Chương 74: [ SỰ THẬT ĐẰNG SAU ]
Không phụ lòng Tô Nguyệt, bà đã hy sinh đầy cao cả vì không muốn bất kỳ ai trong tổ chức phải ra đi nữa.
Bỏ trốn cùng nhau, may mà đã có dự trù sẵn một căn cứ, trường hợp nguy cấp như muốn ẩn náu ở đấy, bây giờ họ đã có cơ hội sử dụng.
Trong căn hầm, họ không giấu nổi sự mất mát đọng lại trên gương mặt. Một mình Sở Tào Biện cùng những người khác phải thay nhau trị thương và băng bó cho các thân thích trong gia tộc, nước mắt thì đã cạn khô, nhà cũng bị cháy sạch, họ chẳng còn gì, trở thành kẻ trắng tay.
Điện thoại bất giác reo lên từng hồi, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, đó là của Đào Cung Vi. Thấy tên người gọi, cô chẳng thể giấu đi sự nghẹn ngào.
"A Vi à, hôm nay em sẽ trở về chứ ? Có bị thương không ?" Giọng nói đầy lo lắng và quan tâm của Tần Thiên Quốc khiến cho cô gục ngã, xúc động cùng cực.
"Thiên Quốc, em...mấy hôm nữa em không thể về nhà...không có em anh phải bảo vệ bản thân cho thật tốt...tuyệt đối đừng ra ngoài...".
Chỉ sợ Phác Quân hoặc Tô Ngân lại một lần nữa tấn công Tần Thiên Quốc, trước khi đi cô đã căn dặn thuộc hạ bảo toàn hắn cho thật tốt. Còn chuyển hắn sang ở cùng với Tư Đồ Thanh Sơn tại căn nhà sách, ít người biết tới, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Niềm yêu thương trao tặng cho nhau chưa được bao lâu thì hôm nay, ngay giờ khắc này hai người họ lại bị ông trời chia cắt.
Trần gia đuổi cùng giết tận, sống nay chết mai đối diện với nguy hiểm. Còn chưa biết được bản thân có quay về gặp mặt Tần Thiên Quốc lần cuối hay không, đôi bên lo lắng cho nhau, thầm cầu nguyện, mong ông trời hãy mang lại sự bình an cho người ấy.
Biết cô là một sát thủ mà vẫn chấp nhận ở bên, sau lần hy sinh tự sát đó, đánh đổi tính mạng thì hắn đã nhận ra cô vô cùng quan trọng. Việc lần này có liên quan tới hung thủ, điều tra và những gì trong thế giới ngầm đều được họ bàn luận với nhau, còn có cả Tư Đồ Thanh Sơn đứng về phía họ. Hiểu sâu hơn về nội tình, hắn thấy càng phức tạp và hiểm trở hơn, như thể tính mạng Đào Cung Vi đang bị đe dọa qua từng ngày, không khỏi mang cho anh một sự bất an lớn lao.
Miễn cưỡng cúp máy, Đào Cung Vi đứng một bên nhìn mọi người đang nỗ lực trị thương, chau mày đau xót: "Mối thù Trần gia, phải lấy máu của Trần gia bao nhiêu mới đổi lại được thiệt hại ngày hôm nay ?".
Sở Tào Biện thầm oán trách: "Là do tôi, nếu không phải vì tôi, tôi tin tưởng Uyển Ân thì đã không để lộ căn cứ !".
"Cậu nói gì ? Không phải...mọi chuyện chẳng phải Phác Quân làm sao ?" Xạ Nhữ Bảo ngỡ ngàng, thất kinh mà trợn mắt.
"Là Uyển Ân, cô ta lợi dụng chúng ta, tiếp cận để nắm bắt căn cứ...tại chúng tôi sơ hở, nếu không Tô phu nhân đâu phải tới nước này..." Lời này do Sở Tào Biện hổ thẹn nói.
Lại một lần nữa nhìn nhận sai lầm, sao Xạ Nhữ Bảo có thể thất bại như thế, hết lần này tới lần khác sai, mọi điều cô quyết định, chắc chắn nó sẽ là một tội lỗi tai hại. Cô đã hiểu lầm Phục Thành Vương, và bỏ đi ngay trong hôn lễ.
Giờ thì đau thương cùng sự dằn vặt chồng chất lấy nhau, thật sự chỉ muốn chết đi, một mình tự do thoát khỏi chốn cạm bẫy và tội lỗi này.
Bất lực mà nhắm mắt, tay nắm thành đấm, môi khẽ khàng mấp máy: "Còn về kí ức, giờ thì các cậu giải thích cho tôi được rồi !".
Lung lay giữa sự tín nhiệm và tin tưởng, dường như đứt đoạn, lưng chừng. Chẳng biết phải trông cậy hay dựa dẫm vào ai, vì họ đều một loạt hợp tác với nhau lừa dối cô, Xạ Nhữ Bảo không khỏi tổn thương.
"Việc này..." Người xóa đi kí ức, ra tay là Sở Tào Biện, cảm thấy rất tội lỗi, chột dạ, cậu ta ấp úng.
"Để tôi nói thay" Đào Cung Vi liền ra mặt: "Thật ra mọi chuyện không nghiêm trọng như cậu nghĩ, quá khứ của cậu ẩn chứa một bí mật vô cùng nguy hiểm, vì không muốn cậu tưởng nhớ, đau buồn, biết được sự thật khó lòng chấp nhận, Tô lão gia đã sai chúng tôi làm như vậy với cậu. Tự ý lấy đi kí ức là một việc làm sai trái, tôi thay mặt họ mà xin lỗi cậu" Nói tới đây Đào Cung Vi liền quỳ xuống tạ tội với cô, Sở Tào Biện nhìn bạn mình liền không đành lòng cũng quỳ gối theo.
"Xin lỗi cậu, Bảo Bảo" Bọn họ áy náy cùng cực.
Họ làm mọi chuyện với một lý do là che giấu sự thật, cô không được phép biết đến. Mặc dù đã làm ra những điều quá đáng và tổn hại tới cô, nhưng chính vì họ là người vô cùng quan trọng, là nguồn sống, khao khát, ước nguyện của cô. Gắn bó bên nhau từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành, sướng khổ, vui buồn, hoạn nạn khó khăn đều cùng nhau san sẻ cả. Làm sao Xạ Nhữ Bảo dám chửi mắng hay trách móc, oán hận họ đây ? Nhịn không được mà đưa tay đỡ hai người họ đứng dậy, tuy vẫn còn rất phiền muộn nhưng cũng hiểu ra họ vì cô nên mới làm vậy.
"Có lẽ bây giờ cậu đang giận chúng tôi, đang rất oán hận".
"Không, tôi chưa từng muốn làm thế với các cậu. Chúng ta từng thề hẹn sống chết có nhau, có việc gì mà không thể cho đi ?" Xạ Nhữ Bảo trầm tư: "Chỉ là tôi muốn biết được cha mẹ của mình khi xưa là ai, bây giờ họ ra sao ? Vì sao mà qua đời ? Vì sao lại bỏ rơi tôi ? Các cậu có kí ức của mình, chí ít vẫn còn nhớ ra dung mạo họ mà tưởng nhớ, buồn bã, còn tôi thì...".
Nỗi mất mát, sầu thảm một lượt kéo tới bao phủ toàn bộ căn hầm ẩn náu này, mọi người chưa khỏi hết nặng lòng, thì tức khắc đã bị một câu nói này làm cho cồn cào, khó xử.
Tô Nhật ngồi một bên, im lặng từ khi mà Tô Nguyệt hy sinh ra đi vì sự nghiệp của ông. Cuối cùng cũng chịu đứng dậy, cất tiếng thốt lên câu nói đầu tiên.
"Con thật sự muốn biết chứ ?".
"Tôi chỉ muốn biết mẹ của tôi là ai, vì sao bà lại bị người khác sát hại".
"Được rồi, dù sao thì nhớ rồi cũng không giấu được, ta sẽ nói cho con biết tường tận".
Ông rơi vào trầm luân, hít thở một hơi thật sâu, ảm đạm kể về quá khứ.
"Mẹ của con, một thiếu nữ xinh đẹp và lương thiện, bà ấy có tên là Xạ Miêu, năm 16 tuổi ta gặp gỡ bà vào một chiều phượng rơi, nắng đẹp. Lúc ấy tại sân trường, bà chính là nữ nhân đẹp mê động lòng người, khiến cho người khác ái mộ. Thông minh, tài giỏi, Xạ Miêu là một trong những học sinh học giỏi nhất nhì, nhận về cho mình rất nhiều bằng thưởng" Tô Nhật nhớ lại kỉ niệm, nhớ về cô gái năm đó mà không khỏi tự hào, ông mỉm cười: "Cho đến một ngày ta nhận ra bản thân đã thật sự có tình cảm với cô ấy, đổi lại Xạ Miêu cũng có một tấm chân tình thành thật với ta, chúng ta cứ như vậy bên nhau cho đến khi cô ấy tròn 18 tuổi. Người con gái ấy là độc nhất vô nhị, là người cướp lấy trái tim ta, khiến cho ta rung động. Quyết định sẽ cưới cô ấy, cho đến một ngày...".
"Một ngày... như thế nào ?" Xạ Nhữ Bảo vừa sợ vừa hồi hộp lắng nghe, thấp thỏm không nguôi.
Tô Nhật mỗi khi nhắc tới đều sẽ thống khổ mà muốn rơi lệ, một người nghiêm nghị, bản lĩnh như ông chưa từng vì điều gì mà hèn nhất, yếu kém, duy nhất chỉ vì Xạ Miêu.
"Cho đến một ngày mọi biến cố xảy ra với cô ấy, có người hãm hại và muốn chia cắt chúng ta...cô ấy...cô ấy đã qua đời khi chỉ vừa mới 20 tuổi".
"Người ra tay là ai ? Kẻ giết chết mẹ tôi là ai ?" Xạ Nhữ Bảo kích động, lớn giọng.
"Việc này..." Biết trước cô sẽ hận thù, mãi mãi chẳng thể xóa mờ khỏi tâm trí, vì thương cho số phận tội nghiệp, đáng thương của cô nên ông mới sai người xóa đi phần kí ức ấy. Hung thủ là ai thì ông hoàn toàn biết rõ, chỉ là không muốn nói ra mà thôi: "...đến tận bây giờ vẫn chưa thể điều tra ra được !".
"Không thể nào...không thể như vậy" Cô lắc đầu, không tin vào những điều mà mình nghe được, buồn bã, xót xa cho số phận đầy đáng thương và oan ức đó của mẹ mình, càng là chua xót cho Tô Nhật - người mà cô từng nghĩ rằng bao lâu nay không hề có bất cứ thứ gì làm cho ông dằn vật, không có một quá khứ tủi hờn. Nào ngờ, tất cả chỉ là do ông che giấu qua bộ mặt cương ngạnh, mạnh mẽ đó của mình mà thôi.
Đó cũng chính là lí do mà Tô Nguyệt thường xuyên buồn phiền và cô độc mỗi khi ông thiên vị, đối xử tốt với Xạ Nhữ Bảo. Chính gương mặt rất giống với Xạ Miêu, tình đầu đầy trân quý trong lòng ông, Tô Nhật đã chăm sóc, yêu thương Xạ Nhữ Bảo như con ruột của mình. Thay phần Xạ Miêu, lo lắng thật tốt cho máu mủ, huyết thống duy nhất còn sót lại. Mà ông thì đâu hay ở trong bóng tối vẫn còn có một người vì ông mỗi đêm mà não nề, mà rơi lệ.
Bao nhiêu hy sinh mà Tô Nguyệt hiến dâng, nguyện một lòng phục tùng ông. Cho đến khi nào ông mới cảm thấu và chịu quay đầu nhìn về bà một lần chứ ?
"Vậy thì...cha của tôi...cha của tôi là ai ?" Nhìn Tô Nhật, đến đoạn hiểu ra được chân lý Xạ Nhữ Bảo mới nức nở mà khóc, lao tới bên ông, ôm ghì người ấy vào lòng: "Là cha sao ? Người là cha của con có phải không ?".
Nước mắt làm ướt đẫm dung mạo ngày nào, giống như Xạ Miêu ghi khắc sâu trong tiềm thức ông. Thương cô như đứa con gái ruột thịt, mặc dù bản thân chẳng phải là cha cô, nhưng ông quả thật không dám phơi bày sự thật, lẳng lặng xoa đầu đứa nhỏ, chỉ biết nương theo mà chấp nhận thôi.
Xạ Nhữ Bảo cứ thế mà hiểu lầm, nghĩ rằng khi trước ông vì cô mà thiên vị nhiều điều, mọi thứ đều có lí do của nó cả, chẳng trách lại muốn giấu đi kí ức bi thương kia, mang lại cho cô một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn: "Khổ cho cha rồi, người đã phải giấu giếm suốt bấy nhiêu năm nay, chắc hẳn rất mệt mỏi".
Cả gia tộc người Tô gia được một phen mỉm cười, thấy cha con họ nhìn nhận nhau, trong lòng xua tan đi khúc mắt, bất giác làm người ta dễ chịu, hạnh phúc theo.
"Cha con gặp lại thật đúng là một chuyện tốt, chúc mừng cậu, Bảo Bảo" Đào Cung Vi vỗ vai cô.
Sở Tào Biện cũng tiếp lời: "Vậy là từ này cậu đã có cha rồi, phải sống thật hạnh phúc đấy".
Đây như một nguồn động lực mạnh mẽ, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Trước đó vốn dĩ nghĩ rằng sống ở trên đời này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nay gặp được cha, biết ông luôn bên cạnh và sát cánh cùng cô. Xạ Nhữ Bảo đã có thể tiếp tục sống tốt được rồi.
"Nếu không nhờ việc bại lộ xóa đi kí ức thì tôi đã không biết được Tô lão gia là cha của mình, cũng phải cảm ơn các cậu" Xạ Nhữ Bảo mỉm cười, ôm hai người họ vào lòng, ghì chặt.
-------------
Tại nơi trú ẩn, một căn nhà hoang ẩm mốc, Tô Ngân đỡ người Lê Nghi vào trong, vừa mới trốn khỏi nơi lễ đường, còn chưa kịp ngồi xuống thì Phục Thành Vương đã từ đâu một phát xông vào.
Điên cuồng phẫn nộ, mắt vằn vện tia máu, khuôn mặt đỏ ngầu, hàn khí toát ra quỷ dị, hung bạo, tựa hồ một con báo hoang tàn ác, tay nắm thành đấm, ra sức tấn công muốn giết chết Tô Ngân.
Đẩy người Lê Nghi sang một bên, hai sát thủ liền tỉ thí võ công với nhau.
Vốn dĩ bản lĩnh đã thua kém, chẳng phải đối thủ của Phác Quân, nay còn bị mất một cánh tay, Tô Ngân yếu kém hơn bao giờ hết.
Đau về thể xác là một nhưng đau ở tim là mười, nhìn cách hắn nổi điên lên, phát bệnh chỉ vì cuộc hôn lễ bị ả ta phá hoại.
Đánh mạnh vào lồng ngực nữ nhân, ả trọng thương mạnh ngã khụy xuống đất, hộc ra rất nhiều máu, nhức nhói, điếng cả người.
Phục Thành Vương còn chưa buông tha, một phát bóp cổ Tô Ngân mà nâng lên, chân chẳng chạm đất.
Lê Nghi ở một bên quá sợ hãi, vội vàng đi trốn trước, run lẩy bẩy, sợ hắn sẽ tìm tới để trả thù.
"Đừng tưởng tôi không biết thứ dơ bẩn mà cô đã làm" Gằn giọng, hắn trừng mắt: "Cố ý tiêu diệt Tô gia, đổ lỗi cho Phác Quân này, cô giỏi lắm".
Thật ra ai cũng đều muốn nhắm vào địa phận căn cứ Tô gia, Phục Thành Vương dùng kế định vị qua điện thoại để nắm bắt, tuy nhiên đã bỏ dở vì một lí do nào đó, còn Tô Ngân từ xưa đã sinh sống, từng ngóc ngách đều nắm rõ mồn một, nhưng ả không phải kẻ khơi mào, người phác thảo nên bản đồ, chính xác tuyệt đối mới chính là Bạch Uyển Ân, ả chỉ góp phần chỉ cách làm sao để phá vỡ lớp phòng bị bên ngoài Tô gia mà thôi.
Tô Ngân khó thở, nhăn mặt lấy ra bột phấn hoa loa kèn, một phát ném vào hắn.
Hít vào một lượng, Phục Thành Vương cư nhiên phát tán độc dược, buông tay khỏi ả. Đầu truyền tới cơn đau đinh tai nhức óc, hoa mắt chóng mặt, choáng váng vô cùng, hắn ta rống lớn, dữ dội ôm đầu.
Tô Ngân không ngần ngại, thuyết giáo cho hắn ta biết: "Phác Quân, anh nên nhớ mục đích ban đầu của mình, anh muốn tiêu diệt Tô gia, anh đến bên ả ta là vì lợi dụng, là vì nơi tối cao thượng đế, đứng trên trăm người kia".
"Câm mồm...mau câm mồm đi" Hắn quát.
"Tôi nhắc cho anh nhớ, anh vì sao lại từ bỏ kế hoạch của mình, từ bỏ tham vọng của mình chỉ vì một con tiện nhân vô tích sự ?" Ả khá kích động: "Tôi chỉ giúp anh một tay cắt đứt mối quan hệ gây nhiễu, là ả đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc anh vậy Phác Quân ? Đến tiêu diệt Tô gia anh cũng không cần nữa, bây giờ còn quay lại cắn tôi ? Tôi với anh là cùng một phe kia mà ? Tôi vì anh nên mới mất đi một cánh tay thế này, anh còn vì ả ta mà nóng giận, muốn lấy ả ta làm vợ sao ?".
Gục ngã xuống mặt đất, hít thở khó thông, Phục Thành Vương vì chất độc khống chế mà biến thành một kẻ thất thế.
Thấy hắn ra nông nỗi này, quằn quại khổ nhọc Tô Ngân cũng chẳng hả hê và vui vẻ gì hơn, vội chạy đến ôm lấy hắn vào lòng, hoảng loạn mà rơi lệ.
"Không sao...Phác Quân, tôi có thuốc giảm đau...anh sẽ không sao đâu mà" Ả gấp gáp, bỏ một viên thuốc vào miệng hắn.
Tình yêu bất chấp, điên cuồng xâm chiếm lấy lí trí ả. Vì ai mà chẳng từ thủ đoạn, biến mình thành thứ độc ác, đáng ghét, xấu xa nhất trong mắt thiên hạ chứ.
Bỏ trốn cùng nhau, may mà đã có dự trù sẵn một căn cứ, trường hợp nguy cấp như muốn ẩn náu ở đấy, bây giờ họ đã có cơ hội sử dụng.
Trong căn hầm, họ không giấu nổi sự mất mát đọng lại trên gương mặt. Một mình Sở Tào Biện cùng những người khác phải thay nhau trị thương và băng bó cho các thân thích trong gia tộc, nước mắt thì đã cạn khô, nhà cũng bị cháy sạch, họ chẳng còn gì, trở thành kẻ trắng tay.
Điện thoại bất giác reo lên từng hồi, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, đó là của Đào Cung Vi. Thấy tên người gọi, cô chẳng thể giấu đi sự nghẹn ngào.
"A Vi à, hôm nay em sẽ trở về chứ ? Có bị thương không ?" Giọng nói đầy lo lắng và quan tâm của Tần Thiên Quốc khiến cho cô gục ngã, xúc động cùng cực.
"Thiên Quốc, em...mấy hôm nữa em không thể về nhà...không có em anh phải bảo vệ bản thân cho thật tốt...tuyệt đối đừng ra ngoài...".
Chỉ sợ Phác Quân hoặc Tô Ngân lại một lần nữa tấn công Tần Thiên Quốc, trước khi đi cô đã căn dặn thuộc hạ bảo toàn hắn cho thật tốt. Còn chuyển hắn sang ở cùng với Tư Đồ Thanh Sơn tại căn nhà sách, ít người biết tới, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Niềm yêu thương trao tặng cho nhau chưa được bao lâu thì hôm nay, ngay giờ khắc này hai người họ lại bị ông trời chia cắt.
Trần gia đuổi cùng giết tận, sống nay chết mai đối diện với nguy hiểm. Còn chưa biết được bản thân có quay về gặp mặt Tần Thiên Quốc lần cuối hay không, đôi bên lo lắng cho nhau, thầm cầu nguyện, mong ông trời hãy mang lại sự bình an cho người ấy.
Biết cô là một sát thủ mà vẫn chấp nhận ở bên, sau lần hy sinh tự sát đó, đánh đổi tính mạng thì hắn đã nhận ra cô vô cùng quan trọng. Việc lần này có liên quan tới hung thủ, điều tra và những gì trong thế giới ngầm đều được họ bàn luận với nhau, còn có cả Tư Đồ Thanh Sơn đứng về phía họ. Hiểu sâu hơn về nội tình, hắn thấy càng phức tạp và hiểm trở hơn, như thể tính mạng Đào Cung Vi đang bị đe dọa qua từng ngày, không khỏi mang cho anh một sự bất an lớn lao.
Miễn cưỡng cúp máy, Đào Cung Vi đứng một bên nhìn mọi người đang nỗ lực trị thương, chau mày đau xót: "Mối thù Trần gia, phải lấy máu của Trần gia bao nhiêu mới đổi lại được thiệt hại ngày hôm nay ?".
Sở Tào Biện thầm oán trách: "Là do tôi, nếu không phải vì tôi, tôi tin tưởng Uyển Ân thì đã không để lộ căn cứ !".
"Cậu nói gì ? Không phải...mọi chuyện chẳng phải Phác Quân làm sao ?" Xạ Nhữ Bảo ngỡ ngàng, thất kinh mà trợn mắt.
"Là Uyển Ân, cô ta lợi dụng chúng ta, tiếp cận để nắm bắt căn cứ...tại chúng tôi sơ hở, nếu không Tô phu nhân đâu phải tới nước này..." Lời này do Sở Tào Biện hổ thẹn nói.
Lại một lần nữa nhìn nhận sai lầm, sao Xạ Nhữ Bảo có thể thất bại như thế, hết lần này tới lần khác sai, mọi điều cô quyết định, chắc chắn nó sẽ là một tội lỗi tai hại. Cô đã hiểu lầm Phục Thành Vương, và bỏ đi ngay trong hôn lễ.
Giờ thì đau thương cùng sự dằn vặt chồng chất lấy nhau, thật sự chỉ muốn chết đi, một mình tự do thoát khỏi chốn cạm bẫy và tội lỗi này.
Bất lực mà nhắm mắt, tay nắm thành đấm, môi khẽ khàng mấp máy: "Còn về kí ức, giờ thì các cậu giải thích cho tôi được rồi !".
Lung lay giữa sự tín nhiệm và tin tưởng, dường như đứt đoạn, lưng chừng. Chẳng biết phải trông cậy hay dựa dẫm vào ai, vì họ đều một loạt hợp tác với nhau lừa dối cô, Xạ Nhữ Bảo không khỏi tổn thương.
"Việc này..." Người xóa đi kí ức, ra tay là Sở Tào Biện, cảm thấy rất tội lỗi, chột dạ, cậu ta ấp úng.
"Để tôi nói thay" Đào Cung Vi liền ra mặt: "Thật ra mọi chuyện không nghiêm trọng như cậu nghĩ, quá khứ của cậu ẩn chứa một bí mật vô cùng nguy hiểm, vì không muốn cậu tưởng nhớ, đau buồn, biết được sự thật khó lòng chấp nhận, Tô lão gia đã sai chúng tôi làm như vậy với cậu. Tự ý lấy đi kí ức là một việc làm sai trái, tôi thay mặt họ mà xin lỗi cậu" Nói tới đây Đào Cung Vi liền quỳ xuống tạ tội với cô, Sở Tào Biện nhìn bạn mình liền không đành lòng cũng quỳ gối theo.
"Xin lỗi cậu, Bảo Bảo" Bọn họ áy náy cùng cực.
Họ làm mọi chuyện với một lý do là che giấu sự thật, cô không được phép biết đến. Mặc dù đã làm ra những điều quá đáng và tổn hại tới cô, nhưng chính vì họ là người vô cùng quan trọng, là nguồn sống, khao khát, ước nguyện của cô. Gắn bó bên nhau từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành, sướng khổ, vui buồn, hoạn nạn khó khăn đều cùng nhau san sẻ cả. Làm sao Xạ Nhữ Bảo dám chửi mắng hay trách móc, oán hận họ đây ? Nhịn không được mà đưa tay đỡ hai người họ đứng dậy, tuy vẫn còn rất phiền muộn nhưng cũng hiểu ra họ vì cô nên mới làm vậy.
"Có lẽ bây giờ cậu đang giận chúng tôi, đang rất oán hận".
"Không, tôi chưa từng muốn làm thế với các cậu. Chúng ta từng thề hẹn sống chết có nhau, có việc gì mà không thể cho đi ?" Xạ Nhữ Bảo trầm tư: "Chỉ là tôi muốn biết được cha mẹ của mình khi xưa là ai, bây giờ họ ra sao ? Vì sao mà qua đời ? Vì sao lại bỏ rơi tôi ? Các cậu có kí ức của mình, chí ít vẫn còn nhớ ra dung mạo họ mà tưởng nhớ, buồn bã, còn tôi thì...".
Nỗi mất mát, sầu thảm một lượt kéo tới bao phủ toàn bộ căn hầm ẩn náu này, mọi người chưa khỏi hết nặng lòng, thì tức khắc đã bị một câu nói này làm cho cồn cào, khó xử.
Tô Nhật ngồi một bên, im lặng từ khi mà Tô Nguyệt hy sinh ra đi vì sự nghiệp của ông. Cuối cùng cũng chịu đứng dậy, cất tiếng thốt lên câu nói đầu tiên.
"Con thật sự muốn biết chứ ?".
"Tôi chỉ muốn biết mẹ của tôi là ai, vì sao bà lại bị người khác sát hại".
"Được rồi, dù sao thì nhớ rồi cũng không giấu được, ta sẽ nói cho con biết tường tận".
Ông rơi vào trầm luân, hít thở một hơi thật sâu, ảm đạm kể về quá khứ.
"Mẹ của con, một thiếu nữ xinh đẹp và lương thiện, bà ấy có tên là Xạ Miêu, năm 16 tuổi ta gặp gỡ bà vào một chiều phượng rơi, nắng đẹp. Lúc ấy tại sân trường, bà chính là nữ nhân đẹp mê động lòng người, khiến cho người khác ái mộ. Thông minh, tài giỏi, Xạ Miêu là một trong những học sinh học giỏi nhất nhì, nhận về cho mình rất nhiều bằng thưởng" Tô Nhật nhớ lại kỉ niệm, nhớ về cô gái năm đó mà không khỏi tự hào, ông mỉm cười: "Cho đến một ngày ta nhận ra bản thân đã thật sự có tình cảm với cô ấy, đổi lại Xạ Miêu cũng có một tấm chân tình thành thật với ta, chúng ta cứ như vậy bên nhau cho đến khi cô ấy tròn 18 tuổi. Người con gái ấy là độc nhất vô nhị, là người cướp lấy trái tim ta, khiến cho ta rung động. Quyết định sẽ cưới cô ấy, cho đến một ngày...".
"Một ngày... như thế nào ?" Xạ Nhữ Bảo vừa sợ vừa hồi hộp lắng nghe, thấp thỏm không nguôi.
Tô Nhật mỗi khi nhắc tới đều sẽ thống khổ mà muốn rơi lệ, một người nghiêm nghị, bản lĩnh như ông chưa từng vì điều gì mà hèn nhất, yếu kém, duy nhất chỉ vì Xạ Miêu.
"Cho đến một ngày mọi biến cố xảy ra với cô ấy, có người hãm hại và muốn chia cắt chúng ta...cô ấy...cô ấy đã qua đời khi chỉ vừa mới 20 tuổi".
"Người ra tay là ai ? Kẻ giết chết mẹ tôi là ai ?" Xạ Nhữ Bảo kích động, lớn giọng.
"Việc này..." Biết trước cô sẽ hận thù, mãi mãi chẳng thể xóa mờ khỏi tâm trí, vì thương cho số phận tội nghiệp, đáng thương của cô nên ông mới sai người xóa đi phần kí ức ấy. Hung thủ là ai thì ông hoàn toàn biết rõ, chỉ là không muốn nói ra mà thôi: "...đến tận bây giờ vẫn chưa thể điều tra ra được !".
"Không thể nào...không thể như vậy" Cô lắc đầu, không tin vào những điều mà mình nghe được, buồn bã, xót xa cho số phận đầy đáng thương và oan ức đó của mẹ mình, càng là chua xót cho Tô Nhật - người mà cô từng nghĩ rằng bao lâu nay không hề có bất cứ thứ gì làm cho ông dằn vật, không có một quá khứ tủi hờn. Nào ngờ, tất cả chỉ là do ông che giấu qua bộ mặt cương ngạnh, mạnh mẽ đó của mình mà thôi.
Đó cũng chính là lí do mà Tô Nguyệt thường xuyên buồn phiền và cô độc mỗi khi ông thiên vị, đối xử tốt với Xạ Nhữ Bảo. Chính gương mặt rất giống với Xạ Miêu, tình đầu đầy trân quý trong lòng ông, Tô Nhật đã chăm sóc, yêu thương Xạ Nhữ Bảo như con ruột của mình. Thay phần Xạ Miêu, lo lắng thật tốt cho máu mủ, huyết thống duy nhất còn sót lại. Mà ông thì đâu hay ở trong bóng tối vẫn còn có một người vì ông mỗi đêm mà não nề, mà rơi lệ.
Bao nhiêu hy sinh mà Tô Nguyệt hiến dâng, nguyện một lòng phục tùng ông. Cho đến khi nào ông mới cảm thấu và chịu quay đầu nhìn về bà một lần chứ ?
"Vậy thì...cha của tôi...cha của tôi là ai ?" Nhìn Tô Nhật, đến đoạn hiểu ra được chân lý Xạ Nhữ Bảo mới nức nở mà khóc, lao tới bên ông, ôm ghì người ấy vào lòng: "Là cha sao ? Người là cha của con có phải không ?".
Nước mắt làm ướt đẫm dung mạo ngày nào, giống như Xạ Miêu ghi khắc sâu trong tiềm thức ông. Thương cô như đứa con gái ruột thịt, mặc dù bản thân chẳng phải là cha cô, nhưng ông quả thật không dám phơi bày sự thật, lẳng lặng xoa đầu đứa nhỏ, chỉ biết nương theo mà chấp nhận thôi.
Xạ Nhữ Bảo cứ thế mà hiểu lầm, nghĩ rằng khi trước ông vì cô mà thiên vị nhiều điều, mọi thứ đều có lí do của nó cả, chẳng trách lại muốn giấu đi kí ức bi thương kia, mang lại cho cô một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn: "Khổ cho cha rồi, người đã phải giấu giếm suốt bấy nhiêu năm nay, chắc hẳn rất mệt mỏi".
Cả gia tộc người Tô gia được một phen mỉm cười, thấy cha con họ nhìn nhận nhau, trong lòng xua tan đi khúc mắt, bất giác làm người ta dễ chịu, hạnh phúc theo.
"Cha con gặp lại thật đúng là một chuyện tốt, chúc mừng cậu, Bảo Bảo" Đào Cung Vi vỗ vai cô.
Sở Tào Biện cũng tiếp lời: "Vậy là từ này cậu đã có cha rồi, phải sống thật hạnh phúc đấy".
Đây như một nguồn động lực mạnh mẽ, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Trước đó vốn dĩ nghĩ rằng sống ở trên đời này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nay gặp được cha, biết ông luôn bên cạnh và sát cánh cùng cô. Xạ Nhữ Bảo đã có thể tiếp tục sống tốt được rồi.
"Nếu không nhờ việc bại lộ xóa đi kí ức thì tôi đã không biết được Tô lão gia là cha của mình, cũng phải cảm ơn các cậu" Xạ Nhữ Bảo mỉm cười, ôm hai người họ vào lòng, ghì chặt.
-------------
Tại nơi trú ẩn, một căn nhà hoang ẩm mốc, Tô Ngân đỡ người Lê Nghi vào trong, vừa mới trốn khỏi nơi lễ đường, còn chưa kịp ngồi xuống thì Phục Thành Vương đã từ đâu một phát xông vào.
Điên cuồng phẫn nộ, mắt vằn vện tia máu, khuôn mặt đỏ ngầu, hàn khí toát ra quỷ dị, hung bạo, tựa hồ một con báo hoang tàn ác, tay nắm thành đấm, ra sức tấn công muốn giết chết Tô Ngân.
Đẩy người Lê Nghi sang một bên, hai sát thủ liền tỉ thí võ công với nhau.
Vốn dĩ bản lĩnh đã thua kém, chẳng phải đối thủ của Phác Quân, nay còn bị mất một cánh tay, Tô Ngân yếu kém hơn bao giờ hết.
Đau về thể xác là một nhưng đau ở tim là mười, nhìn cách hắn nổi điên lên, phát bệnh chỉ vì cuộc hôn lễ bị ả ta phá hoại.
Đánh mạnh vào lồng ngực nữ nhân, ả trọng thương mạnh ngã khụy xuống đất, hộc ra rất nhiều máu, nhức nhói, điếng cả người.
Phục Thành Vương còn chưa buông tha, một phát bóp cổ Tô Ngân mà nâng lên, chân chẳng chạm đất.
Lê Nghi ở một bên quá sợ hãi, vội vàng đi trốn trước, run lẩy bẩy, sợ hắn sẽ tìm tới để trả thù.
"Đừng tưởng tôi không biết thứ dơ bẩn mà cô đã làm" Gằn giọng, hắn trừng mắt: "Cố ý tiêu diệt Tô gia, đổ lỗi cho Phác Quân này, cô giỏi lắm".
Thật ra ai cũng đều muốn nhắm vào địa phận căn cứ Tô gia, Phục Thành Vương dùng kế định vị qua điện thoại để nắm bắt, tuy nhiên đã bỏ dở vì một lí do nào đó, còn Tô Ngân từ xưa đã sinh sống, từng ngóc ngách đều nắm rõ mồn một, nhưng ả không phải kẻ khơi mào, người phác thảo nên bản đồ, chính xác tuyệt đối mới chính là Bạch Uyển Ân, ả chỉ góp phần chỉ cách làm sao để phá vỡ lớp phòng bị bên ngoài Tô gia mà thôi.
Tô Ngân khó thở, nhăn mặt lấy ra bột phấn hoa loa kèn, một phát ném vào hắn.
Hít vào một lượng, Phục Thành Vương cư nhiên phát tán độc dược, buông tay khỏi ả. Đầu truyền tới cơn đau đinh tai nhức óc, hoa mắt chóng mặt, choáng váng vô cùng, hắn ta rống lớn, dữ dội ôm đầu.
Tô Ngân không ngần ngại, thuyết giáo cho hắn ta biết: "Phác Quân, anh nên nhớ mục đích ban đầu của mình, anh muốn tiêu diệt Tô gia, anh đến bên ả ta là vì lợi dụng, là vì nơi tối cao thượng đế, đứng trên trăm người kia".
"Câm mồm...mau câm mồm đi" Hắn quát.
"Tôi nhắc cho anh nhớ, anh vì sao lại từ bỏ kế hoạch của mình, từ bỏ tham vọng của mình chỉ vì một con tiện nhân vô tích sự ?" Ả khá kích động: "Tôi chỉ giúp anh một tay cắt đứt mối quan hệ gây nhiễu, là ả đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc anh vậy Phác Quân ? Đến tiêu diệt Tô gia anh cũng không cần nữa, bây giờ còn quay lại cắn tôi ? Tôi với anh là cùng một phe kia mà ? Tôi vì anh nên mới mất đi một cánh tay thế này, anh còn vì ả ta mà nóng giận, muốn lấy ả ta làm vợ sao ?".
Gục ngã xuống mặt đất, hít thở khó thông, Phục Thành Vương vì chất độc khống chế mà biến thành một kẻ thất thế.
Thấy hắn ra nông nỗi này, quằn quại khổ nhọc Tô Ngân cũng chẳng hả hê và vui vẻ gì hơn, vội chạy đến ôm lấy hắn vào lòng, hoảng loạn mà rơi lệ.
"Không sao...Phác Quân, tôi có thuốc giảm đau...anh sẽ không sao đâu mà" Ả gấp gáp, bỏ một viên thuốc vào miệng hắn.
Tình yêu bất chấp, điên cuồng xâm chiếm lấy lí trí ả. Vì ai mà chẳng từ thủ đoạn, biến mình thành thứ độc ác, đáng ghét, xấu xa nhất trong mắt thiên hạ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất