Chương 46: [ GẶP GỠ ]
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc chẳng dứt, ánh đèn màu thay nhau chuyển sắc, vô vàn mĩ vị, sắc hương được bày ra trước mắt, một hộp đêm dành cho giới thượng lưu sa hoa, cao cấp. Đào Cung Vi khoác cho mình chiếc váy hàng hiệu vừa cởi mở vừa có sang trọng, đêm nay lớp trang điểm tuyệt hảo, nhẹ nhàng đã giúp cô ghi điểm trong mắt mọi người, khi vừa vào trong đã thu hút không ít ánh nhìn. Cô ngồi ở quầy pha chế nhâm nhi một ly cocktail, đôi mắt to tròn long lanh giảo hoạt đảo xung quanh, quan sát thật tinh tế và kĩ lưỡng, tìm kiếm hành tung từ một người.
Nguyên lai nhiệm vụ lần này mà Tô gia giao phó cho cô chính là điều tra người của Tần gia, đây chính là hộp đêm mà hắn thường tới lui nhất, mặc dù mục đích không phải tới tìm hắn, Đào Cung Vi chỉ muốn đến để tìm hiểu thói quen và sinh hoạt thường ngày của đối phương, từ từ am hiểu mà đối phó.
Đúng như cách cô nhìn nhận về hắn, một tên phong lưu phóng túng, ăn chơi chẳng ngại bên ngoài có tận thế chết hết hay không, sinh ra trong một gia tộc giàu có, tên thiếu gia ấy đã phá hoại không ít gia sản Tần gia. Một ly nước ở đây đắt đỏ tới mức bằng nhiều tháng lương của nhân viên gộp lại, xa xỉ, vô bổ khôn xiết.
Ở đằng xa xa kia, Tư Đồ Thanh Sơn cùng vài tên đồng nghiệp ngụy trang thành người ra vào nơi đây. Bọn họ theo dõi từng hành tung của thiếu gia Tần gia, bảo đảm an toàn cho hắn, phòng hờ hung thủ sẽ tiếp tục ra tay.
"Đào Cung Vi đang làm gì ở đây ?" Anh tự nói lẩm bẩm, nghi hoặc mà chau mày.
Nơi được cho là trung tâm chỉ dành cho khách VIP, một nam nhân ngồi ở giữa đám thiếu gia tay đang mân mê, ôm ấp mỹ nữ vào lòng, hắn ta khoái chí cười đểu, liên tục uống hết ly rượu này tới ly rượu khác.
Bộ dạng đê hèn, bỉ ổi. Đào Cung Vi từ xa thấy hắn lọt vào tầm mắt mà không khỏi ngán ngẩm, khinh bỉ vô cùng.
Đoạn liền có một người đàn bà mập mạp lớn tuổi xuất hiện, bà ta dẫn theo một đám nữ nhân thoạt nhìn chỉ ở độ tuổi thanh xuân, hết chỉ trỏ rồi tới mời chào.
Người đàn ông đó chọn ra một cô gái trong số kia, hành động điên rồ và vô cùng khó coi. Bắt ép cô gái uống rượu thật nhiều, ném tiền vào người cô ấy, thậm chí là sờ soạng và chửi mắng.
Nữ nhân ấy vừa hoảng sợ vừa run rẩy, bởi vì tên đàn ông này là một thiếu gia khét tiếng giàu có, cô ta không dám đắc tội, bị bắt tới đây đã là một điều xui xẻo, số phận bạc bẽo bi kịch mà xô đẩy, dù muốn hay không người nghèo hèn, thấp họng bé cổ luôn phải phục tùng làm theo.
Đào Cung Vi vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà mình bị cha bán đi, cô được đưa vào một cái động dành cho gái bán hoa, từ nhỏ chúng đã đào tạo và bắt ép những bé gái phải học cách hầu hạ đàn ông. Từ sau gáy lạnh buốt truyền tới đại não, Đào Cung Vi dù muốn quên cũng không thể quên được nỗi đau đớn, tủi nhục và ám ảnh đó. Những cô gái bị xã hội xem thường, vì nghèo hèn mà phải đi làm những chuyện không đứng đắn, đứng trước những tên nhà giàu chỉ có thể mặc cho bọn chúng mắng chửi, sai khiến.
Có tiền thì làm được gì chứ, tiền không phải là tất cả, sở hữu số tiền đó liệu bọn họ có hạnh phúc với những gì mình làm hay không ?
Nhớ về cô gái nữ sinh lúc trước mà mình cố gắng cứu sống, kí ức về gương mặt thống khổ, số phận bi kịch. Em ấy gieo mình xuống tầng lầu cao mà tự sát, vì nỗi đau day dứt suốt cả một đời của nữ nhân, là một nỗi ô uế chẳng thể xóa nhòa.
Đào Cung Vi rời chỗ ngồi mà nâng bước chân, tay cô nắm thật chặt, kiềm chế cảm xúc lúc bấy giờ.
Nắm tay cô gái kia kéo thật mạnh về phía mình, Đào Cung Vi chắn ở phía trước bảo vệ, thần sắc cứng rắn, mạnh mẽ. Nghĩa hiệp luôn là tính cách của cô ấy, thấy bất bình đều giúp đỡ.
"Con ả này từ đâu xuất hiện vậy, thật láo xược" Những tên đàn ông xung quanh vồ vập thay phiên nhau nói, còn chỉ tay vào cô.
"Tôi nói cho các người biết, đừng thấy nữ nhân tay chân mềm yếu thì muốn bắt nạt, làm gì thì làm" Đào Cung Vi dõng dạc: "Muốn gì thì bước qua xác tôi".
Khẩu khí kiên quyết, hơn người. Bọn thiếu gia được sinh ra đã ngậm thìa vàng kia bỗng chốc thấy khó chịu, như thể bị phá hỏng cuộc vui, chuyện tốt. Tất nhiên từ xưa đến giờ chưa từng có một ai dám chống đối bọn chúng ra mặt như cô, nữ nhân như cô đúng là có một không hai, dũng khí cương ngạnh.
Cái tên ngồi ở giữa, nét mặt khôi ngô, tuấn tú, mái tóc đen được vuốt về sau bóng mượt, đôi môi mỏng gợi cảm, chiếc mũi cao thẳng tắp cùng vóc dáng cao ráo, thần sắc hắn quả nhiên phát ra hào nhoáng của người giàu sang, thượng lưu, thu hút không ít các cô gái bất chấp lao đầu vào mà dụ hoặc, quyến rũ, chỉ cần được hắn ta đề bạc liền một bước lên mây, vung tay hào phóng. Vành tai xỏ khuyên vô số, cá tính mạnh mẽ, khoác cho mình chiếc áo da dày đắt giá. Từ khi cô tới làm càn hắn luôn im lặng, bây giờ cuối cùng cũng chịu mở miệng, một cách kiêu ngạo bắt chéo chân, nhướn một bên mày lên: "Nhìn bộ dạng của cô...chắc lại muốn bày trò khiến tôi để ý ?".
"Cái...cái gì ?".
Một tên đàn ông tưởng bở, tự xem mình là cái rốn của vũ trụ. Hắn ta nghĩ bản thân là ai, Đào Cung Vi sao có thể bất chấp thủ đoạn, bỏ đi tôn nghiêm mà dụ hoặc, quyến rũ hắn như lời hắn nói, cô tức muốn điên người.
Đối với hắn mà nói đã có rất nhiều người cố gắng muốn lấy lòng hắn, tìm mọi cách để tiếp cận khiến hắn hiện tại chán đến phát rồ. Và nữ nhân trước mặt, hắn chễm chệ cho rằng cũng giống như thế.
"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền thì cút ?" Nhếch môi, khuôn mặt bất cần, tỏ thái độ xem thường.
"Này này cái đồ ngông cuồng kia, anh tưởng ai cũng cần đồng tiền dơ bẩn đó của anh hả ?" Đào Cung Vi bức bối, chỉ tay vào mặt hắn.
Tên đó bỗng chốc đứng dậy, đưa ánh nhìn đê tiện của mình nhìn từ trên xuống dưới người cô một lượt đánh giá, sau đó ném black card thật mạnh vào người cô.
Rõ ràng không để người đối diện vào trong mắt, cách hành xử thô lộ, khinh khỉnh đó của hắn khiến cô cảm thấy bản thân bị lăng mạ, thân phận nữ nhân ở trước mặt đám đàn ông có tiền này vô cùng thấp kém, tham vọng và hèn hạ.
"Tôi không thích tiền, tôi thích chuộc cô ta ra khỏi cái hộp đêm này đấy" Móc từ trong túi một chiếc thẻ black card chỉ có người có gia sản khủng mới sở hữu được, Đào Cung Vi đưa nó lên cao: "Sự giàu có nó không thể hiện ở đây..." Cô ném chiếc thẻ xuống đất, sau đó đặt tay lên lồng ngực mình, nơi trái tim nóng hổi đang đập từng nhịp: "...mà là nằm ở đây".
Bọn chúng đứng một bên mở to mắt, ngạc nhiên khi thấy người đối đầu với chúng cũng có một thân phận thượng lưu, uy quyền không kém. Người nào người nấy đều có chút e dè, chăm chăm nhìn cô.
Trong mắt người đàn ông kia, quả nhiên Đào Cung Vi là một cô gái thú vị, lời nói sắc đá, thông minh còn có bản lĩnh, từng lời từng chữ mà nữ nhân đó nói đều mang một ý nghĩa sâu sắc. Nhưng tính tình ngông cuồng, luôn xem thường kẻ khác từ trước đến giờ, dĩ nhiên cô đã góp một phần gây nên thù oán với hắn, chọc đúng vào máu điên của một tên ngang tàn, phách lối.
"Sao ? Không nói gì được nữa có phải không ?" Cười khẩy đắc ý cô vẫn còn muốn chọc tức hắn, Đào Cung Vi đảo mắt liền nhìn trúng bàn tay của đối phương. Ở ngón áp út hắn ta đeo cho mình một chiếc nhẫn cưới, nó có chút quen mắt: "Chà chà, có ý chung nhân nhưng vẫn đến mấy nơi này để phóng túng, thật là mất mặt thể loại đàn ông như các anh đó...".
"Khốn kiếp".
Tên đó nóng giận lao tới giữ lấy bả vai cô, vung tay lên thật cao sẵn sàng một phát ra tay với người trước mặt. Có điều bị cô nhanh hơn một bước dùng tay tóm chặt lại ở trên không trung, mà lúc này thì cô mới để ý. Quả nhiên dưới ánh đèn lấp lánh của hộp đêm, viên kim cương nhỏ trên chiếc nhẫn phát sáng, đa màu, lung linh hơn bao giờ hết.
Bàn tay cô đặt nơi cổ tay của người đàn ông kia, hai chiếc nhẫn có nét tương đồng chẳng thể ngờ. Tựa hồ được khắc họa từ một nơi, đặc biệt và tinh tế.
Cô ngỡ ngàng nhìn chăm chăm vào nơi đó, hốt hoảng mới buông tay ra. Về phía tên kia, hắn ta cũng có chút bàng hoàng.
"Nè, khôn hồn thì mau cút đi, còn không biết Tần thiếu gia là ai sao ? Để ngài ấy nổi nóng truy cứu chuyện này, cô liệu có gánh nổi ?".
"Các người...các người nói cái gì ? Anh ta là ai ?" Cô giấu không nổi sự run rẩy ở trong giọng nói.
"Nói cho cô biết, ngài ấy là đại thiếu gia của Tần gia,...".
Hắn ta tiếp lời: "Tần Thiên Quốc".
Đào Cung Vi mặt trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt thật lớn, mồ hôi lạnh khẽ rơi xuống: "Tần...Tần Thiên Quốc".
Cái tên đó còn không phải là người chồng sắp cưới của cô hay sao, Tần Thiên Quốc - vị hôn phu chưa một lần gặp mặt đã đính hôn bằng nhẫn cưới, do hai gia tộc định đoạt ước hẹn.
Không ngờ Tần Thiên Quốc so với tưởng tượng còn tệ bạc hơn nhiều, nếu phải sống với một con người luôn xem thường người khác và tự cao tự đại, nữ nhân chính trực, ngay thẳng như cô sao có thể chịu nổi.
Hôm nay vô tình đắc tội, gây thành kiến, về sau nhiệm vụ điều tra càng trở nên khó khăn hơn. Bởi vì cô cần lấy lòng và lợi dụng hắn, dĩ nhiên mọi chuyện đang dần chuyển biến phức tạp hơn dự định.
"Cô là Đào Cung Vi" Tần Thiên Quốc hiện rõ sự hứng thú trên nét mặt.
Mối hôn phối này là hắn bị gia tộc ép buộc, đối với người vợ tương lai chưa từng một lần gặp mặt. Tần Thiên Quốc luôn đi trái với những gì mà Tần gia sắp đặt, bày xếp. Từ lâu đã muốn chống đối với mối hôn nhân vô nghĩa kia, bây giờ nhìn thấy tình hình oan gia ngõ hẹp rõ rõ ràng ràng hắn còn không ngại đối đầu cho bằng được sao ?
Tần Thiên Quốc sẽ ép cô phải ly hôn, khiến nữ nhân ấy biết thế nào là sự tuyệt tình, tàn nhẫn khi mà ngu xuẩn ở bên cạnh hắn. Loại người tham mê gia sản Tần gia, vì lợi ích mà bán rẻ bản thân, cưới một người chưa từng gặp như cô rồi sẽ có một ngày phải nhục nhã, tự mình bỏ đi.
Tư Đồ Thanh Sơn rốt cuộc thấy bọn họ đứng từ xa tranh cãi dữ dội vì điều gì đó mà không khỏi sinh nghi ngờ, sự nhạy bén mách bảo cho anh biết, có một nội tình nào đó từ câu chuyện tưởng rằng giản đơn này.
Không nghĩ đó là trùng hợp, Đào Cung Vi tới đây một thời gian rất lâu, trông cô ta như thể đang chờ đợi điều gì vậy, anh đã để ý và theo dõi từ lâu, trông rất mờ ám.
Tần gia chính là mấu chốt cuối cùng để quyết định ai chính là hung thủ, người cuối cùng vẫn còn tồn tại chắc chắn hung thủ sẽ lẩn quẩn tìm cơ hội, mà những kẻ bảo vệ cho Tần gia chỉ có thể là Trần gia. Đã có nhiều người chết, sự phát giác khiến bọn chúng nghi ngờ. Vì thế những người xuất hiện cùng lúc với Tần gia gần đây rất đáng để khả nghi, luôn liên quan tới mối thù tứ đại cổ đông đó.
Cùng lúc đó Xạ Nhữ Bảo và Phục Thành Vương bước vào trong hộp đêm.
Đúng như dự đoán, Phục Thành Vương muốn cô giúp hắn giết chết huyết thống cuối cùng của Tần gia. Điều này làm cô càng dám khẳng định hắn ta đích thị là Phác Quân.
Lúc tới nơi, cô nhìn ra được trong ánh mắt hắn xuất hiện một loại thù hận, oán than cực độ. Như thể chỉ muốn một phát nghiền nát người Tần gia, hận không thể diệt người ngay lập tức.
Tuyệt nhiên chẳng ngờ Phong Di Châu từ lâu đã nghi ngờ hắn là Phác Quân, nếu không cũng chẳng dại tự mình bại lộ hành tung.
Chỉ cần đảo mắt liền phát giác ra cảnh sát cũng có mặt, ngụy trang nhằm chờ đợi hắn cắn câu.
Vì một Tần thiếu gia mà các thế lực có mặt đông đủ, tất cả đều vì thời cơ mà chờ đợi.
Đoán ra được cảnh sát đã điều tra ra sự liên kết trong vụ án tứ đại cổ đông. Hắn không tiện bại lộ, miễn cưỡng đành thay đổi kế hoạch, dẫn người tức tốc rời đi, tạm thời từ bỏ.
Xạ Nhữ Bảo và Phục Thành Vương, cả hai cùng nhau bước vào trong xe, xe chầm chậm lăn bánh.
Đi được một lúc thì mới nhận ra phía sau còn một chiếc xe khác đang đuổi theo, chúng bám sát không buông tha.
Nhanh chóng phát hiện bản thân bị truy đuổi, Phục Thành Vương bình bình tĩnh tĩnh đạp ga thật mạnh. Chạy tới đoạn đường vắng rộng lớn, chính xác hơn là một vùng rừng núi trập trùng.
"Bọn chúng là người lần trước sao ?" Cô nói.
Phục Thành Vương chỉ có thể cười khẩy một tiếng, tất nhiên hắn ta biết đám người truy sát ấy là do ai phái tới. Mở nắp xe ở phía trên, Xạ Nhữ Bảo hiểu ý mà bắt lấy khẩu súng do hắn ném qua, ló đầu ra bên ngoài, nhắm một cách chuẩn xác bắn thủng bánh xe kẻ địch.
Cái lần mà hai người họ mắc kẹt ở hang động, Xạ Nhữ Bảo vẫn còn nhớ rất rõ đã từng có một đám người đuổi cùng giết tận hai người bọn họ. So về đối thủ, chúng tuyệt nhiên không phải kẻ địch của Tô gia, bởi vì không tài nào họ biết được cô là Tô Di cả.
Hai chiếc xe kịch liệt rượt đuổi nhau, lạng lách ở trên đường.
Bắt đầu tầm nhìn càng khó quan sát hơn, nguy hiểm tăng thêm trùng trùng.
Kẻ địch mất đi thăng bằng, một bánh xe bị thủng khiến cho chiếc xe dần dần đi chậm lại.
Không nghĩ nhiều chúng dùng một khẩu súng dài to lớn, bắn những phát cuối cùng đầy quyết chiến.
Chiếc xe của hai người loạng choạng lao vào rừng sâu hun hút, đâm vào một cái cây lớn, xăng cũng bởi thế mà bắt đầu chảy ra ngày một càng nhiều.
"Mẹ kiếp !" Phục Thành Vương nhanh nhất có thể cố gắng mở cửa xe: "Vài giây nữa sẽ nổ".
Thật xui xẻo, vì va đập mà cửa xe bị kẹt. Hai người họ không dám dùng súng để bắn phá cửa sổ, đành dùng vật dụng liên tục đập vào chỗ khóa cửa.
Khi sức lực sắp cạn kiệt, nỗ lực cùng cố gắng hoàn hảo hái được thành quả.
Mở cửa lao ra ngoài như tên bay, Phục Thành Vương ôm lấy người cô chạy thật xa khỏi chiếc xe. Đoạn dầu xăng bén lửa thiêu rụi toàn bộ chiếc xe, nó nổ tung tạo ra một chấn động cực mạnh, lan ra xung quanh mà bốc cháy.
Hắn nhào tới xô cô, cả hai cùng ngã xuống nằm sõng soài dưới mặt đất, an nhiên nằm đè lên người cô, theo bản năng mà hắn dùng cánh tay bao bọc lấy người dưới thân, che chắn và bảo vệ.
Nguyên lai nhiệm vụ lần này mà Tô gia giao phó cho cô chính là điều tra người của Tần gia, đây chính là hộp đêm mà hắn thường tới lui nhất, mặc dù mục đích không phải tới tìm hắn, Đào Cung Vi chỉ muốn đến để tìm hiểu thói quen và sinh hoạt thường ngày của đối phương, từ từ am hiểu mà đối phó.
Đúng như cách cô nhìn nhận về hắn, một tên phong lưu phóng túng, ăn chơi chẳng ngại bên ngoài có tận thế chết hết hay không, sinh ra trong một gia tộc giàu có, tên thiếu gia ấy đã phá hoại không ít gia sản Tần gia. Một ly nước ở đây đắt đỏ tới mức bằng nhiều tháng lương của nhân viên gộp lại, xa xỉ, vô bổ khôn xiết.
Ở đằng xa xa kia, Tư Đồ Thanh Sơn cùng vài tên đồng nghiệp ngụy trang thành người ra vào nơi đây. Bọn họ theo dõi từng hành tung của thiếu gia Tần gia, bảo đảm an toàn cho hắn, phòng hờ hung thủ sẽ tiếp tục ra tay.
"Đào Cung Vi đang làm gì ở đây ?" Anh tự nói lẩm bẩm, nghi hoặc mà chau mày.
Nơi được cho là trung tâm chỉ dành cho khách VIP, một nam nhân ngồi ở giữa đám thiếu gia tay đang mân mê, ôm ấp mỹ nữ vào lòng, hắn ta khoái chí cười đểu, liên tục uống hết ly rượu này tới ly rượu khác.
Bộ dạng đê hèn, bỉ ổi. Đào Cung Vi từ xa thấy hắn lọt vào tầm mắt mà không khỏi ngán ngẩm, khinh bỉ vô cùng.
Đoạn liền có một người đàn bà mập mạp lớn tuổi xuất hiện, bà ta dẫn theo một đám nữ nhân thoạt nhìn chỉ ở độ tuổi thanh xuân, hết chỉ trỏ rồi tới mời chào.
Người đàn ông đó chọn ra một cô gái trong số kia, hành động điên rồ và vô cùng khó coi. Bắt ép cô gái uống rượu thật nhiều, ném tiền vào người cô ấy, thậm chí là sờ soạng và chửi mắng.
Nữ nhân ấy vừa hoảng sợ vừa run rẩy, bởi vì tên đàn ông này là một thiếu gia khét tiếng giàu có, cô ta không dám đắc tội, bị bắt tới đây đã là một điều xui xẻo, số phận bạc bẽo bi kịch mà xô đẩy, dù muốn hay không người nghèo hèn, thấp họng bé cổ luôn phải phục tùng làm theo.
Đào Cung Vi vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà mình bị cha bán đi, cô được đưa vào một cái động dành cho gái bán hoa, từ nhỏ chúng đã đào tạo và bắt ép những bé gái phải học cách hầu hạ đàn ông. Từ sau gáy lạnh buốt truyền tới đại não, Đào Cung Vi dù muốn quên cũng không thể quên được nỗi đau đớn, tủi nhục và ám ảnh đó. Những cô gái bị xã hội xem thường, vì nghèo hèn mà phải đi làm những chuyện không đứng đắn, đứng trước những tên nhà giàu chỉ có thể mặc cho bọn chúng mắng chửi, sai khiến.
Có tiền thì làm được gì chứ, tiền không phải là tất cả, sở hữu số tiền đó liệu bọn họ có hạnh phúc với những gì mình làm hay không ?
Nhớ về cô gái nữ sinh lúc trước mà mình cố gắng cứu sống, kí ức về gương mặt thống khổ, số phận bi kịch. Em ấy gieo mình xuống tầng lầu cao mà tự sát, vì nỗi đau day dứt suốt cả một đời của nữ nhân, là một nỗi ô uế chẳng thể xóa nhòa.
Đào Cung Vi rời chỗ ngồi mà nâng bước chân, tay cô nắm thật chặt, kiềm chế cảm xúc lúc bấy giờ.
Nắm tay cô gái kia kéo thật mạnh về phía mình, Đào Cung Vi chắn ở phía trước bảo vệ, thần sắc cứng rắn, mạnh mẽ. Nghĩa hiệp luôn là tính cách của cô ấy, thấy bất bình đều giúp đỡ.
"Con ả này từ đâu xuất hiện vậy, thật láo xược" Những tên đàn ông xung quanh vồ vập thay phiên nhau nói, còn chỉ tay vào cô.
"Tôi nói cho các người biết, đừng thấy nữ nhân tay chân mềm yếu thì muốn bắt nạt, làm gì thì làm" Đào Cung Vi dõng dạc: "Muốn gì thì bước qua xác tôi".
Khẩu khí kiên quyết, hơn người. Bọn thiếu gia được sinh ra đã ngậm thìa vàng kia bỗng chốc thấy khó chịu, như thể bị phá hỏng cuộc vui, chuyện tốt. Tất nhiên từ xưa đến giờ chưa từng có một ai dám chống đối bọn chúng ra mặt như cô, nữ nhân như cô đúng là có một không hai, dũng khí cương ngạnh.
Cái tên ngồi ở giữa, nét mặt khôi ngô, tuấn tú, mái tóc đen được vuốt về sau bóng mượt, đôi môi mỏng gợi cảm, chiếc mũi cao thẳng tắp cùng vóc dáng cao ráo, thần sắc hắn quả nhiên phát ra hào nhoáng của người giàu sang, thượng lưu, thu hút không ít các cô gái bất chấp lao đầu vào mà dụ hoặc, quyến rũ, chỉ cần được hắn ta đề bạc liền một bước lên mây, vung tay hào phóng. Vành tai xỏ khuyên vô số, cá tính mạnh mẽ, khoác cho mình chiếc áo da dày đắt giá. Từ khi cô tới làm càn hắn luôn im lặng, bây giờ cuối cùng cũng chịu mở miệng, một cách kiêu ngạo bắt chéo chân, nhướn một bên mày lên: "Nhìn bộ dạng của cô...chắc lại muốn bày trò khiến tôi để ý ?".
"Cái...cái gì ?".
Một tên đàn ông tưởng bở, tự xem mình là cái rốn của vũ trụ. Hắn ta nghĩ bản thân là ai, Đào Cung Vi sao có thể bất chấp thủ đoạn, bỏ đi tôn nghiêm mà dụ hoặc, quyến rũ hắn như lời hắn nói, cô tức muốn điên người.
Đối với hắn mà nói đã có rất nhiều người cố gắng muốn lấy lòng hắn, tìm mọi cách để tiếp cận khiến hắn hiện tại chán đến phát rồ. Và nữ nhân trước mặt, hắn chễm chệ cho rằng cũng giống như thế.
"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền thì cút ?" Nhếch môi, khuôn mặt bất cần, tỏ thái độ xem thường.
"Này này cái đồ ngông cuồng kia, anh tưởng ai cũng cần đồng tiền dơ bẩn đó của anh hả ?" Đào Cung Vi bức bối, chỉ tay vào mặt hắn.
Tên đó bỗng chốc đứng dậy, đưa ánh nhìn đê tiện của mình nhìn từ trên xuống dưới người cô một lượt đánh giá, sau đó ném black card thật mạnh vào người cô.
Rõ ràng không để người đối diện vào trong mắt, cách hành xử thô lộ, khinh khỉnh đó của hắn khiến cô cảm thấy bản thân bị lăng mạ, thân phận nữ nhân ở trước mặt đám đàn ông có tiền này vô cùng thấp kém, tham vọng và hèn hạ.
"Tôi không thích tiền, tôi thích chuộc cô ta ra khỏi cái hộp đêm này đấy" Móc từ trong túi một chiếc thẻ black card chỉ có người có gia sản khủng mới sở hữu được, Đào Cung Vi đưa nó lên cao: "Sự giàu có nó không thể hiện ở đây..." Cô ném chiếc thẻ xuống đất, sau đó đặt tay lên lồng ngực mình, nơi trái tim nóng hổi đang đập từng nhịp: "...mà là nằm ở đây".
Bọn chúng đứng một bên mở to mắt, ngạc nhiên khi thấy người đối đầu với chúng cũng có một thân phận thượng lưu, uy quyền không kém. Người nào người nấy đều có chút e dè, chăm chăm nhìn cô.
Trong mắt người đàn ông kia, quả nhiên Đào Cung Vi là một cô gái thú vị, lời nói sắc đá, thông minh còn có bản lĩnh, từng lời từng chữ mà nữ nhân đó nói đều mang một ý nghĩa sâu sắc. Nhưng tính tình ngông cuồng, luôn xem thường kẻ khác từ trước đến giờ, dĩ nhiên cô đã góp một phần gây nên thù oán với hắn, chọc đúng vào máu điên của một tên ngang tàn, phách lối.
"Sao ? Không nói gì được nữa có phải không ?" Cười khẩy đắc ý cô vẫn còn muốn chọc tức hắn, Đào Cung Vi đảo mắt liền nhìn trúng bàn tay của đối phương. Ở ngón áp út hắn ta đeo cho mình một chiếc nhẫn cưới, nó có chút quen mắt: "Chà chà, có ý chung nhân nhưng vẫn đến mấy nơi này để phóng túng, thật là mất mặt thể loại đàn ông như các anh đó...".
"Khốn kiếp".
Tên đó nóng giận lao tới giữ lấy bả vai cô, vung tay lên thật cao sẵn sàng một phát ra tay với người trước mặt. Có điều bị cô nhanh hơn một bước dùng tay tóm chặt lại ở trên không trung, mà lúc này thì cô mới để ý. Quả nhiên dưới ánh đèn lấp lánh của hộp đêm, viên kim cương nhỏ trên chiếc nhẫn phát sáng, đa màu, lung linh hơn bao giờ hết.
Bàn tay cô đặt nơi cổ tay của người đàn ông kia, hai chiếc nhẫn có nét tương đồng chẳng thể ngờ. Tựa hồ được khắc họa từ một nơi, đặc biệt và tinh tế.
Cô ngỡ ngàng nhìn chăm chăm vào nơi đó, hốt hoảng mới buông tay ra. Về phía tên kia, hắn ta cũng có chút bàng hoàng.
"Nè, khôn hồn thì mau cút đi, còn không biết Tần thiếu gia là ai sao ? Để ngài ấy nổi nóng truy cứu chuyện này, cô liệu có gánh nổi ?".
"Các người...các người nói cái gì ? Anh ta là ai ?" Cô giấu không nổi sự run rẩy ở trong giọng nói.
"Nói cho cô biết, ngài ấy là đại thiếu gia của Tần gia,...".
Hắn ta tiếp lời: "Tần Thiên Quốc".
Đào Cung Vi mặt trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt thật lớn, mồ hôi lạnh khẽ rơi xuống: "Tần...Tần Thiên Quốc".
Cái tên đó còn không phải là người chồng sắp cưới của cô hay sao, Tần Thiên Quốc - vị hôn phu chưa một lần gặp mặt đã đính hôn bằng nhẫn cưới, do hai gia tộc định đoạt ước hẹn.
Không ngờ Tần Thiên Quốc so với tưởng tượng còn tệ bạc hơn nhiều, nếu phải sống với một con người luôn xem thường người khác và tự cao tự đại, nữ nhân chính trực, ngay thẳng như cô sao có thể chịu nổi.
Hôm nay vô tình đắc tội, gây thành kiến, về sau nhiệm vụ điều tra càng trở nên khó khăn hơn. Bởi vì cô cần lấy lòng và lợi dụng hắn, dĩ nhiên mọi chuyện đang dần chuyển biến phức tạp hơn dự định.
"Cô là Đào Cung Vi" Tần Thiên Quốc hiện rõ sự hứng thú trên nét mặt.
Mối hôn phối này là hắn bị gia tộc ép buộc, đối với người vợ tương lai chưa từng một lần gặp mặt. Tần Thiên Quốc luôn đi trái với những gì mà Tần gia sắp đặt, bày xếp. Từ lâu đã muốn chống đối với mối hôn nhân vô nghĩa kia, bây giờ nhìn thấy tình hình oan gia ngõ hẹp rõ rõ ràng ràng hắn còn không ngại đối đầu cho bằng được sao ?
Tần Thiên Quốc sẽ ép cô phải ly hôn, khiến nữ nhân ấy biết thế nào là sự tuyệt tình, tàn nhẫn khi mà ngu xuẩn ở bên cạnh hắn. Loại người tham mê gia sản Tần gia, vì lợi ích mà bán rẻ bản thân, cưới một người chưa từng gặp như cô rồi sẽ có một ngày phải nhục nhã, tự mình bỏ đi.
Tư Đồ Thanh Sơn rốt cuộc thấy bọn họ đứng từ xa tranh cãi dữ dội vì điều gì đó mà không khỏi sinh nghi ngờ, sự nhạy bén mách bảo cho anh biết, có một nội tình nào đó từ câu chuyện tưởng rằng giản đơn này.
Không nghĩ đó là trùng hợp, Đào Cung Vi tới đây một thời gian rất lâu, trông cô ta như thể đang chờ đợi điều gì vậy, anh đã để ý và theo dõi từ lâu, trông rất mờ ám.
Tần gia chính là mấu chốt cuối cùng để quyết định ai chính là hung thủ, người cuối cùng vẫn còn tồn tại chắc chắn hung thủ sẽ lẩn quẩn tìm cơ hội, mà những kẻ bảo vệ cho Tần gia chỉ có thể là Trần gia. Đã có nhiều người chết, sự phát giác khiến bọn chúng nghi ngờ. Vì thế những người xuất hiện cùng lúc với Tần gia gần đây rất đáng để khả nghi, luôn liên quan tới mối thù tứ đại cổ đông đó.
Cùng lúc đó Xạ Nhữ Bảo và Phục Thành Vương bước vào trong hộp đêm.
Đúng như dự đoán, Phục Thành Vương muốn cô giúp hắn giết chết huyết thống cuối cùng của Tần gia. Điều này làm cô càng dám khẳng định hắn ta đích thị là Phác Quân.
Lúc tới nơi, cô nhìn ra được trong ánh mắt hắn xuất hiện một loại thù hận, oán than cực độ. Như thể chỉ muốn một phát nghiền nát người Tần gia, hận không thể diệt người ngay lập tức.
Tuyệt nhiên chẳng ngờ Phong Di Châu từ lâu đã nghi ngờ hắn là Phác Quân, nếu không cũng chẳng dại tự mình bại lộ hành tung.
Chỉ cần đảo mắt liền phát giác ra cảnh sát cũng có mặt, ngụy trang nhằm chờ đợi hắn cắn câu.
Vì một Tần thiếu gia mà các thế lực có mặt đông đủ, tất cả đều vì thời cơ mà chờ đợi.
Đoán ra được cảnh sát đã điều tra ra sự liên kết trong vụ án tứ đại cổ đông. Hắn không tiện bại lộ, miễn cưỡng đành thay đổi kế hoạch, dẫn người tức tốc rời đi, tạm thời từ bỏ.
Xạ Nhữ Bảo và Phục Thành Vương, cả hai cùng nhau bước vào trong xe, xe chầm chậm lăn bánh.
Đi được một lúc thì mới nhận ra phía sau còn một chiếc xe khác đang đuổi theo, chúng bám sát không buông tha.
Nhanh chóng phát hiện bản thân bị truy đuổi, Phục Thành Vương bình bình tĩnh tĩnh đạp ga thật mạnh. Chạy tới đoạn đường vắng rộng lớn, chính xác hơn là một vùng rừng núi trập trùng.
"Bọn chúng là người lần trước sao ?" Cô nói.
Phục Thành Vương chỉ có thể cười khẩy một tiếng, tất nhiên hắn ta biết đám người truy sát ấy là do ai phái tới. Mở nắp xe ở phía trên, Xạ Nhữ Bảo hiểu ý mà bắt lấy khẩu súng do hắn ném qua, ló đầu ra bên ngoài, nhắm một cách chuẩn xác bắn thủng bánh xe kẻ địch.
Cái lần mà hai người họ mắc kẹt ở hang động, Xạ Nhữ Bảo vẫn còn nhớ rất rõ đã từng có một đám người đuổi cùng giết tận hai người bọn họ. So về đối thủ, chúng tuyệt nhiên không phải kẻ địch của Tô gia, bởi vì không tài nào họ biết được cô là Tô Di cả.
Hai chiếc xe kịch liệt rượt đuổi nhau, lạng lách ở trên đường.
Bắt đầu tầm nhìn càng khó quan sát hơn, nguy hiểm tăng thêm trùng trùng.
Kẻ địch mất đi thăng bằng, một bánh xe bị thủng khiến cho chiếc xe dần dần đi chậm lại.
Không nghĩ nhiều chúng dùng một khẩu súng dài to lớn, bắn những phát cuối cùng đầy quyết chiến.
Chiếc xe của hai người loạng choạng lao vào rừng sâu hun hút, đâm vào một cái cây lớn, xăng cũng bởi thế mà bắt đầu chảy ra ngày một càng nhiều.
"Mẹ kiếp !" Phục Thành Vương nhanh nhất có thể cố gắng mở cửa xe: "Vài giây nữa sẽ nổ".
Thật xui xẻo, vì va đập mà cửa xe bị kẹt. Hai người họ không dám dùng súng để bắn phá cửa sổ, đành dùng vật dụng liên tục đập vào chỗ khóa cửa.
Khi sức lực sắp cạn kiệt, nỗ lực cùng cố gắng hoàn hảo hái được thành quả.
Mở cửa lao ra ngoài như tên bay, Phục Thành Vương ôm lấy người cô chạy thật xa khỏi chiếc xe. Đoạn dầu xăng bén lửa thiêu rụi toàn bộ chiếc xe, nó nổ tung tạo ra một chấn động cực mạnh, lan ra xung quanh mà bốc cháy.
Hắn nhào tới xô cô, cả hai cùng ngã xuống nằm sõng soài dưới mặt đất, an nhiên nằm đè lên người cô, theo bản năng mà hắn dùng cánh tay bao bọc lấy người dưới thân, che chắn và bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất