lòng người mà hắn chưa từng nghe được từ chính mẹ ruột mình, càng không thể cảm nhận từng cử chỉ hành động yêu thương tới thế. Xạ Nhữ Bảo xem hắn như một đứa trẻ, cô kể truyện cho hắn nghe, nói về mọi thứ trong cuộc sống hòa nhã, an nhiên này. Như một bức tranh đầy màu sắc, khác biệt với cuộc sống tăm tối, u ám mà hắn từng đối diện.

Hôm nay Phục Thành Vương một lần nữa đối mặt với bà, đối mặt với sự kì thị, khinh thường, ghét bỏ đứa con đầu lòng đó của mẹ. Trong lòng đau như cắt, tâm can cắn xé, tổn thương tột cùng.

Cô cứ nói, thì nước mắt của hắn cứ rơi, hắn gương mặt lãnh đạm nhìn về phía xa xăm, giọt lệ lăn dài trên má từ lúc nào hắn còn không hay biết.

------------------

Ở một nơi khác, nơi xa xôi cách căn biệt thự của họ hàng chục cây số.

"Mẹ, Thành Vương cũng là con của người, xin người đừng đối xử với anh hai tàn nhẫn như thế" Trần Phúc quỳ xuống, cầu xin người đàn bà được cho là mẹ kia của mình.

Phục Thành Vương chính là người anh cùng mẹ khác cha với cậu, thấy hắn và mình đều chung huyết thống nhưng cách đối xử thì hoàn toàn khác biệt. Vì thương anh, cậu nhiều lần khuyên can bà.

"Nào nào, con trai của ta mau đứng dậy, có gì từ từ nói" Bà bước tới đỡ Trần Phúc.

"Anh ấy đã rất đau lòng, từ nhỏ cho đến lớn chịu đựng còn chưa đủ sao mẹ ? Người đừng làm tổn thương anh ấy nữa".

Trần Phúc là con trai út của Trần gia, vì bản tính lương thiện, nhút nhát, yếu đuối mà cậu chưa bao giờ được tổ chức trọng dụng, cha cậu - người đứng đầu Trần gia luôn xem thường và cho rằng cậu là đứa con bất tài, vô dụng. Vốn dĩ không xứng đáng với cái danh con trai của Trần gia, tất cả gia sản sau này đều sẽ được chuyển nhượng cho đứa con trai thứ hai, là anh ba của cậu. Cậu hoàn toàn không tham muốn quyền lực, danh vọng.

Sống trong ngôi nhà mà chưa từng có ai coi trọng, mặc dù được bà chiều chuộng, yêu quý là thế nhưng bởi vì nơi đây chứa đầy cám dỗ, tạp niệm. Một người đơn thuần như cậu không thích hợp với mối thù nghìn năm của Trần gia, không thích hợp bị xoáy sâu vào vòng vây tội lỗi.

"Ta chỉ có hai đứa con trai, nó không phải".

"Mẹ là người đã sinh ra anh ấy, mẹ có thấy xót xa hay không ?...nhưng con thì có, anh hai cũng vì sự bức ép này của tổ chức mà mới thành ra như vậy. Không còn là đứa trẻ mộc mạc như trước nữa".

Bà ngắt lời: "Con đừng đến gần cái tên ma quỷ ấy, nó độc ác, thủ đoạn, giết người chẳng gớm tay, lòng lang dạ sói ở gần rất nguy hiểm".

Trần Phúc trầm mặc nhìn đi nơi khác, cảm nhận rõ rệt sự mất mác, tuyệt vọng của Phục Thành Vương. Nếu hắn nghe được những lời này, sao có thể chấp nhận, chịu đựng nổi. Cậu chỉ biết nhắm mắt lãng quên đi.

Một cuộc chiến chẳng có hồi kết, một huyết hải thâm thù cứ nối tiếp lấy nhau tạo nên nhiều tội nghiệp. Cậu chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng chẳng thể ra sức bảo toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau